Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aoi: Con gái của họ

Takeshi: Con trai của họ

Riko: Cháu gái của họ

Haru: Cháu trai của họ

Atsumu: anh - ba

Sakusa: em ấy - bố

——————————————————

Atsumu chầm chậm xoay người, tầm nhìn vẫn còn mờ mịt vì cơn buồn ngủ, và nhận ra Kiyoomi đã thức dậy từ bao giờ.

“Chào buổi sáng, em yêu.” Atsumu vẫn chưa bỏ được thói quen gọi bằng những biệt danh trìu mến, dù đã trải qua sáu mươi năm hôn nhân và bảy mươi năm bên nhau với Kiyoomi.

Kiyoomi vươn tay ra nhẹ nhàng vén tóc của Atsumu ra sau tai khiến Atsumu mỉm cười. Kiyoomi cũng vậy, không thay đổi gì cả. Mái tóc xoăn của Omi có thể đã nhuốm màu bạc thay vì đen tuyền, và em ấy không còn có thể uốn cổ tay ngược ra sau như khi còn đôi mươi, nhưng trong mắt Atsumu, Kiyoomi vẫn đẹp trai như ngày họ gặp nhau lần đầu. Dù sao đi nữa, Atsumu cũng không quên nhắc nhở em ấy rằng mấy nếp nhăn trên trán kia đã xuất hiện từ hồi còn học cấp ba rồi.

“Anh ngủ ngon không?” Giọng Kiyoomi nhẹ nhàng, hòa nhịp hoàn hảo với nụ cười trên gương mặt Atsumu.

“Ừm,” Atsumu khẽ ngân. “Nhưng mà anh đói lắm rồi.” Anh ngồi dậy, đưa chân ra khỏi chăn như thể mới hôm qua Nhật Bản vừa giành huy chương bạc Olympic và lưng anh không phản đối một cách đau đớn. “Bữa sáng nhé?”

Kiyoomi vươn vai trên giường, như một chú mèo lười biếng đang tận hưởng ánh nắng buổi sớm. “Tôi nghĩ mình sẽ nằm thêm chút nữa. Dù sao tôi cũng không đói lắm.”

Atsumu theo mùi cháo đi xuống tầng dưới, nơi quản gia của họ, Hana, đang đặt một bát lên bàn bếp. “Mùi thơm quá, Hana-kun,” anh chào. “Có cơ hội nào tôi có thể xin thêm chút thịt xông khói không?”

“Miya-san”, giọng Hana đầy trách móc. “Ông biết bác sĩ đã dặn là không được ăn thực phẩm có cholesterol cao mà.”

Atsumu thở dài một cách đầy nặng nề, nhưng vẫn ngồi xuống và kéo bát cháo về phía mình. Ban đầu, anh không đồng ý việc thuê quản gia, nhưng Aoi đã tranh luận rằng hai người ba cần có người để chắc chắn rằng họ tuân thủ đúng chế độ ăn kiêng của mình (không có đồ ngọt cho Kiyoomi và chỉ cho Atsumu ăn những món ít cholesterol ). Cuối cùng, Atsumu cũng nhượng bộ. Con gái họ có nụ cười quyến rũ của Atsumu và sự quyết tâm của Kiyoomi. Một sự kết hợp nguy hiểm, anh thầm nghĩ.

"À, Omi không ăn sáng hôm nay đâu" Atsumu chợt nhớ ra và báo cho Hana. " Em ấy bảo không đói."

Hana đang đứng quay lưng về phía Atsumu, bên bồn rửa cạnh cửa sổ bếp, nhưng cô gật đầu ra hiệu đã nghe thấy.

Atsumu để ý rằng Hana thậm chí không chuẩn bị bát cháo thứ hai và khẽ cau mày. Thực ra, dạo gần đây Kiyoomi thường xuyên bỏ bữa sáng. Em ấy nói rằng tuổi tác khiến em ấy ăn ít đi, dù Kiyoomi vốn đã là người kén ăn từ trước đến nay.

"Hôm nay tôi phải lau dọn mấy cái kệ," Hana nói khi Atsumu ăn xong và đặt bát vào bồn rửa. "Chúng bắt đầu bám bụi rồi. Còn Miya-san định làm gì hôm nay?"

"Tôi nghĩ có lẽ sẽ mang lên cho Omi một cuốn sách," Atsumu trầm ngâm. "Gần đây em ấy muốn cải thiện tiếng Anh."

"À," Hana đáp, mắt vẫn chăm chú vào cái nồi cô đang cọ rửa, im lặng một lúc trước khi nói tiếp. "Tôi nghĩ cỏ dại lại bắt đầu mọc trong luống hoa rồi. Sao không làm vườn một chút vào buổi sáng? Hôm nay thời tiết đẹp lắm."

Atsumu dừng lại một chút. Nhận thấy sự do dự của anh, Hana nói tiếp. "Tôi chắc Sakusa-san cũng muốn nghỉ ngơi mà."

"Phải rồi," ánh mắt Atsumu sáng lên, và anh mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía những cây hoa hướng dương nhỏ ngoài cửa sổ. Anh không để ý thấy đôi vai căng thẳng của Hana dần dần thả lỏng gần như không nhận ra.

...

Trong vườn, Atsumu lấy giỏ dụng cụ từ kho và ngồi xuống một cái ghế nhỏ để bắt đầu nhổ cỏ. Người hàng xóm của anh, một người phụ nữ trung niên thân thiện với giọng Kansai như anh, cũng đang làm vườn, chăm sóc cây cà chua dưới một chiếc mũ rộng vành. Cô làm Atsumu nhớ đến mẹ mình khi bà còn sống, và anh mỉm cười với sự trìu mến.

“Miya-san,” cô gọi, và Atsumu chào lại một cách lịch sự. “Các cháu của bạn thế nào rồi?”

“À, Haru đã giành giải nhất trong một cuộc thi nghệ thuật hôm qua,” Atsumu tự hào nói. “Chả biết thằng bé lấy được khiếu nghệ thuật từ đâu, vì chắc chắn không phải từ mẹ nó hay các ông của nó.”

Người hàng xóm của Atsumu cười khúc khích và tiếp tục làm vườn. Atsumu lau một giọt mồ hôi trên trán và quay lại, nhìn lên thấy Kiyoomi đang đứng dựa vào bệ cửa sổ, khuỷu tay chống lên. Cảnh tượng như một câu chuyện cổ tích – ngôi nhà gọn gàng với viền xanh, dây thường xuân leo lên tường, bầu trời trong vắt không một đám mây kéo dài hàng dặm trên vùng ngoại ô Tokyo, và tình yêu của mình đang nhìn mình sau một cuộc đời bên nhau, cửa sổ phòng ngủ của họ tạo thành một khung tranh hoàn hảo.

Atsumu cảm thấy nụ cười của mình sắp nứt toác ra, và suýt nữa làm rơi chiếc kéo trong tay vì vẫy tay quá nhiệt tình. Kiyoomi mỉm cười trìu mến với anh và quay lại phòng ngủ.

"Sakusa-san ở trên đó phải không?" Người hàng xóm hỏi, nheo mắt nhìn lên cửa sổ phía sau Atsumu. Cô bị ánh sáng mặt trời chiếu ngược nên Atsumu không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cô.

"Ừm. Em ấy đang nghỉ ngơi hôm nay. Có lẽ lại bị đau khớp."

"Hiểu rồi," cô nói và vẫy tay một chút. Lông mày của Atsumu hơi nhíu lại. "Em ấy đã vào trong rồi," anh nói. "Tôi sẽ nhắn lại với em ấy rằng cô gửi lời chào."

Cô dừng lại một chút và gật đầu. "Tất nhiên," cô nói. Ánh mặt trời phía sau cô vẫn quá chói lóa khiến Atsumu không thể thấy rõ gương mặt cô. "Có lẽ chỉ là ánh sáng thôi."

...

Một số ngày trong tuần, khi có thời gian rảnh, Aoi và Takeshi thường ghé qua ăn trưa. Ba lớn của họ thường khăng khăng rằng quãng đường từ trung tâm thành phố nơi họ làm việc quá xa để kịp giờ nghỉ trưa, nhưng giống như cả hai người ba của mình, các con của họ cũng cứng đầu không kém.

Hôm nay chỉ có Takeshi, đang cởi giày ở genkan vào lúc mười hai giờ mười lăm. Hana vẫn đang giữa việc dọn dẹp trên các kệ, nên quầy bếp đầy ắp những bức ảnh và đồ lưu niệm.

“Con có nhớ khi chúng ta đưa con và Aoi ra biển, và con bé quyết định chôn con trong cát khi con đang ngủ không?” Ba của anh cười và nói khi Takeshi vào, và cười lớn hơn nữa khi thấy vẻ mặt cau có của Takeshi giống hệt vẻ mặt của người ba còn lại.

“Và hôm sau, các bạn học của con đã cười nhạo vì cả mặt con đỏ rực vì bị cháy nắng? Vâng, con nhớ chứ.”

Ba Takeshi khịt mũi, tay dừng lại trên chiếc plaque khen thưởng của ông về vai trò chuyền hai xuất sắc nhất thời trung học, hơi bị rỉ sét theo thời gian. Takeshi nhìn xuống nó và mỉm cười châm biếm. “Con không hiểu sao ba lại đặt cái này ngay giữa các bức ảnh, còn huy chương Olympic của mình thì lại bị nhét vào một cái hộp trên tầng không ai thấy.”

“Còn đỡ hơn là việc chú Tobio và chú Shouyou,” ba anh nói với giọng u ám. “Hai tên ngốc đó đã nung chảy huy chương của họ để làm nhẫn cưới.”

“Một số người gọi đó là sự lãng mạn, ba à”, Takeshi đáp lại một cách khô khan, và cầm lên một bức ảnh đóng khung của mình và người cháu họ đang cười tươi ở trang trại của chú Kita, đứng lún sâu trong bùn của các cánh đồng. Ở đâu đó trong hình, ba anh đang đuổi theo chú Samu quanh trang trại với Aoi trên vai, trong khi chú Rin quay video họ bằng máy quay phim.

“Hôm nay bố thế nào rồi?” Takeshi hỏi cẩn thận, mắt vẫn dán vào bức ảnh đã phai màu.

“À, hôm nay bố con không ăn trưa với chúng ta đâu,” ba anh thở dài, nụ cười nhạt dần. “Ba sẽ mang trưa lên cho bố con sau.”

“Hiểu rồi,” Takeshi đáp và đặt bức ảnh xuống. “Riko đã thắng trận đấu đầu tiên của Inter High hôm qua,” Takeshi chuyển chủ đề.

“Đúng là cháu gái của tôi”, ba anh nói với vẻ trìu mến. Hana đặt bữa trưa trước mặt họ, và cả hai cùng cúi đầu.

“Itadakimasu.”

...

Sau đó, Atsumu bảo Hana rằng anh sẽ sắp xếp lại các bức ảnh trên kệ. Cô để anh làm mà không phản đối nhiều và ra ngoài để quét những chiếc lá khô đã tích tụ trên con đường trước cửa. Hóa ra mùa thu đã đến, anh không để ý.

Vào một lúc nào đó trong buổi chiều, Kiyoomi xuống cầu thang, tựa vào lan can. “Anh đang làm gì vậy?”

Atsumu vẫy tay chào em ấy. “Anh đang tạo ra một bức tường đầy nước mắt xấu xí đây.”

“Cái gì cơ,” Kiyoomi hỏi một cách bình thản, nhìn qua vai Atsumu vào hàng bức ảnh xếp ngay ngắn trên bàn cà phê. Bức đầu tiên là cảnh Kiyoomi đang khóc nức nở vào đêm đầu tiên họ đưa Aoi về nhà, một lọn tóc đen nhỏ nhú ra khỏi tấm tã trong vòng tay Kiyoomi. Bức tiếp theo là một bức ảnh gần giống như vậy, chụp hai năm sau khi họ nhận nuôi Takeshi. Rồi đến cảnh Kiyoomi lau nước mắt mình vào ngày Aoi tốt nghiệp tiểu học, và lần nữa khi Takeshi tốt nghiệp. Hiện có khoảng mười bức ảnh đã được xếp, và Atsumu không nghi ngờ gì rằng anh sẽ tìm thấy nhiều bức ảnh khác nữa.

“Nếu anh làm vậy, đừng quên cả ảnh tốt nghiệp trung học của anh. Và buổi lễ trao giải V League khi anh đánh bại Kageyama để trở thành chuyền hai xuất sắc nhất. Và cả buổi lễ trao huy chương Olympic nữa. Có cần tôi tiếp tục không?”

“Cứ nói những gì em muốn, nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã trở nên dễ rơi nước mắt hơn nhiều khi chúng ta già đi,” Atsumu mỉm cười tinh nghịch với Kiyoomi.

Kiyoomi thở dài chịu đựng. “Anh là một ảnh hưởng xấu.”

Phía sau Kiyoomi, Hana đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Con trai của cô cũng ở đây, và cậu ta quan sát họ một cách tò mò trước khi Hana bảo cậu quay lại với bài tập của mình.

“Tối nay em có ăn tối không?” Atsumu hỏi đặt tay lên tay Kiyoomi -tay đang nhẹ nhàng đặt trên vai anh. “Anh đã bỏ lỡ Takeshi lúc nãy.”

“Tôi nghe thấy tiếng thằng bé từ trên lầu,” Kiyoomi đáp. “Tôi đã nói rồi, Riko sẽ trở thành một chuyền hai. Con bé giống anh.”

“Tôi đã làm đúng một việc,” Atsumu giả vờ lau nước mắt, và Kiyoomi khịt mũi một chút. “Vậy còn bữa tối?”

Kiyoomi dừng lại một chút. “Chỉ có chúng ta thôi à?”

“Đúng vậy. Hana và con trai cô ấy không thể ở lại hôm nay.”

“Được rồi.”

Atsumu nở nụ cười rạng rỡ và quay về phía nhà bếp. “Hana, Omi cảm thấy khá hơn rồi! Anh ấy sẽ ăn tối với tôi,” anh gọi.

Hana đã đặt hai đĩa lên bàn. “Tôi nghe rồi,” cô nói, và nhắc nhở con trai mình thu dọn đồ đạc.

“Chào tạm biệt, Miya-san,” cậu bé của Hana nói khi ra khỏi cửa trước.

“Và Sakusa-san. Hoặc Miya-san cũng được,” Atsumu mỉm cười với Kiyoomi. Anh không để ý thấy cách cậu bé mở miệng, và mẹ cậu khéo léo nhéo cậu trước khi cậu có thể nói gì thêm.

“Chào tạm biệt, Miya-san” cậu bé nói lễ phép.

...

“Cháu gái tao đã thắng trận đấu đầu tiên ở Inter High hôm nay,” Atsumu khoe.

“Cháu gái tao làm món agedashi tofu cho tao hôm qua,” giọng Osamu từ đầu dây bên kia nghe có phần rè, nhưng cũng đầy tự hào. “Tao sẽ đảm bảo con bé thừa kế Onigiri Miya.”

“Mày chắc chắn không? Vì đây là Onigiri Miya, không phải Tofu Miya.”

“Tao hy vọng Riko sẽ quyết định trở thành một tay đập.”

Những cuộc gọi điện thoại hàng tuần của họ đã trở thành truyền thống, khi cuộc sống của họ rẽ theo những hướng khác nhau và lưng của họ không còn chịu nổi cuộc hành trình ba tiếng đồng hồ giữa hai nơi. Osamu và Suna cuối cùng đã ổn định ở Osaka, nơi có chi nhánh lớn nhất của Onigiri Miya và Suna trong một sự thay đổi bất ngờ bắt đầu dạy toán cho học sinh trung học. Atsumu đã cười suốt gần hai ngày khi biết tin này. Trong khi đó, Atsumu và Kiyoomi đã trở về Tokyo sau hai kỳ Olympic thành công, với  việc Atsumu được tuyển dụng làm huấn luyện viên cho các đội Olympic mới.

“Sakusa thế nào rồi?” Em trai của Atsumu đột ngột hỏi. Những thói quen cũ khó bỏ, vì Osamu và Suna chưa bao giờ quen việc gọi Kiyoomi bằng tên khác ngoài Sakusa.

Atsumu quay lại nhìn Kiyoomi đang nằm bên cạnh trên gối, vẫn đang say giấc, và nhẹ nhàng vuốt tóc em ấy, vẫn mềm mại sau tất cả những năm tháng qua. “Hôm nay thì khỏe hơn,” anh nói.

Giai điệu thở dài của em trai vang lên qua khoảng cách xa xôi. “Thế thì tốt.”

Atsumu tiếp tục nhìn khi ánh trăng nhảy múa trên những đường nét của Kiyoomi và ghi nhớ từng chi tiết. Im lặng phía bên kia dây điện thoại, nhưng Atsumu không cần phải kiểm tra điện thoại để biết rằng Osamu vẫn ở đó, hàng trăm dặm xa nhưng vẫn ở bên cạnh cậu.

“Samu?”

“Ừ, Tsumu?”

“Tao đã có một cuộc sống hạnh phúc hơn mày.”

Âm thanh của loa phát ra một chút tiếng nứt. Atsumu nghĩ em trai mình đang cố nhịn một tiếng cười. “Nói như thế nào cũng được, Tsumu.”

...

Aoi và Takeshi cùng lúc lái xe đến trước nhà của ba họ. Gia đình họ bắt đầu bước ra khỏi xe, nhưng hai chị em đã đi nhanh xuống lối đi và gặp nhau ở hiên nhà.

“Có phải Hana đã nói cho chị/em biết không?” họ đồng thanh hỏi.

Takeshi vuốt tóc mình. “Chúng ta nên làm gì đây?”

“Cuối cùng ba sẽ biết được thôi, đúng không? Chúng ta chỉ cần nói cho ông ấy biết thôi.”

“Ba mới bắt đầu ăn lại sau ba tuần không ăn gì, Aoi. Chị nghĩ sao nếu tốt hơn chỉ cần ông ấy, chị biết đấy, quên hết đi?”

Hai chị em nhìn nhau một lúc, rồi gật đầu đồng ý trong im lặng khi gia đình họ đứng trước cửa.

“Riko, Haru,” Aoi nói, khụy gối xuống để ở tầm mắt với các cháu. “Nếu ông hôm nay có gì lạ, hứa với cô là các con sẽ không nói gì nhé?”

Các đứa trẻ gật đầu, hơi mở to mắt. Aoi đứng dậy ấn chuông cửa. Ba cô mở cửa gần như ngay lập tức, và không còn dấu vết buồn bã trên khuôn mặt ông nữa. Aoi trao đổi ánh mắt với em trai khi ba cô dang tay chào đón.

“Chào mừng!” ông cười tươi, rồi gọi vọng vào trong, “Omi, bọn trẻ đã đến rồi!”

Aoi cố gắng mỉm cười. “Chào ba.” Cô nhìn vào khoảng không bên cạnh cha mình. “Bố.”

...

“Các chương trình truyền hình bây giờ thật nhạt nhẽo,” Atsumu phàn nàn khi tắt TV. “Anh thà xem Naruto còn hơn bất kỳ bộ phim truyền hình ngớ ngẩn nào mà họ đang chiếu.”

Kiyoomi đặt quyển sách xuống bàn cà phê. “Anh có muốn lên giường ngủ không?”

“Anh chưa mệt,” Atsumu cằn nhằn, không quan tâm rằng mình nghe giống như một học sinh trung học bướng bỉnh cách đây bảy mươi năm. “Không muốn ngủ.”

Kiyoomi đi tới chiếc radio cũ, điều chỉnh nó một lúc cho đến khi một bài hát cũ vang lên trong phòng khách. Anh quay lại nhìn Atsumu và chìa tay ra. “Tôi có thể mời anh một điệu nhảy không?”

Bảy mươi năm trôi qua, và trái tim Atsumu vẫn đập nhanh khi nhìn ánh mắt lấp lánh của Kiyoomi mỗi khi anh ấy nghịch ngợm hay đầy yêu thương. Anh nắm lấy tay Kiyoomi. “Ôi, ôi,” anh lẩm bẩm trong khi để Kiyoomi kéo mình đứng dậy. “Thật là sến súa, Omi-kun.”

Một cuộc đời với tình yêu là một cuộc đời đã được sống, giọng hát trên radio ngân nga. Ánh mắt Atsumu nheo lại vì nụ cười của anh khi ôm eo Kiyoomi và dựa má lên vai em ấy. “Chắc là em thật sự yêu anh, nhỉ?”

“Chưa bao giờ nói là không yêu cả” Kiyoomi đáp, nhưng đôi tay anh vuốt dọc sống lưng Atsumu khi họ nhún nhảy quanh phòng khách.

Bên ngoài, những người hàng xóm đi ngang qua nhà trên đường về. “Mẹ ơi,” cô bé hỏi. “Tại sao chú Atsumu lại làm vậy?”

Người hàng xóm theo dõi ánh mắt của con gái vào phòng khách sáng đèn, nơi có một bóng dáng đơn độc đang nhún nhảy trong buổi tối yên tĩnh.

Cô mỉm cười buồn bã với con gái. “Chú ấy chỉ đang rất nhớ một người, Yui.”

...

Cuối cùng, chính Aoi là người không thể giữ được bình tĩnh.

“Ăn rau đi, Omi,” ba cô nhắc nhở khi gắp một miếng bông cải xanh và cho vào bát cơm bên cạnh. “Con phải làm gương tốt cho các cháu của mình.”

Takeshi liếc cảnh báo Riko, người nhanh chóng khép miệng và quay lại nhìn đĩa thức ăn của mình. Khi cả gia đình hoàn tất bữa trưa trong im lặng, Hana-san đến bàn và nhẹ nhàng gợi ý với ba Aoi rằng có thể bố cô không cảm thấy đói hôm nay.

“Tôi sẽ cho món ăn vào hộp nhựa và để cho ông ấy ăn sau, khi ông ấy cảm thấy thèm ăn hơn,” Hana nói. Ba Aoi miễn cưỡng đồng ý và để Hana mang bát đi khỏi bàn.

Aoi đi theo ba vào phòng khách, nơi họ dừng lại trước kệ ảnh trên tivi. Ba cô với tay lấy một khung ảnh và đưa cho Aoi. Cô đã quen thuộc với bức ảnh này— 2 người ba của cô và đội tuyển quốc gia Nhật Bản, mỉm cười với những giọt nước mắt hạnh phúc khi họ giành được huy chương vàng ở kỳ Olympic thứ hai và cũng là lần cuối của hai người.

“Con có thể không nhớ đâu, nhưng chú Tobio và chú Shouyou đã để lạc con ở trung tâm thương mại khi con còn nhỏ,” ba cô cười. “Bố của con đã la mắng họ qua điện thoại suốt hai mươi phút cho đến khi họ tìm thấy con.” Ba cô liếc nhìn về phía chiếc ghế bành bên cửa sổ. “Và sau đó, bà và Omi không bao giờ để họ trông con hay Takeshi nữa.”

“Chú Bokuto và chú Akaashi đã từng để con lại trong một chiếc xe đẩy ở siêu thị,” Aoi nói. “Nhưng chú Bokuto đã mua kem cho con để con không nói cho hai người biết.”

Ba cô cười khúc khích. Aoi nhìn vào những vết chân chim ở đuôi mắt tươi sáng của ông và mỉm cười trìu mến.

“Ba đang nghĩ đến việc đưa bố con gặp lại đội cũ. Con biết đấy, chỉ để ôn lại những kỉ niệm xưa.” ba cô nói, và Aoi cảm thấy đầu óc mình như ngừng lại.

“Ba không thể làm vậy đâu,” cô thốt lên.

Ba cô nhăn mặt. “Tại sao không?”

Cô liếc nhìn qua em trai mình, và Takeshi gật đầu nhẹ. “Ba” cô bắt đầu ngập ngừng. “Ba không nhớ gì sao?”

...

Atsumu thân mến,

Tôi thật sự rất đau buồn khi nhận được tin về sự ra đi của Kiyoomi. Anh ấy không chỉ là một người bạn thân thiết với gia đình tôi, mà còn là một phần quan trọng trong cuộc sống của chúng tôi. Thật không công bằng khi anh ấy lại là người ra đi đầu tiên, nhưng trong khoảng thời gian được bên cạnh anh ấy, Kiyoomi đã làm cuộc sống của chúng tôi thêm ý nghĩa theo rất nhiều cách.

Koutarou và tôi sẽ có mặt tại tang lễ vào thứ Ba tới. Chúng tôi không thể hình dung hay thấu hiếu hết nỗi đau mà anh đang trải qua lúc này, nhưng mong anh hãy nhớ rằng chúng tôi luôn ở đây vì anh. Chỉ cần anh cần điều gì, chúng tôi sẽ luôn có mặt vì anh.

Thương mến,

Akaashi Keiji

...

Hana ngập ngừng hé mở cánh cửa phòng ngủ. Ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ chiếc đèn bàn bên cạnh giường. Miya-san nằm trên giường, quay mặt về phía cửa sổ, chỉ có thể thấy hình dáng ông trong bóng tối.

Gia đình đã rời đi từ trước, và các con của ông dặn cô phải thường xuyên cập nhật tình hình. Đặc biệt là bé Haru, thằng bé đã bàng hoàng khi nhìn thấy biểu cảm của ông ngoại thay đổi từ ngờ vực sang bàng hoàng, và đôi chân ông khuỵu xuống như không thể chịu nổi sức nặng của nỗi đau quá lớn. Aoi đã vội vàng ôm lấy ông khi đôi vai ông bắt đầu run rẩy, còn Hana thì muốn che mắt bé Haru lại.

“Miya-san?” cô khẽ hỏi. “Nếu ông đã dậy, ông muốn ăn udon hay cơm cho bữa tối ạ?”

Atsumu quay người, chậm rãi ngồi dậy. Đôi mắt anh mờ đục, nhưng những nếp nhăn sâu hằn trên khuôn mặt từ sau lễ tang của chồng anh đã biến mất.

“Omi muốn ăn cơm, tôi nghĩ vậy,” giọng anh thì thầm, gần như không nghe rõ. Rồi ánh mắt anh trở nên sáng rõ. “Ừ, em ấy nói muốn ăn cơm.”

Hana cảm thấy lồng ngực mình nhói lên vì thương cảm. “Vâng, tất nhiên rồi, Miya-san.”

...

Aoi và Takeshi đứng nhìn từ phòng ăn vào thứ Hai tuần sau, lặng lẽ quan sát cha mình trò chuyện với khoảng không bên cạnh trên ghế sofa, đôi mắt sáng lên.

"Chắc không có lý do gì để nói với ông ấy," Aoi thở dài. "Nhìn ông ấy mà xem. Ông ấy hạnh phúc hơn nhiều khi không biết sự thật."

Takeshi quay sang Hana. "Chị đã giữ tất cả thư từ của bạn ba gửi đến à?"

Cô gật đầu. "Và cả những giấy tờ từ nhà tang lễ nữa."

Takeshi quay lại nhìn chị mình. "Thì cứ để vậy thôi."

...

Osamu lắng nghe, chỉ nửa tập trung khi anh trai mình thao thao bất tuyệt về giải Quốc gia đầu tiên của cháu gái. Rõ ràng, Takeshi đã đưa anh ấy đi xem trận đấu của Riko, và Osamu nghĩ điều đó chỉ khiến cái tôi của Atsumu phồng to hơn nữa. “Con bé nhảy cao hơn cả Shouyou, anh nghĩ vậy.”

“Ai mà ngờ được, nhỉ?” Osamu đáp.

Osamu để Atsumu nói thêm một lúc, rồi trong khoảnh khắc im lặng của cuộc trò chuyện, Osamu hỏi lại câu hỏi mà anh đã hỏi suốt mấy tháng nay, kể từ khi nhận được cuộc gọi đầy bối rối từ cháu gái mình vào một Chủ Nhật xa xôi.

“Omi vẫn ổn mà,” Atsumu nói, và Osamu nghe thấy nụ cười trong giọng nói của anh trai. “Ngày mai tụi tao sẽ ra công viên xem hoàng hôn.”

“Mày trở nên nhàm chán quá rồi, Tsumu,” Osamu nói. “Làm tao thất vọng quá.”

“Ừ, nhưng tao đã có một cuộc sống hạnh phúc hơn,” Atsumu trả lời như mọi khi.

Osamu thầm cảm ơn vì Atsumu không thể thấy giọt nước mắt đang lăn dài trên má cậu. “Mày chắc chắn đã có, Tsumu.”

...

Khi lần đầu tiên họ chuyển vào căn hộ sống, Kiyoomi đã cố tình sắp xếp các bức ảnh của họ trước, ngay cả trước khi dỡ đồ đạc khác.

“Mấy thứ đó chỉ là đồ trang trí thôi, Omi,” Atsumu nói. “Chẳng phải hợp lý hơn là nếu chúng ta treo mấy cái đó lên sau à? Sau khi mình biến cái nơi lộn xộn này thành nhà thực sự chứ.”

Kiyoomi đặt bức ảnh đầu tiên lên kệ. “Tôi nghĩ nó đã là một ngôi nhà rồi.”

Đó là bức ảnh từ buổi hẹn hò đầu tiên của họ, Atsumu cầm máy ảnh ở góc độ vô cùng kỳ quặc, còn Kiyoomi rõ ràng đang cau mày sau lớp khẩu trang. Phía sau họ là cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên đường chân trời Osaka, nhưng bức ảnh hơi mờ.

“Trong tất cả các bức ảnh mà em có thể chọn để làm bức đầu tiên treo trong nhà,” Atsumu phàn nàn. “Mắt em còn chưa mở hết nữa. Giờ cái nhà này sẽ có năng lượng tiêu cực hay gì đó.”

Kiyoomi đã bật cười, rồi tiếp tục mở thùng đồ. “Nếu có năng lượng tiêu cực nào, thì nó chắc chắn là từ mấy cái rèm mà anh chọn.”

Atsumu hậm hực. “Sao em lại thích cái bức ảnh xấu xí đó vậy?”

“Đó là khởi đầu mới đầu tiên của chúng ta, anh không biết sao? Nó nhắc nhở tôi nhớ về tất cả những khởi đầu mới mà mình sẽ có.”

...

Hoàng hôn trên Tokyo thật đẹp. Từ trên đỉnh đồi nhỏ, tiếng ồn ào của thành phố chỉ còn là những tiếng rì rầm xa xăm, và những tòa nhà phía xa nhuốm sắc vàng rực rỡ.

Atsumu để xe ở chế độ trung lập, để radio tiếp tục vang lên trong sự tĩnh lặng. Dù biết rằng sáng mai sẽ đến, anh vẫn muốn ở lại bầu trời của em như một vì sao.

Atsumu mỉm cười khẽ khi nghe lời bài hát, rồi rút một bức ảnh cũ từ trong túi áo, các cạnh đã ngả màu vàng theo thời gian. Anh lật bức ảnh lại, đọc dòng chữ viết bằng bút chì mà anh đã thuộc lòng từ sáu mươi năm trước, ngay trước khi Kiyoomi rời đi cho chuyến công tác dài đầu tiên.

“Em không thực sự ở đây, phải không,” cuối cùng Atsumu nói khẽ. Dù vậy, anh vẫn mỉm cười khi nhìn về phía ghế hành khách. “Giờ thì anh hiểu rồi.”

Mặt trời từ từ lặn xuống dưới đường chân trời, và Atsumu dõi theo những tia nắng cuối cùng giãn dài một cách tuyệt vọng vào màn đêm đang dần bao trùm. Đồi núi yên tĩnh, chỉ có tiếng vài chú chim hót vang, và anh hạ cửa kính xe để làn gió mát rượi lùa vào.

“Anh đã từng sợ cô đơn biết bao,” anh nói. “Có lẽ anh chỉ muốn giữ em bên cạnh mình lâu thêm chút nữa. Ngay cả một cuộc đời cũng không đủ dài khi có em.”

Làn gió nhẹ buổi tối lùa vào xe, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của vải lanh mới, giống hệt mùi xà phòng yêu thích của Kiyoomi. Atsumu chưa tắt đèn xe, nên anh có thể thấy bóng dáng hai con vật lướt nhanh vào bụi cây phía xa—một con cáo có đuôi rậm và một con chồn với bộ lông đen bóng. Anh phải bật cười trước sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy.

“Theo một cách nào đó, em vẫn luôn quanh đây nhỉ” Atsumu nói. Anh lật bức ảnh lại, nhìn vào khuôn mặt của Kiyoomi. “Miễn là anh còn ở đây.”

...

Sáng hôm sau, Hana tìm thấy anh nằm ngửa trên giường. Nếu không biết rõ hơn, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng anh chỉ đang ngủ.

Bằng cách nào đó, cô đã biết khi chúc anh ngủ ngon vào tối hôm trước rằng đó sẽ là lần cuối cùng cô làm điều đó. Vẻ mặt của anh thật bình yên, và từ khi trở về sau chuyến lái xe sớm hơn, anh đã không nói gì nữa, chỉ ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành từng là chỗ yêu thích của người chồng quá cố, mỉm cười điềm tĩnh.

Hana nhẹ nhàng kéo chăn lên ngực anh, và bắt gặp bức ảnh cũ mà anh đang giữ chặt trong tay. Ở mặt sau bức ảnh, có một dòng chữ viết bằng bút chì đã mờ đi theo năm tháng.

Vẫn sẽ mãi ở bên anh.

————————

Dù đôi ta có không hòa hợp,

Tôi vẫn muốn đồng hành cùng anh trên con đường này

Vẫn sẽ mãi ở bên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro