chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xem ai đến này! Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối con đến thăm chúng ta đấy, Kiyoomi-kun! ” Mẹ của Motoya đã ló đầu ra khỏi lối vào phòng khách. Motoya đang đứng cạnh anh, đưa ra một đôi dép đủ rộng để anh có thể xỏ chân vào.

Đã hơn 15 năm kể từ lần đầu anh gặp bác của mình. Nhưng ngay cả khi thời gian đã trôi qua rất lậ, cô ấy trông vẫn tươi tắn và trẻ trung như ngày nào. Không có một sợi tóc trắng nào trên mái tóc đen óng của cô ấy. Đôi mắt xanh biếc luôn vui vẻ chào đón anh, hoàn toàn phù hợp với nụ cười ấm áp của cô. Một số nếp nhăn đã hình thành trên góc của khuôn mặt cô, nhưng Sakusa nghĩ rằng chúng trông vẫn rất ổn.

"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người đột ngột như vậy." Anh lịch sự cúi đầu nói, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.

“Ôi con yêu, không hề. Mau vào với mọi người nào. Motoya và bác đang ăn một ít dưa hấu. " Cô ấy nói rồi di chuyển tay chỉ vào phòng khách. Sakusa vâng lời và làm theo. Motoya cũng vậy.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi Thế vận hội kết thúc, và giải bóng chuyền tiếp theo sẽ không bắt đầu cho đến tuần sau. Motoya đã thuyết phục anh ở lại Tokyo thêm vài ngày, và cả hai đã đồng ý đi tàu trở lại Osaka và Hiroshima vào thứ Bảy tới.

Vào đêm anh trở về căn hộ của mình, Motoya đã gửi cho anh một bức ảnh của gia đình mình. Mọi người đều tươi cười, giơ tay chào.

Về nhà rồi. Cả nhà chào em này. - dòng tin nhắn ngắn bên viết ngay dưới bức hình.

Và Sakusa đã cảm thấy một cảm giác hồi hộp ấm áp và quen thuộc trong lồng ngực anh. Niềm khao khát về một nơi chưa bao giờ là nhà của mình nhưng lại cảm thấy nhung nhớ trong nhiều năm.

"Hãy về nhà anh vào mai đi!" lời đề nghị của anh họ như đánh thẳng vào anh. Vì bọn họ đã nhắn tin với nhau kiểu sẽ luôn nhận được hơn 1013 tin nhắn hàng ngày với Motoya. "Khá chắc chắn rằng bố mẹ và chị của anh sẽ thích gặp em." cậu ấy nói với giọng điệu vui vẻ.

Và làm thế nào để từ chối điều đó? Anh ấy không thể. Motoya sẽ không để anh làm vậy.

"Mọi người đều đã thấy cả hai đứa trên TV tại Thế vận hội đấy." Bác Fumiko nói, cầm lấy một lát dưa hấu ngon ngọt trên đĩa đưa cho anh. “Thật tiếc khi không sâu vào vòng trong, nhưng hai đứa đã làm rất tốt. Bác rất tự hào khi có tới tận hai vận động viên Olympic trong nhà này. ”. Và với nụ cười tươi rói của bác hiện lên, Sakusa có thể nói rằng bác ấy không nói dối. Bác ấy trông thật sự tự hào. Khiên cho Sakusa đỏ mặt.

“Cảm ơn,” anh lẩm bẩm. Motoya đang nhìn chằm chằm vào anh ,nở một nụ cười sắp nở trên đôi môi đó của cậu.

“Thôi nào,mẹ ơi! Đừng buột miệng nói những thứ đó với Kiyoomi, mẹ sẽ khiến em ấy trông như một quả cà chua mất. ” Và bây giờ cậu đang cười khi đứng dậy và đi vào bếp.

Sakusa cau mày lại. Mặt càng đỏ ửng hơn. Anh ghét tên ngốc đó.

Bác Fumiko chỉ cười khúc khích.

“Nói đi, Kiyoomi, con có ở lại ăn tối không? Hay con đã có hẹn gì với gia đình chưa? ”

Sakusa hắng giọng.

“cháu... bố mẹ cháu hiện không có nhà. Cháu đã gặp họ trước Thế vận hội. Họ gửi cho một vài tin nhắn trước đó rồi.nói với cháu họ sẽ đi công tác trong hai tuần .và trước đó, Họ nói cháu có thể ở trong nhà nếu tôi cần, nhưng cháu thấy thoải mái hơn khi ở căn hộ của mình ”. Sakusa không bận tâm đến sự vắng mặt của gia đình mình chút nào. Mọi chuyện luôn như vậy, và dù không phải là gia đình thân thiết hay ấm áp nhất trên thế giới, họ vẫn hòa thuận với nhau. Không bao giờ có những cuộc cãi vã hay đánh nhau. Mọi thứ giống như một thủ tục đã được sắp xếp sẵn vậy, và anh cảm thấy khá ổn với nó.

“Mẹ ơi, con đã mời Kiyoomi ăn tối rồi. Xin lỗi vì đã không nói sớm. Con muốn nó là một bất ngờ ”. Motoya quay trở lại từ nhà bếp. Một tay cầm dao và nĩa, tay kia cầm vài chiếc khăn ăn. Cậu nở một nụ cười hối lỗi với mẹ.

"Không sao đâu.  Thật sự rất vui khi có cả hai đứa đều ở đây. Sau đó nhớ nói cho chị em của con rằng Kiyoomi đang ăn tối với chúng ta để họ có thể cùng ăn với chúng ta sau khi làm xong hết việc, ”cô yêu cầu khi nhìn con trai mình. Sau đó, cô quay lại để nhìn Sakusa. “Con luôn được chào đón ở đây,” giọng cô nhẹ nhàng và dịu dàng.

“Cảm ơn…” Sakusa cảm thấy gần như choáng ngợp. Motoya đặt cái nĩa và con dao bên cạnh đĩa của mình và anh biết sự thật là anh chưa từng có came giác như vậy.

“Ăn dưa hấu này đi, sau đó hai đứa có thể giúp mẹ làm bữa tối. Thật vui khi thấy kỹ năng nấu nướng của con đã tốt hơn nhiều kể từ khi bạn rời khỏi nhà. " Bác ấy nói điều này như mong đợi một phản ứng gì đó đến từ họ.

"Tất nhiên!" Giọng của Motoya có vẻ háo hức và Sakusa không thể không mỉm cười được. Anh ấy chắc chắn đã cười nhiều hơn bất cứ khi nào anh ấy ở đây. Nó thật sự giống như một căn bệnh chuyền nhiễm vậy.

*

Đó không phải là một bữa tối yên bình, không hề. Toàn tranh cãi ,những trò đùa và đôi lời trêu chọc. Sakusa sẽ nói dối nếu anh nói rằng anh không tận hưởng từng giây từng phút của nó. Thức ăn rất ngon, cuộc nói chuyện cũng rất vui vẻ, và họ đã ăn cho đến khi no bụng.

Ichika, em gái của Motoya luôn miệng hỏi họ làm thế nào mà đội bóng chuyền từ trường đại học có thể biết ngay Motoya là anh trai của con bé, nhưng khoảnh khắc cô ấy nói chủ nhân với cú giao bóng chết người, Sakusa Kiyoomi, là em họ của con bé,thì lại không ai sẽ tin cả

“hai người thậm chí còn chả giống nhau tí nào cả! Em đã có một vận động viên Olympic là anh trai, và chả ai tin Sakusa-san cũng là em họ của em. ” Con bé lặp đi lặp lại, lộ rõ ​​vẻ khó chịu và một cái bĩu môi đáng yêu, giống y như Motoya thường làm. "Như thể anh em họ phải giống nhau vậy!"

Sakusa đã tìm thấy niềm vui khi đó, nhưng sau đó từ "anh em họ" cứ mãi vang lên trong đầu anh.

“ Nhưng, thật không tốt khi con khoe khoang về mấy cái đó,” ông Komori nói. “Không ai thích mấy người lúc nào cũng khoe khoang cả.phải khiêm tốn lại. Bên cạnh đó, nếu con định khoe khoang điều gì đó, ít nhất hãy đảm bảo rằng chúng là thành quả của chính con ”.

"Cha, làm ơn, đừng phá hỏng bầu không khí vậy mà." Ichika nheo mắt lại.

"Con bé đang cố gắng trông thật ngầu trước mặt Kiyoomi đó." Chị của Motoya nói đùa. Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vào lưng Ichika, nhắc nhở con bé phải kính trọng cha mình. Tuy nhiên, chị ấy cũng đang cười.

“ ò, em nhớ rồi mà…” chị ấy tiếp tục nói. “Kiyoomi-kun, có lẽ em sẽ sớm nhận được lời mời, nhưng em có định tham dự đám cưới của chị không? Chị sẽ không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào đâu ”.
Sakusa tròn mắt ngạc nhiên. Anh không biết chị ấy sẽ kết hôn. Anh thậm chí còn không biết chị ấy đã có bạn trai.

“ À, chúc mừng, em không biết chị sắp kết hôn,” anh nói, giọng lịch sự và chân thành. “Và đương nhiên ,em sẽ tham dự. Cảm ơn vì đã mời em, Yua-Nee-san. ”
Ở bên cạnh anh, anh có thể cảm thấy Motoya đang mỉm cười một cách trìu mến. Tim anh cảm giác như hơi thắt lại.

"Và đừng lo lắng về vụ tập bóng chuyền, chị đảm bảo sẽ chọn và lúc rảnh rỗi cho của cả hai đứa." Chị ấy nói thêm một cách tự hào.

"Nee-san đã hẹn hò với anh chàng đó được khoảng ba năm rồi." Motoya nói, có lẽ đã đọc được suy nghĩ vừa nãy của Sakusa. “Một chàng trai tốt, em có thể sẽ thích anh ấy đó. Anh ấy cũng không nói nhiều đâu”.
“Còn em thì sao, em trai? Em có định đưa ai đó đi dự đám cưới với mình không? " Yua hỏi với một nụ cười tự mãn.

Trái tim của Sakusa như ngừng đập trong vài giây. Motoya chỉ đơn giản nhướng mày.

“Không,” Motoya trả lời thẳng thừng.

“Anh có chắc không, Nii-san? Dạo này em thấy anh toàn nhắn tin cho ai đó rất nhiều cả ngày. Đừng nghĩ rằng em và cả nhà không nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch mà bạn tạo ra bất cứ khi nào bạn nhìn thấy màn tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại của mình, ”Ichika sắc mặt như thường lệ. Con bé lại nói ra sự thật một cách thẳng thừng.

“Cẩn thận với cái miệng đó. Con đang ở trước mặt bố mẹ,và cả nhà đấy ”. Mẹ cô đã mắng cô với ánh mắt nghiêm khắc. Ichika nhún vai và xin lỗi.

"Có phải Motoya đang hẹn hò với ai đó không đấy?" Ông Komori hỏi mà không để ý đến sự tò mò của anh.

Và Sakusa cảm thấy một áp lực kinh khủng trong lồng ngực mình. Motoya có nhắn tin cho người khác trong khi họ cũng nhắn tin không? Rốt cuộc, cậu ấy đã nói với anh rằng cậu có thể đang thích một ai đó và… và Sakusa cảm thấy như một mớ hỗn độn lớn. Ý nghĩ về việc Motoya hẹn hò với một cô gái (hoặc một chàng trai) thậm chí còn không xuất hiện trong đầu anh; nhưng Motoya là một vận động viên chuyên nghiệp, với một thân hình vừa vặn và một khuôn mặt ưa nhìn. Ngoài ra, cậu còn tốt bụng, thân thiện và rất quan tâm tới người khác. Sẽ không ngạc nhiên nếu một vài người theo đuổi cậu… và luôn có khả năng cậu ấy đã đổ một trong những người đó, phải không?… Áp lực bây giờ giống như đang có một mũi nhọn đâm xuyên qua anh vậy.

"Con không hẹn hò với ai cả, bố ạ." Nhưng đôi má của Motoya ửng hồng như đang phản bội lại lời nói của cậu và Sakusa nhận thấy vai của người anh họ hơi căng ra như thế nào.

“Đừng nói dối, trước đây em có bao giờ có tâm trạng đáng yêu như vậy đâu. Hay em đã gặp ai đó tại Thế vận hội rồi? ” Yua tò mò hỏi.

“Anh ấy không,” Sakusa cũng ngạc nhiên trước lời nói của mình. Anh ấy không cố ý nói to điều đó. “Ý em là… bọn em đã ở cùng tất cả thời gian. Cả lúc luyện tập với nghiên cứu các trận đấu. Còn không có thời gian để gặp gỡ các vận động viên khác. "

Motoya mở to mắt, nhưng bằng cách nào đó cơ thể cậu đã thoải mái hơn. Anh định nói gì đó, nhưng trước khi anh có thể, bác Fumiko đã nói lại.

“Được rồi, dừng lại ở đó. Để thằng bea yên đi. Mẹ khá chắc rằng Motoya sẽ cho chúng ta biết nếu nó đã gặp ai đó, không cần phải nói dối đâu. Và ngay cả khi không muốn chia sẻ điều đó ngay lập tức, đó không phải là việc của chúng ta.rõ chưa mọi người? ” giọng bác ấy lớn đủ để họ biết rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đó.

"Vâng thưa mẹ." Cả hai cô gái đều trả lời, lộ rõ ​​vẻ chán nản.

"Cảm ơn mẹ!" Motoya nở nụ cười, nhiều hơn là chỉ cảm ơn mẹ cậu.

"Được rồi, chúng ta nên bắt đầu dọn dẹp thôi."

*

Motoya đang nhìn anh trong bóng tối, đôi mắt sáng lấp lánh với ánh đèn phản chiếu từ bên ngoài cửa sổ. Họ nằm cạnh nhau trên những tấm nệm trải trên sàn gỗ. Màn đêm yên tĩnh và điều duy nhất Sakusa nghe thấy là hơi thở của Motoya.

“Chuyện gì vậy, Kiyoomi? Em đang nghĩ gì vậy?" người anh họ của anh bắt đầu hỏi một cách ồn ào.

Nhưng Sakusa không chắc chính xác những gì đang nghĩ trong đầu mình. Anh không trả lời,nhưng mắt anh ấy dán chặt vào trần nhà mà anh gần như không thể nhìn thấy.

“Em biết đấy… anh không có hẹn hò với ai cả. Anh sẽ nói cho em biết nếu anh… ”Motoya lầm bầm.

Trái tim Sakusa đập loạn xạ.

“ Nhưng mà,” cậu thì thầm tiếp tục. "Anh đã nói với em là có ai đó rồi."

"Đấy có phải là người mà chị anh vừa nói đến không?" Sakusa cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu.

“Mmnh…” Motoya chỉ bập bẹ một câu khẳng định.

“Vậy mấy ngày nay hai người đã nhắn tin nhiều nhỉ? Ý em là khi chúng ta cũng như vậy ”. Giọng Sakusa hơi run. Anh ấy cần một câu trả lời.

"Em… em thật sự rất ngốc và chả biết gì đấy em biết không…” cậu nói bằng một giọng mệt mỏi, quay người nằm ngửa. “Anh vẫn chưa nói với cậu ấy. Bọn anh bị gián đoạn khi anh định hôn cậu ấy… ”
Sakusa nuốt nước bọt, tim anh đập nhanh hơn. Đầu anh ta hơi nghiêng để nhìn Motoya, có lẽ đang tìm kiếm đôi mắt màu đại dương của cậu để lặn vào. Nhưng nó lại bị cánh tay che đi nửa khuôn mặt và điều duy nhất Sakusa có thể nhìn thấy là một đôi môi mím chặt, như thể buộc phải giữ lấy lời nói ở trong lòng.

Sự thất vọng. Lớn lên bên trong với ký ức. Chỉ là sự mờ ảo của những điều mà anh không chắc là có thật hay chỉ là một phần của giấc mộng. Có thể chỉ là một sự hiểu lầm.
“Chưa nói với cậu ấy…” anh nghe thấy giọng nói của Motoya gần như nhỏ dần đi, môi gần như không hé mở. Di chuyển từ từ để đối mặt với bức tường, quay lưng lại với Sakusa.

"Tại sao không…?" Sakusa hỏi bằng một giọng trầm lắng, gần như là một lời thì thầm.

"Anh sợ….Anh chỉ nhớ rằng cậu ấy thật sự ngốc đến mức nào ”.

Giọng của Motoya có vẻ xa xôi, những lời nói như đâm vào tường. Ngực của Sakusa là một hỗn tạp cảm xúc nặng nề. Sự phấn khích và háo hức sau đó là sự bối rối và cảm giác tội lỗi. Từ chối và từ chối. Ý muốn nói điều gì đó đột ngột bị chặn lại bởi một thứ gì đó như thắt lại nơi cổ họng cậu. Cậu quay người lại, đôi mắt nhìn vào cổ Motoya.

Yên tĩnh. Anh họ của anh đã không nói bất kỳ từ nào khác trong vài phút.

Sakusa cảm thấy cơ thể mình choáng váng, dục vọng dần dần xâm chiếm bên trong. Anh muốn chạm vào cậu, để ôm lấy cậu. Cánh tay anh muốn chạm tới cơ thể ấm áp của Motoya, anh có thể nghe thấy trái tim mình đang đập mạnh, loạn xạ, cho đến khi một tiếng ngáy nhỏ làm gián đoạn mọi suy nghĩ. Anh giữ vững lại cánh tay vẫn ở trên không.

Motoya đã ngủ.

Cánh tay của Sakusa chống xuống nệm, anh cười khúc khích, một nụ cười mà chẳng ai có thể thấy trên môi anh. Tất cả những lo lắng của anh ấy đã được rửa sạch chỉ trong vài giây. Cảm giác tội lỗi và bối rối được thay thế bằng tình yêu và sự dịu dàng.

Không sao… không sao.

Anh đã nói dối bản thân đến mức anh nghĩ rằng anh tin điều đó. Hơi thở của Motoya giống như một bài hát ru. Chẳng bao lâu, sự mệt mỏi đã đưa anh ra khỏi thực tại, rơi vào một giấc ngủ sâu, nơi mọi thứ trở nên có ý nghĩa hơn.

*

>> Từ: Kiyoomi <3
Đang phòng của em rồi.
Chuyến đi thế nào? [1:47 chiều]

<< Từ: Motoya -3-
Không sao đâu. Anh vẫn còn hơn một giờ nữa. Anh sẽ nghe một vài bản nhạc, có thể chợp mắt một chút. [1:48 chiều]

>> Từ: Kiyoomi <3
Đừng ngủ quên trên tàu. Nhắn tin cho em khi anh đã đến ký túc xá. [1:53]

Komori mỉm cười. Cậu đang đi tàu trở lại Hiroshima. Kiyoomi đã rời đi nửa giờ trước, ở Osaka. Họ đã gặp nhau tại nhà ga và cùng nhau đi tàu trở lại sân tập bóng chuyền.

Kiyoomi đã nhắn tin cho cậu ngay khi anh đến nơi, và điều đó khiến trái tim của Komori trở nên phấn khích.

Cậu biết đây chính xác là những gì chị em mình đã muốn nói vào lúc đó trong bữa tối. Cậu không thể không làm vậy. Đúng như lời em gái cậu đã nói, cậu cười như một tên ngốc mỗi khi nhìn thấy tin nhắn từ Kiyoomi.

Cậu đã không thể nhận ra mình đã nhớ anh nhiều như thế nào trong suốt ba năm qua. Bằng cách nào đó, những năm đó dường như quá xa so với ngày hôm nay. Giống như một giấc mơ kỳ lạ, sống động trong trí nhớ của cậu nhưng rất xa vời để trở thành sự thật.

Chỉ có điều,đó không phải là một giấc mơ và nó đã thực sự xảy ra.

Cậu ấy đã đi đến một quyết định ngay sau đó. Chà, có lẽ đó không chỉ là một chuyện, mà là một loạt các sự kiện đã dẫn anh đến con đường mà cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi. Nhưng đó là một bất ngờ đối với cậu. Đó không hẳn là một vấn đề lớn, nhưng nó đã làm trái tim cậu đau đớn theo cách mà cậu không thể giải thích được. Rốt cuộc thì cậu ấy không mạnh mẽ như vậy.

Cậu sẽ chỉ hạnh phúc với những tháng ngày êm đềm mà họ tình cờ có nhau, với những cuộc gọi hay thỉnh thoảng là những dòng tin nhắn. Một cuộc đoàn tụ, hoặc sum họp gia đình. Nó luôn luôn cảm thấy đúng. Có thể chia sẻ những điều nhỏ nhặt này với Kiyoomi luôn là quá đủ. Cho đến khi có lẽ nó không thể như vậy. Cho đến khi cậu nhận được ít hơn nhiều so với những gì cậu đã cố làm

Và ngay sau đó, cậu nói lời chia tay.

Cậu đã suy nghĩ và đưa ra lựa chọn của mình. Kiyoomi luôn cảm thấy như ở nhà với cậu. Một nơi mà anh sẵn sàng quay trở lại bất cứ khi nào. Và cũng giống như tất cả những nơi khiến chúng ta ngập tràn hạnh phúc, Motoya cũng cảm thấy rất khó để rời đi. Sớm nhận ra rằng rời xa những thứ mình yêu thích không phải là một việc dễ dàng thực hiện. Nó đòi hỏi lý trí và quyết định cứng rắn của mình. Bởi vì thế giới đầy những thứ phù du luôn thay đổi. Và giống như mọi mùa giải kết thúc và trôi qua, cậu biết rằng điều này cũng sẽ trôi qua. Rồi một ngày cậu thức dậy và mọi thứ xung quanh đều ổn. Không có lí do gì để bước xuống. Không có lý do gì để mỉm cười hoặc cười từ thiện như cậu ấy vẫn thường làm. Và mọi thứ, một lần nữa, trông xanh hơn qua đôi mắt xinh đẹp của anh ấy tỏa sáng với ánh nắng và bầu trời. Cậu ấy cũng đã gặp những người mới và kết thêm bạn mới. Cậu trở thành một trong những Libero giỏi nhất cả nước. Cậu đã làm rất tốt.
Và rồi, vào một ngày khác sau khi rời nhà, cậu phát hiện ra Kiyoomi đang hẹn hò với Ushijima.

Cậu cảm thấy tim mình như ngừng đập và thắt lại, nhưng cậu đã không thể hiện điều đó ra.cậu chỉ cười và cầu chúc hạnh phúc đến với họ.

Kiyoomi không bao giờ để ý đến cậu.

Và mặc dù cậu muốn lờ nó đi, nhưng giả vờ như những năm tháng đó chưa bao giờ xảy ra ngay từ đầu, sâu trong lòng, cậu hoàn toàn biết rõ họ vẫn ở đó, sẵn sàng đuổi theo nếu cậu không làm gì đó.

Nhưng đó không phải là quá khứ mà chúng ta nên để lại nơi nó thuộc về? Chôn sâu vào ký ức của chúng ta. Sau cùng, họ đã gặp lại nhau và nói chuyện bình thường. Có lẽ cậu đã hiểu lầm mọi thứ.

(Chỉ có điều là cậu đã không.)

-------------------------------------------------- ---------------------------------------------

Tháng 10 năm 2021 (Còn một tháng nữa là đám cưới của chị gái Motoya).

Suna Rintaro đang uể oải cuộn mình rồi bỏ điện thoại xuống. Không có gì đáng để nói về ngày hôm nay. Chỉ có một số hình ảnh xung quanh Atsumu và Black Jackals.

Hehe ba tên ngốc.

Nhưng anh phải thừa nhận tất cả bọn họ đều là những tuyển thủ quái vật mà anh thầm kính trọng. Hoặc có lẽ không phải Atsumu. Anh không tôn trọng Atsumu đến vậy, nhưng anh nhận ra tài năng của cậu như một chuyền hai.

Anh quay người lại, tìm kiếm Komori. Đáng lẽ họ phải đi ăn tối cùng nhau và anh ấy đang đợi cậu. Libero đang đi về phía anh, điện thoại vẫn còn áp vào tai. Cậu đang vui vẻ trò chuyện, một điều đã trở thành thường lệ.

Komori đứng trước mặt anh, nói "hẹn gặp lại" với người ở đầu dây bên kia. Suna nhướng mày nhìn cậu.

“Xin lỗi vì đã khiến em phải đợi, Rin. Chúng ta đi chưa?"

Suna tự hỏi liệu cậu có thực sự xin lỗi không.

"Được." Anh trả lời thẳng thừng khi họ bắt đầu tìm đường. "Lại là anh ta à?"

"Ý em là Sakusa?" Komori liếc nhanh nhìn anh.

Suna không trả lời. Komori hoàn toàn biết rõ điều đó, đúng, ý anh ấy là Sakusa.

“À đúng rồi, bọn anh đang nói về một số thứ. Cậu ấy sẽ đến Hiroshima vào thứ Hai tới. ” Cậu vui vẻ nói. Komori trông rất vui vẻ đến nỗi Suna nghĩ rằng cậu ấy sẽ bắt đầu ngâm nga mấy giai điệu ngớ ngẩn bất cứ lúc nào.

Anh ước điều đó sẽ không xảy ra.

“Hai người đã trở nên thân thiết hơn lần nữa, hả? Ngày nào cũng nhắn tin nói chuyện, hỏi thăm nhau. Osaka không hề gần như vậy, ngay cả khi anh đi tàu…. “Giọng điệu của Suna rất bình tĩnh. Đôi mắt anh ấy vẫn bình thường như thường lệ. Những lời này anh không có ý gì xấu cả, nhưng anh vẫn muốn biết.

“ Cũng không thân lắm đâu. Thì, ít nhất không thăm nhau nhiều đến vậy. Bọn anh mới chỉ gặp nhau 4 hoặc 5 lần kể từ khi mùa giải bắt đầu. Và vâng ... có thể đôi khi là nhắn tin hay facetime một chút, nhưng đó chỉ là một việc hàng ngày diễn ra thôi. Không có gì quan trọng." Komori nhún vai, có lẽ đang hiểu cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu.

"Anh gặp cậu ấy còn thường xuyên hơn gặp mẹ của mình."

"Vậy thì sao? Em cũng vậy mà. Anh toàn gặp em còn gì”.

“Không tính. Chúng ta đang ở trong cùng một đội. Nhưng dù sao, em đã nghĩ anh và Sakusa không còn nói chuyện nữa… còn thế vận hội là một ngoại lệ vì cả đội. ”
Komori nhếch mép.

"Em có ghen không, Rin?" Cậu nói với một giọng điệu trêu chọc.

"Có thể như vậy đấy, nhưng đó không phải là vấn đề." Suna cười đáp. Anh ấy không khó chịu, và nụ cười của anh ấy, thực tế, là một nụ cười thành thật và dịu dàng.

“Aww Rin, em sẽ khiến anh phải lòng em mất thôi,” Komori nheo mắt một cách đáng yêu, nụ cười toe toét nở trên môi.

Suna bật cười.

“Naaa, anh chả phải gu của em đâu. Còn nhiều thứ phải đổi lắm. ” Suna nhún vai. “ Trông như em không đủ tệ, hay có gì đó độc ác…” Suna đủ nhanh nhẹn để né cú đá nhỏ của Komori vào mình. Với một tiếng cười khúc khích chế giễu, anh đứng cách xa Komori để giữ cho mình an toàn trước những cú đánh của cậu.

“Bỏ nó đi, Rin! Và đừng nói về nó nữa, ”Komori phàn nàn, chu môi bĩu ra và nheo mắt lại.

Suna hít thở sâu. Anh không chắc mình phải là người nói điều này, nhưng anh biết ai đó phải làm vậy. Anh sẽ nói cho cậu biết.

“Nghe này, em không muốn nói nghe như bà của anh và chuyện đó,anh biết đấy, em không thực sự quan tâm đến việc người khác quyết định hẹn hò hay bất cứ điều gì, nhưng… Chỉ là, đừng quên chuyện này. Cậu ấy là em họ của anh, và là con trai. Và có lẽ chúng ta không bận tâm về điều đó, và những người chúng ta quen cũng thế… Nhưng, còn cậu ấy thì sao? có thấy phiền không?cậu ấy có biết không, Motoya? Anh đã nói chuyện với cậu ấy về nó chưa? Hay hai người chỉ đang cố tỏ ra ngốc nghếch, cố tình làm ngơ nó đi? ”

Komori vẫn im lặng, mắt nhìn xuống sàn.

“Anh chưa nói với cậu ấy. Anh thậm chí không chắc đây là gì. Nó chỉ xảy ra và anh đã để mình bị nó cuốn đi… ”Komori lầm bầm.

Ít nhất thì cậu cũng thành thật với bản thân về điều này.

"Và rồi chuyện gì xảy ra? Anh có thể giả vờ bao lâu rằng anh cảm thấy ổn với nó? " Những lời nói của Suna giống như những lưỡi dao nhỏ xuyên qua lồng ngực của Komori. “Nếu em biết đây chỉ là một trò chơi giữa hai người, em sẽ không nói gì cả. Em thề. Nhưng em đã thấy đôi mắt của anh bật ra tia lửa tình yêu mỗi khi anh nói chuyện với cậu ấy, hoặc nụ cười ngu ngốc đó của anh dịu đi như thế nào khi anh nhìn thấy cậu ấy… em có cảm thấy như muốn phát điên lên. ”

Komori cười khúc khích. Cậu biết Suna không nghiêm túc về phần cuối cùng đó, đó là cách để giúp cậu ít lo lắng hơn so với thực tế. Suna là một người tốt. Anh ấy quan tâm đến đồng đội và bạn bè của mình. Komori đánh giá cao điều đó.

“Và những gì em đang cố gắng nói… Tốt hơn là anh nên tìm hiểu những gì trong tâm trí anh trước khi nó trở nên quá nặng khiến anh không thể giữ mình nổi. Nhưng quan trọng nhất, hãy luôn thành thật với chính mình… “Cuối cùng thì Suna cũng nói xong.

Komori nhìn chằm chằm vào anh, anh đang cười nhưng lại chẳng giống như cười. Có một nỗi đau nào đó hiện lên trong mắt anh.

“Anh vẫn luôn thành thật với bản thân mình. Kể từ khi học cấp 3 khi cuối cùng anh cũng hiểu được cảm xúc thật của mình. Anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì về nó bởi vì mọi thứ với Kiyoomi vẫn như trước đây. Anh muốn nó diễn ra thật tự nhiên. Anh đã nghĩ nó giống như một thứ gì đó chắc chắn sẽ xảy ra. Không cần phải nói từ nào. Nhưng anh nghĩ em đã đúng. Anh không nên cho rằng cậu ấy cũng biết và cảm thấy như vậy, bởi vì anh nghi ngờ, cậu ấy… rất thích, chủ động… ”Komori thở dài với tất cả nỗi buồn của mình. Suna không mong cậu trút được nhiều chuyện như vậy, nhưng anh rất vui vì đã làm được như vậy.

Suna liền gật đầu hiểu ý.

“Cảm ơn, Rin…” Komori nở một nụ cười rạng rỡ. Suna hơi đỏ mặt. “Anh sẽ làm rõ mọi thứ sau đám cưới. Anh không muốn mọi thứ trở nên khó xử trước hoặc trong sự kiện đâu”.

“Một sự lựa chọn đúng đắn đấy,” Suna đồng ý. “Và rất vui vì giúp được anh,” anh nói với nụ cười đáp lại.

Suna Rintarou có thể có hoặc không thích Komori theo cách lãng mạn. Nhưng kể từ khi gặp anh lần đầu tiên ở Trung học Quốc gia, anh đã biết đối với anh việc yêu cậu sẽ chỉ là một bàn thua và người đau khổ duy nhất sẽ là anh. Tuy nhiên, trở thành bạn của cậu là điều mà anh có thể cho phép mình làm. Cái cớ hoàn hảo để chăm sóc nụ cười đáng yêu đó của cậu.

-------------------------------------------------- -------------------------------------------------- -------------

Ngày 20 tháng 11 năm 2021 Ngày cưới
Sakusa đến khách sạn nơi tiệc cưới sẽ diễn ra. Một người phụ nữ gầy guộc trong bộ vest đen chỉ đường cho anh về chỗ ngồi. Nơi này rất và được trang trí đẹp. Chủ yếu là màu trắng và cam đại diện cho cuối mùa thu. Đôi mắt Sakusa quan sát cẩn thận, dò xét mọi nơi có khả năng bị bẩn. Không có gì được tìm thấy. Tất nhiên, nơi này hoàn toàn gọn gàng và có mùi thơm.

Thế nhưng, nó vẫn là nơi chứa một lượng lớn đám đông. Sakusa cau mày. Anh ấy muốn đeo khẩu của mình ngay bây giờ, nhưng đó không phải là là vào hôm nay. Anh cam chịu thở dài, đi đến bàn ăn của mình.

“Con trai,” cha anh chào. “ Lâu lắm mới gặp lại con. Lại ngồi với mọi người nào. " Giọng ngài ấy trầm và lịch sự như thường lệ. Mẹ anh và nhiều anh chị em của anh đang mỉm cười với anh. Anh chào tất cả bằng một cái gật đầu nhẹ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh họ mình.

“ Chị gái của bố em,bác Fumiko, đã đến sớm hơn để chào hỏi mọi người. Motoya
-kun đã giúp bác ấy một số việc. Thằng bé vẫn trông rạng ngời hạnh phúc lắm”. Chị anh nói, và Sakusa không thể biết đó là điều tốt hay điều xấu.

“Và Yua trông thật lộng lẫy trong bộ váy cưới của cô ấy,” chị gái anh nói với anh vì lý do nào đó, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người chị họ của mình.

Đôi mắt của Sakusa chuyển sang nhìn Yua-Nee-san. Chị anh nói đúng, cô ấy trông thật xinh đẹp. Sakusa mỉm cười không chút suy nghĩ,nhưng sớm trở lại khuôn mặt lạnh lùng.

Gia đình anh hỏi anh vài câu hỏi, và anh cũng trả lời lại. Cha và mẹ anh bắt đầu nói về công việc, trong khi anh trai anh hỏi một số điều về sự nghiệp bóng chuyền của anh và kế hoạch của anh ấy sau khi giải nghệ, có thể là trong 10 hoặc 15 năm nữa nếu anh đủ may mắn.

Sakusa giải thích cho anh ta một kế hoạch rất chi tiết. Anh trai anh có vẻ hài lòng, vì anh cũng không có thêm lời hỏi thăm nào nữa. Chị gái anh cũng bắt đầu nói về công việc của mình, nhận được một số lời khuyên từ bố mẹ anh. Chị cũng đề cập đến tên của một người đàn ông mà chị ấy dường như đang hẹn hò. Sakusa muốn chú ý đến lời nói của gia đình mình, nhưng mắt anh, vẫn đang tìm kiếm một người khác.

Là em trai của cô dâu, Motoya đã tham dự Lễ cưới tại đền thờ vào sáng sớm. Tất nhiên, cậu cũng đã gửi cho anh một vài bức ảnh rồi. Chị gái và mẹ của cậu mặc kimono trắng và đen truyền thống. Cha của cậu và người anh họ thấp hơn anh đang mặc quần áo truyền thống của họ. Nhưng Motoya đã không gửi một bức ảnh nào về cậu, điều này thật đáng ngạc nhiên, vì anh họ của anh rất thích chụp ảnh tự sướng.

Vì muốn sớm gặp cậu, hoặc có thể là muốn tìm một nơi thoải mái và an toàn hơn, anh đã cáo lỗi với gia đình mình.

“con sẽ đi bày tỏ sự tôn trọng và những lời chúc tốt đẹp nhất đến họ.” Anh giải thích.

“Chắc chắn rồi, Kiyoomi. Cứ đi đi. Chúng ta đã làm trước rồi ”. Mẹ anh tặng anh một nụ cười khích lệ.

Không nói thêm nữa, Sakusa đi qua bàn của những người mà anh không biết cũng như không nhận ra. Đôi khi dừng lại để tránh va chạm với người phục vụ hoặc khách khác. Một đôi tay mỏng manh nắm lấy cổ tay anh và khiến anh giật nảy mình khi tiếp xúc. Anh quay lại, lộ rõ ​​vẻ khó chịu khi bắt gặp một cặp lông mày rậm khác và một nụ cười rộng vừa đủ.

"Kiyoomi-Nii-san, em trông thế nào?" Ichika nói, mở rộng vòng tay để anh có thể nhìn thấy con bé rõ ràng hơn. Cô ấy đang mặc một chiếc váy màu xanh đậm, đẹp đẽ; tóc của được tết lại một cách gọn gàng và đẹp đẽ.
Sakusa, vẫn còn bị sốc bởi sự tiếp xúc của bàn tay cô ấy, vẫn đứng yên một lúc cho đến khi cuối cùng cũng nói được.

"Đẹp." Anh nói khi nhìn xuống người chị họ trẻ hơn của mình (20 hoặc 21 tuổi?), Người gần như cap còn không chạm tới ngực của Sakusa.

Con bé nheo mắt.

"Đẹp." Con bé lặp lại với một giọng đều đều chế giễu. "Anh có thể đẹp hơn và nói rằng ít nhất em trông đẹp hơn bình thường hoặc xinh hơn." Cô ấy phàn nàn.

“Nhưng trông em vẫn giống như bình thường,” Sakusa nhướng mày đáp. "Trông em vẫn luôn đẹp mà?" Sakusa nói, bước lại gần bàn của Yua.
Ichika đi cùng anh, nụ cười chua chát nở trên môi.

“Em tha thứ cho anh vì chuyện này. Thông minh đó, nhưng vẫn chưa đủ đâu, Kiyoomi Nii san. ” Cô nói, từ bỏ mọi lời khen đến từ em họ của mình.
Sakusa nở một nụ cười trêu chọc trước khi lịch sự cúi chào cặp đôi hạnh phúc đang ở trước mặt họ.

"Chúc mừng chị, Em muốn chúc cả hai người một cuộc sống hạnh phúc và thịnh vượng." Yua không mặc bộ kimono trắng truyền thống mà anh đã thấy trên những bức ảnh mà Motoya gửi cho anh trước đó. Giờ đây, cả cô và chồng đều mặc trang phục cưới kiểu phương Tây, váy trắng và bộ vest xanh đậm trang trọng.

“Ahh Kiyoomi-kun, chụ rất vui vì bạn đã đến đây đấy. Cảm ơn vì những lời chúc tốt đẹp của em. Em đã nói chuyện với bố mẹ chưa? ” Cô hỏi, một bàn tay gần như đặt trên vai anh,nhưng nhanh chóng thu lại.

"Em có rồi. Cảm ơn chị." Yua gật đầu và quay lại nhìn Ichika.

"Tại sao mặt em lại nhăn nhó như vậy thế?"

"Kiyoomi-kun đã không khen em, và em nghĩ mình trông đủ xinh để anh ấy nói điều gì đó."

“Và điều gì khiến em nghĩ cậu ấy sẽ làm như vậy? Thằng vé còn không nói bất cứ điều gì với chị dù chị chắc chắn mình cũng rất xinh. "

Cả hai cô gái đều nhìn anh với ánh mắt e ngại. May mắn thay cho Sakusa, những vị khách khác đã đến bàn để nói chuyện với cặp đôi. Anh chớp lấy cơ hội, lẻn ra khỏi đó, đi đến một góc vắng vẻ gần lối vào cuối phòng.

Một giai điệu nhẹ nhàng tràn vào tai anh khi nó đang được phát trong phòng tiếp tân. Những tiếng xì xào nho nhỏ phát ra từ các bàn gần đó. Ở phía xa, gia đình anh ta dường như đang có một cuộc nói chuyện nghiêm túc, có thể là về kinh tế đất nước. Sakusa không có nhiều mong muốn trở lại. Anh tự hỏi Motoya đang ở đâu và tại sao cậu không gửi cho anh bất kỳ tin nhắn nào từ sáng. Anh với lấy chiếc điện thoại một cách quả quyết. Nhưng trước khi anh có thể gõ một chữ cái nào, áp lực của hai bàn tay đột ngột che khuất mắt anh đã khiến anh dừng lại. Cơ thể anh thả lỏng. Một mùi hương quen thuộc tràn ngập trong phổi anh.

“Motoya…” anh thì thầm. Một tên ngốc cười khúc khích theo lời anh. Đôi tay thả anh ra , trả lại tầm nhìn cho anh.

Sakusa giật mình quay lại. Đôi lông mày rậm trên đôi mắt màu xanh dương vui vẻ chào đón anh.

"Anh tìm được em rồi!"Motoya vui vẻ rên lên với bụ cười tươi rói.

Hơi thở của như Sakusa bị đánh cắp khiến anh không nói nên lời. Tóc của Motoya trông khác hẳn. Đó không phải là kiểu thường thấy của cậu khi chia ra ở giữa. Nó ngắn hơn, được chải sang bên phải theo phong cách hoàn toàn phù hợp với cậu. Bên cạnh đó, bộ vest đen và cà vạt trắng khiến cậu trông không chỉ lịch lãm mà còn cực kỳ… chất. Lớp vải điều chỉnh vừa vặn với cơ thể cậu, tạo sự công bằng giữa đùi và mông cậu.

“Anh… ý em là, anh, anh đang tìm em?” giọng nói của anh phát ra trong một chuỗi lo lắng khó xử.

Anh họ tò mò nhìn anh, có lẽ đã nhận ra điều gì đó.

“Không đúng lắm, nhưng anh đang băn khoăn khi nào em sẽ đến,” cậu trả lời, những ngón tay nhẹ nhàng trượt trên cẳng tay. "Chuyến tàu có bị hoãn hay gì không?"

“ đẹp lắm...” Sakusa lẩm bẩm, rõ ràng là không chú ý đến lời nói của Motoya.

"Gì?" Motoya ngạc nhiên hỏi.

"Anh trông thật đẹp." Sakusa đã bỏ cuộc. Anh không còn bận tâm nữa.

Komori đỏ mặt, khuôn mặt ửng hồng rõ ràng đến mức không thể che giấu được.

“Cảm ơn…” cậu nói khi nhìn sang chỗ khác và cố nén một nụ cười. “Hãy… đi về bàn nào, sắp đến giờ ăn rồi.”

*

Đó là một một đãi ngộ tốt đẹp. Họ đã thưởng thức một bữa ăn ngon và chơi một số trò chơi mà Sakusa bắt buộc phải tham gia. Đôi khi anh ấy liếc nhìn Motoya khi nghĩ rằng không có ai đang nhìn theo hướng của họ. Anh cảm thấy mắt mình tan chảy với hình ảnh giản dị về hàm răng trắng thẳng tắp của Motoya dưới đôi môi mềm mại của mình. Cái cách mà quả táo Adam của anh ấy đi xuống một từ từ… và dừng lại. Sakusa tự trách mình, gột rửa những suy nghĩ như vậy.

Motoya đã kể cho anh nghe về buổi lễ ở đền thờ và cảm giác đó thật quý giá và kỳ diệu như thế nào. Sakusa tự hỏi liệu Motoya có mơ thấy điều gì đó tương tự trong tương lai không. Nếu cậu sẵn sàng chia sẻ cuộc sống của mình với người khác…

"Này, em có chắc không?" Motoya đang nói chuyện với anh, khẽ đẩy vai anh. "Đến lúc để đi rồi, bữa tiệc cũng đã kết thúc."

Và đó là sự thật. Ở lối vào, Yua và chồng đang đứng chào tạm biệt mọi người. Hầu hết khách đã bày tỏ lòng biết ơn của họ và đã rời đi. Cha mẹ và anh chị của Sakusa cũng sắp làm như vậy, tất cả đều cầm trên tay món quà nhỏ mà cặp đôi đã tặng cho mọi người. Anh đứng dậy ngay lập tức để từ biệt họ. Họ nói với anh ta vài từ và lời khuyên trước khi đi đến lối ra. Anh mỉm cười với họ cảm ơn và chúc họ có một chuyến đi an toàn.

Mặc dù tiệc chiêu đãi tại khách sạn đã kết thúc, họ vẫn phải tham dự bữa tiệc sau bữa tiệc tại quán Karaoke Fancy gần căn hộ của anh ở Tokyo. Anh không háo hức ở một nơi như thế với những người trẻ tuổi liều lĩnh, nhưng anh ấy biết quá rõ những người anh em họ của mình nên thậm chí còn tìm cớ để từ chối sự kiện như vậy.

May mắn thay cho anh, họ đã không níu lại ở đó nhiều như vậy.

Motoya tất nhiên đã hát một vài bài. Giọng của cậu không quá tuyệt, nhưng Sakusa phải thừa nhận rằng cậu thật sự rất truyền cảm khi hát. Sakusa, mặt khác, từ chối hát một bài hát duy nhất, nhưng giúp anh họ của mình với một đoạn điệp khúc ngu ngốc.

Chẳng bao lâu sau khi mọi người bắt đầu say xỉn và khó chịu, vì vậy Motoya nắm lấy tay anh và bảo anh rời đi. Sakusa đồng ý ngay lập tức.
"Đã gần 11 giờ tối, họ sẽ ổn nếu không có chúng ta thôi." Người anh họ của anh nói trong tiếng cười thầm lặng.

“Ngay từ đầu đã không muốn đến.” Nét cau mày hằn sâu trên khuôn mặt anh.

“Anh biết,” Motoya cười. “Nhưng cảm ơn em đã đi cùng. Xin lỗi nếu những phút cuối khiến em thấy khó chịu. "

Sakusa chỉ nhún vai.

"Anh muốn ở lại chỗ của em không?" anh hỏi ngay sau đó.

"Chỉ khi em không phiền."

"Anh biết em không mà."

Nửa đêm họ đến căn hộ của Sakusa. Đó là một khu vực an toàn và cuộc sống về đêm của Tokyo thu hút khá nhiều người trẻ trên đường phố của nó. Nhiều người trong số họ say xỉn, một số người khác chỉ để vui vẻ. Anh và Motoya không hề đụng đến một giọt rượu. Sakusa không quen với việc đó và Motoya, mặc dù anh ấy là một người thích uống rượu xã giao hơn, nhưng đã quyết định không uống trong ngày hôm nay.

"Anh cần phải hoàn toàn tỉnh táo." Cậu đã nói với anh, mặc dù Sakusa không chắc tại sao. Không phải anh không quan tâm, dù sao cậu cũng thích nó như vậy.
Giữa đường, Motoya thở hổn hển và quay lại nhìn anh một cách chăm chú và dứt khoát. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Gì?"

"Chúng tôi đã chụp ảnh cùng nhau đâý Kiyoomi!" Cậu nói như thể bị xúc phạm. "Sẽ thật tiếc nếu chúng ta không chụp lấy một tấm ngay bây giờ. Chỉ cần nhìn vào chúng ta đi, hoàn toàn phong cách và hấp dẫn."

Sakusa chỉ nhướng mày nhưng không phản kháng khi Motoya ôm lấy anh một cách thân thiện khi cậu cầm điện thoại lên trước mặt họ, sẵn sàng ghi lại khoảnh khắc trong một bức ảnh tự sướng. Cả hai đều mỉm cười. Motoya nở một nụ cười rộng và sảng khoái. Sakusa, chỉ là một nụ cười nhẹ gần như không nhìn thấy.

“ Chính nó… chúng ta trông thật tuyệt, không nghi ngờ gì nữa,” cậu tự hào khoe khoang.

"Chắc chắn rồi, giờ tiếp tục đi nào." Sakusa trả lời khi anh cầm điện thoại của Motoya mà không được phép chỉ để gửi bức ảnh cho chính mình.

Motoya cười trừ.

“Dù sao thì anh cũng sẽ tải nó lên Instagram. Em chỉ có thể lấy nó từ đó thôi. "

“Mmm… em chả bao giờ kiểm tra trên Instagram cả. Tốt hơn là nên lấy nó ngay bây giờ ”.

*

Khi ở trong căn hộ, Motoya ngáp ngắn ngáp dài. Duỗi tay và lưng.

"Thật là một ngày mệt mỏi, anh đã không thể biết mình đang kiệt sức như thế này." Cậu nói với đôi mắt nheo lại.

"Anh có thể ngủ trên giường của em để thoải mái hơn, dưới sàn em sẽ trải một tấm futon cho em." Sakusa tử tế đưa ra lời đề nghị, hoàn toàn hiểu được sự kiệt sức của anh họ mình. "Sao anh không đi tắm trước, nó sẽ giúp thư giãn cơ bắp."

Motoya vui vẻ mỉm cười và gật đầu.

"Ý hay đó." Cậu nói khi tiến vào phòng của Sakusa. “Anh sẽ lấy quần áo để ngủ nhé,” cậu nói thêm, trước khi biến mất  sau ngưỡng cửa phòng Sakusa.

Sakusa vào bếp uống cốc nước. Và trước khi cùng Motoya vào phòng của mình, anh ấy đã đảm bảo rằng mọi thứ đã sắp xếp xong hết. Trong phòng ngủ, anh thấy anh họ đang nằm trên giường, vẫn mặc quần áo đầy đủ và đặt hai tay lên bụng. Lưng của cậu dựa vào nệm trong khi một nửa chân của cậu đung đưa ra khỏi giường, chạm xuống sàn.

Sakusa bước tới và Motoya ra hiệu cho anh nằm xuống bên cạnh. Với một tiếng thở dài cam chịu, anh đặt cốc nước lên tủ đầu giường và vâng lời. Cơ thể anh đổ ập xuống cạnh Motoya, khuỷu tay chạm nhẹ vào nhau. Hơi thở của anh êm đềm, và mặc dù dường như không có gì để nói, đó là một trong những khoảng lặng thoải mái dường như chỉ tồn tại để mang lại chút bình yên cho tâm trí mệt mỏi của họ.

Sakusa hơi quay đầu về hướng Motoya. Anh họ của anh đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, có lẽ đang chìm trong suy nghĩ của mình.

"Anh đang nghĩ gì vậy, Motoya?" anh hỏi khẽ.

Motoya quay lại nhìn anh. Đôi mắt xanh thẳm của cậu vẫn chưa quyết định. Môi cậu khẽ mấp máy như thể tìm kiếm những lời nói ẩn chứa trong anh. Kẹt trong cổ họng, biến mất khi cậu cố tìm cách truyền đạt chúng.

Cả hai đều im lặng và im lặng trong vài phút, mất hút trong mắt nhau, tìm kiếm bất cứ điều gì không có lời nào diễn tả được trong bầu không khí này.

"Em," Motoya lẩm bẩm mà không nhìn đi chỗ khác. "Đó là những gì anh đang nghĩ. Là về em." Cuối cùng thì mắt cậu cũng có vẻ kiên quyết. Như thể cuối cùng chúng đã tìm thấy những từ mà chúng muốn diễn đạt từ rất lâu

Sakusa mở to mắt. Anh cần nhiều hơn thế.

Anh đứng dậy dựa vào khuỷu tay. Anh họ của anh đã làm theo anh. Mặt của họ chỉ cách nhau vài cm.

Sau đó, Motoya tràn đầy dũng khí. Có lẽ tìm thấy sức mạnh trong đôi mắt đen tuyền của Sakusa. Không do dự và hoàn toàn quyết tâm, cậu thở ra một hơi ngắn trước khi nói.

"Anh thích em Kiyoomi," cuối cùng anh họ của anh đã nói ra. "Anh thích em lắm, đến nỗi sắp nổ tung mất rồi."
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro