1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vương Sâm Húc đứng thẫn thờ trước tay nắm cửa, lòng đầy mâu thuẫn. Một phần của hắn muốn để mặc Trịnh Vĩnh Khang ngoài đó, trong cơn mưa lạnh buốt, như một hình phạt cho tất cả những gì em ta đã gây ra. Nhưng phần khác, phần sâu thẳm và yếu đuối hơn trong hắn, không thể ngừng nghĩ về những lần Trịnh Vĩnh Khang trở lại trong tình trạng tương tự, dù bạo lực, dù điên loạn, nhưng vẫn là em– người mà hắn từng yêu sâu đậm, và dù đau đớn đến đâu, hắn vẫn không thể hoàn toàn từ bỏ. Mở cửa có nghĩa là phải đối mặt với cơn hỗn loạn mà Trịnh Vĩnh Khang mang đến, với những lời nói em ta có thể không nhớ vào sáng mai, và sự hối hận âm ỉ trong lòng hắn.

Trịnh Vĩnh Khang, thân hình nhỏ nhắn và vẻ ngoài xinh xắn, mọi người thường trêu em là kiểu "búng ra sữa" với đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn, và nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ. Nhưng che giấu bên trong là một con quái vật bạo lực.

Vương Sâm Húc đã quá hiểu rõ điều này. Hắn từng yêu cái vẻ ngoài dịu dàng, vô hại đó của Trịnh Vĩnh Khang, cho đến khi em để lộ ra con người thật của mình. Sự ngọt ngào nơi em có thể biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là sự bạo tàn và hung hãn khi cơn ghen tuông trỗi dậy. Vẻ ngoài xinh đẹp ấy lại là sự tương phản hoàn toàn với những cú tát mạnh mẽ, những lần lao vào hắn không chút do dự.

Và giờ đây, khi Trịnh Vĩnh Khang đứng trước hắn, với dáng vẻ như một đứa trẻ nhỏ bé đang chờ sự tha thứ, Vương Sâm Húc lại cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết. Con quái vật bạo lực ấy lại trở về trạng thái ngoan ngoãn và yếu ớt, như thể em chưa từng gây ra bất cứ điều gì. Nhưng những ký ức về lần bị đánh đập gần đây vẫn còn quá rõ ràng trong tâm trí hắn.

Trịnh Vĩnh Khang là kiểu suy nghĩ bằng thân dưới đặc trưng, thêm phần bạo lực không thể kiểm soát. Vừa ít hôm trước, một cậu bạn tuyển thủ đội tuyển khác dí mặt vào sát hắn không lí do, ghen đến nổ não. Em ta tức tốc siết mạnh cổ tay vứt hắn lên giường, bên dưới không ngừng siết chặt, bên trên tay nắm tóc, tay ra sức tát vào mặt, bỏ qua cả từ khoá an toàn. Kết quả là ngực hắn được đính thêm chiếc khuyên yên vị trên hai đầu ti hồng hào xinh xắn, không tài nào gỡ ra được. 

Vương Sâm Húc bị tẩn cho một ra trò, làm sao chống cự được, hai tay bị khoá chặt, không khác gì món đồ tình dục cho em ta thoả sức chơi.

Vẫn là mở cửa ra, vì hắn cũng thật sự nhớ em đến điên. Mèo nhỏ phía trước không nói năng, hai tay nhào tới quấn quanh cổ hắn. Vương Sâm Húc cũng hiểu rõ con mèo này cũng không tốt đẹp gì mấy, rõ chỉ có thiếu chịch mới chủ động kiếm hắn. Là con mèo máu S mà hắn dung túng nhất, cũng là người duy nhất khiến hắn cảm thấy trái tim mình sống lại sau những tổn thương và cô độc.

"Em muốn cái gì thì nói thẳng đi?" Vương Sâm Húc khẽ thì thầm, đôi tay vô thức siết chặt Trịnh Vĩnh Khang hơn một chút. Nhưng thay vì trả lời, Trịnh Vĩnh Khang chỉ im lặng, ôm chặt hắn như thể em không cần gì hơn thế. Cái cách em bám víu vào hắn, không khác gì một con mèo nhỏ nhưng lại có móng vuốt sắc bén, luôn sẵn sàng làm tổn thương nếu bị đẩy ra xa.

"Trịnh Vĩnh Khang?"

"Tôi nhớ anh mà~" Trịnh Vĩnh Khang nghiêng đầu, đôi mắt cong lên đầy vẻ hối lỗi nhưng cũng ẩn chứa chút tinh nghịch, đôi môi mềm áp vào môi Vương Sâm Húc. Hơi thở của em nhẹ nhàng, nhưng từng câu nói của em lại như những sợi dây trói buộc, từng chút một xiết chặt lấy hắn. "Nào, đừng giận tôi nữa. Là tôi quá yêu anh nên mới thế thôi."

Lưỡi Trịnh Vĩnh Khang nhẹ nhàng lướt qua môi Vương Sâm Húc, đảo quanh một cách ngọt ngào, nhưng cũng không kém phần thăm dò, như một con mèo đang tìm kiếm sự đồng ý của kẻ đối diện. Em không dừng lại cho đến khi Vương Sâm Húc khẽ rùng mình, đôi môi hắn vẫn giữ kín, không để em vào nhưng cũng không đẩy ra. Hơi ấm từ Trịnh Vĩnh Khang dường như truyền sang cơ thể Vương Sâm Húc, len lỏi vào từng kẽ hở giữa họ.

"Mở cái mồm ra" Trịnh Vĩnh Khang thì thầm, giọng điệu đòi hỏi nhưng lại pha chút nũng nịu, như thể việc này là điều tự nhiên nhất trên thế giới. Em không hề để tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài việc chiếm đoạt sự chú ý của Vương Sâm Húc. Đôi mắt em sáng rực lên trong bóng tối, đầy kiên quyết nhưng cũng có phần yếu đuối.

Môi hắn khẽ hé mở, và Trịnh Vĩnh Khang ngay lập tức tiến vào, lưỡi em chạm vào lưỡi hắn một cách mãnh liệt nhưng cũng dịu dàng, như một con mèo vồ lấy con mồi của mình. Sự quen thuộc giữa họ tràn ngập trong từng nụ hôn, từng hơi thở gấp gáp.

Trịnh Vĩnh Khang siết chặt vòng tay quanh cổ, kéo hắn gần hơn, như thể cả thế giới bên ngoài không còn tồn tại. Trong khoảnh khắc này, em chỉ muốn chiếm trọn Vương Sâm Húc, cả tâm hồn và thể xác.

Một phần trong hắn kháng cự lại sự bạo liệt của em, nhưng cuối cùng, sự quen thuộc và tình yêu sâu đậm đã khiến hắn từ bỏ phòng vệ. Lưỡi của Trịnh Vĩnh Khang xâm chiếm khoang miệng hắn, cuốn lấy mọi cảm giác ngọt ngào và đau đớn. Từng nhịp hôn của Trịnh Vĩnh Khang không hề vội vàng, nhưng lại đầy kiên quyết, mỗi cú xoáy lưỡi của cậu như muốn khắc sâu vào trí óc Vương Sâm Húc rằng em ở đây, vĩnh viễn không rời.

Vương Sâm Húc nửa muốn đẩy em ra, nửa lại muốn giữ lấy em mãi mãi. Tình yêu của Trịnh Vĩnh Khang thật điên cuồng, mãnh liệt, nhưng cũng chính tình yêu ấy đã làm hắn đau đớn không ít. Hắn cảm thấy khó thở, không chỉ vì nụ hôn, mà còn vì áp lực của sự giằng co trong tâm trí. 

Trịnh Vĩnh Khang, như cảm nhận được sự lưỡng lự từ hắn, kéo hắn lại gần hơn nữa, gần như áp sát toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của em vào hắn. "Vương Sâm Húc ngoan nào" em thì thầm giữa những hơi thở đứt quãng. "Cún ngoan biết vâng lời thì sẽ được bé thưởng"

Lưỡi em tiếp tục lướt nhẹ trên môi hắn, đôi tay thì khẽ vuốt ve cổ và lưng hắn, như muốn xoa dịu mọi căng thẳng còn sót lại. Cảm giác mềm mại của cơ thể em áp sát vào hắn, sự ấm áp từ hơi thở và sự đụng chạm nhẹ nhàng tạo nên một sự hấp dẫn khó cưỡng. Mọi nghi ngờ, mọi tổn thương dường như bị cuốn trôi trong khoảnh khắc này, và Vương Sâm Húc cảm thấy khó lòng chống cự lại cảm giác này.

Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy một phần trong mình không thể hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác. Tình yêu của em có thể mãnh liệt, nhưng sự bạo lực trước đây lại như một bóng ma ám ảnh, không dễ dàng để quên đi. Dù vậy, cảm giác ấm áp và sự ngọt ngào từ em cũng đã khiến hắn lung lay, tạo ra một sự mâu thuẫn trong tâm trí hắn giữa yêu và sợ hãi.

Vương Sâm Húc từ từ thở dài, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy em, cảm giác đôi tay em mơn trớn trên cơ thể hắn như một liều thuốc xoa dịu. Hắn biết rằng mình không thể từ chối sự yêu thương và sự bảo vệ mà em mang đến, mặc dù những ký ức đau đớn vẫn còn chưa phai mờ. Trong khoảnh khắc này, tất cả những gì hắn có thể làm là ôm chặt em, tìm kiếm sự an ủi trong sự hiện diện của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro