Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Ma Da

Hồ Lắng; một cái tên gây cho người ta cảm giác bất an. Dư luận lan truyền câu chuyện ma da kéo người. Không phải vô duyên mà người ta bàn tán. Đã có những cái chết bí ẩn xảy ra nơi đây. Những vụ đuối nước kì lạ chưa từng thấy.

Chính quyền địa phương cảnh báo người dân xung quanh khu vực Hồ Lắng nên “thận trọng” hơn. Đặc biệt nghiêm cấm hành vi tắm ở hồ.

Báo chí thì mặc sức thổi đi luồng gió tâm linh huyền bí. Những câu chuyện li kì xung quanh những cái chết dường như đã được lập trình từ trước. Có người tiết lộ: Họ đã nhìn thấy một sinh vật lạ ở hồ.

Câu chuyện Ma Da Hồ Lắng từ đó trở thành đề tài hot ở các trường học lúc bấy giờ. Trườu Kumite cũng không ngoại lệ.

Mai Linh: (ra vẻ nghiêm trọng) Này, Yumi, Tin Tin. Các cậu nghe tin gì chưa?

Tin Tin: (tò mò) Cậu nghe được tin gì vậy Mai Linh?

Yumi: (thờ ơ) Nếu tin về Teka thì tớ không muốn nghe đâu.

Mai Linh: Không phải đâu Yumi à! Hôm qua, tớ có xem tin tức buổi tối. Lại có thêm người bị đuối nước ở Hồ Lắng đấy!

Tin Tin: Mai Linh: (thốt lên) Trời ơi!!! Không lẽ chuyện Ma Da là có thật hay sao? Nếu đúng như cậu nói thì đây là nạn nhân thứ 13 rồi.

Mai Linh: (ra vẻ nghiêm trọng hơn) Ừm. Đúng đấy các cậu à! Những người điều tra cũng đã xác nhận. Những cái chết cách nhau đúng một tháng.

Tin Tin: (rùng mình) Eo ôi! Sợ quá! Chắc tớ không dám đi ngang qua đó nữa đâu.

Yumi: Cậu nhát gan thế! Có xuống hồ tắm đâu mà sợ.

Mai Linh: Tin Tin nói phải đấy Yumi. Theo tớ được biết, một số người chết không phải do tắm hồ đâu. Báo Sao Mai có đăng câu chuyện: Một cậu học sinh trường Hoa Tulip bị Ma Da bắt rồi đem nhận hồ đấy!

Yumi: Có vậy ư? Hi vọng đó chỉ là chuyện thêu dệt.

Tin Tin: Thôi Mai Linh à! Đừng nói đến chuyện Ma Da Hồ Lắng nữa. Mỗi lần kể chuyện này là tớ thức cả một đêm. Tớ sợ lắm! Mình nói chuyện khác đi.

Yumi: (tán thành) Tin Tin nói phải đấy!

Mai Linh: (chuyển đề tài) Phải rồi. Lúc nãy Yumi cậu có nhắc đến Teka, hai cậu đang giận nhau à?

Yumi: (nét mặt thay đổi, vừa mệt mỏi chán nản, vừa có chút bực mình khó chịu) Đừng nhắc đến hắn nữa.

Tin Tin: Có chuyện gì rồi Yumi???

Yumi: Cái tên đó là con người đáng ghét.

Mai Linh: Nhưng hai người đang hẹn hò với nhau có vẻ suông sẻ lắm kia mà, Yumi.

Yumi: Tớ cũng chịu thôi, có lẽ Teka không thích thú gì tớ đâu. Con người tưng tửng đó chắc không bao giờ có cảm xúc lãng mạn đâu.

Tin Tin: Cậu nói sao có vẻ nghiêm trọng vậy Yumi?

Yumi: Các cậu rơi vào hoàn cảnh tớ sẽ dở khóc dở cười thôi. Thử nghĩ xem nếu các cậu bị ai đó cho leo cây hai lần liên tiếp. Còn những cuộc hẹn hò nói chuyện thì nhàm chán, điên điên khùng khùng. Chưa hết, có những khi vừa bước vào quán người ta chưa kịp ăn hết một ly kem hắn đã đòi về. Rồi mượn cớ nào là việc quan trọng, nào là… ôi thôi! Thì đủ các kiểu. Nếu các cậu thì các cậu sẽ có cảm giác gì? Hình như hắn không thích nói chuyện với tớ thì phải. Con người gì mà kì cục. (Yumi lại cảm thấy bực mình)

Mai Linh: (động viên, an ủi) Khổ cho cậu thật đấy Yumi. Nhưng hãy nghĩ mọi chuyện lạc quan lên. Bọn tớ ở ngoài sẽ sáng hơn cậu. Theo tớ nghĩ Teka cũng có tình cảm với cậu, nếu không hắn đã chẳng rủ rê cậu đi hoài như vậy.

Tin Tin: Tớ cũng nghĩ giống Mai Linh vậy đó Yumi.

Yumi: Tớ cũng mong cho như vậy. Chỉ có điều tính cách của Teka càng ngày càng lập dị. Đôi lúc khiến tớ khó xử lắm! Chẳng hạn như lần trước ở quán cà phê Night Star, đang yên đang lành tự dưng hắn “hú” lên ở chốn đông người, làm bao con mắt quay nhìn chằm chằm vào bọn mình. Mặt tớ đỏ bừng lên vì xấu hổ, còn hắn thì cứ trơ trơ ra.

Mai Linh: Da mặt hắn dày vậy sao? Vậy mà chúng ta từng cho hắn mắc bệnh tự kỷ đấy!

Yumi: Giá như hắn cứ tự kỷ vậy luôn đi còn hơn.

Tin Tin: (hài hước) Thế cậu không hỏi vì sao đang yên đang lành lại cười như “bò đội nón” thế à? Bảo hắn về mua thêm cái khuyên tai đeo vào cho đủ bộ luôn.

Yumi: (cốc vào đầu Tin Tin) Đeo vào cái mũi cậu ấy. Còn chọc tớ. Cậu nghĩ sao tớ không hỏi. Tớ truy xét hắn vì sao lại cười nham nhở như vậy. Hắn trả lời làm tớ bàng hoàng. Hắn nói: Nhìn con két ngộ nghĩnh nên hắn cười. (pó tay!)

Mai Linh: Quán đó nuôi két hả Yumi?

Yumi: Ừm. Có một con màu xanh. À… còn nữa, hắn thường xuyên đổi kính áp tròng. Tớ ghét nhất màu vàng. Còn hắn hình như thích nhất màu đó. (Yumi không biết rằng màu mắt vàng khiến Teka có thể nhìn xuyên qua mọi thứ. Thế thì… thân thể thướt tha kiều diễm của Yumi… khì khì khì…)

 Ba người đang nói chuyện trong lớp học thì cậu lớp trưởng chạy vào.

Lớp trưởng: Yumi. Có người đang đứng ở ngoài hành lang khu C chờ cậu kìa.

Yumi: (uể oải) Là hắn??? Teka.

Lớp trưởng: Không. Kenshin.

Tin Tin: Mai Linh: (ngạc nhiên thốt lên) Kenshin ư???

Yumi vui vẻ đứng dậy, ra gặp Kenshin. Vừa ra khỏi cửa lớp thì đã trông thấy Kenshin; Kenshin vì nóng lòng muốn gặpYumi nên đã đến tận lớp để cùng Yumi đi ra dãy hành lang. Hình như Kenshin muốn cho mọi người trong trường Kumite biết: Yumi là của Kenshin, và đừng ai nuôi hi vọng nữa, vì lớ phớ là chết với Kenshin ngay. Hơn nữa, Kenshin muốn chính thức “tuyên chiến” với Teka.

Yumi: (mỉm cười duyên dáng, đôi mắt đẹp lạ lùng) Kenshin!

Kenshin: (đút hai tai túi quần, cử chỉ cực manly) Yumi! (Ánh mắt Kenshin rất tình)

Teka cũng vừa đến, bắt gặp đôi trai gái đang nhìn nhau triều mến.

Teka: (đằng hắng) À hèm! Tôi đến không đúng lúc rồi.

Vừa lúc Kenshin quay lại, Teka cảm thấy đau nhức ở ấn đường. Con mắt thứ ba mở ra và Teka nhìn thấy ở Kenshin một sự thay đổi lớn.

Teka: (tròn mắt, sửng sốt) Ngươi!

Kenshin: (thái độ như không có chuyện gì) Teka, cậu bị làm sao vậy. Tôi nghe mọi người trong trường nói: Cậu rất “khác người”. (Kenshin cố tình nhấn mạnh hai chữ “khác người” cho Yumi nghe)

Yumi: (đỏ mặt) Teka, cậu tìm tôi có việc gì không? Để lúc khác đi, tôi phải đi với Kenshin rồi.

Teka: (bàng hoàng) Ồ... không... không có gì. Tôi chỉ đi ngang qua nên gặp hai người thôi.

Yumi: (liếc mắt bực bội nhìn Teka) Vậy hả??? Mình đi thôi Kenshin.

Yumi khoác tay Kenshin qua dãy hành lang. Teka dõi mắt nhìn theo lưng hai người. Teka trông thấy Yumi đang đi bên cạnh một bộ hài cốt phủ trên mình tấm áo choàng đen. Quỷ vương không thể giấu được mắt thần của Teka.

Teka dùng thuật tàn hình, rồi bám theo Yumi.

(Để xem lần này Kenshin muốn điều gì ở Yumi?)

 Chương 2

Cậu thật lãng mạn, Kenshin

Buổi nói chuyện sáng hôm đó giữa Kenshin và Yumi đã đi đến một cuộc hẹn giữa hai người.

Địa điểm là khu phố đi bộ, chủ nhật ngày 13, 7h 30’ tối.

Kenshin đến đón Yumi “tại nhà”. Nhưng không vào nhà ra mắt ba mẹ Yumi vì sợ Yumi sẽ khó xử.

Tối hôm đó không khí trong lành. Bầu trời thanh vắng, những vì sao lấp lánh giữa không trung.

Kenshin: (mỉm cười) Chào Yumi!

Yumi: (mỉm cười đáp lại) Kenshin, cậu đến đúng giờ thật.

Kenshin: Hì. Tớ không muốn làm kẻ thất hẹn nên mới vậy đó. (câu nói của Kenshin là có dụng ý ám chỉ Teka)

Yumi: (nét mặt thoáng suy tư, lại nghĩ về hình bóng Teka với nụ cười chẳng giống ai. Hai chàng trai này thật khác nhau. Một người quá tuyệt hảo, còn một người có đủ những tật xấu “đáng ghét”)

Kenshin: (đưa cho Yumi chiếc mũ bảo hiểm) Chúng ta đi thôi Yumi!

Yumi: Cậu biết chạy mô tô hả Kenshin, lần đầu tiên tớ thấy cậu trên chiếc xe bảnh vậy đó Kenshin.

Kenshin: Cậu còn chưa thấy nhiều điều nữa Yumi à! Lên nào Yumi.

Yumi lên xe.

Kenshin: (nhoẻn miệng) Ôm tớ thật chặt nhé! Cậu sẽ hơi sợ đấy!

“phành” “phành”… “rùn… rùn… rùn”

Chiếc mô tô phóng đi với tốc độ chóng mặt. Tiếng nhạc Heavy Metal vang lên tiếp thêm “lực” cho bánh xe lãng tử.

Phố phường trưng đèn, kết hoa. Không khí hội hè hiện ra thấy rõ. Từ 7 h người ta đã bắt đầu chặn không cho xe vào trung tâm thành phố. Tiếng nói, tiếng cười của những đôi trai gái; của trẻ em và người lớn hòa vang.

Kenshin và Yumi đi bên nhau. Thời tiết trở lạnh! Yumi xát hai lòng bàn tay vào nhau áp lên mặt.

Kenshin: (quan tâm) Yumi, cậu lạnh sao? Hãy mặc áo của tới vào. (Kenshin cởi áo khoác đưa cho Yumi)

Yumi: (cuống lên) Kenshin. Cậu sẽ lạnh chết mất, mặc áo vào nhanh lên!

Kenshin: Chỉ cần Yumi ấm là tớ cũng ấm. Yumi lạnh, tớ sẽ lạnh. (Kenshin cười khanh khách)

Yumi: (ra vẻ giận dỗi) Cậu mặc vào đi, tớ không đùa đâu. Nếu làm vậy lần sau tớ sẽ không đi với cậu nữa. Nhỡ cậu bị ốm thì làm sao?

Kenshin: (nhướng mày) Yumi này, cám ơn cậu!

Yumi: (ngạc nhiên) Vì chuyện gì?

Kenshin: (bậm môi) Điều khác biệt giữa con người và loài vật là tình yêu thương. Sự quan tâm chân thành là biểu hiện của tình cảm thiêng liêng đó. Cậu tốt bụng lắm Yumi à!

Yumi: (bối rối) Kenshin… thực ra tớ…

Có tiếng nhạc vang lên. Một nhóm nhạc nghiệp dư đang trình diễn những tiếc mục trẻ trung, sôi động. Ba cây guitar thùng và một bộ trống, tuy đơn giản nhưng đủ làm thành một dàn nhạc “mộc” nhưng “chất”.

Kenshin: Yumi, chúng ta qua kia xem họ biểu diễn đi.

Yumi: (khuôn mặt sáng lên) Ừm. Phải đấy! Tớ rất thích nghe guitar.

Hai người đi qua chỗ “những nghệ sỹ đường phố”, mọi người đang vây quanh rất đông.

Teka dõi theo bóng Yumi. Từ lúc phát hiện ra Kenshin chính là quỷ vương, Teka luôn theo sát Yumi. Nhờ có thuật tàn hình nên mọi việc diễn ra khá suông sẻ.

Teka: (thở dài, nói trong bụng) “Yumi, Yumi ơi… hãy dùng con tim để cảm nhận.”

Kenshin đưa Yumi đến chỗ đám đông đang chơi đàn, ca hát. Một cậu thanh niên tóc dài trong “ban nhạc nghiệp dư” lên tiếng.

Thanh niên tóc dài: Mọi người ai muốn hát thì cứ yêu cầu. Chúng tôi xin hân hạnh được phục vụ.

Kenshin: (ghé tai Yumi nói nhỏ) Yumi. Cậu hát một bài đi. Nghe nói cậu hát hay lắm!

Yumi: Tớ hát như mèo kêu ấy! Ngại lắm Kenshin.

Kenshin: (nói với người thanh niên tóc dài) Này anh gì ơi! Tôi muốn…

Yumi: (Kéo tay Kenshin) Ôi! Cậu giết tớ rồi. Tớ không hát được đâu… tớ bỏ chạy đấy, Kenshin.

Kenshin: (véo nhẹ vào mũi Yumi) Tiểu thư ơi! Nếu vậy cậu nghe là được rồi chứ gì. Tớ sẽ hát tặng cậu một bài.

Yumi: (bất ngờ) Kenshin, cậu biết hát ư? Vậy mà tớ cứ nghĩ cậu chỉ biết đánh đấm thôi chứ. Ôi! Tớ ngốc thật đấy. Kenshin, cám ơn cậu. Tớ sẽ chăm chú nghe cậu hát.

Kenshin vào đứng giữa vòng tròn. Mọi người vây quanh mỗi lúc một nhiều hơn.

Kenshin: (quay sang nói với ban nhạc) Đưa cho tôi cây guitar.

Người thanh niên tóc dài: Anh độc tấu hay hòa âm?

Kenshin: (mỉm cười duyên làm trái tim nhiều cô gái xung quanh rung rinh) Tôi sẽ độc tấu.

Kenshin chơi bài Yesterday của Beatles. Âm thanh của cây đàn guitar vừa phê, vừa ấm. Người nghe nín lặng, quá mê ly! Quá tình cảm… Trái tim của những cô gái trẻ rung lên say đắm.

Không chỉ tiếng đàn “siêu đẳng” mà giọng hát cũng như ngoại hình của Kenshin, tất cả… tất cả điều làm người ta mê mẩn. Kenshin vừa dứt tiếng đàn và giọng ca trầm ấm thì những tràng pháo tay rộ lên. Mọi người lao vào xin chữ ký, xem Kenshin còn hơn cả thần tượng âm nhạc của mình. Phải khó khăn lắm Kenshin mới thoát khỏi “sự cuồng nhiệt quá khích” của đám đông.

Yumi: (cười) Cậu có nhiều người hâm mộ thật.

Kenshin: (cười) Nhưng tớ lại hâm mộ cậu. Cậu nghĩ xem, nếu vậy fan của cậu vẫn hơn fan tớ nhiều đấy.

Yumi: (nói dịu dàng) Kenshin này!

Kenshin: (chăm chú)

Yumi: Cám ơn cậu. Kenshin cậu đàn hát hay lắm! Tớ rất thích, xém chút nữa cậu làm tớ khóc. Thật trùng hợp, tớ thích nhất bài Yesterday của Beatles.

Kenshin: Chỉ cần Yumi thích là được rồi. (ánh mắt Kenshin nhìn Yumi tình cảm.)

Yumi: (cảm thấy nóng rang ở mặt) Kenshin, cậu làm tớ bất ngờ. Cậu thật lãng mạn Kenshin.

Teka: (ngậm ngùi lặng lẽ) “Còn ta, ta là kẻ khô khan lắm saoYumi???”

Yumi: (hắt hơi)

Kenshin: (quan tâm) Yumi, cậu sẽ bị cảm mất thôi. Để tớ đưa cậu về.

Yumi: (gật đầu) Ừm. Cũng đến giờ tớ phải về rồi Kenshin, tớ xin ba mẹ đi đến 9h30 thôi.

Kenshin: Chúng ta đi thôi! Công chúa tốt bụng. Tớ sẽ hộ tống cậu về “lâu đài”.

 

 

 

 

 

 

 

Chương 3

Để ta đùa với ngươi một chút

Kenshin chở Yumi về.

Đoạn qua Hồ Lắng Kenshin cho xe đi chậm lại. Dãi ánh trăng huyền ảo trải xuống mặt hồ sóng nước long lanh. Giá lạnh ngấm sâu vào xương tủy.

Yumi: (rờn rợn trong người) Kenshin, chúng ta đang ở Hồ Lắng đấy! Cậu đi chậm vậy?

Kenshin: (cười khanh khách) Yumi, cậu không thấy trăng đêm nay rất đẹp đó sao? Đi như vậy mới thú vị.

Yumi: (ngạc nhiên) Cậu chưa nghe “những câu chuyện đó” hả Kenshin?

Kenshin: (thản nhiên) Có phải con Ma Da Hồ Lắng không Yumi?

Yumi: (liếc mắt nhìn qua hồ, Kenshin cho xe đi sát lại bờ) Ken… Kenshin… Cậu… cậu làm gì vậy? (Yumi lo lắng)

Kenshin: (cho xe dừng lại) Yumi, cậu hãy xem nhé! Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy chẳng có ma quỷ gì ở đây cả.

Yumi: (kinh hãi) Đừng mà Kenshin, chúng ta đi thôi, tớ thấy lạnh lắm rồi.

Kenshin không chịu nghe Yumi nói. Cậu ấy nhảy xuống xe, đứng sát bờ hồ gọi lớn.

Kenshin: (hai tay đút túi quần) Con Ma Da Hồ Lắng đâu? Nếu có gan thì lên đây. Xem ta dạy ngươi một bài học.

Yumi: (run rẩy) Ôi! Kenshin, thôi mà.

Kenshin: Khà khà… thấy chưa Yumi, tớ đã…

“Ầm… ầm… ầm”

Mặt hồ bỗng nhiên trào sóng, nước sôi lên ùn ụt. Xém chút nữa Kenshin đã bị nuốt chửng  nếu không kịp chạy thoát.

Yumi hét lên.

Keshin: (ôm lấy Yumi) Yumi, hãy bình tĩnh lại. Đã có tớ ở đây.

Một con quái vật đen đúa nhảy từ dưới hồ lên đứng trước mặt hai người. Con quái vật nửa bò nửa người, toàn thân nhơn nhớt trông thật tởm lợm.

Ma Da: (nhe hàm răng trắng ởn đe dọa, khục khặc trong cổ họng) Gừ… bọn bay dám phá giấc ngủ của tao. Đêm nay, tao sẽ ăn thịt cả hai đứa.

Yumi: (bị cấm khẩu, đứng bất động)

Keshin: (bình tĩnh lạ thường) Ha ha ha, đứa con nít như mi mà cũng đòi ăn thịt ta hả nhóc? Ngươi chưa nếm thử mùi vị của Black Karate nhỉ?

Ma Da: (hướng đôi mắt trắng như cá ngảo về phía Kenshin, dùng ma nhãn để phân tích sở trường của đối thủ. Chợt Ma Da sửng sốt, đứng run lẩy bẩy.)

Kenshin: Ha ha ha… sao thế? Nhóc con.

Ma Da định quỳ xuống tạ lỗi nhưng Kenshin đã ra ngầm ra dấu hiệu hãy đứng yên. Kenshin cảm nhận một nguồn sức mạnh đang tiến lại rất gần họ.

Kenshin: (nói trong bụng) Hừm, Teka… ngươi đến đúng lúc lắm!

Ngay lập tức, Kenshin dùng thuật thôi miên ru ngủ Yumi. Rồi đẩy Yumi sang phía Ma Da.

Kenshin: Ngươi hãy giữ lấy cô ta. Sắp có kịch để xem rồi đấy! Ha ha ha...

Teka đã đến. Lúc này, Yumi đã bất tỉnh.

Teka mang giáp chiến Samurai, đứng trong tư thế đỉnh đạc, ung dung. Tay đặt trên đốc kiếm.

Teka: (mở nhãn thần xoáy vào Kenshin) Mau mau thả Yumi ra!

Kenshin: (vẫn đứng đút tay túi quần) chà chà! Để xem ai đây nào? Teka? Ồ không. Phải gọi là Takeda Shingen mới đúng. Ngươi đến nộp mạng đó hả Teka. Ngươi thử động thủ xem. Yumi của ngươi sẽ bị nuốt chửng ngay. Ha ha ha...

Teka: (giận giữ rít lên) Kenshin! Ta sẽ giết ngươi…iii.

Kenshin: (đi đến gần Teka) Thử nhé!

“Bặp” – Kenshin đấm mạnh vào bụng Teka. Người thường mà trúng đòn đó thì chết là cái chắc. Nhưng là Teka nên chỉ quỵ xuống.

“Hộc… hộc… hộc” Teka ho ra máu. Đòn đánh của Kenshin thật ác hiểm. Teka không thể xuất chiêu được, vì chúng đang bắt Yumi đe dọa.

Teka: (nghiến răng) Thằng khốn!

Kenshin: (cười đểu cáng) Sao hả Teka? Đau lắm phải không. Chưa hết đâu nhé!

“Bặp… bặp… bặp” Keshin liên tiếp tung ra những đòn nặng như chì vào mặt, vào sường và bụng Teka.

Samurai Teka ngã xuống đất.

Teka cố gắng gượng dậy. Máu chảy ròng ròng trên mặt. Teka dùng kiếm chóng đỡ cơ thể mình.

Kenshin: (lắc đầu) Teka, chỉ đến thế thôi sao? Ra tay đi chứ!

Teka: (trừng mắt nhìn) Đồ… hèn… hạ… Giết… ta… đi….

Kenshin: Giết ngươi thì có khó gì. Chưa đến lúc đâu Teka. Để ta đùa với ngươi một chút.

Teka: Ngươi không giấu được ta đâu. Quỷ vương ngươi đã chiếm thể xác của Kenshin, ngươi muốn thống trị thế giới này… hừ… không dễ đâu.

Kenshin: Hãy nhìn vào hiện tại đi Teka. Khi mà mạng sống của ngươi bây giờ còn nằm trong tay ta. Chẳng qua ngươi còn giá trị lợi dụng đối với ta nên ta mới để ngươi sống. Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc. Ha ha ha ha… cái ngày Yumi nằm trong vòng tay ta, cũng chính là ngày tận thế của ngươi và thế giới này.

Teka: Thủ đoạn đớn hèn. Ngươi nên nhớ cái ác cuối cùng cũng bị cái thiện đánh bại thôi.

Kenshin: Chà chà… thời nào rồi mà ngươi còn khư khư mấy cái quan điểm cổ hủ đó hả Teka. Ngươi nên nhớ cái thiện và cái ác không có một ranh giới xác định. Khi ngươi chiến thắng ngươi sẽ là thiện còn đối phương bị ngươi đánh bại sẽ là ác. Ngươi nghĩ trên đời này có công lý hay sao? Không đâu Teka. Chỉ có thắng và thua. Thành và bại. Những cá thể mạnh nhất sẽ tồn tại thể theo quy luật sinh tồn.

Teka: Hừ, đúng lý thuyết của quỷ.

Kenshin: (vỗ vai Teka) Hôm nay vậy là đủ rồi. Ngươi hãy ở lại mà từ từ thưởng thức nhé!

Kenshin đến chỗ Ma Da cõng Yumi bay mất. Teka định đuổi theo nhưng bị Ma Da chặn lại.

Ma Da: (nói ồm ồm) Muốn bắt kịp chúa quỷ thì phải bước qua xác ta.

Teka: Đồ nhãi nhép nhà ngươi mà cũng đòi cản đường ta sao?

Bất ngờ mắt Teka chuyển sang màu đỏ.

“Xoẹt”

Samurai Teka thi triển tuyệt chiêu số 2, động tác nhanh khủng khiếp.

Ma Da: khù khù khù… trình độ ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi hả Teka, ngươi đánh hụt rồi.

Teka: (nhoẻn miệng cười, đóng kiếm vào bọc)

“cụp”

Máu bắn ra thành tia. Cơ thể Ma Da bị xẻ làm đôi, đổ vật xuống.  

Chương 4

Đồ đáng ghét!

Kenshin cõng Yumi leo lên dốc đá (đoạn đường về nhà Yumi) Yumi nằm ngủ trên lưng Kenshin, nói mớ.

Yumi: Teka… đồ đáng ghét!

Kenshin nghe thấy hết. Lòng Kenshin thắt lại. Kenshin nghiến răng, nuốt hận vào bụng.

Kenshin: “Teka…aaa! Hãy đợi đấy!”

Kenshin giải bùa mê cho Yumi.

Yu mi mơ màng tỉnh giấc, nhưng cơ thể vẫn còn rã rời.

Yumi: (mệt mỏi) Kenshin, là cậu sao. Tớ đang ở địa ngục ư?

Kenshin: Không đâu Yumi. Mọi chuyện đã qua rồi.

Yumi: Chúng ta… thoát chết rồi sao Kenshin… cám ơn cậu Kenshin… cậu đã cứu tớ ???… cậu cừ thật…

Kenshin: Đừng nói nữa Yumi, hãy ngủ đi, khi nào đến nhà tớ sẽ gọi cậu dậy.

Yumi: Ừm. Cám ơn cậu Kenshin. Cho tớ mượn tạm bờ vai cậu nhé! Tớ mệt quá!

Nói rồi, Yumi thiếp đi.

Hai hôm sau, Buổi sáng.... đầu giờ học.

 

Mai Linh: (kéo Yumi và Tin Tin lại) Các cậu đã hay tin gì chưa?

Tin Tin: (tò mò) Có chuyện gì hot à?

Mai Linh: Khủng khiếp lắm! Con Ma Da Hồ Lắng có thật đấy! Xác của nó đã được tìm thấy.

Tin Tin: (bỉu môi) ôi dào! Tưởng chuyện gì. Chính quyền địa phương đã xác nhận rồi. Đó là chuyện báo chí thêu dệt thôi. Không có ma quỷ gì đâu.

Mai Linh: Có người đã thấy xác chết của nó hẳn hoi mà. Người ta còn bảo rằng: Nó bị trời đánh.

Tin Tin: Trời nào mà đánh nó. Nghe ba mình nói: Thì câu chuyện xác ma ở Hồ Lắng là bịa đặt để câu view thôi.

Yumi ngồi nghe hai người nói chuyện. Cô thừa biết chuyện đó là có thật, nhưng đã hứa với Kenshin là không tiết lộ ra cho ai. Kể cả chuyện Kenshin đã tiêu diệt Ma Da. Kể từ ngày đó, Yumi rất ngưỡng mộ Kenshin. Yumi cho rằng: Kenshin là người anh hùng thầm lặng. (Đáng phục làm sao!)

Mai Linh: Yumi! Cậu làm sao mà cứ trơ ra thế? Cậu cho ý kiến xem… về chuyện đó…

Yumi: (vẫn im lặng)

Tin Tin: Mai Linh: (nhìn nhau)

Tin Tin: Yumi… Yumi… Cậu có đang nghe bọn tớ nói không đấy?

Yumi: (giật mình) Ủa… ủa… các cậu đang…

Mai Linh: Thôi rồi Tin Tin à. Cậu ấy mắc “bệnh đó” rồi.

Tin Tin: (ra vẻ không hiểu dụng ý của Mai Linh) Bệnh đó là bệnh gì?

Mai Linh: Khì khì khì! Cậu hỏi Yumi ấy.

Tin Tin: Yumi, cậu bị bệnh gì à?

Yumi: (Cốc đầu Tin Tin) Bệnh này nè… “cộp..cộp..”

Tin Tin: A… đau tớ.

Yumi: (cười lớn) ha ha ha… đáng đời cậu.

Mai Linh: (kéo áo Yumi) Ê…ê… là…là… h… hắn…

Yumi và Tin Tin hướng mắt ra ngoài cửa lớp. Nơi Teka đang đứng nhìn vào. Ánh mắt của Teka như muốn nói: “Yumi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Yumi: (làm kiêu, Rời khỏi chỗ đến trước mặt Teka.) Cậu muốn gì nữa đây?

Teka: Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu Yumi. Ra ngoài kia nhé! (giọng Teka hôm nay thay đổi, rất nhẹ nhàng)

Yumi: Được. Nhưng cậu nói nhanh nhanh chút. Tôi còn phải xem bài nữa, hôm nay kiểm tra mười lăm phút.

Teka: (buồn vì thái độ lạnh lùng của Yumi) Ừm.

Hai người đi ra hành lang nói chuyện. Nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt Teka,  Yumi quan tâm hỏi thăm.

Yumi: Teka. Mặt cậu bị làm sao vậy? Lại đánh nhau phải không?

Teka: (sợ Yumi lo lắng) Không đâu Yumi. Tôi bị té xe thôi mà... cậu cũng biết tôi đi xe không cứng lắm... hì hì... (Teka lại nổi lên tưng tửng.)

Yumi: (nét mặt nghiêm lại) Teka! Cậu học nói dối từ khi nào vậy? Đánh nhau thì cứ nói là đánh nhau đi... Còn... thôi không bàn chuyện đó nữa... cậu đi vào chuyện chính đi.

Teka: Tôi muốn xin lỗi cậu chuyện hôm trước đã hẹn cậu mà không...

Yumi: (ngắt lời) Thôi, chuyện đó thì miễn. Tôi không muốn nhắc lại nữa.

Teka: Tôi không đến được là vì... vì... (Teka ngập ngừng...)

Yumi: (xòe hai tay ra) nếu chỉ nói chuyện này thì tôi vào lớp đây. Cậu yên tâm đi. Sẽ không có lần sau nữa để cậu phải biện hộ khổ sở như vậy đâu.

Yumi quay lưng bước đi.

Teka (gọi): Yumi!

Yumi quay lại nhìn.

Yumi: Chuyện gì nữa?

Teka: Kenshin... không tốt đâu.

Yumi: (bị bất ngờ, sau đó tỏ thái độ khinh miệt) À ha… bây giờ tôi mới biết thêm về con người của cậu. Ngoài căn bệnh tưng tửng ra. Cậu còn là một kẻ xấu tính nữa đấy! Tốt nhất chúng ta đừng gặp nhau nữa thì hơn.

Yumi đi thẳng.

Teka nhìn theo lưng Yumi cho đến khi Yumi khuất hẳn.

Teka: (huýt sáo) Tốt thôi! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro