sam sam đến đây ăn nè- cổ mạn(hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Ha ha ha ha! Không phải cô, không phải cô!

Sam Sam thiếu chút nữa thì lệ tràn khóe mi, hạnh phúc quá, thế gian này quả là vẫn còn chính nghĩa.

Sam Sam bỗng nhiên thấy tràn ngập lòng tin với thế giới này, cùng mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

Trong tiếng vỗ tay, Chu Hiểu Vi mặt đỏ bừng đứng yên tại chỗ, ngượng ngùng nhìn sang Phong Đằng.

Phong Đằng mặt lại không chút biểu cảm Sam Sam nghĩ trong bụng Boss đầu tư thất bại rồi nên chắc chắn trong lòng không thoải mái, chưa biết chừng lại còn ''giận chó đánh mèo'' trút giận vào "phía đối tác" là cô cũng nên, đang nghĩ là phải nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, thì bị Phong Đằng lườm cho một cái rồi nói: "Cô đứng yên đây, đừng có chạy lung tung đấy."

>_<

Quả nhiên là bị trút giận rồi.

Mình thì đi khiêu vũ với người đẹp, thế mà bắt cô đứng ngốc ở đây.

Những giai điệu đầu tiên của vũ khúc đã nổi lên.

Phong Đằng đi về phía Chu Hiều Vi ở giữa phòng, lịch thiệp làm động tác mời nhảy với cô, Chu Hiểu Vi e thẹn đặt tay mình vào tay anh.

Hai người lướt đi trên sàn nhảy.

Chu Hiểu Vi hôm nay thật nổi bật,chắc chắn tốn không ít công sức để trang điểm. Cô mặc một chiếc váy vải sa trắng tinh bồng bềnh để hở vai, trước ngực là một lớp ren trắng trong suốt, vừa trong sáng vừa hấp dẫn. Trên mái tóc cô là một chiếc vương miện nhỏ dát phalê cài lệch, sáng lấp lánh, càng làm tăng thêm vẻ mềm mại thướt tha.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ánh mắt trong sáng e thẹn.

Sam Sam đứng bên ngoài nhìn hai người nhảy, rồi ánh mắt dần dần chuyển xuống chú ý vào eo của Chu Hiểu Vi, bàn tay của Boss đang để ở đó.

Không trong sáng! Rất không trong sáng!

Cái vụ khiêu vũ này là do kẻ háo sắc nào phát minh ra chứ, rõ ràng là để cho nam nữ đường đường chính chính vụng trộm với nhau mà.............

Trên sàn nhảy, Phong Đằng và Chu Hiểu Vi liên tục quay mấy vòng một cách duyên dáng, bọn họ không chóng mặt, nhưng Sam Sam nhìn mãi nhìn mãi lại cảm thấy chóng mặt.

Ừ......, chắc chắn là do uống nhiều rồi, thôi cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã.

Sam Sam đến bàn lấy một ít thức ăn còn lại rồi bắt đầu ngồi xuống ăn, bổ sung năng lượng mới là nhiệm vụ hàng đầu. Vừa nãy ngốc thật, lại đi nghe lời boss mà đứng đần ra ở đó.

Đang ăn, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nói.

" Tiết tiểu thư!"

...........Cái người này làm cô nghẹn hai lần rồi.

Sam Sam ngẩng đầu lên mỉm cười chào: "Anh Ngôn."

Ngôn Thanh nói rất gallant*: "Không biết tôi có thể vinh dự mời Tiết tiểu thư nhảy một điệu được không. "

Sam Sam bối rối: " Cái đấy...... tôi không biết nhảy."

Ngôn Thanh cười rất quan tâm: " Thế thì cùng nói chuyện cũng được."

Anh ta nói rồi liền ngồi ngay đối diện với Sam Sam, Sam Sam hỏi một cách quan tâm: "Phong tiểu thư đã ổn chưa ạ?"

Ngôn Thanh nghe cô nhắc đến Phong Nguyệt, khuôn mặt rất cảm kích: " May có cô giúp đỡ, cô ấy đã không còn nguy hiểm nữa, bây giờ chỉ cần từ từ bồi dưỡng, không thể vội vàng được."

Chết rồi..........nghe anh ta nói đến chuyện này, Sam Sam chột dạ, nhưng ngài Chủ tịch lại không cho phép cô phủ nhận, Sam Sam cuống lên tìm vội một chủ đề để nói: " Nghe nói đợt trước Phong tiểu thư ở châu Âu, cô ấy về nước lúc nào ạ?"

" Châu Âu?" Ngôn Thanh ngạc nhiên nói: " Chúng tôi qua đó hưởng tuần trăng mật, hai năm rồi vẫn chưa quay lại, cô thích đi du lịch à? Trước kia Nguyệt Nguyệt cũng có dự định đi nghỉ, hay là đợi cô ấy khoẻ lại chúng ta cùng đi luôn."

Sam Sam lặng cả người.

Điệu nhảy đầu tiên đã sắp đến lúc kết thúc.

A May và Linda không nhảy mà ngồi bên cạnh sàn nhảy tán gẫu. A May ngưỡng mộ cái phần thưởng một vạn đồng, trong giọng nói có chút gì đó không cam lòng, Linda nghe thấy thế liền cười nói: " Cậu không cam lòng cái gì, số tiền mà người ta bỏ ra còn gấp mười lần của cậu đấy."

A May kinh ngạc: " Linda, đồ của mình cũng không rẻ đâu."

Linda cười to rồi nhìn về phía sàn nhảy, lần lượt đọc tên nhãn hiệu của từng món đồ trên người Chu Hiểu Vi, rồi hỏi A May: "Thế nào, phục chưa?"

A May đến nước này thì hoàn toàn cam lòng, than thở: " Cô ta cũng chỉ là một nhân viên bình thường, thật là dám tiêu tiền."

Linda nói đầy hàm ý: " Đàn ông say không chỉ bởi vì rượu đâu."

A May cười hiểu ý. " Nhưng tớ dám cá, cô ta mà có bỏ thêm ra mười lần số tiền đấy cũng chẳng ăn thua gì, điệu nhảy tiếp theo chắc chắn chủ tịch sẽ mời Sam Sam."

Trên sàn nhảy, nốt nhạc cuối cùng của vũ điệu đầu tiên kết thúc, Phong Đằng buông tay, lịch sự gật đầu chào rồi chuẩn bị bước ra, Chu Hiểu Vi vội vàng gọi với theo: " Chủ tịch."

Phong Đằng dừng bước nhìn cô.

Giai điệu của điệu nhảy thứ hai đã nổi lên.

A May kinh ngạc phát hiện ra ngài chủ tịch không nhảy với Sam Sam như dự đoán của cô, mà là tiếp tục nhảy điệu thứ hai với Chu Hiểu Vi.

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay vẻ đẹp của Chu Hiểu Vi đã thực sự làm ngài chủ tịch động lòng sao?

Ánh mắt đồng tình của mọi người đều không hẹn mà gặp hướng về phía Tiết Sam Sam, người được coi là "Bạn gái chính thức" đang bị bỏ rơi sang một bên, chỉ thấy cô ngồi ngơ ngác, bộ dáng như mất hồn, hiển nhiên là đã bị giáng cho một đòn rồi.

Nhưng trên thực tế, Sam Sam không hề chú ý tới không khí khác thường trên sàn nhảy, cũng như ánh mắt của mọi người, cô thậm chí còn không biết là điệu nhảy thứ hai đã bắt đầu. Từ khi Ngôn Thanh đi ra ngoài nghe điện thoại, cô ngồi nguyên một tư thế, ngây người ra.

Ngài chủ tịch .......rõ ràng là lừa cô? Phong tiểu thư hoàn toàn không đi châu âu! Thế mấy tháng sau này cơm trưa là do ai tặng?

.................Chẳng lẽ lại là ngài chủ tịch?

Thế nhưng vì cái gì?

Là tìm lý do để bóc lột cô, nô dịch cô? Hay là....hay là...........

Sam Sam đột nhiên cảm thấy bất an, tim đập thình thịch, dường như có một cái gì đó sắp thoát ra khỏi kén.

A a a! Không được, không được, Sam Sam vội vàng nhét cái đó trở lại. Chắn chắn là do cô uống nhiều nên mới nghĩ ngợi lung tung như thế! Rượu quả là một thứ tồi tệ, lại còn làm cho cô nảy sinh ra những suy nghĩ kỳ quặc như vậy.....

Bất giác cô nhìn về phía sàn nhảy, Phong Đằng và Chu Hiểu Vi vẫn đang tiếp tục nhảy, vừa đúng lúc Phong Đằng quay lưng về phía cô, Chu Hiểu Vi nhìn thấy cô, mỉm cười dịu dàng.

Sam Sam hoàn toàn không chú ý đến cô ta, cô ngắm nhìn tấm lưng rắn rỏi của Phong Đằng, cảm giác đầu ngày càng nặng, Sam Sam nghĩ tốt nhất là đi ra ngoài cho tỉnh táo một chút, cứ tiếp tục ở trong này thì sẽ tẩu hoả nhập ma mất.

Thế là, những người từng giờ từng phút chăm chú theo dõi ở xung quanh đã nhìn thấy rõ ràng, Tiết Sam Sam nhìn ngài Chủ tịch và Chu Hiểu Vi trên sàn nhảy một lúc với ánh mắt "ghen tị", rồi sau đó " giận giữ" đứng dậy, một mình " như người mất hồn" rời khỏi hội trường.

*gallant: Hào hoa phong nhã!

Thanks ss KhanhDi!

Chương 18

Sam Sam đẩy cánh cửa lớn của khách sạn.

Bên ngoài gió tây bắc lạnh thấu xương, Sam Sam bị gió thổi lạnh co ro một lúc, liền vội vàng quay trở vào bên trong.

Lạnh quá! Cô làm sao mà lại đi xuống tầng dưới thế này nhỉ? Sam Sam ôm lấy cánh tay trần run cầm cập.

Dù sao về sớm một chút cũng tốt, cũng muộn rồi...........

Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại trong ví reo lên, Sam Sam lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, lặng cả người, rõ ràng trong đầu đã nghĩ là không nghe, nhưng tay thì chẳng biết tại sao lại ấn vào nút nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Phong Đằng vọng tới với vẻ không vui : "Cô đang ở đâu đấy?"

"...........Ở dưới sảnh."

" Đã bảo cô đừng có chạy lung tung cơ mà?" Phong Đằng càng có vẻ không vui, " Đứng đấy chờ, tôi xuống ngay đây."

" Chờ đã." Cảm giác Phong Đằng sắp sửa dập điện thoại, Sam Sam vội vàng gọi với. Dù sao thì cũng chẳng chạy thoát, chi bằng chết cho thoải mái, Sam Sam mặt dày nói : " Chủ tịch,........Anh có thể lấy giúp tôi cái áo lông xuống đây không = ="

Một lúc sau, Sam Sam nhìn thấy Phong Đằng từ thang máy đi ra, trên tay cầm chiếc áo lông của cô, đôi mắt sắc bén chỉ đảo lướt qua là tìm ngay được cô. Sam Sam vội vàng chạy tới, vừa cảm ơn vừa giật lấy áo của mình từ trong tay anh.

"Cô xuống dưới này làm gì?"

" À, tôi nhức đầu, muốn đi về." Sam Sam chột dạ nói.

Phong Đằng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, sắc mặt dịu xuống " Để tôi đưa cô về".

Sau đó đi thẳng ra ngoài không cho cô từ chối.

Sam Sam sửng sốt trong giây lát rồi mới theo kịp. Ngài chủ tịch thật là quá khách khí......Như thế này thì cô sẽ suy nghĩ lung tung mất thôi......

Sam Sam vẫn nghĩ lung tung khi bước lên xe.

Chiếc xe đua màu trắng chạy êm ru trong đêm, cả hai người ngồi trong xe đều không nói gì.

Một lúc sau, cuối cùng Sam Sam nhịn không được liền đem sự nghi ngờ của mình ra hỏi: " Chủ tịch, anh Ngôn nói, mấy tháng gần đây Phong tiểu thư không đi Châu Âu."

" Ừ." Phong Đằng lạnh nhạt trả lời, "Rồi sao nữa?"

Anh ta lại còn hỏi cô rồi sao nữa? Sam Sam trợn to mắt lên nhìn anh, có người bị phát hiện ra nói dối mà vẫn còn thản nhiên thế cơ à?

Boss chắc chắn là lão yêu nghìn năm!

" Thế, vậy tại sao anh lại nói với tôi là cô ấy đi Châu Âu?"

Phong Đằng lạnh lùng nói: " Tiết Sam Sam, cô có thể ngốc hơn nữa đi."

'= =

Lại còn nói cô là ngốc! Thái độ của tên nghi phạm này thật là quá hung hăng!

Hơn nữa, cô không ngốc mà, chỉ là, chỉ là nếu như điều cô nghĩ là sự thật, thế thì đáng sợ quá. Người ta là ngài chủ tịch, cảm giác giống như là ngăn cách cả một vũ trụ, ai lại có thể nghi ngờ một người ngoài hành tinh.....Thích mình chứ?

Sam Sam nghĩ ngợi lung tung, trong xe yên tĩnh trở lại, Phong Đằng ra vẻ buột miệng hỏi: " Chuyện khiêu vũ lúc nãy cô đừng hiểu lầm."

Trước đấy, Chu Hiểu Vi đã không nhận chi phiếu, sau khi điệu nhảy thứ nhất kết thúc đã đề nghị anh nhảy thêm với cô một điệu nữa. Thái độ e thẹn của Chu Hiểu Vi có hàm chứa ý tứ gì làm sao Phong Đằng lại không nhận ra, nhưng nhảy thêm một điệu nữa thì có thể thay đổi được gì đâu? Hơn nữa trong những sự kiện như cuộc liên hoan cuối năm này, anh khó có thể khiến cô - người đã từng hiến máu cho Phong Nguyệt mất mặt, bất đắc dĩ nhảy với cô điệu thứ hai.

Sau đó lại thấy Tiết Sam Sam đi ra ngoài.

Kinh nghiệm cho Phong Đằng biết, Tiết Sam Sam chắc chắn sẽ không bỏ ra ngoài bởi vì một lý do thông thường nào đó, nhưng anh vẫn quyết định giải thích một chút. Tuy rằng sự giải thích của anh thực sự là quá hàm súc, chỉ nhắc đến rồi thôi luôn.

Sam Sam cảm động sự sai xót ngẫu nhiên này. Cô hoàn toàn không biết Phong Đằng và Chu Hiểu Vi nhảy điệu nhảy thứ hai, cho rằng Phong Đằng giải thích với cô về điệu nhảy thứ nhất cơ.

Đến chuyện phải nhảy với người con gái khác theo thông lệ mà Boss cũng đều giải thích với cô, nói cô đừng có hiểu lầm............

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, thực sự.............thực sự............

Sam Sam xúc động, men rượu bốc lên, cả ý nghĩ cũng tỏa nhiệt hỏi: " Chủ tịch, tôi có hiểu nhầm anh không, anh thích tôi à?"

Bàn tay nắm vô lăng của Phong Đằng khẽ động, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhìn đường, nói rất nghiêm trang: "Thỉnh thoảng hiểu nhầm một chút cũng không sao."

Á.....Tuy rằng lời nói của ngài chủ tịch có hơi ngoắt ngoéo, nhưng ý của anh ta là .......Anh thật sự thích cô?

A a a!!!!!!!

Đột nhiên Sam Sam cảm thấy vô cùng lóng ngóng, dường như không biết phải để chân tay vào chỗ nào, không gian trong xe bỗng trở nên quá nhỏ, tiếng tim đập to đến nỗi mình cũng nghe thấy, mặt nóng rần lên, trong ngực tựa như có cả một đàn chim đang hót.....

Sam Sam ........Xấu hổ rồi!

Yên lặng một chút, Sam Sam nói: " Chủ tịch, anh lái chậm một chút được không?"

" Say xe à?"

" Không >_<, chỉ là nhanh quá thôi."

Tim đập nhanh quá.

Thế nên, chiếc xe đua có vận tốc tối đa là 400km/h đưa Sam Sam về đến khu nhà thuê với tốc độ chậm như rùa.

Xe dừng lại, không khí trong xe đột nhiên được hâm nóng trở lại, trái tim nhỏ bé của Sam Sam vừa mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu đập thình thịch. Đúng vào lúc này, ngài chủ tịch đột nhiên cúi người vào cô ..........

Á! Anh ta định làm gì thế! Sam Sam căng thẳng nhìn anh chằm chằm.........

" Căng thẳng như thế làm gì?" Trong mắt Phong Đằng ánh lên một tia cười, " Tôi giúp cô tháo dây bảo hiểm".

"Cách" một tiếng, dây bảo hiểm đã được tháo ra, có một cái dây đàn nào đó trong đầu Sam Sam cũng đứt luôn......

Dây bảo hiểm.........

Ngài chủ tịch phục vụ thật là chu đáo.

Ha..ha, cười với vẻ ngượng ngiụ, Sam Sam ấp úng nói: " Anh, à, tôi, sao trước đây anh không nói?"

Thật là! Anh thích tôi thì cứ nói ra, anh không nói thì làm sao tôi biết là anh thích tôi chứ.....

Nụ cười trong mắt Phong Đằng càng lấp lánh, anh ung dung nói: " Cái này, chẳng phải là sẽ do người có ý đồ trước nói ra sao?"

Có ý gì? Sam Sam ngẩn người ra. Ý của Boss là cô có ý đồ với anh ta trước à?

" Tôi?" Sam Sam ngơ ngác chỉ tay vào mình, đàn chim nhỏ lúc nãy vẫn đang ca hát trong tim Sam Sam giờ đây đã vẫy cánh bay đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

" Chẳng lẽ không phải sao?" Phong Đằng lại giở cái vẻ doạ dẫm mà Sam Sam đã quen thuộc ra, nhìn cô thúc giục.

Anh có ý định tranh thủ lúc cô uống say trêu chọc cô, ai bảo trước kia cô chẳng nhận ra. Nhưng anh quên mất một điều, con chuột nhút nhát bình thường nhìn thấy mèo là chạy mất, nhưng khi uống sau rồi thì có thể dám đánh lại cả mèo đấy!

" Tôi, tôi, tôi......................."

Đúng vào giây phút Sam Sam sắp sửa phục tùng sự doạ dẫm của Phong Đằng như thường lệ, cô nghĩ ra một vấn đề mấu chốt!

Bây giờ ngài chủ tịch thầm yêu(?) cô!

Thế thì cô là to nhất mới đúng chứ! Anh ta định làm gì nào!

Sam Sam đột nhiên vui sướng trở lại, cái vui sướng này không giống cái vui sướng của cô gái nhỏ e thẹn lúc nãy, nó giống như giai cấp công nhân được giữ bom nguyên tử vậy!

Lòng dũng cảm đột ngột dâng lên! Đàn chim nhỏ lại bay về rồi, dõng dạc cất tiếng ca vang trong đầu Sam Sam: Vùng lên! Những người dân không chịu làm nô lệ!

Không thể không thừa nhận, quốc ca đúng là quốc ca, có tác dụng cổ vũ lòng người vô cùng lớn lao, Sam Sam được cổ vũ rồi, nhìn thẳng vào Phong Đằng, nói một cách dũng cảm phi thường: " Tôi, tôi mới không thích anh!"

Trong khi Phong Đằng còn đang kinh ngạc, Sam Sam nói luôn một hơi:" Bởi vì ngài chủ tịch, anh quá ngây thơ!"

Cả thế giới chợt yên ắng.

Không còn từ nào có thể dùng để miêu tả vẻ mặt của Phong Đằng, anh nghiến răng thốt ra ba từ: " Tiết Sam Sam!"

Sam Sam dường như nhìn thấy ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trên đỉnh đầu Boss.

Tôi, tôi sợ anh chắc!

Giỏi thì anh đuổi việc tôi!

Sam Sam lắp bắp tuyên bố tiếp: " Nếu vì chuyện này mà anh đuổi việc tôi, anh lại càng ấu trĩ."

Ban đầu Phong Đằng còn căng cả người, rồi sau đó từ từ thoái mái trở lại, nghe đến đây thì mỉm cười.

" Tôi không đuổi việc em đâu."

Sam Sam bị nụ cười của anh làm cho rùng mình," Tôi, tôi phải về đây."

" Ừ." Phong Đằng dễ tính đột xuất , mở chốt cửa xe.

Sam Sam vội vàng xuống xe chạy trốn, khi đến cầu thang, đột nhiên Phong Đằng gọi cô lại.

" Sam Sam."

Cái gì thế? Sam Sam ngập ngừng quay đầu lại. Còn nữa, đừng có gọi thân mật như thế, tôi vừa mới từ chối anh đấy.

Phong Đằng mở cửa xe, bước xuống, trên tay cầm chiếc áo lông của cô.

" Em quên không cầm áo lông."

Rồi anh mở chiếc áo khoác, vô cùng cẩn thận chu đáo giúp cô khoác lên người.

" Sam Sam, chúng ta còn nhiều thời gian mà." Anh mỉm cười và nói khẽ bên tai cô." Ngủ ngon."

"......ngủ ngon."

Sam Sam run rẩy nhìn theo chiếc xe màu trắng chạy khuất trong bóng đêm, một phần vì lạnh, một phần là, nụ cười của chủ tịch sao mà đáng sợ thế.....

Nhưng, bây giờ cô chẳng sợ anh ta nữa! Sam Sam lại tràn đầy hào khí ngất trời.

Ngài chủ tịch, anh cứ đợi đấy! Ngày mai sẽ cho anh biết thế nào là tiểu nhân đắc chí, a, không được, cô không phải là tiểu nhân, nên gọi là cái gì nông nô vùng lên......

Cũng không đúng!

Ôi trời, mặc kệ, mặc kệ! Tóm lại là tâm trạng cô đang vô cùng sung sướng.

Sung sướng chạy lên gác.

Sung sướng mở máy tính đánh boss.

Sung sướng đi ngủ.

Lại đến cõi mộng mơ.

Vẫn là đồng cỏ xanh ngút tầm mắt.

Con hổ nhè con thỏ trắng từ trong mồm ra, nói rất đắc chí: " Thì ra cậu thích tớ."

Con thỏ trắng ngạc nhiên nói: "Làm sao mà cậu biết?"

Con hổ đắc chí vung vẩy cái đuôi: " Bởi vì tớ vừa mới ăn cậu vào trong tim rồi."

Cái con hổ này chẳng có tí văn hoá nào, con thỏ trắng khinh khỉnh nhìn nó. Đồ ăn nuốt vào thì đi xuống dạ dày chứ, không phải là vào tim.

Nhưng......cũng không chắc, suy cho cùng hổ vẫn là hổ, không phải là thỏ trắng, nói không chừng hổ hơi kỳ quái một chút?

Thế thì, cái chỗ thình thịch kêu lên " thỏ trắng" " thỏ trắng" chính là tim của hổ à?

Con hổ phe phẩy đuôi, mời con thỏ trắng: " Cậu có muốn đến vườn hoa của tớ không, vườn hoa của tớ rất rộng rất đẹp, rất thích hợp cho thỏ trắng sống đấy, lại còn có rất nhiều cỏ ngon nữa."

Có rất nhiều cỏ ngon à? Con thỏ trắng động lòng, nhưng vẫn còn do dự: " Nhưng mà, nhưng mà......"

" Nhưng mà cái gì? Nói nhanh lên!" Con hổ sốt ruột dậm chân........

" Nhưng cậu không được bắt nạt tớ." Con thỏ trắng nói một cách dũng cảm: " Cậu phải nghe lời tớ, không được bắt tớ làm cái nọ cái kia, hơn nữa, cậu phải ăn cỏ cùng tớ."

" Ăn cỏ?" Con hổ có vẻ rất không thoải mái.

" Đúng! Ăn cỏ." Nếu không ngày nào đó cậu ta ăn thịt mình thì sao?

Con thỏ trắng nói: " Không được kén chọn, không được cỏ này thì ăn, cỏ kia không ăn."

" Được rồi, được rồi, nghe cậu tất!" Con hổ xua xua chân nhanh chóng đồng ý. "Thế thì cậu có thể cùng mình đi đến vườn hoa của mình rồi?"

" Được." Con thỏ trắng gật đầu, ngượng ngùng cụp tai xuống.

" Cậu cưỡi lên lưng tớ, tớ đưa cậu đi."

" Thế thì cậu quỳ xuống, cậu cao thế này, tớ không với được."

Con hổ to lớn ngoan ngoãn quỳ xuống bãi cỏ, thỏ trắng nhảy lên, túm lấy lông trên lưng con hổ, rất oai phong nói: " Hổ, đi thôi, chạy nhanh lên."

Con hổ cõng thỏ trắng phóng như bay qua đồng cỏ, vượt qua sông hồ, xuyên qua rừng sâu, ra khỏi rừng là đến vườn hoa tươi đẹp của hổ.

Con hổ nghĩ, đợi khi đến khu vườn, nhất định phải nói với thỏ trắng --

Nếu một con hổ đối xử với thỏ trắng rất hung dữ, có nghĩa là nó sẽ ăn một miếng hết con thỏ.

Nếu một con hổ đối xử với thỏ trắng rất dịu dàng, có nghĩa là nó sẽ vỗ béo con thỏ, rồi ăn thịt nó từ từ.

Còn nữa, nhất định sẽ dần dần làm cho con thỏ thích ăn thịt.........

Ánh trăng trong thành phố nghiêng nghiêng rọi vào mỗi căn phòng ngủ không kéo rèm.

Sam Sam ôm gối, ngủ say dưới ánh trăng dịu dàng, trên môi vương vấn một nụ cười ngọt ngào.

~ Toàn bộ văn hoàn ~

Thanks ss KhanhDi!

Th0: Cuối cùng cũng kết thúc Sam Sam *quẹt quẹt mồ hôi*, th0 có đôi lời muốn nói:

Theo Quang Van Book thì Cố Mạn còn viết tiếp Sam Sam, nhưng ở đây Sam Sam thì các bạn TQ đã ghi Hoàn. Nếu sau này Cố Mạn viết thêm, nhóm sẽ tiếp tục dịch bổ sung. Chương 18 có thể coi là kết thúc mở được rồi.

Tiếp theo sẽ còn rất nhiều thiên ngoại ( = = số lượng ngang ngửa chính văn!) ... nhóm cũng sẽ cố gắng dịch hết trong thời gian nhanh nhất có thể!

Một lần nữa gửi lời cảm ơn đến ss Jini, ss Kei, ss Khanhdi, Ve, Shannie, các bạn ở TVE, Krfilm, 2T, ... và rất nhiều mem ở các diễn đàn khác nhau đã dành nhiều tình cảm cho nhóm!

P/s: Từ giờ hạn chế đuổi giết thỏ đi nha, mới được ghi tên vô sách đỏ của vũ trụ rồi đấy ~XD !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro