Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó trời quang, không một gợn mây, chỉ có bầu trời xanh ngắt kéo dài vô tận.

Sanemi quỳ trước mặt vị chúa công đáng kính và cúi đầu. Chúa công Ubuyashiki đã triệu tập họ đến một cuộc họp khẩn cấp của các Trụ cột.
Sự tàn sát. Máu của những người vô tội. Đồng đội đã mất.
Sự tàn phá do Thượng Huyền Lục gây ra tại Khu Phố Đèn Đỏ thật kinh hoàng. Âm Trụ mất một mắt và một tay, và nhiều người khác bị thương nặng.

"Uzui sẽ từ chức kể từ hôm nay, theo yêu cầu của anh ấy."
Sanemi không ngạc nhiên trước tin này. Uzui chưa bao giờ thích công việc Diệt quỷ, và anh không thể làm được nhiều khi đã mất đi những khả năng quan trọng như vậy. Việc anh từ chức là điều dễ hiểu.

Chúa công Ubuyashiki tiếp tục nói, nhưng Sanemi không còn nghe thấy gì nữa. Tai hắn ù lên, và hắn nhăn mặt. Cảm xúc của hắn lẫn lộn và rối bời, nhiều suy nghĩ cùng lúc chạy qua đầu.

Hắn không biết phải cảm thấy thế nào về anh em nhà Kamado. Hắn không tin quỷ một chút nào, nhưng cô gái quỷ đã chứng tỏ mình hữu ích cho Sát Quỷ Đoàn và chưa ăn thịt một người nào dù có rất nhiều máu xung quanh trong trận chiến với Thượng Huyền Lục.

Sanemi không biết phải cảm thấy thế nào về Genya. Genya, người em mà hắn đã thề sẽ bảo vệ, lại đi ăn thịt quỷ. Người em mà hắn muốn tạo dựng một tương lai tươi sáng lại đi theo con đường đầy tội lỗi giống như Sanemi, và tất cả đều là lỗi của hắn.

Và hắn cũng không biết phải cảm thấy thế nào về Tomioka Giyuu. Thủy Trụ khiến hắn thấy tức giận. Anh hành động như thể mình giỏi hơn mọi người, không bao giờ đứng cùng họ. Như thể họ không đủ tốt.

Sanemi ghét anh. Nhưng gần đây, sự căm ghét đó đã bắt đầu biến đổi. Hắn nhìn thấy màu xanh ở khắp nơi, tâm trí hắn luôn hiện lên hình ảnh của Thủy Trụ.

Hắn nghĩ về những nụ cười thoáng qua mà hắn vô tình bắt gặp từ người đàn ông tóc đen, hay cách khuôn mặt anh nhăn lại thành một cái bĩu môi khi Shinobu trêu chọc anh.

Sanemi thấy mình ngày càng nhìn về phía người con trai đó nhiều hơn, cơn giận dữ sâu thẳm và mãnh liệt trong lòng dần dần tan biến. Dù ghét điều đó, hắn bắt đầu bị thu hút bởi Tomioka, đôi mắt hắn dừng lại ở anh lâu hơn cần thiết và thường xuyên hơn.

Chấp nhận cảm xúc của mình là điều mà Sanemi không muốn làm. Tình yêu không phải là thứ mà hắn có thể có, đặc biệt là với một người như Tomioka Giyuu.

Không, tình yêu không nằm trong số phận của Shinazugawa Sanemi, nhưng hắn vẫn thấy mình bị cuốn sâu vào nó.

Nhưng có quá nhiều câu hỏi xoay quanh trong đầu hắn. Liệu Giyuu có thể yêu một người như hắn không? Liệu anh có cảm thấy ghê tởm không? Những người khác sẽ phản ứng thế nào?

Tất cả đều là những suy nghĩ bề ngoài trong đầu Sanemi, nhưng chúng cứ ám ảnh hắn.
Tuy nhiên, có một câu hỏi cũng lởn vởn, một câu hỏi khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Hắn sẽ làm gì nếu Giyuu chết?

Hắn đã nghĩ về điều đó nhiều lần, dù không muốn, và hắn đi đến kết luận rằng ý nghĩ đó là không thể chấp nhận được. Sanemi không bao giờ muốn thấy ngày mà hắn phải thức dậy trong một thế giới không có Giyuu.

Hắn cảm thấy thật ngớ ngẩn, ngu ngốc, phi lý.

Hắn hầu như không biết gì về Tomioka Giyuu, nhưng lại phải lòng người con trai đó.
Tình yêu là điều xa lạ, đáng sợ và tàn nhẫn.

Và Sanemi ghét nó.

Sau một cuộc họp dài và Chúa công Ubuyashiki đã ra lệnh yêu cầu họ nghỉ ngơi cho tinh thần và thể xác mệt mỏi của mình, Sanemi cảm thấy cuối cùng hắn cũng có thể thở lại.
Hắn đứng dậy, sẵn sàng trở về Phong Phủ thì nghe thấy Chúa công Ubuyashiki gọi tên mình một cách nhẹ nhàng.
"Sanemi, xin con hãy ở lại một chút."

Thở dài, Sanemi gật đầu mặc dù biết người không thể nhìn thấy. Hắn nghe thấy Mitsuri cười khúc khích, thì thầm với Shinobu về việc hắn gặp rắc rối.

Hắn mặc kệ, chờ mọi người rời đi trước khi tiến đến quỳ trước Chúa công Ubuyashiki. Hắn nhận thấy Giyuu là người cuối cùng rời đi, nhìn chằm chằm qua vai Sanemi một lúc trước khi quay đi.
Với một tiếng càu nhàu, Sanemi quay lại nhìn Chúa công Ubuyashiki.

"Ngài cần gì ạ?" Hắn hỏi, giọng luôn khàn như mọi khi.
Chúa công Ubuyashiki mỉm cười, bảo Sanemi đứng dậy, và hắn tuân theo lệnh.

" Shinazugawa Sanemi, có vẻ như con đang có nhiều suy nghĩ. Điều gì làm tâm hồn con đau đớn vậy nhỉ?"

Sanemi cứng đờ. Gần như thể Chúa công Ubuyashiki đã đọc được suy nghĩ của hắn, biết hắn đang cảm thấy rối bời như thế nào, như thể ngài cảm nhận được, như một bản năng của người cha.

Thở dài chán nản, Sanemi nhìn lên bầu trời, màu xanh ấm áp khiến hắn tức giận.
"Nhiều thứ lắm." Hắn nói, không thể nói dối Chúa công Ubuyashiki, nhưng cũng không giải thích thêm vì sợ những gì mình có thể nói ra.
Chúa công Ubuyashiki mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay Sanemi.

"Sanemi, có phải chuyện này liên quan đến tình yêu không?"

Hắn đỏ mặt, lắp bắp trong giây lát. Mặt hắn đỏ bừng, cơ thể nóng lên.
"Làm, làm sao ngài biết được điều đó?!" Hắn thốt lên, quá ngạc nhiên để phủ nhận.

Chúa công Ubuyashiki cười, nhẹ nhàng lắc đầu trong khi vẫn nắm chặt tay Sanemi.
"Khí chất của con. Con có vẻ như là một người đang yêu."

Sanemi nhíu mày, nhưng rồi thở dài khi nhận ra rằng mình có thể yếu lòng trước mặt Người. Hắn nhìn sang một bên, lảng tránh và lắc đầu. Lồng ngực hắn đau nhói, một nỗi khát khao sâu sắc dành cho Thủy Trụ vang lên trong tai.

"Chúa công, con..." hắn bắt đầu, nhưng rồi lại ngừng lại.
Hắn có thể nói gì với ngài đây? Liệu hắn có thể thừa nhận đó là Giyuu không? Không, nói ra điều đó có thể làm hắn tan vỡ.

Hắn chưa sẵn sàng thừa nhận cảm xúc này thành lời. Đối mặt với chúng trong tâm trí đã đủ khó khăn, và hắn không biết liệu mình có thể diễn đạt những cảm xúc nặng nề và áp đảo này thành những lời đơn giản không.

Vì vậy, thay vào đó, Sanemi chọn một câu hỏi khác.
"Thưa người, nếu người con yêu không phải là phụ nữ thì sao?"

Câu hỏi thật đơn giản, nhưng cũng quan trọng.

Sanemi cảm thấy khó chịu khi giọng hắn cất lên yếu ớt, và nhỏ dần, hắn thấy mình phải vật lộn để giữ vẻ bình tĩnh. Có lẽ tình yêu của hắn bị coi là tội lỗi theo xã hội, nhưng hắn không quan tâm. Hắn không bận tâm đến những gì người khác nói về mình, vì hắn đang (thật không may) yêu.

Và hắn ghét phải thừa nhận điều đó.

Nhưng hắn vẫn tìm kiếm sự chấp thuận, điều gì đó hoàn toàn không giống như mình. Là một Đại Trụ chính là vinh dự lớn lao đối với Sanemi, liệu hắn có thể sống với ý tưởng rằng người mà hắn ngưỡng mộ, người mà hắn xem như một hình mẫu người cha sẽ cảm thấy chán ghét hắn?

Chúa công Ubuyashiki chỉ khẽ ậm ừ, rồi nắm chặt tay Sanemi để an ủi.
"Người đó có quý giá đối với con không?" Ngài hỏi, giọng điềm tĩnh.

Sanemi nhíu mày sâu hơn, và quay ánh mắt về phía bầu trời. Màu xanh rực rỡ vẫn chào đón hắn, nhưng giờ đây hắn chấp nhận sự ấm áp của nó, như một cơn sóng lớn đang cuốn lấy hắn.

Với một tiếng cười khẽ, Sanemi mỉm cười.
"Quý giá hơn những gì con muốn thừa nhận."

Nghe vậy, Chúa công Ubuyashiki mỉm cười, thả tay Sanemi ra.
"Vậy thì đó là điều quan trọng nhất."

Sanemi mỉm cười, nhìn xuống chân mình. Chúa công Ubuyashiki đứng dậy, rời khỏi hiên và đi về phía một trong những cây hoa tử đằng rải rác trong vườn. Sanemi theo sát phía sau, biết rằng cuộc trò chuyện chưa kết thúc.

"Ta muốn con nghỉ ngơi một chút. Ta sở hữu một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở vài thị trấn gần đây. Ta sẽ thấy rất vui rất nếu con có thể nghỉ một tuần, và không có nhiệm vụ nào cả."

Đây là điều một bất ngờ, và Sanemi nghẹn lời khi hắn xử lý yêu cầu của Chúa công.
Nghỉ ngơi ư? Hắn không thể nghỉ ngơi được.
"Nhưng, Chúa công, con không thể-"

Chúa công Ubuyashiki giơ tay lên, làm dấu im lặng với Sanemi.
"Chúng ta đã mất quá nhiều người rồi, sẽ là một nỗi xót xa nếu mất cả con. Tâm trí con đang rối bời, mâu thuẫn. Con không thể tiêu diệt quỷ với những suy nghĩ này. Và hơn thế nữa, ta rất lo lắng cho con, Sanemi. Xin hãy nhận lời đề nghị của ta, giải quyết cảm xúc của con, và trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

Chúa công Ubuyashiki quay về phía Sanemi như thể ngài biết chính xác vị trí của Phong Trụ. Ngài mỉm cười, và Sanemi không thể không cảm thấy sự rối bời của mình đang dần xẹp xuống.

Tâm trí hắn như cơn lốc, và hắn thừa nhận rằng nghỉ ngơi sẽ là một cách giảm căng thẳng lớn.

Với một tiếng thở dài thất vọng, Sanemi gật đầu với chính mình, khoanh tay trước ngực.
"Được rồi, con sẽ đi."

Chúa công Ubuyashiki ậm ừ hài lòng, bảo Sanemi đi và chuẩn bị hành lý để đi. Ngài nói nếu hắn đi ngay, hắn có thể đến đó trước khi trời tối.
Sanemi, dù cảm thấy khó chịu vì không được thông báo trước, vẫn đồng ý mà không phản kháng. Hắn cúi đầu chào Chúa công trước khi quay đi, nhưng hắn dừng lại khi nghe Người nói thêm một lần nữa.
"Tomioka Giyuu sao? Một sự lựa chọn tuyệt vời đấy, Sanemi."

Tên đó vang vọng trong tai Sanemi, và hắn dường như muốn hét lên. Cơ thể hắn cảm thấy như đang bốc cháy, và hắn sợ rằng bản thân mình đã đỏ bừng lên.

Hắn muốn hỏi làm thế nào mà Chúa công Ubuyashiki biết được, làm sao mà ngài có thể đoán được người mà không ai ngờ tới.

Nhưng thay vào đó, Sanemi chỉ mỉm cười, gật đầu với chính mình.
"Là cậu ấy." Hắn nói, quay người và nhanh chóng đi bộ về nhà, chuẩn bị cho thời gian nghỉ ngơi rất cần thiết của mình.

      _________________________

Khi bước vào cơ sở nhỏ, Sanemi không khỏi mỉm cười.

Hắn thấy những cột hơi nước lớn bốc lên trong không khí từ phía sau tòa nhà, có lẽ từ khu vực suối nước nóng.
Lồng ngực hắn cảm thấy nhẹ nhàng, và hắn bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn với kỳ nghỉ này, bớt khó chịu hơn. Đây là một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội để hắn tránh xa Giyuu và những điều khác đang đè nặng lên mình, dành thời gian cho bản thân.

Khi bước qua cửa kính đôi vào sảnh chính, Sanemi ngay lập tức được bao bọc trong bầu không khí ấm áp. Những đài phun nước nằm ở mỗi góc của phòng lớn, các bàn và ghế khác nhau được phân tán xung quanh. Một quầy lễ tân lớn hình tròn nằm giữa phòng, một cô gái đứng sau quầy đang viết gì đó trên giấy.

Đi đến quầy, Sanemi được cô gái chào đón. Tóc cô dài và được buộc gọn gàng, tóc mái che khuất mặt cô, đôi mắt cô màu xanh sáng.
"Chào, tên của ngài?" Cô hỏi, giọng nói đều đều.

Sanemi nhanh chóng nói tên của mình và rằng hắn là Phong Trụ, được gửi đến bởi Chúa công Ubuyashiki. Hắn không nói thêm gì ngoài những gì cần thiết, và cô gái dường như cũng không quan tâm.

Cô gật đầu, lưỡi thè ra khỏi miệng khi viết thông tin của hắn xuống.
"Vâng, một con quạ đã đến trước từ Chúa công. Xin vui lòng chờ một chút trong khi tôi lấy chìa khóa của ngài."
Sanemi gật đầu nhưng cô gái đã quay đi. Cô gái đó làm hắn nhớ đến Giyuu.

Giọng nói đều đều và không nổi bật, nhưng đôi mắt thì lại rực rỡ.

Nếu hắn không quá bị thu hút bởi Giyuu, có lẽ hắn đã nghĩ cô gái này thật xinh đẹp, nhưng Sanemi biết rằng, đôi mắt của hắn chỉ dành cho Thủy Trụ, chỉ toàn là hình bóng của anh.

Điều này vừa làm hắn có chút phấn khích, cũng vừa làm hắn cảm thấy bực bội.

Một lúc sau cô gái quay lại với một chiếc chìa khóa, và hắn gật đầu cảm ơn cô. Khi hắn bắt đầu bước đi, túi vải trên tay và thanh kiếm vẫn bên hông như mọi khi, Sanemi không khỏi cảm thấy hài lòng.
Khi đặt tay lên cán kiếm, hắn cảm thấy thư thái. Hắn đã nghĩ đến việc để nó lại, nhưng anh biết điều đó là không khôn ngoan. Trong tình huống xấu nhất, hắn có thể cần đến nó mà không có sẵn. Vì vậy, hắn mang theo nó, chỉ để chắc chắn.

Đi ra cửa sau của sảnh, Sanemi mỉm cười khi nhìn thấy một cái ao lớn và một khoảng trống. Các phòng xếp thành hình vuông xung quanh khu vực. Đèn vườn đã sáng khi mặt trời bắt đầu lặn.
Sanemi thở dài, hít thở không khí trong lành. Hắn có thể ngửi thấy mùi cánh hoa anh đào xung quanh mình, gió chào đón hắn với một lời chào quen thuộc. Hắn cảm thấy nó đang xoay quanh mình, như thể những người yêu nhau đang đoàn tụ sau nhiều tháng xa cách.

Sanemi đứng đó thêm một lúc, tận hưởng làn gió trước khi nghĩ rằng mình nên tìm phòng. Hắn quay sang con đường phía trước, dẫn đến một cây cầu nhỏ kiểu hoàng gia, sẵn sàng tìm phòng của mình thì đột nhiên hắn dừng lại ngay lập tức.

Lửa giận đỏ rực sôi sục trong người hắn, và hắn muốn hét lên một lần nữa.

Ngồi dưới một trong những cây anh đào lớn, Sanemi cảm thấy như mình bị cướp hồn khi nhìn thấy Giyuu. Anh mặc bộ trang phục thường ngày, với haori xấu xí và tất cả, nhưng nét cau mày bình thường của anh được thay thế bằng một nụ cười nhỏ thể hiện sự hài lòng, đôi mắt xanh thẫm của anh dõi theo những cánh hoa rơi và bay trong gió.

‘Nó đang làm gì ở đây chứ?’ Sanemi không biết câu trả lời, nhưng hắn biết trái tim mình không thể chịu đựng được điều này.

Hắn tức giận, khó chịu và hoàn toàn bất ngờ. Nhưng hắn cũng cảm thấy một cảm giác ấm áp, tình cảm trong lòng hắn lan tỏa khắp cơ thể như một ngọn lửa.

Giyuu trông thật đẹp dưới những tán cây đó, đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của chính mình.

Sanemi nhớ lại lý do tại sao hắn ghét Giyuu đến vậy. Anh thật lơ đễnh và phiền phức, và cứ nghĩ rằng mọi người đều là bạn của mình.

Nhưng cơn giận ấy bị lấn át và dập tắt khi hắn nhớ rằng đó cũng là lý do tại sao hắn yêu Giyuu, nụ cười mềm mại và bản chất thanh thoát của anh làm anh trông càng đẹp hơn dưới ánh mặt trời lặn, khi anh đắm chìm vào những cánh hoa bay lơ lửng.

Sanemi cảm thấy có một sự thôi thúc đột ngột rằng hắn hãy chạy đi, chạy càng xa khỏi khu nghỉ dưỡng này càng tốt. Hắn muốn tránh xa Giyuu, nhưng lại khao khát được ôm người con trai kia vào lòng.

Hắn cảm thấy tâm trí mình như một đống mâu thuẫn lộn xộn.

Sanemi không nhận ra rằng hắn đang nhìn chằm chằm, ghi lại từng chi tiết của người đàn ông trước mặt. Hắn nghĩ về tất cả những điều mình muốn nói với Giyuu và kể cả sự bực bội mà hắn cảm thấy đối với chính mình.

Tuy nhiên, tất cả những cảm xúc đó bị lấn át khi Giyuu quay người lại, và cơ thể hắn cảm thấy như bị đông cứng trong cơn hoảng sợ khi Thủy Trụ cuối cùng nhận ra sự hiện diện của hắn. Sanemi quan sát đôi mắt xanh lấp lánh khi chúng gặp nhau, một vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt khi ánh mắt của họ giao nhau.

Mong muốn chạy trốn của hắn đang đạt đến mức độ cao nhất, nhưng trước khi hắn có thể hiểu mình đang làm gì, đôi chân hắn đã tự động di chuyển, ánh mắt vẫn dán chặt vào Giyuu. Thủy Trụ chẳng hề rời mắt, ngay cả khi Sanemi càng lại gần.

Hắn nắm chặt dây đeo của túi, và khi hắn đến gần, khuôn mặt Giyuu trở lại vẻ mặt không cảm xúc thường ngày của mình, nhưng giờ đôi mắt anh dường như lấp lánh trong ánh sáng đỏ rực của mặt trời lặn.

Họ đang đứng rất gần, đủ gần để Sanemi nghe thấy những từ tiếp theo của Giyuu. Môi Giyuu đang chuyển động, nhưng Sanemi không thể ghép những từ lại với nhau. Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh, sáng và hồng. Hắn tự hỏi chúng sẽ cảm giác thế nào khi chạm vào, nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.
Quay sang Giyuu, Sanemi nhìn chằm chằm anh, những từ ngữ bị mắc kẹt trong cổ họng.
“Shinazugawa?”

Tên của hắn được thốt ra từ môi Giyuu đủ để khiến hắn loạng choạng. Hắn cảm thấy thật yếu đuối, bụng hắn nhộn nhạo. Ánh mắt của Giyuu rất sắc bén, nhưng hắn không rời mắt nhìn anh dù chỉ một giây.

“Tomioka, sao mày lại ở đây?”

Hắn tìm được từ ngữ, nhưng không phải những từ mình muốn. Hắn cảm thấy tự ti khi nghe thấy giọng mình cứng rắn, nhưng Giyuu dường như không bị ảnh hưởng nhiều lắm.

Và Sanemi không biết lựa chọn nào sẽ đau đớn hơn. Hắ không muốn làm tổn thương cảm xúc của Giyuu, nhưng sự u sầu của anh giống như một nhát dao vào trái tim, chỉ càng làm tăng thêm cơn giận của hắn.

Hắn ghét các hình thức xã giao. Hắn muốn gọi Giyuu bằng tên riêng như hắn vẫn thường làm trong đầu, hắn muốn làm điều đó. Nhưng tên của họ sẽ không ở đó, và một phần của hắn cảm thấy biết ơn, vì khi nghĩ đến việc tên của mình ở trên môi Giyuu, điều đó ắt hẳn là quá sức để hắn xử lý.

Giyuu dường như không bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của hắn, và anh thở dài, đứng dậy. Anh cũng mang theo một túi xách qua đêm, thanh kiếm vẫn còn treo bên thắt lưng.
“Con quạ của tôi đã thông báo rằng Chúa công Ubuyashiki muốn tôi gặp ông ấy sau cuộc họp Đại Trụ. Khi tôi trở lại, ông ấy bảo tôi nên nghỉ ngơi ở khu nghỉ dưỡng của ông.” Giọng nói của anh thấp, có chút nhầm lẫn nhẹ.

Cơn giận của Sanemi lại dâng lên, và hắn thật sự muốn nguyền rủa Chúa công vì điều này. Nhưng hắn không làm vậy, dù cho cảm giác đó rất mạnh mẽ.

‘Chết tiệt, ngài ấy gửi Giyuu đến đây với mình! Ngài ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?!’

Những suy nghĩ này vang vọng trong tai Sanemi, nhưng hắn bỏ qua chúng.

Hắn nhìn chằm chằm vào Giyuu trước khi thở dài. Giờ thì quá muộn để hắn chạy đi, việc đó sẽ khiến Thủy Trụ nghi ngờ nhiều hơn.

Và Sanemi chắc chắn không muốn thêm căng thẳng liên quan đến Giyuu nữa.

Giyuu không rời mắt khỏi Sanemi, nên Sanemi phải nhìn sang chỗ khác, hừ một tiếng và khoanh tay lại. Hắn hành động như một đứa trẻ, nhưng không thể ngăn bản thân mình làm vậy vào lúc này.

“Còn cậu thì sao, Shinazugawa?” Giyuu hỏi, và mặc dù cơn giận của Sanemi vẫn còn, hắn vẫn muốn ngất thêm một lần nữa.

Nhưng hắn không làm vậy, Sanemi chỉ hắng giọng và khoanh tay trước ngực.
“Ngài ấy cũng gửi tôi đến đây.”

Giyuu gật đầu, đôi mắt xanh to lớn của anh đầy sự tò mò.

“Tôi tự hỏi tại sao Chúa công lại gửi chúng ta đi nghỉ mà không phải là những người khác?” Anh đang nghĩ, nhưng Sanemi bỏ qua điều đó để tập trung vào vẻ đẹp trước mặt mình.

Sanemi biết chính xác lý do, nhưng hắn sẽ không bao giờ nói cho Giyuu biết. Không bao giờ, hắn nghĩ.

“Mày đến đây nhanh như vậy bằng cách nào? Tao chắc chắn rằng tao đã rời đi trước mày.”

Giyuu nhìn chằm chằm và rồi nhấp nháy mắt, mở miệng và giơ ngón tay trỏ lên.
“Tôi đã chạy.”

Tất nhiên là vậy rồi.

Sanemi thở dài, xoa trán khi Giyuu lẩm bẩm một mình. Họ đứng cạnh nhau thêm một lúc nữa trước khi tiếng lẩm bẩm của Giyuu dừng lại và lại có sự im lặng.

Hai người đứng quá gần nhau, và Sanemi mới nhận ra trước đây hắn đã đứng gần đến mức nào so với ghế mà Giyuu ngồi trước khi đứng dậy, cơ thể họ đang sáp lại gần nhau.

Sanemi cố gắng bỏ qua khoảng cách gần gũi của họ, nhưng khi Giyuu tiếp tục nhìn vào mắt hắn với ánh mắt cháy bỏng, hắn thở dài. Bước lùi ra xa Giyuu, hắn cau mày và lấy chìa khóa phòng được trao ra khỏi túi, nhìn vào số phòng.

"15..." Hắn nghe thấy Giyuu nói mập mờ, và hắn đoán Giyuu đang đọc thẻ chìa khóa của mình từ phía sau, nhưng khi hắn quay lại, hắn kinh hoàng nhận ra rằng Giyu cũng đang cầm chìa khóa phòng của mình, với con số 15 in rõ ràng trên đó.

Sanemi nín thở, và hắn nhận ra rằng chuyến đi này sẽ không thư giãn như hắn tưởng.

   ___________________________

Khi họ đến phòng, những lo sợ tồi tệ nhất của Sanemi đã được xác nhận.

Phòng nhỏ, với hai giường đôi có ga trải giống nhau chiếm hầu hết không gian. Ở phía bên kia phòng, có một cánh cửa, có lẽ là cửa phòng tắm, và có hai tủ quần áo nhỏ bằng gỗ đối diện mỗi giường ở bức tường đối diện. Một bàn nhỏ đặt giữa hai giường, với một đèn cổ điển cũ kỹ chiếu sáng phòng tối. Cũng có một cửa sổ nhỏ bên cạnh giường thứ hai, ngay cạnh cửa phòng tắm.

Với hơi thở không đều, Sanemi bước vào trước, chọn chiếc giường cạnh cửa phòng tắm, xa nhất từ cửa vào. Hắn gầm gừ khi đặt túi và kiếm xuống sàn, đá giày ra và cởi haori trắng, thả nó lơ đãng xuống đất, rồi nhảy ngay vào giường.

Hắn vẫn đang mặc đồng phục, nhưng giờ hắn chẳng muốn quan tâm nữa. Giường mềm mại, không mềm như giường của hắn, nhưng chịu đựng được. Hắn quấn tay dưới gối, nhìn chằm chằm vào tường trước mặt.

Hắn từ chối nhìn hoặc nói chuyện với Giyuu vì sợ mình sẽ làm gì hoặc nói gì đó điên khùng. Hắn cần phải cất đồ đạc và thay quần áo, nhưng hắn quyết định để sau cũng được.

Hắn nghe thấy Giyuu đóng cửa phòng, bước đến giường còn trống và thả túi xuống.
Sanemi nhắm mắt, cố gắng ngủ khi Giyuu đang cất và thay đồ. Đó là một nỗ lực vô ích, nên hắn nằm với đôi mắt nhắm chặt, cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình. Hắn nghe thấy Giyuu di chuyển, bắt đầu thay đồ một cách cẩn thận.
Hắn lắng nghe chăm chú, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Hắn nghe thấy Giyuu gầm gừ và làm rơi thứ gì đó, có lẽ là một chiếc áo, xuống sàn.

Bị cám dỗ, Sanemi sử dụng tất cả sức mạnh ý chí để không để quay lại. Điều đó chỉ làm tâm trí hắn thêm mơ hồ.
Với một hơi thở sâu kín đáo, Sanemi bình tĩnh lại. Hắn cố gắng điều hòa nhịp thở và bắt đầu cảm thấy bình tĩnh hơn. Hắn vẫn có thể nghe thấy Giyuu di chuyển, nhưng tiếng động ngày càng nhẹ hơn.
Sanemi nghe thấy cửa tủ quần áo đóng lại, và tiếng bước chân khi anh đi đến giường thứ hai. Tiếng động của chăn cứng nhắc khiến hắn di chuyển nhẹ, và hắn nghe thấy Giyuu chui vào chăn. Có sự di chuyển trong chốc lát, rồi đèn trong phòng tắt với tiếng click của đèn, và tất cả trở nên im lặng.

Sanemi mở mắt chậm rãi, cảm thấy an toàn khi làm vậy.

Hắn nghe thấy hơi thở nhẹ của Giyuu trên giường cạnh mình, và cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo.

Nhìn ra cửa sổ trước mặt, Sanemi gặp màu xanh đậm của bầu trời đêm, một cục nghẹn hình thành trong cổ họng.

Trái tim hắn đau đớn, và hắn cảm thấy một cảm giác buồn bã bao trùm.

Hắn hầu như không chịu đựng nổi dù chỉ một buổi tối với Tomioka Giyuu, làm thế nào hắn có thể sống sót qua cả tuần?

Những mâu thuẫn xoay quanh trong tâm trí hắn, và Sanemi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Hắn ghét việc bản thân rơi vào tình yêu.

Và hắn ghét Tomioka Giyuu .

_______________________________

Bệnh sĩ chết trước bệnh tim là có thiệt:))
Đây không phải là fic đầu tay của mình nhưng là fic đầu tiên có sự cho phép của tác giả, hơi buồn cười nhưng là thiệt. Các fic trước mình có ib nhưng tác giả chưa rep, với cả mình vã OTP quá nên liều luôn. Có gì sai sót hi vọng mọi người sẽ để lại cmt cho mình khắc phục nhé. Mình thích đọc cmt vãi í nên mọi người cứ mạnh dạn bày tỏ cảm nhận cho mình nhé. 😋❤️

https://archiveofourown.org/chapters/74387172?show_comments=true&view_full_work=false#comment_804326590
Đây là link gốc của fic, các bạn có thể bấm vào để xem fic gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro