Đứa con gái duy nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura bước trở về nhà và đẩy cánh cửa một cách nặng nề để bước vào trong. Không phải vì cánh cửa quá nặng so với cô, chỉ đơn giản là Sakura không thật sự muốn đẩy cánh cửa đó mở ra.

Và đóng lại.

Lạnh lẽo, cô độc.

Sakura không phải trẻ mồ côi, cha và mẹ của cô vẫn còn sống, chỉ là họ không muốn ở đây nữa.

Bởi vì Sakura là đứa con gái duy nhất của họ.

Họ đã chứng kiến cô lớn lên mỗi ngày, từ lúc cô sinh ra, nói những lời đầu tiên, cho đến khi cô bước đi những bước đi đầu tiên trong đời. Và cô lớn lên, xinh đẹp, mạnh mẽ. Họ sẽ không quên họ đã vui mừng thế nào khi cô trở thành genin, trở thành một ninja mà họ tự hào. Và...

Họ chứng kiến những chuỗi ngày cô vụn vỡ.

Lần đầu tiên cô cắt đi mái tóc dài mà cô luôn yêu quý chăm sóc từng chút một. Mẹ đã không hỏi, và cũng không nói đến nó, nhưng Sakura biết, có những buổi tối, khi cô giả vờ mình đã ngủ, mẹ sẽ ngồi bên cạnh giường và vuốt ve mái tóc cô.

Và số vết thương trên cơ thể cô mỗi lúc một nhiều, nhiều hơn.

Cha đã không hỏi về nó, mỗi khi cha nhìn thấy một vết thương mới. Nhưng cha sẽ lặng lẽ mua thuốc trị thương, thuốc làm mờ sẹo và vâng vâng...

Và họ chứng kiến cô mỗi ngày một trưởng thành hơn.

Xinh đẹp hơn, mạnh mẽ hơn, đi xa khỏi vòng tay của họ, và vụn vỡ nhiều hơn.

Dần dần, một nỗi sợ bắt đầu nảy mầm,  và khi họ không chú ý, nó mỗi một ngày một lớn hơn, lớn hơn nữa, theo mỗi vết thương trên cơ thể con gái họ.

Họ sợ rằng sẽ có lúc, cô vuột ra khỏi vòng tay họ. Và những kẻ làm cha làm mẹ, có thể làm tất cả cho con gái mình, đứa con gái duy nhất của họ. Chỉ có thể bất lực nhìn cô rơi xuống.

Và rồi một ngày, mọi thứ xảy ra.

Đột ngột như thế, khi họ đang dùng bữa tối cùng nhau như mọi ngày, sau khi Sakura trở về, còn sống, sau trận chiến với Sasori. Đột ngột như thế, mẹ sụp đổ trên sàn nhà, và khóc, và cha quỳ xuống bên cạnh mẹ, siết lấy đôi vai run rẩy của mẹ.

Sakura quỳ xuống trước mặt họ, thật cẩn thận nhìn vào những khuôn mặt đã in sâu trong kí ức của cô từng đường nét. Và sửng sốt nhận ra rằng, không biết đã bao lâu, cô bỏ qua việc những nếp nhăn giữa 2 chân mày của cha mỗi lúc một nhiều hơn. Không biết bao lâu, cô đã không nhận ra, khuôn mặt của mẹ mỗi lúc một hốc hác, và quầng thâm níu chặt lấy đôi mắt của họ một cách nặng nề.

Mẹ chỉ nói, "dừng lại đi, xin con, dừng lại đi."

Và cha hỏi cô, "con còn sẵn sàng đánh đổi thứ gì nữa?"

Đột ngột như thế, mọi thứ vụn vỡ.

Và Sakura nhận ra, một cách cay đắng. Nhận ra cô đã đẩy họ đến giới hạn một cách tàn nhẫn như thế nào. Từng chút từng chút, đóng vào lòng họ vô số đinh nhọn.

"Đủ rồi", Sakura nói, khi mẹ níu lấy 2 tay cô như thể đó là nguồn sống duy nhất của bà, như thể bà đang ở bên bờ vực thẳm, và chỉ có đôi bàn tay đó có thể cứu lấy sinh mạng le lói của bà. Trong khi Sakura cúi thấp đầu, thật thấp, cắn chặt môi và khóc, và lặp đi lặp lại, "đủ rồi."

Thật sự đủ rồi.

Hôm sau, cha và mẹ đi khỏi đó.

Sakura đứng trước cửa căn nhà mà cô đã quen thuộc đến từng thớ gỗ, tiễn họ ra đi.

Cha cô xoa đầu cô, và mỉm cười với đôi mắt đượm buồn, trước khi quay bước đi. Và mẹ, không nhìn cô thậm chí một lần cuối.

Và khi bóng họ xa dần, xa dần, đến khi bóng dáng họ bị nuốt chửng bởi mặt trời khi nó chìm xuống sau dãy núi, Sakura chậm rãi quỳ xuống. Cô cúi thấp đầu, thấp hơn, và hơn nữa, đến khi trán cô chạm vào nền đất lạnh lẽo.

Đứa con gái duy nhất của cha và mẹ.

Từ tận đáy lòng, xin lỗi người.

Xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro