God Must Hate Me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Một bức thư tình gửi đến tất cả những đau khổ và tan nát đã kết nối lại với nhau để tạo nên Atsumu.

Work Text:

(Xem phần cuối của tác phẩm để biết ghi chú.)

"I  am a forest fire

And I am the fire and I am the forest

And I am a witness watching it"

-Mitski
________________________________________________________

Atsumu cảm thấy thật khó tin vào Chúa, anh luôn như vậy. Nhưng không có gì làm cho nó rõ ràng hơn khi anh đang nhìn Sakusa. Nhìn vào làn da trắng ngần, đôi mắt đen, gò má cao và những lọn tóc đen bóng buông rủ mềm mại. Nhìn Sakusa làm cho Atsumu thấy rõ rằng chúng không thể được tạo ra bởi cùng một sinh vật. Không ai có thể mất nhiều thời gian để tạo ra một kiệt tác như vậy, khi bản thân Atsumu được làm từ dây chuyền lắp ráp.

Sakusa là một kiệt tác, một ai đó thật tuyệt vời. Atsumu vội vàng được ném lại với nhau từ những bộ phận còn sót lại. Atsumu là kết quả của sự lười biếng, không có bất kì nghệ nhân nào tao ra anh cả.

Vì vậy, Chúa đã không thể. Vì Chúa không thể tàn nhẫn như vậy. Có thể ngài sẽ để các thành phố bị cháy, mọi người chết đói, thế giới cạn kiệt mọi tài nguyên. Có lẽ ngài sẽ làm tất cả những điều đó. Nhưng liệu ngài có tạo ra một hiện thân sống động của mọi thứ mà Atsumu từng muốn trở thành, và dán nó ngay trước mặt anh?Đặt người này với những nét vẽ của vũ trụ ngay bên cạnh anh và nói với Atsumu rằng anh không thể chạm vào?

Có lẽ Chúa đã có thật. Nếu là ngài,Atsumu biết sự tàn ác của ngài như thể biết chính bộ mặt của mình. Một khuôn mặt mà phải nhìn chằm chằm ngay cả khi không có bề mặt phản chiếu nào ở gần.

Atsumu cho rằng đó là nơi mà sự nhẫn tâm bắt đầu, ngay từ khi còn trong bụng mẹ.

Đôi khi, vào đêm khuya, khi Atsumu không thể ngủ, anh nghĩ về việc Osamu có lẽ là cặp song sinh ban đầu. Nó là những gì họ được cho là. Nó là điều sẽ xảy ra nếu họ không chia làm hai.

Osamu là bản thiết kế, và Atsumu sẽ luôn là đồ bỏ đi. Osamu có sự trầm lặng, nghiêm túc, tốt bụng, khiêm tốn, tình bạn thân thiết. Nó có tất cả những đặc điểm mà mọi người mong muốn. Mọi thứ trở nên dễ dàng đối với người em sinh đôi của anh;mọi người đến dễ dàng với nó.Osamu xuất sắc ở đâu thì Atsumu chật vật ở đấy.

Atsumu biết mọi người nói gì về anh.

Anh thật khó để làm hài lòng, anh quá ồn ào, anh hay gây gổ, anh tự phụ, anh kiêu ngạo, có người còn cho rằng anh ngu ngốc. Họ thấy anh khó hiểu,khó đối phó hơn và rõ ràng là khó.

Atsumu có thể không giỏi mọi thứ như người em sinh đôi của mình. Nhưng những gì anh giỏi, anh rất giỏi. Anh là một người cầu toàn chết tiệt. Anh chơi bóng chuyền rất giỏi, anh gần như hoàn hảo khi trở thành người song sinh tồi tệ hơn, anh giỏi uốn dẻo, nhưng thậm chí còn giỏi hơn trong việc bẻ gãy.

Có lẽ điều anh xuất sắc nhất là yêu những người sẽ không bao giờ yêu lại mình.

Sakusa là một ví dụ điển hình cho điều đó.

Anh nhớ tất cả đã bắt đầu như thế nào.

Atsumu đã uống cạn nước sau trận chung kết liên cấp khi lần đầu tiên gặp Sakusa. Anh có mồ hôi lướt dọc bên sườn, chiếc áo sơ mi được dán vào người . Em trai đang dựa vào bức tường bên cạnh,trong khi Atsumu đang ngồi xổm và vươn vai.

"Chắc mày sẽ tự làm mình ốm mất," Osamu nhàn nhạt bình luận, ánh mắt đen tối của nó nhìn Atsumu trên chai nước của mình.

"Là vậy sao? Tao không biết là mày có bằng y khoa đấy,Samu. Liệu có đưa cho mày một mẫu phân nếu tao biết mày sẽ tẩn vài mông của tao."Atsumu đã nổi gai ốc cả ngày hôm nay. Anh có thể nhận ra qua cái nhíu mày của em trai mình rằng điều đó rõ ràng hơn anh nghĩ. Thần giao cách cảm chết tiệt.

Đó là khi Atsumu nhìn thấy cậu lần đầu tiên.

Trong bộ đồ thể thao màu xanh lá cây và màu vàng nổi bật ,điều mà lẽ ra không ai có thể nhìn đẹp được. Sakusa cao, có lẽ cao hơn anh và 'Samu một chút. Cậu đeo một chiếc khẩu trang y tế màu trắng, nhưng từ phần còn lại của khuôn mặt, bạn có thể nhận ra cậu rất đẹp. Đôi mắt đen to, hai nốt ruồi ở trên một bên lông mày và một lọn tóc xoăn sẫm màu. Lúc đó Atsumu không chú ý đến người đi bên cạnh mình, sẽ không để ý đến Komori cho đến khi họ chơi.

Atsumu chỉ dành ánh mắt cho cậu bé xinh đẹp với đôi lông mày đang nhíu lại.

Từ chỗ anh vẫn đang ngồi xổm, Sakusa đã có vẻ cao như vậy. Cơ thể cao lêu nghêu của cậu khẽ cong lên từ tư thế không ngừng cố gắng nhỏ hơn .Miệng Atsumu đã khô lại và khi nước bọt tràn vào miệng, anh bị nghẹn.

Đó là thời điểm hoàn hảo khi hai cầu thủ Itachiyama đi ngang qua họ. Lông mày của Sakusa nhíu lại nhiều hơn khi nhìn xuống sự nghẹn ngào vô cớ của Atsumu. Hai cái tát mạnh vào lưng anh, đến mức bầm tím.

Atsumu nhớ rất rõ qua đôi mắt ngấn nước, ánh mắt kinh hoàng lướt qua khuôn mặt của những cậu bé khác. Cái cách mà cậu rời xa Atsumu như thể anh là một người bệnh phong dễ lây lan không phải là điều dễ quên.

"Kinh tởm," cậu lẩm bẩm khi đi ngang qua. Đôi mắt dõi theo hạt nước đang chảy xuống cằm và cổ của Atsumu.

Anh chưa bao giờ cảm thấy xấu xí hơn trong cuộc đời mình.

Đó là tất nhiên cho đến vài giờ sau, khi Atsumu đưa tay ra cho Sakusa lắc, với hàm răng nghiến chặt. Anh có thể cảm thấy mồ hôi làm ướt tóc mình, và anh không muốn gì hơn là dùng mép áo sơ mi để lau hơi ẩm trên mặt.

Không đeo khẩu trang,Sakusa thậm chí còn xinh hơn.

Đôi má lúm mà hầu hết các cô gái đều phải trả giá để có được,khuôn miệng nhợt nhạt mềm mại. Không thể phủ nhận rằng cậu rất đẹp, và điều đó khiến Atsumu đau bụng khi chỉ nhìn cậu.

"Game hay"Atsumu càu nhàu, tay vẫn dang ra. Anh không chính xác được biết đến như một người thua cuộc giỏi, có xu hướng trở thành người chiến thắng và kẻ thua cuộc. Nhưng có điều gì đó ở cậu bé này khiến anh muốn bắt tay cậu. Anh muốn chạm vào chút hoàn hảo nhỏ bé này trong vũ trụ. Đặt dấu vân tay của anh lên cậu và biết rằng anh đã chạm vào điều gì đó vĩ đại hơn chính mình.

Cái nhìn mà cậu đưa tay Atsumu giống như cái mà cậu đã đưa cho anh trước đó. Cậu trông như thể sẽ nôn mửa nếu chạm vào Atsumu. Đó hoàn toàn không phải là phản ứng duy nhất mà mọi người dành cho anh , cậu không phải là người đầu tiên hay người cuối cùng.

Nhưng Chúa ơi, cậu là người đẹp nhất.

"Tôi không chạm vào anh đâu",giọng của Sakusa mượt mà và tối, gần như mượt như nhung. Thậm chí có thể là một chút khó khăn. Không phải Atsumu nghĩ, những người xinh đẹp thường có giọng nói như vậy. Vẻ cau có để lại trên khuôn mặt của cậu là đủ lý do để khiến cánh mày râu phải kinh ngạc.

"Em quá tốt để bắt tay?" Atsumu bỏ tay xuống và chống nó vào hông mình. Cuối cùng cũng thèm muốn được lau mặt bằng chiếc áo sơ mi của mình. Cơ bụng của anh siết chặt với cảm giác có không khí trên bụng, một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi sau sự gò bó của bộ đồng phục. Khi chiếc áo sơ mi của anh đã trở lại vị trí cũ, Atsumu nhận thấy màu hồng đang trườn lên cổ của cậu bé kia.

"Tôi thà chết chứ không chạm vào anh,"và Atsumu chưa bao giờ bị nhìn như vậy trước đây. Anh đã bị nhìn với thái độ khinh bỉ nhiều lần hơn anh có thể đếm được. Anh đã bị trừng mắt bởi một số người hung dữ nhất mà anh từng gặp. Nhưng anh chưa bao giờ bị nhìn như vậy.

Giống như anh kinh tởm, như anh kém hơn, giống như anh đang đi trên đáy giày của ai đó. Nó khiến anh cảm thấy như có những con bọ đang bò trên người anh, dưới da anh. Anh muốn bước ra khỏi da thịt của chính mình, để không còn là tù nhân của cảm giác đó.

Anh cảm thấy mình xấu xí trở lại, và mồ hôi trên người anh bắt đầu lạnh. Cảm giác buồn nôn vì thua cuộc, là kẻ thua cuộc, và nhìn thấy cậu bé xinh đẹp này bắt đầu trào ra miệng. Có lẽ Sakusa có thể nhìn thấy những gì người khác không thể.

Cậu có thể thấy Atsumu chỉ là những bộ phận thối rữa được khâu lại với nhau. Cậu bị bao phủ bởi sự bẩn thỉu bởi vì anh bẩn thỉu. Chẳng có gì tốt đẹp về anh cả, tất cả đã bị chia cắt khỏi anh ngay sau khi anh được thụ thai.

"Vậy thì chết đi," Atsumu cười toe toét qua hàm răng nghiến chặt. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, anh như bị đốt cháy.

Anh đã lách qua đám đông, rời xa khuôn mặt quá quen thuộc, rời xa đội của mình, và đẩy vào phòng tắm gần nhất. Đôi mắt anh trông hoang dại trong gương, tóc anh dính vào mọi hướng, và tất cả màu sắc đã rời khỏi khuôn mặt của anh.

Thảo nào Sakusa không thể đứng nhìn anh, không thể ép mình chạm vào Atsumu.

Atsumu biết anh rất ích kỷ, mọi người nhắc nhở anh gần như hàng ngày. Anh biết thật ích kỷ khi muốn chạm vào người đẹp chỉ để biết điều đó là có thể. Anh biết thật sai lầm khi muốn để lại dấu vân tay trên một ai đó không thuộc phạm vi liên quan của mình, nhấn một chòm sao vào da của ai đó chỉ để làm như vậy.

Bởi vì những người như Sakusa không để những người như Atsumu chạm vào.

Họ không để những ngón tay bẩn thỉu, ích kỷ chạm vào họ. Atsumu muốn, với hy vọng có thể nhận được một chút vẻ đẹp đó. Giống như có thể nếu anh bắt tay Sakusa, anh sẽ được coi là sạch sẽ và xinh đẹp. Mọi người sẽ nhìn vào anh và ham muốn anh.

Nhưng tất cả những gì nó làm sẽ để lại dấu vết của Atsumu. Những vết dầu nhờn, bẩn thỉu sẽ bao phủ phần thịt không dính bẩn. Anh sẽ làm bẩn Sakusa nếu chạm vào cậu,anh sẽ hạ cậu xuống cấp độ của Atsumu.

Anh thật ích kỷ.

Hôm đó là ngày đầu tiên Atsumu rửa tay cho đến khi lớp biểu bì chảy máu. Anh bơm xà phòng hết lần này đến lần khác, cọ rửa móng tay và bàn tay. Anh muốn trở nên tốt hơn. Anh không muốn bị bẩn nữa.

Anh muốn một người như Sakusa nhìn anh và muốn chạm vào.

Anh thậm chí không biết mình đã khóc cho đến khi Osamu tìm thấy anh sau đó, những vết nước mắt trên má và bàn tay anh ửng hồng.

Nhiều năm sau, ngồi ở quầy của Onigiri Miya, Sakusa sẽ ngồi cạnh Atsumu. Osamu sẽ đứng sau quầy, huyên thuyên về một ngày của mình. Atsumu sẽ đảm bảo rằng chân của anh không bao giờ chạm vào đồng đội của mình, khoảng cách luôn luôn giữa họ. Khuỷu tay của anh được siết chặt, nơi chúng có thể nằm cạnh bất kỳ đồng đội nào khác.

"Anh cần phải chăm sóc đôi tay của mình tốt hơn," Sakusa đề cập một cách nhân quả, đôi mắt nhìn vào vùng da khô và chảy máu xung quanh móng tay của gã tóc vàng.

Atsumu sẽ cảm thấy cùng một cảm xúc trào dâng trong anh. Sự xấu xí, sự thối rữa, sự bẩn thỉu. Sakusa sẽ chỉ có thể nhìn thấy những điều đó ở anh. Cậu có thể thấy nó tốt hơn bất cứ ai khác từng có. Thậm chí còn tốt hơn cả bố của anh .Cậu đã nhìn thấy Atsumu vì những gì anh đang có.

Đồ bẩn thỉu.

"Tôi đã nói với thằng chả điều đó nhiều năm rồi. Tuy nhiên, nó là một thằng rửa tay loạn thần kinh. Rửa chúng bằng nước nóng nhất, và tẩy tế bào chết cho đến khi da của nó gần như bong ra. " Osamu xen vào, một nụ cười nhếch mép nhỏ trên môi. Nó trả lời với giọng điệu sôi nổi, giống như một trò đùa vui giữa hai người bạn. "Thằng chả đã làm điều đó trong nhiều năm."

Sau đó Sakusa quan sát anh, đôi mắt đen của cậu đang tìm kiếm thứ gì đó mà Atsumu không biết liệu anh có thể cho không. Anh sẽ cho Sakusa tất cả những gì anh có thể, anh sẽ trút bỏ khoang ngực của mình. Rỗng xác cho đến khi không còn gì khác ngoài một cái trấu. Anh sẽ đưa bất cứ thứ gì cho Sakusa, nhưng anh không nghĩ rằng anh có thể cho cậu câu trả lời cho câu hỏi mà đôi mắt cậu đang hỏi.

"Chỉ là không muốn bẩn thôi,"và anh thì không. Anh không bao giờ muốn trở thành nét nhăn trên lông mày của Sakusa, khuôn mặt nhăn nhó trên khuôn mặt cậu.Anh muốn được sạch sẽ; anh muốn trở nên xinh đẹp.

Sakusa rướn người về phía trước một cách lạnh lùng, đưa tay ra như sắp chạm tới Atsumu's. Chàng trai tóc vàng hất tay cậu ra trước khi anh kịp suy nghĩ. Một cơn chấn động đang chạy dọc sống lưng anh, cơn đói khát tuyệt vọng đang gặm nhấm ruột gan anh. Anh tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào nếu những ngón tay thon dài, nhợt nhạt đó quấn quanh cổ tay anh. Liệu có cảm thấy mát mẻ khi chạm vào làn da bỏng rát của anh không? Nó có đau không? Nó có giống như nước thánh trên xác sống không?

Sự bối rối trên khuôn mặt Sakusa từ từ tan thành sự thất vọng, không có khẩu trang trên người Atsumu có thể nhìn thấy độ cong của môi cậu. Cậu đang quan sát Atsumu với sự tính toán đến nỗi anh tự hỏi liệu cuối cùng cậu có thể nhìn ra vấn đề hay không. Nếu cậu có thể nhìn thấy phương trình tạo thành Atsumu.

"Tôi hiểu rồi," và Atsumu thực sự không nghĩ rằng anh đã làm như vậy. Bởi vì nếu Sakusa nhìn thấy, cậu sẽ không đưa tay ra. Cậu sẽ không sẵn sàng chạm vào Atsumu chút nào. Họ đã biết nhau nhiều năm tại thời điểm này, và đây là lần đầu tiên Sakusa cố gắng bắt đầu liên lạc giữa hai người. Cậu đưa tay ra và nó khiến Atsumu muốn nôn.

Sau đó, Sakusa và Osamu lại bắt chuyện. Lời nói của họ đến với họ dễ dàng, luồng đối thoại dễ dàng. Sakusa chưa bao giờ cố chạm vào Osamu, nhưng cậu cũng chưa một lần tỏ vẻ ghê tởm với nó. Môi cậu không bao giờ cong, mũi không nhăn và lông mày không bao giờ nhíu lại.

Atsumu cố gắng tuyệt vọng để kìm lại những lời phun ra từ kẽ răng. Anh muốn cầu xin đôi mắt đen đó hãy nhìn lại anh, đừng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của anh. Anh muốn cầu xin Sakusa.

Đừng nhìn nó, hãy nhìn anh. Đừng xem anh là hai người,hãy xem anh là chính anh. Đừng nhìn tụi anh (ý chỉ là nhìn cả Atsumu và Osamu), hãy nhìn anh. Xin hãy nhìn anh.

Atsumu không bao giờ nói ra điều đó, nhưng những lời nói đó cứa vào môi và lưỡi của anh. Mỗi khi anh nghĩ về điều đó và không bao giờ nói ra, một vết cắt xuất hiện trong miệng .Anh nuốt máu như nuốt lời. Tốt hơn là theo cách đó.

Atsumu viện cớ đi vệ sinh, cảm giác là người ngoài cuộc đối với anh không phải là mới. Nhưng anh ước điều đó không xảy ra với em trai và đồng đội của mình. Anh không bao giờ muốn trở thành người ngoài cuộc đối với Sakusa.

Với cánh cửa đóng và khóa sau lưng, Atsumu được đưa trở lại ngày của những năm trước. Lần đầu tiên anh chết lặng trước vẻ đẹp của một chàng trai khác, nhưng không phải là lần cuối cùng.

Anh nhớ cái cách mà Sakusa đã nhìn anh, anh nhớ cái từ kinh tởm. Anh nhớ, và anh bắt đầu rửa tay.

Vài phút sau, khi anh quay lại quầy, đồ ăn và đồng đội đang đợi anh, anh không thể giấu được vết đỏ của bàn tay. Cả hai đều không nói một lời nào về việc đó, và cả hai bắt đầu ăn trong im lặng.

Ngón tay của Atsumu chảy máu.
___________________________________________________________________

Notes:

Tôi chưa bao giờ viết bất cứ điều gì trong fandom Haikyu, và tôi rất lo lắng! Nhưng dàn ý và ý tưởng cho câu chuyện này đã được tôi ghi chép trong nhiều tháng cho đến thời điểm này. Fic này là tôi dự đoán mọi bất an mà tôi từng cảm thấy ở một người mà tôi thân nhất. Tôi rất xin lỗi Atsumu. Tôi hy vọng ai đó ngoài kia thích điều này, vì nó đã ăn mòn tôi. Tôi nóng lòng muốn viết thêm. Đây sẽ là một chuỗi câu chuyện, câu chuyện về cách Atsumu tìm thấy một tình yêu mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro