Muốn anh đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong buổi phỏng vấn, khi Vương Sâm Húc thổ lộ rằng mối quan hệ của hai đứa không phải lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, đó có lẽ là lời thú nhận chân thành nhất. Vô số lần chúng ta đã cãi nhau đến mức không thể nhớ nổi, thậm chí có cả những lần chia tay tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc.

Nhưng rồi, bằng cách nào đó, chúng ta vẫn quay lại bên nhau, như thể mối dây ràng buộc giữa hai người chưa bao giờ thực sự bị cắt đứt.

Vương Sâm Húc có xu hướng gắn bó né tránh, thường giữ khoảng cách trong các mối quan hệ, không phải vì thiếu tình cảm, mà vì một nỗi sợ bị tổn thương sâu sắc. Anh ấy cảm thấy cần thiết phải bảo vệ chính mình bằng cách tránh né sự gắn bó quá sâu, dù trong lòng luôn khao khát kết nối thật sự.

Trịnh Vĩnh Khang thường xuyên đau đầu trước sự xa cách của Vương Sâm Húc. Có lúc, em cảm nhận rõ rệt anh ấy đến mức sẵn sàng từ bỏ cả EDG, như thể đó là cách duy nhất để trốn chạy khỏi mối quan hệ với em. Không thể nhớ nổi bao lần Vương Sâm Húc đã lặng lẽ rút lui hoặc giữ khoảng cách, những khoảnh khắc mà anh ấy tìm cách tránh né sự gần gũi của em. Mỗi lần như vậy đều để lại một cảm giác hụt hẫng, như dấu vết mờ nhạt trong ký ức, không thể nào quên được.

Để giữ được anh trong vòng tay ngay lúc này, đó là nỗ lực và sự kiên nhẫn không ngừng. Mỗi khoảnh khắc đòi hỏi sự chân thành và tận tâm, để anh cảm nhận được tình yêu sâu sắc và sự an toàn từ em. Từ cuộc sống hàng ngày đến cái hôn trên giường, em thú thật rằng em không phải là kiểu người dễ dàng hiểu thấu người khác. Nói thẳng như lời Vương Sâm Húc, em là người vô tâm. Đó không phải là điều em mong muốn, nhưng sự thiếu nhạy bén của em đôi khi khiến người xung quanh cảm thấy thiếu sự quan tâm. Đặc biệt là anh.

Hồi mới yêu nhau, khó chịu nhất vẫn là ngày nghỉ anh biến ra ngoài đua go-kart đến tối mù mới về, khoảnh khắc đó, khi em cảm thấy mình bị bỏ lại một mình, là thử thách thực sự trong mối quan hệ của chúng ta. Em chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cùng đi ăn với các đồng đội khác, thay vì có anh bên cạnh. Những buổi tối khi em cảm thấy thiếu vắng anh nhất thì anh lại trở về, làm tình. Như thể đó là điều duy nhất có thể níu giữ anh lại nơi này, giữa những khoảnh khắc mà em cảm thấy mình đang ở trên bờ vực của sự cô đơn.

Những cái hôn, chiếc hôn của em, có chứa đựng bao tình cảm và khao khát, vẫn không đủ để giữ anh ở lại.

Em cực đoan đến mức, giành lấy tất cả các chức vô địch nội địa rồi nói với anh "Chỉ cần ở bên em, anh sẽ là tất cả. Nếu không, anh thật sự chỉ là một người không ai biết đến." A, xin được thừa nhận rằng đó là điều ngu ngốc nhất em từng làm với anh. Cái tôi của Vương Sâm Húc lúc đó đủ cao để chọn không dựa vào em. Kết quả là người dùng này không muốn nhận tin nhắn, biến mất khỏi gaming house, không ai liên lạc được, còn tưởng line up EDG kì này phải thay initiator mới.

Cẩn thận ngồi ở cửa hàng tiện lợi đối diện sân go-kart anh hay đến hẳn 1 tuần liền, anh mới chịu xuất hiện. Đôi mắt Vương Sâm Húc đỏ hoe, sưng húp, viền mắt xuất hiện những quầng thâm đen vì thiếu ngủ và khóc nhiều. Gương mặt anh hằn rõ sự mệt mỏi, với làn da nhợt nhạt. Đôi môi khô nứt, và trên khuôn mặt hiện rõ sự kiệt quệ, như một minh chứng cho những đêm dài không yên, với tâm trạng không thể nào bình yên. Giây phút ấy Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy mình thật đáng chết.

Khoảnh khắc bắt được cổ tay Vương Sâm Húc, em thề rằng mình sẽ giam anh lại. Hành động của em, dù chân thành, lại không thể làm thay đổi điều gì trong lòng anh. Cái tình yêu của em không phù hợp với anh, và làm thế nào, em không biết. Em bỗng dưng chết lặng trong ánh mắt của anh, môi mím chặt, mọi lời nói đã chuẩn bị từ trước bỗng chốc biến mất.

Vương Sâm Húc nhìn em, đôi mắt không nói nên lời, một cảm giác buồn bã hiện rõ. Anh nhẹ nhàng rút tay khỏi tay em, ánh mắt đầy vẻ thất vọng nhưng cũng không kém phần quyết đoán.

"Siêu sao không có gì để nói thì để tôi đi nhé"

Giọng anh lạnh lùng, như thể sự hiện diện của em không còn ý nghĩa. Em cảm thấy một cơn sóng xô đẩy, trống rỗng và bất lực. Mặc dù trong lòng em vẫn giữ nguyên niềm tin, nhưng khi đối diện với ánh mắt ấy, em chỉ còn biết đứng im, không còn sức lực để cản anh lại.

Em biết bây giờ mọi lời nói ra đều là vô nghĩa, em đã tổn thương người đứng trước mặt em đến nhường nào. Nước mắt em không còn kìm nén được nữa, chúng tuôn trào, không ngừng, như những cơn mưa lũ giữa trời bão tố. Em khóc nấc lên, từng tiếng nấc là sự đau đớn, sự ân hận, và những cảm xúc mà em không thể diễn tả bằng lời. Có cố gắng đến đâu, sự xa cách giữa hai người vẫn như một vực sâu không thể vượt qua.

May mắn thay, cái tôi của Vương Sâm Húc đủ lớn để cảm thấy tổn thương trước những lời nói của em, nhưng đồng thời cũng đủ nhỏ để cảm nhận sự rung động trước những giọt nước mắt của em. Khi anh nhìn thấy em khóc, một phần của sự kiêu hãnh trong anh mềm mại đi, nhường chỗ cho sự xót thương.

Vương Sâm Húc để em kéo về nhà, không một lời nói, giữa hai người là một khoảng lặng im đầy căng thẳng. Ngồi trên giường, em muốn mở lời bằng một nụ hôn để làm dịu đi sự im lặng, nhưng bị Vương Sâm Húc chặn lại. Sự can thiệp của anh không phải là từ chối, mà là một cách để giữ khoảng cách cần thiết trong lúc này. Anh kéo em vào lòng, giữ một khoảng cách vừa đủ nhìn vào mắt em.

"Em có gì muốn nói không? Trịnh Vĩnh Khang"

"Anh thật sự muốn rời bỏ em đúng không? Tại sao vậy, mối quan hệ của chúng ta không có chút ý nghĩa nào với anh sao ??"

Em hỏi lại, giọng nói vừa thấp vừa run rẩy, ánh mắt tìm kiếm sự xác nhận trong đôi mắt của anh.

"Em xin lỗi, em không biết làm thế nào để giữ anh bên mình. Em cảm thấy giữa chúng ta có một khoảng cách không tài nào lấp đầy. Em phải làm gì đây Vương Sâm Húc?"

Vương Sâm Húc nhìn em với ánh mắt nặng trĩu, những cảm xúc dường như đang vật lộn bên trong anh. Dù anh đã tránh xa những tin nhắn của em trong suốt thời gian qua, nỗi nhớ về em vẫn không thể nào rời bỏ anh. Anh có cố gắng thế nào, thì những cảm xúc này vẫn luôn ở đây, không thể che giấu. Không thể tưởng tượng nổi phải làm sao nếu không có em trong đời. Anh sợ sẽ không ai vì em mà lau nước mắt cho em. Vương Sâm Húc vùi đầu vào hõm cổ người đối diện.

"Tôi cảm thấy mình không đuổi kịp em Trịnh Vĩnh Khang, tôi và em, chúng ta thật đang ở rất xa nhau, tôi thấy mình không xứng."

Trịnh Vĩnh Khang dường như hiểu ra điều gì đó, thời gian gần đây phong độ anh gọi là tạm, có vẻ câu nói hôm đó của em như vết dao cứa vào vết thương lòng của anh, cứa vào điều mà Vương Sâm Húc luôn sợ nhất – sự bất xứng và sự không thể đạt được những gì anh khao khát.

"Em hôm đó không phải có ý như thế, em... em muốn nói là có thể tin tưởng em được không... Em đã luôn chăm chỉ tập luyện hơn, chỉ vì anh mà..."

"Sâm Húc em xin lỗi xin lỗi xin lỗi"

"Chúng ta có thể thêm một giao kèo được không? Nếu em có nói điều gì làm anh không vui, hãy dạy bảo em, đừng rời xa em"

"Trịnh Vĩnh Khang, có điều này em không thể hiểu, tôi thà trở thành một kẻ vô danh còn hơn ngáng đường em, em thật sự rất giỏi, em nên có những người đồng đội khác xứng tầm với em, cùng em nâng- "

"VƯƠNG SÂM HÚC"

Trịnh Vĩnh Khang đột ngột gào thét, sự giận dữ bùng lên trong em. Tay nắm chặt cổ áo của Vương Sâm Húc, em hét lên

"Em không cho phép anh rời xa em, có hiểu không?"

"Nếu anh rời khỏi đây 1 bước, em sẽ vĩnh viễn biến mất cho anh xem!"

Đối với Vương Sâm Húc, giấc mơ của em cũng là của anh, là cùng nhau nâng cúp vô địch, anh có ra sao cũng được, nhưng anh không cho phép em làm thế với bản thân mình. Vương Sâm Húc thở khẽ, đẩy tay em xuống. Anh tự trách bản thân vì không thể thoát khỏi những suy nghĩ hỗn độn của mình. Trịnh Vĩnh Khang có 10 thì anh cũng đã 9 rồi cơ mà. 

Tình yêu đôi khi có thể khiến sự tự tin của bản thân bỗng dưng biến mất, như thể những gì vốn vững chãi trong lòng anh đã vô tình tan biến trong khoảnh khắc. Khi yêu một người sâu sắc, Vương Sâm Húc có thể cảm thấy mình đang dần hòa tan vào thế giới của em, để những nỗi lo, sự không chắc chắn, và những hoài nghi cá nhân trở thành một phần của mối quan hệ.

"Là do anh suy nghĩ nhiều, xin lỗi lại phải để em khóc rồi"

Không phải phong độ của anh kém cỏi, Vương Sâm Húc chỉ đơn giản là khao khát mọi thứ phải hoàn hảo, mong mỏi được sánh bước cùng mặt trời của cuộc đời mình— Trịnh Vĩnh Khang.

Trịnh Vĩnh Khang dịu đi, cũng nắm được kha khá tình hình

"Thế em có thể hôn Sâm Húc được không, đừng xưng hô như thế nữa, xa cách lắm... em không chịu được"

"Đến đây, bảo bối"

Trịnh Vịnh Khang tiến tới, dùng môi mình đẩy ngả người kia xuống giường. Nhấn chìm anh trong nụ hôn sâu, môi mềm lưỡi ướt chỉ giỏi cạy hàm anh trong lúc hôn, chứ chẳng cạy được một chữ trong đầu anh.

Cảm giác dịu dàng nhưng đầy khao khát của nụ hôn giữa họ như tan chảy trong không gian. Khi Trịnh Vĩnh Khang tiến tới, sự quyết đoán trong ánh mắt em là một sự pha trộn hoàn hảo giữa nhu cầu và bảo vệ. Môi chạm nhau, không phải chỉ để đáp lại lời mời, mà là để khắc sâu từng cảm xúc mà ngôn từ không bao giờ có thể truyền tải. Vương Sâm Húc có thể cảm nhận rõ ràng sự dịu ngọt ấy, không phải là áp lực mà là một dòng chảy mềm mại nhưng mạnh mẽ, kéo anh vào trạng thái giữa thực và mơ. 

Lưỡi của Vĩnh Khang thoáng chạm, lướt qua từng ngóc ngách của sự thân thuộc, nhưng không hề lấn át hay bắt buộc – chỉ là một lời hứa thầm kín của sự gắn bó không thể nào phá vỡ. Mọi suy nghĩ của Sâm Húc dường như tan biến, nhường chỗ cho từng nhịp thở sâu, cho cảm giác ấm áp đang lan tỏa dần nơi lồng ngực.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách đều được xóa nhòa.

Sinh ra đã là thứ đối lập nhau, như nước mềm mại, dịu dàng, luôn tìm cách dung hòa, còn lửa mãnh liệt, bùng cháy, luôn muốn chinh phục và kiểm soát mọi thứ xung quanh. Trịnh Vĩnh Khang và Vương Sâm Húc giống như hai cực nam châm trái dấu, sức hút mạnh mẽ đến mức khó có thể tách rời, nhưng mỗi khi ở gần nhau lại dễ dàng bùng lên những xung đột, mâu thuẫn.

Họ có thể khác biệt về mọi thứ, từ suy nghĩ đến cách hành xử, nhưng cũng chính vì thế mà họ hoàn thiện nhau. Nước có thể dập tắt lửa, nhưng đồng thời lửa cũng có thể biến nước thành hơi, tạo ra những chuyển động không ngừng. Trong sự đối lập ấy, họ tìm thấy một sự cân bằng mong manh, nhưng cũng chính là điểm bắt đầu của những biến đổi sâu sắc trong mối quan hệ.

Sự kết hợp giữa nước và lửa, giữa dịu dàng và mãnh liệt, có thể là thảm họa hoặc là điều kỳ diệu, tùy thuộc vào cách họ học cách chấp nhận và dung hòa sự khác biệt ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro