" sài gòn "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao , người khác luôn bảo rằng sài gòn thật đẹp và luôn chứa đầy những thứ  hoang đàng nhỉ ?  Họ chỉ nhìn vào cái đô thị ồn ã đầy xa hoa vật chất này nhưng có bao giờ họ đã nhìn vào những đêm tối, cô hạnh một mình giữa dòng người vội vã tấp nập ngay chốn sài gòn này ?
bạn đã có một kỉ niệm đẹp gì với sài gòn hối hã này chưa?
Riêng tôi , tôi đã từng nghĩ rằng , nghĩ rằng là tôi có thừa những kỉ niệm ấy... nhưng trớ trêu thay, nó lại vô tình , dù chỉ là vu vơ hay cố chấp  tạo nên một kỉ niệm ‘đẹp’ đến những vết thương trong tim lại khứa ra những vết máu đau tột cùng .
Con người nơi đây , sao lại vô tình gây ra cho tôi nhìu đêm tàn đến thế !
Đúng thật , sài gòn hiện đại lắm, nó luôn vượt xa những nơi tôi từng đi qua và nó cũng luôn vượt xa quá mức thứ tình cảm của tôi khiến tôi chẳng níu cũng chẳng giữ lại được...
Đôi khi, tôi cố gắng vươn mình , gồng người để lảng tránh để cố quên đi những kí ức đau buồn về “sài gòn” của tôi...nơi tôi từng ung dung mà ngu ngốc xem như cả thế giới để mà rồi khi giông bão tới màu nước mắt của tôi lại chôn giấu sau những cơn mưa sài gòn , để rồi một mình một cõi mà lang thang trong từng con ngõ, hắt hiu bóng đèn đường soi sáng cuộc đời ai?  Rồi vài lần tôi cứ ngơ người trước những chuyến xe chở “sài gòn” tôi giữa biển người quay cuồng , tự hỏi liệu người có ngoảnh mặt lại để có thể thấu được tâm tư tôi qua khuôn mặt vô cảm này lần cuối?...
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhận lại được những ánh mắt khó hiểu hay thậm chí là khinh bỉ của những hành khách ngang qua đời tôi trước nét mặt vô hồn đến đáng sợ này.
Lặng lè từng bước nặng nề kéo tôi ra bờ sông quen thuộc ấy, cầm lấy chiếc băng nhạc đã cũ kĩ đến mờ những dòng chữ trên nắp hộp, đeo tai nghe vào rồi bật lên bản nhạc mang một nỗi buồn cũ nát và cứ thế tôi gieo người vào những lời ca giai điệu trong sáng đến đau lòng ấy rồi chơi vơi giữa dòng suy nghĩ đáng ghét kia , nhiều lúc tôi cũng muốn một lần nằm ngủ một giấc thật thanh thản và yên bình hoặc có thể kéo dài vô tận dù chỉ một lần thôi cũng được...
Ai ngờ rằng sài gòn tôi yêu giờ đã trở thành một sài gòn tôi ghét vào những nổi buồn ban đêm không nhất định , nó cứ luân hồi như một vòng xoay vô tận , muốn thoát cũng chả được mà muốn dừng càng không thể ...

Sài gòn đau lòng lắm ai ơi...

Hinana
9/4/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro