Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suốt mấy tiếng đồng hồ, cô ngồi trước cửa bệnh viện. Mẹ cùng em gái - Tỉnh Nam đến thì thấy cô xơ xát, bơ phờ và khuôn mặt hiện lên sự lo lắng.

Chát.

Bà Lâm tức giận đánh cô, cái tát khiến cô đau đớn nhưng có đau bằng những lúc cô đánh nàng không? Cô thầm nghĩ, nỗi đau như muốn nuốt chửng cô vậy.

"Uổng công Hạ Nhi bênh vực con như vậy. Con thật khiến ta thất vọng!"

"Bệnh vực?"

"Con nghĩ Hạ Nhi nói chuyện của con với ta à, là do ta cho người điều tra ra...."

Cô đã trách lầm nàng. Nếu cô không về nhà kiếm chuyện thì chắc bây giờ nàng vẫn đang say giấc. Nếu cô không đẩy nàng ra giữa đường thì ngày mai cô vẫn thấy nàng bình an đứng trước mặt cô nhưng tất cả chỉ là chữ nếu....

"Con luôn nghĩ Hạ Nhi là loại phụ nữ đê tiện đúng không? Con sai rồi! Ta sẽ kể hết cho con nghe!"

"Mẹ nói gì vậy?"

"Hạ Nhi là con của chú Thấu bạn thân của ba con. Nhờ chú Thấu hiến thận, ba con mới sống được lâu như vậy. Nhà ta vốn đa mạng ơn chú ấy rất nặng. Sau này, trước khi chết chú ấy đã giao Hạ Nhi cho ta. Có lần, con bị tai nạn mất máu quá nhiều là do Hạ Nhi đã hiến máu cứu con. Nó còn ở bệnh viện chăm sóc con mấy ngày liền. Khi ta dẫn con bé đi mua sắm, nó chẳng mua gì mà chỉ mua con búp bê sứ để trên đầu giường của con. Khi con gần khỏe, ta đã ép nó về nhà nghỉ ngơi rồi cớ sự làm sao, người mà đã không ăn không uống chăm sóc con lại là An Thái Hân kia. Khi con định cưới cô ta, mẹ đã cho người điều tra và kết quả là...cô ta người lẳng lơ nổi tiếng trong trường nên ta không đồng ý. Khi biết Hạ Nhi thích con nên ta đã tác hợp cho hai đứa nhưng nó không đồng ý nó biết người con yêu không phải nó, nhưng ta đã ép buộc..."

"Thật....sự là vậy sao? Người chăm sóc con hàng ngày là em ấy không phải Thái Hân nhưng khi con tỉnh dậy người con thấy là Thái Hân mà, vậy là Thái Hân đã lừa con sao. Con búp bê sứ cũng là của em ấy sao? Con đã hứa sẽ chăm sóc người ấy ( người đã chăm sóc cô) nhưng người ấy lại bị con...con hủy hoại. Chính con đã hại....chính con đã hại em ấy...."

Những lời của mẹ cô vừa nói như muốn làm cô đau khổ tột cùng. Cánh cửa cấp cứu mở ra, Bình Tỉnh Đào bước ra, cô ngỡ ngàng.

"Tỉnh Đào, Sa Hạ....em ấy như thế nào rồi?"

Cô lay mạnh người bác sĩ Bình.

"Hiện tại cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng........"

"Nhưng..? "

"Đứa bé đã mất......nghị lực sống của cô ấy quá thấp như đối với cô ấy chết là một sự giải thoát, cô ấy có sống được hay không chỉ tùy thuộc thôi, hiện tại cô ấy sẽ không tỉnh dậy được đâu...!"

"Đứa bé..?"

Cô được làm cha rồi sao nhưng chính cô là người đã giết chết đứa con đầu lòng của mình. Nếu nàng biết, nàng có tha thứ cho cô không. Cô ngồi xuống, lưng dựa vào vách tường. Ba người đều biết cô hối hận rồi nên không đề cập đến vấn đề đứa nhỏ.

"Có cách nào không...?"

Em gái cô lên tiếng.

"Hiện tại, nên làm cho cô ấy muốn sống lại như ôn về kỉ niệm hay hồi ức đẹp để kể cho cô ấy, Sa Hạ vẫn có thể nghe và cảm nhận được!"

"Thật sao?"

Cô vui mừng nhưng từ khi sống với cô thì chỉ có cái kỉ duy nhất đó là nỗi đau buồn, sợ hãi, kỉ niệm đối với cô và nàng như một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực, chí ít là lúc này...

Ba người kia cũng hiểu được vấn đề, chỉ tại cô... Đúng, là tại cô không đổ thừa cho ai được..

"Cậu cũng có thể kể chuyện cho cô ấy nghe!"

"À, đúng rồi lúc nhỏ có một chị gái thường xuyên theo một chú đến nhà chơi với chị em con, có thể nào là chị ấy không?"

"Là Sa Hạ!" Bà Lâm lên tiếng.

Đó là điều cô muốn nghe. Chiếc giường màu trắng bên trên là thân hình nhỏ nhắn của nàng nhưng gương mặt trắng bệch.

"Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, mong mọi người mai hãy đến thăm." Tiếng cô y tá.

Bà Lâm bị sốc nặng nên ngất đi. Mọi người nhanh chóng đưa bà vào phòng bệnh. Chỉ còn cô muốn tìm ả nói cho rõ ràng.

Đứng trước cửa phòng bệnh của ả , cô bất ngờ khi thấy "ả" đang đưa một cọc tiền cho tên áo đen.

"Chuyện cô nhờ tôi đã làm xong! Cô là độc thiệt, lại có thể làm ra cảnh cô ta đẩy cô!"

"Chỉ tại cô ta không chịu rời xa cô ấy, còn nói yêu cổ. Hứ...Tôi còn cố tình đổ nước sôi lên người ả!"

Nghe xong cuộc đối thoại, tim cô như muốn ngừng đập. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do ả an bài. Đả kích liên tiếp đả kích. Cô hiểu lầm nàng, hành hạ nàng. Nàng yêu cô ư? Nghe xong cô vui mừng nhưng cũng đau lòng. Nàng yêu cô nhưng thật ra cô đã làm gì, có xứng với tình yêu của nàng không? Cô đúng là đồ tồi.

Đêm đó cô về nhà làm bạn với rượu. Vô phòng nàng, à nhầm vô nhà kho, cô ngồi bên mép giường mà không khỏi tự trách bản thân. Cô nhận ra cô đã sai và người cô yêu là Sa Hạ, cô cảm thấy khinh bỉ Thái Hân, người con gái trong sáng, hồn và trong mắt cô lại là loại người...

Nhìn vào góc giường, cô thấy một chiếc hộp được gói bọc thật kĩ. Mở ra là tấm hình cưới của cô và nàng. Chẳng phải cô đã cho đốt rồi sao? Nhìn vào tấm hình, nàng cười thật tươi còn cô....

Cô ôm tấm hình vào lòng, khẽ đặt chiếc hộp lên bàn. Cô nhìn thấy một quyển nhật kí, là nhật kí của Sa Hạ, cô quyết định mở ra.

Nhã Nghiên à! Hôm nay là đám cưới của chúng ta, em rất vui vì sau này sẽ được bên cạnh chăm sóc cho chị. Nhưng Nhã Nghiên à có phải chị không vui đúng không? Ừm, không vui cũng phải vì người chị yêu không phải là em, nhưng không sao em sẽ cố gắng chăm sóc cho chị vì em tin sẽ có ngày chị nhìn em bằng con mắt khác.

Con búp bê sứ đó em không cố tình làm vỡ mà. Nhưng dù sao em cũng đã thấy rất vui khi thấy chị trân trọng nó như vậy.

Hôm nay lúc nhìn chị chăm sóc, nâng niu cô ấy em không hiểu sao tim mình đau lắm. Ánh mắt chị dịu dàng với cô ấy bao nhiêu thì chị lại nhìn em bằng ánh mắt căm ghét, khinh bỉ bấy nhiêu.

Em không có đẩy cô ấy mà nhưng tại sao chị lại không tin em, không nghe em giải thích, trong mắt chị em là loại phụ nữ đê tiện đến thế sao?

Có lẽ Nhã Nghiên sẽ không bao giờ yêu em.

"Mày đúng là đồ ngốc mà!"

"Sa Hạ à!!"

Từng câu từng chữ nàng viết cứ như từng mũi dao đâm vào tim cô. Cô khóc, lần đầu tiên cô khóc, giọt nước mắt lần dài trên gương mặt thanh tú của cô.

Cô sợ nàng căm ghét cô, lại sợ nàng rời xa cô mãi mãi. Đêm đó, trong cơn men cô gọi tên nàng, gọi tên người con gái cô thật sự yêu. Nếu được ước, cô ước có thể quay lại như lúc ban đầu gặp nàng, cô muốn nhìn thấy nụ cười trên môi nàng chứ không phải gương mặt trắng bệch với đôi mắt nhắm lại trên giường bệnh kia.

"SA HẠ, NHÃ NGHIÊN YÊU EM!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro