23-2. Khi đàn ông rơi nước mắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm sau, Seok Jin cầm một chai rượu sang nhà Yoongi.

Sana chạy ra mở cửa, cô bé cười tươi chào Seok Jin, sau đó lại ngó ra phía sau, hỏi: “Anh Kookoo không đến cùng chú ạ?”

Seok Jin khổ sở cười, xoa đầu cô bé không nói gì.

Nhà họ Minatozaki đã ăn xong cơm tối, Momo đã ra khỏi nhà một tiếng trước, cô đến trường đại học để dạy môn tự chọn “Con người và phong cách nước Anh”, một môn học rất được các sinh viên hoan nghênh.

Yoongi ra chào đón, thấy Seok Jin cầm theo chai rượu thì có hơi ngạc nhiên, một lúc sau hắn bảo Sana vào phòng tập nhảy để luyện tập.

Seok Jin ngồi vào quầy bar trong nhà họ Minatozaki, hắn mở chai rượu ra, sau đó bật cười, nụ cười trông rất khó coi, Yoongi nói: “Đừng cười nữa, nói đi, có chuyện gì?”

Seok Jin uống cạn một ly, hơi cay lan tràn trong lồng ngực, một lúc sau, hắn lại rót thêm một ly, nói: “Con tôi, nó nộp giấy trắng.”

Yoongi nhấp một ngụm rượu, yên lặng nghe Seok Jin nói chuyện.

“Cậu nói xem, sao nó lại nộp giấy trắng chứ?” Seok Jin xoa mặt, hai mắt đỏ hoe, “Tôi…”

Hắn nhắm chặt hai mắt nói: “Nếu hôm nay nó không nói với tôi là nó không cần làm con của tôi nữa, thì tôi sẽ không bao giờ biết thì ra nó lại hận tôi đến như vậy.”

Seok Jin thật sự không thể tiếp nhận được chuyện này.

Jungkook trưa hôm nay vẫn không chịu ăn cơm, mà hắn cũng không ăn, bây giờ uống rượu mạnh vào lại càng cảm thấy xót ruột: “Tôi nói cái này cũng không sợ cậu chê cười,Min Yoongi, tôi thật sự hâm mộ những người có tri thức như vợ chồng cậu.” hắn cười nói, “Cậu cũng biết là tôi không học hết phổ thông, cả Busan đều nói là tôi không thích học đúng không? Mẹ nó chứ, làm gì có chuyện tôi không muốn đi học! Tôi chỉ có một mình, phải tự lên núi kiếm ăn, xuống sông làm thuê, thời gian đâu mà học nữa.”

“Nhưng tôi đã có Jungkook, ngay từ đầu tôi đã nghĩ, rằng ông đây nhất định sẽ nuôi dạy đứa con trai này thật tốt.Tôi không muốn nó phải sống một cuộc sống khổ sở như mình ngày xưa nữa, mỗi ngày cứ nhảy lên nhảy xuống tàu, sợ bị người ta bắt được, có tí tiền thì đi làm ăn buôn bán.Tôi không muốn nó giống tôi, mở quán ăn đêm, mở quán bar, kiếm ra những đồng tiền phức tạp đó, cậu nói xem, tôi đã làm sai chỗ nào?” hắn lại châm một điếu thuốc, nói tiếp: “Hồi nhỏ thằng bé đáng yêu như vậy, lại ngoan nữa, sao lớn lên lại biến thành như vậy chứ?”

Yoongi nhìn Seok Jin che mặt khóc, thở dài nói: “Chuyện xảy ra hôm Thanh Minh, anh đã giải thích với thằng bé thế nào?”

Seok Jin im lặng không đáp.

“Có phải anh không hề nói gì với Jungkook đúng không?” Yoongi lại nói.

“Tôi…” Seok Jin vò đầu, “Tôi biết phải nói với nó thế nào đây!”

Yoongi nghiêm mặt nói: “Sự thật thế nào thì nói thế ấy! Seok Jin, con của anh không còn nhỏ nữa, nó rất thông minh và học giỏi như anh mong muốn, cho nên cũng rất hiểu chuyện.” hắn nhấp một ngụm rượu, bởi vì quá cay nên khẽ cau mày: “Có thể Jungkook hiểu lầm rằng dạo này anh bận rộn cũng là vì đi cặp bồ ở bên ngoài đấy.”

“Dạo gần đây tôi có đi gặp mấy người phụ nữ nhưng đều chỉ là xã giao thôi! Cậu cũng biết hoàn cảnh khi ấy của tôi rồi đó!” Seok Jin thở dốc,hút một hơi thuốc thật sâu.

“Nhưng con trai anh không biết.” Yoongi nói, “Anh có nói với nó không? Nói trong khoảng thời gian này anh phải đi xã giao nhiều ấy?”

“Chuyện xã giao công việc tôi tự gánh là đủ rồi, nói cho nó nó lại lo lắng.Để con phải mệt tâm suy nghĩ cùng mình thì tôi còn xứng làm một thằng đàn ông nữa hay không?!” Seok Jin nói năng rất khí thế, nhưng thấy Yoongi đang nhìn mình, hắn lại nhỏ giọng nói tiếp: “Chủ yếu cũng là vì nó sắp phải thi, tôi định chờ khi nào nó thi xong, chuyện công việc ổn định rồi thì mới nghiêm túc giải thích với nó về chuyện hôm Thanh Minh kia.”

Hoseok cũng đã khuyên hắn nên giải thích sớm, nhưng hắn lại tự có suy tính riêng, hắn chỉ không muốn con trai thấy hắn là một người bố vô dụng, hắn muốn con trai thấy rằng bố nó có thể giải quyết được mọi khó khăn, chứ không phải là một người bố bị dồn vào cảnh khốn khó bất lực.

Hình tượng của một người cha vĩ đại.

“Nếu anh chịu nói sớm hơn thì đã không có ngày hôm nay rồi.” Yoongi cảm khái, “Jungkook giờ đã phản nghịch rồi, tôi cũng không thể giúp gì được cho anh cả, chỉ đành phải chờ chính con trai anh tự nghĩ thông thôi.”

Yoongi và Seok Jin lại cụng ly, ngồi rót rượu cho nhau.

Seok Jin không say, sau bao năm tửu lượng của hắn trở nên rất tốt, nhưng lúc này hắn lại rất muốn say, cứ nói mãi không thôi: “Rõ ràng hồi nhỏ nó không như vậy mà, sao đột nhiên lại thay đổi rồi…?Sao lại thay đổi chứ…?”

Hắn thầm nghĩ, thời tiết đang nóng dần, chim yến cũng bay về rồi, mà sao lòng của con trai vẫn chưa thể ấm lên?

Yoongi vỗ vai hắn, nhớ lại nhiều năm trước, Seok Jin bế con trai ngồi lên vai mình chơi trò cưỡi ngựa, một lớn một nhỏ đều cười rất tươi.

Yoongi quay đầu, phát hiện Sana đang đứng ở ngoài nghe lén hai người nói chuyện.

Sana bị bố phát hiện, chân tay luống cuống, cúi đầu nhìn mũi chân, đi tới nhận sai lầm: “Bố, không phải con cố ý đâu, con chỉ muốn nhìn xem anh Kookoo có đi cùng sang đây không thôi. ”

Yoongi gật đầu, cười véo nhẹ mặt cô bé .

Nhận được sự tha thứ của bố, Sana quay sang nhìn Seok Jin có vẻ như đang say, lúc này nằm gục ở quầy bar, hỏi: “Bố ơi, có phải anh Kookoo và chú Seok Jin đang cãi nhau to không ạ?” cô bé vừa nghe thấy việc Jungkook nộp giấy trắng thì rất bàng hoàng.

“Đúng vậy.” Yoongi cất ly rượu đi, lại mở cửa sổ ra, không muốn con gái phải ngửi mùi khói thuốc và rượu, “Mâu thuẫn rất khó giải quyết đấy.”

“Nếu là con thì con nhất định sẽ không cãi nhau với bố đâu, con sẽ kể hết những điều không vui trong lòng mình cho bố nghe.” Sana hôn Yoongi một cái, “Bố ơi, sau này bố đừng vì con mà buồn nhé, nhìn chú Jeon buồn đến gầy cả người đi kìa.”

Yoongi ôm Sana, dán sát mặt vào mặt cô bé, nhẹ nhàng đáp lại.

Seok Jin vẫn nằm gục ở quầy bar, nhưng lại âm thầm rơi nước mắt.

Lúc ở trên núi tuyết không có thức ăn, hắn không khóc.Lúc nhảy xuống xe lửa bị gãy xương, đau đớn vô cùng, hắn không khóc.Khi sự nghiệp bị người ta cản trở, hắn cũng không khóc.

Nhưng hôm nay, hắn lại mệt mỏi đến phát khóc.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thấm thía một câu nói “Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chẳng qua là chưa động đến nỗi đau mà thôi.”

“Tại sao lại đột ngột thay đổi như vậy? Con trai tôi tại sao lại thay đổi như vậy chứ…?”

*

Seok Jin đã say khướt, nằm im không nhúc nhích ở nhà họ Minatozaki.

Sana không ngủ được, cô bé rón rén mở cửa đi sang nhà họ Jeon, cô giúp việc ra mở cửa, thấy Sana thì lập tức chạy ngay vào bếp cầm một bát thức ăn nóng hổi đưa cho cô bé.

Sana cầm bát thức ăn đến gõ cửa phòng Jungkook, không thấy Jungkook trả lời, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân.

“anh Kookoo…”

“anh Kookoo…”

...không ai đáp lại.

Nhưng Sana biết Jungkook ở bên trong, đang nghe cô bé nói.

Sana đứng yên thật lâu, đầu dựa vào cửa, nghĩ mãi mới nói: “Bố em nói, nếu bị ai đó làm tổn thương thì cũng có rất nhiều cách trả thù, mà cách ngu ngốc nhất chính là tự làm hại đến mình.”

“Kì thi này em đã rất cố gắng rất cố gắng, em nghĩ nhất định anh sẽ vào học ở một trường cấp hai tốt nhất ở Busan, mà em thì không muốn xa anh.” Sana nghĩ lại lúc chiều thi xong mình đã vui vẻ thế nào, vậy mà bây giờ lại chỉ thấy mất mát.

“Em sợ sau này chúng mình sẽ không được ngồi cùng bàn với nhau nữa…” cô bé dựa vào cửa, nghẹn ngào nói.

Jungkook đứng trong phòng, từ sau khi nộp giấy trắng, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hối hận, cậu dựa lưng vào cửa, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tháng chín, vào đợt nhập học của trường Hybe, Seok Jin đã ủng hộ nhà trường một dàn máy tính mới, để Jungkook có cơ hội được vào học ở trường này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro