Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Sảng sửa tóc trước gương và chắc chắn rằng quần áo của cô đã gọn gàng, sáng nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và váy bút chì. Cô mỉm cười với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương cô đã sẵn sàng để bắt đầu một ngày của mình.
Cô cảm thấy vô cùng sung sức và hạnh phúc sáng nay mặc dù đêm qua cô không thể ngủ được phải cô đã nghĩ về Dương Dương. Anh ấy lòng tốt, tình cảm và sự tán tỉnh của anh,cô nhìn vào tay mình,cô nhớ rằng Dương Dương đã hôn cô ở chỗ đó, Trịnh Sảng cắn môi hào hứng hồi tưởng lại cảnh đêm qua.
Ngay cả cô cũng cảm thấy hạnh phúc,cô không biết mình phải làm gì nếu gặp Dương Dương. Cô có nên hành động như bình thường không? Hay cô tiếp cận anh một cách thân mật hơn? Bởi vì cô không ngu ngốc, nụ hôn và sự đụng chạm của anh phải có ý nghĩa đó nhưng cô chưa chắc chắn.
Trịnh Sảng thở dài và để nó đi, bây giờ cô sẽ gặp giám đốc của mình trong văn phòng. Cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề đó vì vậy cô đi giày cao gót và rời khỏi nhà. Cô đi xuống cầu thang và đi đến đường cô thấy một bóng dáng quen thuộc đang dựa vào chiếc xe màu đen.
Ôi chúa ơi, đó là anh ấy cái quái gì thế?
"Sảng chào buổi sáng"
"Giám đốc?" Trịnh Sảng cau mày,cô không hiểu tình hình, Dương Dương? Trước nhà cô, sáng ngày hôm nay?
"Đúng vậy, tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?" Dương Dương nhướn mày
"Anh đang làm gì ở đây vậy?"Trịnh Sảng hỏi lại anh ,cô không nghĩ rằng mình thật sự thô lỗ,cô không thể giữ sự tò mò của mình.
"Tôi đến đón cô và chúng ta sẽ đến văn phòng cùng nhau" Dương Dương mỉm cười.
"Hả?" Trịnh Sảng vẫn không thể hiểu được điều gì đang xảy ra.
Anh chỉ cười thầm với cô" đi nào" anh nắm lấy tay Trịnh Sảng và dẫn cô đến ghế hành khách,sau đó anh vào xe.
Dương Dương khởi động và lái xe đi, Trịnh Sảng chỉ ngồi im lặng trong khi thỉnh thoảng liếc nhìn anh. Cô đang suy nghĩ làm sao để hỏi ý nghĩa đằng sau hành động của anh sáng nay.
"Giám đốc?" Cuối cùng cô cũng bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Gì vậy?"
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"Tại sao anh lại đón tôi?"
"Bởi vì tôi muốn!"
Đó không phải là câu trả lời mà Trịnh Sảng đang tìm
"Tại sao anh lại muốn đón tôi?"
"Cô có vẻ là kiểu người khó hiểu?"
"Không, tôi chỉ tò mò thôi!"
"Sảng, tôi sẽ đón cô hằng ngày kể từ bây giờ và tôi cũng sẽ đưa cô về nhà, được chứ?" anh đặt tay lên đùi cô.
Trịnh Sảng thở dài trước sự ấm áp của bàn tay anh trên đùi cô, sự dâng trào của niềm vui làm cô phấn khích, ôi làm thế nào cô có thể dễ dàng rơi vào sự quyến rũ của anh.
"Tôi rất thích điều đó nhưng thưa giám đốc..."
"Shh... không được từ chối!" Rồi anh kéo tay cô và hôn vào cổ tay cô. "Cô có mùi rất tốt,dâu?"
Trịnh Sảng cảm thấy trái tim cô có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, vì nó đập rất bất thường, ôi chúa ơi cô không thể sử lý được việc này.
"Yes, đó là mùi dâu tây!" Trịnh Sảng lắp bắp.
"Tôi thích nó" anh hít sâu cổ tay cô trước khi anh đưa tay cô trở lại và tiếp tục lái xe.
Trịnh Sảng cười thầm,cô sẽ ghi nhớ rằng ang yêu thích mùi dâu trên cơ thể cô,cô sẽ không thay đổi nước hoa của mình.
**Cả hai đến văn phòng và cùng nhau bước vào, không có nghi ngờ gì với họ vì nhìn thấy Dương Dương và Trịnh Sảng bên nhau không phải là một cảnh tượng kỳ lạ vì Trịnh Sảng là thư ký của anh.
"Anh muốn uống trà hay cà phê thưa giám đốc?"Trịnh Sảng hỏi trong khi Dương Dương chuẩn bị bước vào văn phòng của mình.
"Tôi nhớ cà phê của cô, tôi luôn uống trà trong những tuần qua" Dương Dương nói
"Đúng vậy, sandwich cá ngừ hay sandwich rau?" Trịnh Sảng hỏi
"Cá ngừ!"
"Vâng thưa giám đốc" Trịnh Sảng cúi đầu và tiến đến thang máy.
"Trịnh Sảng" Dương Dương gọi cô
"Có chuyện gì vậy giám đốc?" Trịnh Sảng quay người về phía anh
"Làm hai cái!"
Trịnh Sảng cau mày,cô muốn hỏi tại sao anh lại yêu cầu cô làm bữa sáng cho hai người nhưng cô chỉ nhún vai,có lẽ Bảo Minh bạn của anh sẽ đến thăm vì vậy cô chỉ trả lời một cách đơn giản
"Vâng"
**
Trịnh Sảng cầm cái khay trên một tay và tay kia gõ cửa văn phòng của Dương Dương,cô đã pha hai tách cà phê và mua hai phần bánh sandwich cá ngừ.
"Mời vào" Trịnh Sảng nghe thấy anh trả lời từ bên trong.
"Giám đốc đây là bữa sáng của anh"
"Hãy đặt nó lên bàn" Dương Dương chỉ trên bàn ở một góc văn phòng của mình,có ghế sofa thoải mái giữa bàn,có một cửa sổ lớn ở bên cạnh cho thấy một khung cảnh tuyệt đẹp ở bên ngoài, thông thường anh xử dụng vị trí này để gặp gỡ khách hàng hoặc đối tác kinh doanh của mình.
Trịnh Sảng đặt bữa sáng gọn gàng lên bàn trong khi Dương Dương ngồi trên đi văng,cô cúi xuống sàn trong khi đặt bữa sáng, làm cho chiếc váy cô nâng lên một chút, điều đó đã không dừng lại từ tầm nhìn của anh,anh để mắt mình lang thang trên cặp đùi mịn màng của cô.
"Xong rồi, chúc anh ăn sáng ngon miệng" Trịnh Sảng nói và đứng dậy.
Anh làm theo lời nói của cô và nhếch mép
"Cảm ơn bây giờ ngồi xuống và ăn sáng với tôi"
"Ồ vậy đây là dành cho tôi?" Trịnh Sảng hỏi.
"Đúng vậy bây giờ thì hãy đến đây" Dương Dương vỗ vào chỗ trống bên cạnh anh
Trịnh Sảng mỉm cười và ngồi cạnh anh. Anh cũng mỉm cười lại với cô trước khi anh uống cà phê và nhấm nháp nó.
"Làm sao cà phê của cô luôn ngon vậy?"Dương Dương hỏi
"Là vậy sao?" Trịnh Sảng cũng nhấm một ngụm cà phê" tôi chỉ làm như bình thường."
"Có vẻ như cô rất giỏi nấu ăn?!" Dương Dương đoán
"Không, không hẳn, tôi thường nấu ăn vì tôi sống một mình vì vậy tôi chỉ quen với nó."
"Một người vợ hoàn hảo" anh lầm bầm
"Gì vậy?" Trịnh Sảng thực sự không nghe thấy những gì anh nói
"Không có gì" Dương Dương chỉ lắc đầu và mỉm cười với chính mình.
Trịnh Sảng nghiêng đầu và chỉ nhún vai.
Họ ăn sáng vui vẻ với những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên, không ai đưa ra chủ đề về đêm qua,họ chỉ hành động tình cờ như họ đã từng
Nó bằng cách nào đó làm Trịnh Sảng vui mừng,cô không phải đối mặt với tình huống khó xử mà cô dự kiến sẽ xảy ra.
"Cảm ơn vì bữa sáng thưa giám đốc, tôi sẽ dọn dẹp cái này"
"Không cảm ơn cô, đây là bữa sáng hạnh phúc nhất của tôi từ trước đến nay" Dương Dương mỉm cười tay anh buông xuống đầu gối cô và siết nhẹ.
"Là vậy sao!" Trịnh Sảng cắn môi,mong muốn của cô nảy sinh trong cốt lõi của cô, lời nói của anh thực sự đụng chạm đến cô, mùi hương của anh khiến cô muốn nhảy lên người anh, nhưng tất nhiên cô giữ nó và chỉ giữ nó trong đầu.
"Uhmmm" Anh dựa vào cô và dừng lại ngay trên tai cô
"Cảm ơn một lần nữa" tay anh bây giờ lướt trên đùi cô vuốt ve cô.
"Anh luôn được chào đón thưa giám đốc, tôi sẽ làm sạch nó trước" Trịnh Sảng thở hỗn hển.
Dương Dương dựa sát vào Trịnh Sảng, Trịnh Sảng thề rằng đôi môi anh chạm nhẹ vào cổ cô, ôi chúa ơi cô nghĩ rằng mình có thể sẽ ngất đi vì bầu không khí căng thẳng này,cô không dám nhúc nhích,sau đó cô cảm thấy bàn tay anh cọ xuống đùi mình.
"Chắc chắn rồi,sau đó hãy quay lại để kiểm tra lịch trình của tôi" Dương Dương thì thầm quyến rũ, rồi anh rút mình ra khỏi cô , và cho phép cô đi.
"Yes, tôi sẽ trở lại ngay" Trịnh Sảng đứng dậy điên cuồng và thực sự chạy ra cửa.
Dương Dương dựa vào ghế và nhìn cô đi mất, một nụ cười hài lòng được dán trên môi anh, ôi trời ơi anh không thể rời tay khỏi cô,cô quá quyến rũ, quá gợi cảm, quá xinh đẹp để bỏ qua. Và biết rằng cô không làm bất cứ điều gì về điều đó làm cho anh rất vui và phấn khích, anh tin rằng Trịnh Sảng cũng có cảm giác tương tự.
Anh muốn cô tệ đến mức anh không muốn nghĩ nữa,anh đã không có một sự khốn kiếp,anh không quan tâm rằng mình đã kết hôn, tất cả những gì anh quan tâm là anh không thể để người phụ nữ này rời đi.
***
Trịnh Sảng dựa vào cửa và nắm thật chặt cái khay , chân cô yếu,cô cần một cái gì đó để giữ cho mình. Đó là gì?
Cô bình tĩnh lại một chút trước khi bước đến phòng đựng thức ăn,cô đặt tất cả bát đĩa vào bồn rửa rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh,cô dựa vào lưng vào tường và nghĩ lại những điều vừa xảy ra ở văn phòng của Dương Dương.
Họ đã ăn sáng cùng nhau,họ nói chuyện thoải mái với nhau và Dương Dương tiến lại gần cô môi anh chạm vào cổ cô và anh mân mê đùi cô và cô để anh làm như vậy.
Trịnh Sảng khép mặt bằng hai lòng bàn tay, trời ạ cô đã để anh làm những điều đó và cô thích nó,cô yêu nó,làm sao đây?
Cô bật vòi nước và rửa tay sau đó nhún tay ướt lên mặt,cô lau khô mặt bằng khăn giấy và ngây người nhìn vào gương.
Tại sao lại ngần ngại Trịnh Sảng? Mình muốn anh ấy sau tất cả, nếu anh ấy cũng muốn mình, mình chỉ cần chấp nhận anh ấy phải không?
**
Trịnh Sảng gõ cửa văn phòng của anh,sau khi anh cho cô vào,cô tự tin bước vào. Cô thấy rằng Dương Dương đã ngồi trên bàn và bận rộn với công việc của mình. Dương Dương ngước nhìn cô và cô nở một nụ cười quyến rũ.
"Đây là lịch trình ngày hôm nay của anh" Trịnh Sảng tuyên bố.
"Cuộc họp với giám đốc Bảo Minh vào lúc 10 giờ sáng,đại diện của Daihatsu sẽ đến vào lúc 1 giờ chiều để nói về hợp đồng sắp tới của chúng ta sau đó luật sư Thiên Tuấn sẽ đến vào lúc 3 giờ chiều để nói về vấn đề pháp lý.
"Được rồi cảm ơn cô" Dương Dương gật đầu.
"Và tôi cần phải phải nhắc anh về chuyến công tác tới Macau , chúng ta sẽ có một chuyến bay vào buổi sáng ngày mai.
Chuyến đi công tác này đã được lên kế hoạch một tuần trước,có một cuộc họp giữa các CEO trên khắp châu á,họ sẽ nói về khả năng hợp tác kinh doanh mới của họ. Trịnh Sảng cũng đến chuyến công tác này để đi cùng Dương Dương và giúp đỡ công việc của anh.
"Sảng cảm ơn cô, cô có thể đi và tiếp tục công việc của mình"
Trịnh Sảng cúi đầu và sau đó rời khỏi văn phòng của Dương Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#face