chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yes. It had flaws. But what does that matter when it comes to matters of the heart." —A wise man's fear by Patrick Rothfuss (*)

Komori ngẩng mặt lên bầu trời, tìm kiếm những vì sao mà thể nào nhìn thấy được. Và cũng không thể nào với tới được như nó vẫn luôn vậy.

Trầm ngâm, cậu nhìn chằm chằm vào mảng tối bao la phủ kín phía trên họ. Có thể cậu đang cố gắng tìm câu trả lời cho những câu hỏi mà cậu chưa bao giờ dám hỏi to, hoặc có thể cậu chỉ là đang cố trốn tránh, không thể đối mặt được với những lời nói cố chấp đang cố gắng kéo cậu trở lại với thực tại này.

“Komori-kun? Anh có nghe em không vậy?" một giọng nói ngọt ngào cất lên ngay phía trước cậu.

Komori nhìn xuống. Cậu chớp mắt một lần, rồi hai lần. Là một cô gái đang ngồi trước mặt cậu. Những sợi tóc đen xõa xuống vai. Cùng đôi mắt tò mò nhìn cậu chằm chằm, chờ đợi câu trả lời.

“Anh… anh xin lỗi, anh chưa nghe được phần trước. Anh vừa bị phân tâm khi đang tìm kiếm thứ gì đó trên bầu trời ”. Cậu ấy xin lỗi rồi nở một nụ cười dễ thương và chân thành nhất.
Cô gái nhìn sang chỗ khác, cố gắng che đi đôi má đỏ chỉ vài giây trước. Nó không công bằng, và Komori biết điều đó.

“Đừng thế, không sao đâu, dù sao thì em cũng đang nói những điều nhàm chán mà,” cô nói, cố bào chữa cho Komori vì sự lơ đễng của cậu.

Họ đã ở trong một nhà hàng để ăn tối. Tên cô ấy là Yamamoto Hikari, và họ đang có một buổi hẹn hò, hoặc ít nhất, đang cố gắng. Cô ấy nhỏ hơn Komori hai tuổi và là một fan cuồng của EJP. Cô luôn tỏ ra khá rõ ràng về tình cảm của mình với Komori, nhưng Komori luôn tỏ ra lịch sự đủ để cho cô biết rằng cậu không quan tâm. Tuy nhiên, vài tuần trước, cô đã nhắn tin cho cậu, mời cậu đến một quán cà phê mới mà cô muốn đến, và trước sự ngạc nhiên của cả hai, Komori đã nhận lời. Rốt cuộc, cậu ấy cũng đang muốn thử một cuộc sống mới, hay bất cứ điều đại loại vậy. Sau tất cả sự tức giận và đau buồn, cậu đã quyết định từ bỏ Kiyoomi. Để từ bỏ chúng. Vì lợi ích của sức khỏe tinh thần của mình. Và ai biết được, có lẽ, hẹn hò với ai đó sẽ giúp được một chút. Cậu nhận thức được rằng một người không thể thay thế người khác, cậu ấy không muốn cố gắng làm như vậy. Không. Cậu ấy chỉ muốn bắt đầu lại, bằng cách nào đó.

"Không không. Những câu chuyện của em luôn rất thú vị mà. Anh vẫn luôn muốn nghe chúng. Chỉ là anh đang có một vài thứ trong đầu thôi. " Cậu nói với cô và lại mỉm cười. Bây giờ họ đang ăn tráng miệng. Nhưng Komori hầu như không chạm vào phần của cậu. “Vậy… em đang nói gì vậy?”

"À, thực ra không có gì quan trọng đâu." Cô ấy nói một lần nữa. “Anh nói mình đang tìm kiếm thứ gì đó? Trên bầu trời?" Cô ấy hỏi, quay lại về cậu vừa nhìn, như thể cũng đang tìm kiếm điều gì đó. Làn da của cô ấy trắng như tuyết, và cô khoác lên mình một chiếc áo khoác màu đỏ nhã nhặn hoàn toàn phù hợp với cô ấy. Cô là một người xinh đẹp. Và tốt bụng, vui vẻ và thông minh. Cô ấy xứng đáng tốt hơn.

"Những ngôi sao." Komori trả lời. "Anh đã tự hỏi liệu chúng ta có thể nhìn thấy chúng ở đây trong thành phố hay không." Cậu trả lời khi nhìn lên.

“Ồ” cô ấy mở to mắt thốt lên. Nhìn chằm chằm vào cậu. “em khá nghi ngờ điều đó đấy. Ít nhất thì không phải ở đây, không phải vào mùa đông. Tại mùa này cũng có nhiều mây lắm. Anh thích ngắm sao không? ” cô ấy hỏi có vẻ quá thích thú khi đang ăn những miếng tráng miệng cuối cùng của mình.

"Không chắc lắm. Nhưng anh thích ngắm chúng khi có thể… chúng đã từng cho anh một chút hy vọng, anh đoán anh nên biết sự vắng mặt của chúng như một dấu hiệu… “và đột nhiên một mùi vị chua tựa trên miệng cậu khi những lời nói thoát ra từ đó.

Hikari nghiêng đầu bối rối. Komori nhận ra những điều cậu đang nói nghe thật kỳ lạ làm sao, tất cả đều không đúng ngữ cảnh.

“Af… đừng bận tâm đến anh hahaha, anh chỉ đang nói những điều vô nghĩa thôi.” Komori giải thích bằng một tiếng cười.

Hikari gật đầu, vẻ mặt có chút suy tư.

“Komori-kun… Em có thể hỏi anh một điều được không?” cô ấy hỏi khi mắt cô nhìn xuống bàn tay của cô đặt trên bàn.

"Được mà, cứ tự nhiên." Komori khuyến khích cô, mặc dù cậu không chắc mình có muốn trả lời những câu hỏi đó của cô hay không.

"Em có cơ hội với anh không?"

A ... trong tất cả những câu hỏi trên thế giới này , đây là câu hỏi mà cậu không mong muốn nhất. Hikari đang dán mắt vào mắt cậu, cả khuôn mặt cô ấy dường như đỏ bừng.

Komori đã bắt đầu cảm thấy tệ hơn rồi. Cậu chắc chắn rằng cô ấy đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó rồi nhưng lắng nghe những điều mà chúng ta không muốn chấp nhận không bao giờ là điều dễ dàng. Cậu ấy biết điều đó.

“Anh... Anh không nghĩ vậy. Anh xin lỗi. Đáng lẽ ra anh không nên nhận lời mời của em và làm lãng phí thời gian như vậy ”. Cậu lại xin lỗi, vẫn nhìn cô.

Cô nở một nụ cười buồn nhưng có đủ can đảm để ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Không sao đâu. Em đã biết nó ngay từ đầu. Nhưng dù sao thì em cũng muốn thử một lần. Và em đã rất vui khi anh nhận lời mời của em đến thử quán cà phê mới. Em thậm chí đã có rất nhiều niềm vui. Vì vậy, em đoán rằng mặc dù em chưa bao giờ thực sự có cơ hội, nhưng em rất vui vì chúng ta đã dành thời gian bên nhau ”.

“Em là một người tuyệt vời, Yamamoto. Thật đấy. Em xứng đáng với những thứ tốt hơn. ” Komori nói với giọng hối lỗi.

“Ví dụ như ai đó không bị phân tâm khi nhìn lên bầu trời?” cô ấy phàn nàn nhưng cười ngay sau đó "Em nói đùa đấy,  đang đùa đó, em thề là mình không có tức giận đâu." Cô nói.

Komori thở phào nhẹ nhõm.

"Ra vậy. Nhưng ít nhất là ai đó tốt hơn anh, chắc chắn là như vậy rồi. ”

"Đó là một yêu cầu quá nhiều đấy, anh biết không?" Đối với một người mà vài giây trước còn ngại ngùng không dám nhìn cậu, thì bây giờ cô ấy đã trở nên khá dũng cảm.

Komori đỏ mặt nhưng không nói nữa.

Họ im lặng trong vài phút. Yamamoto dường như vẫn đang xử lý lời từ chối chân thành của Komori, còn đối với Komori, cậu nghĩ tốt hơn là nên im lặng, như một dấu hiệu của sự tôn trọng. Nhưng sau đó, Yamamoto thốt ra một câu hỏi khác mà cậu chắc chắn còn lâu mới mong đợi.

“Em có thể hỏi…” cô ấy bắt đầu một cách chán nản. "Có ai đó đã chiếm được trái tim của Komori chưa?" cô hỏi, nhìn chằm chằm vào cậu lần nữa, một tia tò mò trên đôi mắt đen của cô.

Komori đỏ mặt thêm một chút, cậu nhìn đi chỗ khác, một cơn gió nhẹ thổi qua vào đôi má đỏ ửng của anh. Không có ích gì khi nói dối Yamamoto, cũng như chính bản thân mình. Cậu thở dài, sau đó quay ra đối mặt với cô gái phía trước.

"Nó phức tạp lắm. Nhưng có. Có người." Cậu thận trọng nói. Một sự khô khốc gì đó dàn hình thành bên trong cổ họng cậu.

Yamamoto khẽ gật đầu và cười nhẹ với cậu.

"Em hiểu rồi. Em luôn tự nghĩ rằng nếu một ngày Komori có hứng thú một ai đó, chắc hẳn đó là một người tuyệt vời lắm. ”

Komori suy nghĩ trong một giây. Hình ảnh về Kiyoomi dễ dàng hiện ra trong tâm trí cậu. Kỉ niệm về những giây phút họ bên nhau chợt lóe lên, chẳng chịu rời xa cậu chút nào. Cậu cảm thấy trong lòng mình có chút hờn dỗi. Kiyoomi đối với cậu như một tên khốn, anh đã làm tan nát trái tim cậu hai lần trong đời, vậy mà cậu vẫn ở đây. Khao khát có được  anh, than thở về sự vắng mặt của anh. Ước gì anh xuất hiện từ hư không; và để làm gì? Cậu cũng không chắc. Có lẽ cậu  chỉ muốn gặp anh ấy.

“Ừ, đó là ai đó…. Em sẽ ngạc nhiên đấy. Đồ ngốc ạ, nhưng dù sao thì cũng tuyệt thật. ” cậu thành thật thổ lộ. Không hề có chút tức giận trong lời nói của mình.

Yamamoto để mắt đến cậu lâu hơn một chút, như thể quyết định xem có nên tiếp tục hỏi về vấn đề này tiếp không. Nhưng may mắn cho Komori, cô quyết định bỏ chủ đề này, có thể cảm nhận được bất cứ điều gì trong đầu Komori là điều cô không nên xen vào. Cậu cũng thầm cảm ơn cô vì điều đó.

“Hãy trả tiền cho cái này và về nhà, được không? Đêm nay trời rất lạnh và cũng đã tối rồi ”. Yamamoto gợi ý, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

"Được. Vậy để anh ra thanh toán. “ Cậu ấy đề nghị rồi gọi người phục vụ. “Và anh cũng sẽ trả tiền taxi cho em hoặc đưa em về nhà nếu em cho phép. Đó là điều tối thiểu nhất mà anh có thể làm được."

"Nghe có vẻ tốt cho em đấy." Yamamoto chấp nhận, một nụ cười ngọt ngào nở trên môi.

Cuối cùng, Yamamoto chọn taxi, phàn nàn về thời tiết lạnh giá và muốn về nhà càng sớm càng tốt. Tất nhiên, Komori đã trả tiền cho nó, và yêu cầu cô ấy nhắn tin cho anh khi cô đã về đến nhà.

Nhà hàng không gần tòa chung cư của cậu. Đêm tối và lạnh lẽo, từng cơn gió buốt thổi vào mặt cậu không thương tiếc. Má và mũi của cậu ửng lên một màu đỏ.

Cậu ấy không bận tâm. Cậu chỉnh lại chiếc khăn và bắt đầu bước đi. Có lẽ sẽ mất ít nhất 25 phút, nhưng cậu cần không khí trong lành và vận động thêm chút sau khi giải bóng chuyền đã kết thúc. Khi cậu làm vậy, những kỷ niệm về thời đi học với Kiyoomi ùa tới, trái tim cậu như thắt lại. Kiyoomi đang làm gì bây giờ nhỉ? Cậu tự hỏi. Cậu không biết rằng, số phận đã sắp sửa chơi lá bài may rủi cuối cùng với mình.

*

Một gói nhỏ được giữ giữa các ngón tay anh. Anh ấy đã đến cửa nhà cậu gần hai giờ trước. Anh ta lạnh cóng đến thấu xương và, lần thứ ba trong buổi tối hôm nay, một cặp mắt tò mò từ những người hàng xóm xung quanh nhìn anh đầy nghi ngờ. Cho đến bây giờ, không ai trong số họ dám đến gần anh, mặc dù thật kỳ lạ khi nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành cao lớn đứng bên ngoài cửa hàng xóm của họ trong cái thời tiết lạnh giá như thế này. Anh cố gắng phớt lờ chúng hết mức có thể. Anh ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện này. Tuy nhiên, vận may của anh sắp chìm xuống. Cánh cửa kế bên Komori mở ra. Một người phụ nữ tuổi trung niên bước ra từ bên trong. Cô đã nhìn thấy Kiyoomi khi anh lần đầu tiên đến, và bây giờ, cô vẫn ở đây.

“Xin lỗi, anh bạn trẻ. Mọi chuyện ổn chứ?" cô hỏi, nhìn anh đầy tò mò,cố giữ khoảng cách với anh.

Kiyoomi nhìn cô ấy hơi xấu hổ. Anh không chắc về cách trả lời.

“Vâng… tôi .. tôi đang đợi người sống trong căn hộ này.” Anh trả lời, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

"Trông có vẻ đúng là như vậy nhỉ. Anh ấy có biết cậu đang đến không? Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cậu đã ở đó gần hai giờ, và tôi thậm chí không chắc Komori san sẽ quay lại sớm. ”

Komori san hả? Ra là cô ấy biết cậu ấy. Đúng vậy, tất nhiên là cô ấy biết. Dù gì thì Komori cũng là hàng xóm của cô ấy và biết anh họ của mình có chút cảm nắng, anh khá chắc rằng cậu biết một nửa số người sống tại khu chung cư này.

“Tôi…” anh ngập ngừng. Anh không giỏi nói dối, và anh chắc chắn rằng không có lý do gì để đứng ngoài cửa lâu như vậy. “Thành thật mà nói, tôi không chắc cậu ấy biết tôi sẽ đến. Nhưng, chúng tôi… chúng tôi là bạn thân của nhau. Và tôi muốn đợi anh ấy thêm một chút nữa ”.

Người phụ nữ nhướng mày, như thể nghi ngờ lời nói của Sakusa. Công bằng mà nói, anh ấy cũng sẽ hành động như vậy nếu anh là cô ấy.

“Tôi hiểu rồi…” cô trả lời, rõ ràng là không bị thuyết phục chút nào. "Tôi hy vọng anh ấy sẽ sớm trở lại." Cô ấy đưa ra một nụ cười có vẻ giống như một nụ cười giả tạo và đi đến thang máy.

Kiyoomi không trả lời. Có lẽ điều đó khiến anh càng thêm nghi ngờ, nhưng anh thực sự không thể nghĩ được điều gì khác để nói. Có lẽ chỉ cần cảm ơn là sẽ ổn. Anh ấy tiếp tục chờ đợi.

Vài phút sau, một người bảo vệ xuất hiện, và Sakusa đã thề nguyền hàng xóm của Komori trong tâm trí anh ta. Nhân viên bảo vệ tiếp cận anh ta ngay lập tức.

"Tôi xin lỗi thưa ngài. Nhưng anh không thể ở lại đây nếu anh không đến thăm ai đó hoặc sống ở đây. Những người hàng xóm đang cảm thấy lo lắng khi anh ở đây ”. Bảo vệ nói, có vẻ hối lỗi.

Sakusa thở dài. Không có ích gì khi ở lại đây. Anh không muốn kết thúc bằng việc bị bắt hay những thứ tương tự như vậy vì đã làm xáo trộn sự bình yên của mọi người. Anh xin lỗi và rời khỏi tòa nhà ngay lập tức. Anh nghĩ đến việc đợi bên ngoài, nhưng anh sợ mình cũng sẽ bị đuổi khỏi đó, vì vậy anh quyết định đi bộ xung quanh một chút và quay lại sau.

Ngay cả khi nghĩ rằng anh đã đến thăm Komori vài lần trong những tháng trước, anh ấy không quen thuộc với khu vực lân cận hoặc thành phố. Anh lang thang mà không biết chính xác nơi chân mình đang đưa anh đến là đâu. Có lẽ đây là số phận cầu xin anh từ bỏ mớ hỗn độn này. Anh đã làm đủ tổn thương cậu đủ rồi và chắc chắn không xứng đáng có cơ hội nói chuyện với Komori lần nữa. Để giải thích cho bản thân và tìm kiếm sự tha thứ. Anh tự hỏi Komori ở đâu? Cậu ấy ổn chứ? Cậu đã mặc đủ quần áo để sưởi ấm cho mình chưa? Anh hy vọng Komori sẽ không bị cảm lạnh nếu cậu đang ở bên ngoài. Có thể, Suna đã nói dối anh ấy, và anh họ của anh đã đi du lịch trở lại Tokyo trong kỳ nghỉ. Ý nghĩ về việc anh sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với Komori một lần nữa khiến bụng anh trở nên cồn cào. Anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, như muốn nôn mửa. Anh cần phải ngồi xuống một lúc. Anh đi bộ thêm vài dãy nhà, một công viên trong tầm mắt. Một cửa hàng tiện lợi chắc chắn sẽ là nơi tốt hơn để nghỉ ngơi và sưởi ấm, nhưng Sakusa không chắc liệu mình có thể đến được đó hay không cho đến khi tìm thấy một cửa hàng, vậy nên công viên sẽ thích hợp hơn. Anh đã đi về phía nó. Trời tối và với không khí đặc sệt thổi xung quanh, anh không chắc việc ngồi xuống có thực sự là một ý kiến hay hay không, nhưng anh cần phải đặt tâm trí và cơ thể của mình cho thật bình tĩnh. Anh với tới chiếc ghế dài đầu tiên anh nhìn thấy. Anh hít vào và thở ra qua lớp khẩu trang của mình. Giữ chặt món quà hơn. Anh ngẩng đầu lên. Một đôi mắt xanh thẳm đang nhìn anh qua sân chơi. Nó đủ tối để không nhìn thấy nhiều, nhưng anh vẫn có thể nhận ra đôi mắt đó ở bất cứ đâu. Một đôi lam tròn đầy ngạc nhiên.

*

Quá chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, Komori đi loanh quanh một chút. Cậu đến một công viên cách khu chung cư của nình vài dãy nhà. Cậu không chắc mình đang nghĩ gì khi quyết định ghé qua và ngồi trên một chiếc ghế dài. Trời tối và lạnh, và cậu cũng không có lý do gì để ở đây. Nhưng vì đây không phải là ý tưởng hay nhất của cậu, cậu quyết định ở lại một lúc nữa. Cậu chỉ là chưa muốn về đến nhà, về căn hộ trống trải chỉ để ở một mình với những dòng suy nghĩ hoài niệm. Có lẽ cậu đã sai khi không đến nhà bố mẹ vào những ngày nghỉ lễ. Mẹ cậu hẳn đã rất thất vọng khi cậu nói với bà ấy tin này, bào chữa cho bản thân rằng có rất nhiều việc không tồn tại phải làm. Cô nói với anh, cô mong anh và Kiyoomi sẽ cùng họ trải qua Giáng sinh và năm mới như những ngày xưa. Nhưng tất nhiên, Kiyoomi sẽ không đột ngột xuất hiện để cùng họ đón Giáng sinh.

Một âm thanh phát ra từ sân chơi đưa cậu ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Một bóng dáng cao lớn ngồi ở băng ghế đối diện sân chơi, chỉ cách vài mét trước mặt cậu. Cậu nhìn nó, chỉ còn một bóng mờ trong đêm đông tối. Nhưng cậu cứ nhìn chằm chằm, mắt nhanh chóng thích nghi với bóng tối, và sau đó, người đàn ông ngồi trên băng ghế nhìn lên, mắt nhìn sang cậu. Và nó đập vào người anh như một xô nước lạnh. Komori mở to mắt. Tim cậu đập nhanh đến mức tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Họ ở xung quanh mà không tìm kiếm nhau, vậy mà, họ vẫn ở xung quanh,lại luôn tìm thấy nhau.
Sakusa Kiyoomi đang ngồi ở băng ghế đối diện sân chơi.

(*)Yes. It had flaws. But what does that matter when it comes to matters of the heart." —A wise man's fear by Patrick Rothfuss:
"Đúng. Nó có sai sót. Nhưng điều đó quan trọng gì khi nó là vấn đề đến từ trái tim." —Một nỗi sợ hãi của người đàn ông khôn ngoan bởi Patrick Rothfuss

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro