Trong rừng sâu, dưới tán anh đào nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakaguchi Ango là một nhà văn thuộc nhóm Vô Lại Phái (Buraiha), cùng với Oda Sakunosuke và Dazai Osamu. Tại Việt Nam, dường như chỉ có tên tuổi của Dazai Osamu là quen thuộc hơn cả. Tác phẩm "In the forest, under cherries in full bloom" (Sakura No Mori No Mankai No Shita) thuộc thể loại mystery, bên cạnh hai thể loại quen thuộc khác của Ango là truyện hài và truyện ngụ ngôn. Tui dịch từ bản Anh của Jay Rubin, có thể chưa được tốt lắm. Vì quá thích nhân vật Ango trong Bungo Stray Dogs nên mới mò truyện đọc mà không thấy có. Tác phẩm này khá hay, hy vọng mọi người cũng thích.

Thời nay, con người nghĩ đến lúc vui chơi khi hoa anh đào nở. Họ đi dưới những tán cây, ăn uống và chuyện trò những điều đã cũ về mùa xuân và những bông hoa nở rộ. Nhưng tất cả đều là lời nói dối vĩ đại. Tôi nghĩ điều này chưa từng xảy ra cho tới thời Edo, khoảng hơn một trăm năm trước. Con người bắt đầu nhung nhúc dưới những cây anh đào để say xỉn, nôn mửa và đánh nhau. Trong quá khứ, thực sự từ rất rất lâu, không một ai biết đến cái cảnh tượng khỉ gió ấy. Họ sợ đi dưới những cây hoa anh đào. Con người bây giờ nghĩ họ có thể hòa mình vào thiên nhiên dưới những tán cây, nhưng nhấc họ khỏi khung cảnh ấy thì nó chỉ reo rắc sự sợ hãi. Nhìn vào kịch Noh cổ xưa, có một vở nói về người mẹ hóa điên cố gắng tìm đứa con trai bé bỏng đã bị bắt cóc. Cô ta nghĩ mình có thể nhìn thấy bóng ma của đứa trẻ ở đó, trong bóng tối của những tán hoa trải dài khắp không gian. Cô chết một cách rồ dại, bị chôn vùi giữa những cánh hoa (tất nhiên, phần này tôi bịa ra). Nếu không có con người, một cánh rừng hoa anh đào nở rộ không hề đẹp đẽ mà chỉ đáng sợ.

Ngày xưa, khi đi qua Đèo Sazuka, những người lữ hành phải bắt đầu hành trình chạy khỏi một rừng cây anh đào. Họ đều ổn khi cây chưa ra hoa. Nhưng nếu đi dưới những cây đã ra hoa, họ sẽ đánh mất tâm trí. Họ phải chạy dưới những cây xanh hoặc cây đã chết, cố gắng thoát khỏi những tán hoa nở rộ nhanh nhất có thể. Khi một người lữ hành đi một mình, tất cả những gì anh ta có thể làm là chạy khỏi đó và tìm niềm tin dưới những cây bình thường. Nhưng điều này sẽ khó hơn nếu anh ta có bạn đồng hành. Hai người không thể chạy cùng tốc độ, vì thế một người sẽ luôn bị bỏ lại phía sau. Anh ta sẽ hét lên bảo người kia chờ đợi, nhưng người đi trước đang điên cuồng trong sợ hãi sẽ rời bỏ người bạn của mình ở đằng sau. Đèo Sazuka đã đánh dấu sự kết thúc của nhiều tình bạn khi họ đi qua những rừng hoa: người bị bỏ lại phía sau sẽ không bao giờ tin tưởng người kia một lần nào nữa. Và thế, để tránh đi dưới những cây hoa, những người lữ hành hoàn toàn bắt đầu theo bản năng bằng một con đường ít trực tiếp hơn qua núi, cho tới khi rừng anh đào lùi lại đằng sau với sự tĩnh mịch.

Nhiều năm qua đi, một tên trộm cũng là một tên sơn tặc độc ác chuyển đến sống trên những ngọn đồi. Hắn đột kích trên cao lộ, trấn lột quần áo từ người đi đường, và thi thoảng giết họ nếu phải làm thế. Nhưng ngay cả hắn cũng phát điên vì sợ khi đi dưới rừng anh đào đang nở hoa. Hắn ghét hoa đào từ đó. Chúng làm hắn sợ hãi. Bên dưới những tán hoa, gió ngừng thổi, nhưng hắn dường như vẫn nghe tiếng chúng rít gào. Không, ở đây không có gió, không có âm thanh của bất cứ thứ gì, chỉ có hắn và bước chân lạo xạo trong cái lạnh. Ngọn gió lặng im chẳng bao giờ chuyển động. Hắn cảm thấy sự sống bên trong mình tan rã như vô số bông hoa anh đào mềm mại và tĩnh mịch. Hắn muốn thoát khỏi nơi này, hét thật to với đôi mắt nhắm tịt. Chắc chắn nếu hắn thực sự nhắm mắt, hắn sẽ chỉ đâm sầm vào một cái cây, nên hắn không làm vậy và điều này khiến hắn điên tiết hơn.

Tuy nhiên, hắn là một gã dễ dãi, thuộc kiểu không bao giờ hối hận về bất cứ điều gì nên chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ khi điều này xảy ra với mình. Oh, thật tuyệt, tôi sẽ nghĩ về nó vào năm tới, hắn tự nhủ. Hắn không hề cảm thấy thế năm nay. Năm sau, khi những tán cây lại ra hoa, hắn sẽ thực sự nghĩ về nó. Hắn đã nói với bản thân những câu y hệt hằng năm, từ mười năm trước cho tới giờ: Tôi sẽ nghĩ về điều này vào năm tới. Và một năm nữa lại qua.

Khi hắn tiếp tục bào chữa cho bản thân, số lượng vợ của hắn đã tăng từ một lên bảy. Người số tám hắn lấy về từ cao lộ khi đã cướp sạch những thứ còn lại: trấn lột đồ và quần áo từ chồng của cô ta. Sau đó, giết chết người chồng.

Từ khoảnh khắc ra tay với người chồng, hắn cảm thấy một điều gì kỳ dị đang xảy ra. Lần này không giống bình thường: thứ gì đó quái lạ, dù hắn không thể diễn tả được là thứ gì. Nhưng hắn không phải người duy nhất trăn trở về điều này.

Hắn không có ý định hãm hại người chồng từ đầu. Hắn nghĩ chỉ trấn lột đồ từ anh ta như những người khác và thả đi với một cú đá thật mạnh, nhưng người vợ lại đẹp tuyệt trần. Hắn buộc phải giết chồng của cô ta. Điều này xảy ra bất ngờ và hắn cũng lấy cô ta về ngoài dự định. Hắn quay lại và tìm thấy cô ấy đang ngồi trên mặt đất. Chân khuỵu xuống và cô nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt mơ hồ. Hắn nói với cô: "Giờ em là vợ tôi". Cô gật đầu. Hắn nắm tay và cố gắng kéo cô đứng dậy. Cô nói: "Tôi không thể đi. Hãy cõng tôi". Hắn nói điều ấy là chắc chắn rồi và cõng cô lên. Hắn bắt đầu bước đi, nhưng khi đến một đoạn đường dốc, hắn bảo cô xuống. Cô sẽ phải tự đi. Nơi này quá nguy hiểm.

"Không, không", cô nói và bám chặt lưng hắn, "Nếu đoạn đường này khó khăn với một người vùng núi như anh, vậy làm sao tôi có thể đi cho được? Hãy nghĩ về điều này"

"Được rồi, không có vấn đề gì", hắn nói với một tiếng cười khúc khích, dù cho đã kiệt sức. "Dẫu vậy, hãy xuống một lát đã. Không phải tôi cần nghỉ ngơi hay gì vì tôi rất khỏe. Nhưng tôi không có con mắt nào ở sau lưng để ngắm gương mặt xinh đẹp của em. Vậy, hãy xuống một lát và để tôi nhìn em một cái"

"Không, không", cô khóc, càng bám chặt vào cổ hắn. "Không phải ở đây! Nơi này quá khô hạn và tôi ghét nó! Hãy mang tôi về nhà nhanh nhất có thể. Nếu không, tôi sẽ không trở thành vợ của anh. Tôi sẽ tự cắn lưỡi mà chết!"

"Không sao, không vấn đề gì", hắn nói, "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì em muốn"

Tan chảy trong niềm hạnh phúc, tên cướp mơ về cuộc sống với người vợ xinh đẹp. Hắn chỉnh lại vai và bước chậm lại để cho người phụ nữ nhìn những ngọn núi xung quanh họ: đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải.

"Nhìn thấy những ngọn núi kia không? Chúng đều thuộc về tôi", hắn nói nhưng cô không thèm để ý. Hắn thất vọng và nói "Em có nghe những điều tôi đang nói? Từng ngọn núi em thấy ở đây, từng cái cây, thung lũng, đám mây bay trên thung lũng – chúng thuộc về tôi"

"Anh làm ơn đi nhanh lên được không?", cô nói, "Tôi không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Nhìn tất cả những vách đá đằng kia đi"

"Không sao, không vấn đề gì?", hắn nói. "Chúng ta sẽ về nhà sớm thôi và tôi sẽ làm cho em một bữa thịnh soạn nhất từ trước tới giờ"

"Anh không thể nhanh hơn ư? Tôi muốn anh chạy!"

"Chỗ này quá dốc. Tôi không thể chạy kể cả lúc đi một mình"

"Vậy anh là một kẻ yếu đuối phải không? Tôi đã không nghĩ thế khi nhìn vào anh. Tôi không thể tin rằng mình lại trở thành vợ của một kẻ vô dụng! Oh no, điều gì còn xảy ra với tôi nữa đây?"

"Em đang nói cái gì chứ? Một ngọn đồi bé tí như này..."

"Vậy thì nhanh lên được không? Đừng nói với tôi là anh đã mệt nhé"

"Hãy nhìn mà xem. Khi tôi qua được đoạn này, tôi sẽ chạy nhanh hơn cả hươu"

"Nhưng anh đang thở rất nặng nề. Và tôi nghĩ mặt anh đang tái nhợt"

"Mọi thứ luôn như vậy vào lần đầu tiên. Hãy chờ xem. Khi thực sự tập trung, tôi sẽ chạy nhanh đến nỗi đầu óc em quay cuồng luôn đấy"

Nhưng thực tế, tên cướp đã quá mệt. Hắn cảm thấy cơ thể rã rời ở khúc này. Vào lúc về đến nhà, mắt hắn đã chao đảo, tai ù ù và không còn sức lực để mà kêu than. Bảy người vợ của hắn ra ngoài chào đón nhưng tất cả những gì hắn cảm thấy là thể xác như bị tách rời và hạ người phụ nữ xuống mặt đất.

Bảy người vợ choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp nhường này và cô cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy sự tồi tàn của bảy người vợ. Vài người đã từng xinh đẹp trước đó, nhưng không ai có thể hình dung ra được khi thấy họ hiện tại. Kinh hãi khi nhìn thấy họ, người phụ nữ thu mình ra phía sau người hắn.

"Những sơn nữ này là thứ gì?", cô gặng hỏi.

"Họ từng là vợ của tôi", hắn nói. Không tệ cho một câu trả lời vừa được ngụy tạo ngay tức khắc. "Đã từng". Nhưng người phụ nữ vẫn không chịu yên.

"Vậy những thứ này là vợ của anh?", cô thúc ép hắn.

"Ờm thì, tôi..., em thấy đấy, đó là lý do tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp như em trước đây"

"Giết kẻ này!", cô hét lên, chỉ vào người phụ nữ có diện mạo khá nhất.

"Oh, bình tĩnh nào, tôi thực sự không cần phải giết cô ta. Hãy nghĩ cô ta là người hầu của em"

"Anh đã giết chồng tôi phải không? Và giờ anh bảo tôi anh không thể giết vợ của anh? Điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ trở thành vợ của một kẻ như thế?"

Một tiếng rên rỉ lọt qua đôi môi mím chặt của hắn. Hắn lao vào người vợ với một cú nhảy vọt và chém chết cô ấy ngay tại chỗ. Nhưng hắn không có thời gian để lấy lại nhịp thở.

"Bây giờ là kẻ này", người phụ nữ hét lên. "Giết kẻ này tiếp theo!"

Người đàn ông lùi lại trong giây lát rồi bước đến chỗ người vợ tiếp theo, cắm thanh kiếm của mình vào cổ họng cô ấy. Đầu cô vẫn còn lăn trên mặt đất trong khi giọng nói rõ ràng, dễ thương của người phụ nữ kia gọi tên nạn nhân tiếp theo.

"Giờ là kẻ này!", cô kêu lên.

Người vợ tiếp theo giấu gương mặt sau đôi bàn tay và thét lớn, nhưng lưỡi kiếm đã hướng về phía đó và chém xuống. Những người vợ còn lại lao đi và chạy tứ phía.

"Bắt chúng lại!", người phụ nữ la hét. "Nhìn xem! Có một đứa trong bụi cây! Và một đứa khác đằng sau anh!"

Tên đàn ông vung lưỡi kiếm nhuốm máu và chạy qua rừng với tâm trí cuồng loạn. Một trong số những người vợ bị ngã sóng soài trên mặt đất, không thể chạy trốn. Cô ấy là người xấu nhất và có một cái chân què. Sau khi tên cướp chém chết những người vợ khác, hắn quay lại để kết thúc cô này, nhưng khi hắn giơ kiếm lên, người phụ nữ đã ra lệnh: "Đừng giết kẻ này. Cô ta sẽ làm người hầu của em"

"Tôi có thể giết cô ta luôn tại đây"

"Đừng có ngốc thế! Tôi đã nói anh đừng giết cô ta"

"Oh, được thôi, tôi cho là em nói phải"

Hắn vứt thanh kiếm đi và ngồi thụp xuống ngay tức khắc. Sự mệt mỏi xâm chiếm lấy hắn. Mắt lờ đờ, hắn cảm thấy nặng nề như bị cắm rễ vào sâu lòng đất. Sau đó, hắn nghe thấy sự lặng im và cảm nhận nỗi sợ đột nhiên ập đến. Hắn sợ hãi quay lại thì thấy người phụ vừa đứng sau lưng, biến mất. Tên cướp thấy mình như vừa sực tỉnh khỏi một cơn ác mộng. Vẻ đẹp của người phụ nữ đã nuốt chửng lấy hắn: đôi mắt của hắn, linh hồn của hắn đã ngừng chuyển động. Nhưng hắn cảm thấy không ổn. Hắn không biết bằng cách nào và tại sao cơn sóng bất an này đang chạy qua lồng ngực, nhưng hắn gần như có thể vượt qua nó bởi vì nhan sắc của người phụ nữ đã hút mất linh hồn hắn ngay tắp lự.

Mình biết cảm giác này, hắn thầm nghĩ. Thứ gì đó như vậy cũng xảy ra với mình trước đây. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, và sau đó hắn đã bị giáng một đòn bởi sự thật này.

Trong rừng sâu, dưới tán anh đào đang nở rộ. Chính là nó. Bằng cách nào chúng lại giống nhau đến vậy? Hắn không biết. Nhưng nó giống hệt điều này, hắn chắc chắn. Hắn hiểu điều này hơn bất cứ thứ gì. Hắn là loại người không để tâm nếu chỉ gặp chuyện đó lần đầu.

Mùa đông đằng đẵng của miền núi đã kết thúc. Những mảng tuyết vẫn còn trên các đỉnh núi và trong bóng râm của những tán cây trong thung lũng, nhưng thời khắc khai hoa đang đến gần. Những dấu hiệu của mùa xuân đã lấp ló khắp bầu trời.

Năm nay khi anh đào ra hoa, mình sẽ làm điều đó, hắn nghĩ. Cũng không quá tệ khi hắn bước dưới những bông hoa lần đầu tiên. Hắn dám bước đến và đi bộ dưới chúng. Nhưng, từng bước từng bước một, đầu hắn trở nên hỗn loạn. Đằng trước, đằng sau, bên phải, bên trái, hắn đều chỉ nhìn thấy những bông hoa anh đào rơi trên người cho đến khi hắn đi gần tới giữa khu rừng, một nỗi sợ vô thức ập đến. Mình sẽ làm điều đó năm nay, hắn tự nhủ. Mình sẽ đứng, à không, mình sẽ ngồi ở giữa khu rừng khi hoa anh đào đang nở rộ. Và một ý nghĩ đến với hắn: Mình sẽ đem theo cô ấy lúc đó. Hắn liếc nhìn người phụ nữ, cảm thấy lồng ngực xốn xang và ngoảnh đi chỗ khác. Một ý nghĩ vụn vặt vẫn còn trong hắn: Cô ấy không biết được mình đang nghĩ gì.

Cô không bao giờ cảm thấy hài lòng. Hắn chuẩn bị bữa ăn cho cô với tất cả sự quan tâm hắn có thể trao tặng, nhưng cô vẫn phàn nàn về món ăn. Hắn chạy xuyên những quả đồi, săn bắn những con chim và hươu nai, bắt gấu rừng và bò rừng cho cô. Người phụ nữ tàn tật lang thang cả ngày trong rừng, tìm kiếm những chồi non và rễ cây cho cô nhưng chưa một lần cô tỏ ra hài lòng.

"Chẳng lẽ anh muốn tôi ăn cái đống này mỗi ngày?"

"Hey, chúng tôi đang cho em những sự đãi ngộ đặc biệt", hắn nói. "Cho đến khi em tới đấy, chúng tôi đều ăn những thứ này khoảng mười ngày một lần"

"Phải, anh là người miền núi. Những thứ này có thể đủ tốt cho anh, nhưng nó như đâm vào họng tôi. Chẳng có thứ gì ở vùng núi này cả. Cả đêm dài tôi chỉ nghe mỗi tiếng cú kêu. Ít nhất anh phải làm cho tôi đồ ăn ngon như hồi tôi ở kinh đô, anh hiểu không? Một kẻ đàn ông như anh không thể tưởng tượng được hít thở không khí kinh đô là thế nào đâu. Anh không biết tồi tệ ra sao khi tôi phải ngừng hít thở không khí ở đó. Anh đã cướp nó khỏi tôi, thay thế bằng tiếng quạ gáy và cú kêu. Và anh thậm chí còn không biết xấu hổ về bản thân! Anh không thấy anh độc ác cỡ nào!"

Tên cướp không biết điều gì đã khiến người phụ nữ buông những lời cay nghiệt. Hắn không biết gì về thứ mà cô nói là "không khí kinh đô". Vậy cuộc sống hạnh phúc trên núi này còn thiếu điều gì? Hắn hoàn toàn gặp khó khăn khi giải quyết nỗi đau buồn của người phụ nữ khi cô trút hết nỗi tức giận. Hắn không biết điều gì có thể dẫn lối mình xử lý chuyện này, và nó càng làm hắn trở nên thất vọng.

Hắn đã giết nhiều người lữ hành từ kinh đô nhiều hơn hắn có thể nhớ. Tất cả bọn họ đều có tiền và mang theo những đồ kỳ lạ. Họ rất dễ nhận biết, nhưng thi thoảng hắn mở một chiếc túi và thất vọng với những đồ bên trong. Sau đó, hắn sẽ nguyền rủa nạn nhân: "Vậy là ngươi đến từ kinh đô phỏng? Nông dân còn có những thứ tốt hơn thế này!". Với hắn, kinh đô chỉ là một nơi mà mọi người mang theo những đồ kỳ lạ – những đồ hắn có thể trộm từ họ. Chưa bao giờ có ý nghĩ nào nổi lên trong hắn về "kinh đô" là một nơi như thế nào.

Người phụ nữ rất chăm chút cho những chiếc lược, những chiếc kẹp tóc trang trí và cài tóc của mình. Cô sẽ hét vào mặt hắn nếu hắn chạm vào bộ kimono của cô với bàn tay dính đầy bùn hoặc máu động vật. Những bộ kimono là cuộc sống của cô và dường như, bảo vệ chúng là sứ mệnh của cô. Không gian xung quanh luôn phải đẹp không tì vết và ngôi nhà lúc nào cũng phải ngăn nắp. Giống những điều khác, cô không cảm thấy thỏa mãn với một vụ cướp đơn giản và một chiếc thắt lưng nhỏ. Cô muốn nhiều hơn nữa những bộ kimono và thắt lưng – những chiếc thắt lưng cô thắt hình dạng kỳ quái, với phần đuôi buông thõng mà không có lí do hợp lí. Cô sẽ thêm hết thứ này đến thứ khác cho đến khi nó thành một bộ trang phục hoàn hảo. Tên cướp nhìn cô chằm chằm, mắt mở to và sau đó buông tiếng thở dài. Giờ hắn nhận ra: đây là cách một thứ đẹp đẽ được hình thành. Và vẻ đẹp này khiến hắn mãn nguyện. Không nghi ngờ gì về điều đó. Từng mảnh vô nghĩa ghép lại với nhau thành một tổng thể hoàn chỉnh, nhưng nếu tách rời từng thứ ra một lần nữa, nó lại trở về những mảnh vô nghĩa. Theo cách riêng của mình, hắn hiểu đây là một loại ma thuật kỳ diệu.

Người phụ nữ yêu cầu hắn mang gỗ về từ những ngọn đồi và bảo hắn làm một số thứ. Hắn không biết gì về thứ mình đang làm hoặc thứ này để làm gì. Một trong số đó gọi là "kosho", hóa ra là một loại ghế. Những ngày đẹp trời, cô bảo hắn đem nó ra ngoài để cô có thể ngồi dưới ánh nắng hoặc những tán cây với đôi mắt lim dim. Một thứ khác cô bảo hắn làm là chiếc kê tay. Ngả lưng trên sàn nhà, cô có thể dựa vào nó mà chìm trong suy tư. Tất cả những thứ dường như ngoại lai với hắn, lại thật mê hoặc và quyến rũ. Đó là ma thuật thực sự. Mặc dù chính hắn tạo ra những thứ đó, chúng vẫn khiến hắn kêu lên những tiếng kinh ngạc và thán phục.

Mỗi buổi sáng, người phụ nữ què chân sẽ chải mái tóc đen dài cho cô. Cô sử dụng nước được người đàn ông kéo về từ con suối xa xôi chảy ra con sông trong thung lũng. Chính hắn cũng cảm thấy cảm động cho những nỗ lực đặc biệt mà bản thân dành cho cô. Thứ hắn muốn hơn hết thảy là trở thành một phần của ma thuật – được phép chạm vào mái tóc mà chiếc lược đã được chải qua. "Không! Không phải với đôi tay này!", người phụ nữ cáu kỉnh đuổi hắn ra ngoài. Người đàn ông giấu bàn tay sau lưng như một đứa trẻ, xấu hổ và nhìn lại những mảnh vụn còn lại của giấc mơ tan vỡ. Mái tóc đạt đến độ óng ả hoàn mỹ, người phụ nữ què thắt lại để lộ khuôn mặt bên dưới và một vẻ đẹp dần hiển hiện.

"Tôi chưa từng nghĩ rằng những thứ này có thể như vậy...", người đàn ông thì thầm trong khi nghịch những chiếc kẹp tóc tinh xảo gần đó. Những thứ này dường như chưa từng có bất cứ ý nghĩa hay giá trị gì với hắn trước đây, và thậm chí đến hắn vẫn chưa hiểu về những đồ trang trí – sự hài hòa và mối liên kết giữa chúng. Tuy nhiên, thứ hắn hiểu là ma thuật. Ma thuật đã cho mọi thứ sự sống. Mọi thứ đều có sự sống riêng của nó.

"Đừng nghịch những thứ này nữa!", người phụ nữ gào lên. "Tại sao anh lại phải làm thế mỗi buổi sáng?"

"Thật lạ lùng..."

"Điều gì lạ lùng?"

"Oh, tôi không biết", người đàn ông lẩm nhầm, bối rối.

Hắn đã tìm thấy những thứ thật tuyệt vời, nhưng hắn không biết chúng là gì.

Người đàn ông dần hình thành một nỗi sợ hãi với kinh đô. Nỗi sợ này không thực sự kinh khủng mà giống cảm giác bối rối và lo lắng nhiều hơn bởi chúng hướng tới một điều gì đó mà hắn không thể hiểu nổi. Mỗi lần người phụ nữ nói về "kinh đô", trái tim hắn run rẩy nhưng vì chưa từng biết cảm giác sợ hãi với bất cứ thứ gì hiện hữu trên thế gian này. Hắn không quen với cảm giác đó, cũng như không quen với sự xấu hổ. Nghĩ về kinh đô, hắn chỉ cảm thấy nỗi hận thù có thể dành cho kẻ địch.

Hắn đã cướp bóc hàng nghìn người lữ hành đến từ kinh đô, nhưng không một ai có khả năng đánh bại hắn. Hắn nghĩ với một sự thỏa mãn. Không điều gì trong quá khứ cho hắn lý do để sợ hãi sự phản bội hoặc bị thương. Suy nghĩ này khiến hắn luôn luôn cảm thấy hài lòng và tự hào. Hắn ước chừng sức mạnh của chính mình với vẻ đẹp của người phụ nữ. Một con lợn rừng đủ mạnh có thể gây cho hắn một chút rắc rối, nhưng ngay cả lợn rừng cũng không phải đối thủ để sợ. Hắn chưa từng phải sợ trước bất cứ thứ gì.

"Những người ở kinh đô có răng nanh không?"

"Có samurai với cung và tên"

Hắn cười. "Với cung của mình, tôi có thể hạ gục một con sẻ nhỏ dọc thung lũng. Tôi chắc rằng ở kinh đô không một ai có làn da cứng đến mức làm gãy thanh kiếm của tôi"

"Đó là những samurai với áo giáp"

"Một thanh kiếm có thể chém vỡ áo giáp không?"

"Có thể"

"Tôi có thể vật lộn với một con gấu hoặc lợn rừng"

"Nếu anh thực sự mạnh đến vậy, hãy đem tôi về kinh đô. Sử dụng sức mạnh của anh để phục vụ bất cứ thứ gì tôi muốn. Mặc cho tôi những gì tốt nhất cung cấp ở kinh đô. Nếu anh có thể khiến tôi cảm thấy thỏa mãn cùng cực, anh mới thực sự là một người đàn ông mạnh mẽ"

"Điều đó thật dễ dàng"

Người đàn ông dồn tâm trí về việc đến kinh đô. Ba ngày đêm trước khi khởi hành, hắn bọc quanh người phụ nữ với hàng đống lược, kẹp tóc trang trí, những bộ kimono, gương và phấn. Điều này không vấn đề gì với hắn. Thứ duy nhất khiến hắn lo ngại không liên quan gì tới kinh đô.

Mà đó là rừng hoa anh đào.

Trong vòng hai hay ba ngày nữa, rừng anh đào sẽ đơm bông. Đây chính là năm hắn đã quyết định. Hắn sẽ chứng minh bản thân có thể ngồi giữa rừng anh đào nở rộ. Mỗi ngày, hắn đều đi vào rừng để kiểm tra sự phát triển của chồi. "Ba ngày nữa", hắn nói với người phụ nữ khi cô đòi hắn đưa về kinh đô.

"Đừng nói với tôi anh cần chuẩn bị cho điều này", cô nói với một cái cau mày. "Đừng có đùa tôi. kinh đô đang vẫy gọi tôi"

"Nhưng tôi có một lời hứa cần phải giữ"

"Anh phải giữ một lời hứa? Ở đây? Ai ở đây, giữa những ngọn núi này để cho anh lời hứa để làm gì?"

"Không có ai ở đây. Nhưng tôi có một lời hứa buộc phải giữ"

"Thật bất thường! Không có ai ở đây, nhưng anh có lời hứa phải giữ. Với ai?"

Người đàn ông không thể nói dối cô nữa.

"Hoa anh đào sắp nở"

"Vậy là anh có một lời hứa đến ngắm hoa anh đào?"

"Tôi phải ngắm hoa anh đào nở trước khi rời đi"

"Tại sao lại thế?"

"Bởi vì tôi phải ngắn chúng khi đi dưới những tán hoa"

"Đó chính là điều tôi đang hỏi. Tại sao anh phải ngắm chúng khi đi dưới những tán hoa?"

"Vì hoa anh đào sắp nở"

"Tại sao lại vì hoa anh đào sắp nở"

"Vì cơn gió lạnh se sẽ thổi nơi dưới những tán hoa"

"Nơi dưới những tán hoa?"

"Nơi không có kết thúc. Dưới những tán hoa"

"Nơi không có kết thúc dưới những tán hoa?"

Người đàn ông lúng túng và buồn bã.

"Đem tôi đi cùng anh dưới những tán hoa"

"Tôi không thể làm thế", người đàn ông khăng khăng. "Tôi phải đi một mình"

Người phụ nữ nở một nụ cười chua chát với hắn.

Người đàn ông chưa từng nhìn thấy nụ cười chua chát này trước đây, một nụ cười hiểm độc. Dù vậy, hắn cũng không nghĩ nó là "hiểm độc". Hắn nghĩ nó giống như một thứ mà thanh kiếm của mình không thể cắt nổi. Hắn hiểu điều này vì nụ cười của người phụ nữ đã khắc sâu vào tâm trí. Mỗi lần hắn nghĩ đến, nó như một thanh kiếm đâm vào tâm trí mà không có cách nào để đâm lại được.

Ngày thứ ba đã tới.

Hắn rời đi mà không nói với người phụ nữ. Rừng hoa anh đào đã nở rộ. Bước chân đầu tiên vào rừng, hắn nghĩ đến nụ cười chua chát của người phụ nữ. Nó cứa vào tâm trí hắn với một sự sắc bén hoàn toàn mới. Giờ hắn đang bối rối. Cái lạnh dưới những tán hoa tạt vào hắn từ bốn phương tứ phía. Gió xé toạc hắn, biến da thịt hắn trở nên trong suốt, ầm ầm từ bốn phương thổi tới, lấp đầy toàn bộ không gian bên dưới những tán hoa. Hắn bắt đầu cất giọng, và chạy. Hoàn toàn trống rỗng! Hắn khóc, hắn cầu nguyện, hắn quằn quại trong đau đớn, hắn chỉ muốn biến khỏi nơi này. Khoảnh khắc nhận ra mình đã thoát khỏi những tán hoa, hắn cảm thấy như vừa sực tỉnh khỏi một giấc mơ. Điều khác biệt duy nhất là nỗi đau hắn nhận thức bên trong từng hơi thở mệt nhọc.

Người đàn ông, người phụ nữ và cô hầu què bắt đầu chuyển tới sống tại kinh đô.

Mỗi đêm, người đàn ông sẽ vào một biệt thự theo lệnh của người phụ nữ, lấy quần áo, đồ trang sức và nữ trang, nhưng những thứ này không đủ để làm cô hài lòng. Điều cô muốn nhất là thủ cấp của những người sống trong biệt thự.

Trong nhà riêng của họ có những đầu người từ hàng chục dinh thự. Những chiếc đầu được xếp thành hàng tại vị trí riêng biệt của chúng, được bao quanh bởi những tấm bình phong tứ phía. Một số đầu người treo trên dây. Có quá nhiều đầu người để người đàn ông có thể kiểm soát, nhưng người phụ nữ biết tất cả, ngay cả những cái tóc đã rụng, thịt đã thối rữa và trơ lại hộp sọ. Cô sẽ trở nên tức giận nếu người đàn ông của cô hầu gái dám di chuyển chúng. Gia đình như này thuộc về đây, gia đình như kia thuộc về nơi đó.

Người phụ nữ chơi đùa với những cái đầu hàng ngày. Một cái đầu sẽ đi dạo với thuộc hạ của mình. Một gia đình đầu sẽ đi thăm một gia đình đầu khác. Vài chiếc đầu người sẽ yêu. Một đầu phụ nữ hất văng một đầu người đàn ông, hoặc một đầu đàn ông bỏ rơi đầu người phụ nữ và khiến cô ta khóc.

Có lần, một vị công chúa trẻ bị lừa bởi một cái đầu quan viên. Hắn lẻn vào nhà của đầu công chúa và giả làm người yêu cô. Chỉ sau khi hắn ngủ với cô, đầu công chúa mới nhận thức được chuyện đang xảy ra. Tuy nhiên, cô không thể nào căm tức một vị quan. Thay vào đó, rơi nước mắt cho số phận đau buồn của chính mình, cô trở thành một nữ tu. Đầu vị quan kia sau đó đã tới tu viện và cưỡng hiếp đầu của nữ tu. Cô muốn chết đi, nhưng tên quan đã thuyết phục cô chạy trốn với hắn tới làng Yamashina – nơi đầu quan viên đã giữ cô lại cho riêng mình và chờ tóc cô mọc trở lại.

Cả đầu công chúa và đầu quan viên đều đã rụng tóc từ lâu. Thịt chúng đã thối rữa, đầy giòi lổm ngổm bò khắp nơi và xương thì lòi ra. Hai chiếc đầu sẽ uống rượu thâu đêm suốt sáng và say đắm trong dục vọng, cắn xé lẫn nhau, răng va vào xương, thịt thối nát và dính nhớp, mũi sụp xuống, nhãn cầu rớt ra.

Người phụ nữ yêu thích cảnh tượng những khuôn mặt dính lấy nhau sau đó rớt ra. Chúng khiến cô sa vào những trận cười không thể kiểm soát được.

"Ăn cái má đi, ngay bây giờ. Yum yum! Giờ hãy ăn cổ họng của cô ta. Oh, con mắt mới ngon làm sao! Chew chew chew chew chew. Suck suck suck suck suck. Mmmmm, yummy yummy yummy. Oh! Tuyệt diệu! Giờ hãy cắn lấy một cái thật tuyệt đi!"

Tiếng cười của người phụ nữ vang lên, trong veo và dễ thương, tươi mát và sạch sẽ như tiếng ngân của món đồ sứ tinh xảo nhất.

Có một cái đầu cạo trọc của một vị linh mục trong số những cái đầu của người phụ nữ. Với cái đầu này, cô thể hiện sự căm thù đặc biệt. Cô luôn giao cho nó những vai diễn khủng khiếp. Cái đầu linh mục phải bị những cái khác ghét bỏ, bị tra tấn đến chết hoặc bị hành quyết bởi một vị quan. Ban đầu, tóc của nó thực sự mọc ra nhưng cuối cùng, giống như những cái khác, nó bị rụng hết tóc, thịt thối rữa và chẳng bao lâu chỉ còn lại xương. Khi điều này xảy ra, người phụ nữ yêu cầu người đàn ông đem đến một cái khác. Đầu người linh mục mới hắn đem về vẫn còn phảng phất vẻ đẹp nam tính. Xúc động, người phụ nữ đặt nó lên bàn của mình, cho nó uống sake, áp má mình vào má nó, liếm và cù nó khắp nơi. Cô nhanh chóng mệt mỏi vì điều này.

"Tôi muốn một cái to lớn hơn", cô nói. "Phải khiến nó thực sự kinh khủng"

Để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, người đàn ông đem về năm cái đầu linh mục một lần. Có một cái đầu của vị linh mục già lém lỉnh, cái khác có lông mày rậm, cau có và chiếc mũi như con cóc dính vào mặt, một cái như mặt ngựa và đôi tai nhọn, còn một cái thì có lòng sùng đạo. Nhưng người phụ nữ thích nhất cái đầu của một linh mục to lớn ở tuổi năm mươi, một người đàn ông thực sự xấu xí với đôi mắt cụp xuống, đôi má chảy nhẽo và đôi môi dày, nặng trĩu như chùng xuống. Cô ấn các đầu ngón tay của mình vào khóe mi đang rũ xuống của nó và di chuyển da lên theo vòng tròn, đẩy chiếc mũi hếch của nó, lộn ngược đầu và lặp đi lặp lại, kẹp nó vào ngực của và ép một núm vú vào giữa đôi môi dày của nó, cười suốt trong khi cho nó bú. Nhưng với cái đầu này, cô ấy cũng nhanh chóng mệt mỏi.

Có cái đầu của một cô gái trẻ dễ thương – thuần khiết, dịu dàng, quý tộc, vẫn còn trẻ con nhưng mang trong mình nỗi buồn của sự trưởng thành đầy chết chóc đến lạ lùng. Đằng sau đôi mắt nhắm nghiền của cô dường như ẩn chứa những hỗn độn của niềm vui, nỗi buồn và sự hiểu biết vượt quá số tuổi của mình. Người phụ nữ đối xử với cái đầu này với tất cả âu yếm mà cô dành nuông chiều con gái hoặc một đứa cháu gái, không ngừng chải mái tóc đen dài và trang điểm một cách cẩn thận nhất, cho đến khi khuôn mặt hiện lên mềm mại, ngọt ngào, tắm trong hương hoa.

Người phụ nữ cần chiếc đầu của một cậu quý tộc trẻ để cho chiếc đầu của cô gái trẻ. Cô đã chuẩn bị điều này thật cẩn thận. Sau đó, đôi trẻ chìm đắm trong vở kịch tình yêu điên cuồng, nồng nhiệt, cháy bỏng với đầy rẫy những uất ức, giận dữ, hận thù, dối trá, lừa dối và đau khổ. Nhưng khi nỗi si mê của hai người bùng lên, ngọn lửa từ người này bén vào người kia và hai người trở thành một địa ngục gầm rú. Tuy nhiên, ngay sau đó, một số những cái đầu bẩn thỉu nhất đã xen vào giữa họ – một tên samurai ác quỷ, một người đàn ông lớn tuổi đầy ham muốn và một linh mục phóng đãng. Cậu quý tộc trẻ bị đá, đánh đập và cuối cùng là bị kết liễu. Sau đó, những cái đầu bẩn thỉu chạy về phía cô gái trẻ từ mọi phía. Chẳng mấy chốc đầu cô gái đã bị vấy bẩn bởi những mảng thịt thối rữa của chúng. Những chiếc răng nanh của chúng cắn vào cô, xé toạc mũi và tóc cô. Để làm điều này, người phụ nữ dùng kim đục lỗ trên đầu cô gái, dùng dao cắt và khoét những phần thịt cho đến khi nó bẩn thỉu và kinh tởm hơn tất cả những cái còn lại. Sau đó, cô ném nó đi.

Người đàn ông rất ghét kinh đô. Một khi sự xa lạ đã biến mất, những gì còn lại hắn có thể cảm nhận là nơi đây không thể là nhà. Hắn mặc áo choàng dài như tất cả mọi người trong kinh đô, nhưng cái của hắn ngắn cũn khiến lộ ra đôi chân đầy lông. Hắn cũng không thể mang kiếm cả ngày bên mình. Hắn phải đi ra ngoài mua những thứ mình cần. Hắn thực sự phải trả tiền uống rượu cho những quán sake, nơi mấy con điếm tụ tập. Bọn thương gia trong kinh đô chế nhạo hắn. Người phụ nữ đến từ miền quê bán đống rau đã khiến mọi người coi hắn là trò hề, và lũ trẻ con cũng vậy. Thậm chí bọn điếm còn cười vào mặt hắn.

Tại kinh đô, giới quý tộc cưỡi trên những chiếc xe bò xuống giữa các đại lộ, được bao quanh bởi những thuộc hạ chân trần mặc áo choàng và mặt đỏ bừng vì phục vụ chủ nhân. Người đàn ông bị nguyền rủa bất cứ nơi nào anh ta đến – trong chợ, trên đường, trong các khu vườn đền thờ nơi kinh đô. Họ gọi hắn là đồ ngốc. Thiểu năng. Ngu độn. Nhưng không điều gì có thể làm hắn phiền lòng nữa.

Hắn đang phải chịu đựng sự chán chường hơn bất cứ thứ gì khác. Khi con người chán nản, không có cách nào để đuổi cảm giác này đi. Họ cố gắng làm hắn khó chịu bằng tất cả mọi thứ. Họ chỉ là những con chó con sủa nhặng sau gót những con chó lớn đi trên phố. Hắn không cảm thấy buồn bực về họ, không oán hận, không ghen tị hay phẫn nộ. Không thứ gì trên những ngọn núi làm hắn khó chịu theo cách này, không phải những con thú, con chim, những cái cây, dòng sông.

"Thật chán nản khi ở kinh đô này", hắn nói với người phụ nữ què. "Cô có muốn quay lại những ngọn núi không?"

"Kinh đô không làm tôi khó chịu", cô nói. Người phụ nữ què dành mỗi ngày để nấu nướng, giặt giũ và tám chuyện với hàng xóm. "Tôi có người để nói chuyện ở đây. Tôi không chán. Những ngọn núi mới là nơi đáng chán. Tôi chưa từng muốn quay lại đó"

"Cô không nghĩ rằng nói chuyện với mọi người rất chán hay sao?"

"Tất nhiên là không. Anh không thể chán nếu nói chuyện mọi lúc mọi nơi"

"Thật hài hước. Càng nói chuyện với mọi người, tôi càng cảm thấy chán hơn"

"Anh chán vì anh không nói chuyện với mọi người"

"Cô thật dở hơi. Tôi cảm thấy chán nói chuyện với mọi người, nên mới không nói"

"Anh phải thử một lần nữa. Nói chuyện với họ. Anh sẽ không cảm thấy chán nữa đâu"

"Nói về cái gì?"

"Bất cứ thứ gì anh muốn"

"Tôi không muốn nói về bất cứ điều gì"

Giờ thì hắn bắt đầu trở nên buồn bực. Hắn ngáp một cái thật to.

kinh đô cũng có những ngọn núi. Nhưng mỗi ngọn núi lại có vài ngôi đền hoặc tu viện trên đỉnh. Thay vì sự yên tĩnh, nơi đó lại chật kín người. Đứng từ trên đỉnh núi, bạn có thể nhìn thấy toàn bộ kinh đô. Thật lắm nhà cửa! Hắn nghĩ. Và đúng là một cảnh ô trọc!

Suốt cả ngày, hắn luyện tập quên đi những đêm chém giết. Bây giờ, ngay cả chuyện đó cũng trở nên nhàm chán. Bạn vung kiếm lên và một cái đầu rơi xuống: tất cả chỉ có thế. Những cái đầu đều mềm nhũn. Bạn sẽ không cảm thấy xương. Nó giống như cắt qua củ cải, mặc dù chúng khiến hắn ngạc nhiên về sức nặng.

Hắn cảm thấy mình bắt đầu hiểu người phụ nữ. Một nhà sư đang rung chuông chùa như điên. Thật là ngu ngốc. Bạn sẽ không bao giờ biết mọi người sẽ làm gì tiếp theo. Nếu hắn phải sống với con người mọi lúc, hắn rất có thể sẽ muốn làm những gì mà người phụ nữ đã làm và sống với những chiếc đầu của họ.

Nhưng dục vọng của người phụ nữ là vô hạn và giờ hắn cũng chán nản với điều này. Dục vọng của cô giống như một con chim bay thẳng lên bầu trời không thấy điểm dừng: bay nữa, bay mãi không ngừng nghỉ, không mệt mỏi, chém sạch những ngọn gió.

Bản thân người đàn ông chỉ là một con chim bình thường – có lẽ là một con cú nhảy từ cành cây này sang cành khác, thi thoảng dừng lại để ngủ gật, có thể băng qua thung lũng nếu cần. Về mặt thể chất, hắn nhanh nhẹn và lực lưỡng. Hắn di chuyển tốt, bước đi tốt, với sức sống tuyệt vời. Nhưng trái tim hắn là một con chim ì ạch. Bay trên một đường thẳng vô tận không phải điều cần thiết với hắn.

Từ trên đỉnh núi, hắn ngắm nhìn bầu trời của kinh đô. Một chú chim đang bay trên đường thẳng qua bầu trời. Bầu trời đổi thay từ ngày sang đêm, đêm rồi lại ngày trong vòng quay vô tận của ánh sáng và bóng tối. Chẳng có gì nơi đường chân trời, chỉ có sự lặp lại vô hạn của ánh sáng và bóng tối, nhưng tính vô hạn là thứ mà con người không thể hiểu được. Khi hắn nghĩ tới ngày mai, ngày kia và ngày kìa, sự lặp đi lặp lại vô tận của sáng và tối, đầu hắn như muốn xẻ ra làm đôi – không phải một hiệu ứng mà là nỗi đau của sự suy nghĩ.

Khi về nhà, hắn thấy người phụ nữ mải mê chơi cùng những cái đầu. Ngay khi thấy hắn bước đến, cô đưa ra một yêu cầu mới đã chuẩn bị từ trước: "Hãy đem đầu của một vũ công vào tối nay. Đầu của một vũ công xinh đẹp. Tôi muốn những bước nhảy của cô ấy. Chính tôi sẽ đệm hát cho cô ấy"

Người đàn ông cố gắng hồi tưởng vòng lặp vô tận của ánh sáng và bóng tối mà mình đã chiêm nghiệm trên đỉnh núi. Sau đó, hắn nhìn thấy căn phòng giống như bầu trời, với sự vô tận của nó, sự lặp lại không ngừng của ngày và đêm nhưng hắn không thể đem bầu trời vào tâm trí. Người phụ nữ không phải một con chim. Cô chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp luôn luôn ở nơi đây. Nhưng hắn đã bảo cô: "Tôi sẽ không làm"

Điều này khiến cô sốc, nhưng một khi đã lắng lại, cô cười.

"Vậy giờ anh mất trí rồi! Anh là một kẻ yếu ớt như bao kẻ khác"

"Tôi không phải một kẻ yếu ớt"

"Vậy anh là gì?"

"Tôi chỉ mệt mỏi vì điều này. Nó không bao giờ kết thúc"

"Vậy thì sao? Chẳng có cái kết thúc nào cho bất cứ thứ gì. Anh ăn hằng ngày. Điều này không kết thúc, đúng chứ? Anh ngủ hằng ngày. Điều này cũng không kết thúc, đúng chứ?"

"Nhưng nó khác nhau"

"Khác nhau? Khác chỗ nào?"

Người đàn ông không biết trả lời câu hỏi ra làm sao, nhưng hắn biết có sự khác biệt. Để trốn khỏi nỗi đau khi nói chuyện với cô, hắn bỏ ra ngoài.

"Đem cho tôi đầu của một vũ công", giọng nói của người phụ nữ theo sau nhưng hắn không trả lời.

Hắn cố nghĩ xem chúng khác nhau ở điểm nào nhưng không tìm được câu trả lời. Từng chút một, ngày thay thế đêm. Hắn trèo lên ngọn núi một lần nữa nhưng không thể nhìn thấy bầu trời.

Khi đầu óc trở nên rõ ràng, chính hắn nhận thấy điều kinh khủng sắp xảy ra. Chắc chắn chúng sẽ xảy ra. Hắn cảm thấy nỗi đau đớn khủng khiếp như có ai đó bóp nghẹt cổ mình. Chính là nó: hắn sẽ giết người phụ nữ.

Bằng cách giết cô, hắn có thể dừng lại vòng lặp vô tận của ánh sáng và bóng tối. Và điều thảm khốc xảy ra. Sau đó, hắn có thể hít thở dễ dàng. Nhưng sẽ có một lỗ hổng trong tim hắn. Hình ảnh con chim sẽ bay khỏi ngực hắn và biến mất.

Liệu cô ấy có phải là mình? Hắn băn khoăn. Mình có phải con chim bay thẳng lên bầu trời không điểm kết thúc? Nếu giết cô ấy, mình có đang giết chính mình? Mình đang nghĩ gì vậy?

Tại sao hắn phải làm điều kinh khủng ấy? Hắn không còn biết câu trả lời cho điều này nữa. Mọi suy nghĩ đều rất khó để tóm lấy. Sau khi đống suy nghĩ qua đi, thứ duy nhất còn lại là nỗi đau. Lóe ra vỡ vụn. Hắn mất hết dũng khí trở về ngôi nhà có người phụ nữ ở đấy. Thay vào đó, hắn lang thang qua những ngọn núi trong vài ngày.

Một buổi sáng, hắn tỉnh dậy và thấy mình đang nằm ngủ dưới những tán hoa anh đào. Chỉ một cây trơ trọi. Nó đang nở rộ. Hắn bắt đầu nhảy qua nhưng không chạy trốn. Chỉ còn duy nhất một cây anh đào, sau tất cả. Không, hắn đã nhảy qua với suy nghĩ về rừng anh đào tại núi Suzuka. Hẳn nó cũng đang độ mãn khai. Hắn chìm vào một nỗi hoài niệm sâu sắc.

Quay lại những ngọn núi. Hắn sẽ quay lại những ngọn núi. Làm sao hắn có thể quên điều đơn giản ấy được? Làm sao hắn có thể trải qua một thời gian dài và vất vả để làm điều khó tin nhường ấy? Cơn ác mộng của hắn sẽ chấm dứt. Hắn được cứu rỗi. Hắn đã quên mất cảm giác lập xuân trên núi nhưng giờ đây, hương thơm của nó lại phả vào người hắn một lần nữa, nồng đượm và lạnh lẽo.

Người đàn ông quay lại ngôi nhà trong kinh đô.

Người phụ nữ dường như vui mừng khôn xiết khi thấy hắn.

"Anh đã ở đâu vậy?", cô gặng hỏi. "Tôi xin lỗi vì đã làm khổ anh với những đòi hỏi vô lý như vậy. Nhưng hãy nhìn xem tôi cô đơn thế nào nếu không có anh!"

Người phụ nữ chưa từng nói với hắn những lời dịu dàng thế này trước đây. Những từ ngữ của cô đâm vào lồng ngực và làm quyết tâm của hắn đang trên bờ vực tan biến. Nhưng hắn đã đưa ra quyết định.

"Tôi sẽ quay trở về những ngọn núi"

"Mà không có tôi?", cô nói. "Làm sao một suy nghĩ độc ác như vậy lại có thể bén rễ trong anh?"

Đôi mắt cô bừng lên sự giận dữ. Gương mặt cô phản chiếu hình ảnh nỗi đau vì sự phản bội.

"Từ khi nào anh đã trở nên sắt đá như vậy?"

"Đó cũng là những gì tôi nghĩ. Tôi ghét ở đây, ở kinh đô"

"Thậm chí là có tôi ở đây?"

"Tôi chỉ không muốn sống ở đây thêm một ngày nào"

"Nhưng tôi ở đây cơ mà? Chẳng lẽ anh không còn yêu tôi nữa hay sao? Khi anh ra ngoài, tôi chỉ nghĩ đến mình anh thôi"

Lần đầu tiên kể từ khi biết nhau, hắn thấy đôi mắt cô ầng ậng nước. Cơn tức giận đã biến mất trên gương mặt cô, chỉ còn lại đau đớn trước sự lạnh lùng của hắn.

"Tôi nghĩ em chỉ có thể sống ở kinh đô", hắn nói. "Và tôi chỉ có thể sống trên những ngọn núi"

"Tôi chỉ có thể tiếp tục sống nếu có anh. Anh không hiểu cảm giác của tôi ư?"

"Nhưng tôi chỉ có thể sống trên núi"

"Vậy tôi sẽ đi cùng anh nếu anh quay lại những ngọn núi. Tôi không thể sống thiếu anh dù chỉ một ngày". Cô áp mặt vào ngực hắn và hắn có thể cảm thấy những giọt nước mắt âm ấm từ khóe mắt cô. Có thể điều này là đúng – cô không thể sống thiếu hắn. Những chiếc đầu mới là cuộc sống của cô và hắn là người duy nhất có thể lấy chúng về cho cô. Hắn là một phần của cô. Cô không thể để hắn đi. Nhưng cô cũng tin chắc mình có thể kéo hắn về kinh đô một lần nữa, khi hắn đã thỏa mãn niềm khao khát với những ngọn đồi.

"Liệu em có thể sống trên những ngọn núi?", hắn hỏi.

"Tôi có thể sống ở bất cứ đâu có anh"

"Em không thể có những chiếc đầu mình muốn khi ở trên núi"

"Nếu phải chọn giữa anh và những cái đầu, tôi sẽ quên những cái đầu đi"

Người đàn ông tự hỏi liệu có phải hắn đang mơ. Hắn quá hạnh phúc đến nỗi không thể tin là nó có thực. Thậm chí trong giấc mơ hắn cũng chưa từng tưởng tượng ra điều như thế này.

Lồng ngực hắn tràn trề niềm hy vọng mới. Sự xuất hiện của nó đột ngột và mãnh liệt. Những suy nghĩ đau khổ xảy ra với hắn lúc trước giờ đã ở đâu đó rất xa, ngoài tầm với. Hắn quên đi những ngày tháng trước đây với người phụ nữ, khi cô chưa từng dịu dàng đến thế. Hắn chỉ nhìn thấy hiện tại và ngày mai.

Cả hai người chuẩn bị rời đi ngay tức khắc. Cô hầu què sẽ ở lại kinh đô. "Đợi chút", người phụ nữ thì thầm với cô ngay lúc họ chuẩn bị đi. "Chúng tôi sẽ sớm quay trở lại".

Những ngọn núi ngày xưa giờ đã hiện ra trước mắt hắn. Chúng dường như sẽ đáp lời nếu hắn cất tiếng gọi. Hắn đi trên con đường cũ. Giờ chẳng còn ai đi đường này nữa và vì không có ai đi nên những vết tích đều đã biến mất, chỉ còn lại những cánh rừng và những quả đồi. Con đường này sẽ đưa họ đi qua rừng anh đào.

"Hãy cõng tôi trên lưng", người phụ nữ nói. "Tôi không thể leo đồi nếu nó không có đường đi"

"Không vấn đề gì", người đàn ông nói.

Hắn cõng cô trên lưng mà chẳng tốn nhiều sức.

Hắn nhớ về ngày đầu tiên lấy cô về. Ngày hôm đó, hắn cũng cõng cô trên lưng thế này và trèo qua con đường băng qua đèo phía bên kia. Cũng ngày hôm đó, hắn ngập tràn hạnh phúc, cảm giác đó là ngày có giá trị hơn hết thảy.

Người phụ nữ nói: "Ngày tôi gặp anh, tôi đã bảo anh cõng tôi"

"Tôi cũng vừa nghĩ đến điều này", người phụ nữ vui vẻ với điều hắn nói. "Nhìn xem", hắn bảo. "Tất cả những ngọn núi này là của tôi. Những thung lũng, những cái cây, con chim, thậm chí những đám mây – những ngọn núi đây là của tôi. Chúng thật tuyệt vời, tôi cảm thấy muốn chạy, có được chăng? Điều này chưa từng xảy ra ở kinh đô"

"Ngày đầu tiên ấy, tôi bảo anh cõng tôi chạy, anh nhớ không?"

"Chắc chắn rồi. Tôi đã rất mệt, gần như ngất đi"

Người đàn ông không quên rừng anh đào đang nở rộ. Nhưng với một ngày hạnh phúc như này, liệu có gì khác biệt khi họ cùng đi bên dưới chúng? Hắn không còn sợ hãi.

Và rồi rừng anh đào hiện ra trước mắt hắn, một lượng hoa cao ngất ngưởng. Ở đây và đằng kia có một cánh hoa bay phấp phới trong gió nhẹ. Một lớp cánh hoa phủ đầy trên mặt đất dưới chân hắn. Nhưng chúng có thể đến từ đâu? Bởi vì trải rộng trên cao trong tầm mắt hắn là những chùm hoa đã nở hoàn toàn. Thật khó tưởng tượng một cánh hoa đã mất đi từ đó.

Người đàn ông bước dưới những tán hoa. Hắn hoàn toàn ở trong đó và dường như ngày càng lạnh hơn. Rồi hắn nhận ra bàn tay người phụ nữ lạnh băng. Giờ hắn thấy sợ, nỗi sợ đến từ niềm tin chắc chắn: cô là một con quỷ. Đột nhiên, cơn gió lạnh bắt đầu thổi tứ phía trong khoảng không phía dưới những tán hoa.

Người đàn ông thấy vật đang bám vào mình là bà lão to lớn với nước da tím tái. Miệng nó há hốc tới tận mang tai còn tóc là một đống màu lục xoăn bù xù. Người đàn ông bắt đầu chạy. Hắn cố gắng hất con quỷ khỏi lưng mình nhưng nó càng nắm chặt hơn nữa. Nó thọc tay vào cổ hắn và mắt hắn dần mờ đi. Lúc này, hắn trở nên hoang dại. Hắn dùng sức bình sinh kéo hai tay con quỷ ra, và khi cổ hắn thoát khỏi vòng tay của nó, hắn cảm thấy nó trượt xuống lưng và ngã nhào xuống đất. Bây giờ đến lượt hắn tấn công. Hắn khóa tay vào cổ họng của con quỷ cho đến khi nhận ra mình đang dùng hết sức lực để bóp cổ một phụ nữ trẻ, và cô không còn thở nữa.

Mắt hắn dần trở nên mờ mịt. Hắn cố gắng mở to mắt nhưng dường như hắn không nhìn thấy cảnh tượng kia nữa. Những gì nằm trước mắt hắn, đã chết rồi, là một người phụ nữ, cùng một người phụ nữ, người mà hắn đã bóp cổ bằng chính đôi tay mình.

Hơi thở của hắn ngừng lại. Sau cùng, mọi sức lực và suy nghĩ cũng vậy. Trên thi thể người phụ nữ, vài cánh hoa anh đào rơi xuống. Hắn lay cô dậy. Hắn khóc lóc với cô. Hắn ôm chặt cô vào lòng. Nhưng đều vô ích. Hắn rơi nước mắt. Chưa một lần nào kể từ khi sống ở trên núi cho đến ngày hôm nay, hắn khóc. Đến lúc hắn trở về với chính mình, những cánh hoa anh đào đã bắt đầu chất đống trên lưng.

Hắn đang ở chính giữa rừng hoa anh đào. Bốn phương bìa rừng bị che lấp bởi những bông hoa. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi của hắn cũng biến mất. Qua đi giống như cơn gió thổi từ bìa rừng hoa nở rộ. Giờ đây chỉ còn lại những cánh hoa tàn, rơi xuống, rơi xuống. Đây là lần đầu tiên hắn ngồi dưới rừng anh đào đang nở. Hắn có thể ngồi đây vĩnh viễn. Bởi vì giờ hắn chẳng có nơi nào gọi là nhà.

Ngay cả hiện tại, vẫn không một ai biết bí mật của rừng anh đào nở rộ. Có lẽ là sự cô đơn. Để người đàn ông không còn phải sợ cô đơn. Hắn chính là sự cô đơn.

Bây giờ, lần đầu tiên hắn nhìn mọi thứ xung quanh. Phía trên hắn, những bông hoa nở. Phía dưới những bông hoa là sự tĩnh lặng, sự trống rỗng vô hạn, sự tịch mịch của cơn mưa hoa. Tất cả chỉ có vậy. Ngoài ra, chẳng có bí mật nào hết.

Một khoảng thời gian trôi qua trước khi hắn nhận thấy thứ gì đó bên trong mình, một chút ấm áp. Hắn nhận thấy nó là nỗi buồn của mình. Từng chút một, hắn bắt đầu thấy sự ấm áp lớn dần và bị vây quanh bởi sự lạnh lẽo của những bông hoa và sự trống rỗng.

Hắn đưa tay nhặt những cánh hoa trên má người phụ nữ. Nhưng ngay khi tay hắn chạm vào mặt cô, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Bên dưới tay hắn chỉ còn những cánh hoa rơi. Người phụ nữ biến mất, để những cánh hoa nằm lại. Và ngay khi hắn vươn tay để ngắt đôi cánh hoa, bàn tay, cánh tay và cả cơ thể hắn đều biến mất. Không gian ngập tràn những cánh hoa và không còn gì ngoài sự trống trải lạnh lẽo.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro