Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 4 năm 2013

“Andábamos sin buscarnos, pero sabiendo que vàábamos para encontrarnos.” Motoya nói nó với chất giọng thơ mộng.

Họ đã ở nhà Sakusa. Đó là vào kỳ nghỉ xuân. Tiết trời vẫn còn đó chút se lạnh, nhưng ánh nắng nhẹ giúp cho những bông hoa nhỏ dần nở rộ,cũng đã sưởi ấm cho bọn họ như cảm giác  được trao tặng một cái ôm ấm áp. Nửa khuôn mặt của Motoya nổi bật với một mảng nắng chiếu xuyên qua tấm kính nơi phòng khách. Đôi mắt của cậu ấy lấp lánh  trước ánh nắng nhẹ khiến nó trông đẹp hơn bao giờ hết.

Nằm dài trên ghế sa lông,cậu cầm trên tay một cuốn sách nhỏ. Tiêu đề tự là " Rayuela " được viết bằng những chữ cái La Mã. Một thứ mà Sakusa không biết.

"Đó là cái gì?" Sakusa gặng hỏi với sự tò mò chút đỉnh. Anh đang ngồi trên sàn nhà, trước một chiếc bàn gỗ nhỏ,đang học để chuẩn bị ôn bài cho kì thi đại học của mình. Đầu anh hơi khẽ nghiêng nhìn về hướng của Komori.

“Đó là một câu trong quyển sách tiếng Tây Ban Nha mà anh đang cố đọc,” Komori trả lời. “Nó là ' Rayuela ' của Julio Cortázar, một tác giả người Argentina. Có vẻ như ngài ấy đã viết cái này khi đang ở Paris… ” cậu ấy nói nhưng với hơi chút lơ đễnh còn khuôn mặt thì đang cố cau mày lại để tiếp tục  gắng đọc.

Hoolio … gì cơ? Sakusa ngồi tự ngẫm khiến cho anh nhíu mày lại vẻ cau có. Anh không chắc về cái tên mà mình đang nghĩ. Nhưng thành thật để nói, thì anh không thể không để tâm tới nó.

Komori đang học tiếng Tây Ban Nha. Học viện Itachiyama có một chương trình ngoại ngữ quốc tế, vì vậy ngôn ngữ là một thứ bắt buộc trong chương trình học của họ. Học sinh bắt đầu làm quen với tiếng Anh ở tiểu học, như một ngôn ngữ thứ hai bắt buộc. Nhưng vào năm cuối năm cấp hai, họ sẽ chọn thêm ngôn ngữ thứ ba để trang bị cho mình. Komori đã chọn tiếng Tây Ban Nha ngay lập tức, trong khi Sakusa chọn tiếng Đức. 'Tại sao lại là tiếng Tây Ban Nha?' Anh ấy đã hỏi. "Bởi vì nó thú vị và khá phù hợp với anh" Komori đã trả lời. Và Sakusa đã nghĩ rằng nó thực sự hợp với cậu và điều đó thậm chí có thể như vậy thật.

"Thế? Nó có ổn không ?" Sakusa hỏi khi vẫn đang nhìn về người anh họ nằm trên chiếc ghế sa lông.

“Mmm giống như là anh hầu như không thể hiểu những gì anh đang đọc,” Komori thở một hơi dài, nhưng đủ sớm để anh bắt gặp ánh mắt của Sakusa rồi nở một nụ cười rộng. “Trời ạ, tiếng Tây Ban Nha khó thật. Anh đã học nó được hai năm rồi và vẫn không thể đọc nổi được một cuốn sách nào tử tế. ”

“Đó là bởi vì anh luôn chọn những cái khó. Trước tiên, thử với sách cho trẻ em trước đi, "Anh gợi ý. “Nhưng dù sao thì, lúc nãy anh đã đọc những gì? Hay anh đang nói lại điều gì đó mà anh không hiểu? " Sakusa nhướng mày hỏi.

“Không,anh thực sự có thể hiểu cái đó.Anh khá thích nó. Nó có nghĩa là ' chúng ta đã đi lòng vòng dù rằng không thể tìm thấy nhau, nhưng vẫn biết rằng, chúng làm vậy để tìm thấy nhau .'

“Nghe có vẻ… khá vớ vẩn.” Sakusa trả lời với đôi mắt trống rỗng, không hiểu điều đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Komori cười khúc khích thích thú rồi đặt cuốn sách xuống. Cậu giơ hai tay lên như thể đang cố gắng chạm tới trần nhà, với đôi mắt mơ màng, cậu nhìn chằm chằm vào đôi tay mình khi đang cố kiên nhẫn giải thích cho người em họ của mình.

“Cố lên nào, Kiyoomi, đừng có trở nên quá khô khan như vậy. Nó là kiểu theo ý nghĩ lãng mạn ấy,hay đại loại là như vậy. Anh không chắc lắm vì anh không nghĩ rằng mình đang hiểu toàn bộ cốt truyện nhưng… cảm giác như là… định mệnh vậy. Giống như, khi em sống một cuộc sống mà có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, vốn không mong đợi bất cứ điều gì. Không tìm kiếm kể cả… tình yêu. Và rồi, một ngày, nó bất chợt ập đến với em. Cảm như có một mũi tên đột ngột lao tới bắn xuyên qua toàn bộ cơ thể em. Bởi vì em đã biết yêu, mặc dù em không hề tìm kiếm nó. Mặc dù ban đầu em thậm chí còn không nhận thấy được điều đó… ”

Komori có thể đang nói, nhưng tâm trí cậu lại để ở một nơi khác. Sakusa nhận ra ngay. Qua ngần ấy năm, anh đã học cách đọc chính xác cậu qua rất nhiều nét mặt và biểu cảm của anh họ mình. Anh nhận ra mình đã luôn bị thu hút bởi từng cử chỉ, giọng điệu và tất cả những sắc thái khác nhau của Komori Motoya. Và anh biết mắt của Komori đang tập trung vào một thứ vô hình mà anh sẽ không bao giờ tìm thấy chỉ bằng cách nhìn chằm chằm đôi tay của mình vào những phút cuối cùng.

"Anh đã biết yêu?" Sakusa hỏi như đã vô tình làm vỡ một quả bóng ma thuật. Và Sakusa muốn biết điều đó. Thật sự là vậy. Tự hỏi liệu tình yêu cũng có thể là một bước đi sai lầm. Nếu tình yêu của anh đã đi sai đường.

Câu nói của Sakusa khiến mặt của Motoya chợt đỏ ửng lên,cậu không hề nghĩ về câu hỏi. Bản thân Sakusa cũng ngạc nhiên khi bản thân thốt ra điều đó,nó giống như một phản ứng, tự nhiên đến mức anh ấy thậm chí còn không suy nghĩ về điều đó. Nó chỉ đơn giản đến. Komori tránh đi con ngươi đen láy của Sakusa, ngoảnh mặt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa kính.

“Mmm… có thể.” Cậu trầm giọng trả lời. Và, đột nhiên, cậu dùng tay để đóng cuốn sách lại. Rồi nhảy ra khỏi chiếc ghế sô pha, không để lộ mặt. "Anh nghĩ anh nên đi tắm trước khi quá muộn." Cậu không nói thêm lời nào nữa,trực tiếp đi về phía phòng tắm.

Sakusa cảm thấy thôi thúc như muốn đặt thêm câu hỏi. Để ngăn cậu lại. Nhưng để làm gì? Khi đó anh sẽ hỏi điều gì? Anh không chắc về những thứ mình muốn hỏi, và quan trọng nhất, có thực sự anh muốn biết điều đó.

“Chắc chắn rồi…” Sakusa nói nhỏ với chính mình, biết rằng Komori đã rời khỏi phòng.

"Có lẽ" anh ấy nói thêm. Và ngực Sakusa trở nên nặng trĩu và sự bối rối lan tỏa khắp cơ thể cảm giác như đang nếm một mùi vị lạ trong miệng.

*

Ngày 11 tháng 7 năm 2021.

Sakusa tỉnh dậy. Một ngày chủ nhật cuối tuần rạng rỡ đang chào đón anh ở bên ngoài. Đồng hồ vừa điểm 10:30 AM, và thật bất thường khi anh ấy thức dậy muộn như vậy. Nhưng đó là Chủ nhật, và là 12 ngày trước Thế vận hội, anh ấy cũng không có nhiều việc phải làm. Nghỉ ngơi cũng rất quan trọng, để cơ thể tĩnh dưỡng phục hồi, ngủ và ăn uống hợp lý là một phần thói quen của anh ấy. Vì vậy, nó khá ổn.có lẽ Anh sẽ để bản thân mình thư giãn một ngày.

Anh đang mơ, và rồi anh nhận ra. Anh mơ về một đôi lông mày đậm, với đôi mắt xanh và một nụ cười xinh. Anh không kìm được, một nụ cười dần hình thành trên môi anh. Thật tuyệt khi mơ thấy khuôn mặt của người anh họ mình. Đặc biệt là bây giờ khi họ hầu như không gặp mặt nhau.

Và câu nói đó… tại sao anh ấy lại mơ về nó? Và tại sao anh ta lại có thể nhớ từng từ trong đó? Anh thậm chí không thể nhớ tên cuốn sách đó cũng như tên của tác giả, đã qua nhiều năm rồi, và anh chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ nghe Komori nhắc lại câu trích dẫn đó một lần nào nữa. Nó chỉ xảy ra một lần, nhưng đã đủ để anh khắc ghi những lời đó vào trí nhớ của mình mãi mãi.

"Bạn đã tỉnh." nói một giọng trầm kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. “Tôi hy vọng không phải là tôi đã đánh thức bạn. Tôi xin lỗi. Tôi đã cố gắng làm bữa sáng một cách lặng lẽ, nhưng nó có vẻ không khả quan mấy. ”

Ushijima Wakatoshi đang đứng bên khung cửa phòng ngủ của anh, mặc một chiếc tạp dề màu trắng hơi nhỏ so với anh ấy.

Sakusa bối rối nhìn anh. Trong một giây, anh không thể nhớ tại sao Ushijima lại ở căn hộ của mình vào một buổi sáng Chủ nhật, mặc tạp dề và cố gắng làm bữa sáng. Anh ta có thể đã nhảy vào một giấc mơ khác và vẫn đang ngủ? Không, ký ức đã ập đến với anh ngay sau đó. Thế vận hội đã đưa anh ấy trở lại Nhật Bản. Anh đã đến Tokyo vào đêm qua, nhưng buổi tập huấn của Đội tuyển Quốc gia sẽ không bắt đầu cho đến ngày mai, vậy nên Sakusa nghĩ sẽ tốt hơn nếu Ushijima ở lại chỗ của anh ấy thay vì phải trả tiền để ở trong một khách sạn nào đó. Ushijima đã chấp nhận lời đề nghị của anh ấy với lời cảm ơn thích đáng; và trong nháy mắt, họ đã ngủ chung giường, ngủ chung với nhau ngay trước khi ngày tập huấn đến.

“Không phaie. Là tôi tự mình thức dậy. ”Cuối cùng anh cũng đáp lại, cố gắng mỉm cười. Anh cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ đang tích tụ bên trong, liệu đó có phải là sự thất vọng? Anh tự hỏi nhưng lại không có thời gian đ suy nghĩ thêm về điều này trước khi Ushijima nói tiếp.

"Hãy dậy để ăn một cái gì đó." Anh nói khi không rời mắt khỏi Sakusa của lúc này. "Tôi sẽ đợi cậu ở bàn."

"Cảm ơn. Tôi sẽ ra trong một lúc nữa. ” Sakusa trả lời. Và Ushijima quay lại để đi vào bàn ăn.

Sakusa hơi uể oải đứng dậy khỏi giường. Anh ấy duỗi người ít hơn bình thường. Chỉ khi cần thiết, nó cũng không phải thói quen trong 10 phút của anh ấy mỗi ngày . Bữa sáng đã sẵn sàng và Ushijima đang ở đó. Sẽ khá là thô lỗ nếu bắt anh ấy phải chờ đợi thêm nữa.

Anh thích anh ấy. Một người đàn ông gọn gàng và lịch sự. Luôn luôn làm mọi thứ một cách hợp tình hợp lí. Anh ấy mạnh mẽ và đẹp trai, và tất nhiên, một vận động viên bóng chuyền cừ khôi. Cả hai đều từng được gọi vào đội tuyển Quốc gia. Ushijima hiện đang sống ở Ba Lan, nhưng họ vẫn giữ liên lạc trong suốt thời gian qua. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua… thì… anh ấy đã mong đợi điều đó. Sakusa hiểu. Họ đã không kết thúc trong một khung cảnh quá tồi tệ. Họ hẹn hò trong gần một năm rưỡi cho đến khi Ushijima được đề nghị sang Ba Lan chơi bóng. Cả hai đã đồng ý rằng sẽ tốt hơn nếu kết thúc mối quan hệ của họ. Không ai trong số họ tin vào các mối quan hệ yêu đương xa . Họ không có đủ thời gian để giải quyết việc đó. Họ không khóc lóc hay tranh cãi. Đó là những gì họ có. Họ chấp nhận và tiếp tục với cuộc sống riêng của mỗi người , đi đến bất cứ nơi nào mà bóng chuyền đưa họ đến.

Sau khi rửa mặt và chải tóc, Sakusa bước vào bếp. Mùi cơm và rau xộc vào mũi anh. Bữa sáng rất đơn giản. Một cái gì đó rất Ushijima.

"Cảm ơn vì đồ ăn, bạn không cần phải làm thế." Sakusa nói khi ngồi xuống trước mặt anh.

"Tôi muốn làm nó. Bạn đã cho tôi ở lại trong căn hộ của bạn. Ít nhất hãy để tôi làm bữa sáng cho chúng ta. ” anh ta trả lời. Sakusa sẽ luôn ngưỡng mộ cách Ushijima có thể làm bất cứ điều gì mà không khiến cho nó trở nên lộn xộn. Nơi này đã được trở nên sạch sẽ và gọn gàng hơn. Anh cảm ơn các vị thần trên cao vì điều đó.

“Chỉ có hai ngày. Anh luôn được chào đón,”anh nói và bắt đầu ăn.

Họ ăn hoàn toàn trong im lặng. Không ai trong số họ là kiểu người có nhiều điều để nói. Sakusa thường là người đưa ra điều gì đó để nói về nó, nhưng hôm nay, tâm trí của anh lại hướng ở một nơi khác. Anh vẫn đang nghĩ về giấc mơ của mình và người mà anh mơ ước. Nếu thành thật mà nói, gần đây anh đã nghĩ về cậu nhiều hơn bình thường.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Ushijima hỏi, có lẽ đã nhận thấy sự mất tập trung  của Sakusa.

"Sao lại hỏi vậy?" Sakusa hỏi ngược lại. Ngạc nhiên hơn bất cứ điều gì.

“Cậu có vẻ bối rối khi tôi gọi cậu trong phòng ngủ. Tôi nghĩ đó là do cậu vừa mới thức dậy nhưng bây giờ cậu có vẻ… mất tập trung ”.

"Vậy sao?" Sakusa nhướng mày nói. Rồi anh thở dài. “Tôi không sao, tôi chỉ đang nghĩ về Thế vận hội và các buổi tập vào ngày mai. Mọi người sẽ ở đó. Tôi chỉ hy vọng tất cả đều giữ phong độ tốt và giữ khoảng cách với tôi ”. anh ấy không nói dối, đó là điều khiến tâm anh ấy hơi lo lắng… nhưng thôi, Ushijima không cần biết toàn bộ sự việc.

"Tôi hiểu mà. Chúng ta có một đội chơi tốt năm nay ”.

“Đúng vậy. Tôi chỉ muốn một số người trong số họ ít ồn ào hơn ... nhưng miễn là họ làm tốt công việc của mình một cách chính xác,thì không sao cả. "

“Tôi đã chơi với một trong những libero trước đây, ở Brazil. Cậu ấy đã từng chơi ở một trường từ đây,cậu ấy hiện đang chơi ở Nga,cậu ta chơi thật sự rất giỏi. Và,đó người đã chơi cùng với bạn ở trường trung học… ”

Trái tim của Sakusa bắt đầu đập nhanh. Tại sao Ushijima đột ngột quyết định nói về Libero ở đội tuyển quốc gia? Anh ấy có để ý không? Không, Ushijima không tinh ý đến vậy. Và ngay cả khi có, anh ấy sẽ không đưa ra chủ đề chỉ để hỏi. Đây chỉ là một sự trùng hợp khủng khiếp. Một trò đùa nực cười từ các vị thần mà anh ta chỉ vừa cảm ơn vài phút trước.

“Motoya…” Sakusa nói. “Ý tôi là, Komori Motoya. Đúng. Anh ấy cũng sẽ ở đó. Anh ấy chơi khá tốt ở trung học, và như tôi biết,thì anh ấy vẫn chơi rất tốt ”. Sakusa nói, cố làm ra vẻ lãnh đạm. Nhưng Không ai biết anh ta chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ trận đấu nào của Komori, hay cách anh ta cẩn thận nhìn chằm chằm vào cậu khi họ thi đấu với nhau. Trái tim anh cũng không gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi anh biết họ sẽ lại chơi cùng một đội tại Thế vận hội.

"Đó sẽ là một trong số những người đồng đội giỏi nhất, nếu cậu ấy được chọn vào Đội tuyển Quốc gia." Ushijima quan sát. "Anh họ của bạn, phải không?" anh hỏi một cách thản nhiên, không nhìn Sakusa.

Một hương vị đắng đầy bắt đầu hình thành trên đầu lưỡi anh. À vâng… anh họ của anh ấy. Anh ta bắt đầu nghĩ. Một chi tiết mà gần đây dường như anh vẫn đang cố gắng bỏ qua.

"Đúng."

“Tôi nghĩ cậu vẫn giữ liên lạc với cậu ấy, hai người có vẻ rất thân thiết. Chắc khi chơi lại với nhau sẽ vẫn rất hay ”. Ushijima nói. Và Sakusa biết anh ấy có ý tốt với lời nói của mình. Anh ấy có thể biết những gì? Anh chưa bao giờ nói với anh bất cứ điều gì về cậu ấy, điều duy nhất anh từng nói với anh là Komori là anh họ của mình. Và chính nó. Phần còn lại đều tốt… phải. Mọi người đều biết họ khá thân thiết với nhau. Có khi là hơi quá thân…

"Đúng vậy, tôi đang khá mong chờ nó." Cuối cùng thì anh ấy cũng nói nỗi lòng của mình. Đó là sự thật. Anh ấy sợ hãi và có hơi chút lo lắng. Anh và Komori Motoya đã chưa nói chuyện với nhau lời nào trong suốt ba năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro