chúc em ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn cái sống mũi, thêm dáng người siêu to đó của Vương Sâm Húc đi, kim tinh ở thiên yết, thật sự anh ta là một cỗ máy nghiện làm tình, không hơn không kém. 

Trịnh Vĩnh Khang tôi đây, dù rất hài lòng, từ kích thước, thời gian, kỹ năng, tới phần hắn ta chăm sóc thân thể tôi sau trận mây mưa, nhưng với tần suất này, tôi không thể chịu thêm nữa, Húc yêu ơi, anh có thôi đi không, vì cái lý do gì mà anh không thể ngừng nứng sau mỗi buổi stream vậy hả !?!?

"Khang Khang.."

"Đừng.. Vương Sâm Húc- em nhắc anh... đừng để lại dấu hôn nữa."

Vương Sâm Húc có sở thích vô cùng kỳ lạ, ít nhất là đối với Trịnh Vĩnh Khang:  dấu hôn. Hắn ta không thể chịu được cái cảm giác Trịnh Vĩnh Khang mình mẩy trắng tinh, những dấu vết để lại trên người em Khang là để đánh dấu, ra hiệu rằng người này là của hắn. Đó là cảm giác bất an, một sự chiếm hữu vô hình mà hắn không thể tránh khỏi. 

Nghĩ thử đi, bất giác có ai đó muốn làm chuyện không đúng đắn với em yêu của hắn, khi mà thấy vô vàn cái dấu hôn dâm đãng này, thật sự có còn hứng thú không. Một cơ thể đã bị hắn làm vấy bẩn, dùng chính môi mình mút chặt da thịt em, để lại dấu hằn đỏ sâu thẫm, hắn hận mình không thể làm gì khác để khắc sâu vào làn da đó, để em vĩnh viễn nhớ bản thân em là người của  Vương Sâm Húc này. 

Hắn rải từng nụ hôn vụn vặt từ vai em, dọc theo cổ em, xuống eo em, và điểm yêu thích nhất của hắn: đùi trong. Mỗi dấu hôn là một biểu hiện của sự chiếm hữu, của một tình yêu sâu đậm và không thể thay thế. hắn không ngừng lướt môi mình trên làn da em, để lại những dấu vết mỏng manh nhưng đầy kiên định. Nó như một lời khẳng định rằng em thuộc về hắn, không thể nhầm lẫn, không thể phai nhạt. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy hài lòng khi thấy em hoàn toàn thuộc về mình, không còn chỗ cho bất kỳ sự nghi ngờ khác.

Trịnh Vĩnh Khang không hiểu được điều đó, chỉ thấy anh người yêu chó con này thật sự rất nhiễu, lúc nào cũng dành hẳn rất lâu chỉ để làm như thế, đủ lâu để em xem hẳn 100 cái content nhảm nhí trên douyin.

"Thủ tục" vớ vẩn này nọ của Vương Sâm Húc đã xong, Trịnh Vĩnh Khang ban đầu cũng có chống chế đôi chút, nhưng không đáng kể, lần nào cũng lần nấy chiều theo ý anh người yêu là tốt nhất. Tâm trạng anh ta có thể rất nhẹ nhàng và yêu chiều nếu em hợp tác, nhưng nếu không, anh ta sẽ trở nên cáu kỉnh và mạnh bạo, không ngần ngại hành hạ cái mông nhỏ của em. Sự kiên nhẫn và cơn giận của anh đều biểu hiện rõ rệt, mỗi cử chỉ đều là một cách để khẳng định quyền kiểm soát của mình trong mối quan hệ này. 

"Hôn anh" 

Làn môi của Vương Sâm Húc nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của Trịnh Vĩnh Khang, tạo ra một cảm giác mềm mại và ấm áp. Bắt đầu bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, từ từ, như thể sợ làm tổn thương em. Hơi thở của anh hòa quyện cùng hơi thở của em, tạo nên một nhịp điệu đồng điệu và quyến rũ. 

Sự tiếp xúc của đôi môi là một lời thì thầm không lời, truyền tải những cảm xúc chân thành mà anh không thể diễn tả bằng lời. từng giây phút của khoảng khắc ngọt ngào ấy như kéo dài vô tận, là sự hòa quyện hoàn hảo của tình yêu và đam mê, khiến em cảm thấy như thể cả thế giới chỉ còn lại hai ta.

Phía dưới tay của Vương Sâm Húc đã sẵn là chất bôi trơn, thận trọng từng tí tiến vào trong em. Nụ hôn chẳng qua chỉ là hình thức đánh lừa tâm trí, dụ dỗ em vào chiếc hôn sau để quên đi cái khoái cảm mà anh mang lại cho phần thân dưới.

"Húc yêu, nhẹ tay thôi, em khó chịu lắm.."

Rời đôi môi anh, Trịnh Vĩnh Khang bắt đầu cảm nhận sự bức bối anh mang lại, tay chân em cố gắng đẩy anh ra, hơi thở trở nên loạn nhịp và gấp gáp, phản ánh rõ sự không thoải mái và cơn khó chịu đang dâng trào trong em. Từng cử chỉ của em là sự đấu tranh không ngừng để tìm kiếm chút an ủi trong cơn sóng tình đang cuộn trào. 

Trong chốc lát, cảm thấy thế này là đủ để tiến vào, anh đặt vào môi Trịnh Vĩnh Khang một nụ hôn sâu, từng làn sóng của cái hôn ấy giống như một cơn bão, cuốn trôi mọi suy nghĩ, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt và sự kết nối không thể phá vỡ giữa hai cơ thể. Em cảm nhận sự hòa quyện tuyệt đối, nơi tình yêu và khoái cảm hòa quyện thành một thể thống nhất.

"Anh yêu em, Trịnh Vĩnh Khang"

"..ư-ừm... cái gì đấy?" 

Vương Sâm Húc không phải là kiểu người mà mỗi lời nói đều ngọt ngào như mật. Anh không thường xuyên bày tỏ tình cảm bằng những câu chữ lãng mạn, mà thường thể hiện sự quan tâm và yêu thương của mình qua hành động và sự chăm sóc.
Những cử chỉ nhỏ nhặt, những hành động chân thành của anh chính là cách anh bày tỏ tình cảm sâu sắc của mình. mỗi lần anh giúp em, mỗi lúc anh dành thời gian bên em, anh không cần lời nói để chứng minh điều đó. sự hiện diện và sự chú ý của anh chính là những bằng chứng rõ ràng nhất về tình yêu mà anh dành cho em.

Hôm nay anh yêu của em Khang ăn trúng cái gì tình thế nhỉ?

Vương Sâm Húc ra vào từng nhịp trong người em, không quá nhanh cũng chẳng đủ chậm,  mỗi cú ra vào đều được thực hiện một cách cẩn thận, mang đến cho em một cảm giác đồng điệu và sâu lắng, vừa đủ để kích thích mọi giác quan mà không làm cho em cảm thấy mệt mỏi hay quá sức. 

Hai tay em ghì chặt tấm lưng dài, bám vào từng cơ bắp chắc chắn, như thể đó là điểm tựa duy nhất của em trong khoảnh khắc này. Sự tiếp xúc gần gũi tạo nên một cảm giác vững chắc và an toàn, làm cho em cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của cơ thể anh, cùng hòa quyện trong nhịp điệu của những cảm xúc đang dâng trào. 

"Trịnh Vĩnh Khang, ngồi dậy nhún cho anh đi" 

Vương Sâm Húc dùng lực kéo em dậy, ánh mắt anh tràn đầy sự tập trung khi nhìn rõ cơ thể trần trụi của em đang trên người mình. Từng đường nét, từng chi tiết của em hiện ra trước mắt anh, như thể anh đang chiêm ngưỡng điều quý giá nhất của mình. Giữa hai người chúng ta, không còn gì che giấu, chỉ còn lại sự kết nối mãnh liệt.

Em cong người, cố gắng tìm lấy 1 điểm để nhấc người mình lên xuống theo nhịp, nhưng trong lòng, em thật sự không thoải mái với tư thế này, cảm giác như những điểm mà em luôn cho là xấu xí nhất trên cơ thể sẽ lộ ra rõ ràng trước mặt anh. Sự tự ti len lỏi trong em, làm cho mỗi chuyển động trở nên ngượng ngùng, dù biết rằng anh chẳng hề bận tâm đến những điều ấy. Nhưng cảm giác khó tránh khỏi, khi mọi thứ đều phơi bày một cách không che đậy

Nhưng anh vẫn kiên nhẫn, đôi mắt anh không rời khỏi em một giây nào. Thay vì nhìn em với sự phán xét, trong ánh mắt anh chỉ có sự dịu dàng và âu yếm. bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên hông em, như muốn truyền cho em sự vững tin, nhắc nhở rằng trong mắt anh, em vẫn hoàn hảo dù với bất kỳ khiếm khuyết nào mà em nghĩ mình có.

"Khang Thần của anh đẹp lắm, xinh đẹp nhất trên thế gian này."

Anh thì thầm, giọng nói ấm áp, khiến sự căng thẳng trong em dần dần tan biến. Mỗi nhịp của hai người giờ đây không còn là sự gượng ép, mà trở thành sự hòa hợp, trong đó mọi lo âu dường như tan biến, chỉ còn lại cảm giác được yêu thương và trân trọng. 

Em cúi người xuống, đôi môi khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt điển trai của anh, hôn từng cái thật nhanh và dịu dàng. mỗi nụ hôn như một dấu ấn nhỏ, một sự bày tỏ đầy yêu thương và nghịch ngợm, khiến cho cả hai không khỏi mỉm cười.

Hai tay Vương Sâm Húc đỡ lấy lưng em, siết chặt, siết chặt hơn như để giữ em thật gần bên anh. Cảm giác bàn tay anh vững chắc và bảo vệ, như thể không muốn để em rời xa dù chỉ một khoảnh khắc. Sự ấm áp từ cử chỉ đó lan tỏa khắp cơ thể, khiến em cảm thấy an toàn và được bao bọc trọn vẹn trong vòng tay anh.

Em nhường lại sự chủ động cho Vương Sâm Húc, để anh tự quyết phần cao trào. Một tay em nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng khói của anh, còn tay kia khẽ xoa trên đôi má ấm áp của anh.

Vương Sâm Húc từ tốn ôm em vào lòng, em khép mắt lại, để bản thân lạc trong vòng tay ấy, cảm nhận sự an toàn và yêu thương mà anh mang đến. Từng nhịp thở của anh như hòa quyện với nhịp tim em, và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như tan biến. Chỉ còn lại hai người, bên nhau, với cảm giác rằng nơi này, ngay bây giờ, là nơi em thuộc về. 

Anh và em quấn lấy nhau trong giây phút cuối cùng, như thể không muốn để bất kỳ khoảng trống nào tồn tại giữa hai người. Từng cử động đều chậm rãi và đầy sự tận hưởng, như thể cả hai đang khắc ghi từng khoảnh khắc vào tâm trí. Mắt em mờ dần sau khi cùng anh đạt đến đỉnh điểm, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu ập đến. 

Nếu em ngất ngây bây giờ, Vương Sâm Húc sẽ không ngừng lãi nhải bên tai trách móc em là đứa vô tâm, sau khi tận hưởng đủ rồi lại lẩn trốn để đi ngủ, không chịu tâm sự hay vỗ về anh. Sau bên trong anh luôn cảm thấy áp lực nặng nề khi phải gánh vác mọi trách nhiệm, đặc biệt khi là một igl, nơi tất cả đều đổ dồn về phía anh. 1 đứa đa sầu đa cảm trong mối quan hệ này là em đủ rồi, em không thích Vương ca yêu dấu của mình lủi thủi 1 mình xem lại các trận đấu tập tí nào.

"Em xem này, cái pha này anh bình tĩnh hơn có phải chúng ta đã có 1 ván win bản lề rồi sao, tiếc thật đó ~"

"Không sao, Vương ca của em chẳng phải cả ván đấy chẳng phải giỏi lắm sao, anh cứ nhìn vào cái lỗi bé tí teo như thế làm gì" 

 Em mỉm cười đáp, ánh mắt ánh lên sự tự hào. Nằm gọn trong vòng tay anh, ấm áp, thoải mái, tựa như chiếc giường hạng sang. Vương Sâm Húc nhướn mày, đôi môi khẽ cong lên thành nụ cười ấm áp. Anh kéo em vào một cái ôm ấm áp, cảm nhận được sự an ủi và tình yêu từ em. 

"Khang Khang mệt rồi thì cứ ngủ đi, không phải lo anh thiếu em mà buồn đi đâu"

Giọng anh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng và đầy sự quan tâm.

"Khang yêu ngủ ngoan nhé. anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em. Khi em thức dậy, anh sẽ vẫn luôn ở bên em như thế này."

Trịnh Vĩnh Khang thật sự đã sập nguồn sau cả ngày tập luyện dài dằng dặc, cơ thể em cảm nhận được sự mệt mỏi, nhưng tâm trí vẫn còn mơ hồ trong vòng tay vững chắc của anh. Vương Sâm Húc thì thầm lời cuối cùng, nhưng em không thể nghe rõ từng câu từ anh nói. chỉ biết rằng giọng nói của anh vẫn đầy sự âu yếm và quan tâm, như một bản nhạc êm dịu làm dịu đi mọi căng thẳng, và em từ từ chìm vào giấc ngủ, cảm nhận sự yên bình và yêu thương vây quanh.

' Hơi đông chưa chui vào tim, và trong thâm tâm luôn luôn có bóng người chờ đợi


Anh đang


Ôm em trong vòng tay


Hôn em vào lúc này


Không gian đang ngủ say và anh được bên cạnh em mỗi ngày


Nhâm nhi một chút cafe tuyết rơi nhẹ nhàng ngoài ban công


Gối đầu và nghịch từng sợi tóc, an yên tràn về căn phòng~ '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro