Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy là một ngày đẹp trời với những ánh nắng ấp áp và vài cơn mưa phùn loáng thoáng nhẹ bay . Tôi phấn khởi bước về phía Frank đang loay hoay sửa mấy cái ghế cũ  , chỉ ra trước mặt .
' Frank ạ , em nghĩ anh đã đoán đúng rồi. '
Vâng , trước chúng tôi là một nơi có sự sống ! Nhộn nhịp nữa là đằng khác . Đó là một khu chợ lớn ở một nước nào đó của châu Âu . Ôi những cô gái tóc vàng xoã xuống cười tươi rói , những chàng trai khoẻ mạnh hay những cô cậu bé đến những bà cụ bán cá , bán hoa quả đề tụ họp lại đây .
Frank ngẩng mặt lên nhìn khu chợ , cười . Rồi anh quay sang nhìn tôi , hỏi
' Griffy này . Khi bọn chúng đi xuống để mua lương thực , em kiếm cho anh chút lửa ở dưới bếp được chứ ? '
' Này , chẳng lẽ anh định.... !?' Tôi ngạc nhiên nhìn Frank . Anh đáp lại câu hỏi tôi với cái gật nhẹ .
Bọn hải tặc đi theo từng nhóm xuống chợ , bọn chúng đông như một đàn kiến vậy , nhưng lại to cao , vạm vỡ và sẵn sàng đánh chết những đứa-nô-lệ-muốn-trốn . Nhìn bọn chúng , tôi biết nếu 3 chúng tôi đứng dậy 'khởi nghĩa' và đánh nhau thì cũng chẳng làm được gì . Nhưng mình đã yếu thì phải dùng trí thôi . Tôi và Hapenern lần này tuyệt đối tin vào Frank .
' Ôi Grif ạ , kế hoạch này của anh ấy không ngờ lại điên rồ đến mức ấy ! Anh ấy định đốt cả con thuyền ư ? Không Grif ạ , Frank đang lên cơn rồi . '
Ấy là ý kiến của Hapenern sau khi tôi kể về những gì Frank nói . Vậy thôi chứ chúng tôi không có một chút gì trong lòng là phản đối kế hoạch cả . Cứ làm theo thôi , được ăn cả ngã về không .
' Tụi bay , ở trên này trông chừng ba đứa kia được chứ ? ' Ấy là tiếng của tên thuyền trưởng khi hắn chuẩn bị xuống khỏi tàu . Hai tên kia hô rõ một cái rõ to để đáp lại .
Lời nói của hắn như đã thúc đẩy chúng tôi bắt đầu kế hoạch . Nhưng tự dưng , tôi thấy có một chút bất an .
' Griffy ! ' Frank gọi nhỏ tôi ' Xuống lấy lửa , mau lên em ! '
Nói xong , anh tiến về phía đám kia để đánh lạc hướng . Frank lại một lần nữa cho tôi thấy anh điềm tĩnh thế nào. Anh từ từ bước , dùng cái giọng hơi khàn của mình nói
' Ồ xin chào các ngài , hôm nay quả là một ngày đẹp trời nhỉ ? '
' Mày muốn gì ? ' Bọn chúng có vẻ nghi ngờ nên hỏi ngược lại . Nhưng Frank chẳng trả lời. Anh bắt đầu hát mấy bài nhí nhố và kể những câu truyện cười nhạt nhẽo .
' Giờ , Grif ạ . Sau khi anh đánh lạc hướng bọn chúng . Hapenern sẽ tiếp tay , hãy lên đấy và để anh lo chuyện lửa nhé ! '
Tôi thề rằng chưa bao giờ tôi run như lúc ấy . Chúng tôi định đốt cả con tàu đấy , có thể sẽ có người chết , quá tội lỗi ! Trước mặt tôi là một ngọn lửa đỏ hồng và nhỏ nhắn được tạo nên bởi những que củi gầy gò và có phần hơi ẩm mục . Tôi đã làm bếp hơn một năm nay và đã sưởi ấm qua đông nhờ nó nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy nóng như bây giờ , nó như là cái 'kiên cường' trong Frank hay Hapenern , cái ham muốn thoát khỏi đây bằng bất cứ giá nào .
Khi tôi bước lên boong tàu thì đã thấy Hapenern đang trò chuyện cùng chúng rồi . Vẫn dáng vẻ dễ thương của mọi ngày ấy cùng những câu chuyện hết sức hồn nhiên . Rồi Frank bỗng xuất hiện ngay trước mặt tôi khiến tôi ngạc nhiên và lùi xuống một bước .
' Ôi anh đây Griffy nhỏ bé ạ ! Xin lỗi vì làm em ngạc nhiên ! Phần của em đã xong rồi , lên đấy cùng Hapenern và chuẩn bị chạy đi . '
Nói rồi , anh tránh sang một bên để tôi đi lên . Tôi bước đến , đứng sau Hapenern và thì thầm câu chuẩn bị . Hapenern vẫn có vẻ chẳng để ý gì đến lời tôi mà cứ tiếp tục làm trò mặc cho cái ánh mắt nhàm chán của tụi nó đang chĩa thẳng .
' Tại sao tụi này làm trò cho tụi mình coi hoài vậy ? ' Một tên thấy lạ , hỏi
' Tao chịu. Chắc lên cơn động kinh hay gì đấy. '
' Mày không thấy lạ à ? Nhỡ đâu bọn chúng định làm gì... Mà khoan !? Mày có ngửi thấy mùi gì không !?' Tên da trắng hít hít , hình như Frank đã châm lửa rồi .
' Tụi nó có thể làm gì cơ chứ ? Mày ngu à ?' Tên kia trả lời rồi cũng hít theo để xem có gì rồi chúng quay ra nhìn nhau .
' Tao nghĩ là CÓ CHÁY !' Chúng bỗng hét lên.
Tụi nó nhìn về phía có khói . Là từ phía bếp ! Một ngọn khói bay theo gió mù mịt đến cả chỗ tôi . Tôi nhắm mắt lại vì cay và ho khụ khụ mấy cái . Tôi không thấy Frank đâu hết ! Tôi tưởng anh đã phải lên đây rồi chứ ?
Hai tên kia đi theo hướng ngọn khói đang bất đầu lan toả mà quên mất nhiệm vụ chính của mình . Lúc ấy , tôi thấy Frank chạy từ phía sau khu nhà kho . Anh vừa lấy tay che phần dưới mặt để tránh hít khói , vừa chạy ra chỗ chúng tôi .
' Hai đứa cầm tay anh nhé , rồi chạy , thật nhanh vào !' Anh nói rồi chúng tôi cũng ngoan ngoãn vâng theo .
Ôi trời ạ , lúc đấy tôi mừng muốn khóc ! Tôi đã tưởng anh mắc kẹt dưới bếp luôn rồi ! Chân thì đang chạy nhưng đầu óc tôi thì đang suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh đây . Tôi có thể nghe thấy tiếng rì rầm của những người khác khi nhìn thấy tàu cháy , nghe tiếng chân của tụi hải tặc trên những miếng gỗ hay tiếng tát nước để dịu đi ngọn lửa . Nhưng không , nó quá mạnh mẽ , như một con quái vật , nó leo lên cột buồm và cháy đỏ rực như thể tuyên bố nó đã chiếm lấy toàn bộ con thuyền .
' Ba đứa kia đâu rồi !?' Bỗng có một tên hét lên khiến một số trong đám bọn chúng quay ra nhìn chúng tôi .
Ngay này đây , tôi nghe được tiếng chạy của những tên to lớn gấp hai , gấp ba mình hay Frank . Nghe tiếng tim tôi đập mạnh . Rồi Frank ôm hai chúng tôi và núp sau một cây đại thụ .
' A !' Là tiếng Hapenern hét .
Tôi thấy có một con sâu trên tóc của Hapenern và cô nàng có vẻ đang hoảng sợ vì nó . Nhưng tiếng hét ấy đã khiến chúng tôi bị phát hiện .
' Chúng mày mau ra đây ! ' Tên nào đó thét lên .
Một lúc , tôi nghe thấy tiếng bước chân to về phía mình . Tôi run bần bật , như bị liệt toàn thân và không thể cử động hay di chuyện một tí gì cả . Ôi chúa ơi giúp tụi con !
' Hai đứa chạy đi , anh sẽ ở lại đây một lúc nữa nhé . Chạy đi , mau lên !' Frank thì thầm.
Lần này , chúng tôi không vâng lời như trước nữa mà phản đối lại anh
' Frank ạ , anh đã phải chịu khổ nhiêu rồi . Tụi em không muốn anh rước cái hoạ của tụi em vào thân nữa !' Hapenern nói khẽ .
Chúng tôi ở lại , mặc cho số phận .
Một trong số đám hải tặc đang đứng trước mặt chúng tôi . Hắn ta là người da đen , cao tầm trăm chín mươi xăng-ti , đội mũ và chỉ mặc quần .
' Các ngươi muốn trăn trối gì nữa không ? ' Hắn giơ dao ra trước mặt chúng tôi .
' Tôi muốn mua lại ba đứa trẻ này . ' Một tiếng rất lạ vang lên , nhưng giọng điệu ấy cho tôi biết ngài không phải người Anh .
Giọng nói ấy khiến tên hải tặc chú ý . Hắn và chúng tôi quay ra nhìn chủ nhân của nó . Là một người đàn ông cao và lịch thiệp . Mái tóc vàng bồng bềnh của ông ẩn hiện dưới chiếc mũ cao . Ông mặc áo đuôi tôm ,tay cầm gậy .
' Mua ư ? Ông trả giá chúng bao nhiêu ? ' Tên da trắng bên cạnh nhếch mép có vẻ khinh thường , hỏi .
' Hai nghìn bảng mỗi đứa. '  Người đàn ông lạ mặt rút tiền ra từ trong áo . Là sáu nghìn bảng .
' Về báo cáo thuyền trưởng ! Mau ! ' Tên da đen hối thúc tên còn lại . 
Chúng tôi sắp trở thành nô lệ của kẻ khác rồi , nhìn có vẻ lịch thiệp hơn một chút nhưng nếu đã là nô lệ của ai đó thì mình không thể nghĩ tốt về người ta được .
' Có vẻ như anh thất bại rồi hai đứa ạ ' Frank ôm chúng tôi chặt hơn vào lòng , cúi mặt xuống .
' Không phải anh thất bại . Mà là chúng ta .' Hapenern vỗ vai anh .
Tôi không nói gì hết . Lúc ấy chỉ nghĩ đến công việc mới , nghĩ đến cái khổ tiếp theo của chúng tôi . Ôi Hapenern , Frank ạ . Chúng ta còn mất bao lâu để được vô sự đây ?
Tôi nghe thấy tiếng chân tên kia chạy đến từ đằng xa . Hắn đang đến gần với một cái túi nhỏ . Đứng trước mặt tên da đen kia , hắn cúi người xuống , vừa thở vừa nói
' Thuyền ...thuyền.. Thuyền trưởng đồng ý ! Nó thừa để dùng cho việc sửa chữa con tàu '
Nghe vậy , tên kia rút dao lại và giật lấy sáu nghìn bảng của người đàn ông kia . Hắn nói
' Giờ bọn chúng là của ông . Muốn làm gì thì làm !'
Xong việc , bọn chúng liền từ từ đi về phía chợ với cái dáng vẻ hung tợn quen thuộc . Tôi ngước mặt lên nhìn ông chủ mới , ông ta cười với tôi , thốt lên
' Cháu có mái tóc đẹp chưa kìa ! ' Ông tiến lại gần và nhìn mái tóc màu đỏ đang được tết lại của tôi ' Và cháu cũng thật dễ thương nữa ! Cháu tên là gì nhỉ ? '
' Griffy Avarlonde . ' Tôi chưa kịp mở miệng thì Frank đã trả lời ' Tôi mong ông không dùng những lời ngon ngọt ấy để dụ con bé làm những chuyện không hay ' Anh nói tiếp .
Người đàn ông kia cười ha hả , ông lau nước từ khoé mắt chảy ra vì cười .
' Ôi cậu nhóc. Cháu thật là vui tính . ' Ông nói ' Còn cô bé này . Cháu tên là gì nhỉ ? Nhìn mái tóc bạch kim tuyệt đẹp đó kìa . '
' Cháu là Hapenern DeCarter . ' Hapenern trả lời.
' Rất vui được gặp các cháu , ta là Thomas Hiddleston , ta là người Pháp nhưng vợ ta lại là người Anh cho nên ta có thể nói hai thứ tiếng. ' Ông ta giới thiệu
' Ông còn gì muốn nói không ? Hay huyên thuyên lúc nữa rồi mới dẫn chúng tôi về chỗ làm ? ' Lại là một câu tiêu cực từ Frank
' Ôi cậu nhóc , cậu nghĩ xấu về ta quá ! Nơi làm việc ? Không ! Ta mua lại các cháu không phải để làm việc . Ta chỉ muốn mấy đứa tự do thôi ! '
' Cái gì cơ !? '
Ngài Hiddleston ngồi xuống trước mặt chúng tôi , nói tiếp
' Ta và vợ cũng đã già nhưng gia tài của chúng ta còn lại quá nhiều nhưng lại chẳng có ai để thừa kế . Vậy nên ta đã bàn với vợ về việc giải phóng cho những nô lệ bị bán và những người đói nghèo. '
' Tôi mong những gì ông nói là thật. ' là Frank .
Người đàn ông mang họ Hiddleston này từ từ đứng dậy , phủi phủi bộ vest của mình . Ông vẫy tay chào chúng tôi rồi đi bộ về phía Bắc . Tôi vẫn cứ mãi nhìn theo cho đến khi bóng ông khuất dần .
' Trên đời đúng là còn người tốt anh nhỉ ? ' Hapenern quay sang nhìn anh , cười tươi rói . Anh không đáp lại mà chỉ xoa đầu cô .
Thật ra bên cạnh chúng tôi lúc nào cũng có một người tốt . Chẳng phải kiếm đâu xa cả . Là anh Lớn Frank chứ ai ! Tôi ngước nhìn lên bầu trời , nó đã quang đãng trở lại . Chỉ còn một chút xám của khói . Chúng tôi giờ đã được bình yên , nhưng trước mắt , cả ba cần phải kiếm một nơi nương tựa qua ngày và vài công việc để kiếm tiền .
Chúng tôi trú lại dưới gốc cây ấy qua một đêm .
Sáng hôm sau , khi những kia nắng đầu chiếu xuống những kẽ lá xanh mượt , khi chim bắt đầu cất tiếng hót sớm mai cũng là lúc ba đứa ra chợ để tìm công việc nuôi thân .
Chợ đã ồn ào từ sớm . Vài xe hàng chở đến tạo thành những tiếng máy lớn , khó chịu khiến mọi người phải la hét mới có thể nghe được nhau tạo thành một khu náo loạn . Dư tàn của chiếc thuyền chúng tôi đã đốt vẫn còn .
' Dạ thưa bà , bà có cần người làm thuê không ạ ? ' Tôi đã đi khắp các quầy hỏi câu này nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu khiến tôi thất vọng .
Đến tầm giữa trưa , tôi dừng chân ở một quầy hoa quả đầy màu sắc . Tôi ngồi bệt xuống đất cho đỡ mệt để nghỉ ngơi , lát tiếp tục tìm việc . Rồi bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi là một ly nước đầy .
' Em đang tìm việc làm thuê hả ? Có mệt lắm không , uống chút nước nhé ? '
Tôi ngước mặt lên nhìn , là một anh có vẻ hơn tôi tầm 2,3 tuổi . Anh có làn da rám nắng và nụ cười rất đẹp .
' Dạ thôi cảm ơn anh . ' Tôi từ chối
' Nhìn em nhễ nhại mồ hôi kìa . Coi như ly nước này là lời chúc em mau tìm được việc của anh có được không ? ' Anh ấy vẫn giơ giơ ly nước . Tôi đưa hai tay ra nhận lấy
' Cảm ơn anh nhiều . À tiện cho em hỏi , anh có cần người làm thuê không ? '

' Người làm thêm ư ? Xin lỗi em nhưng hiện tại anh chưa có nhu cầu . Nhưng anh biết chỗ cần đấy ! Em cần việc mà hỏi người nhà Green là thế nào cũng tìm được , haha. '

Nói rồi thanh-niên-họ-Green ấy cầm tay tôi và dắt đi thật nhanh trên con đường chợ sỏi đá bạc màu một cách chậm rãi . Đi được nửa đường , anh lấy chiếc mũ rơm đang yên vị trên đầu mình cho tôi . Trong cái nắng của trưa thu , chúng tôi đã chinh phục cả con đường dài đến một trang trại lớn . Tôi có thể ngửi được cái mùi lúa non , hay mùi của những bắp ngô xanh mướt . Có thể nghe được tiếng quác quác của vịt hay tiếng bò kêu ở khắp nơi .

' Chào bác Kingsley . ' Anh hét to , giơ tay vẫy về phía người nông dân đang cật lực làm việc cùng chiếc máy cày đỏ ồn ào . Ông tạm dừng xe , đi ra phía cửa hàng rào .

' Ồ , Tom , lâu lắm mới gặp ! ' Ông vỗ vai anh , Tom Green . ' Vậy có chuyện gì ? ' Ngài Kingsley hỏi tiếp.

' Cháu đang tìm việc cho cô bé này .' Tom nhìn xuống tôi rồi . 

Ngài đi vòng vòng quanh tôi và Tom , ngắm nghía một lúc rồi nói 

' Có phải mấy cô cậu từng tiểu thư quý tộc nhưng bị dính nợ nhà cậu hay dẫn đến không vậy hả ? ' 

' Ôi bác Kingsley . Đây chỉ là một cô bé đang lang thang tìm việc thôi . ' Anh cười ồ lên , vỗ vai ngài Kingsley rồi từ từ ghé sát vào tai ngài nói nhỏ , tôi không thể nghe thấy Tom nói gì , nhưng vẻ mặt của ngài Kingsley thoáng chút ngạc nhiên , khi anh nói xong , ngài ồ à một cái như đã hiểu ra chuyện gì.

' Được rồi cô bé , ta nên gọi cháu là gì nhỉ ? ' 

' Cháu là Griffy Avarlonde . ' 

' Ồ , Griffy . Họ Avarlonde hả ? Nghe lạ thật đấy , ta quen gần hết số dân trong vùng này nhưng không thấy nhà Avarlonde . Nhưng thôi dẹp nó qua một bên , dù sao thì ,ta cũng rất vui khi có thêm người làm. Cháu có thể bắt đầu từ ngày mai được không ? Và ta chỉ muốn cháu làm việc đến chiều thôi . Lương hằng tháng sẽ còn tùy theo cách cháu làm việc , ổn chứ ? ' 

' Dạ thưa ngài , cháu không phải dân ở vùng này . Và cũng rất cảm ơn ngài vì đã nhận cháu , cảm ơn ngài Kingsley và anh rất nhiều, anh Green. ' 

' Green cơ ? Là ai vậy Griffy ? ' Ngài Kingsley nhìn tôi , có vẻ hơi ngạc nhiên . Ngài đang đùa tôi sao ? Quen thân với Tom Green như vậy nhưng lại chẳng biết họ anh ? 


- - - - - - - - - - - - - - - - - - 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro