Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sảng kiểm tra lại tờ giấy trước mặt có lẽ đôi mắt mệt mỏi của cô đã đánh lừa cô nhưng cho dù cô kiểm tra nó bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó vẫn vậy một lá đơn ly hôn từ Khánh Vy.
"Không thể nào!" Cô thì thầm
Trong thâm tâm cô reo hò như điên giống như cuối cùng công chúa hư hỏng đó cũng buông anh làm thế nào mọi thứ trở nên dễ dàng như vậy.
Cô nhìn Dương Dương vẫn đang ngủ nhưng cô nhớ cách anh đối xử lạnh lùng dành cho cô,cô tự hỏi liệu anh có còn muốn cô nữa hay không? Nếu anh muốn cô đi thật xa việc sử dụng lá đơn ly hôn này là gì?
Sảng đặt tài liệu lên tủ và quyết định sẽ đưa nó sau,cô không chắc đây là thời điểm thích hợp để đưa lá thư đó, Dương Dương đã chưa hoàn toàn bình phục và  anh cũng không muốn nói chuyện với cô.
"Xin chào"
Sảng quay lại và thấy bà Dương đã đến,cô mỉm cười và cúi chào bà.
"Dương Dương thế nào rồi?" Bà Dương hỏi
"Anh ấy vẫn đang ngủ"
Bà Dương đi đến chỗ con trai và nắm lấy tay anh, bà quay sang nhìn cô" cháu có thể về nhà ngay bây giờ chắc chắn cháu đã mệt mỏi rồi" bà nói.
"Vâng thưa bác" Sảng gật đầu, sự thật mà nói cô thực sự mệt mỏi,cô đã không được nghỉ ngơi hợp lý kể từ khi Dương Dương ở bệnh viện nhưng cô thực sự muốn ở bên cạnh anh vì vậy cô đã nói với bà Dương" cháu có thể quay lại vào buổi chiều nay không?"
Bà Dương quay lại nhìn cô"nhưng đây là ngày nghỉ của cháu, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, cháu không cần phải mệt mỏi vì con trai ta thế đâu"
"Không không phải vậy đâu?" Sảng không bận tâm mệt mỏi vì anh. Cô muốn ở bên cạnh anh chỉ thế thôi.
"Không sao đâu" Sảng mỉm cười
Bà Dương đứng dậy và nắm lấy tay Sảng" Sảng đây là yêu cầu của ta, chỉ cần nghỉ ngơi" rồi bà Dương khẽ chạm vào má của cô " hãy nhìn này cháu trong nhợt nhạt và gầy hơn"
"Đây chỉ là vì công việc" Sảng mỉm cười.
"Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt và ăn một món ăn ngon được chứ?" Bà Dương nói
Sảng cuối cùng cũng vâng lời bà Dương"dạ vâng"
"Nói về một món ăn ngon , chúng ta sẽ đi ăn trưa cùng với nhau được không?" Bà Dương hỏi
"Bác thật tuyệt vời" Sảng mỉm cười ngại ngùng
"Nhưng có lẽ chúng ta sẽ không thể ăn trưa xa bệnh viện,ta không thể rời Dương Dương quá lâu được không?"
Sảng mỉm cười" vâng cảm ơn bác"
"Tuyệt quá" bà Dương nói"vậy gặp lại cháu" bà Dương đến bên Sảng và ôm cô thật ấm áp.
Sảng có chút giật mình nhưng cô đã ôm bà trở lại"Vâng"
Sảng rời bệnh viện và về nhà,cô đang suy nghĩ trong tâm trí, liệu bà Dương sẽ tốt với cô như thế này nếu bà biết rằng cô đã ngoại tình với con trai mình trước đây? Nếu bà biết điều đó liệu bà có cấm con trai mình gặp cô không? Cô sẽ bị đuổi ra khỏi E.Shine chứ? tất cả những suy nghĩ tồi tệ đó khiến cô rùng mình.
Không nó sẽ không xảy ra,cô tự hứa với lòng mình rằng cô sẽ giữ bí mật này cho đến chết, không có ai có thể biết về điều này không bao giờ.
**
Sảng nằm xuống giường sau khi cô làm mới mình bằng cách tắm rửa và thay quần áo,cô đặt cơ thể cứng ngắc của mình xuống và nhìn lên trần nhà,cô thực sự mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cô không thể ngủ tất cả những gì cô suy nghĩ là về Dương Dương và lá đơn ly hôn,cô không biết khi nào cô mới có thể đưa nó cho anh.
Cô cựa quậy trên giường và nhìn về phía chỗ trống,cô lần ra nó hồi tưởng lại sự hiện diện của Dương Dương,cô đã yêu anh,cô phải làm gì để anh tha thứ và yêu cô lần nữa như trước đây? Cô thở dài rồi quyết định nhắm mắt lại và cứ như vậy cô đã chìm vào giấc ngủ.
**
Đã gần trưa khi Sảng thức dậy,cô nhớ rằng mình có một cuộc hẹn ăn trưa với bà Dương khi cô chuẩn bị sẵn sàng, điện thoại của cô reo lên đó là bà Dương.
"Xin chào bác Dương" Sảng nhấc điện thoại lên
"Sảng ta chỉ muốn nhắc cháu về bữa ăn trưa của chúng ta" bà Dương nói
"Cảm ơn bác khi đã lo lắng và gọi cho cháu"
"Đừng bận tâm,ta sẽ đợi cháu ở nhà hàng Ý bên kia bệnh viện"
"Dạ vâng thưa bác"
"Được rồi hẹn gặp lại"
Sảng đợi bà Dương cúp điện thoại và cô đã sẵn sàng
Thật kỳ lạ khi Sảng vô tình lại gần gũi với gia đình của Dương Dương, thành viên duy nhất trong gia đình chỉ có bà Dương và ông nội, đây là một cú sốc của Sảng khi bà Dương gọi cho cô để nhắc về bữa ăn trưa.
Về phần ông nội, cô đã làm việc với ông ấy để cô ấy có nhiều tương tác hơn với ông, đôi khi ông ấy cũng mời cô ấy đi ăn trưa, ông là người rất chu đáo và yêu thương ,Nó nhắc cô nhớ tới ông của chính mình.
Họ đều tốt bụng với cô,gia đình có tính cách khiêm tốn này Sảng thích tất cả mọi người nhưng trừ Khánh Vy,cô sẽ không bao giờ thích cô ấy.
Sảng đến nhà hàng Ý nơi bà Dương nói,cô nhìn quanh và thấy bà đã ở đó,cô vội vàng chạy đến bàn và cúi chào bà.
"Cháu rất xin lỗi bác, cháu có đến trễ không?" Sảng hỏi
"Không sao,ta là người đã đến sớm hãy ngồi xuống đây" bà Dương nói
Sảng ngồi đối diện với bà"giám đốc như thế nào rồi bác"
"Cậu ấy đã ăn trưa rồi và đang xem ti vi khi ta rời đi"
"Dạ vâng" Sảng gật đầu"thật vui khi anh ấy phát triển tốt"
"Đúng vậy ta hy vọng Dương Dương có thể sớm bình phục" bà Dương nói"vậy bây giờ hãy gọi món ăn"
Sảng gật đầu và cả hai gọi món ăn, Carbonara Fettucinne cho bà và Vongole cho Sảng,khi thức ăn đến cả hai đều ăn,họ chỉ trò chuyện với những chủ đề bình thường.
Khi Sảng ăn Vongole của cô,cô vô tình thốt lên" wah,cái này rất ngon,anh Dương Dương chắc sẽ thích nó"
"Gì vậy?" Bà Dương nhíu mày
Chúa ơi, Sảng đã gọi tên Dương Dương vừa nãy? Thói quen khó quên, vì anh rất thích Vongole và nhà hàng Ý luôn là nơi cả hai hẹn hò ăn tối với nhau, Sảng không thể bị mang đi quá nhiều, thật là một hành động ngu ngốc khi cô đã gọi tên sếp của mình như vậy trước mặt bà Dương
"Dạ...?" Sảng hỏi một cách điên cuồng
"Cháu vừa gọi Dương Dương là gì?" Bà Dương nhướn mày
"Ah, không, bởi vì anh ấy lớn tuổi hơn cháu khiến chúng cháu trở nên thoải mái và gần gũi hơn khi làm việc, đôi khi cháu gọi giám đốc là anh " Sảng giải thích một cách cẩn thận,cầu nguyện rằng bà sẽ không tò mò.
"Ồ vậy à?" Bà Dương hỏi
"Dạ vâng" Sảng trả lời
"Ta đoán anh ấy là một giám đốc tốt"
"Có phải Dương Dương luôn đối xử với thư ký của mình thế này không?"
"Cháu không biết thưa bác" Cô hành động bình tĩnh nhất có thể, bà Dương là người cuối cùng mà Sảng mong đợi biết về mối quan hệ của cô với Dương Dương.
"Uhm" bà gật đầu"không có gì lạ khi cháu quan tâm đến Dương Dương vì Dương Dương luôn đối xử tử tế với cháu"
"Ah,vâng, cháu chỉ muốn báo đáp lại lòng tốt của anh ấy với cháu" Sảng nói cô hy vọng sẽ không nói lý do và rời khỏi chủ đề này
"Cảm ơn cháu" bà  mỉm cười
"Dạ không có gì" Sảng thở dài, cuối cùng bà Kim cũng bỏ qua chủ đề này,cô tự nguyền rủa sự ngu ngốc của mình làm thế nào cô có thể gọi Dương Dương như thế trước mặt bà Dương? Cô phải chú ý hơn.
**
Bà Dương quay trở lại phòng của Dương Dương sau bữa ăn trưa. Dương Dương người đang xem TV quay đầu lại khi thấy mẹ mình
" mẹ đã đến" Anh nói
Dương Dương thấy rằng mẹ anh chỉ đến một mình không có Sảng ở đó, anh biết rằng mẹ anh sẽ ăn trưa với Sảng vì vậy anh rất mong đợi cô sẽ đến thăm anh sau bữa trưa.
Bà Dương nhận thấy đôi mắt của Dương Dương đang lang thang tìm kiếm một ai đó"con đang mong chờ ai đó sẽ đến à?" Bà Dương hỏi
"Không" Anh trả lời
"Mẹ nghĩ con đang chờ ai đến à?"
"Mẹ không biết,có lẽ là Sảng" bà Dương nhún vai
"Vậy à?" Anh tránh ánh mắt của mình và ho một cách lo lắng
Giữa khoảnh khắc khó xử, rồi có tiếng gõ cửa.
"Hãy vào đây Sảng" bà nói
Tim anh đập nhanh hơn"cô đang ở đây thực sự ở đây?'
Sảng đi vào trong phòng, anh chưa bao giờ cảm thấy khao khát điều này với cô,anh thậm chí còn không biết tại sao.
"Cháu rất tiếc vì để bác đi một mình ở đây vì cháu cần đi vệ sinh" Sảng nói
"Không sao cả đừng để tâm chuyện đó" bà mỉm cười
Sảng bắt gặp ánh mắt của Dương Dương đang nhìn cô chăm chú, ôi trời ơi cô nhớ anh rất nhiều thật kỳ lạ khi cô luôn ở bên cạnh anh cả  đêm nhưng cô vẫn nhớ anh vô cùng.
"Xin chào, giám đốc anh có khỏe không?" Cô hỏi
"Tôi rất tốt cảm ơn!" Dương Dương trả lời ngắn gọn
"Vậy thì tốt rồi" Sảng mỉm cười
Bà Dương thực sự cảm nhận được điều gì đó, bà cảm thấy có gì đó về cách Dương Dương nhìn Sảng, bà biết con trai mình rất rõ ngay cả khi anh hành động và trả lời ngắn gọn, bà có thể cảm thấy ánh mắt dịu dàng của anh dành cho Sảng, tâm trí bà liên tục suy nghĩ, Dương Dương có thích Sảng không?
Nếu có bà vẫn không thể quyết định, bà rất thích Sảng, bà sẽ rất vui nếu Sảng thành con dâu mình nhưng Dương Dương đã kết hôn điều đó là không thể.
Có một sự im lặng trong phòng Sảng không biết phải làm gì và nói gì vì vậy cô quyết định rời đi.
"Cháu nghĩ mình sẽ về nhà ngay bây giờ" Sảng nói
"Nhanh vậy?" Bà nói
"Vâng cháu chỉ ở đây một lúc, cháu sẽ trở lại vào tối nay để bác có thể về nhà và nghỉ ngơi"
"Được rồi hãy cẩn thận trên đường về nhà" bà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô
"Vâng cảm ơn bác!" Sảng cúi đầu chào bà"giám đốc"rồi cô cúi đầu chào anh.
Dương Dương không trả lời cô hoặc làm bất cứ điều gì,anh chỉ im lặng và nhìn cô chằm chằm, với cái nhìn mong mỏi cuối cùng về anh, Sảng cuối cùng cũng rời đi.
**
Sảng luôn ở bên cạnh Dương Dương trong quá trình hồi phục,cô đi cùng anh khi anh bắt đầu đi bằng gậy,cô ở lại phòng khi y tá chăm sóc vết thương trên mặt anh, vết thương trong rất xấu xí nhưng cô không cảm thấy vậy, cô có cảm giác muốn chạm vào vết thương xoa dịu và nói với anh rằng mọi thứ sẽ ổn nhưng cô đứng đó và không làm gì cả và chỉ im lặng nhìn anh.
Dương Dương luôn hành động như cô không có ở đó,anh lờ cô hoàn toàn thực sự mà nói anh nhớ cô rất nhiều nhưng niềm kiêu hãnh và sự tức giận trẻ con của anh đã ngăn anh lại thật ra anh rất đau đớn khi thấy Sảng buồn như vậy.
Khi đêm đến anh tránh mặt Sảng bằng cách giả vờ ngủ,anh có thể cảm thấy Sảng ngồi bên cạnh và chạm vào tay anh nhưng anh chỉ im lặng.
"Dương Dương" Cô gọi
Anh vẫn im lặng
"Anh đã ngủ rồi à?"
Anh vẫn không trả lời
Sảng thấy rằng anh không đưa ra bất cứ phản hồi nào,cô biết anh đang lắng nghe.
"Em xin lỗi!" Sảng nói"em thực sự không muốn như thế này,nó làm em đau đớn thật sự có lẽ điều đó thật ích kỷ đối với em,có lẽ em quá xấu hổ,em không có niềm kiêu hãnh nào nhưng em muốn ở bên cạnh anh" Sảng thở dài
Rồi dần dần anh mở mắt ra tỉnh lại sau giấc ngủ giả vờ của mình"tại sao cô là người muốn chúng ta kết thúc" Anh hỏi
Sảng ngước nhìn anh trái tim cô thắt lại một giọt nước mắt hình thành trên khóe mắt"em xin lỗi,em nghĩ đó là cách tốt nhất nhưng em đã không nghĩ tới rằng đêm đó sẽ dẫn đến tai nạn này"
Dương Dương khịt mũi"vì vậy cô ở bên cạnh tôi là vì lòng thương hại?" Anh hỏi một cách mỉa mai
Nước mắt rơi trên má Sảng khi cô nghe anh nói điều đó"không không phải" cô thì thầm.
"Vậy thì tại sao?"
"Bởi vì em yêu anh"
Tim anh đập nhanh hơn khi nghe lời tỏ tình của cô, đó là những từ anh thích nghe nhất Sảng yêu anh với anh thế là đủ rồi anh đã hoàn thành cuộc sống của mình.
"Em thừa nhận rằng tai nạn của anh là lỗi của em" Sảng cúi đầu"nhưng nếu anh nghĩ rằng em muốn ở bên cạnh anh là vì thương hại thì anh đã hoàn toàn sai lầm,em không biết tại sao? Chờ anh bên ngoài phòng phẫu thuật là trải nghiệm tồi tệ nhất em từng có trong đời,em nghĩ rằng em sẽ mất anh mãi mãi,em không thể tưởng tượng cuộc sống  mà không có anh ,khi bác sĩ Trần nói ca phẫu thuật thành công em thực sự cảm ơn chúa vì điều đó, điều đó làm em kinh ngạc điều đó khiến em nhận ra cuộc sống mà không có anh,nó giống như một cơ hội thứ hai để em được ở bên cạnh anh một lần nữa" Sảng dừng lại để lau nước mắt
"Em không quan tâm nữa em không sợ nữa, nếu anh muốn em,em sẵn sàng giữ mối quan hệ của chúng ta như một bí mật mãi mãi"Cô tạm dừng"trong trường hợp anh vẫn muốn em bị trừng phạt và em chấp nhận điều đó"
Anh ngăn lời Sảng khi anh dựa vào cô và hôn lên trán cô, Sảng giật mình nhìn Dương Dương,anh nhìn vào cô bằng ánh mắt không thể tả.
"Anh muốn em Tiểu Sảng" anh thì thầm
Sảng không thể nói một lời,cô khóc nức nở,cô cảm thấy tất cả cảm xúc của mình mất lúc đó, tức giận, buồn phiền,lo lắng,đau đớn, nhẹ nhàng, hạnh phúc hoà làm một, Sảng khóc và khóc không kiểm soát cho đến khi cô thở dốc vì đau đớn.
"Hãy đừng khóc" Dương Dương ôm mặt cô vào lòng bàn tay anh
"Cảm ơn anh,em không biết phải làm gì,em là nguyên nhân gây ra bệnh của anh,em là nguyên nhân nỗi đau của anh ,em là nguyên nhân của tất cả tình huống hỗn loạn này, em không biết nữa nhưng em muốn ở bên anh "
"Bình tĩnh" Anh vuốt tóc cô một cách yêu thương "Dù thế nào đi chăng nữa kể cả trường hợp của anh, đó chỉ là một trải nghiệm của cuộc đời anh và anh không muốn yếu đuối như vậy" Anh dừng lại" ngay bây giờ không có mong muốn gì tốt nhất là khi được ở bên cạnh em"
Sảng cười thật tươi"em có thể hôn anh không?" Cô ngại ngùng nói
Anh cười thầm" chắc chắn em có thể"
Cô dựa vào người anh và hôn nhẹ lên môi anh,cô không muốn làm tổn thương vết thương của anh và chỉ cho anh một cái hôn nhẹ.
"Bây giờ anh nên đi ngủ và nghỉ ngơi" Sảng nói
"Em sẽ ở đây phải không?" Anh hỏi
"Tất nhiên em luôn ở đây mỗi đêm"
"Đúng vậy"
"Chúc ngủ ngon" Sảng đắp chiếc chăn lên cơ thể của anh.
"Không có nụ hôn chúc ngủ ngon?" Dương Dương hỏi
Sảng cười ngại ngùng rồi cô hôn lên trán của anh  và đôi môi anh" chúc ngủ ngon"
" chúc ngủ ngon"
Sảng mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay anh, rồi cô cũng quyết định đi ngủ,cô đặt cơ thể mình lên chiếc ghế dài mềm mại và kéo chăn lên người, cô nhìn Dương Dương đang ngủ, ôi thật là nhẹ nhõm khi anh và cô có thể trở lại một cách tốt đẹp, thật là mệt mỏi khi cô va chạm với sự đối xử lạnh lùng và cảm giác tội lỗi đối với Dương Dương nhưng cuối cùng tối nay cô đã được giải phóng tất cả mọi thứ ngày mai sẽ là một ngày mới và sẽ là một ngày tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#face