Giai Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tóc mun buộc hững hờ, mày ngài khẽ chau, em tập trung tìm lời giải cho thế cờ bí, trán rịn mồ hôi, ván này em lại thua rồi. người thở dài ngao ngán, liên tiếp ba ván dưới tay một người, cảm giác mới lạ với em, người thú nhận.

tôi chỉ nhìn em rồi cười, cười sự ngây ngô, đáng yêu của người dù nở giữa chốn yên hoa tửu sắc. tôi với tay, lau đi mồ hôi nơi trán người, em nắm lấy bàn tay tôi đầy sẹo, áp mặt vào, cười khẽ, mặt phượng cong một đường xanh biếc. tôi cúi người lại gần, hôn nhẹ lên môi em mềm mại, em nói mình thích hôn, còn tôi thích hôn em.

em lấy đàn tam, gảy một đoạn tự sáng tác, bảo rằng, đây là người dành cho tôi, chỉ riêng tôi thôi. tiếng đàn lả lướt nhảy múa khắp phòng, lúc âm trầm, dịu dàng như gió ấm mùa xuân, lúc hối hả, dồn dập như sóng dữ biển khơi. tôi nhắm hờ mi mắt, kí ức ùa về như thác.

từ thuở cầm gươm chinh chiến sa trường, tắm máu giặc, ăn gan thù, đạp lên xác bạn lẫn thù, mong ngày thắng lợi khải hoàn về kinh. đến những ngày ấm êm cùng em ngắm anh đào mùa xuân, pháo hoa ngày hè, đón mưa thu đầu mùa, gió lạnh ngày đông, những đêm dưới trăng ta âu yếm, thủ thỉ từng lời yêu, hẹn ước bên nhau đến thuở bạc đầu.

mở mắt bừng tỉnh, người hỏi tôi sao lại khóc? em ơi, tôi có… khóc sao? những giọt lệ nóng lăn trên gò má như trả lời tôi, người đưa tay lau đi dòng lệ, thì thầm từng lời an ủi, rằng
người ở đây,
ngay cạnh bên tôi,
mặc gian lao, nguy hiểm,
dù mai sau có vận đổi sao dời,
em vẫn mãi trong vòng tay tôi âu yếm.

tôi ôm lấy thân người mảnh khảnh, vuốt ve suối tóc mượt đen tuyền, hít hà hương người dịu nhẹ, mọi ưu phiền, tâm tư như tan biến, chỉ cần có người ở bên. em vỗ nhẹ lưng tôi cười khì, bảo hôm nay sao tôi chợt nhỏ bé đến thế! tôi không đáp chỉ cắn nhẹ cổ em thay lời vì dám trêu tôi.

nhìn người say giấc trong vòng tay, lòng tôi ấm áp đến lạ. hôn nhẹ tóc mây em mềm, tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi gặp em, vì để em mang sắc màu điểm tô cuộc sống tôi vốn chỉ toàn đen với trắng, vì cho em đến cùng ngàn lời thương yêu xoa dịu một đời tôi đầy rẫy khó khăn.

kí ức xưa cũ lại quay về, về cái ngày định mệnh, tôi gặp em. thuở ấy, em đương sắc xuân thì, hoa thơm vừa nở, quả ngọt trĩu cây, tôi thân nam chốn binh trường, ngựa gươm chinh chiến, tiếng đồn bốn phương. nghe danh người giai nhân diễm lệ, cũng muốn được một lần ghé thăm.

tôi đến khu đèn đỏ huyên náo, quạt lụa phấp phới, thoang thoảng phấn hương, đèn lồng lập lòe cả một góc trời, bầu không khí thật sự choáng ngợp. đang lúc có cuộc diễu hành, tôi dừng lại ngó xem. tóc đen vấn cao, phục sức đắt tiền, người vận bộ kimono nhiều tầng, dệt từ đủ loại vải tơ thượng hạng, guốc cao nâng gót ngọc uyển chuyển vẽ từng đường số 8 dưới mỗi bước sen đi. tôi nhìn em chằm chằm để rồi bị sắc xanh đại dương nơi đáy mắt hớp hồn, ghim trọn mãi ánh mắt đó vào tim, khắc chạm mãi bóng hình đó vào thâm sâu tiềm thức.

từ ngày hôm ấy, trong đầu tôi chỉ toàn bóng dáng người. khi luyện kiếm chẳng thể tập trung, khi ăn cứ ngồi thờ thẫn, khi xử lí công vụ thì bật cười ngây ngốc, đến nỗi genya còn nhắc nhở, nhầm tưởng tôi mắc loại bệnh oái ăm. thằng bé đã đúng, tôi mắc bệnh, còn là nan y, bệnh tương tư, tôi đã tương tư em mất rồi.

nhưng người là tạo vật xinh đẹp của tạo hóa, là hiện thân của thần linh trong cõi thế tục, những kẻ phàm trần với đôi tay bị vấy bẩn như tôi mãi chẳng thể chạm tới. ấy vậy mà, khi lần nữa ghé thăm khu phố náo nhiệt, người gật đầu đồng ý gặp mặt tôi, niềm vui sướng thoáng dâng trào nơi lòng ngực, cuối cùng, tôi cũng được gặp em, gặp người bấy lâu tôi tương tư ôm mộng.

cửa phòng hé mở, ánh nến chập chờn soi bóng người kiều diễm, người ngồi đó, điểm trang trước gương, tóc vẫn vấn cao và cổ áo kimono hạ xuống để lộ đường nét thanh tú của phần gáy. bất giác má tôi nóng bừng, ho vài cái cố xốc lại tinh thần nhưng có vẻ chẳng hiệu quả mấy. em quay người ngồi đối diện tôi, lúc bấy giờ, tôi mới nhìn rõ từng đường nét em yêu kiều. nét người ai họa thanh tao, mày ngài mắt phượng, nụ hồng ấp môi, điệu đà vóc sắc thướt tha, khiến lòng quân tử lại càng thêm say.

em gợi ý gảy cho tôi một khúc cầm, tay người mảnh khảnh, điêu luyện gảy đàn tam, tiếng đàn ngân nga trầm bổng. tôi mơ màng nhớ những ngày thơ ấu bên vòng tay mẹ ấm êm bảo bọc anh em tôi. nhớ cái ngày tai ương ập xuống cướp đi mái nhà nhỏ yên bình chỉ để lại tôi cùng đứa em trai ngây dại nương tựa lẫn nhau vượt qua những năm tháng đói rét. nhớ những ngày xông pha trận mạc nguy khó, chơi đùa với lưỡi hái của tử thần để rồi leo lên được vị trí như ngày hôm nay, mặc miệng lưỡi thế gian, mắc ánh nhìn ganh ghét. nhạc dừng, mộng tan, tôi tỉnh giấc, lệ trào khóe mắt, người đưa tay gạt đi, hỏi tôi không sao chứ. tôi lắc đầu rồi cười, tỏ ý mong người đàn thêm khúc nữa, níu kéo giấc mộng ấu thời mãi chẳng thể hồi quy.

kể từ ngày đó, tôi và em thường xuyên gặp gỡ. người sẽ lại đàn cho tôi nghe, ta sẽ cùng đánh cờ, thưởng hoa, thưởng trà, đôi lúc đối tửu ngâm thơ. mỗi lần như thế, tôi nhận thấy mắt người sáng lên đôi phần, người cười nhiều hơn, biểu lộ nhiều cảm xúc hơn, làm lòng tôi xao xuyến khôn nguôi, ý nghĩ về việc tôi và em thành đôi càng thêm rạo rực.

vào một đêm đầu hạ dưới ánh trăng soi sáng tỏ, tôi thổ lộ với người tâm tình giấu kín bấy lâu, tôi thấy mắt em ngấn lệ, vội vã ôm em vào lòng buông lời thủ thỉ nhưng người lại càng nức nở hơn, làm tôi bối rối vạn phần chỉ biết ôm em mà an ủi. lần đầu tiên tôi được nghe em kể về quá khứ của mình.

về cái ngày quân phiến loạn kéo tới tàn phá tổ ấm nhỏ cướp đi sinh mạng cha mẹ em. về những tháng năm em cùng chị gái bôn ba khắp nơi, cơ cực kiếm sống. chị em xin được một chân làm hầu tại kỹ viện nức tiếng, những tưởng hai chị em sẽ thoát khỏi cảnh lan bạt khắp nơi, nhưng bi kịch vẫn cứ tiếp diễn, chị gái em, người thiếu nữ dịu dàng tựa ánh trăng rằm, đã bị tên ôn quan hạ nhục rồi giết hại. ngày nhận được xác chị, cả thế giới của em như sụp đổ, em khóc thương cho kiếp người hẩm hiu, thề rằng sẽ trả mối hận thù để chị được yên nghỉ nơi chín suối. từ đó, em chôn mình vào nơi góc tối chốn kỹ viện sa hoa, lần tìm tung tích tên quan liêu vô lại. may được nàng oiran thương tình nhận làm hầu, kể cho nàng nghe về những ngày xưa cũ, nàng bao bọc, chỉ dạy em từng lời nói, cử chỉ, đàn hát, thơ ca, nâng đỡ em từng bước trở thành “nàng” oiran nức danh chốn ăn chơi hoa lệ.

cạnh bên nghe em nói mà lòng tôi xót xa, người đã trải qua ngần ấy khó khăn để bước được đến ngày hôm nay, tôi đặt lên đỉnh đầu em nụ hôn nhỏ, cả em và tôi đều đi lên từ những mất mát đau thương, nên hãy để tôi kề bên chở che, nâng niu em nhé!
người ngập ngừng, em sợ.
sợ gì hỡi em ơi?
sợ miệng đời quen thói chanh chua,
sợ thế nhân buông lời sỉ vả,
sợ cuộc đời ta gian truân vất vả,
sợ cái chết tìm đến cướp chàng khỏi vòng tay ta.
tôi nghẹn ngào, vòng tay ôm em càng siết chặt.
không,
không phải sợ em ơi,
vì đôi ta có nhau là đủ,
tôi sẽ kề bên cùng em đối diện
cay, đắng, ngọt, bùi ta cùng sẻ chia,
còn sinh mạng này ta giao tay người kìa
xin người nắm, người hôn, người sai khiến,
dù sau có chết, tình nồng vẫn khắc khoải thiên thu.

nước mắt em ứa hai hàng, tôi hôn nhẹ mí mắt người ướt đẫm, em nức nở đôi lời xin lỗi, người bảo, từ lần đầu gặp mặt, em đã có ý dụng tôi như gươm bén trả đại thù, nào ngờ tính sai một nước cờ, tâm tư giăng ưu phiền thương nhớ. tôi ngẩn người chẳng đáp, em thấy vậy cũng lặng im, chỉ dám nhích từng chút vào lòng tôi. thâm tâm tôi rối bời, chẳng biết nên buồn hay vui. hồi lâu, nhẹ vuốt tóc em dài, tôi đáp, rằng người chẳng có lỗi, chính cuộc sống bất công này ép buộc người làm vậy và em hãy dùng tôi đi, vung tôi như kiếm, che tôi như khiên, dùng tôi để trả mối hận bấy lâu canh cánh trong lòng, bởi vì, từ ngày đầu ánh mắt ta chạm nhau, thân xác lẫn trái tim này đã vĩnh viễn thuộc về người rồi.

em như suối lặng rửa trôi hết muộn phiền đời tôi, em như đại dương nhấn chìm ta vào biển tình êm ái. có em, đời ta thêm sắc hương rực rỡ. có em, hồn ta thêm xúc cảm thiên đàng. tận sâu đáy lòng mình tôi biết. tôi sẽ moi móc tâm can thành kính dâng lên người chỉ mong nhận một ánh nhìn từ mắt phượng xanh biếc. chỉ cần một cái người gật đầu, khói lửa phủ vạn dặm nhân gian, thiên hạ này tức khắc thay tên đổi chủ. nguyện phá nát cơ ngơi ngàn đời, thiêu đốt giang sơn như họa, phú quý như hoa đổi lấy nụ cười kinh hồng thế nhân của bậc giai nhân tài sắc.

chiến sự lại xảy đến, lửa chiến tranh cháy bùng âm ỉ, tôi lần nữa phải gươm áo ra đi. trước khi đi, em hẹn tôi dưới bóng trăng ngà thề ước, rằng khi tôi thắng trận trở về, người sẽ cho câu tôi câu trả lời mà bấy lâu ấp ủ. tôi hôn lên vầng trán người suy tư, hứa với em rằng ngày tôi giương cao cờ lộng, khải hoàn về kinh cũng sẽ là ngày tôi chuộc em, đưa người khỏi chốn bùn sa lầy lấm. đêm sao lại trôi nhanh thế, chẳng nán lại cho ta kịp nói thêm đôi lời trước lúc chia ly!

đã qua rồi, cái thời thiếu niên ngông cuồng, yêu yêu ghét ghét, cưỡi trên lưng ngựa rong ruổi khắp tận cùng trời đất, tôi giờ êm ấm bên người, rời bỏ chốn đô hội phồn hoa về nơi thôn quê tìm hai chữ ‘bình yên’ sau ngần ấy năm xa cách. dù đã trưởng thành hơn, em vẫn mãi xinh đẹp như vậy, nét chính chắn trong từng đường từng nét càng tôn em xuân sắc rạng ngời, mối thù hằn đã trả, tâm can cũng thảnh thơi. tôi mua được mảnh ruộng, quanh năm chăm bẵm nghề nông, còn em, người mở lớp dạy chữ cho đám trẻ con trong xóm, em hiền dịu lại ân cần, dạy chữ không lấy tiền nên từ người già đến trẻ nhỏ đều quý em lắm. tụi nhóc trong thôn cứ trêu trông em với tôi thế này, ai lại nghĩ hai ta cùng một tuổi? những lúc như vậy em chỉ phì cười, làm tôi vừa ngượng vừa tức đến đỏ cả mặt. dẫu vậy, ai có mà ngờ, những chuyện nhỏ nhặt, những ngày tháng bình dị lại yên bình và hạnh phúc đến thế!

những giọt nắng đầu ngày len qua khe cửa, tôi tỉnh giấc, người vẫn say ngủ trong vòng tay, tựa vật nhỏ cần ta nâng niu, chiều chuộng. tôi hôn nhẹ lên nét người thanh tú, lên vầng trán, hàng mi cong, lên sóng mũi, đôi má hồng. em nâng mí mắt, biển trời trong ấy mơ màng, người hỏi tôi làm gì thế, tôi bảo, hôn trọn thế giới của tôi. em cười, nhìn tôi, sắc đại dương lóng lánh ngày nắng hạ, ôm lấy người chạm khẽ đôi bờ môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sanegiyuu