Chương 19:Thủ phạm là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cô định giải thích như nào về chuyện này????? 3 tỉ đồng của tôi dồn vào cuộc triển lãm này, giờ tranh bị hỏng rồi cô tính sao với số tiền đó của tôi??? Du Tiêu Nhu, tôi luôn tin tưởng và đặt niềm tin vào cô vì cô làm việc luôn có trách nhiệm. Hay tôi tin tưởng cô quá rồi nên cô lại làm thế với tôi???"

Cô đứng im lặng cho đến khi giám đốc nói xong

-" Thật sự tôi không biết phải giải thích chuyện này sao cho đúng nhưng cả ngày hôm qua tôi không hề vào phòng tranh, còn ngày hôm kia tôi vào nhưng đã khóa cửa cẩn thận lại rồi"

-" Ý cô là nói tôi bịa đặt??? Nếu cô khóa rồi thì tại sao cửa lại mở??? Mà tôi không cần biết, cô làm như nào thì làm, từ giờ cho đến mai, cô không làm rõ được mọi chuyện thì cô sẽ bị đuổi việc và chính cô sẽ phải bồi thường thiệt hại cho công ty. Giờ cô ra ngoài đi"

Cô không biết nói hay giải thích như nào, cô cúi mặt xuống đi ra ngoài. Như thường lệ cô bỏ điện thoại ra để gọi cho Mễ Lạc, nhưng cô khựng lại ngay sau đó, cô nhận ra rằng cô và anh chẳng còn là gì! Nếu cô gọi cho anh thì anh sẽ biết mọi chuyện mà cô và Cao Nam Phong đang diễn. Cô thoát khỏi cái tên quen thuộc ấy ra và thay vào đó là tên của Nam Phong

-" Alo"

-" Chúng ta có thể gặp nhau không"

Nam Phong dường như biết cô đang có chuyện gì

-" Tôi đón cô ở công ty"

-" Ừm. vậy nhé"

Nam Phong cầm chiếc áo khoác chạy ra ngoài phòng làm việc. Cô thư kia thấy vậy đuổi theo

-" Thưa sếp!!! 30p nữa sếp có cuộc hẹn quan trong với chủ đầu tư FCW, sếp định đi đâu vậy???"

- " Cô hủy hết các cuộc hẹn ngày hôm nay cho tôi"

-" Nhưng mà...."

Nam Phong dừng lại, vẻ mặt khó chịu

-" Nếu chuyện đó khó quá thì cô viết đơn nghỉ việc để tôi kí!!!"

Cô thư kí sợ xanh mắt cúi đầu xin lỗi

-" Tôi xin lỗi, tôi đi làm ngay"

Cậu ta chạy vội lấy xe và phóng với tốc độ bàn thờ đến công ty của Nhu. Cô đang đứng chờ cậu cạnh cổng công ty. Đến nơi, cậu ta chạy lại bên cạnh cô

-" Cô làm sao thế"

Dường như cô không còn kiềm chế được bản thân mình nữa, cô òa khóc và ôm lấy Phong. Vòng tay của Phong cũng ghì chặt cô lại. Cô cảm thấy yên tâm hơn, cô không còn cảm giác lạc lõng nữa. Cô cứ khóc, khóc như một đứa trẻ, một lúc.... khi cơn khóc đã dừng lại thì Nam Phong không nói gì mà đưa cô lên xe tới một quán cà phê gần đó. Cậu ta gọi đồ uống

-" Cho tôi hai li cà phê sữa trắng, cho tôi nhiều sữa nhé"

-" Anh cũng thích uống cà phê sữa à??"

-" Không!!! Tôi thích uống cà phê đen"

-" Thế sao anh lại gọi cà phê sữa??"

-" Vì tôi muốn thay đổi sở thích của chính bản thân vì một người con gái. Mà thôi bỏ qua đi, lúc nãy cô làm sao thế?"

Nhu kể hết mọi chuyện cho Cao Nam Phong nghe, cậu ta chống tay suy nghĩ hồi lâu

-" Cô có thù oán với ai trong công ty không??"

-" Không!!! Mọi mối quan hệ của tôi đều tốt cả.Mà nếu có thì cũng chả ai làm như vậy đâu!!!"

Nam Phong lại suy nghĩ. Một lát sau cậu ta đứng dậy thanh toán tiền rồi kéo Tiêu Nhu đi. Cô giằng tay lại

-" Anh kéo tôi đi đâu??? Cà phê vẫn chưa uống hết mà"

-" Nếu cô không muốn mất việc thì hãy im lặng đi theo tôi. Tôi sẽ cho cô biết thủ phạm trong chuyện này là ai"

Cô im lặng và để Nam Phong lôi đi........

Trên đường cô rất băn khoăn, tính tò mò của cô trỗi dậy

-" Làm sao anh biết thủ phạm là ai sau khi nghe qua lời kể từ tôi???"

-" Cao Nam Phong tôi có cái gì mà không biết cơ chứ!!!"

" Vậy người đó là ai thế"

-" Đó chính là..... chốc sẽ biết, mà nếu tôi làm sáng rỏ chuyện này thì tôi có một yêu cầu nhỏ nhỏ"

-" Yêu cầu gì??"

-" Em có thể thay cách xưng hô với tôi được không"

-" Hôm nay trời trở mùa nên Cao Nam Phong chắc cũng bị đơ theo haha, Thế muốn gọi là gì??"

-" Anh Em"

-" Cứ biết thế đi đã, xem anh làm mọi chuyện của tôi rối hơn không haha"

-" Em cũng biết ra điều kiện đấy"

-" Cái ý tôi học anh thôi " =))

Cuối cùng họ cũng đến nơi cần đến....
Tiêu Nhu trố mắt trước nơi mà Cao Nam Phong dừng lại.... cô lắp bắp hỏi

-" Sao anh lại đưa tôi đến đây???"

Nam Phong lắc đầu

-" Đến giờ em vẫn chưa chịu hiểu sao?? Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc"

-" Bắt đầu gì?? kết thúc gì?? Anh đang nói cái gì vậy??"

- " Đồ con gà!!! Đi theo anh"

Cậu ta lôi Tiêu Nhu đi vào trong - chính là công ty của cô. Cậu ta lôi cô vào trong phòng tranh, nhìn ngó một lúc rồi Nam Phong bảo cô trốn vào một chỗ kín

-" Em ở im đây rồi anh sẽ quay lại"

-" Anh định đi đâu??? Sao tôi lại phải đứng đây???"

-" Em có thể im lặng và đứng đây được không??? Hỏi quá nhiều rồi đấy"

- " Anh......."

-" Thế cuối cùng là em im lặng làm theo lời anh nói hay để anh về và để em bị mất việc đây???"

Cô cúi mặt xuống, Nam Phong bỏ đi. Trong đầu cô hiện giờ đang đặt một dấu hỏi chấm to đùng!!!! Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có tiếng mở cửa, cô nép vào sâu hơn để không bị phát hiện. Người bước vào là Nam Phong và chị quản lí. Trong đầu cô hiện giờ

" Tại sao chị ấy lại ở đây??? Chị ấy vào đây để làm gì chứ??? Tại sao anh ta lại gọi chị ấy vào"

Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu cho tới khi Nam Phong cất tiếng hỏi

-" Giờ cô có thể nói rồi"

Chị quản lí chỉ cúi mặt

-" Cậu nói gì tôi không hiểu"

Nam Phong nhếch mép

-" Chẳng phải cô là người biết rõ nhất hay sao???"

Mặt chị quản lí có vẻ sợ

-" Tôi....tôi không biết"

-" Việc của Tiêu Nhu có phải do chị làm đúng không??"

-" Cậu nói gì thế??? Tôi với Nhu là chị em tốt mà"

-" Nói thật đi!!! Tôi có thể thấy được ánh mắt của cô với Tiêu Nhu trong bữa tối hôm qua"

Tiêu Nhu thấy chối tai chạy ra bênh vực

-" Anh đang làm cái trò gì đấy??? Anh nghĩ gì mà chị ấy có thể làm thế với tôi??? Chúng...."

Cô chưa nói xong thì chị quản lí cắt nganh lời

-" Chị không tốt như em nghĩ đâu, đừng bênh vực chị nữa!!!! Chị cảm thấy xấu hổ lắm.Đúng vậy!! tôi chính là người làm mọi chuyện này... Nhưng anh biết vì ai không??? Chính là anh đấy" Chị ấy ngửa mặt lên cười lớn để dấu đi nước mắt rồi nói tiếp " Anh có còn nhớ cái thằng bé mà anh từng là bạn thân và bị anh chê là bệnh hoạn hồi tiểu học không. Đúng vậy, đó chính là tôi đấy. Từ khi anh chửi mắng xa lánh tôi thì tôi đã quyết định năm 18 tuổi sẽ đi chuyển giới để có thể được anh đón nhận. Anh có biết từng cơn đau hành hạ trên bàn mổ nó đau chết điếng như nào không!!! Nhưng tôi đã chịu đựng mọi cơn đau đó chỉ vì anh!!! Anh thấy giờ tôi xinh rồi mà!!!! Anh có thể chấp nhận tôi rồi mà..... Giờ anh nói yêu tôi đi.... Anh nói đi..." Chị cầm tay Phong lay

-" Dù cô có thế nào thì cô vẫn là con trai mà thôi. Vả lại người con trai năm ấy tôi còn trân trọng hơn là người mang hình dạng con gái bây giờ. Người con trai trước đây không hề như một con quỷ như bây giờ. Thức tỉnh đi!!! Ngẫm lại những gì mình làm"

Phong cầm tay Nhu lôi đi. Chị quản lí ngồi bệt xuống đất khóc, Nhu quay lại nhìn chị bằng ánh mắt giận cũng không đành mà thương cũng không được. Anh lôi cô xuống và ném gọn cô vào xe một cách thô bạo rồi phóng nhanh. Tiêu Nhu sợ tốc độ nhanh nên cũng chỉ ngồi im mà không nói gì. Cậu ta đưa cô đến một con sông rồi dừng xe. Giờ là 5h chiều, trời bắt đầu xẩm xẩm tối vì trời đã sang đông. Cô và cậu đi ra. hai người đứng dựa và oto nhìn theo tia nắng cuối cùng của ngày. Cô không dám hỏi gì cả mặc dù trong lòng cô rất băn khoăn nhiều thứ. Không khí im lặng cảm như rất nặng nề....

-" Em không muốn hỏi gì sao??"

Nhu giật mình quay ra

-" À ơ ơ..... Thật ra cũng muốn hỏi một số chuyện nhưng sợ anh lại nổi cáu"

-" Hỏi đi, Anh sẽ trả lời tất cả những gì anh có thể trả lời."

-" Chuyện chiều hôm nay này., sao anh biết là chị ấy???"

-" Dễ thôi, nhờ vào bữa đi ăn tối qua"

-" tôi thấy bình thường mà"

-" Đấy là em không để ý thôi, anh đã quan sát cử chỉ hạnh động của người đó từ đầu đến cuối"

-" Vậy sao anh không nói cho tôi biết???"

-" Nói rồi liệu em có đủ thông mình để giải quyết không hả đồ ngốc???"

Giờ đây, cô thấy Cao Nam Phong không còn là một người đáng ghét nữa mà cậu ta hoàn toàn là một người rất đáng yêu.

-" tôi hỏi chuyện này nhé"

Nam Phong gật đầu

-" Chuyện giữa anh và chị quảnh lí hồi nhỏ là như nào???"

Nam Phong nhìn xa xăm

-" Chuyện đó dài lắm. Hồi đó anh và cậu ấy chơi thân với nhau, hai đứa ở cạnh nhà nhau nữa nên là phải gọi là rất rất thân. Cho đến một ngày bố mẹ anh đi công tác, cậu ấy sang nhà anh chơi, ban đầu rất bình thường cho đến lúc tầm trưa. Anh đang ngủ thì cậu ta tự nhiên hôn anh, anh đã tỉnh dậy và đẩy cậu ấy ra. Lúc đoa hoảng lắm, chửi bới xong đánh cậu ta chảy máu mồm nhưng cậu ta không đáp trả mà chỉ lẩm bẩm câu thích anh. Sau lần đó hai đứa chả bao giờ chạm mặt nhau, một tháng sau thì cậu ta chuyển nhà và anh không biết tin gì nữa. Cứ thế cho đến ngày hôm nay anh cũng chẳng thể ngờ chuyện này lại xảy ra, cậu ta chuyển giới vì anh, chỉ vì muốn được anh chấp nhận nên cậu ta lại làm thế"

Cô nhìn Phong, giờ cô mới nhìn kĩ cậu, mũi cao, đôi mắt màu hơi xanh xanh và một đôi môi hồng. Chưa bao giờ cô nhìn kĩ cậu như hôm nay, vẻ đẹp của một thiên thần. Cô nghĩ

" Nam Phong!!! Thật ra anh là người tốt hay xấu??? Anh quả là một con người kì lạ đấy!!!! Muốn nghĩ ác về anh cũng không được mà nghĩ tốt về anh cũng không xong"

Đang ngắm khuôn mặt đó thì cậu cất lời cắt ngang ánh mắt

-" Dù đẹp trai nhưng đừng ngắm anh kĩ quá! mất tiền đấy "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro