Chương 23: Cười lên rất đẹp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ui cha, trùng hợp a."

Bình Tỉnh Đào tươi cười đi tới bên cạnh Danh Tỉnh Nam, cũng thành công ngăn chận đường đi của đối phương.

"Chị cũng ở đây?"

Danh Tỉnh Nam nhíu mày, nàng nhìn ra ngoài cửa Lâm Nhã Nghiên cùng Thấu Kỳ Sa Hạ đã chạy xa, mày lại nhíu chặt hơn

"Ai da, nha đầu này mau tránh ra."

So sánh với Danh Tỉnh Nam đang rất nôn nóng, Bình Tỉnh Đào ngược lại rất là dương dương tự đắc, nàng cầm trong tay chén rượu đưa về phía Danh Tỉnh Nam rồi cười khẽ

"Danh tỷ gấp cái gì? Chúng ta cũng đã lâu không gặp, chị chẳng lẽ không nhớ em sao?"

Nói xong, Bình Tỉnh Đào nháy mắt với Danh Tỉnh Nam, đôi mắt đào hoa kia khi không cười vốn đã phong tình, lúc này lại làm hành động phóng điện, quả thực còn mạnh hơn dòng điện 10 ngàn vôn, làm cho người ta sinh ra cảm giác bị điện giật, tâm tình đều tê dại. Lúc này Danh Tỉnh Nam sao còn khí lực đuổi theo hai người kia nữa?

Danh Tỉnh Nam nhận lấy ly rượu của Bình Tỉnh Đào, dừng một chút, lại đưa tay ra nhéo nhéo hai má Bình Tỉnh Đào, nhìn hai gò má hồng hồng, trên mặt nàng đột nhiên hiện ra một tia tiếu ý

"Nha đầu, em quả thực chính là tiểu yêu tinh."

Bình Tỉnh Đào nhún vai cười haha

"Em là tiểu yêu tinh, chị chính là Đại Ma Vương. Được rồi, Đại Ma Vương buông tay ra đi, chúng ta đi uống rượu."

Danh Tỉnh Nam đưa tay trở về, lại tiện tay khoác lên cổ Bình Tỉnh Đào.

"Đi, đi uống rượu."

"Được."

Bình Tỉnh Đào cũng đưa tay đặt ở bên hông Danh Tỉnh Nam, hai người cứ như vậy thân mật ôm nhau hướng về chỗ ngồi.

****

Bình Tỉnh Đào cùng Danh Tỉnh Nam vào chỗ ngồi, còn Lâm Nhã Nghiên cùng Thấu Kỳ Sa Hạ lại trên đường trở về nhà.

Ngồi ở chiếc xe quen thuộc, ngửi thấy mùi thơm từ trên người nữ vương, khuôn mặt Thấu Kỳ Sa Hạ cũng không thả lỏng, ngược lại phủ đầy vẻ không kiên nhẫn cùng phẫn nộ.

Có cần bi đát vậy không! Mới đi chưa đến hai phút liền kẹt xe!

Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn ngoài cửa nhiều xe đang chen lấn nhau, chân mày nhíu chặt, nàng có chút buồn bực bấm còi liên hồi.

"Bíp bíp ."

Ấn ba cái liền, đến lúc sắp ấn cái thứ tư lại bị người bên cạnh ngăn cản.

"Làm gì?"

Thấu Kỳ Sa Hạ liếc nhìn Lâm Nhã Nghiên, con mắt phát ra hỏa, phiền táo không chịu nổi mà.

"Bình tĩnh đi."

Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng đem tay của Thấu Kỳ Sa Hạ hạ xuống, toàn bộ quá trình con ngươi của nàng vẫn nhìn đối phương, bình thản không âu lo.

Tay bị thả về lại chỗ cũ, Thấu Kỳ Sa Hạ tuy có chút phiền não, nhưng nàng cảm thấy tiếng còi xe này cũng thực đáng ghét, ngày thường đi đường nàng cảm thấy phiền nhất khi xe phía sau bóp còi, có biết Lady first hay không, phải tôn trọng phụ nữ a ! Chờ một chút không được sao? Hừ.

Ngón tay nhẹ nhàng ở trên đùi gõ mấy nhịp, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng nhiên cảm thấy thời gian này nếu dùng để nói chuyện phiếm, tăng thêm cảm tình là tốt nhất. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đùa giỡn người bên cạnh cho đỡ chán a.

Khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa, Thấu Kỳ Sa Hạ chậm rãi xoay người chăm chú nhìn vào dung nhan hoàn mỹ của Lâm Nhã Nghiên, cái mũi thực cao, không trang điểm mà cũng đẹp không góc chết. Thấu Kỳ Sa Hạ chỉ nhìn được nửa mặt nhưng nàng lại đột nhiên không muốn nói chuyện phiếm nữa, nàng muốn hôn lên a......

Thân mình Thấu Kỳ Sa Hạ hơi hơi cúi về phía bên cạnh, nhưng còn chưa chạm được gò má của người kia thì khuôn mặt tươi cười của nàng đã bị một ngón tay mảnh khảnh chặn lại, cứ như vậy, sườn mặt xinh đẹp còn chưa kịp hôn, ngược lại phải tiếp xúc với ngón tay lạnh lẽo.

Thấu Kỳ Sa Hạ nhăn mặt, mím môi, có chút bá đạo đem ngón tay của Lâm Nhã Nghiên lấy xuống, dùng chính bàn tay của mình cẩn thận xoa xoa bàn tay lạnh lẽo kia, như muốn đem độ ấm của bản thân truyền qua, nhưng lúc nói chuyện khẩu khí vẫn có chút khinh thường

"Sao? Thật sự nghĩ là tôi sẽ hôn trộm chị sao? Hừ, tôi thấy chị căn bản đang mắc chứng vọng tưởng. Nè, tay kia cũng đưa qua coi."

Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn về phía Lâm Nhã Nghiên, nàng hy vọng Lâm Nhã Nghiên có thể ngoan ngoãn đưa tay cho mình, để mình sưởi ấm cho tảng băng này, đáng tiếc Lâm Nhã Nghiên lại không làm theo ý nguyện của tiểu quỷ.

Lâm Nhã Nghiên không nói gì, chỉ quay đầu thản nhiên nhìn nàng.

Thấu Kỳ Sa Hạ thấy vậy, trong lòng càng thêm sinh khí, nàng hừ lạnh một tiếng thập phần ngang ngược vươn một bàn tay bắt lấy tay kia của Lâm Nhã Nghiên. Lúc hai bàn tay trắng nõn chạm vào nhau, Lâm Nhã Nghiên lại rụt về phía sau một cái, trong lòng của nàng luôn suy nghĩ, chiếm được một cách vất vả mới là tốt nhất, nàng muốn cho Thấu Kỳ Sa Hạ học được cách quý trọng, tuy rằng tâm lý của nàng lúc này cũng rất cảm động, nhưng nàng vẫn quyết định phải cứng rắn.

Thấu Kỳ Sa Hạ nhếch miệng cười lạnh, nàng vốn đang nghiêng người, lúc này thấy Lâm Nhã Nghiên lui tay về phía sau, trong lòng lại cảm thấy phiền táo, vô luận như thế nào nàng cũng muốn đem bàn tay kia đặt vào trong lòng của mình sưởi ấm.

Thấu Kỳ Sa Hạ đột nhiên đổ rạp thân mình, sát đến bên cạnh Lâm Nhã Nghiên. Làm như thế, khoảng cách của hai người lại gần thêm vài phần, hoạt động cũng tiện hơn một chút, Thấu Kỳ Sa Hạ như ý nguyện đem bàn tay không an phận kia của Lâm Nhã Nghiên nắm chặt trong tay mình.

Dung nhan lãnh diễm gần trong gang tấc, Thấu Kỳ Sa Hạ mím môi cười đến vô lại, lúc trước chưa hôn được, hiện tại không hôn thì quả thật là đồ ngốc mà?

Hai tay đem người kia như chim nhỏ ôm vào trong ngực, Thấu Kỳ Sa Hạ thoáng cái cúi xuống, hướng về khuôn mặt đạm mạc đang nhìn mình, đặt lên đôi môi lạnh như băng của nữ vương một nụ hôn, sau đó lại cảm thấy mỹ mãn ngồi trở về chỗ cũ.

Cho chị đáng đời, vừa rồi không để tôi hôn lên má , lần này tôi hôn lên môi luôn, hừ, chịu thiệt đi.

Thấu Kỳ Sa Hạ đắc ý tươi cười, cầm đôi tay có chút băng lãnh kia thổi thổi mấy cái, sau đó lại ôn nhu xoa xoa

"Còn lạnh không?"

Cẩn thận che chở, ngôn ngữ ân cần, Lâm Nhã Nghiên trong lúc nhất thời có chút hoài nghi người trước mặt mình có phải cái người chuyên môn giả bộ kiêu ngạo ~ Thấu Kỳ Sa Hạ hay không. Nàng nhẹ lắc đầu, muốn rút tay về.

Mà Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này, lại đem bàn tay đã có chút ấm áp kia ôm vào trong lòng, cứ như bảo bối mà giữ lấy, gắt gao nắm lại, không cho Lâm nữ vương đường lui.

Lâm Nhã Nghiên có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy không nên so đo làm gì, thật sự là tiểu quỷ khả ái, ha ha......

Lâm Nhã Nghiên vẫn chưa nhận ra khóe miệng của mình đã nở ra một nụ cười, nhưng nụ cười này lại bị Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn vào trong mắt, trong lòng ngọt quá, haha, mặt than rốt cục cười chân tình, không còn đóng kịch nữa a. Ân, thật khó có dịp.

Lâm Nhã Nghiên thấy Thấu Kỳ Sa Hạ cười đến mãn nguyện, con ngươi còn lộ ra mấy phần chế nhạo, không khỏi thu liễm nụ cười, thanh âm nhưng cũng trầm xuống vài phần

"Tiểu quỷ, em cười cái gì?"

"Cười chị a."

Thấu Kỳ Sa Hạ như trước tươi cười chói lọi, nàng bỗng nhiên rút một tay của mình đưa lên hai bên má của Lâm Nhã Nghiên nhéo nhéo.

"Hừ, thật là đẹp a, chị như thế nào không cười nhiều vậy? Chị không biết chị cười lên thật đáng yêu hay sao?"

"Như thế nào, khiến em say mê ?"

Lâm Nhã Nghiên nghe xong Thấu Kỳ Sa Hạ nói, không chút nể tình mím môi cười khẽ.

Thấu Kỳ Sa Hạ thấy vậy, bàn tay đang nhéo ở hai má di chuyển đến bên môi của Lâm nữ vương, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi đơn bạc, Thấu Kỳ Sa Hạ ngẩn ra mà cười

"Đúng a, là tôi say mê. Tôi thật hận hiện tại không thể đem chị ăn luôn."

Lúc Thấu Kỳ Sa Hạ nói những lời này, nửa là thực tâm, nửa là vui đùa. Lòng của nàng quả thật có chút rung động, nhưng nàng vẫn là không có can đảm ở trong này đem Lâm Nhã Nghiên ăn sống nuốt tươi, dù sao đây là trên đường cái, chung quanh còn có nhiều người như vậy, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, nếu bị đồn tùm lum, thanh danh của hai người sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng nàng rất muốn nhìn phản ứng của Lâm Nhã Nghiên khi nghe được những lời này, mặt than sẽ có phản ứng gì đây?

Bất an và nôn nóng thật sự khiến nàng muốn nghẹt thở, Thấu Kỳ Sa Hạ chờ một lát, lại chỉ nhận được một câu thản nhiên "Buông tay" của nữ vương.

"Sao?"

Thấu Kỳ Sa Hạ lại lần nữa muốn bùng cháy, nàng cắn răng hung hăng nhìn về phía Lâm Nhã Nghiên.

"Không buông!"

Chị còn không lộ vẻ thẹn thùng tôi làm sao có thể dễ dàng buông tay?

Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu, tiểu quỷ chính là tiểu quỷ. Hai tay bị giam cầm, nàng không có biện pháp nói cho Thấu Kỳ Sa Hạ biết có thể lái xe đi rồi, những chiếc xe bên cạnh bắt đầu di chuyển, rơi vào đường cùng, lúc này mới nghe được chủ xe phía sau bắt đầu bóp còi inh ỏi.

"Bíp bíp" liên tiếp, thanh âm này khiến Thấu Kỳ Sa Hạ cảm thật chói tai, nàng hừ lạnh một tiếng, thầm oán.

"Thật sự là một đám tiểu tử không có lễ phép." Rồi lập tức nới lỏng tay ra.

Được giải thoát, Lâm Nhã Nghiên lại tiếp tục lái xe, xe vừa chạy một lát, Thấu Kỳ Sa Hạ lại nghe thấy thanh âm đạm mạc lại có chút lạnh lùng ở bên tai

"Muốn biết tôi có phản ứng gì với câu nói kia sao?"

"Không muốn."

Thấu Kỳ Sa Hạ hừ lạnh, nhưng lại trộm liếc qua.

"Bất quá nếu chị muốn nói cho tôi biết, tôi cũng không ngăn cản."

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của người nọ, Thấu Kỳ Sa Hạ nhíu mày, lúc này lại nghe giọng nói của nữ vương truyền đến bên tai

"Nếu em ngoan ngoãn nghe lời tôi, lúc trở về nhà tôi sẽ nói cho em."

Ánh đèn ngoài cửa sổ có chút tịch mịch phát ra ánh sáng u ám, Thấu Kỳ Sa Hạ ngồi ở trong xe, mắt phượng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười đắc ý.
Bên trong xe yên tĩnh, nhưng hai trái tim lại âm thầm rung động mãnh liệt ......

---------

01.01.2022

Chúc mừng năm mới mọi người. Mong năm mới sẽ có thật nhiều mmt của hai bạn nhỏ nhà mềnh><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro