1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: OOC, messy Cthulhu mythos scattered throughout (pls ignore the spells)

My bad sense of humor is showing but wtvr.

---------

Sakusa Kiyoomi, công tước xứ Wastelands, pháp sư và nhà chiêu hồn đáng sợ nhất vùng Itachiyama, hiện đang bàng hoàng liếc ra ngoài cửa sổ.

Dù đã hai trăm tuổi, anh không có nếp nhăn nào và cũng không có dấu hiệu gì của tuổi già: ai nhìn thấy anh mà không biết anh là ai thì rất dễ nghĩ rằng anh chỉ là một người đàn ông ở độ tuổi hai mươi bảy. Làn da bệch bạc như vải lanh, tròng mắt đen láy là vực thẳm không đáy, và hai nốt ruồi chấm phá trên lông mày càng làm nổi bật ấn tượng này; một chiếc áo choàng đen như đêm bao phủ cơ thể anh, chạm đến mặt đất và trượt theo từng bước chân trên sàn nhà lạnh lẽo trong phòng.

Anh đang ở trong lãnh địa của mình, tại trung tâm Darkheart Castle, nơi chỉ cần nhắc đến tên cũng đủ khiến những người gan dạ nhất phải rùng mình; xung quanh anh là những vùng đất hoang, nơi sinh sống của ma cà rồng, người sói, banshees và goblins - chỉ kể tên vài loài phổ biến. Xa hơn là cao nguyên Leng, nơi các sinh vật cổ xưa rình rập giữa những hàng cây trơ trọi; xa nữa là những cánh đồng bị tàn phá, và những ngôi làng thưa thớt chỉ gồm những con người trung thành với Sakusa - và thậm chí sau khi chết, những ngôi mộ trong nghĩa trang của họ sẽ bật nắp khi mặt trời lặn xuống - để tiếp tục phục vụ cho ngài công tước. Vâng, Wastelands là chốn nguy hiểm và không ai dám bén mảng tới gần; những kẻ xâm nhập hiếm hoi thường phải trả giá bằng mạng sống của mình nếu không được Sakusa chấp thuận.

Vậy tại sao lại có một tên ngốc đang trèo lên một chiếc thang hướng đến cửa sổ phòng anh với một bông hồng kẹp giữa hàm răng?

--------

Anh chăm chú nhìn vào kẻ đột nhập với vẻ hơi bối rối. Cậu chàng mặc một bộ giáp lấp lánh, được trang trí bằng những chi tiết mạ vàng hình hoa hồng trên vai, ngực, đầu gối và cả trên mũ giáp, mà hiện tại mũ giáp đang treo lủng lẳng bên hông nhờ vào chiếc lông vũ đỏ rực cắm trên đó. Mái tóc vàng như lúa mì ở trên và đen ở phần gáy, đôi mắt nâu hạt dẻ và những nét đẹp nam tính mà nhiều người ngưỡng mộ nhưng ít ai sở hữu được. Cậu ta nở một nụ cười đắc ý và vẫy tay chào khi thấy pháp sư hắc ám cúi người nhìn qua cửa sổ.

Sakusa đẩy chiếc thang, khiến nó đổ ngược ra sau và đập mạnh xuống bụi cây với một tiếng "rắc" đầy mãn nguyện. Tuy nhiên, niềm vui của anh không kéo dài lâu: cậu chàng vừa kịp chộp lấy một chiếc tượng gargouille ngay lúc thang đổ. Búng tay một cái, pháp sư gọi xuống một trận mưa hắc ín, nhưng trong một phản xạ nhanh như chớp, tên hiệp sĩ đã giương lên tấm khiên bạc được khảm hoa hồng - tất nhiên là cũng mạ vàng nốt - để chặn lại cơn mưa. Sakusa triệu hồi một con quỷ cấp thấp và chứng kiến một trận chiến đẹp mắt trên con gargouille.

Tình thế bắt đầu trở nên lố lăng.

Mất kiên nhẫn, anh chuẩn bị niệm "Sortilège d'Effacement" của Goyle thì hiệp sĩ, có lẽ đã nhận ra ánh sáng tím bắt đầu lóe lên quanh những ngón tay màu phấn, vội vàng cất tiếng.

“Từ từ! Tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài thôi!”

Sakusa nhướn một bên lông mày.

“Nói chuyện với ta à?”

“Phải, nói chuyện! Nhưng tôi không thể nói trong tình trạng thế này được, tôi cần phải đứng trước mặt ngài - Ê!”

Tiếng "Ê" đó phát ra khi một quả cầu ánh sáng xuất hiện xung quanh cậu chàng và đưa cậu ta lên phòng. Cậu ngã xuống sàn đá granit lạnh lẽo nhưng đã nhanh chóng đứng dậy, dường như nhớ ra điều gì đó và cậu quỳ gối trước mặt pháp sư. Kể từ khi phản bội vua Lizuna tốt bụng, Sakusa chưa từng thấy một hiệp sĩ nào quỳ gối trước mình, nên anh nhìn kẻ thảm hại trước mặt với vẻ ngạc nhiên.

“Huh? Nhà vua của cậu cần sự giúp đỡ của ta sao, hiệp sĩ?”

“Gì? Ờ không, không phải đâu!” Cậu ta hắng giọng.

“Sakusa Kiyoomi, công tước xứ Wasteland, pháp sư và nhà chiêu hồn đáng sợ nhất vùng Itachiyama. Tôi, Miya Atsumu, xin được bày tỏ lời này, đồng thời xin lỗi vì sự thiếu lễ độ của mình, nhưng ờm, lâu đài của ngài nổi tiếng là được canh giữ rất nghiêm ngặt, nên tôi nghĩ rằng sức mạnh của tình cảm và sự cấp bách đã khiến tôi phải hành động một cách vội vàng và thô lỗ như vậy, xin được thứ lỗi, vậy nên, tôi, Miya Atsumu, xin bày tỏ ở đây và ngay lúc này tình yêu vĩnh cửu của tôi dành cho ngài.”  Cậu mỉm cười, một chút hy vọng loé lên trong đôi mắt nâu gỗ.

“Tôi có thể có câu trả lời trong tuần tới không?”

Bị sốc, Sakusa thậm chí không nghĩ đến việc giết cậu ta: phản ứng đầu tiên của anh chỉ là đẩy ngay mối phiền toái này đi càng xa càng tốt. Bị hất văng bởi tia sét của "Foudre Éloignant" của Atheroth, hiệp sĩ đập nát bức tường của Sakusa và rơi xuống cách đó vài cây số, một cột khói cô đơn đánh dấu nơi cậu ta hạ cánh. Hy vọng cậu ta sẽ không sống sót sau cú va chạm.

Sakusa nhận ra đôi tay mình đang run lên vì siết chặt và hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Nhưng tên ngốc này đang làm trò gì vậy? Cậu ta vượt qua những hiểm nguy trên lãnh thổ này, chiến đấu với vô số quái vật, dám đối đầu với cả anh. . .chỉ để tuyên bố rằng cậu yêu anh ư? Cậu ta nghĩ Sakusa là một thằng ngốc sao?

Không, và đó mới là vấn đề. Anh chỉ nhìn thấy sự mãnh liệt và chân thành trên gương mặt của cậu chàng, và ngay cả những diễn viên tài năng nhất mà anh từng gặp cũng không thể đạt đến mức độ chân thực đó. Vậy, có phải là thuốc tình yêu không? Điều đó có lý. Nhưng tại sao? Ai trên đời dám có ý tưởng hoặc thậm chí quan tâm đến việc gửi cho anh một hiệp sĩ tình yêu? Họ đáng lẽ phải biết rằng anh sẽ giết cậu ta ngay lập tức. . .Nếu cậu ta còn sống, thì chỉ là nhờ may mắn.

Mặc dù cố gắng thuyết phục bản thân rằng chuyện này không làm phiền mình, nhưng nó vẫn ám ảnh anh suốt cả tối. Anh đã gửi những bức thư giận dữ đến các làng mạc và đoàn quân của mình để yêu cầu giải thích về vụ xâm nhập; và đến đêm, anh chỉ ngủ được một giờ thay vì hai giờ cần thiết cho giấc ngủ của mình.

Đến mười giờ tối, khi đang ở trong phòng thí nghiệm, một tiếng kim loại vang lên khiến anh chú ý. Khi cúi xuống, Sakusa có thể thấy hiệp sĩ đang leo lên tường. Bộ giáp của cậu ta thậm chí không bị móp méo, và vẫn ngậm một bông hồng giữa hàm răng.

Anh lẽ ra nên bắn một quả cầu lửa vào cậu, nhưng, trái với lẽ thường, anh chỉ đơn giản triệu hồi "Bulle de transport" của Havelock để thả cậu xuống trước mặt mình.

“Ta có thể biết lý do tại sao cậu vẫn ở đây không?” Anh hỏi, tay khoanh trước ngực.

“Tôi muốn xin lỗi về hành vi của mình sáng nay,” Hiệp sĩ thừa nhận, gỡ mũ ra và nở một nụ cười bối rối. “Và, với tư cách là người đến đây để cầu hôn, thì việc tôi theo đuổi ngài là lẽ đương nhiên mà ha?”

“Theo đuổi ta. . .gì cơ?”

“Thì là theo đuổi đó.” Cậu tỏ vẻ lo lắng.

“Tôi hy vọng ngài không quên lời đề nghị của tôi. . .”

“Đề nghị của cậu?”

“Đúng, đề nghị của tôi về tình cảm tôi dành cho ngài.”

Cậu lục lọi trong hành lý của mình và kiêu hãnh lấy ra một bó hoa hồng đỏ.

“Đây là minh chứng tình cảm của tôi dành cho ngài! Đỏ vì đó là màu của sự say mê.” Hiệp sĩ thừa nhận, mặt hơi đỏ lên.

Sakusa thật sự nên giết cậu ta và cả những lời sến sẩm đó nữa, nhưng sự ngạc nhiên mà cậu chàng mang đến khiến anh chỉ có thể đứng yên và quan sát sự việc một cách thụ động, chờ xem cá thể này sẽ làm điều gì ngu ngốc tiếp theo. Hiệp sĩ tìm kiếm một cái bình, bất ngờ nắm lấy một chai màu xanh lục mà cậu ngay lập tức bị một câu thần chú của pháp sư làm biến mất khỏi tầm tay.

“Không phải chai này!! Đây là nơi ta để tinh chất làm héo!!”

“. . .Ôi. Ờ. . .Thế cái này thì sao?”

“Lọ này đựng linh hồn của Stendrigh!”

“À. Còn cái này?”

Cuối cùng, Sakusa, kiệt sức, tự lấy một cái bình và đặt chắc chắn vào tay của hiệp sĩ, người nở nụ cười hối lỗi khi sắp xếp bó hoa của mình. Pháp sư làm phép cho cái bình trước khi nhận ra điều anh vừa làm, tức là lấy một vật thể và trao nó bằng tay. Bằng tay trần!! Gần như. . .gần như là một sự tiếp xúc gián tiếp!!

“Tôi có nên để nó trong phòng của ngài không?” Atsumu hỏi đầy nhiệt huyết. “Hay ngài dành nhiều thời gian hơn trong phòng thí nghiệm?”

“Tuỳ cậu thôi,” Sakusa nghiến răng, anh vẫn chưa hết choáng váng.

“Vậy để trong phòng thí nghiệm đi,” Cậu chàng quyết định với sự hân hoan. “Vì tình cảm mãnh liệt mà nó tượng trưng có thể giúp ngài giải trí trong những giờ làm việc vất vả. . .”

“. . .” Pháp sư rên rỉ, cảm thấy chán ghét trước sự ngớ ngẩn của cậu ta.

Làm sao có người vừa trưởng thành lại vừa trẻ con đến vậy? Ngay cả những thiếu nữ lãng mạn trong triều của vua Lizuna còn thực dụng và thiết thực hơn. . .Điều này khiến anh nhớ lại việc phải tìm ra kẻ quái nào đã chuốc bùa yêu cho hiệp sĩ.

“Nói ta nghe. . .cậu yêu ta từ lúc nào” Anh hỏi một cách thận trọng, sẵn sàng né tránh mọi đòn tấn công tình cảm từ người "cầu hôn" bất hạnh của mình.

“Ờ, tôi nhớ như chỉ mới hôm qua.” Atsumu xoa cằm.

“Tôi đã rất tò mò qua những câu chuyện nhiều màu sắc về ngài; rồi bỗng nhiên, vua Norimune muốn tôi ra trận đấu tay đôi với ngài. Danh dự này chỉ dành cho những người dũng cảm nhất - chẳng hạn như hiệp sĩ Yuto, người có khiếu hài hước gọi vua là "lão già"; hiệp sĩ Suna, người có can đảm công khai sự yêu thích của mình với nữ hoàng; hiệp sĩ Aran, người. . .”

“Còn cậu, cậu đã làm gì để chứng tỏ sự can đảm của mình?” Sakusa cắt ngang, khó chịu đảo mắt.

“Tôi à? Tôi chỉ đơn giản đề nghị có phần mạnh mẽ với nhà vua rằng ông không nên xâm chiếm một số vùng đất ở phía Nam. Tôi thậm chí đã hơi tức giận, thậm chí còn nhận được sự đồng tình của một số hiệp sĩ xung quanh khi tôi chỉ trích kế hoạch của ông! Không phải là một thành tựu lớn, thực sự, nhưng ông đã tốt bụng trao cho tôi danh vọng bằng cách cho tôi vinh dự là một trong những người cố gắng ghi tên mình vào lịch sử bằng cách giết ngài.”

Sakusa không hiểu.

“Vậy. . .cậu muốn giết ta?” Anh hỏi với giọng nghi ngờ của người bị mắc kẹt bởi những lời giải thích rối rắm, mà anh tin là mình đã hiểu trong khi sâu thẳm bên trong, rằng anh không hiểu.

Hiệp sĩ mở to mắt đầy phẫn nộ.

“Không đời nào! Tôi vừa mới khẳng định tình yêu vĩnh cửu của mình với ngài đấy? Chẳng phải tôi vừa tặng ngài những món quà chứng minh tình cảm đó sao? Tôi đã vượt qua nhiều vùng đất hung hiểm để có thể bày tỏ với ngài toàn bộ cảm xúc của tôi.”

“Được rồi, được rồi,” Tai anh muốn được yên, cảm ơn.

“Vậy cuối cùng điều gì đã làm cậu yêu ta, và khi nào? Cậu có uống hay dùng bất cứ thứ gì trước đó không?”

“Tôi đang cưỡi ngựa qua những khu rừng u ám của Tristesoir thì ngài xuất hiện, có lẽ để săn bắn hoặc hái thuốc; ngài cưỡi ngựa giữa một bầy chó đen như địa ngục và, vì tôi đang ẩn sau một bụi cây, ngài không thấy tôi. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ngài, những đường nét tinh tế, hình bóng hấp dẫn của ngài. Chỉ nhiêu đó thôi đã quyết định trái tim tôi; tôi cảm nhận được toàn bộ vẻ đẹp của ngài; ẩn sau vẻ lạnh lùng, là một tinh thần hào phóng, nhiệt huyết, và tốt bụng; ngay cả khi điều đó có nghĩa là phản bội lòng tin của nhà vua thì tôi vẫn muốn giao phó trái tim mình cho ngài. Sự lựa chọn phụ thuộc vào ngài, nếu ngài từ chối tình yêu của tôi, tôi sẽ tôn trọng điều đó; ngược lại, nếu ngài chấp nhận tôi, tôi sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.”

Sakusa nhớ mình đã đi săn cùng Chaos Horde sáu tuần trước. Tuy nhiên. . ."Đường nét tinh tế"? "Hấp dẫn"? "Vẻ đẹp của ngài"? "Tinh thần hào phóng, nhiệt huyết, và tốt bụng"?. . .Cái gì thế?

Hiệp sĩ rõ ràng đã bị ảnh hưởng bởi bùa yêu. Một lọ tình yêu cực kỳ mạnh.

“Cậu đã ăn uống gì trước đó chưa?” Anh lại hỏi. Nếu may mắn, thì hiệp sĩ vẫn còn giữ một ít lọ thuốc và anh có thể thử phân tích để tìm ra ai muốn bẫy mình.

“Tôi có mang theo một ít lương thực,” Atsumu cười toe toét thừa nhận.

“Nhưng chúng đã nhanh chóng cạn kiệt, nên tôi phải tìm những bữa ăn trên đất của ngài.”

“Cậu có giữ lại bao bì không?” Sakusa hỏi với vẻ mặt vô cảm nhất có thể.

“Tôi đâu có vứt rác bừa bãi!” Atsumu tỏ vẻ bất bình.

“Ờ. Vậy cậu để đâu rồi?”

Anh sẽ giữ cho cậu sống, ít nhất là cho đến khi anh khám phá ra danh tính của người đã cố cho anh vào tròng.

“Chỗ con ngựa của tôi. . .Ở dưới kia.”

“Vậy thì chúng ta đi thôi,” Pháp sư quyết định, niệm một câu thần chú.

Chỉ vài giây sau, họ đã có mặt dưới chân tháp. "Con ngựa" của hiệp sĩ quả thực đang đợi họ; dấu ngoặc kép là hoàn toàn hợp lý. Ngay cả khi lặn sâu vào những khu vực kỳ quái của Tartarus, trong những vùng đất đáng sợ của Dreamlands hay trong chiều không gian ma quái của Le Néant, Sakusa chưa bao giờ thấy một thứ gì có vẻ ngoài tà ác đến vậy. Nó gần như là họ hàng xa của hoàng tử quỷ Baamet, nhưng còn tệ hơn.

Chắc chắn, hình dáng và vẻ ngoài của sinh vật đó là của một con ngựa. Nó đen như đêm, và chân của nó kết thúc bằng móng vuốt được bao phủ bởi vảy thay vì lông. Đôi mắt của nó sáng như hai ngọn lửa trắng, thỉnh thoảng tầm nhìn bị cản trở bởi những lọn tóc nổi loạn của bộ bờm đen dày. Đôi môi hếch lên lộ ra những chiếc nanh to và sắc nhọn; những ngọn lửa xanh lục thò ra từ lỗ mũi mỗi khi nó thở. Chân, lưng và cổ của nó toàn là cơ bắp, và hành lý treo bên hông dường như nhẹ tựa lông hồng.

“Tôi biết mọi người có xu hướng sợ Perle de Nuit,” Atsumu nói.

“Nhưng chỉ cần cho nó một củ cà rốt, và nó sẽ là người bạn tốt nhất của ngài suốt đời.”

“Nó ăn. . .cà rốt á?” Sakusa hỏi chậm rãi, cho rằng chế độ ăn của sinh vật này phải nằm giữa "linh hồn của những kẻ bị nguyền rủa" và "thịt sống".

“Một chút của mọi thứ.” Cậu chàng nhếch mép, giải thích. “Nó rất thích những viên đường, nhưng nó cũng thích thịt, điều này có hơi kỳ lạ đối với một con ngựa, tôi thừa nhận, hoặc rau củ, hoặc thậm chí là kẹo ngọt! Đúng không, Perle?”

Kinh hoàng thay, bàn tay táo bạo của cậu ta gãi tai của sinh vật mà không bị nó cắn hay làm gì cả; ngược lại, nó trìu mến cọ mũi vào vai hiệp sĩ.

“Perle de Nuit của tôi. Cậu thấy người này không? Đây là người mà chúng ta đã thấy khi đi săn, Sakusa Kiyoomi. Ngài ấy đẹp trai chứ?”

“Có lẽ chúng ta nên. . .đưa nó vào trong,” Pháp sư cẩn thận đề nghị, giữ miệng mình đầy những câu thần chú phòng thủ. “Sẽ tốt hơn nếu nó ở trong chuồng ngựa, giữa những con ngựa khác.”

Anh bắt đầu hiểu tại sao hiệp sĩ có thể đến được lâu đài một cách nguyên vẹn. Nhân danh Yog-Sothoth, sinh vật này đúng là một con quái vật.

“Ý hay,” Hiệp sĩ đồng ý với sự nhiệt tình không đổi.

“Cậu không được cắn những con ngựa khác nhé Perle? Hãy là một chàng trai ngoan. Cậu hiểu tất cả những gì tôi nói mà, đúng chứ?”

“Đi theo ta.”

Pháp sư dẫn đường, vừa lẩm nhẩm những câu thần chú bảo vệ. Một câu thần chú đủ để hạ cầu thang đá quý trên con hào đầy những chiếc đinh nhọn như kim; cánh cửa đen giữ lối vào lâu đài mở ra ngay khi anh ra lệnh. Một chục người hầu lập tức vây quanh anh; một số có vẻ là người, số khác thì rõ là quái vật. Nếu Sakusa hy vọng rằng cảnh tượng này sẽ làm giảm sự hào hứng của hiệp sĩ, thì anh phải thất vọng vì cậu ta nhìn xung quanh với đôi mắt tò mò, và khi một bộ xương đang phân hủy đến nhận dây cương của "con ngựa" để dẫn nó vào chuồng, cậu còn cố gắng trò chuyện với nó. Pháp sư cáu kỉnh chen ngang và kéo cậu ta đến phòng thí nghiệm của mình.

“Cậu có quen phù thủy hay pháp sư nào không?” Anh hỏi khi đặt cậu chàng lên một chiếc ghế đẩu.

“Không.” Cậu thề thốt, “Ngài đừng hiểu lầm. Ngài là người duy nhất của tôi!”

“Ý ta là kiểu quen biết bình thường.”

“À. Vậy thì, có vài phù thủy trong số những người quen của tôi, thậm chí là trong số bạn bè của tôi. Nhưng đừng lo, không ai đạt đến vẻ đẹp và tài năng của ngài, nhưng -”

“Có ai trong số đó cung cấp thức ăn cho cậu không?” Sakusa ngắt lời lần nữa trước khi cậu ta luyên thuyên về tài năng và chiến tích của anh.

“Không, không ai cả. Dường như vụ khiển trách nhà vua đã khiến những người xung quanh tôi ái ngại, thế nên một tuần trước khi tôi rời đi, tôi đã trải qua trong sự cô độc tuyệt đối.”

Việc tìm ra tên phù thủy vô danh khó khăn hơn dự kiến. Với sự kiên nhẫn, Sakusa đặt hành lý của hiệp sĩ lên bàn bằng một cái vỗ tay.

“Đồ đựng lương thực và đồ uống của cậu đâu?”

“Của tôi - à, ở đây,” Atsumu lục lọi trong hành lý và lấy ra mấy cái hộp, túi và bình đựng nước.

Sakusa nhận lấy và đặt chúng lên bàn. Anh triệu hồi những cuốn sách phép thuật chỉ bằng vài từ. Một câu thần chú lo liệu việc tìm kiếm các chương sách, và ngay lập tức các cuốn sách mở ra đúng trang cần thiết.

Sau bốn giờ thử nghiệm liên tục, hiệp sĩ đã ngủ thiếp đi và anh vẫn chưa tìm thấy gì.

Anh liếc nhìn Miya (nếu anh không nhớ nhầm) với vẻ khó chịu. Cậu chàng đang ngủ như một đứa trẻ, một tay làm gối dựa vào tay vịn ghế, tay kia chống vào má. Bằng tất cả mụn nhọt của Azroth, sao cậu ta dám ngủ trong điều kiện này? Dù có yêu thật hay không, cậu ta hẳn phải biết mình đang đối mặt với ai. Hơn nữa, anh vẫn chưa đáp lại lời tỏ tình của cậu. Mặc dù không nhận thức được mối nguy mà Sakusa đại diện, cậu ít nhất cũng phải lo lắng về câu trả lời và do đó không thể ngủ yên được!

Bực bội mà không hiểu lý do, pháp sư lay vai hiệp sĩ để đánh thức cậu ta.

“Này.”

Chớp đôi mắt buồn ngủ, Atsumu lắc đầu và nhìn anh năm giây, cuối cùng cũng nhận ra danh tính của người trước mặt.

“Ngài Sakusa. Đã sáng rồi à?”

“Ta cần cậu thử một số loại thuốc,” Công tước nói khô khan trước khi nhận ra rằng mình đang chạm vào cậu.

Bằng tay! Một lần nữa.

Anh lùi lại và tựa vào tường. Làm sao anh có thể lắc cậu ta một cách tự nhiên như vậy? anh có thể dùng Réveil Assuré d'Yrutor; nhưng thay vào đó, anh đã chạm vào cậu.

“Ừm. Ngài ổn chứ?” Anh chàng tóc vàng cẩn thận hỏi. Các bản năng hắc ám trong Sakusa trỗi dậy, ra lệnh cho anh bình tĩnh lại và có thái độ lạnh lùng hơn.

“Hoàn toàn bình thường. Hỏi gì lạ thế?” Kỳ diệu thay, hiệp sĩ dường như hiểu rằng bất kỳ mô tả nào về hành vi trước đó của ngài công tước - sẽ dẫn đến cái chết đau đớn cho mình nên đã khôn ngoan tránh hỏi thêm.

“Vậy thôi. Tôi phải nếm những loại thuốc nào?”

Một ánh sáng xanh lục bao bọc các lọ thuốc, làm chúng bay lơ lửng trước mặt hiệp sĩ.

“Những cái này. Uống chúng theo thứ tự cậu muốn.”

“Ok.” Hiệp sĩ thoải mái đồng ý và uống một ngụm lớn từ lọ đầu tiên được điều chế bởi Sakusa.

Pháp sư cau mày nhìn cậu, thương hại trước bằng chứng mới về sự thiếu hụt hoàn toàn bản năng sinh tồn trong tính cách của hiệp sĩ. Bất kỳ ai có não sẽ hỏi về thứ mình uống, cho dù có hoàn toàn tin tưởng đi chăng nữa, còn tên ngốc này thì làm theo rồi mới hỏi. Làm sao cậu ta có thể sống sót đến giờ với sự ngây thơ trong từng suy nghĩ như vậy? Mọi người đều biết các hiệp sĩ phải cao thượng và thẳng thắn, rõ ràng, nhưng ai trong thời đại ngày nay lại chống đối vua của mình? Và thể hiện sự gắn bó với bộ quy tắc tình yêu cổ điển? Nếu Sakusa không chắc chắn rằng khả năng phòng chống ma thuật của mình có thể chặn cả giọng hát mê hoặc của sirens, thì anh đã nghi ngờ đây chỉ là ảo giác.

Sakusa lén lút liếc về phía hiệp sĩ, người đang uống hết chai thuốc cuối cùng với vẻ nhăn nhó. Không có dấu hiệu nào đáng chú ý. Có lẽ cần vài ngày để thuốc phát huy tác dụng?

“À, mấy cái này có công dụng gì?” Atsumu hỏi.

“Thuốc chữa bệnh thôi,” Sakusa nói dối mà không hề lạc điệu. “Gần đây có nhiều loại bệnh tật xuất hiện ở các vùng đất của ta, nên ta không muốn cậu mắc phải một căn bệnh nào.”

Anh nhận ra mình vừa nói gì. Anh lập tức tạo ra vẻ mặt được gọi là "pháp sư cực kỳ lạnh lùng và ác độc", nhưng như đã dự đoán, bộ óc đơn giản của cậu chàng hoàn toàn phớt lờ phần huyền bí của anh và thay vào đó tập trung vào những lời anh nói.

“Thuốc chữa bệnh?? Vậy là ngài lo lắng cho tôi. Tôi không biết phải nói sao cho đủ sự vinh dự và vui mừng khi ngài hạ mình lo lắng cho số phận đáng thương của tôi! Nếu lòng trắc ẩn, nỗi lo âu dịu dàng mà tôi dám đọc trong ánh mắt ngài là những kho báu duy nhất mà tôi có thể yêu cầu, thì tôi đã là một người đàn ông hạnh phúc rồi!”

Sakusa phải kìm nén sự thôi thúc cuồng loạn muốn triệu hồi một chiếc gương để kiểm tra xem liệu biểu cảm của anh, kiểu "pháp sư tà ác và cực kỳ lạnh lùng", có thể bị một kẻ ngốc bị ảnh hưởng bởi bùa yêu hiểu nhầm - với rất nhiều trí tưởng tượng và thiện chí - thành một vẻ mặt đầy cảm thông và lo lắng ân cần hay không.

Hiệp sĩ đột nhiên hắt hơi khiến pháp sư giật mình. Lo lắng vì làm người yêu sợ hãi, tên ngốc quỳ xuống đất với một tiếng cạch lớn.

“Ah. Xin lỗi nhé. . .A-choo!”

“A-choo?” Sakusa lặp lại, không hiểu.

“Đó là một cơn hắt hơi,” Atsumu giải thích, trông hơi xấu hổ. “Eo, không có hạt cải dầu trong thuốc của ngài chứ? Vì tôi bị dị ứng với nó.”

“Hạt cải dầu,” Sakusa nhắc lại với giọng trống rỗng.

Cậu gãi tai trả lời. “Ờ, biết là không hay ho gì, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để khắc phục mà không được. . .Thêm nữa, em trai tôi đã bắt tôi hứa không được tái phạm sau lần tắm với tinh dầu hạt cải đã làm tôi tăng gấp ba lần kích thước, nên. . .”

“. . .”

“Tôi xin lỗi mà.” Hiệp sĩ kêu lên, với vẻ mặt của một chú mèo ướt bị đá. “Tôi thề là tôi có thể chống lại mọi thứ trừ cái này! Còn nữa, các anh hùng cũng có những điểm yếu phải không?”

Atsumu dường như nhận ra vẻ đăm chiêu của công tước.

“Ủa. . .Ngài có ổn không?”

Sakusa mặc kệ cậu ta, anh quay đi và thì thầm vài âm tiết không rõ nghĩa. Những cuốn sách mà anh sử dụng để tìm công thức sáng lên trong khi anh lật các trang để tìm từ "hạt cải dầu".

Hiệp sĩ lại hắt hơi, mặt tái xanh và bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro