sài lang hổ bái 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Gièm pha
Đám phóng viên vừa thấy hai người ôm nhau trong thang máy liền điên cuồng chụp ảnh. Cũng thật là trùng hợp, hôm nay ở tầng dưới có fanmeeting của một ngôi sao khác nên kí giả đến rất đông, vừa nghe nói Kim Phỉ Lăng bị tai nạn liền sớm chờ ở ngoài, lại không nghĩ tới cư nhiên có thể chụp được tin tức thú vị đến như vậy.

"Kim thiếu gia, xin hỏi vì sao các người lại ôm nhau trong thang máy? Trong thời gian vừa rồi có phát sinh sự tình gì sao?"

"Kim thiếu gia, ngươi cùng với người đàn ông này có quan hệ như thế nào? Vì sao lại có hành vi thân mật như vậy?"

"Kim thiếu gia..."

...

Kim Phỉ Lăng vừa ổn định lại tinh thần sau cơn sợ hãi lại phải đối mặt với một đống câu hỏi của đám phóng viên, thất thần mất mấy giây mới phát hiện mình đang bị nam nhân mà y phi thường chán ghét ôm trong lòng. Khoảnh khăc đó, khuôn mặt đang trắng bệch lại có chút đổi màu, giống như con mèo xù lông, Kim Phỉ Lăng dùng sức đẩy Trình Chấn Toàn ra. "Đừng đụng vào ta!" - không kịp nghĩ đã thốt ra một câu.

Chung quanh lại dậy lên một trận ồn ào.

"......"

Đầu đập vào tường, Trình Chấn Toàn kêu lên một tiếng, ánh mắt hoa lên nhìn biểu tình chán ghét của đối phương.......giống như y đang nhìn một đống rác rưởi bẩn thỉu .......

.......

Sau đó bảo vệ của công ty xuất hiện đem đống phóng viên đuổi hết ra ngoài, hộ tống cả hai rời đi. Vốn dĩ chỉ là tới đưa Kim Phỉ Lăng ra ngoài, nhưng quản lí lại sợ Trình Chấn Toàn lỡ lời nói cái gì với đám phóng viên nên mới đưa hắn đi cùng.

Biết được tình huống lúc đó Trình Chấn Toàn cũng không nói gì với phóng viên, công ty liền bảo hai người quay về nhà, mọi việc tự có người sắp xếp. So với Trình Chấn Toàn im lặng, Kim Phỉ Lăng một mặt hàn băng, lại như quả bom không biết lúc nào mới nổ, phát ra từng hơi thở lạnh lẽo làm cho nhân viên công ty sợ hãi run người lại càng thêm bất an.

Sau khi quản lí cảnh cáo Trình Chấn Toàn không nên phát ngôn bừa bãi, Kim Phỉ Lăng mất hết kiên nhẫn, tung cước đá văng cái bàn, bước ra ngoài.

"......"

Nhìn hành động của y, Trình Chấn Toàn nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở.

Tuy rằng Trình Chấn Toàn là đồng tính luyến ái nhưng hắn cũng không phải kẻ bệnh hoạn thấy nam nhân liền động dục ...... cũng không cần kiêng kị hắn đến như vậy. .......Biểu tình chán ghét của nam nhân làm cho Trình Chấn Toàn có cảm giác bản thân không nên tồn tại trên thế giới này....

Đồng tính luyến ái thì đã sao?

Tại sao hắn luôn phải chịu đối đãi như vậy?

Hắn cũng không gây trở ngại cho người khác ....... Hắn vẫn luôn sống như một người thực bình thường...

Huống chi, đó là trời sinh, bản thân đâu có thể quyết định được ........

Nam nhân hai mắt rũ xuống, ẩn ẩn đau .........

-

Buổi tối về đến nhà, Trình Chấn Toàn phát hiện Chấn Niệm đang làm đồ ăn đợi hắn về. Nhìn những món ăn nóng hổi bày trên bàn, khóe mắt thoáng chốc phiếm hồng, ngực tràn ngập cảm giác ấm áp.

"Ta đói bụng mà mãi vẫn không thấy ngươi trở về nên mới đi nấu cơm."

Chấn Niệm vẫn cúi đầu uống canh nói với hắn.

"Lần sau ta sẽ cố gắng về sớm."

Đem áo khoác mắc lên giá, nam nhân nhìn đứa con, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Bởi vì hắn nhớ rõ, Chấn Niệm lúc nãy cũng chưa hề động đũa, hẳn là vẫn chờ hắn về ăn cùng.

"Đây là lần đầu tiên ta nấu ăn, cho dù không thể nuốt, ngươi cũng phải ăn cho hết."

Trình Chấn Niệm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua làn hơi nóng nhìn về phía nam nhân, hàm chứa vẻ cường hãn không để người khác phản đối.

"Ân, hảo."

Nam nhân nhẹ nhàng gật gật đầu rồi gắp một miếng cá cho vào miệng.

"Ngon lắm, so với ba nấu còn ngon hơn."

Chấn Niệm nghe nam nhân khen liền ngẩn người, có chút không tự nhiên lại cúi đầu uống canh.

Nam nhân đột nhiên cảm thấy con mình thực đáng yêu.

Bất quá đến tối, hắn vẫn phải bất đắc dĩ mà đảm nhiệm vai trò gối ôm để đứa con quắp lấy......

...

Ngày hôm sau, Trình Chấn Toàn quay lại phim trường mới phát hiện trên tay mỗi người đều cầm một tờ Bát Quái tạp chí số mới nhất, nhìn thấy hắn, ánh mắt bọn họ lập tức thay đổi rồi chụm đầu vào nhau bàn tán một hồi.

Ánh mắt ấy đối với hắn vốn rất quen thuộc.......tràn đầy vẻ chán ghét cùng hèn mọn.......

Khiến cho hắn hoang mang không hiểu đã có chuyện gì, trong lòng đột nhiên hoảng sợ ......

Hắn còn đang cứng ngắc đứng một chỗ thì có một nhân viên tiến lại gần, lạnh giọng thông báo giám đốc cho gọi hắn vào văn phòng ngay lập tức.

Yên lặng gật đầu, Trình Chấn Toàn bước sau nhân viên đi vào văn phòng giám đốc.

Một nam nhân cao lớn đứng gần cửa sổ thản nhiên liếc hắn một cái, khuôn mặt không chút thay đổi ném cho hắn một quyển Bát Quái tạp chí, lạnh lùng nói:

"Ngươi tự xem đi!"

Chương 12: Tin dữ
"Tự ngươi xem đi!"

Trình Chấn Toàn có chút ngốc lăng, xoay người nhặt quyển tạp chí rơi trên mặt đất, yên lặng mở ra xem.

Khuôn mặt tái nhợt theo từng trang tạp chí, một cỗ hàn khí phút chốc trào tới, đầu ngón tay không tự chủ được mà run rẩy.

Trên trang tạp chí sặc sỡ màu sắc kia chính là sự kiện rớt thang máy hôm đó. Phía trên tấm ảnh chụp hắn cùng Kim Phỉ Lăng đang ôm nhau là dòng tiêu đề:" Kim Phỉ Lăng trong khi trục trặc thang máy phải chịu đựng nam nhân quấy rối tình dục, lại vô lực phản kháng!" Tiêu đề phụ còn ghi: "Kẻ quấy nhiễu tình dục còn lợi dụng chứng bệnh tâm lý mà đạt tới mục đích!" Còn có cả ảnh chụp Kim Phỉ Lăng khuôn mặt trắng bệch đang đẩy Trình Chấn Toàn ra.

Chuyện quá khứ của Trình Chấn Toàn cũng bị phóng viên tạp chí nhanh chóng đào lên.

"Bí mật: Kẻ quấy rối khi còn đi học đã là đồng tính luyến ái!" Đề phụ:"Từng vì tranh giành tình cảm mà trần truồng thị chúng!" Ảnh chụp chính là lúc đó Trình Chấn Toàn cả người trần truồng bị đưa vào xe cảnh sát, ngoài ra còn có mấy ảnh chụp khi hắn đang đóng vai nam nhân xấu xa trong bộ phim.

"Ba" một tiếng, tạp chí rơi xuống chân. Hai mắt mờ mịt nhìn xuống sàn, một lúc lâu sau, Trình Chấn Toàn mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng, tựa hồ muốn cười lại cười không nổi.

Phóng viên thời nay cũng thật tài năng, trong một ngày đã biết hết tất cả bí mật của hắn.

Tại sao hắn lại gặp phải chuyện như thế này? Là vì ngày hôm đó trong thang máy không chịu nổi bộ dạng đáng thương của Kim phỉ Lăng mà ôm lấy y sao? Cho nên hắn thật xứng đáng bị vạch trần là một nam nhân đồng tính luyến ái, để mọi người lăng mạ???

Suy nghĩ dần dần hỗn loạn, đôi môi run rẩy ...

Tuy rằng tin tức ở thang máy thật buồn cười, nhưng những bí mật trong quá khứ của hắn bị khơi ra lại là sự thật.......

Chỉ nghĩ tới việc Chấn Niệm cùng Thừa Duyệt có thể đọc được tạp chí này, Trình Chấn Toàn mất tự chủ, toàn thân phát lạnh mà run rẩy ......

Hắn thậm chí không dám tưởng tượng phản ứng của bọn họ khi đó..........

"Ngươi mấy ngày này không cần đến công ty, ở nhà chờ tin tức đi."

Nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của Trình Chấn Toàn, giám đốc tựa hồ cười lạnh.

"Đối với độ thật giả của tin tức này ta cũng không có hứng thú, nhưng nếu ảnh hưởng tới bộ phim lần này cùng hình tượng của Kim Phỉ Lăng, ta nghĩ ngươi không gánh vác nổi trách nhiệm đâu."

Ngụ ý chính là nếu công ty bị tổn thất điều gì liền lấy hắn cáo thượng tòa án, cũng không cần sợ nhà sản xuất trách cứ.

Nếu hắn vẫn còn diễn chung với Kim Phỉ Lăng, đám fan của y nhất định sẽ sống chết phản đối, tuyệt đối không cho phép một kẻ như Trình Chấn Toàn xuất hiện bên cạnh thần tượng của bọn họ.

Lúc đó cũng không ai dám nói trước sẽ xảy ra loại chuyện tình điên cuồng gì.

Gật gật đầu, Trình Chấn Toàn vẫn ngây ngốc yên lặng rời đi. Lại vô tình đụng phải Kim Phỉ Lăng đang hùng hổ tiến vào, trên tay y là quyển tạp chí Bát Quái. Kim Phỉ Lăng nhíu mày nhìn Trình Chấn Toàn, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không mở miệng được.

Mà Trình Chấn Toàn cũng không có tâm tư chú ý đến y, vẫn như cũ yên lặng đi ra ngoài.

May là trên tạp chí chỉ đăng mấy tấm ảnh Trình Chấn Toàn hóa trang thành nam nhân đáng khinh trong bộ phim kia, cùng bộ dạng bình thường của hắn thật sự khác biệt nên dù đi lại ở trên đường hắn cũng không bị ai nhận ra.

Tuy rằng Trình Chấn Toàn không dám đối mặt với con mình, nhưng hắn cũng không còn nơi nào để đi, đành phải quay về nhà.

Mở cửa, Chấn Niệm vẫn đang ngồi ở sô pha xem tạp chí, không để ý hắn đã vào nhà.

Chấn Niệm nhìn đến quyển tạp chí, khuôn mặt biến sắc khó coi chưa từng thấy. Chậm chạp nâng tầm mắt nhìn về phía nam nhân đang đứng ở cửa.

Nam nhân đột nhiên có ý muốn chạy trốn.......

"Ngươi lại đây."

Âm thanh xót xa từ miệng Chấn Niệm phát ra, cặp mắt y luôn lạnh như băng lúc này càng trầm lắng.

"........."

Trình Chấn Toàn cảm thấy bất an liền hít sâu một hơi đi tới bên cạnh đứa con, muốn giải thích với y: " Tiêu Niệm, ta ......"

"Ngươi là đồng tính luyến ái?"

Chấn Niệm cắt ngang lời hắn.

"..........phải ......"

Hăn không thể không thừa nhận.......nhưng hắn thật sự từng yêu vợ mình......Trình Chấn toàn không muốn ảnh hưởng tới hình tượng một người cha của đứa con này........

"Ngươi thích nam nhân này?!"

Câu trả lời của hắn chọc giận Trình Chấn Niệm, lông mi dựng thẳng, y ném tờ tạp chí về phía nam nhân.

"A..."

Trình Chấn toàn nhất thời không phản ứng kịp, hắn không hiểu tại sao con mình lại hỏi như vậy. Tuy rằng bản thân là đồng tính luyến ái nhưng Trình Chấn Toàn cũng không có thích Kim phỉ Lăng.

"Ngươi đã sớm thích hắn rồi phải không? Cho dù hắn đánh ngươi bầm tím mặt mày, ngươi vẫn có thể dịu dàng ôm lấy hắn như vậy???"

Chấn Niệm đương nhiên không tin phụ thân y là kẻ biến thái như tờ tạp chí nói, người này có bao nhiêu ôn nhu y so với người khác còn không rõ ràng sao. Cho nên nếu hắn ôm nam nhân kia như trong ảnh chụp thì chỉ có thể là vì hắn đã yêu người kia, dù đối phương có đánh đập hắn đến thương tích!

"Tiểu Niệm...sự tình không phải như ngươi nghĩ đâu........Tiểu Niệm!!! Ngươi bị sao vậy?!!"

Trình Chấn Toàn còn chưa nói hết đã kinh hãi nhìn đứa con té xỉu trên mặt đất, toàn thân chết sững, rồi mới vội vàng lao tới ôm lấy đứa con. Tâm trạng hoảng loạn cực độ khiến khuôn mặt hắn nháy mắt trắng bệch cả lại....

* * *

Một giờ sau, Trình Chấn Toàn lo lắng tiếp nhận xét nghiệm từ tay bác sĩ.......Trước mắt thoáng chốc mờ mịt, không còn nhìn rõ hàng chữ trên mặt giấy. Hai tay run rẩy nắm chặt tờ xét nghiệm, cảm giác trong hắn như đang ở ngày tận thế.

Chương 13: Cứu vớt
"........"

Trình Chần Toàn sửng sốt mấy phút, sau đó mới máy móc mở miệng: " Xin lỗi ........bác sĩ........ngươi thật sự .......xác định con của ta ........"

Thanh âm yếu ớt mỏng manh khiến cho người ta cảm thấy thật đau lòng.........

Bác sĩ thở dài mà gật đầu:"Đúng vậy, nếu Trình tiên sinh còn nghi ngờ, có thể chuyển bệnh nhân tới bệnh viện khác để kiểm tra, ta khẳng định ở đâu cũng sẽ chuẩn đoán như vậy. Nhưng bệnh tình của hắn đã chuyển biến nguy cấp, ta mong ngươi có thể lưu hắn lại để bệnh viện trị liệu ....."

"...... Sao lại có thể......"

Nghe lời bác sĩ nói, Trình Chấn Toàn cảm thấy toàn thân vô lực ngã xuống ghế, hai mắt mờ mịt nhìn xuống sàn nhà:

"..........Hắn lúc trước còn rất khỏe a........."

"Khi phát bệnh cũng do rất nhiều nguyên nhân, đầu tiên có thể do hắn ở nơi có nhiều tia phóng xạ, thứ hai có thể là do thường xuyên tiếp xúc với các loại vật chất hóa chất gây bệnh, đương nhiên đột biến tế bào cũng có khả năng khiến hắn mắc bệnh." Bác sĩ lật xem bệnh án rồi nói: "Nếu là hai loại đầu, ta hy vọng ngươi chú ý đời sống bản thân một chút, nếu có thể nên đổi sang nơi ở khác."

" .........Ông hắn là vì mắc bệnh bạch cầu mà qua đời........."

Nam nhân ngây ngốc nói. Hắn trước nay luôn hoàn hảo chiếu cố con mình, sao có thể để y tiếp xúc với vật chất có hại.

Nam nhân hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo:

"Bác sĩ, bệnh tình của hắn có phải rất nguy cấp? Cần phải điều trị như thế nào mới có thể khỏi hẳn? Mong ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sẽ phối hợp..........."

Nam nhân trong nháy mắt đã chuẩn bị tâm lí trả giá đại giới để bảo trụ tính mạng cho đứa con.

"Ân, bởi vì bệnh tình chuyển biến xấu nên chúng ta phải phẫu thuật ghép tủy, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bệnh nhân có huynh đệ tỷ muội nào không?"

"Không có......"

"Không có sao? Vậy chỉ còn cách lấy tủy của bố mẹ xét nghiệm. Nếu có thể ngươi mau bảo mẹ của hắn tới đây. Nếu cả hai đều không thích hợp thì chỉ còn cách chờ đợi tin của trung tâm cấp tủy, hi vọng sẽ rất nhỏ, cho dù giải phẫu thành công, chi phí phẫu thuật cũng không dưới 35 vạn ......"

Nếu như không đóng viện phí trị liệu, đứa nhỏ chỉ có thể về nhà tĩnh dưỡng, cũng không chịu được bao lâu. Những lời này bác sĩ thật do dự không muốn nói ra.

"Bác sĩ, viện phí ta nhất định sẽ lo đủ, chỉ hy vọng các ngươi toàn lực chữa trị cho hắn."

Nam nhân hiểu rõ suy nghĩ của bác sĩ liền biểu đạt ý tứ.

Hắn so với người khác càng hiểu rõ, vì câu nói này, bản thân nhất định phải trả giá đại giới.

Nhưng hiện tại còn gì có thể so sánh với tính mệnh của con hắn nữa a.......

"Hảo, vậy trước hết chúng ta sẽ làm xét nghiệm tủy, kết quả hai ngày sau sẽ có."

"Làm phiền bác sĩ........."

Nam nhân chào bác sĩ, thoạt nhìn cũng thực bình tĩnh.

Sau khi lấy máu, Trình Chấn Toàn nhanh chóng gọi điện thoại cho vợ cũ, nhưng tình huống lại càng trớ trêu.

Vợ hắn nói vì chồng làm ăn thất bại, giờ đã tuyên bố phá sản, trước mắt cũng không thể giúp gì cho hai người.

Nam nhân vẫn như trước bình tĩnh nói:"Không sao, ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, ngươi cũng bảo trọng."

Cúp máy, nam nhân ngẩn người suy nghĩ, sau đó đi về phía phòng bệnh của đứa con.

* * *

Cách một lớp cửa, Trình Chấn Toàn chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của con. Chấn Niệm vẫn im lặng nằm ở giường bệnh, trên người cắm đầy các loại thiết bị chữa trị.

Cảm giác y yếu ớt như vậy nhất thời khiến Trình Chấn Toàn không sao chấp nhận được.

"Tiểu Niệm......"

Trình Chấn Toàn vươn tay về phía Chấn Niệm, bàn tay lại đụng phải mặt thủy tinh lạnh băng. Mở miệng gọi khẽ đứa con, ánh mắt dâng trào một sự ôn nhu lẫn bi thương vô hạn.......

"Không cần lo lắng...... Ngươi nhất định sẽ không có việc gì, ba ba nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi...... Cho nên, ngươi nhất định phải...... Chờ ba......"

Nhìn đứa con hiện tại bất động trên giường bệnh, trong ngực lại ẩn ẩn đau. Thanh âm ôn nhuận trở nên khàn khàn, hơi thở cũng hổn loạn, có chút cảm giác hấp nuốt ..............

Con mình ở ngay trước mặt, tại sao hắn lại có cảm giác bất cứ lúc nào y cũng có thể dễ dàng biến mất như vậy .....

Làm cho trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm bất an ......

Nước mắt không nén được, từng giọt tưng giọt rơi xuống, ướt đẫm áo.....

-

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Chấn Toàn bán đi ngôi nhà cùng mọi thứ đáng giá, vì hắn cần tiền gấp nên cũng không bán được giá cao, cùng với số tiền hắn gửi tiết kiệm tổng cộng là 27 vạn.

Mà tiền phẫu thuật đã 35 vạn, sau đó còn chi phí trị liệu cùng linh tinh những thứ khác.

Hiện tại, hắn phải chuẩn bị chi phí thật tốt để sẵn sàng chuẩn bị điều trị cho Chấn Niệm, nếu không lúc cần có thể sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng y.

Không còn cách nào khác, hắn phải đi vay tiền. Ba mẹ mất sớm, bằng hữu cũng không có, ngay cả họ hàng xa cũng rất ít nên dù hắn chạy ngược xuôi suốt cả ngày cũng không thêm được mấy đồng. Có được chỉ là tờ 50 tệ đã cũ nát giống như người ta bố thí cho hắn.

"........"

Trình Chấn Toàn nhếch miệng tạo thành nụ cười đầy vẻ khổ sở, hai mắt đầy tơ máu có chút phát bụi.

Chưa bao giờ hắn hận sự vô dụng của bản thân như lúc này.

Trong lúc tuyệt vọng, Trình Chấn Toàn đột nhiên nghĩ tới Thừa Duyệt. Y có lẽ sẽ giúp được mình?

Không nghĩ tới y lại thật sự xuất hiện trước mắt hắn.

Ở giữa đám người qua lại trên đường, nam hài đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tươi cười tựa như thiên sứ không nhiễm chút bụi trần, toàn thân như phát ra một loại hào quang ôn nhu dịu dàng khiến người khác cảm thấy an tâm.

Trong ngực bất giác dâng lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh đã biến mất.

"......"

Tự cười giễu chính mình, Trình Chấn Toàn quay người ly khai. Hắn sao có thể hèn mọn đến mức nghĩ tới việc chìa tay vay tiền của một nam hài chỉ mới quen vài ngày.

Thật là nực cười mà.

Huống chi, đối phương cũng không thể vì kí do gì lại cho mình mượn một số tiền lớn như vậy.

Thôi đi, hắn sẽ tự nghĩ cách khác, nhất định sẽ có.

Còn lại bên kia đường, Thừa Duyệt so với bình thường tựa hồ còn có điểm ôn nhu hơn, nhất là lúc y nhìn về phía cô gái đáng yêu đang bước lại cạnh mình, cặp mắt tự nhiên toát ra nhu tình khiến cho kẻ khác tự nguyện trầm luân.

Chương 14: Hộp đêm
Ánh đèn điện nhiều màu quét qua như muốn lung lạc tất cả mọi người trên đường. Đêm dần xuống, từng tiếng cụng ly lại hòa vào tiếng nhạc, nam nhân tấp nập tiến vào uống rượu tầm hoan, mặc sức phóng túng.

Trong không khí lan tràn một loại hơi thở dâm dục cuồng loạn, bởi vì mọi người tới đây chỉ là để buông thả dục vọng tối nguyên thủy của con người.

Là dục vọng giữa hai người nam nhân.

Không cần phải suy nghĩ, chỉ cần đi theo loại hơi thở sa đọa này, dùng thân thể chính mình thỏa mãn dục vọng của kẻ khác là có thể đổi lấy tiền tài......

Ý nghĩ trong đầu khiến Trình Chấn Toàn chết lặng, lông mày bất giác nhíu chặt lại. Đã đến nước này mà hắn vẫn không bỏ được tia tự tôn cuối cùng.

Kỳ thật tình huống này có chút buồn cười, không nói bản thân không muốn bán, cho dù hắn bán cũng chưa chắc có người muốn mua? Trình Chấn Toàn tuổi cũng không ít mà tướng mạo lại không có điểm đặc biệt, không ai muốn mua cũng không phải chuyện lạ.

Nhưng bản thân đã cùng đường, bệnh viện vừa gọi điện báo tủy của hắn đã được xét nghiệm là thích hợp thay thế cho Chấn Niệm, nếu không tiến hành phẫu thuật gấp sợ lại xảy ra biến chứng, vì vậy hắn thật sự cần tiền, rất cần tiền.

Mang theo một loại tâm tình bất an, hắn cuối cùng cũng đến gặp quản lí của hộp đêm, nói ra mục đích tới đây.

Quản lí toàn thân tây trang dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn Trình Chấn Toàn đánh giá một phen, lại chỉ ra cửa bảo hắn:"Chúng ta chỉ cần người trẻ tuổi, ngươi nên về đi."

Ngữ khí lịch sự nhưng lại không dấu nổi một tia trào phúng.

Theo ý kiến của quản lí, làm ngưu lang (callboy) không bắt buộc phải có ngoại hình xuất sắc, nhưng nhất định phải tuổi trẻ sung sức mới được. Ai mà chẳng thích làn da căng mịn của thiếu niên, tuổi lớn thì còn gì thú vị.......Hắn lại còn muốn bán? Nói hắn đến đây mua người còn dễ nghe hơn.

Bộ dáng cũng thực bình thường, vừa nhìn đã biết là loại đầu gỗ không biết cách lấy lòng khách nhân. Một quán bar nổi tiếng X thành như của bọn họ sao có thể thu loại mặt hàng kém chất lượn này.

"Làm phiền rồi."

Trình Chấn Toàn gật đầu chào, sau đó quay người đi ra cửa, trong lòng không khỏi thất vọng.... Chấn Niệm.... phải làm sao bây giờ.

Có lẽ nên tới một quán bar bình thường một chút, yêu cầu cũng không cao, nhưng tiền lương hẳn sẽ không nhiều lắm......

Cánh cửa bỗng mở ra, một thiếu niên thanh tú đi tới nói nhỏ vào tai quản lí mấy câu. Quản lí nhíu mày, ánh mắt lại chuyển tới trên người Trình Chấn Toàn.

Chương 15: Ngược khách
"........"

Trình Chấn Toàn bị quản lý gọi lại, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn người đàn ông mấy phút trước vừa đuổi hắn, không hiểu vì sao lại cảm thất bất an.

"Tới nơi này tám chín phần là vì tiền, ta xem ngươi cũng không phải ngoại lệ, rất cần tiền sao?"

Quản lí tươi cười với Trình Chấn Toàn, nhìn thấy nam nhân không phủ nhận liền nói tiếp:

"Bất quá chúng ta cũng không phải tổ chức từ thiện, ngươi hẳn cũng biết trong giới này người đã có tuổi như ngươi muốn kiếm tiền không phải chuyện dễ dàng gì. Tuy nhiên chúng ta có một loại dịch vụ đặc thù, có thể mới bắt đầu sẽ không quen nhưng tiền lương tuyệt đối khiến ngươi hài lòng, ngươi có muốn thử không?"

Thực ra trong quán có một đám khách nhân gồm vài thiếu gia công tử trẻ tuổi nhưng lại thích ngoạn mấy trò luân bạo hoặc ngược đãi (sm, toy, rape...) ...Cách đây không lâu còn khiến hồng bài của bọn họ bị tra tấn đến tàn phế, bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cho nên cũng chẳng có người nào muốn phục vụ bọn họ.

Nhưng đám người kia thực sự không thể đắc tội a.......

"Ta có thể nhận được bao nhiêu?"

Trình Chấn Toàn chỉ quan tâm tới điều này.

"Ba vạn, nếu biểu hiện tốt còn có thể được thưởng thêm."

Quản lí nở nụ cười ôn hòa, bất quá, không ai biết dưới lớp mặt nạ đó là khuôn mặt gian xảo của một con cáo già. Thực ra mấy vị khách kia cấp số tiền cách rất xa 3 vạn, nhưng nhìn tới nam nhân này cũng không phải dạng sành sỏi, khéo léo một chút sẽ không sợ bị hắn phát hiện.

"Ta đồng ý."

Trình Chấn Toàn đã không thể để ý chính mình, hiện tại tính mệnh của con hắn là quan trọng nhất.

"Hảo, vậy phiền ngươi kí vào đây."

Quản lí nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng đưa cho nam nhân, sau đó gọi điện cho một nhânn viên trong quán:"Dẫn người mới tới chỗ đó."

Tuy rằng nam nhân đã có tuổi, bộ dáng lại bình thường, nhưng trên người lại phát ra một loại khí chất ôn nhuận thuần khiết, hẳn là có thể kích thích cảm giác ngược dục của khách nhân. Làm quản lí của một nơi như thế này, ít nhất cũng phải có ánh mắt nhìn người. Dù là loại nào cũng có thể dùng ở các loại điều kiện khác nhau.

Hai mươi phút sau, nam nhân thay đổi một bộ trang phục khá thanh lịch tôn lên dáng vẻ thon dài lại cân xứng. Đầu tóc cũng được chỉnh sửa, còn đeo thêm một chiếc kính không độ làm toát ra khí chất thành thục của nam nhân trưởng thành. Ánh mắt lại có chút u buồn càng khiến hắn có một loại mị lực câu nhân.

Quản lí nhìn ngắm vài lần, gật đầu vừa lòng, nhân viên mới dẫn hắn đi tới phòng dành cho khách VIP.

Chương 16: Trên hành lang
"Ngươi phải nhớ kỹ, bọn họ đều là khách quý, dám đắc tội với bọn họ, ngươi và chúng ta đều không dễ sống. Để gia tăng tình thú có thể giãy dụa nhưng tuyệt đối không được phản kháng."

Nhân viên trẻ tuổi đáng yêu dùng ánh mắt lạnh lùng liếc Trình Chấn Toàn nói, trong lòng một trận cười nhạo lão nam nhân. Bộ dạng cũng không có gì nhưng so với hồng bài của bọn họ thì còn kém xa. Không xinh đẹp lại còn đứng tuổi, nhóm thiếu gia sao có thể coi trọng. Quản lí nhất định là nhìn sai người rồi.........

Kỳ thật mấy vị công tử bề ngoài cũng rất thu hút, quyền thế ngút trời, trong quán hiển nhiên cũng có không ít người muốn hầu hạ bọn họ, nếu làm tốt có thể dùng bộ dáng đáng thương câu dẫn một hai cái nhân tâm,vậy thì không cần lo lắng cuộc sống mai sau rồi.

Đáng tiếc ánh mắt của mấy vị thiếu gia rất cao, không có mấy người xem vừa mắt. Có khi chọn được lại không dám tiếp bọn họ.

Trình Chấn Toàn nghe được liền gật đầu, cũng không nói cái gì.

Nhân vien đưa hắn đến trước một căn phòng, cánh cửa mở ra để lộ quang cảnh bên trong, từng đợt hàn ý chợt xâm nhập vào lòng.

Tại ghế sô pha trải lông thú xa hoa quyền quý là mấy nam tử trẻ tuổi, có người thậm chí vẫn còn là thiếu niên.

Ngoại hình rất xuất sắc, quần áo thực hảo nhưng trong mắt đều là hàn quang âm u như ánh mắt của dã thú luôn núp trong bóng tối, chờ đợi con mồi, không ai không lộ ra sự nguy hiểm.

Tại thời khắc đó, bản năng đứng trước nguy hiểm khiến Trình Chấn Toàn muốn bỏ trốn, nhưng hắn vẫn cố chấp đứng lại.

Bời vì, Chấn Niệm đang đợi hắn. [

"Người mới?"

Một nam tử tóc dài lười biếng nằm ở sô pha, ánh mắt lãnh đạm liếc qua người Trình Chấn Toàn.

"Tuổi cũng không ít ......"

Nam tử có vẻ hòa nhã ở bên cạnh cười nhẹ, miệng thở ra khói thuốc lá nhàn nhạt.

"Nếu khách nhân không hài lòng, chúng tôi có thể đổi người?"

Nhân viên cung kính dò hỏi, ánh mắt trào phúng liếc Trình Chấn Toàn. Hừ, quả nhiên........

"......"

Trình Chấn Toàn vẫn im lặng, trong mắt lại hiện ra một tia hắc ám.

"Ra ngoài!". Truyện Sắc

Nam tử tóc dài mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.

"Dạ, ta lập tức dẫn hắn rời đi."

Nhân viên cười nói, đúng lúc y định dẫn Trình Chấn Toàn rời khỏi thì nam tử tóc dài lại bước tới bên cạnh bọn họ.

"Ta là bảo ngươi ra ngoài."

Nam tử đẩy nhân viên ra ngoài, hai mắt âm lãnh toàn bộ phóng tới trên người Trình Chấn Toàn.

Tiếp đó, Trình Chấn Toàn chỉ có cảm giác cả người bị kéo tới, ngã xuống mặt bàn. Toàn bộ điểm tâm cùng đồ uống văng tung tóe, trong đó có một ly rượu lạnh còn đổ vào mặt hắn.

"Khụ...... Khụ khụ......"

Nam nhân khó khăn hít thở, bản năng muốn đứng dậy lại bị bàn tay của ai đó ấn mạnh xuống bàn.

Chương 17: Ẩn nhẫn
Khụ...... Khụ khụ......"

Đồ uống trút vào khí quản khiến nam nhân hít thở khó khăn, theo bản năng muốn đứng dậy lại bị kẻ khác nắm chặt hai vai ấn mạnh xuống bàn.

Hô hấp còn chưa kịp trở lại bình thường, hai tay đã bị trói ra sau bằng dây lưng......bên cạnh còn truyền tới tiếng cười châm biếm.

" Đừng......"

Cổ tay không tự giác lại run rẩy.

Loại tư thế khuất nhục này như một đòn giáng thẳng vào đoạn kí ức tối tăm tận sâu trong nội tâm hắn, dáng vẻ chật vật khổ sở, sắc mặt cũng nháy mắt mà trở nên trắng bệch.

Trình Chấn Toàn giãy dụa thân mình, mong có thể thoát khỏi sự trói buộc khiến hắn khủng hoảng.

Bất quá...... tất cả đều vô dụng.

"Các ngươi muốn thế nào cũng được, nhưng, đừng trói ta lại ........."

Biết bản thân không cách nào trốn thoát sự đùa bỡn của nam tử, giọng nói cũng không tránh khỏi yếu ớt.

"Nga?"

Nam tử tóc dài híp mắt lại giống như đang cười nhưng lại không mang chút tiếu ý nào:

"Ngươi......là đang yêu cầu chúng ta sao?"

"......."

Nhìn dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) của đối phương, Trình Chấn Toàn nói không ra lời, chỉ cảm thấy tâm càng lạnh.

Đột nhiên, nam tử tóc dài thô bạo nắm lấy tóc hắn giật ra sau, khiến người hắn bật cong lên.

"Ngươi cho rằng bản thân còn có tư cách sao?"

Khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức đôi môi lạnh lẽo kia cơ hồ đụng vào tai hắn, hơi thở nóng hổi phun vào nhĩ tế khiến cơ thể bất giác run rẩy.....

Như thể, bản thân đang đối mặt với loài dã thú ăn thịt..........

"Ô!!"

Lỗ tai bị nam tử dùng sức cắn mạnh, đau đớn mãnh liệt khiến nam nhân kêu rên, theo bản năng muốn tránh khỏi đau đớn, lại bị y giữ lại, càng thêm ra sức cắn xé.

Từ phía sau,một chiếc hạng quyển kiểu dáng tinh xảo được đeo vào cổ hắn.

Ngay khi nam nhân nghĩ lỗ tai sắp bị cắn đứt, nam tử đột nhiên buông hắn ra, thỏa mãn liếm mép, đem nam nhân quẳng xuống bàn.

"......"

Sườn đập vào cạnh bàn khiến Trình Chấn Toàn đau đớn, nhưng hắn cũng không lên tiếng, chỉ im lặng cuộn mình lại.

Bởi vì hắn biết cho dù có cầu xin hay phản kháng, cuối cùng chỉ khiến bản thân càng thêm thống khổ mà thôi.

Trò chơi vừa mới bắt đầu, lỗ tai hắn đã sắp bị cắn rớt, cũng không dám tưởng tượng kế tiếp còn có thể phát sinh những loại chuyện gì.

Hắn chỉ mong bản thân sau đó có thể tiếp tục đứng vững, cầm tiền mang tới bệnh viện........

Thân thể đột nhiên bị kéo về phía sau, động tác thực ôn nhu, không hiểu sao so với nam tử tóc dài kia, người ở phía sau còn khiến hắn lạnh run hơn.

"Ha ha, ngươi đang run?"

Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của nam tử:

"Chẳng lẽ......ta so với tên đó còn đáng sợ hơn?"

Đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ vết thương nơi vành tai hắn.

"......."

...Đau.......

"Yên tâm, ta sẽ không thô bạo như tên kia đâu."

Nam tử hôn lên khuôn mặt của Trình Chấn Toàn, vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói:

"Nói tới đổ máu, ta càng thích cái này......sắc nhọn.....lại không dễ lưu lại miệng vết thương....."

Một con dao tiểu phẫu sắc bén nhẹ nhàng kề vào động mạch cổ của Trình Chấn Toàn......toàn thân hắn phút chốc đông cứng lại.......

"Lan, ta không nghĩ ngươi cũng muốn tham dự."

Nam tử tóc dài khẽ nhếch miệng gợi lên nụ cười lười biếng quen thuộc, trong lòng có chút ngoài ý muốn.

Tuy rằng bọn họ đều thích ngoạn nam nhân, nhưng mỗi người đều có khẩu vị riêng, nếu ai không có hứng thú với con mồi thường lựa chọn ngồi xem, bởi vì đối với bọn họ, hưởng thụ thị giác cũng là một loại khoái cảm.

Nhưng Lan chưa bao giờ tham gia trò chơi này........Y thường chỉ yên lặng ngồi nhìn bọn họ hành sự, vì bản thân y mắc bệnh khiết phích.

"Ta đột nhiên lại muốn thử một chút, không được sao?"

Lan cười khẽ, hai mắt ôn hòa hơi nheo lại, hai tay lại siết chặt lấy thân thể của nam nhân. Tuy rằng bộ dáng của hắn cũng thực bình thường, tuổi còn lớn hơn y, nhưng là, Lan thích cảm giác ôn nhuận lại sạch sẽ trên người nam nhân này.

So với mấy tên nam kỹ bề ngoài đẹp đẽ, bên trong lại bẩn muốn chết, y thà chạm nam nhân này còn hơn.

"Đương nhiên có thể, chỉ là nếu làm chết người, khi xử lý cũng có chút phiền toái."

Nam tử tóc dài nhìn tới thanh tiểu dao vẫn đang đặt trên cổ Trình Chấn Toàn, bản thân cũng không hề nghi ngờ nếu Lan cao hứng, nó sẽ xẹt qua động mạch của nam nhân này.

Bởi vì y biết rõ Lan thích thú khi được cắt vào cơ thể con người như thế nào.

Hơn nữa, lúc làm tình, lại càng khó khống chế hành động tùy hứng của tên bác sĩ này.

"Ngươi không cần phải lo lắng như thế, ta còn chưa bắt đầu ngoạn a........"

Ngụ ý chính là y còn chưa thỏa mãn dục vọng, tính mạng của nam nhân còn được an toàn.

Bất quá, sau đó ra sao thì cũng không ai nói trước được.........

Tiểu dao nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ của nam nhân tạo thành vết thương không quá sâu, một tia huyết đỏ chảy theo miệng vết thương........

Tốc độ đột nhiên tăng nhanh, mọi người chỉ nghe thấy tiếng quần áo bị cắt xé, từng đường cong của cơ thể nam nhân đã hiện ra trước mắt bọn họ. Thân thể nam nhân mang theo vết máu đỏ tươi run rẩy khiến cho những đôi mắt bên ngoài chợt hiện lên tia hứng thú.

"......"

Hai mày chíu chặt lại, nam nhân vẫn im lặng chịu đựng như cũ. Tựa hồ đối với những chuyện sắp tới, bản thân đã chuẩn bị tâm lí tiếp nhận.

Chương 18: Khuất nhục
Nhìn không ra dáng người của ngươi lại tốt như vậy ......"

Lan vừa lòng, hôn lên tai Trình Chấn Toàn, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nam nhân, chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người.

Đầu lưỡi thuận thế liếm theo miệng vết thương.

"......."

"......"

Nam nhân nghiêng đầu né tránh lại bị y cường ngạnh áp lên trước mặt nam tử tóc dài.

Cặp mắt ánh lên vẻ nguy hiểm làm cho nam nhân thoáng chốc cứng đờ.

Đối phương bước tới gần, áp lực từ hơi thở của y khiến hắn muốn chạy trốn, không ngờ hành vi đó lại khiến hắn càng thêm tiến sâu vào cái ôm ấp của nam tử phía sau.

Nam nhân đột nhiên cảm giác được người phía sau đang nở nụ cười. Hai cánh tay theo thắt lưng hắn hướng tới trước ngực.

Đồng thời nam tử tóc dài cũng bước tới bên cạnh hắn. Như dã thú đang đứng trước con mồi, y ngửi mùi vị trên người nam nhân, sau đó mới bắt đầu liếm láp bả vai, lướt xuống trước ngực, không khách khí cắn lấy tiểu khỏa đỏ sậm đã căng cứng trước mắt y. Cánh tay cũng không kiên nhẫn, tóm lấy vật giữa hai chân nam nhân chà xát.

"Ô......"

Trình Chấn Toàn rốt cuộc không chịu được, giãy dụa khỏi vòng tay hai người nhưng lại bị nam tử tóc dài áp chế.

Bàn tay lạnh băng của người phía sau cũng không chịu thua kém, nắm lấy tiểu khỏa đỏ sậm còn lại của hắn tùy ý đùa bỡn.

Trình Chấn Toàn tuy rằng là đồng tính luyến ái, nhưng nếu bản thân không có cảm tình, hắn cũng không thể chịu cảm giác người khác đụng chạm cơ thể mịnh

Nhưng không thể bỏ trốn, hắn cũng đành im lặng chịu đựng.

Nam nhân giãy dụa cư nhiên khiến hai người cảm thấy khó chịu, giống như dã thú tàn bạo cắn liếm trên người hắn, duyện hấp máu tươi chảy ra, bắt buộc nam nhân đem thân thể khai mở.

Nam tử tóc dài hôn xuống phía dưới, phối hợp với người ở phía sau, dùng răng cắn lấy chuôi dao cắt rời quần nam nhân, sau đó dâm dục cắn vào lớp da thịt non mềm bên trong đùi.

Lan thuận thế thâm nhập vào giữa hai chân hắn, bắt đầu ác ý tiết ngoạn.Trình Chấn Toàn bất lực nằm thở dốc, cố kìm nén tiếng rên rỉ chực thoát khỏi cổ họng. Hai mắt hắn lại bị tình dục uẩn nhiễm một tầng hơi nước, da thịt ửng hồng càng toát ra vẻ quyến rũ mê người. Harry Potter fanfic

Tới khi sắp phát tiết lại bị một cây ngân châm tinh tế chặn lại, nam nhân rốt cuộc nhịn không được khóc nấc ra tiếng, không biết bộ dáng bất lực phi thường đáng thương của mình lại càng khiến hai nam tử hưng phấn.

" Ngươi muốn phát tiết ........."

Lan cầm tiểu phẫu dao nhẹ nhàng xẹt qua hai má Trình Chấn Toàn, âm thanh ám ách mang theo tiếng cười lạnh.

" Muốn vậy... phải đem chúng ta thị hầu cho thật tốt a........."

Nam tử tóc dài cũng đồng dạng cười lạnh, đem cơ thể Trình Chấn Toàn đổi thành tư thế úp sấp.

"A......"

Tư thế đột nhiên bị thay đổi khiến nam nhân hoảng sợ, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị nam tử tóc dài giật tóc ra sau, dây dưa hôn môi. Hết thảy nam nhân đều vô lực phản kháng.

"Há miệng......"

Ngữ khí đe dọa, nam tử càng thêm dùng sức nắm lấy tóc hắn.

"Ô......"

Nam nhân thống khổ lắc đầu, thân thể co quắp muốn lui ra. Đau đớn cơ hồ khiến hắn hít thở không thông.

Sau đó cằm bị nam tử nắm trụ, cường ngạnh ép hắn mở miệng, cự vật nóng cháy cũng một đường tiến vào.

"Thả lỏng, nếu ngươi dám cắn, ta nhất định khiến ngươi hối hân........."

Nam tử khẽ liếm môi, hai mắt nheo lại, túm lấy tóc nam nhân bắt hắn ngẩng đầu lên.

Phía sau nam nhân, Lan một thân bạch y khẽ nhếch miệng cười, ngón tay dính đầy bạch dịch tham nhập cơ thể Trình Chấn Toàn làm công tác chuẩn bị tiến vào.

"Nhanh như vậy đã bắn, đừng nói vơi ta ngươi vẫn còn là xử nam nha......"

Lan cười xấu xa, rút ngón tay ra, kiềm trụ thắt lưng nam nhân, đỉnh một phát tiến vào.

"!!!"

Cơ thể trong nháy mắt như bị xé rách, hắn đau đớn đến mức không phát ra tiếng, chỉ có thể há to miệng hớp một ngụm khí.

Thân thể tùy theo động tác của hai nam tử mà luật động, trước sau bị xâm phạm khiến hắn cảm thấy thống khổ chưa từng có, cảm giác tuyệt vọng lại dâng trào như sóng lũ.......

Nam nhân đột nhiên cảm thấy bản thân thật dơ bẩn ......

Nhưng lại càng bất lực, ngoại trừ dùng cơ thể để trao đổi, hắn cũng không còn cách nào chuẩn bị số tiền lớn như vậy để cứu lấy tính mạng của con mình.

Chính mình, thật sự quá vô dụng......

Chỉ biết dùng cách này đổi lấy phí trị liệu.

Đồng tiền nhơ bẩn như vậy.........đối con hắn, có lẽ cũng là một loại khuất nhục.

Tiểu niệm...... xin lỗi......

Chương 19: Quản Chế
Thân thể bị cường hãn xâm phạm, trên mặt đã ướt đẫm mồ hôi, lướt qua hốc mắt, tựa như nam nhân đang rơi lệ .......

Bộ dáng tuyệt vọng lại bi thương của nam nhân khiến cho mấy tên thiếu gia có chút ngạc nhiên, sau đó lại lộ ra vẻ mặt tươi cười khiến người ta phát lạnh, lướt mắt nhìn người bên cạnh rồi đồng loạt đứng dậy, bước lại gần nam nhân ........

Cửa đột nhiên bật mở, Kim Phỉ Lăng cùng Mộ Kha sững sờ tại chỗ.

Hai kẻ đi nhầm phòng không dám tin tưởng vào mắt mình.

Dưới ánh đèn ám muội, nam nhân từng khiến mình chán ghét giờ giống như nam kĩ hèn mọn quì trên mặt đất tùy ý hai gã nam tử xâm phạm, cũng không có kháng cự, chỉ yên lặng tiếp nhận. Hai đùi trắng nõn còn chi chít vết cắn cùng dấu hôn khiến người nhìn tới phải kinh tâm động phách........

Đây là cái loại tình huống gì?

Kim Phỉ Lăng nhíu mày, từ ánh mắt toát ra khí thế âm lãnh cùng bạo ngược nồng đậm, áp lực khiến đôi môi run rẩy.

Hai nam tử nhìn thấy ánh mắt của Kim Phỉ Lăng, bất động thanh sắc, sau đó mới từ từ lui ra. Bọn họ phát hiện việc này cũng không đơn giản như đi nhầm phòng bình thường .....

Nam nhân bị mất lực chống đỡ, cơ thể vô lực ngã xuống bàn, giữa đôi chân còn đang run rẩy chảy ra chất lỏng đục ngầu......

Mặc lại quần áo, Lan cũng không tức giận, vừa định nói chuyện thì đối phương đã lên tiếng:

"Trình Chấn Toàn, ngươi đang làm cái gì?"

Trong giọng nói tràn ngập hỏa nộ lại có điểm giống trượng phu bắt gặp thê tử thông gian.

"......"

Trình Chấn Toàn nghe tới tiếng gọi mới giật mình tỉnh lại,n hìn thấy Kim Phỉ Lăng lại tựa như động vật bị kinh hách, cơ thể kịch liệt co rút, theo bản năng lui lại phía sau.

Vì sao.......y lại xuất hiện ở đây?

Lại còn trong tình cảnh này.......

Nhìn tới nam sinh từng miệt thị chính mình, cùng với ánh mắt lạnh băng lúc này, giống như trong mắt y, bản thân chỉ như một loại rác rưởi........Hắn......đột nhiên rất muốn chết ......

Hắn đã bị bao người phỉ nhổ, kể cả chính mình......

Nhưng.......vì cái gì.......còn muốn hắn phải chịu tình cảnh này......

Thấy Trình Chấn Toàn thấy mình liền sợ hãi, cơ thể lui dần như muốn tiến sát vào lòng nam tử ở phía sau hắn, Kim Phỉ Lăng tức giận đến không thốt nên lời.

"Kim thiếu gia, ta không biết các ngươi có quan hệ gì, nhưng đây là song phương tự nguyện giao dịch, ngươi tốt nhất nên đi đi........"

Lan bình thản nói, hai tay ôm lấy nam nhân đã lui vào lồng ngực mình.

Kim Phỉ Lăng giống như sư tử bị đạp phải đuôi, hùng hổ xông lên túm lấy nam nhân lôi ra.

"Tiện nhân, ngươi qua đây cho ta!"

Động tác kịch liệt, lại thêm khí thế hung bạo của Kim phỉ Lăng khiến Trình Chấn Toàn sợ hãi, bị y túm lấy cũng không dám phản ứng.

"......"

Lan nhìn tới Mộ Kha vẫn im lặng đứng bên cạnh, hai mắt ôn hòa đã có một loại hàn ý bén nhọn:

"Các ngươi có ý gì?"

Tuy rằng hai người bọn họ thân phận cũng không phải là ngôi sao bình thường, thậm chí hai bên hắc bạch lưỡng đạo cũng có quan hệ, nhưng là hung hãn cướp nam nhân từ trên tay bọn họ, khác gì không đem bọn họ để vào mắt.

Mộ Kha tựa hồ có tâm sự, ánh mắt âm hàn khác hẳn bộ dáng nhu hòa bình thường, nhưng vẫn khéo léo đem sự tình giải quyết hảo:"Thật có lỗi, sự tình đột ngột, hai ba câu không thể nói hết được, đây cũng không phải chỗ có thể nói chuyện, hôm nay coi như nể mặt ta mà bỏ qua chuyện này đi."

Sau đó ba người liền rời đi, để lại một đám nam tử bị khơi mào dục hỏa lại không có chỗ phát tiết.

* * * *

"Buông ra!"

Trình Chấn Toàn muốn giật tay lại nhưng với tình trạng kiệt quệ của hắn, tái giãy dụa cũng chỉ phí công.

Một lúc sau, hắn đã bị hai người kéo sang một phòng VIP khác.

May là trên đường cũng không có người, chứ nếu bị người khác nhìn thấy bộ dạng mất mặt này, hắn còn không muốn chết???!!!

Tại sao bọn họ lại đem hắn tới đây?

Trình Chấn Toàn bị Kim Phỉ Lăng đẩy vào phòng tắm, đầu đập vào tường nhất thời khiến hắn mê muội.

Lại bị túm lên tường, làn nước lạnh băng từ đỉnh đầu tràn xuống khiến toàn thân run lẩy bẩy.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì! Buông ra...... Khụ, khụ khụ!"

Trình Chấn Toàn muốn tránh ra, mà hai tay lại bị Kim Phỉ Lăng mạnh mẽ nắm trụ khiến hắn không thể kháng cự, bị nước dội ướt toàn thân, bộ dáng lại càng thêm chật vật.

"Bẩn muốn chết! Há mồm cho ta!"

Nghĩ tới tình cảnh trong phòng lúc nãy, nộ khí vọt tới đỉnh đầu, Kim Phỉ Lăng bóp mạnh quai hàm nam nhân, đem vòi sen dí vào trong miệng.

"Ô......"

Nam nhân thống khổ lắc đầu. Dòng nước vọt mạnh tới cổ họng, căn bản không để hắn hô hấp.

Thật vất vả mới rửa sach miệng, Trình Chấn Toàn hoàn toàn mất đi khả năng kháng cự, yếu đuối ngã xuống sàn nhà lạnh băng, ho suyễn một hồi, lại bị Kim Phỉ Lăng dùng đồ tắm phóng tới trên người.

"Ngươi đúng là đồ đống tính luyến ái ghê tởm, đồng tính đã đủ bị chê cười, ngươi cư nhiên còn đi bán mình? Chỉ cần trả tiền liền có thể thao ngươi, hay ngươi muốn bị thao? Như thế còn có thể hưởng thụ? Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, mặt dày vô liêm sỉ mà?"

Hình ảnh ghê tởm vừa rồi vẫn còn hiện rõ trước mắt Kim Phỉ Lăng, khiến y cảm thấy nam nhân thực bẩn, trong lòng lại có cảm giác không thể chịu đựng nổi!

"......"

Trình Chấn Toàn hư nhuyễn ngã trên mặt đất, lặng yên nghe y mắng chửi nửa ngày mới chậm rãi nhìn về phía Kim Phỉ Lăng:

"Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"

Cho dù bẩn, cũng là hắn bẩn ........

Cùng người trước mắt có cái gì quan hệ? Không hiểu tại sao y lại đem hắn tới nơi này mắng chửi, chẳng lẽ do lần trước đắc tội với y mà bị trả thù? Đủ loại câu hỏi xoay quanh não bộ khiến Trình Chấn Toàn không tìm thấy nổi một lời giải thích cho hợp lí.

"Cùng ta không quan hệ? Ngươi đừng quên ngươi là đồng nghiệp của ta, cùng ngươi đóng một bộ phim là sỉ nhục của ta. Ngươi lại còn đi bán mình, quả thật khiến tất cả bạn diễn bị ô uế lây!"

Nếu không phải cần tìm người, y cùng Mộ Kha mới không đến cái nơi quỷ quái này, cũng sẽ không đụng phải loại chuyện này.

"......"

Nghe y nói, hai mắt nam nhân càng thêm một tầng u ám, khóe môi nhếch lên tự giễu cợt, hắn cúi đầu nói:

"Thực có lỗi........Bất quá, ta đã không còn quan hệ với đoàn phim nữa rồi, nên ngươi cũng không cần lo lắng bản thân ta dơ bẩn cũng hại người khác bẩn lây."

Trong mắt hắn, diễn viên là một chức nghiệp thần thánh, tu dưỡng của bản thân cũng rất quan trọng.

Nhưng vì con mình, hắn chấp nhận sa đoạ.

Mà hắn coi như đã bị xóa tên khỏi đoàn làm phim, cũng sẽ không sợ liên lụy mọi người.

"Vì thế, mau đưa ta trở lại đi."

Hắn không thể nửa chừng chạy trốn, nếu không sẽ không lấy được tiền, đó là tiền cứu mạng con hắn a, vô luận là chuyện gì hắn cũng phải làm cho xong.

"Quay lại? Con mẹ nó, ngươi cư nhiên còn muốn quay lại?"

Kim Phỉ Lăng còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn thấy Trình Chấn Toàn muốn đứng lên, lửa giận vốn bị áp chế hoàn toàn bạo phát.

"Mơ tưởng!!!"

Dùng sức kéo nam nhân lại, Kim Phỉ Lăng hung hăng tát hắn một cái.

Tiền quan trọng như vậy sao? Ngay cả tính mạng cũng không cần? Không cần nhìn cũng biết mấy kẻ kia bạo luân một lần cũng yếu rớt nửa cái mạng hắn!

Vẫn là nói hắn trời sinh muốn bị thao? Đồ đê tiện này!

Bị ăn một tát, nam nhân thống khổ rên rỉ, căn bản không thể lí giải sự tức giận của Kim Phỉ Lăng.

Sau đó lại cảm thấy hai chân bị kéo ra, tiểu huyệt vẫn còn đau đớn lại bị dị vật cường ngạnh đâm vào.

Đau tới mức giọng nói cũng run lên:

"Ngươi......ngươi làm cái gì......."

Trình Chấn Toàn hoảng sợ nhìn nam nhân mở ra hai chân, bàn tay đặt tại cái địa phương kia đâm chọc......

"Ngươi có biết bản thân có bao nhiêu bẩn không hả, không rửa sạch sẽ, vừa nghĩ đã khiến ta muốn phun......."

Kim Phỉ Lăng tức đến nghiến răng nghiến lợi, động tác lại càng thêm độc ác. Chất lỏng trắng hồng theo ngón tay chảy ra, càng nhìn càng chướng mắt!

"......"

Trình Chấn Toàn dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật trừng đối phương, đau đớn mãnh liệt khiến hắn không thể chịu nổi, càng thêm điên cuồng giãy dụa cơ thể:

"Không...... Ô!"

Hắn càng kháng cự lại càng bị đối đãi thô bạo. Kim Phỉ Lăng mắng một câu rồi đem nam nhân ôm vào lòng, một tay chế trụ chân hắn, tay còn lại tiếp tục tiến nhập tiểu huyệt, thô lỗ đem chất lỏng đào hết ra.

"Không cần......"

Trình Chấn Toàn phát hiện bản thân vô pháp thoát khỏi trói buộc của y, thanh âm khàn khàn nhất thời hỗn loạn, tựa như khóc nấc lên.

Tại sao bọn trẻ bây giờ đều hành độngn hư vậy.

Chính là nam nhân lại không ngờ thanh âm ám ách của bản thân lại khiến Kim Phỉ Lăng thoáng chốc cương cứng, động tác cũng ngừng lại.

Kim Phỉ Lăng sững sờ nhìn nam nhân bị ôm trong ngực, nhìn hai chân thon dài thẳng tắp của hắn rớt ra, mật sắc da bị làn nước bao phủ, dưới ánh đèn ái muội lại càng xinh đẹp quyến rũ, còn hơi hơi phát run .......

Cùng với ánh mắt bi thương ẩn dưới làn tóc ướt, càng tản ra mị hoặc.mê người.....

Ánh mắt của y khẽ nheo lại, lóe ra một tia quang mang ám muội.

Chương 20: Không cần gia nhập
Kim Phỉ Lăng không tự giác tiến sát vào nam nhân, muốn há miệng cắn vào nhĩ tế hồng hồng của hắn, đột nhiên lại bị âm thanh lạnh lùng từ phía sau cắt ngang dự định, theo bản năng quay đầu lại.

"Ngươi rất cần tiền?"

Nam tử toàn thân mặc một bộ quần áo trắng kiểu Tôn Trung Sơn xuất hiện ở cửa, không ai khác chính là Mộ Kha, đang yên lặng đứng nhìn hai người, hay xác thực hơn, là nhìn Trình Chấn Toàn đang bị Kim Phỉ Lăng ôm trong ngực.

Nam nhân ngước nhìn Mộ Kha, trong mắt thoáng vẻ hoang mang, hắn không rõ tại sao y lại hỏi như vậy.

Mộ Kha cũng không cần hắn trả lời, quay sang Kim Phỉ Lăng:

"Tắm xong dẫn hắn ra ngoài, ta có việc cần thương lượng."

Nói xong lại tiêu sái rời đi.

Kim Phỉ Lăng nhất thời sững sờ, sau đó mới bình tĩnh lại.

Trong lòng lại càng cảm thấy kỳ quái. Mộ Kha gần đây không biết trúng phải cái gì, tâm tình dường như không được tốt lắm, bình thường cũng không còn dáng vẻ lười nhác nhàn nhã thường ngày.

Hơn nữa y lại có chuyện tìm nam nhân này? Hai người từ khi nào lại có chuyện liên quan đến nhau a?

Nghĩ một hồi, Kim Phỉ Lăng cúi đầu nhìn nam nhân vẫn đang nằm trong lòng mình, mặt nhăn mày nhíu quyết định tắm cho hắn trước rồi tính sau, mọi sự tự đâu khắc có đó.

Đột nhiên, tầm mắt dừng lại giữa hai chân nam nhân, khóe miệng không tự nhiên run rẩy. Lúc nãy còn thấy chỗ kia không tồi, giờ nhìn kỹ cư nhiên còn có dấu vết cắn cào của kẻ khác......

"Đừng nhìn ........"

Nam nhân cảm nhận được tầm mắt của đối phương, thanh âm run rẩy bất lực, thậm chí còn có chút vẻ yếu ớt cầu xin.

"Ngươi đúng là đồ tiện nhân! Cư nhiên còn cùng kẻ khác ngoạn tình thú?"

Hai mắt sắc bén như bốc lên cuồng hoả, Kim Phỉ Lăng không chút suy nghĩ cọ xát, chẳng những không được gì còn làm đau nam nhân, cuối cùng ép buộc nửa ngày mới đem hắn rửa sạch.

Mà nam nhân sớm đã không còn khí lực, cả người hư nhuyễn dựa vào người Kim Phỉ Lăng, toàn thân cùng ánh mắt đều nhiễm hồng một mảnh.

10 phút sau.....

Trình Chấn Toàn nửa bị tha lôi ra khỏi phòng tắm, áo trắng trên người hỗn độn không chịu nổi, tới khi bị lôi lên giường ngủ, hắn vẫn không thể hiểu nổi tại sao sự tình lại biến thành cái dạng này.

Hành vi của hai người bọn họ đều rất khác thường, nhất là Kim Phỉ Lăng, tự mình giúp hắn tẩy rửa thân thể, tay y cư nhiên còn tiến vào bên trong hắn ......

Nam nhân cảm thấy chán ghét phương thức vừa cực đoan vừa khó hiểu này của y.

Hắn thật sự không hiểu mấy thiếu gia này trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì ......

Bất quá, hiện tại cũng không phải lúc tìm hiểu nguyên nhân hành vi của bọn họ, Chấn Niệm còn đang chờ tiền của hắn cứu mạng, có lẽ hiện tại giải thích với lão bản vẫn còn kịp, ít nhất cũng phải cứu lại một con đường sống ....

"Ta......"

"Nếu ngươi dám quay lại chỗ đó, ta lập tức đánh gãy chân ngươi."

Kim Phỉ Lăng nhìn tới nam nhân, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt vô cùng kiên định nói.

".........."

Xem ra hắn cũng không thể thương lượng với y.....

Trình Chấn Toàn không hề cử động, chỉ dùng khuôn mặt khó chịu nhìn lại đối phương. Hắn biết Kim Phỉ Lăng là nói thật, mà hắn càng không cần đấu với nam tử cố chấp này, vậy chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Ngay tại thời điểm hai người đang giằng co, Mộ Kha từ phía sau quầy bar nhỏ trong phòng quỷ mị tiêu sái tiến lại gần, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ, ngồi xuống bên cạnh Trình Chấn Toàn.

Y tựa hồ thở dài, quay đầu liếc nhìn nam nhân, chính là đang đánh giá hắn.

Giống như muốn đem hắn nhìn thấu, hai mắt nheo lại, tinh tế đánh giá nam nhân đang run rẩy sợ hãi.

Mộ Kha đột nhiên đứng dậy, một phen kéo xuống áo trắng trên người nam nhân.

Chóp mũi chạm vào vành tai của nam nhân chậm rãi kiểm tra, giống như chích miêu ngửi một chút, chỉ cảm thấy trên người nam nhân còn lại hương xà phòng cùng hơi thở ấm áp nhu thuận phả vào mặt y.

Y... đang làm cái gì?

Trình Chấn Toàn cả người cứng ngắc nhìn Mộ Kha, khoảng cách quá gần cùng với hành vi quỷ dị của y khiến trong lòng hắn tràn ngập hàn khí, ngay cả Kim Phỉ Lăng đang đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy không thoải mái.

Mộ Kha bị sao vậy? Không phải y luôn chán ghét nam nhân sao?

Tựa hồ đã ngửi đủ, Mộ Kha lại tiếp tục sờ sờ trước ngực nam nhân.

"Ngươi......"

Trình Chấn Toàn nhíu mày, định đẩy tay Mộ Kha ra khỏi người mình, không ngờ lại bị y đẩy ngã xuống giường, khuôn mặt thanh tú hờ hững sát gần, hai tay hắn cũng bị y đè lên.

"Nếu muốn bán, vậy bán cho ta đi."

"............!?"

"Ách?"

Nam nhân có chút choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể mặc cho đối phương tựa đầu vào cổ hắn liếm láp, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn, day...

Mùi hương thanh nhã xa lạ phả xuống mặt hắn khiến nam nhân hoảng hốt, mà Kim Phỉ Lăng còn phản ứng nhanh hơn hắn.

"Mộ kha!"

Thanh âm kinh ngạc lại có chút bén nhọn.

"......"

Mộ Kha thản nhiên liếc nhìn Kim Phỉ Lăng, cũng không buồn mở miệng.

"Ngươi đang làm cái gì? .......Nam nhân lại cùng nam nhân ....chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?"

Mộ Kha hiện tại đã không thể dùng hai chữ "khác thường" để hình dung, người mang bệnh khiết phích như y cư nhiên lại muốn cùng nam nhân làm, nếu là cùng với nam nhân xinh đẹp cũng không nói đi.......nhưng vì cái gì lại muốn một người vừa già vừa xấu như Trình Chấn Toàn chứ??

Cho dù có thay đổi khẩu vị thì cũng phải là loại mỹ thiếu niên phấn nộn da thịt trắng nõn nà mới đúng?!!!

"Ta biết......" Mộ Kha tựa hồ thở dài "Nhưng ta không có biện pháp......"

"Đây là đáp án kiểu quỉ gì hả?"

"Chính là như vậy."

Dứt lời, y cũng không để ý tới Kim Phỉ Lăng mà lại quay đầu nhìn Trình Chấn Toàn:

"Một lần, ta trả gấp hai lần giá bọn họ cho ngươi."

"......"

"Sao vậy, chẳng lẽ ngươi muốn một đám nam nhân cường hãn? Hay là nói, ngươi thích nhiều nam nhân thao?"

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng lại mang theo ý châm chọc.

".......Ta đồng ý........."

Cho dù không hiểu cái gì, Trình Chấn Toàn vẫn như trước thấy được sự hèn mọn trong ánh mắt nam tử dành cho mình, giống như một loài cây ngày càng đâm sâu rễ vào lòng hắn.

Nhưng này có là cái gì? Chỉ cần chịu trả thù lao, muốn hắn nằm xuống làm cẩu cho y cũng được.

Còn tôn nghiêm ....... A, bản thân hắn còn có thứ đó sao?

" Ngươi nguyện ý nhận cái gì?"

Ngữ điệu ôn hòa lại không che dấu hết ác ý trong câu nói.

"......"

Im lặng mấy giây, Trình Chấn Toàn khẽ nhếch khóe miệng, miễn cưỡng bày ra nụ cười ảm đạm:

"......nguyện ý để ngươi thao ta..."

Đối phương hẳn là muốn câu trả lời như vậy đi. Hắn cho.

Đã từng bị bao người giẫm lên, chịu thêm mấy đá, vẫn là giống nhau.

"......."

Nói xong, ánh mắt của Kim Phỉ Lăng nhìn nam nhân liền thay đổi đến không cách nào hình dung, lại đâm vào trên người khiến nam nhân cảm thấy phát đau.

Mộ Kha lại nhíu mày, nhìn hai mắt u ám của Trình Chấn Toàn, sau đó như cảm thấy được cái gì, liếc mắt ra phía sau nhìn Kim Phỉ Lăng:

"Ngươi muốn cùng làm sao?"

"Miễn."

Kim Phỉ Lăng chán ghét hừ lạnh một tiếng, cũng không rời đi mà lại ngồi xuống sô pha đối diện, tựa hồ nhắm mắt dưỡng thần.

Bọn họ có nguyên tắc riêng, đặc biết là phương diện sinh hoạt cá nhân của từng người, hắn cũng không ngăn Mộ Kha lại.

Kim Phỉ Lăng nhắm mắt lại, ngay cả bản thân y cũng không hiểu vì sao chính mình còn ở lại chỗ này, chính là không muốn cho hai người kia ở riêng.

Y đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng quần áo ma sát từ trên giường phát ra, xen lẫn với tiếng thở dốc ám ách của nam nhân, gần như sát bên tai y. Hai mắt theo bản năng lặng lẽ mở ra, sau đó không cách nào nhắm lại.

Thậm chí y còn cảm thấy một cỗ nhiệt lưu đang tập trung xuống phía dưới....

Nằm trên chiếc giường lớn trước mắt, nam nhân lúc nãy còn nằm trong lòng y giờ phút này lại bị một nam nhân khác áp dưới hạ thân. Dục bào [áo choàng tắm] không biết từ lúc nào đã bị rút xuống, lộ ra làn da thuận hoạt màu mật ong. Thỉnh thoảng lại có giọt nước thong thả lướt xuống ngực, bị chiếc lưỡi của nam nhân phía trên nhẹ nhàng liếm đi, sau đó thuận thế dời tới nhũ tiêm đỏ hồng không ngừng mút mát, day cắn, thậm chí dùng móng tay khảy nhẹ.

Nam nhân tựa hồ có chút không chịu nổi, lại ẩn nhẫn chứ không phản kháng. Hai mắt nhắm lại, làn mi cong khẽ run rẩy, bàn tay cũng lung tung trảo loạn, lại không cẩn thận xả xuống sợi dây đỏ cột tóc của Mộ Kha........

Thoáng chốc, mái tóc đen mượt như màn đêm bung xoã tản ra mùi thơm ngát, rơi xuống trước ngực nam nhân.

Một bàn tay ám muội tham nhập vào bên trong dục bào, không nặng không nhẹ phủ xuống khu vực mẫn cảm giữa hai đùi.

"...... Ô."

Âm thanh mỏng manh khẽ phát ra, hai mắt nhắm chặt chợt mở.

Nơi đó, cái gì cũng chưa mặc.....

Kim Phỉ Lăng bị dục bào che lại, cũng không biết nam nhân bị làm cái gì, nhưng theo hình ảnh trước mắt y cũng có thể đoán ra đại khái.

Nam nhân có chút chật vật đem ánh mắt rời đi, lại nhìn tới Kim Phỉ Lăng......thân thể bất chợt đông cứng lại.

Hắn cảm thấy có người đang nhìn, hóa ra là thật, chân tay nhất thời luống cuống.

"......"

Khuôn mặt tái nhợt khẽ run rẩy, giống như muốn nói gì đó, rốt cuộc lại không thốt được lời nào. Vẻ mặt nan kham lại như đang cầu xin, muốn y rời đi.....

Kim Phỉ Lăng bất giác âm trầm sắc mặt, trong lòng bốc lên một cỗ hỏa nộ.......

Cư nhiên muốn y rời đi? Hảo a.......

Lực chú ý của nam nhân rất nhanh đã bị dời đi, hắn bối rối nhìn Mộ Kha, run run nghĩ cách ngăn cản bàn tay đang tiến tới giữa hai chân, lại bị đau đớn tra tấn đến không còn sức lực, quần áo lại càng bị tán khai, hỗn độn như tính nô đang bị chủ nhân tra tấn. Không có động tác kịch liệt cùng âm thanh, lại có thể câu dẫn người khác một lòng muốn đem hắn áp dưới hạ thân, mạnh mẽ chà đạp .......

Mà Kim Phỉ Lăng giờ phút này lại càng chú ý tới vẻ đau đớn của nam nhân đang nắm chặt lấy tay áo của Mộ Kha, sắc mặt hắn tái nhợt càng khiến y lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff