Spit-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Summary:

Người đầu tiên nhìn thấy Atsumu khỏa thân, đã khóc. Anh không mong được lặp lại kỷ niệm đó.

"Đôi tay không cử động, không quá co giật, khi Sakusa hôn anh một cách chậm rãi. Mãi cho đến khi Atsumu rên rỉ một lần nữa, Sakusa mới trượt tay lên sườn, chiếc áo sơ mi của anh được nâng lên hoàn toàn một cách tình cờ. Atsumu ưỡn người, anh không thể kìm được, và hóp bụng khi cố tỏ ra xứng đáng để Sakusa chạm tay vào. "

___________________________________________________

Khi Atsumu mười sáu tuổi, lần đầu tiên anh chú ý đến các bạn nữ.

Không giống như lúc anh để ý đến Sakusa, với đôi mắt đen và những lọn tóc đen hơn. Da trắng và mịn đến mức trông giống như sữa. Một sự mãnh liệt khiến Atsumu rùng mình mỗi khi đến gần cậu bé kia. Sakusa đang ở trong một liên đoàn của riêng anh ,và cậu sẽ gây ra tai họa cho Atsumu mãi mãi. Anh gần như chắc chắn về điều đó. Bạn không nên quên những người như Sakusa, và bạn chắc chắn sẽ không vượt qua được họ.

Nhưng ở tuổi mười sáu, anh chú ý đến các bạn nữ.

Anh nhìn thấy đôi chân gầy guộc của họ, bắt chéo nhau ngọt ngào đến tận mắt cá chân. Mắt cá chân trông như thể chỉ còn vài giây nữa là bị mắc vào đôi giày cao gót quá cao. Atsumu nhìn thấy kích thước vòng eo của họ bằng không và anh ước với Chúa trời anh ước gì, kích thước của đàn ông có thể đạt đến mức đó đó. Số không dường như hoàn hảo, số không là hoàn hảo. Không calo, không eo, không treo trên bàn cân. Không có lý do gì để được yêu thương.

Đẹp làm sao. Atsumu nghĩ rằng anh muốn trở nên xinh đẹp vào một ngày nào đó.

Nhìn những khung hình nhỏ xíu của họ lướt qua anh trong hội trường, những chiếc váy xoè quanh khoảng trống giữa hai đùi, khiến anh muốn uống thêm nước. Miệng anh bỗng khô khốc, cổ họng phát ra tiếng cạch cạch. Anh muốn nước, tất cả nước trên thế giới nếu anh có thể sở hữu nó. Có lẽ anh có thể uống đủ để chìm đắm trong đó, không còn phải đứng lên tìm kím không khí nữa.

Đôi khi Atsumu nhìn những người con gái đi ngang qua anh, rất nhiều người trong số họ nhìn lại anh, và anh tự hỏi mẫu người của Sakusa là gì. Cậu có thích những cô gái thể thao không? Đùi, tay, bụng với những múi cơ đẹp như được tạc tượng.Hoặc có thể cậu thích thể loại yên tĩnh? Những người nán lại trong thư viện và tránh giao tiếp bằng mắt. Có lẽ Sakusa thích những cô gái có mùi hoa hồng và có đôi môi hồng bóng? Nước hoa của họ lưu lại rất lâu sau khi họ đến lớp, mùi hương của họ như những bóng ma ám ảnh cả dãy hành lang.

Cuối cùng, không quan trọng Sakusa thích loại con gái nào. Bởi vì Atsumu là một cậu bé có đôi môi nứt nẻ và đau nhức xương khớp. Tóc anh không mềm và anh đang tích cực bỏ mặt bất cứ thứ gì mềm mại trên cơ thể mình. Lớp da bọc quanh bộ xương của anh như một món quà Giáng sinh. Ngoại trừ điều ngạc nhiên là hư vô rộng lớn bên dưới.

Khi Atsumu mười sáu tuổi, anh chú ý đến các bạn nữ.

Họ chú ý đến anh lâu hơn, đôi mắt của họ không bao giờ rời khỏi cơ thể của anh .Thỉnh thoảng họ sẽ qua lại giữa anh và Osamu, trước khi cuối cùng chọn được cặp song sinh hợp ý hơn. Osamu chưa bao giờ có vấn đề gì với việc nói chuyện với các cô gái, nắm tay họ, dắt họ về nhà, hôn họ.

Atsumu muốn biết nó đã làm điều đó như thế nào.

Làm thế nào Osamu làm được những điều đó mà không phải khao khát? Làm sao nó có thể cảm nhận được vòng eo của họ và không ghen tị với cách họ tự nhiên nhúng vào? Làm sao nó có thể cảm thấy bàn tay nhỏ bé của họ trong tay và không muốn trở thành người bị nhấn chìm trong một cái nắm lớn hơn? Làm sao Osamu có thể nói chuyện với họ mà không bị phân tâm bởi cách hai đùi họ hầu như không hôn nhau khi họ bước đi? Cách cổ tay của họ rất mong manh, dễ vỡ. Mọi thứ về khung hình nhỏ của họ thật thanh lịch, thật vui vẻ. Bởi vì nếu anh ở kích thước của họ, chắc chắn, anh sẽ hạnh phúc. Đúng không?

Đúng chứ?

Sau giờ học, sau khi tập, sau khi chạy, sau khi chạy vào bữa tối, anh sẽ nhìn mình trong gương và để mình giả vờ. Giả vờ rằng có bất cứ điều gì đẹp đẽ và ít ỏi về anh .Rằng có gì đó thanh lịch và đĩnh đạc trên cơ thể anh.

Dù có véo và vặn vẹo thế nào, trông anh vẫn chưa bao giờ giống những cô gái ở dãy hành lang.

Những cô gái đó hẳn phải rất hạnh phúc, phải không? Họ có lẽ không ghét cha mình, có lẽ họ không bị mẹ bỏ mặt,và họ chắc chắn không quay đi quay lại giữa việc muốn trở thành một với em trai của mình và muốn cắt bỏ thể diện của chính mình để ra đi.

Họ hẳn phải hạnh phúc.

Họ sạch sẽ, không bị ô uế. Họ là tất cả những gì Atsumu có thể mơ ước. Mơ ước là cách duy nhất anh có thể đạt được kích thước của họ.

Atsumu là một cậu bé, và là một cậu bé cao lớn. Anh là một vận động viên. Anh chưa bao giờ có cơ hội để trở nên nhỏ bé, hay hạnh phúc đến thế.

Tuy nhiên, anh đã đến rất gần.

Khi ngực anh bị bỏng nặng sau tất cả các buổi chạy bộ,anh cảm thấy điều đó. Khi bụng anh lõm xuống giữa hai xương sườn, anh cảm thấy nó. Khi Osamu ném gối vào anh vì tiếng gầm gừ đang giữ anh tỉnh dậy, anh đã cảm nhận được điều đó.

Nó là không đủ, nhưng nó phải được.

Khi Atsumu mười sáu tuổi, anh chú đến các bạn nữ.

Một cô gái lần nữa lại đặc biệt chú ý đến anh.Cô không gầy như một số người con gái khác mà anh thấy, đùi chạm vào nhau khi cô bước đi. Đôi má của cô đầy đặn và hồng hào, miệng không khô vì bất kỳ loại son bóng nào. Một số cúc áo sơ mi hơi căng ra khỏi ngực và bụng. Trông mềm mại, trông tốt bụng. Atsumu thích cô ấy ngay lập tức.

Khi anh nắm tay cô, nó không lọt thỏm trong tay anh. Cô dẫn đầu và kéo anh từ nơi này đến nơi khác với một cái nắm chặt trên tay của anh .Khi cô ấy hôn Atsumu, anh không lo lắng về việc nghiền nát cô hoặc làm tổn thương cô .Cô ấy vững chắc dưới bàn tay của anh và điều đó khiến anh cảm thấy an toàn.

Tóc của cô gái ấy được cắt ngắn, và Atsumu thích cái cách mà những sợi tóc cứng cảm thấy gần như bị cạo ở cổ.Không có gì đáng tiếc khi cô ấy cao, không cao bằng anh, nhưng đủ gần để không phải căng thẳng để được cô ấy hôn.

Anh không thực sự cảm thấy nhỏ bé đối với cô ,nhưng anh cũng không cảm thấy bản thân quá khổ.

Khi Atsumu mười sáu tuổi, lần đầu tiên sau nhiều năm có người nào đó đã nhìn thấy anh khỏa thân.

Anh thường là người cuối cùng tắm sau khi luyện tập, và là người cuối cùng rời đi. Ở nhà anh mang quần áo vào nhà tắm nên không ai thấy anh bước ra khi trên người chỉ quấn khăn tắm.

Em trai của anh đã nhìn anh quá nhiều, nhìn thấy những vết bầm tím do bị véo của anh .Osamu chứng kiến mọi thứ anh ăn và mọi thứ anh không ăn. Atsumu có thể cho bạn biết có bao nhiêu calo trong đĩa của anh ,đĩa của em anh ấy, đĩa bố mẹ anh ấy. Không thành vấn đề. Những con số cuộn trong não anh ta như một máy đánh bạc. Đồng đội của anh nghĩ đó là một trò lừa hay, Osamu không bao giờ nói điều gì, nhưng Atsumu có thể nói rằng anh ghét điều đó.

Anh không thể giúp được gì.

Osamu nhìn thấy anh ,và anh không thể cho em trai mình xem nữa. Anh không thể để Osamu nhìn thấy phần còn lại của anh .Vì vậy, anh mặc nhiều lớp áo.Atsumu mặc quần cạp chun bên dưới quần đùi thể thao, mặc áo sơ mi dài tay dưới áo phông rộng thùng thình. Khi không tập luyện, anh mặc nhiều lớp áo hơn. Đó là tất cả về sự từ chối hợp lý.

Sơ mi tay ngắn cài cúc áo sơ mi dưới áo khoác. Các áo lót có thêm nhiều lớp và nhiều lớp. Anh nói với mọi người rằng bản thân rất dễ bị cảm, điều mà anh vẫn làm ngày nay, nhưng đó không phải là lý do. Anh càng mặc càng ít để Osamu có thể nhìn thấy anh.

Khi Atsumu mười sáu tuổi, lần đầu tiên có ai khác nhìn thấy anh khỏa thân.Anh không biết ai là người tàn phá hơn.

Atsumu là một cậu bé tuổi teen, đã nghĩ về tình dục và khỏa thân với một người khác. Anh không nghĩ về nó nhiều như Osamu và Suna dường như. Anh thậm chí không nghĩ về nó nhiều như Kita và Aran.

Và khi anh thực sự nghĩ về điều đó, điều đó ít hơn về tình dục mà nhiều hơn về cách anh trông thấy và cảm nhận. Người yêu có chạm vào người mình không? Họ có thích nhìn thấy anh khỏa thân và mong muốn nó không? Khi anh nghĩ về tình dục, anh nghĩ về nó trong thế bị động. Anh không thể nghĩ đến việc quấn các ngón tay quanh cổ tay nhỏ bé và giữ nó xuống. Không thể không nghĩ đến một cơ thể nhỏ bé bên dưới anh.

Những gì anh làm, và chỉ có thể, nghĩ đến là Sakusa.

Sakusa cao hơn anh, rộng hơn anh, bàn tay to với những ngón dài và khẳng khiu. Atsumu có thể rướn mình ngay dưới cằm cậu bé kia. Anh cá rằng đôi tay đó có thể ôm trọn lấy eo anh. Atsumu cược rằng ann có thể cảm thấy nhỏ bé và được yêu thương nếu đó là bàn tay của Sakusa trên tay anh.

Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Vì vậy, anh để một cô gái không lớn cũng không nhỏ cởi bỏ quần áo của anh .Anh để tay cô lướt qua cơ thể mình, để cô hôn vào miệng anh, không để lại gì ngoài nước bọt và vết thăm. Tay cô hơi run khi chạm vào anh, nhưng cô vẫn cười toe toét. Atsumu không nghĩ tay của Sakusa sẽ không bao giờ run. Sakusa sẽ tự tin vào những gì cậu muốn, và cậu sẽ đẩy và kéo Atsumu theo đúng cách anh muốn.

Khi Atsumu mười sáu tuổi, anh khỏa thân đứng trước một cô gái khi nước mắt chảy dài trên má và cằm của cô ấy. Chúng gây ra những vết gợn trên lớp trang điểm của cô và Atsumu ước anh có thể nhìn đi chỗ khác.

"Atsumu," cách cô ấy nói không giống bất cứ điều gì anh từng nghe trước đây. Atsumu cố gắng nhìn vào cơ thể của mình để xem những gì cô nhìn thấy.

Cô ấy không thể thấy cái cách anh không biết sống trong một không gian duy nhất trong một khoảng thời gian dài, làm thế nào anh không biết làm thế nào để trở thành bất cứ thứ gì khác ngoài cái bóng của em mình, và cô ấy không thể thấy rằng anh không biết cách hình thành và duy trì các mối quan hệ bởi vì chưa từng nghĩ rằng bản thân đáng đáng để cố gắng. Cô ấy không thể thấy rằng anh đã và sẽ luôn được yêu thương.

Cô ấy không thể nhìn thấy nó, nhưng Atsumu nghĩ rằng nó được viết trên khắp cơ thể của anh.

Những gì cô ấy nhìn thấy là những cánh tay gầy trơ xương, xương sườn phập phồng trên làn da mỏng manh ở thân anh, và hông như một cái bát không đựng được gì. Ngón tay cô có thể luồn vào những khe hở giữa hai xương sườn của anh, cô có thể dùng móng tay đếm từng vết lồi trên xương sống của anh.

Atsumu trống rỗng, nhưng anh không có chỗ cho cô.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô ấy dừng lại ở bàn tay đã đặt trên miệng mình. Đôi mắt cô ấy mở to vì buồn và thương hại, và Atsumu tự hỏi liệu cô ấy có nghĩ rằng bản thân nên chọn một cặp song sinh khác hay không.

Khi Atsumu hai mươi ba tuổi, anh biết Sakusa sẽ nhìn thấy anh khỏa thân. Anh biết ít nhất cậu đã nhìn thấy thoáng qua cơ thể của Atsumu và đã cảm nhận được từng khúc xương khi chúng ép vào nhau. Nếu ai đó biết thực tế cơ thể của Atsumu trông như thế nào, thì đó chính là Sakusa.

Tuy nhiên, nó không ngăn anhsợ hãi điều không thể tránh khỏi.

Họ đang tập luyện cho Thế vận hội, vì vậy Atsumu đã ăn nhiều thức ăn hơn anh ăn trong nhiều năm. Anh đang uống sinh tố xanh của mình, ăn ít nhất hai bữa một ngày và anh chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ hơn. Mỗi miếng ăn nặng cả tấn, mỗi ngụm có cảm giác như một bữa ăn suy đồi. Không có việc chạy hay luyện tập nào có thể khiến cơ thể anh không hấp thụ được tất cả các chất dinh dưỡng đã bị từ chối bấy lâu nay.

Cơ thể anh đang bám lấy từng chút một, và Atsumu có thể cảm nhận được những điều mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được.

Atsumu có cảm giác như đang trở lại chỗ ngồi trong xe của cha, trên đường từ chỗ bác sĩ về nhà, da và thịt bị kẹp chặt giữa các ngón tay.

Không có thêm da, không có thịt, mọi thứ dường như đang giúp cơ bắp của anh to lên. Không có sự mềm mại đột ngột trên cơ thể anh ,không có cái hóp vào bụng như Osamu nhận được khi nó ngừng chơi. Không còn nữa, nhưng dù sao thì Atsumu cũng ghét điều đó.

Anh không thể quyết định xem anh thích Sakusa nhìn thấy bản thân khỏa thân như khi anh ở tuổi mười sáu, hay khỏa thân như anh bây giờ. Anh ghét cả hai cơ thể, mặc dù cả hai đều đã từng làm tất cả những gì có thể để giữ cho anh sống sót.

Atsumu có thể nhớ Sakusa đã nhìn anh như thế nào khi quấn các ngón tay quanh cổ tay Atsumu, cách khuôn mặt cậu biến thành sự tàn phá trầm lặng.

Có lẽ cơ thể của anh bây giờ không quá tệ, nó có lẽ sẽ không khiến Sakusa phải khóc.

Atsumu biết anh hai mươi ba, biết Sakusa hai mươi hai. Các cặp đôi ở độ tuổi của họ khỏa thân trước mặt nhau, và họ quan hệ tình dục. Anh thậm chí còn chắc chắn một cách rõ ràng rằng từ tất cả những gì anh ăn gần đây anh thực sự có thể cương cứng. Anh cũng muốn nó. Anh muốn Sakusa.

Giống như anh muốn Thế vận hội và sự nghiệp của mình hơn là muốn một cái bụng đói.

Atsumu muốn tôn thờ Sakusa, muốn được tôn thờ để đáp lại. Anh muốn hôn vào phần cổ dài của người đàn ông kia. Anh muốn cắn và cắn cho đến khi da của Sakusa đủ màu. Tất cả từ răng và miệng của anh.

Sakusa cũng muốn, cậu có thể nói.

Khi Atsumu đang làm cho họ bữa sáng gồm lòng trắng trứng và yến mạch qua đêm, Sakusa áp ngực mình vào lưng Atsumu. Cậu buồn ngủ ngâm nga bên tai Atsumu, mũi vùi trong mái tóc vàng chai. Cánh tay ôm lấy một vòng eo nhỏ, những ngón tay xoa nắn phần hông của Atsumu.

Cậu không bao giờ ép đòi nhiều hơn, không bao giờ đòi hỏi nhiều hơn những thứ,mà Atsumu sẵn sàng cho.

Nhưng Atsumu muốn cho.

Khi anh ngồi trong lòng Sakusa, những ngón tay được chôn trong những lọn tóc mềm mại, anh muốn. Miệng họ trượt vào nhau, trơn bóng, và lưỡi họ cuộn vào nhau. Anh muốn. Khi anh có thể cảm thấy Sakusa nóng và đập theo đường cong của mông mình, anh muốn. Khi Atsumu không thể không nghiền ngẫm chỉ để cảm nhận nó, anh muốn nó.

Sakusa luôn tách ra trước, những sợi nước bọt giăng mắc giữa khuôn miệng ướt át của họ. Đôi môi thường nhợt nhạt của cậu đỏ lên từ nơi Atsumu vừa cắn và hôn. Nhịp tim của cậu luôn chạy nhanh dưới bàn tay của Atsumu, hơi thở phả vào quần.

"Anh là của em," đôi khi Sakusa thì thầm trong khoảng không giữa họ. Lần khác, cậu nói, "Em yêu anh rất nhiều."

Bất cứ điều gì cậu nói, nó khiến làn da anh nổi da gà. Khiến Atsumu muốn quỳ xuống và cầu xin Sakusa hành động đầu tiên. Đừng bắt anh phải làm điều đó. Anh muốn tất cả những gì Sakusa nói cậu muốn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Atsumu. Anh muốn bị kìm kẹp và cắn xé, muốn từng mảng da thịt của mình được bao bọc trên Sakusa. Thuộc quyền sở hữu của cậu, bởi vì nếu Sakusa sở hữu anh thì anh cũng đáng giá để được sở hữu hơn.

Đôi khi Sakusa cúi đầu thật nhẹ nhàng, tay dễ dàng ôm lấy Atsumu. Các ngón tay cái của cậu vuốt ve qua lại trên má và hàm, nó dịu dàng đến nỗi anh có thể khóc. Trong những khoảnh khắc đó, cậu đặt lên môi Atsumu những nụ hôn nhẹ nhàng nhất. Nói với anh ."Anh là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với em."

Cái mà.

Không thể thànhmsự thật?

Bởi vì nói chung Atsumu không thể nhớ mình đã từng là một điều tốt đẹp. Chắc chắn là anh đã xảy ra với rất nhiều người. Nhưng không ai trong số họ nhìn lại nó và biết ơn vì nó. Anh nghĩ đến cảnh khỏa thân đứng trước một cô gái mà bản thân không thể ngăn mình khóc. Anh nghĩ về việc ngồi trên ghế sau của một chiếc xe hơi khi cha bảo anh phải làm tốt hơn, tốt hơn. Atsumu đã xảy ra với rất nhiều người, nhưng không ai từng nhìn anh và rất biết ơn vì điều đó.

"Omi?" Atsumu không thể không cười một chút khi Sakusa ngay lập tức cố gắng sà vào hôn anh. Sakusa nằm dưới anh, ôm trọn lấy Atsumu, hai tay chống nạnh để giữ anh vững vàng. Anh cảm thấy được bao bọc, trân trọng và được yêu thương. Nó còn hơn cả những gì anh có thể mong đợi.

Ngực của họ áp vào nhau, và khi anh thở, bụng họ sẽ chải. Atsumu rất cố gắng để không nghĩ về việc vài tháng trước điều đó sẽ không thể xảy ra.

Những ngón tay của Sakusa đang nắm chặt và không rời nơi chúng vẫn đang ôm lấy hông anh. Mặc dù Atsumu ăn nhiều hơn, làn da của anh vẫn dễ bị bầm tím, nhưng anh không thể chờ đợi để đếm đầu ngón tay trên da của mình sau này. Cậu kề miệng vào cổ và má của Atsumu, hôn nhẹ và liếm lápmkhắp da anh.

"Hử?"Cuối cùng thì Sakusa cũng nhớ đã trả lời anh khi Atsumu giật mạnh những lọn tóc của cậu.

"Chúng ta nên đi tắm," Atsumu cho rằng đó là bây giờ hoặc không bao giờ. Nó không có áp lực theo cách này. Sakusa có thể quyết định xem cơ thể của Atsumu có đáng được mong muốn theo cách này hay không. Tốt hơn là nên nhìn thấy nó như thế này, còn hơn là khỏa thân trước giường và nhìn thấy cánh cửa đóng lại trong mắt anh.Atsumu không nghĩ rằng mình có thể sống sót sau một trận đòn như vậy. "Cùng với nhau."

Bàn tay chạm vào anh ngừng di chuyển, miệng Sakusa ngừng để lại những nụ hôn trên xương ức của anh. Chuyển động duy nhất là hơi thở của họ và trái tim Atsumu như muốn đập ra khỏi lồng ngực.

"Anhnmuốn tắm với em?"Sakusa lùi lại, lông mày nhíu lại. Đôi mắt của cậu tối đến mức Atsumu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh trong chúng. Anh chớp mắt khó để không nhìn thấy Osamu.

"Anh nghĩ rằng nó sẽ có thể rất tuyệt?" Tay Atsumu đặt trên vai Sakusa mà không thể làm gì khác. "Chúng ta không cần phải làm như vậy."

Sakusa phải nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt anh vì đôi mắt anh dịu đi ngay lập tức. Cậu hôn lên trán, má, mũi và cằm của Atsumu. Cậu nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của Atsumu, kéo nó vào miệng.

Atsumu không thể không rên rỉ.

Anh có thể cảm nhận được bàn tay của Sakusa đang đặt trên thắt lưng của mình, ngón tay dang rộng ra và lòng bàn tay rộng. Nó nằm ngay trên đường cong của hông anh, những ngón tay dài kéo dài nửa lưng của Atsumu. Những ngón tay đó gần như có thể chạm vào và đọng lại một thứ gì đó đen và dính trong anh.

Đôi tay không cử động, không quá co giật, khi Sakusa hôn anh từ từ. Mãi cho đến khi Atsumu rên rỉ một lần nữa, Sakusa mới trượt tay lên sườn, chiếc áo sơ mi của anh được nâng lên hoàn toàn một cách tình cờ. Atsumu ưỡn người, anh không thể kìm lòng được và hóp bụng khi cố tỏ ra xứng đáng với Sakusa chạm tay vào anh.

Sakusa dịch chuyển và áp sát Atsumu chặt hơn và Atsumu cắn vào miệng mình để không khóc.

Bàn tay đặt trên xương sườn của anh lùi xuống, trượt trên đường cong mềm mại của vòng eo thiếu niên, qua phần hông thon gọn của anh. Atsumu đẩy người ra sau, nép mình vào hơi ấm của Sakusa, cho cậu thứ gì đó tốt để cọ xát, nếu cậu muốn.

Anh rùng mình khi bàn tay của Sakusa lại trượt lên, vuốt ve trên làn da trần của anh, đẩy xuống xa hơn một chút để vuốt ve phần bụng trần của Atsumu. Anh lại hút mạnh, những ngón tay của Sakusa chạm vào sự mềm mại của anh.

"Anh thật xinh đẹp."hơi thở của Sakusa nóng hổi trên da anh. Atsumu có thể khóc khi cảm nhận được điều đó "Em không bao giờ muốn ngừng chạm vào anh."

Atsumu có thể khóc.

"Omi," Atsumu hôn giữa đôi lông mày được chải chuốt hoàn hảo. "Đi tắm với anh."

"Bất cứ nơi nào anh đi,em cũng đi," Sakusa nhắc nhở anh.

Nó vang lên trong đầu khi Atsumu buộc ngón tay của họ. Đây là khoảnh khắc cuối cùng của anh trước khi biết Sakusa sẽ nói gì và cảm thấy gì khi nhìn thấy anh khỏa thân. Đây là giây phút cuối cùng của anh.

Nhưng Sakusa được biết đến là người khiến anh ngạc nhiên, anh nhớ lại một cách sống động bữa tối của gia đình họ.

Với một hơi thở sâu, Atsumu dẫn cả hai đi dọc hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro