Chương 3: Rời đi không một vết tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi vận động cả một đêm Bright thỏa mãn ôm Win vào lòng chìm vào giấc ngủ. Anh không biết lần ngủ này lại khiến bản thân lạc mất "thỏ con" của mình. Không lâu sau Win tỉnh dậy lưng đau, eo đau, đầu đâu, mong nhỏ cũng đau và hạ thân như bị xé ra Win cảm thán đúng là người mình chọn có khác sinh lý tốt thật đấy. Cậu bước xuống giường dù đau đớn nhưng lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng, nhặt lấy quần áo trên sàn rồi mặc vào nở nụ cười ngây thơ 

"Thật may không bị xé rách" đúng vậy thật may khi bộ âu phục trị giá mấy nghìn đô của cậu không bị anh xé rách, xé rách rồi làm sao cậu có thể tìm thấy bộ thứ 2 trên đất Thái này để về nhà mà không bị chị và mẹ kế đổ tội đây.

Cậu lại mở đồng hồ lên ấn ấn gì đó rồi lại cười tươi nhảy cửa sổ đi mất. Thật ra những vũ khí trên người cậu đều là độc nhất vô nhị do cậu đích thân thiết kế nên trên đời này duy chỉ có một. Súng của cậu vừa nhẹ lại có độ sát thương cao nhìn vết thương bên ngoài do súng gây ra tất nhỏ nhưng đầu đạn bên trong sớm đã nỗ ra gặp vật cản nó sẽ xoáy nhiều vòng phá vở vật cản để thuận lợi thoát ra ngoài vì vậy người trúng đạn vết thương bên ngoài không có gì lớn nhưng thịt bên trong sớm đã bị cắt vụng cộng thêm thuốc súng bên trong đạn làm vết thương lỡ loét nghiêm trọng làm người trúng đán nếu không chết cũng bị phế. Đồng hồ của cậu lại càng tinh vi hơn có thể thu được tất cả các loại sống, cảm ứng nhiệt độ trong phạm vi 100m² bên trong dấu ám khí và độc dược đó là thứ đồ cậu mất nhiều thời gian nghiên cứa nhất cũng là món đồ cậu tâm đắc nhất. Cậu về đến nhà lén lúc trèo rào, leo cửa sở tránh camera ở nhà thuận lợi về phòng của mình. Cậu biết chị và mẹ kế sẽ vờ như cậu đã về chung với họ để ngày mai khi có người tìm không thấy cậu như thế mới có thể thuận lợi vu oan cho cậu. Cũng chính vì vậy cậu lại càng an tâm hơn ngủ một mạch đến sáng mà không bị ai làm phiền. 10h sáng rồi giờ này cũng gần trưa rồi sao không ai tìm cậu đi ăn cơm thế? bình thường lúc nào mới sáng đã kéo cậu xuống ăn cơm gia đình sao hôm nay lạ thế?

"Bà trông chừng thằng bé kiểu gì thế? tối thì bà nói nó xin về trước do không khỏe bây giờ lại không thấy nó đâu, lẽ nào nó lạc trong tiệc sinh nhật ở Phương gia sao?" giộng nói quen thuộc của bố cậu vang lên gấp gáp mang theo đầy sự quan tâm và lo lắng.

"Tôi cũng đâu có biết nó lớn thế rồi làm sao mà đ lạc được trì khi....." cái giọng điệu đà của mẹ kế cũng phát ra nó làm cậu kinh tởm

"Trừ phi cái gì? bà biết gì mau nói đi" bố cậu gào lên tức giận.

"Trừ phi nó cố ý muốn chạy theo người khác..."

*Chát * tiếng tát chối tay vang lên

"Bố, bố đừng nóng giận mẹ chỉ lở lời thôi"

"Đúng vậy, đúng vậy tôi chỉ lở lời thôi" bàn tay bà ta bấu chặc mẫu vấy trung niên sang trọng đang khoác trên mình kiềm nén cơn giận thốt nên câu nói ấy

"Lão gia, lão gia bên phía Phương gia gọi đến nói đại thiếu gia đêm qua không có ở lại dinh thự của Phương gia bọn họ" bác quản gia già chạy vào báo tin

"Không có ở Phương gia vậy bây giờ thằng nhóc Win đó đang ở đâu chứ. Nó trước giờ không hay ra ngoài, không quen thuộc đường xá đi lạc cả đêm biết phải thế nào?"

"Ai biết nó có đi lạc không hay là đi theo ai đó rồi" bà mẹ kế lại chen vào

"Bà nói thế là có ý gì" lo sợ con trai bị người khác lừa mất ông gấp gáp hỏi

"Thật ra. Ba à hôm qua con với mẹ đi nhà vệ sinh chỉnh trang quần áo lúc ra thấy Win đang vui vẻ nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt con với mẹ không biết là nên tiến đến xem, nhưng khi thấy con và mẹ tiếng đến người đàn ông đó lập tức ròi đi"

"Tui có hỏi thằng bé đó là ai thì thằng trả lời cho qua rằng nó cũng không biết người đó chỉ là người lạ đến bắt chuyện sả giao thôi"

"Đúng vậy bố. Nói xong thì Win xin phép ra xe về nhà trước em ấy thấy khó chịu nên con với mẹ mới đồng ý để em ấy về trước"

"Nói vậy là Win có khả năng cao bị người ta lừa đi rồi? không được phải tìm nó về"

"Đã qua một đêm rồi chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi sợ là hiện giờ Win nó không còn trong sạch nữa nếu đưa nó về thì danh tiếng gia đình chúng ta phải thế nào?" bà mẹ kế lại đổ dầu vào lửa.

"Nói như bà vì để giữ gìn danh tiếng tôi nên xem như không có chuyện gì không đi tìm nó hả?" ông gào lên tức giận đường đường là gia chủ nhà Opas mà đến con trai cũng thất lạc cũng không thể đi tìm sao?

"Ý tôi là đừng làm lớn chuyện chúng ta tìm người âm thầm điều tra tinh tức của thằng bé thôi"

"Đúng thế bố"

"Làm lớn chuyện ra nếu thằng bé có trong sạch trở về thì thanh danh cũng bị hủy thôi. Còn nếu nó đã bị người ta làm gì thì sao? gia đình chúng ta phải biết làm sao đối mặt với mọi người đây?"

"Đúng thế đấy bố.  Sau bố không nhờ P'Tay tìm Win?  trước giờ P'Tay luôn đối tốt với Win nhà mình, thêm nữa P'Tay có tiếng nói trong hai giới hắc bạch tìm Win sẽ dể dàng hơn đó bố" cô chị gái Nnevvy con riêng của mẹ kế cậu Evar luôn có ý định với ông anh P'Tay này thấy P'Tay đối tốt với cậu liền nghĩ anh ấy thích cậu nên tìm mọi cách chia rẽ mà đâu biết anh ta đối tốt với cậu vì cậu là bạn thân của P'New *Người anh ta thích đến mức chết đi sống lại*.

"Win mất tích à?" mới nhắc đã đến đúng là thiên Win thầm nghĩ 

"P'Tay anh đến từ khi nào thế?" Nnevvy thấy anh ta đến liền nhào vào người anh ta 

"Chú chuyện của Win là thế nào?" P'Tay né tránh chị ta sau đó tiếng đến sofa bố đang ngồi.

"Win mất tích ở trong tiệc sinh nhật của nhà họ Phương cả đêm không ai hay biết? Chú nối thử xem có phải nhà Opas chú người đều chết hết rồi đúng không?" câu nói mang đầy sát ý mỉa mai.

"Evar bà ấy nói tối qua Win thấy khó chịu nên xin về nghỉ ngơi trước, sợ thằng bé mệt nên cả đêm không ai dám làm phiền, sáng tìm hết nhà vẫn không thấy bống dáng nó đâu" ông cụp mắt trả lời P'Tay lời nói mang đầy sự bất lực.

"Cả đêm không về nhà sợ rằng thằng bé bị gạc mất rồi, không còn trong sạch nữa rồi Tay à!"

"Ai dám chạm vào người em ấy tôi liền giết sạch. Kẻ nào liên can thì phế hết tay chân rồi bán vào nhà chứa. Như vậy có thể giữ được hai chữ *thanh bạch* bà nói chưa bà Evar!" anh nhìn thẳng vào người phụ nữ tâm cơ buông lời cay nghiệt kia mà cảnh cáo.

"Haizz... P'Tay đừng dọa người nữa" bước ra khổi gốc tường từ từ đi xuống

"Phương gia đổi chủ Phương Thất thiếu Phương Ninh mới vừa gọi đến mời em sang uống rượu mừng làm em tỉnh cả ngủ đấy. Bước ra khổi phòng muốn ăn sáng lại nghe anh đồi giết đồi phế làm em mất cả hứng" đi đến sofa ôm lấy tay bố.

Ai nấy đều sửng sốt chỉ có P'Tay là bình thản uống trà 

"Ăn no ngủ kỉ trốn kính như vậy không hổ là em. Cả Phương gia và người nhà Opas đều không tìm được" 

"Có người tìm em ư? Em vẫn luôn ngủ trong phòng từ đêm đến sáng không một ai đến quấy rầy mà" cậu vươn đôi mắt sưng húp do ngủ quá nhiều nhìn bố 

"Thế là sao? Evar sao bà nói tìm khắp nhà không thấy thằng bé?" ông tức giận nhìn bà mẹ kế

"Tôi cũng không biết là do người làm tìm kiếm sơ suất là lỗi của tôi, tôi xin lỗi làm mọi người lo lắng! nhưng... nhưng mà tại sao thằng bé biết việc Phương gia đổi chủ? làm sao quen biết với Phương Thất thiết tân gia chủ của Phương gia?" đúng là muốn dồn người khác vào chỗ chết hỏi toàn những câu trọng yếu.

"Đến lúc sáng khi Phương Ninh anh ấy gọi cho con mời con đi dự tiệc con mới biết người mời rượu và buông chuyện với con tối qua là gia chủ mới của Phương gia" cậu bám chặc tay bố ngây ngô trả lời.

"Tên Phương Ninh ấy không biết trên dưới gì hết mời em uống rượi còn sớm hơn anh nữa. Không phải đã thích em rồi đấy chứ" câu nói có phần vội vã của một kẻ hóng hớt nhưng mọi người xung quanh ai cũng nghĩ đó là lời nói của một kẻ đang ghen vì yêu thật nực cười.

"Ai biết được có khi mắt anh ta bị mù nên mới nhìn trúng người tham ăn biếng làm như em"

"Haha vậy anh phải cho cậu ta mượn bác sĩ riêng của nhà mình rồi, chữa mắt cho cậu ta không thì anh sợ có ngày anh sẽ mốc mắt cậu ta ấy chứ" ám chỉ những kẻ có tâm cơ có mắt như mù cụ thể là 2 mẹ con Evar.

"Bố à Win vẫn ở đây. Win sẽ không xấu như mẹ đâu âm thầm ra đi không nói một lời nào làm bố đau lòng" *mẹ Win mất khi Win chưa được 5 tuổi bà qua đời đột ngột vì bệnh tim tái phát không kịp nói một lời nào với bố cậu cũng không kịp nhìn bố con cậu lần cuối, đó là vết thương không thể chữa lành của bố cậu.

"Um bố biết Win của bố ngoan nhất mà không hư như mẹ của con" ông đau lòng ôm cậu âm thầm nén nước mắt.

"Bố phải đến công ty rồi Win không sao là bố an tâm rồi" nói rồi ông hôn lên tóc Win lặng lẽ đặt cậu nằm xuống sofa cậu thế mà ngủ mất rồi.

"Chiều nay Win có buổi phát biểu ở trường Tay cậu giúp tôi đưa nó đi được không?" ông nhìn người đang uống trà tao nhã trước mắt.

"Yên tâm con không để em ấy chịu thiệt đâu" nói rồi anh cũng nằm dài lên sofa gác tréo chân nhắm mắt dưỡng thần. Không biết vì sao ông lại vô cùng an tâm khi giao Win cho anh chăm sóc vì anh có thế lực ở cả 2 giới hắc bạch hay vì ông biết anh là chỗ dựa vững chắc nữa. Ông rời đi trong im lặng nhường lại không khí yên tỉnh cho cả hai người.

"Chuẩn bị đồ cho đại thiếu gia về lại trường" mắt anh nhắm nhưng miệng ra lệnh cho người làm trong nhà Win bọn học điều rời đi hết cả rồi gian phòng trống không.

"Ra tay đẹp thật đấy" 

"Anh dọn cũng sạch thật đấy. rất hợp với anh ấy" cậu nhắm mắt bương lời trêu đùa.

"Có câu nói của em anh không sợ dọn sát cả đời đâu"


Ngược với vẻ thoải mái nhàn nhã của hai người, ở đâu đó trong căng phòng sang trọng nhất quán bar đắt đỏ của BangKok Hồng Phong và Hoàng Phong đang gánh chịu cơn thịch nộ của Bright.

"Một người con trai hai mươi mấy tuổi đầu nói biến mất là biến mất?" Bright ngồi trên giường cầm mẫu giấy note nhỏ mặt không biểu cảm nhưng nộ khí quanh người.

"Lão đại chỉ là một cậu bé thôi mà, tôi tìm cho anh người khác" Hoàng Phong tự tin nói

"Chú tìm được người làm tôi hứng thú như cậu ta?" anh nhìn vào mắt Hoàng Phong làm không khí trong phòng trở nên lãnh lẽo.

"Lão đại anh định thế nào với cậu bé đó?" Hồng Phong thăm dò tâm ý Bright.

"Bắt về trước" Bright nắm chặt tờ giấy note trren tay.

"Điều tra hết thông tin của cậu ta cho tôi"

"Vâng lão đại" Hồng Phong và Hoàng Phong đồng thanh trả lời.

"Lão đại vậy còn buổi diễn thuyết ở trường đại học Thammasat thì sao?" Hồng Phong hỏi

"Mấy buổi diễn thuyết nhàm chán đó tôi đi làm gì?" Bright chán chê trả lời.

"Nhưng hiệu trưởng trường đó rất có tiếng trong giới bạch đạo, có thể hợp tác được" Hồng Phong tiếp lời.

"Vậy à. Vậy đành lê thân đến nơi đó rồi" Bright chán nản nhìn dòng chữ *Đêm qua là tôi giả vờ vị người khác ép buộc để câu dẫn anh, nhưng chuyện tôi bị bỏ thuốc là thật. Chuyện đêm qua là chuyện tôi tình anh nguyện không nên truy cứu trách nhiệm thì hơn. Tôi lấy lần đầu của mình trả công cho anh vì đã chăm sóc tôi cả đêm qua. Dù gì cũng cảm ơn anh không hẹn gặp lại*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#brightwin