Sakura trung tâm | Đều nói vị thành niên cấm uống rượu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:  Âm sinh dương

Nguồn: https://9hao588690.lofter.com/

Edit: @havu1803.

Do not respost.

——Nhưng đó chỉ là một hộp sô-cô-la nhân rượu.

Hằng ngày vui vẻ, như thường lệ trung tâm là của Sakura, tất cả nhân vật nhà 🎐, nhân vật OOC —— lời tác giả.

Nói tóm lại, Sakura đã bị ngã gục bởi sô-cô-la nhân rượu.

🎐🎐🎐🎐

"Nhưng đang có càng nhiều người khác bị cậu ấy ngã gục." Tachibana vừa mới đến, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể lý giải nổi, "Các cậu rốt cuộc đã làm thế nào?."

Dưới ánh nắng buổi trưa rực rỡ, trong phòng học ấm áp, một cậu thiếu niên tóc đen trắng đang nằm ngủ yên tĩnh trên bàn, xung quanh là những "thi thể" nằm hình chữ X.

Tachibana không ngờ rằng, trong không khí yên tĩnh sau cơn cuồng phong này, lại cảm nhận được một cảm giác hài hước khó tả. Nhóm người này suốt ngày đang làm cái gì vậy?.

"Đây chính là mắt bão, mắt bão," Nirei không kìm được mà lẩm bẩm, nhớ lại trận chiến kịch liệt vừa rồi, cơ thể cậu run lập cập,

"Sakura sức mạnh thực ra đáng sợ đến như vậy sao? Không phải người say rượu thường mất sức sao, tại sao cậu ấy vẫn có thể chiến đấu mạnh mẽ như vậy?."

"Phải nói Sakura là đảo nhỏ đi." Suou cười tủm tỉm dựng thẳng một ngón tay lên.

"Một đám nhà thám hiểm dũng cảm đối mặt với sóng to gió lớn, ý đồ cướp lấy kho báu!."

Những người còn lại đồng thời nhìn về phía cậu.

"Này, nghe có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?."

"Hợp lý gì chứ! Tất cả đều đã ngã—— từ từ đã, chị Kotoha." Nirei nhanh tay ngăn lại Kotoha đang định bước vào phòng học nam sinh.

"Hiện tại không thể vào được! Cậu ấy chỉ trông có vẻ đang ngủ, nhưng thực ra là đang phục hồi thể lực. Bất kể ai, chỉ cần bước qua cửa này, chắc chắn sẽ bị tấn công ngay lập tức!."

"Là như thế này." Suou gật đầu.

"Khi say, cậu ấy hoàn toàn biến thành động vật thuộc họ mèo."

"Đúng thế! Tự mình vì ngủ say thế nên bản năng thức tỉnh." Nirei sáng lên.

"Bảo vệ thức ăn, ham muốn chiến đấu, ý thức lãnh địa, thích ngủ, thậm chí cả tư thế chiến đấu cũng. . .!."

Nói đến đây, cậu định lấy vở ra để ghi chép, nhưng phát hiện rằng thông tin quý giá đã bị bỏ lại trong phòng học do trận hỗn chiến vừa rồi.

"Khoa trương thật đấy, vậy làm sao để tôi đưa canh giải rượu vào đây?."

Tachibana thở dài, chỉ vào những người còn sống sót nằm trên mặt đất và hỏi:

"Làm sao mà các cậu bò đến được đây?."

Nirei: "Để giành lấy hộp sô-cô-la trong tay Sakura, không cho cậu ấy ăn tiếp."

Kiryuu: "Đi ngang qua và bị cuốn vào?."

Tsugeura: "Muốn nhân cơ hội này để đấu tay đôi với Sakura!."

Suou: "Tóm lại là như vậy, cả lớp bây giờ chỉ còn lại mấy đứa chúng tôi."

"Những người đó." Thiếu niên phong cách Trung Hoa thong thả, ung dung nhìn thoáng qua phòng học và nói:

"Thực ra không phải bị đánh đến hôn mê, chỉ là không muốn đứng lên tiếp tục cùng cậu ấy đánh, nên mọi người đều đang giả chết."

Thậm chí có vẻ như họ đã bắt đầu một cuộc thi kỳ quái nào đó, xem ai giỏi giả càng ngày càng giống người chết nhất.

À, có một người đang quỳ trên mặt đất lén lút chơi điện thoại, thật đáng ngạc nhiên, trong tư thế oái oăm như vậy mà còn có thể duy trì tốc độ tay nhanh như vậy.

Ồ, bên kia có vẻ như ai đó thực sự đã ngủ rồi.

Tachibana quét mắt một vòng: "Sugishita đâu rồi?."

Người đó không phải là người thích đánh nhau với Sakura nhất sao?.

"Ở kia." Suou chỉ về một góc trong phòng học, Tachibana ngó vào, thấy một thiếu niên tóc dài không động đậy, nằm úp mặt trên bàn, "Cũng bị đổ gục."

"Bị Sakura. . .?."

"Không, là do chocolate." Suou vô tình mà thổ lộ chân tướng.

"Chỉ ăn một viên, sau đó không thể tỉnh lại."

Mọi người im lặng bị hạ gục bởi một viên chocolate nhân rượu, chuyện này còn tệ hơn cả bị gục sau một ly rượu.

"Tớ cũng không ngờ lượng cồn lại cao như vậy." Kiryuu nhẹ nhàng vuốt tóc, "Hôm nay có vẻ chúng ta gặp rắc rối rồi."

"Không không, Kiryuu đã nguyện ý chia sẻ với chúng tớ loại chocolate ngon như thế này, thật sự rất cảm kích!" Nirei nắm lấy tay cậu, "Là Sakura tham ăn quá, ăn liền một hơi nhiều như vậy!."

"Đúng thật, một khi bắt đầu ăn thì không thể dừng lại, say xong thì chẳng còn biết điều gì, không ai có thể giành lại từ tay cậu ấy." Suou phụ họa, cũng lựa chọn tính làm ngơ tình trạng của Sugishita.

Khóe miệng Tachibana run rẩy: "Vậy bây giờ các cậu tính sao? Chờ cậu ấy ngủ lại rồi mới vào?."

Kiryuu lắc điện thoại: "Gọi người khác đến cứu rồi, họ sẽ đến ngay——."

"Này! Năm nhất! Kotoha em cũng ở đây sao!." Một thanh niên tóc bạc từ xa đi tới chỗ họ.

Nirei trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn về phía thanh niên tóc trắng: "Cậu gọi đàn anh Umemiya đến?."

Dù thế nào thì cũng không nên làm phiền các tiền bối vì chuyện này chứ, Kiryuu cũng ngớ người ra.

"Nghe nói ở đây có chuyện vui nên đến xem chút." Umemiya cười bước tới, tiện tay cầm lấy túi giữ ấm trong tay Tachibana, "Đây là gì ngon vậy, có phần anh không?."

Tachibana giật lại túi: "Không phải thứ anh nên uống."

Sau khi nghe mọi người kể lại, Umemiya gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Thật là một trận đánh nhau vui sướng tràn trề—— tóm lại bây giờ cần dùng bạo lực để phá vòng phòng ngự của Sakura để cho em ấy uống thuốc giải đúng không?."

Nói giống như trò chơi phòng thủ tháp vậy—— mà từ từ, đúng thật là như vậy, vì vậy tình huống này hóa ra là Sakura sau khi say rượu biến thành tháp phòng ngự?.

Hay do Kiryuu mang đến chocolate nhân rượu để mở khóa hình thái mới của Sakura?.

Ơ, sao chuyện lại thành ra như vậy?.

Nirei rơi vào một vòng luẩn quẩn của suy nghĩ.

"Được rồi, để anh lên." Umemiya tùy tiện khởi động tay chân, "Anh còn chưa uống rượu bao giờ, hai cậu nhóc này đã được nếm trải cảm giác say, thật không tệ."

Mấy người năm nhất trao nhau ánh mắt: Hóa ra Umemiya cũng chưa từng uống rượu, vậy anh ấy liệu có bị gục sau một ly không. . .

Không ổn, thật muốn cho anh ấy ăn chocolate nhân rượu.

Suou ra hiệu cho Kiryuu: Còn có không? Một hồi nữa thử xem nhé?.

Kiryuu ra dấu "OK."

Umemiya hoàn toàn không hay biết về kế hoạch của nhóm đàn em: "Vậy, anh sẽ vào trước khống chế cậu ấy, sau đó Kotoha nhân cơ hội cho cậu ấy uống thuốc nhé?."

"Chú ý đừng làm cậu ấy bị thương, chỉ cần tạm thời làm cậu ấy mất khả năng tấn công là được, em sẽ nhanh chóng ra tay." Tachibana cũng nghiêm túc đáp.

A, kiểu đối thoại này làm cho tình huống càng thêm kỳ lạ, chẳng lẽ họ sắp gắn dấu vào một con thú hoang Châu Phi?.

Nirei muốn bùng nổ, rất muốn ghi chép lại chút gì đó trong sổ tay. Cậu bắt đầu nhớ cuốn sổ nhỏ của mình.

Dù thế nào thì mọi việc cũng đã được quyết định, Umemiya tiến vào rồi còn tiện tay đóng cửa phòng học, không biết có phải là để giữ hình tượng không.

Vài phút sau anh gọi mọi người vào, cả nhóm mở cửa ra thấy, Umemiya đang ngồi trên ghế, Sakura đang ngủ ngon lành trong lòng ngực anh ấy.

"Thực ra rất ngoan mà." Anh cười nhẹ nhàng với mọi người, nhưng trên mặt lại hiện rõ một dấu vết đỏ rực.

Nirei: Bị đánh rồi.

Suou: Bị đánh rồi.

Kiryuu: Bị đánh rồi.

Tsugeura: Cũng bị đánh rồi.

Trong phòng học, hơn nửa số học sinh nằm trên sàn đã bò dậy xem náo nhiệt, còn lại chắc là ngủ thật rồi.

Nirei nhặt cuốn sổ tay lên bắt đầu ghi chép chi tiết, Tachibana thì đi đánh thức Sugishita để cho cậu ấy uống thuốc giải rượu, Kiryuu thì chụp ảnh, Suou quét mắt nhìn chiếc hộp chocolate trống rỗng trên bàn: "Cậu ấy thực sự đang ngủ sao?."

"Ngủ nông thôi, động đậy là tỉnh ngay." Umemiya dựa vào nhịp thở của Sakura mà phán đoán.

"Nghe nói uống say thì hay nói thật lắm." Nirei ngẩng đầu lên khỏi sổ tay.

Mọi người nhìn nhau. Đúng là có, hơn nữa họ thật sự tò mò nhưng hỏi người ta chuyện này vào lúc này liệu có hơi không tử tế?.

"Nếu không chúng ta hỏi Sakura vừa rồi tại sao cậu ấy làm như vậy?."  Suou chợt nghĩ ra câu hỏi này xem ra khá an toàn, cậu ấy chắc sẽ trả lời kiểu:

"Ai bảo các cậu giành chocolate của tôi."

"Tự dưng lao tới trước mặt tôi, thật lạ."

"Các cậu là ai tôi không quen biết."

Hoặc là một câu đơn giản "Muốn đánh thì đánh."

Vì thế họ đánh thức cậu ấy.

Sakura bị đánh thức, tóc tai rối bù, gương mặt đỏ hồng, biểu cảm thì dữ dằn, nhưng lại rất ngoan ngoãn: "Hả?"

Họ lặp lại câu hỏi.

"Sao lại hỏi tôi chuyện này, các cậu thật nhàm chán."

Nói xong ý thức liền offline, dường như lại ngủ rồi một đám người hai mặt nhìn nhau.

Umemiya: "Wow, nói rõ ràng ghê, không giống chút nào với những ma men say rượu mà anh từng thấy."

Nirei: "Chắc là vì thường xuyên nói mấy câu đó."

Suou: "Có vẻ cậu ấy còn có một cơ chế phòng thủ nữa."

Tachibana: "Say rượu mà kiêu ngạo vẫn là kiêu ngạo."

Tsugeura: "Sakura quả nhiên trong ngoài như một!."

Kiryuu: "Kiểu tóc của Sakura lúc nãy có chút đáng yêu, giờ mà sờ tóc cậu ấy có bị đánh không?."

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì nghe cậu ấy nói một cách đứt quãng: "Bởi vì. . . Nắm tay là cách giao tiếp. . . Đụng vào. . . Các cậu, thật ấm áp. . . ."

Xung quanh bỗng dưng im lặng.

The Titanic, bị đánh chìm.

END.

Lời cuối.

Kết cục là, mọi người vốn nghĩ rằng Sakura đánh nhau với họ là vì sợ bị giành mất chocolate hoặc đơn giản chỉ là muốn đánh nhau, nhưng không ngờ rằng Sakura thực sự chỉ muốn có thêm nhiều tiếp xúc cơ thể với họ, và kết quả là cậu ấy đã bị hạ gục trong một chiêu.

Thật đáng yêu, một đám thiếu niên, yêu bọn họ quá T .T —— lời tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro