Mùa mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sài Gòn mưa, bất chợt mà hối hả, sao mang theo miền cô đơn chẳng lấy."

Mưa ở Sài Gòn, đột ngột như chẳng đợi ai. Giây trước còn chang chang nắng, giây sau đã ào ào gió, mây kéo như dải xám tro, che kín cả bầu trời ban trưa. Rồi cũng trút nước như thác đổ, tát vào mặt người đi đường. Gió quật từng hàng cây, ngã nghiêng cả lối về. Mưa ở đây, như lũ tràn về, nước ngập mặt đường, ngập cả những dãy trọ, ngập luôn dòng người ngoài kia. Lảo đảo trên chiếc xe tàn, về được tới góc trọ nhỏ. Dội gáo nước lạnh, trùm mền cuộn tròn bên cái máy tính cũ, lách cách dòng trạng thái: "Sài Gòn mưa, bất chợt mà hối hả, sao mang theo miền cô đơn chẳng lấy."

Sài Gòn mưa, lật lại miền ký ức, miền đau, miền nhớ. Mưa vội vã đến rồi rời đi, chẳng kịp nhắn đôi câu với người nơi xa. Bước qua những ngày nắng, vội vã những ngày mưa, chạy đua với bộn bề nơi đất khách. Để khi ngồi lại bên quán quen, mưa ướt một mảng sườn vai, nhập ngụm sữa lạnh. Ta mông lung nhớ về những ngày đầu ở Sài Gòn, chật vật với căn gác nhỏ, cái cửa sổ không kính. Trời sớm có cơn mưa phùn, đội cái dù lủng lẳng sao trời lên giảng đường, chọn góc cuối lớp, ngủ tới ngày về.

Những ngày mưa lê tha, ngồi lì bên góc cửa sổ, chẳng buồn đi đâu. Chắc tại mưa nên ta mới buồn. Chắc tại người cũ đã có người mới, chắc tại con điểm không tròn vành. Chắc là tại nhớ miền yên bình chốn xa nên càng thêm buồn. Dòng mưa đã ngừng, mà dòng nước vẫn chảy, ta chơi vơi ở chốn không nhà. Lần đầu tiên trong đời, ta ao ước xà vào lòng mẹ mà òa tiếng nức nở thuở còn trong nôi.

Từ bỏ công việc mới, ta chạy theo cái đam mê nhỏ. Bương ra với màn đường chông chênh, dẫm lên gai nhọn để đi, ta chống đối loay hoay bên đời, bên người. Cho đến cuối đường, ta cần lắm có người vỗ về cho ngày mưa trôi đi, để đời ta xuất hiện mảng cầu vồng mỏng manh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro