Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rơi từ trên trời xuống thành từng bông xôm xốp trắng xóa. Tán lá của khu rừng chẳng đủ dày để ngăn chúng hoàn toàn, nhưng những luồng gió thổi đến thì đã được mấy thân cây to lớn chặn lại. Tấm thảm trắng xóa bao phủ khắp mặt đất, mỗi bước đi lại lạo xạo kêu dưới chân.

Theo một nghĩa nào đó, nó gần như thanh bình, ảo diệu khi trải nghiệm một trận tuyết rơi trong rừng.

Chà, ảo diệu hết mức có thể, với ba sinh vật bị trói đang rên rỉ qua miếng bịt miệng, phá hỏng hết bầu không khí yên bình của buổi đêm. Nhưng không sao cả, vì chúng sẽ sớm trở thành nguồn của ma thuật chân chính thôi.

Lucifer vẫn đủ mạnh để kéo con mồi của mình chỉ bằng một tay và vẫn là một thiên thần đủ để không bị cái lạnh làm phiền – rốt cuộc thì lạnh cũng là sở trường của hắn cơ mà. Thế nhưng, vì rất nhiều thánh ân của hắn đã biến mất, hắn bắt đầu trải qua tình trạng mệt mỏi đầu tiên. Đó là loại cảm giác kỳ lạ, giống như một vết bỏng cháy chậm trong các cơ của vật chứa của hắn, thứ đang tăng dần theo từng phút trôi qua.

Lucifer không thích nó lắm.

Hắn bước vào một khoảng rừng thưa nhỏ nơi tuyết rơi mạnh hơn một chút và di chuyển đến chính giữa nó. Ranh giới giữa các vũ trụ rất mỏng ở đây, và không khí có cảm giác kỳ lạ, gần như xa lạ, như thể toàn bộ trảng rừng không thuộc thế giới này. Duỗi eo, hắn thả bao tải đựng nguyên liệu và đầu dây thừng xuống đất. Cả ba con mồi của hắn đều kêu lên một lần nữa, cố gắng lết ra xa khỏi vị đại thiên thần.

"Các ngươi nên hạnh phúc, có biết không." Lucifer nhún vai thở dài khi kéo các món đồ ra khỏi bao tải và bắt đầu sắp xếp chúng chỉnh tề trên tuyết. "Cuộc sống của các ngươi – dù ngắn ngủi đến đâu – lúc này có một mục đích, các ngươi sẽ đưa con trai của ta về lại với ta, đứa nhỏ ạ."

Hình như đó không phải là điều đúng đắn để nói, bởi vì cả ba bắt đầu giãy giụa thậm chí còn mạnh hơn, khiến Lucifer đảo tròn con mắt. Hắn kết thủ ấn, một loại ấn thuật dễ dàng mà ngay cả con người cũng có thể thực hiện được nếu đã làm tốt sự chuẩn bị. Một vài từ tiếng Enochian và trận tuyết rơi xung quanh ngừng lại, hộ thuẫn mờ nhạt nhất xuất hiện trên đầu họ, biến tấm thảm tuyết trên mặt đất thành một chiếc bảng vẽ hoàn hảo.

Sau đó, phần phức tạp bắt đầu.

Lucifer đã cẩn thận quan sát nhà tiên tri, mọi thành phần mà ông ta đã sử dụng, mọi thủ thế mà ông ta đã thực hiện. Hắn đã sửa đổi câu thần chú kể từ đó, thêm một vài yếu tố phụ. Tất nhiên, hắn cần thánh ân của một đại thiên thần để tăng cường kẽ nứt giữa các thế giới, nhưng hắn chẳng có ý định mở bất cứ vết rách nào. Nếu mọi thứ hắn tính toán là chính xác, hắn sẽ có thể kéo một mục tiêu nguyện ý duy nhất từ ​​vũ trụ kì dị kia vào vũ trụ này.

Hắn đã dành gần một giờ để vẽ các ấn và biểu tượng trên tuyết, sau đó liếc nhìn vật tế của mình, nhận ra rằng mình cần phải tăng tốc lên, khi mà một trong số chúng đã chẳng làm được toàn bộ những thứ vĩ đại đó ở nhiệt độ thấp thế này, mà đang bắt đầu dần chìm vào hôn mê.

Cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi, hắn bắt đầu đọc chú ngữ, túm lấy cơ thể đầu tiên ra khỏi đống người. "Sinh vật của địa ngục." Hắn lẩm bẩm rạch cổ con quỷ, dòng máu đỏ của nó rơi xuống tuyết, bắt đầu trôi về phía đồ án, nhuộm một màu đỏ lên các thiết kế phức tạp.

"Sinh vật của Trái đất." Hắn tiếp tục chọn một con người. Cơ thể này lạnh ngắt, và hắn có thể cảm thấy một số phần phụ bắt đầu đông cứng thành băng. Nó hầu như không thở, nhưng vẫn còn sống, và khi Lucifer rạch cổ họng nó, lượng máu vừa đủ để vẽ thêm một phần ba đồ án.

"Điều này thực sự làm ta đau hơn là làm ngươi đau." Hắn thở dài, kéo một thiên thần lại gần mình hơn. Hắn không nhận ra thiên thần này, có nghĩa là anh ta đã được tạo ra sau sự sa ngã của Lucifer. Nhưng không biết tên làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn một chút.

Hắn cắt một rãnh sâu trên cổ họng của thiên thần, kéo thánh ân ra và cho vào một cái bát cùng với các nguyên liệu còn lại. Sau đó, hắn cũng lấy máu anh ta và quan sát một phần ba đồ án cuối cùng chuyển sang màu đỏ.

Tuyết bắt đầu sáng rực lên, và Lucifer đứng dậy đọc hết chú ngữ, kéo nguyên liệu cuối cùng ra, một lọn tóc vàng, và ném vào bát. Trong một khoảnh khắc, chẳng có gì xảy ra và vị đại thiên thần nghĩ cố gắng của mình là vô ích, nhưng rồi sau đó có thứ gì đó kêu lách tách ở giữa vòng tròn, năng lượng to lớn tụ lại quanh mái vòm mà hắn đã tạo ra khắp trảng rừng. Tia lửa bắt đầu bay khắp nơi, một vầng sáng rực rỡ sắc cam chiếu sáng cả khu vực.

Không khí bắt đầu có mùi điện. Lucifer cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng lên và hắn cười toe toét. Câu thần chú mà hắn sửa đổi đã phát huy tác dụng, lối đi giữa thế giới này và thế giới khác đang dần mở ra.

Một ánh chớp cuối cùng và mọi thứ trở nên im lặng, xung quanh lại chìm vào bóng tối của màn đêm, và tuyết bắt đầu rơi khi mái vòm bảo hộ đóng lại với sự giải phóng năng lượng từ câu thần chú. Có một người đang ở giữa khoảng rừng thưa, đứng nhìn quanh bốn phía, trong ánh mắt tràn ngập sự thích thú mê hoặc.

"Mary." Lucifer thốt ra khi đến gần hơn một bước.

Ngay lập tức, đôi mắt cô nhìn về phía hắn, vẻ mặt của cô chuyển sang kinh ngạc, rồi thành oán giận và cả hai biểu cảm đó Lucifer đều có thể nhìn thấy rõ ràng dù rằng thị lực của hắn bị giảm đi do mất đi sức mạnh. Có điều gì đó thực sự - thực sự không ổn ở đây, và khi hắn nhìn lên, phía trên đầu cô và nhận thấy một vầng hào quang rực sáng mờ nhạt, hắn cảm thấy máu mình đông đặc lại.

"Không." Hắn lắc đầu, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy hắn. "Không, Mary, cô đã làm gì thế hả?"

"Lucifer." Michael chào hắn. "Và ở đây, anh nghĩ rằng em đang trở thành một kẻ phiền toái." Sau đó, mắt y nheo lại, ánh mắt trượt lên phía trên thân hình của em trai mình, nhìn tuyết đang từ từ rơi xuống. "Điều này thật thú vị." Y nhận xét khi đưa tay lên, theo dõi những bông tuyết hạ xuống lòng bàn tay. "Không phải những gì anh đã hình dung, nhưng thú vị."

"Ừm, well," Lucifer lẩm bẩm lùi lại một bước. Không có một cơ hội nào để hắn có thể chiến đấu với Michael ở vũ trụ thay thế. Hắn khi còn nguyên thánh ân đã không làm được điều đó rồi, chứ đừng nói đến giờ đây hắn hoàn toàn không sức mạnh. Nếu may mắn, hắn sẽ thoát khỏi tầm mắt của Michael và nghĩ phải làm gì để giải quyết tình huống từ một nơi an toàn hơn.

Lùi lại một bước nữa và ánh mắt của Michael lại đặt lên người hắn. Người anh trai giả của hắn ở trước mặt hắn trong cái nháy mắt tiếp theo, tay quấn quanh cổ Lucifer, siết thật chặt, vị đại thiên thần sa ngã cảm thấy bất cứ thứ gì còn sót lại của thánh ân đều bắt đầu căng thẳng, đau đớn kinh khủng lan tràn khắp cơ thể vật chứa của hắn.

Trong một nỗ lực vô ích, hắn đã cố gắng triệu hồi thanh kiếm của mình, nhưng cũng như đôi cánh, thanh kiếm từ chối xuất hiện trong tay hắn.

"Em chẳng là gì đối với anh cả." Michael nói khi đập đầu hắn vào thân cây, tầm nhìn của hắn bắt đầu quay tít ngay lập tức, một tiếng vang lạ truyền khắp tai Lucifer.

Sau đó, hắn gần như bị ném đến đầu bên kia của khoảng rừng. Lưng hắn va vào một cái cây khác và dội lại với đau đớn, không khí rời khỏi phổi của Lucifer dưới tác động.

"Em trải qua nỗi đau như một con người." Michael lưu ý.

Lucifer muốn trả miếng bằng một điều gì đó mỉa mai như thể người anh trai giả tạo của hắn đã không phát hiện ra điều đó bằng cách tra tấn lại hắn trong thực tế khác, nhưng chỉ có một tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra khỏi môi hắn.

"Một thứ vũ khí của con người chắc chắn có thể làm em bị thương." Michael tiếp tục. Trong giọng nói của y hầu như chẳng có cảm xúc gì, cứ như thể đó chả là gì ngoài một thử nghiệm tò mò đối với y. Nghe còn đáng sợ hơn khi giọng Michael nghe tàn bạo.

Sau đó, Michael giả rút súng nhắm vào Lucifer. Không có chút do dự nào trong y, khi y bóp cò. Viên đạn găm vào vai Lucifer, và cơn đau nó mang đến quá lớn khiến hắn hét lên vì cường độ của nó.

Lucifer có thể cảm thấy máu nhỏ xuống sườn, xuống mặt mình. Tận hết khả năng thân, hắn đã cố gắng chữa lành vết thương, nhưng những gì còn lại từ thánh ân của hắn không đủ để hiệu quả.

Khi hắn bắt đầu cảm thấy ý thức rời khỏi mình, hắn thấy Michael hạ vũ khí xuống. "Anh sẽ không ngại làm nhục em như thế này một lần nữa đâu." Y nhếch mép. "Vì vậy, hãy giúp anh một việc và đừng chết."

Và rồi mọi thứ trở nên tối đen.

---

Lucifer không chắc mình đã bất tỉnh bao lâu, nhưng khi hắn mở mắt ra thì trời vẫn còn tối. Rồi một lần nữa, vài ngày có thể đã trôi qua khi hắn nằm đó. Nhìn lên, hắn có thể thấy tuyết vẫn đang rơi. Nó phủ lên cơ thể hắn một lớp không quá dày, này có nghĩa là hắn đã bất tỉnh không quá vài giờ.

Hắn thận trọng di chuyển một bên chân của mình, rên rỉ khi cảm thấy các dây thần kinh của cơ thể con người phản ứng lại bằng một cơn đau nhói. Tiếp theo hắn với lấy vai. Thánh ân của hắn có thể khép miệng vết thương và cầm máu, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được một vật lạ. Viên đạn vẫn ở đó và hắn không thể làm nó biến mất như trước đây.

Hắn cần phải di chuyển, cần tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng những đường liên lạc thông thường của thiên thần đã đóng lại với hắn.

Điện thoại. Hắn cần tìm một chiếc điện thoại.

Miễn cưỡng, hắn bắt đầu đứng dậy, nhăn mặt vì mỗi cái giật mạnh mới của cơn đau. Hắn ghét nó, ghét cái cảm giác cỡ nào nhỏ bé và khốn khổ, cỡ nào con người. Nhưng, hắn không muốn từ bỏ, hắn không chịu. Nếu không phải vì sự trả thù mà hắn muốn thực hiện với Michael giả kia, thì cũng là vì hắn thực sự lo sợ những gì kẻ mạo danh đó có thể làm với Jack. Bên cạnh đó, hắn chắc chắn không thoát khỏi sự khống chế của Asmodeus để rồi cuối cùng chết trong khu rừng nào đó đâu.

Tập trung suy nghĩ vào con trai mình, Lucifer đẩy người lên, dựa vào thân cây để hít thở lấy hơi, thứ mà dường như bây giờ hắn cần để duy trì cơ thể con người của mình. Sau đó, chậm mà chắc, hắn bắt đầu di chuyển từ cây này sang cây khác, tìm đường ra khỏi khu rừng.

Một thời gian sau, hắn đã có thể ra được đường cái. Có một trạm xăng ở phía trước vài trăm feet, và đó là nơi hắn đã bắt cóc con người để sử dụng câu thần chú. Chiếc xe của anh chàng vẫn nằm bên lề đường, bị một lớp tuyết bao phủ.

Ánh sáng hắt ra từ cửa hàng tiện lợi, và Lucifer đột nhiên thấy mình muốn đi vào trong, tiến vào hơi ấm. Thánh ân của hắn đang bận rộn với những vết thương, khiến hắn bắt đầu cảm thấy lạnh, và cảm giác đó khó chịu y như mệt mỏi vậy.

Dù thế, hắn vẫn kiềm chế bản thân, thay vào đó là mở chiếc xe bị bỏ rơi. Ở đó, hắn gắng lục lọi bộ phận đựng găng tay để tìm một chiếc điện thoại. Ngay cả khi điều đó là phí công vô ích, hắn vẫn có thể xác định được vị trí của đống đồng xu 25 xen trong giá đựng cốc giữa hai ghế, thứ mà hắn có thể sử dụng với bốt điện thoại tự động.

Một chiếc xe khác đậu ở đầu đối diện của cây xăng, một gia đình nhỏ đang mua sắm trong cửa hàng. Lucifer chân thành hy vọng họ sẽ không bước ra ngoài và nhận thấy hắn cả người đầy máu và bụi bẩn, bởi vì hắn sẽ phải giết họ. Hắn chẳng mấy tin tưởng lắm chuyện người duy nhất trong toàn vũ trụ có thể giúp hắn lúc này sẽ đánh giá cao khi tìm thấy đại thiên thần trong đống xác người chết.

Cơ mà, đường đến bốt điện thoại của hắn khá suôn sẻ, và khi hắn bắt đầu bấm các nút trên thiết bị hình chữ nhật, hắn cảm ơn ý tưởng tuyệt vời của mình là ghi nhớ con số riêng này.

---

Ánh sáng trong căn bếp của boong ke tối lờ mờ, nhưng đã có thêm ánh sáng từ một chiếc đèn bàn mà Sam mang theo. Với một cốc cà phê mới pha trên một tay và một cuốn sách bìa da cũ trên tay còn lại, anh đang đọc về các phép thuật dịch chuyển khác nhau, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để giúp đưa mẹ của họ trở về.

Trong boongke khá yên tĩnh. Jack vẫn mất tích, và Dean đang chăm sóc vết thương cho Castiel. Cũng không phải là thiên thần đặc biệt bị thương nặng sau khi thoát khỏi Asmodeus, nhưng kể từ khi y trở về từ cõi chết lần trước, Dean đã hơi bảo vệ y một cách thái quá.

Sau một vài trang, Sam suy nghĩ xem liệu mình có cần nhắm mắt lại một chút không. Anh nhét một thẻ kẹp sách giữa các trang của cuốn sách nặng nề và đóng nó lại, đặt lên bàn. Sau đó, điện thoại của anh đổ chuông.

Lúc đó khoảng chừng ba giờ sáng và không có nhiều người có thể gọi cho anh muộn như thế này. Nó cũng đến từ một số không quen, nhưng Sam đã nhấc máy và trả lời cuộc gọi.

"Vâng?" Anh nói vào ống nghe.

"Chào, Sammy, lâu lắm rồi ta không chuyện phiếm nhỉ." Một câu trả lời đáp lại ngay tức thì.

Sam cảm thấy không khí mắc kẹt trong cổ họng, máu đông lại trong huyết quản khi nghe giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc. "Lucifer." Anh thì thầm chậm rãi, thậm chí sợ hãi việc suy đoán lý do tại sao vị đại thiên thần sa ngã lại gọi mình.

Một trong những sinh vật tà ác và nguy hiểm nhất trong sự sáng tạo đã trở lại thế giới này và việc nhận thức điều đó khiến Sam run rẩy sợ hãi.

"Tôi biết đó là một yêu cầu bất thường," Lucifer tiếp tục, sau đó Sam nghe thấy tiếng rên rỉ như thể vị đại thiên thần đang đau đớn. "Nhưng tôi đang hơi khó khăn ở đây, và tôi nghĩ, ô này! Tôi đã có một chút lịch sử với cậu, cậu có thể đến giúp đỡ mộ--"

"Ta ư? Giúp đỡ ngươi á? Xin lỗi, không chắc nó sẽ--"

"Làm ơn mà, Sam," Lucifer ngắt lời anh, và có quá nhiều sự chân thành trong lời cầu xin, khiến người thợ săn phải sửng sốt. "Tôi đã giúp thiên thần yêu dấu của cậu thoát khỏi Asmodeus, tôi... Tôi có một thông tin quan trọng mà tôi thực sự cần phải đích thân nhờ cậy. Và tôi không chắc mình có thể cầm cự được bao lâu mà không được... chăm sóc y tế." Đoạn cuối của câu được nhấn mạnh với một lưu ý của sự ghê tởm, như thể Lucifer thậm chí ghét cả việc nghĩ mình cần một cái gì đó quá thấp kém.

Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì Lucifer là một đại thiên thần, hắn không thể cần bất kỳ sự chăm sóc y tế nào, hoặc ít nhất là một thứ mà Sam có thể cung cấp, đang sẵn lòng cung cấp. "Chuyện gì?"

Một tiếng rên rỉ khác, và Lucifer ho. "Tôi không có sức mạnh, Sam. Tôi bị thương. Tôi có lẽ cũng vừa bắt đầu một ngày tận thế khác. Nhưng vì tất cả chúng ta đều đã ở đó rồi, nên không phải là vấn đề lớn, đúng không?"

"Đây là một cái bẫy." Sam bình tĩnh tuyên bố.

"Tôi đang ở Mitchell... Mitchell, ha, thật là một sự trùng hợp chết tiệt! Lối ra phía nam từ thành phố... biển báo nói là CD 37. Có một Gas-N-Sip, xe của tôi có màu xanh lam... Tôi nghĩ vậy." Có một tiếng bịch bị bóp nghẹt và một tiếng rên rỉ khác.

Sau đó, cuộc gọi kết thúc và Sam chỉ còn nghe thấy những tiếng bíp nhỏ trong loa. Miễn cưỡng, anh nhét điện thoại vào túi và xoa đôi mắt mệt mỏi của mình. Về mặt logic, anh biết quá rõ những gì mình cần phải làm. Có một cách thực sự dễ dàng để tìm hiểu xem Lucifer có đang nói thật hay không, đó là hỏi Castiel. Anh cũng cần phải nói với Dean về cuộc gọi, và sau đó quyết định xem liệu họ có thử gắng tìm Lucifer hay không. Và, chà, nếu đại thiên thần nói thật, thì hắn thực sự sẽ chết trong khi họ đang lên kế hoạch hành động...

Sam nuốt nước bọt, một thứ gì đó đen tối và lạnh lẽo lắng đọng trong dạ dày khi anh nghĩ về việc Lucifer sắp chết, đặc biệt là chết vì Sam. Thế giới có thể trở thành một nơi tốt đẹp hơn nếu không có vị đại thiên thần sa ngã, nhưng anh không chắc sau đó mình sẽ có thể nhìn vào mắt Jack như thế nào. Dù có tà ác hay không, Lucifer cũng là cha của Jack.

Thầm chửi thề, Sam uống nốt chỗ cà phê còn lại, đứng dậy khỏi ghế và đi về phía ga ra.

---

Mãi hơn sáu giờ sáng một chút Sam mới tới được trạm xăng mà đại thiên thần đã đề cập. Anh đã cố gắng hết sức để nhanh chóng đến nơi, nhưng ở đâu đó giữa Nebraska và phía nam Dakota, anh đã gặp trận tuyết rơi và phải giảm tốc độ, sợ rằng cuối cùng sẽ đâm vào một con mương bên đường.

Trạm xăng vắng lặng, chỉ có ba chiếc ô tô đậu trong sân. Một trong số chúng đã có người, một người ngồi trên ghế sau nghịch điện thoại của mình. Một chiếc khác thì trống trơn, đậu cạnh một máy bơm xăng và có người bên trong cửa hàng.

Chiếc xe cuối cùng, một chiếc ô tô mui kín hoàn toàn chẳng có gì nổi bật trong ít nhất mười năm, thực sự có màu xanh lam đậm. Nó trông trống rỗng và bị bao phủ trong tuyết như thể nó đã nằm đó suốt đêm.

Người thợ săn đỗ lại bên cạnh nó, và thận trọng mở cửa xe mình, nhìn trộm qua cửa sổ chiếc xe kia. Có một người nằm co ro trên băng ghế sau. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu nâu vàng bẩn, quá nhạt so với thời tiết, và chiếc quần jean xanh đậm. Cả hai thứ đều bẩn thỉu cùng rách nát và, Sam chắc chắn, là vấy đầy máu.

Sam nhịn không được sợ hãi khi nhìn thấy hắn. Sau nhiều năm đau đớn và chịu đựng những gì mà đại thiên thần sa ngã đã gây ra, khiếp sợ là bản năng đầu tiên. Nhưng Lucifer nằm trên ghế sau của xe, không nhúc nhích, và Sam nhận ra một chút nỗi sợ hãi đó là dành cho bản thân đại thiên thần. Nghĩ vậy, anh vội vàng mở khóa xe, đột nhiên lo lắng mình đã quá muộn.

"Này, này." Anh gọi vị đại thiên thần, cố gắng xoay người hắn lại và kiểm tra mạch trên cổ họng.

Rất may, hắn vẫn còn sống, nhưng quá nóng khi chạm vào. Bị động tác làm phiền, hắn rên rỉ và nhăn mặt, sau đó mở mắt ra và nhìn Sam, song ánh mắt hắn lại xa xăm, không tập trung. "Mmm, Sammy." Hắn mỉm cười sau khi cố gắng kìm lại cái nhăn nhó đau đớn, nét mặt của hắn đột nhiên tràn đầy vui vẻ, như thể hắn thực sự hạnh phúc khi nhìn thấy người thợ săn.

"Wow, ý thức của anh thực sự khá là mơ hồ đấy." Sam nhướng mày, không mong đợi phản ứng của đại thiên thần. "Đợi một chút." Anh nói thêm và quay lại xe của chính mình.

Vai của Lucifer bị thương, và hắn bị sốt, có nghĩa là hắn đã bị nhiễm trùng. Hoặc, ít nhất, đó là những gì Sam sẽ giả định nếu Lucifer là một con người. Hắn bây giờ là gì, người thợ săn không biết.

Sam đã cân nhắc về việc chuyển Lucifer vào trong xe của mình, nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ việc lấy chiếc mà đại thiên thần đã ở sẵn trong đấy rồi. Trong một góc tâm trí, anh thắc mắc người chủ thật sự của chiếc xe này đâu, nhưng quyết định không nghĩ về nó, bởi vì anh nghi ngờ việc mình sẽ thích câu trả lời. Sau đó, anh quyết định rằng mình thực sự đã mất đi bất cứ lương tri nào khi luồng suy nghĩ này nhắc nhở anh rằng anh đang đối phó với ai.

Lắc đầu, Sam kéo ra vài tấm chăn từ cốp xe của mình, chuyển nó vào chiếc xe thứ hai. Cuối cùng, không phải là anh chưa bao giờ mượn một chiếc xe ngẫu nhiên trên đường phố. Sau mấy tấm chăn, là đến một bộ đồ nghề phòng chống hiện tượng siêu nhiên cơ bản và một bộ y tế. Anh lập tức lôi một gói thuốc kháng sinh với ibuprofen (1) để giảm đau và hạ sốt cùng một chai nước, sau đó quay trở lại với Lucifer.

"Nào, uống cái này đi." Anh nói với hắn khi giơ những viên thuốc ra.

Lucifer không tin tưởng liếc nhìn lòng bàn tay anh, nhưng vươn tay cầm lấy thuốc, ném vào miệng. Tiếp theo là chai nước. Ban đầu đó chỉ là một ngụm thăm dò, như thể hắn đang thử uống rượu. Sau đó, một ngụm khác, và ngụm thứ ba và vị đại thiên thần sa ngã đang ngấu nghiến cái chai với sự tham lam cho đến khi chẳng còn lại gì.

Khi ném cái chai rỗng xuống sàn ô tô, Sam lẩm bẩm một lời chửi rủa khác. Thiên thần không hề cảm thấy khát hay đói, điều đó có nghĩa là Lucifer đang ở trong tình trạng tồi tệ hơn Sam nghĩ. Không để lãng phí thêm thời gian, anh nhanh chóng lau sạch tuyết trên kính chắn gió và cửa sổ sau rồi leo lên xe của đại thiên thần.

Có chốt trong bộ phận đánh lửa, nhưng động cơ không chạy. Song, với một lớp tuyết bao phủ và một đại thiên thần bị sốt đang hít thở suốt đêm, bên trong nó khá ấm áp. Khởi động xe, anh cẩn thận lái ra khỏi trạm xăng, bật GPS trên điện thoại di động để tìm một bệnh viện gần nhất. Ngay cả khi Lucifer không có giấy tờ tùy thân hay bảo hiểm, dù thật hay giả, anh cũng chỉ có thể nói là mình đã tìm thấy hắn bên lề đường. Các nhân viên bệnh viện sẽ phải nhận hắn là John Doe, và sau đó Sam có thể dễ dàng thoát khỏi hắn.

"Ugh," Lucifer rên rỉ từ ghế sau. "Tôi cảm thấy như cậu cần phải dừng lại."

Sam liếc nhìn đại thiên thần qua kính chiếu hậu. Hắn đang nửa ngồi, nặng nề dựa vào ghế trước mặt, trông vô cùng xanh xao. "Ngươi... Ngươi bị say xe à?" Sam ngạc nhiên.

"Không," Lucifer trả lời. "Không phải, tôi--"

Có một tiếng rên rỉ lớn vì đau đớn, hoặc khó chịu, và Sam thực sự đã nghĩ Lucifer sẽ trút bỏ các thứ trong bụng xuống ghế sau. Thay vào đó, đại thiên thần cúi người sang một bên, lưng cong lên và đột nhiên có những chiếc lông vũ. Những chiếc lông đen sẫm ở khắp nơi trong xe. Chúng đập vào cửa sổ phía sau, làm vỡ nó. Chúng va vào nóc xe với một tiếng thịch mạnh, khiến nó bị uốn cong. Một số cái trong đó ở trên ghế trước, ngay trước mặt Sam, khiến anh hầu như chả thấy gì.

Bản năng đầu tiên của Sam là đạp chân phanh, nhưng bằng cách nào đó anh đã xoay xở để kiềm chế được bản thân, biết rằng, trên một con đường phủ băng, nó có thể khiến chiếc xe xoay vòng. Thay vào đó, anh dùng tay để di chuyển những chiếc lông vũ, mềm mại và mịn màng một cách đáng ngạc nhiên khi chạm vào, ra khỏi tầm nhìn của mình cho đến khi có thể nhìn thấy đường lần nữa. Chỉ sau đó anh bắt đầu từ từ dừng lại, tấp vào lề đường.

"Cái quái gì thế?!" Anh thở ra một hơi, quay sang đại thiên thần lúc này đang nhận thấy đôi cánh đen lớn sau lưng.

Lucifer nhướng mày liếc nhìn đôi cánh của chính.mình và cười toe toét. "Ồ... Chúng đây rồi!" Hắn cười khúc khích trước khi bất tỉnh.

(1)  Ibuprofen, công thức là C13H18O2, thuộc nhóm thuốc kháng viêm không steroid (NSAID), có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu.

---

Hai giờ sau, Sam đến một căn nhà gỗ biệt lập ở một chốn hẻo lánh, và mặt trời đã mọc ở phía trên đường chân trời, phía trên hàng cây xung quanh nơi này.

Kế hoạch ban đầu của anh là đưa Lucifer vào một bệnh viện hàng thật giá thật đã bị ném theo cửa sổ mà ai cũng biết là cửa sổ nào vì chẳng có cách nào để anh có thể giải thích đôi cánh cho các bác sĩ. Và cũng vì cửa kính ô tô nhỏ đó đã bị đôi cánh nói trên ném văng đi, nên Sam gần như chết cóng khi họ đến một trong những ngôi nhà an toàn của Bobby bên cạnh Thác Sioux.

Xoa xoa đôi tay của chính mình trong một nỗ lực vô ích để lấy lại xúc giác, anh quay sang Lucifer. Lúc này, vị đại thiên thần được bao bọc trong sự kết hợp giữa đôi cánh của chính mình, những chiếc chăn thật sự mà Sam mang theo từ boongke và một lớp tuyết nhỏ rơi lên người hắn qua cửa sổ vỡ trong suốt chuyến đi của họ.

"Này, Lucifer?" Sam gọi. "Ngươi có thể di chuyển được rồi."

"Mmm." Đại thiên thần rên rỉ đáp lại nhưng không hề nhúc nhích.

Sam bước nhanh ra khỏi xe và mở băng ghế sau. "Này, này, thôi nào." Anh động viên, kéo chăn ra khỏi Lucifer và cố gắng cẩn thận lôi hắn ra.

Trước sự nhẹ nhõm của anh, đại thiên thần làm theo mà không hề phàn nàn, từ từ trượt khỏi ghế sau và đi vào bầu không khí trong lành của mùa đông, đôi cánh của hắn mở bung ra trong không gian rộng mở.

Ở đây, trong ánh sáng ban ngày, Sam có thể thấy chúng không phải là màu đen như anh nghĩ ban đầu, mà là màu xám đen, ánh kim, và những tia nắng sớm mai đang chuyển màu của chúng thành xanh lam và lục dịu mát. Chúng khá lớn, lớn hơn Sam tưởng tượng, và anh không biết làm thế nào mà chúng lại vừa vặn bên trong xe đến vậy. Đôi cánh cũng đẹp tuyệt vời và người thợ săn ngay lập tức ước rằng mình có thể lướt ngón tay qua những chiếc lông vũ, đã biết chúng mềm như thế nào.

Anh kiềm chế không cho mình làm điều đó, quàng tay Lucifer qua vai, giúp hắn đi về phía cabin.

Cánh cửa căn nhà gỗ nhỏ đã bị khóa, nhưng những chiếc chìa được giấu sau một trong những tấm gỗ có thể tháo rời, mà bạn không thể nhận ra nếu không sớm biết nó đã ở đấy. Từ bên trong, cabin nhỏ, nhưng ấm cúng. Có hai phòng: một phòng ngủ và một phân xưởng cùng một căn bếp nhỏ và một bàn ăn, với tất cả đồ nội thất cũ đã nhiều tuổi hơn Sam nhiều, nhưng vững chắc, được làm để chống chọi với thời gian.

Trong nhà khá lạnh, nhưng bức tường ngăn cách giữa các phòng bằng gạch và có lò sưởi ở giữa. Nó được xây dựng theo cách mà lò sưởi đang cháy có khả năng sưởi ấm toàn bộ bức tường và, cùng với đó, cả hai căn phòng. Một số thanh củi đã ở bên trong, sẵn sàng được nhóm lên.

Cabin không đặc biệt sáng sủa, với hầu hết các bức tường và đồ nội thất có màu tối và chỉ có hai cửa sổ chiếu sáng nó. Tuy nhiên, có cả điện và ga, thứ mà Sam nghi ngờ Bobby đã lén lút lấy trộm từ thành phố, nhưng nó cũng có nghĩa là ánh sáng và nước ấm, vì vậy anh cũng chẳng phàn nàn làm gì.

Không nói lời nào, Sam giúp Lucifer vào phòng ngủ, đặt hắn xuống giường. Các phần phụ có lông cung cấp thêm thử thách khi Sam đang cố gắng ổn định vị đại thiên thần sa ngã, nhưng cuối cùng anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đó.

"Lạnh quá." Lucifer nói và Sam có thể cảm thấy cơn rùng mình chạy qua hắn.

"Không phải ngươi được cho là thoải mái nhất khi lạnh sao?" Sam hỏi, không thực sự mong đợi một câu trả lời, ít nhất không phải là một câu thật lòng.

"Tôi cảm thấy… rất con người." Lucifer ra hiệu, giọng tuyệt vọng và đau khổ.

"Wow," Sam gật đầu. "Ừ, đợi một lát, ta sẽ bắt đầu nhóm lửa." Anh hứa và rời khỏi phòng.

Trước sự nhẹ nhõm của Sam, củi khô và bắt đầu cháy gần như ngay lập tức, những tiếng nổ lách tách vui tai vang lên khắp cabin. Hơi ấm tỏa ra từ ngọn lửa đọng lại một cách thích thú trên làn da của người thợ săn, đưa các giác quan trở lại ngón tay lạnh cứng của anh khi anh di chuyển bàn tay của mình lơ lửng gần ngọn lửa, một tiếng rên rỉ vui thú thoát ra khỏi anh.

Khi chắc chắn rằng mình có thể điều khiển các ngón tay một cách chính xác, anh quay trở lại xe, lấy chăn và hộp y tế mang vào trong.

"Được rồi, bây giờ phần cớt nhất bắt đầu." Anh giải thích, lấy chăn lên giường, đắp lên chân của Lucifer – những tấm chăn từng trải trên giường trông hơi bụi bẩn khi sử dụng.

"Cậu muốn nói rằng có điều gì đó tồi tệ hơn hả?" Lucifer cười khúc khích.

"Viên đạn vẫn còn trong vai ngươi." Sam gật đầu, kéo một bộ dụng cụ, một chai nước khác và một mớ khăn tắm ra. "Ta đã cho ngươi thuốc giảm đau khá mạnh lúc ở trong xe, nhưng nó vẫn sẽ đau vãi ra ấy."

Lucifer thực sự nhếch mép trước điều đó. "Sau Cái Lồng sao? Cứ tiếp tục đi."

Sam nhướng mày, nhưng không đáp lại, đặt tâm trí vào nhiệm vụ phía trước. Cởi quần áo Lucifer có cảm giác hoàn toàn kỳ quái và rất khó chịu vì đôi cánh. Với một ít nước đun sôi trong nồi, anh rửa sạch vai của vị tổng lãnh thiên thần bằng hết khả năng của mình, trước khi anh có thể bắt đầu loại bỏ viên đạn. Bằng cách nào đó, vết thương trông như thể đã được mấy ngày, sưng đỏ và viêm tấy, và Sam phải mổ lần nữa.

Rõ ràng là đối phó với nỗi đau thể xác không phải là điều mà Lucifer quen làm. Hắn đang rên rỉ lớn tiếng, và thậm chí không thể bắt đầu thả lỏng các cơ, nắm chặt vai của Sam đến mức người thợ săn chắc chắn rằng nó sẽ để lại vết bầm tím. Một vài lần hắn gần như hét lên và có nước mắt đọng trên khóe mắt của đại thiên thần sa ngã, song hắn đã xoay xở không để rơi một giọt nào.

"Shh, sắp xong rồi." Sam cố gắng xoa dịu hắn, hoàn thành việc khâu da cho hắn. "Ok, tốt như mới nhé." Anh thông báo, nhìn vào tác phẩm mình tự làm.

Lucifer ậm ừ đồng ý và nhẹ nhõm, hô hấp bắt đầu đều đều. Khi Sam đang băng bó cho hắn xong, hắn gục đầu vào vai thợ săn khiến Sam giật mình kinh ngạc. Cũng có một chút sợ hãi, vì nó là phản ứng đối với bất kỳ hình thức tiếp xúc vật lý nào với đại thiên thần sa ngã. Song lần này lại khác, người đàn ông kia cảm thấy thật ấm áp và rắn chắc và sống động.

"Cảm ơn." Lucifer thì thầm.

Sam phát ra một tiếng ngạc nhiên ngắn, chớp mắt kinh ngạc. "Ngươi đang... cảm ơn ta? Thật sao?" Anh hỏi, không thể tin vào tai mình. Đưa tay đỡ lấy đầu của đại thiên thần, anh cẩn thận đẩy nó ra khỏi vai rồi đặt lên gối, sau đó chạm vào trán hắn và để ý rằng nó đang nóng và khô.

Lucifer vẫn còn đang sốt, điều này giải thích cho hành vi đó.

Từng cái một, bàn tay Lucifer đưa lên ôm lấy má anh. Sự đụng chạm này thật dịu dàng và thân mật, giống như trong ảo ảnh mà Lucifer gửi cho anh từ Lồng. Nó bắt đầu cảm thấy hơi không thoải mái, đặc biệt là khi Sam vẫn đang lơ lửng trên một người đàn ông cởi trần. Đồng thời, nó cũng giúp anh bình tĩnh lại. Hầu hết mọi dấu vết sợ hãi mà người thợ săn cảm thấy kể từ khi nhận được cuộc gọi đã biến mất hoàn toàn, ngay cả khi anh nghĩ đó không phải là điều tốt.

"Mmm, tôi thích bộ râu đấy." Lucifer xoa má Sam. "Nó làm cho cậu trông nghiêm túc hơn, thêm… kiệt suất."

Điều đó làm dấy lên hàng ngàn lá cờ đỏ, bởi vì, dù có sốt hay không, Lucifer cũng cư xử thật kỳ quặc. "Ok, rất vui vì ngươi ưng thuận." Anh cười ngượng ngùng và rời khỏi giường, đứng dậy. "Ngươi cần phải nghỉ-nghỉ ngơi ngay bây giờ. Ngủ, có lẽ, ngủ. Ngươi có thể ngủ được không?" Anh nói lắp bắp tí chút và mặt anh có cảm giác nóng bừng.

Một lần nữa, Lucifer lại làm anh ngạc nhiên với cái gật đầu chậm rãi. "Tôi có thể khiến vật chứa của mình chìm vào giấc ngủ." Hắn nói, đôi cánh di chuyển để gập vào hai bên, hai tay hắn kéo chăn trùm lên người, mắt nhắm lại.

"Tốt," Sam chậm rãi đáp lại. "Tốt." Anh lặp lại mà không có lý do cụ thể nào và rời khỏi phòng ngủ, vẫn cố suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro