Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, tuy thân người mệt nhừ, nàng cố gắng dậy thật sớm bỏ qua cái cảm giác khó chịu trong người để làm điểm tâm cho cô, dì Kim hết sức khuyên nàng nghỉ ngơi nhưng cô không chịu cứ ngốc nghếch sợ cô đói lại không biết rằng cô sẽ chẳng liếc nhìn huống chi là ăn.

Hôm nay, nhiều người làm trong nhà nghỉ nên mọi chuyện trong nhà đều giao cho nàng. Vài cô chú ở lại phụ giúp nàng.

Nàng vào phòng làm việc của cô, thấy tấm hình trên bàn làm việc của cô chụp chung với cô ấy. Trong hình, cô cười rạng rỡ với cô ấy, nhìn tấm hình, nàng tủi thân nước mắt lại rơi.

Trong ngày cưới của cô và nàng, cô luôn tỏ vẻ khó chịu, ngay cả khi chụp hình cưới, cô không chỉ chẳng thèm cười mà còn cho đốt sạch hết, may ra nàng còn giữ lại được một bức đã bị cháy ở một góc, lúc đó nàng còn bị bỏng nhẹ.

Khi nàng đang dọn dẹp.

Choảng.

Nàng lỡ tay làm bể con búp bê sứ mà cô luôn xem như là bảo vật. Nghe được âm phát ra từ phòng mình. Nhã Nghiên vội vàng chạy lên thì thấy được cái cảnh tượng trước mắt. Cô tức giận xô nàng ngã xuống, tay Sa Hạ đè lên con búp bê bị vỡ.

Chát.

"Cô đúng là loại phụ nữ ác độc, ngay cả đồ của cô ấy mà cô còn muốn phá hoại"

"Em...em...xin...lỗi, em không...cố ý...Nghiên nghe em giải thích..."

"Giải thích, cô còn giải thích"

Cô vội vàng nhặt lại từng mảnh vỡ trên đất thì bị Nhã Nghiên đẩy ra.

"Cô không xứng để chạm vào đồ của cô ấy!"

Cô tỉ mỉ nhặt lại con búp bê sứ đã vỡ bỏ vào chiếc hộp tuyệt đẹp nhưng không hề để ý đến cô gái đang đứng ở một góc với đôi bàn tay đang rỉ máu và vừa mới khỏi bệnh kia.

"Từ nay về sau không được vào đây nếu tôi còn thấy cô tự ý vào phòng tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."

Nhã Nghiên bước ra khỏi phòng, tâm trạng tức giận và bên sâu trong đôi mắt phượng đó là sự căm thù.

Nàng khóc, nàng tủi thân nhưng có ai sẽ chia sẻ cho nàng chứ, chỉ cần một câu hỏi thăm của cô cũng có thể làm nàng cười, làm nàng vui vẻ có thể chịu được bất kì khổ nhọc nào. Nhưng không, đối với cô nàng không xứng để được hỏi thăm.

Sa Hạ lặng lẽ trở về "phòng", nói thật ra đó là một nhà kho, một nơi u tối.

Chiều tối.

Hôm nay cô về rất sớm, tâm trạng cũng vui vẻ lạ thường. Đặc biệt hơn, cô còn ăn đồ ăn nàng nấu, như thường lệ cô sẽ ăn ở nhà hàng, việc này làm nàng thấy vui nhưng không dám biểu thị một phần chắc là do nàng dần dần trở nên lạnh lùng, thờ ơ. Nàng chỉ đứng ở sát bên ngắm nhìn cô.

"Cô ngày mai hãy chuẩn bị cho tốt. Ngày mai, cô ấy sẽ trở về, nếu cô dám làm cô ấy buồn thì cô sẽ phải trả giá!"

Sao? "Cô ấy" đã trở về. Điều này như "sét đánh ngang tai" đối với nàng. Nhưng nàng có tư cách gì để buồn chứ. Sa Hạ chỉ đành miễn cưỡng nói:

"Vâng...ạ!"

"Hừ..."

Cô liếc nhìn rồi lại đi lên phòng. Nhã Nghiên cầm tấm hình của cô ấy mà ngồi ngẩn ngơ, khiến cho lòng người con gái lén đứng ngoài cửa như thắt lại. Nàng vốn dĩ biết người cô yêu là cô ấy nhưng tại sao.

Cô ấy tên An Thái Hân, là một cô gái xinh đẹp có vẻ ngoài nóng bỏng. Nhã Nghiên yêu cô ấy muốn cưới cô ấy nhưng không được. Khi Nhã Nghiên lấy Sa Hạ, cô ấy liền ra nước ngoài khiến cô tức giận, đổ tội lên người nàng. Trong mắt cô, Thái Hân là một cô gái ngây thơ, thuần khiết hoàn toàn trái với nàng. Cô không hiểu tại sao mẹ cô lại không cho cô cưới cô ấy, cô cho rằng là do nàng, do nàng dụ dỗ, nói xấu cô ấy trước mặt mẹ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro