Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thứ bảy đã đến nhanh hơn cô có thể tưởng tượng, bây giờ cô đang ở trước biệt thự của Dương gia,cô nhìn cánh cửa lớn trước mặt, Sảng tiếp tục kéo dài thời gian với lý do rằng cô cần thêm thời gian để đối mặt với gia đình của Dương Dương, vì vậy họ đã đến gần vào giờ ăn tối, cô thực sự cảm thấy lo lắng cho đến khi cô cảm thấy Dương Dương người đang đứng bên cạnh cô trong khi nắm tay cô.
Dương Dương kéo cô lại gần và hôn lên tráng cô"thư giãn"
Rồi cánh cửa mở ra người giúp việc dẫn họ vào và đưa họ đến phòng khách, đã được một thời gian Dương Dương không đến nhà cha mẹ của mình, anh đã bỏ lỡ nơi này và phòng ngủ cũ của mình.
"Dương à, đã được một thời gian rồi,ta nhớ con" bà Dương chạy đến anh và ôm chặt lấy anh.
"Con cũng vậy mẹ" Dương Dương nói
"Trịnh Sảng ,chào cháu" bà Dương nói và cũng ôm cô.
"Cháu chào bác" Sảng ôm lại bà Dương một cách lúng túng.
"Hãy đi đến phòng ăn, cả hai con đã đói rồi phải không? Chúng ta hãy ăn tối trước" bà Kim nói
"Cảm ơn bác" Sảng nói
Dương Dương không bao giờ buông tay cô, đó là điều tối thiểu anh có thể làm để chứng tỏ rằng anh hoàn toàn ủng hộ cô và Sảng thực sự đánh giá cao cử chỉ của anh.
Ông Dương đã ngồi trên ghế, ông không nhìn hai người, Sảng nuốt nước bọt một cách lo lắng khi vòng tay của anh siết chặt lấy cô.
"Hãy ngồi xuống" bà Dương nói, để họ ngồi lên những chiếc ghế trống.
Sảng và Dương Dương ngồi cạnh nhau, bữa tối thực sự khá khó chịu, Sảng thực sự không thể ăn bất cứ thứ gì, Sảng chỉ ăn từng chút một.
"Hey" Dương Dương thì thầm khi anh siết chặt tay cô.
Sảng nhìn anh, đôi mắt cô đầy sự lo lắng
"Hãy ăn nhiều vào,em phải tự chăm sóc bản thân và con của chúng ta" Dương Dương nghĩ trong đầu
Sảng có thể hiểu những gì anh đã cố gắng truyền đạt vì vậy cô gật đầu và bắt đầu ăn, bây giờ cô mang một cuộc sống khác, cô nên suy nghĩ nhiều hơn về người bé nhỏ này.
Bữa tối cuối cùng cũng đã kết thúc và Sảng nghĩ đó là bữa tối dài nhất mà cô từng có, bữa tiếp theo khiến cô sợ hãi hơn, đó là thời gian để tiết lộ tất cả sự thật, bà Dương dẫn họ vào trong phòng khách, Ông Dương vẫn ngồi đó ông đã không nói bất cứ lời nào thậm chí cho Dương Dương.
Dương Dương và Sảng ngồi đối diện bà Dương và ông Dương,tay của anh nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Sảng, anh thực sự muốn làm cô bình tĩnh lại.
"Mẹ con có một vài điều muốn nói với mẹ" Dương Dương bắt đầu nói.
"Ta đoán là ta đã biết ta đã nghe một số điều nhưng tốt hơn nếu ta nghe điều đó từ con"
"Con đã có ý định kết hôn với Trịnh Sảng"
Bà Dương trong rất bình tĩnh, trực giác của bà sau tất cả thời gian này đều đúng, bà cảm thấy hai người này thực sự có một cái gì đó, bà nhận ra điều này khi Dương Dương nhập viện,mối quan tâm của Sảng đối với Dương Dương là quá nhiều từ một thư ký đơn thuần đến giám đốc của mình.
"Về cơ bản ta sẽ không tức giận với con" bà Dương nói.
"Cảm ơn" Dương Dương nói
"Nhưng ta chỉ muốn biết.. làm sao?... và khi nào..."
Dương Dương ho một cách lo lắng" Mẹ đừng phán xét cô ấy xấu, đó là con người thích cô ấy đầu tiên và lúc đó,con vẫn còn ở với Khánh Vy nhưng hãy tin con ,Khánh Vy ly dị với con là lời đề nghị của cô ấy chứ không phải là vì Trịnh Sảng"
"Ta không thể nói rằng những gì con làm là đúng nhưng...ta sẽ không cấm con"bà Kim nói, bà nhìn Sảng nhợt nhạt bên cạnh Dương Dương"hãy đừng quá căng thẳng" bà Dương nói với Sảng
"Cháu xin lỗi bác" Sảng nói
"Ta rất hạnh phúc nếu Dương Dương có thể tìm thấy hạnh phúc của mình với cháu" bà Dương mỉm cười
"Cảm ơn bác" Sảng cúi đầu.
Dương Dương mỉm cười rất rộng" vì vậy mẹ đồng ý cho chúng con"
Bà Dương mỉm cười và gật đầu.
"Cảm ơn rất nhiều" Sảng nói
"Con vẫn gọi ta là bác? Hãy gọi là mẹ ta nghĩ vậy"
"Dạ.... bác" Sảng thở hỗn hển.
"Ta nghĩ cần phải có thời gian" bà Dương nói.
Dương Dương thực sự biết ơn mẹ mình nhưng anh thực sự lo lắng về sự im lặng của ông mình,ông Dương đã không nói bất cứ lời nào
"Ông"
Ông Dương thở dài" ta không bao giờ mong đợi điều này từ con Kid"
"Cháu xin lỗi" đó là điều duy nhất anh có thể thốt ra.
"Ta không thể nâng con lên như thế này" ông nói.
"Cháu xin lỗi"
Sảng không giám nói một lời,cô biết rằng mình cũng có tội
"Con không có gì để nói?" Ông Dương hỏi khi nhìn Sảng.
Sảng thở hỗn hển"cháu thực sự xin lỗi ông" cô run rẩy sắp khóc.
"Như cháu đã nói với ông, đó không phải là lỗi của cô ấy, chúng cháu đến đây để nói sự thật và mong muốn ông chấp nhận nhưng cho dù bất cứ điều gì có thể xảy ra ngày hôm nay nó sẽ không thay đổi ý định rằng cháu sẽ cưới cô ấy, cháu sẽ là chồng của cô ấy và cũng là cha của con cô ấy" Dương Dương thú nhận
"Gì?" Bà Dương thở hỗn hển
"Sảng đang mang thai đứa con của con" Dương Dương nói
"Dương" Sảng nắm chặt cánh tay anh.
Bà Dương bị mâu thuẫn, đó sẽ là tin vui vào một ngày bình thường, bà đang mong đợi đứa cháu từ Dương Dương nhưng bà không nghĩ rằng nó sẽ xuất hiện theo cách này.
"Ta ngạc nhiên, hãy làm ơn chăm sóc cháu của ta thật tốt" bà Dương nói và nắm lấy tay Sảng.
Sảng cuối cùng cũng mỉm cười vào lúc đó" dĩ nhiên rồi thưa bác"
Bà Dương mỉm cười"và ta đoán rằng đã quá muộn để hai con có thể về nhà,con nên cần nghỉ ngơi nhiều, chỉ cần ở lại đây một đêm,ta sẽ yêu cầu người giúp việc dọn dẹp phòng cho con"
"Không cần thiết phải dọn dẹp phòng" Ông Dương đột nhiên lên tiếng.
Điều đó làm cả ba người giật mình, điều đó có nghĩa là gì? Có phải Trịnh Sảng không được ở trong ngôi nhà này? Có phải Ông Dương yêu cầu cô rời đi?
"Bố?" bà Dương hỏi
"Dọn dẹp phòng sẽ rất lâu" Ông Dương đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.
"Nhưng... Sảng sẽ ở lại đây.. con bé cần phòng để nghỉ ngơi"
"Con bé có thể sử dụng phòng của Dương Dương, cả hai sẽ ở chung một phòng" Ông Dương nói sau đó ông đi lên lầu"ta mệt mỏi, chúc ngủ ngon"
Những lời cuối cùng của Ông Dương đã tạo ra những phản ứng khác nhau, bà Dương há hốc miệng kinh ngạc, Dương Dương giấu nụ cười và Sảng đỏ mặt.
"Con nghĩ rằng con có thể chăm sóc điều này" Dương Dương nói.
"Ta biết" bà Dương lắc đầu"chúc ngủ ngon" bà Dương nhìn Sảng" con cũng vậy Tiểu Sảng, nghỉ ngơi tốt,ta biết đây là một ngày khó khăn với con"
"Cảm ơn bác" Sảng nói một cách biết ơn.
"Hãy gọi ta là Mẹ"
"Vâng thưa mẹ" Sảng cười ngượng ngùng.
Bà Dương gật đầu và rời đi
Dương Dương đã kéo cô vào lòng ,cô chính thức trở thành thành viên của Dương gia,"chào mừng em"
Sảng thở dài trong vòng tay của anh" em rất mừng"
"Anh cũng vậy" Anh nói" hãy để anh dẫn em đến phòng ngủ của anh,em cần nghỉ ngơi"
Dương Dương dẫn cô đến phòng ngủ của mình, đã lâu lắm rồi anh không quay lại phòng ngủ của mình, căn phòng nơi anh lớn lên, căn phòng chứng kiến thời gian trẻ con bất cẩn và hạnh phúc của anh, thời niên thiếu bướng bỉnh và nghịch ngợm, buồn bã và đau đớn khi cha anh qua đời và tất cả thất vọng khi ông nội giao trách nhiệm của E.Shine cho anh.
Anh thở dài thầm cảm thấy may mắn,anh không bao giờ biết cuộc sống của mình có nhiều thay đổi và thay đổi rất nhiều thứ nhưng căn phòng của anh vẫn như cũ.
"Đây là phòng của anh khá đáng yêu cho một người đàn ông" Sảng cười thầm, đánh thức Dương Dương khỏi suy nghĩ của anh.
"Vâng nó chỉ là trang trí,anh không bao giờ quan tâm đến nó miễn là anh có thể ngủ" Dương Dương nhún vai.
"Uhm"cô nhìn quanh phòng anh,cô chạm vào giường với trần cao bằng một tấm rèm cổ điển.
"Nhưng có vẻ em rất thích nó" Anh mỉm cười khi ngồi trên giường.
"Vâng em rất thích mọi thứ về anh" cô cười toe toét.
"Thật là,em nói chuyện thật ngọt ngào" Anh kéo Sảng nhẹ nhàng vào lòng.
Sảng cười"yah hãy cẩn thận"
"Anh biết anh sẽ không làm tổn thương con chúng ta" Dương Dương nói khi anh vuốt ve bụng của Sảng"vì vậy khi nào anh có thể nhìn thấy cậu ấy"
Sảng tròn mắt" khoảng tám tháng nữa,cậu ấy anh có chắc là chúng ta sẽ có một bé trai không?"
"Chắc chắn rồi,anh nghĩ rằng em đã đạt cực khoái đầu tiên trong lần làm tình cuối cùng của chúng ta vì vậy anh nghĩ đó là một bé trai "anh nhún vai
"Thật là" Sảng đánh mạnh vào vai anh
"Auch"
"Nội chuyện một cách biến thái"
"Anh đã để em mang thai và em đánh anh vì anh nói chuyện với em một cách biến thái? Buồn cười?"
"Dương" Sảng đã tức giận
"Bình tĩnh, tại sao gần đây em lại rất nhạy cảm" anh vuốt tóc Sảng và hôn lên môi cô.
"Vì em bé" Cô bĩu môi
"Hey, hãy kiểm soát tâm trạng của mẹ,ba cầu xin con được không? Kiddo" anh nói chuyện với bụng của Sảng.
Cô cười" ngớ ngẩn"
"Và anh yêu em.."
Sảng mỉm cười"em yêu anh"
Anh cúi xuống và chiếm lấy đôi môi của Sảng,họ hôn nhau chậm và say đắm, anh dựa người cô cẩn thận trên giường rồi anh nằm cạnh cô.
"Bây giờ đã đến giờ đi ngủ" Anh nói
"Chúc ngủ ngon" Sảng nói
"Chúc ngủ ngon"
Tất cả gánh nặng dường như biến mất,họ đã có một giấc ngủ sâu trong thời gian không lâu, từ bây giờ đã đến lúc cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới.
**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#face