Tuổi 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

!!!! Cảnh báo OOC, Tustako là mẹ của Giyuu (nhắc lại, ai không chấp nhận hay đại loại vậy thì out ra giúp mình nhé, chúc các bà đọc vui vẻ, có h đó)

______________________________________________________________

Họ gặp nhau khi cả hai đều 13 tuổi. Gia đình Tomioka sống ở ngôi nhà số 126, còn gia đình Shinazugawa sống ở nhà số 127. Hai nhà ở sát nhau.

Mẹ của họ thường trò chuyện với nhau, họ trao đổi đồ tráng miệng, rất nhiều hoa quả, những bữa ăn tự nấu, thậm chí cả bột mì khi cần. Qua những lần trò chuyện tất yếu giữa hai người mẹ, họ cũng gặp nhau.

Trong nhà Shinazugawa, Shizu có một cậu con trai tên là Sanemi. Ngày nào Sanemi cũng mặc áo thun đen và thường về nhà trong tình trạng nhếch nhác, với máu dính trên các đốt ngón tay. Giày của Sanemi lúc nào cũng bẩn và hắn còn có một cái miệng "bẩn" hơn thế.

Trong nhà Tomioka, Tsutako có một cậu con trai tên là Giyuu. Ngày nào Giyuu cũng mặc một chiếc áo khoác màu xám quá cỡ, không quan trọng là trời mưa hay nắng. Ở trường, Giyuu luôn bị gọi là con gái, tóc cậu lúc nào cũng buộc đuôi ngựa. Giyuu nhặt rác trong giờ ăn trưa và thường trốn trong nhà vệ sinh nhiều nhất có thể. Giyuu hầu như không nói chuyện trừ khi bị ai đó hỏi trước.

Lần đầu tiên họ gặp nhau rất ngượng ngùng. Tsutako đã ép Giyuu ra ngoài chơi. Bà nói về việc cậu dành quá nhiều thời gian trong phòng và bà đã chán ngấy vì điều đó. Khi ngồi ngoài hiên nhà, Giyuu nhìn thấy Sanemi đang hùng hổ bước đi, và khá ồn ào, đá vào cái cây ngay trước cửa nhà của cả hai.

Sanemi vung chân mạnh, cao hơn so với dự tính và đập ống chân vào thân cây. Hắn đã tính toán sai khoảng cách. "Chết tiệt!"

Giyuu giật mình, đứng trên cậu bé đang không ngừng buông lời chửi rủa trong khi ôm lấy chân đau.

"Cậu có sao không?" Giyuu hỏi, giờ đã ngồi xổm xuống.

Sanemi quay đầu lại, bất ngờ trước sự hiện diện của người khác. Hắn cứ tưởng chỉ có bản thân ở đó. Vẻ mặt của hắn lộ rõ sự tức giận, bối rối và xấu hổ. Hắn cau có nhìn Giyuu, "Mắc gì tới mày? Sao mày lại nhìn tao làm cái quái gì?"

"Tớ đang ngồi trên hiên nhà," Giyuu nói khẽ, cậu giật mình mỗi khi Sanemi chửi thề.

Giyuu nhìn thấy tay Sanemi bầm tím, hắn có đất ở dưới móng tay và một chút màu nâu đỏ bên dưới, mà Giyuu nghĩ là máu. Các đốt ngón tay của Sanemi bị bầm, và hắn còn nồng nặc mùi mồ hôi.

"Và mày nói với tao làm gì? Biến mẹ khỏi mắt tao-"

"Tớ là hàng xóm của cậu." Giyuu ngắt lời, cậu chìa tay ra về phía cậu bé rối rắm kia. Mẹ của Giyuu luôn dặn cậu phải tự giới thiệu với người khác để thể hiện sự tôn trọng. Giyuu không thực sự hiểu phần tôn trọng nghĩa là gì, nhưng cậu vâng lời.

Sanemi cau có nhìn cậu, vẻ mặt ghê tởm khi hắn nhìn vào mắt Giyuu rồi lại nhìn bàn tay đang chìa ra. Hắn nhanh chóng hất tay Giyuu ra và đứng dậy. Cậu loạng choạng một chút nhưng lấy lại được thăng bằng.

"Tao không quan tâm mày là ai. Đừng có mà nhìn tao nữa, đồ quái dị,"

Giyuu nghiêng đầu thắc mắc, "Tớ không nhìn cậu, tớ chỉ ngồi đây thôi,"

"Tao đéo quan tâm!" Sanemi hét lên, vung tay lên trời rồi bước đi. Tuy nhiên, Giyuu vẫn đi theo.

"Mẹ cậu không quan tâm nếu cậu nói những từ xấu à?"

Sanemi quay lại, mắt bừng bừng giận dữ khi hắn bước về phía Giyuu, đứng sát vào mặt cậu.

"Mày đang giỡn với tao à?"

Sanemi nhìn xuống, cảm thấy một áp lực ấm áp trên ngực. Giyuu lại chìa tay ra lần nữa trong nỗ lực giới thiệu.

"Tớ là Giyuu,"

Sanemi nhìn lên Giyuu. Hắn bất ngờ trước màu xanh sâu thẳm trong đôi mắt ấy.

"Tao có muốn biết đâu,"

"Cậu tên gì?"

"Nếu tao nói và bắt tay với mày thì mày sẽ để tao yên chứ?!"

"Chúng ta sống cạnh nhau nên tớ không thể thực sự-"

"Sanemi. Đồ ngu."

Sanemi bắt tay Giyuu, có lẽ hắn còn bóp tay cậu thật mạnh.

_______________________________

Năm 15 tuổi, họ đã học cùng nhau ở một lớp toán học.

Sanemi thấy Giyuu thật khó chịu, cậu luôn là người giơ tay đầu tiên. Cậu ấy đạt điểm cao trong mọi bài kiểm tra. Cậu ấy ngồi ngay phía trước. Cậu đeo ba lô với cả hai dây trên vai và luôn cúi đầu khi bước vào lớp. Điều đó làm Sanemi phát cáu.

Suốt giờ học, Sanemi luôn ném những quả bóng giấy vào Giyuu. Hắn ném một quả, Giyuu quay lại, rồi Sanemi lại giả vờ nhìn xa xăm, làm như mình không làm gì cả. Hắn thực sự không biết tại sao mình lại làm vậy. Tuy nhiên, mỗi lần Giyuu quay lại, Sanemi lại cảm thấy lồng ngực mình ấm nóng.

Một ngày nọ, Giyuu bước vào lớp muộn 5 phút. Không phải Sanemi đang đếm đâu.

Giyuu bước vào, đầu cúi thấp hẳn. Tóc cậu không buộc và che khuất mọi phần khuôn mặt mà Sanemi có thể nhìn thấy từ chỗ ngồi. Điều đó làm Sanemi cảm thấy lạ, hắn vốn đã không chú ý nhiều trong lớp học này, nhưng điều này... điều này khiến hắn cảm thấy bực bội lạ thường.

Tiếng chuông reo và Giyuu nhanh chóng rời đi. Cậu lao ra khỏi cửa, nhưng không đủ nhanh để Sanemi không đuổi kịp, Sanemi đẩy mọi người ra khỏi đường đi để làm vậy. Hắn nắm lấy vai Giyuu và Giyuu quay lại trong sự ngạc nhiên. Sách của cậu rơi xuống đất.

Tóc Giyuu tuột ra, để lộ khuôn mặt trong chốc lát, cậu đứng trước Sanemi, mắt mở to. Không còn bị che giấu và hoàn toàn bị nhìn thấy.

Sanemi thả cậu ra, tay buông xuống hai bên hông. Một cảm giác bùng lên trong lòng Sanemi khi nhìn thấy điều đó, tay hắn siết chặt lại. Hắn thở gấp, cắn môi bên trong đến mức có thể cảm thấy mùi máu.

Giyuu đứng trước Sanemi, mắt cậu nhìn xuống đất. Mắt phải của Giyuu bị sưng. Một vết đỏ lớn bao quanh mắt và lan đến má cậu. Sanemi không ngốc. Ai đó đã đấm Giyuu, và đấm rất mạnh.

"Ai đã làm?" Sanemi hỏi trong hơi thở nặng nhọc. Ngực hắn căng lên và tay hắn vẫn siết chặt.

"Làm gì cơ?" Giyuu thì thầm. Cậu cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của Sanemi đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Đừng giả ngu với tao. Ai đã đấm mày?" Sanemi nói qua kẽ răng nghiến chặt. Hắn nắm lấy mặt Giyuu, nâng mặt cậu lên để nhìn kỹ hơn, lúc này hắn chẳng còn muốn nghĩ gì nữa.

Giyuu nén lại tiếng rên đau đớn. Cậu chỉ muốn về nhà. Tránh xa tất cả. Cậu cảm thấy xấu hổ, bẽ mặt, và mắt thì đau nhức.

"Sanemi, tớ va vào tủ đựng đồ lúc trước. Tớ đang đi thì-"

"Nói dối, Giyuu. Ai đã làm?! Có phải bọn chúng không?" Sanemi chỉ vào một nhóm học sinh gần lớp học mà Giyuu sắp vào. Sanemi nhớ rõ toàn bộ lịch học của Giyuu, đừng hỏi hắn tại sao.

Giyuu thậm chí còn không để ý đến nhóm ba người đứng tụ tập bên cửa. Họ cười lớn, chỉ trỏ vào Giyuu, không chút giấu giếm. Mặt Giyuu đỏ bừng, cậu lại cúi xuống.

Sanemi quen với một trong số bọn chúng, hắn ta có cơ bắp hơn những người khác và tóc màu đỏ rực. Hắn tên là Akaza.

Akaza nổi bật hơn cả, hắn thường xuyên cười cợt và hét vào mặt Tomioka hơn hai người còn lại, và mỗi lần Giyuu nghe thấy tiếng Akaza nói, cậu lại giật mình.

Sanemi lườm Akaza. Hắn nhìn chằm chằm vào Akaza và suy nghĩ về bước tiếp theo.

"Tomioka, lại đây nào, vào lớp đi. Mày biết rõ là mày nhớ bọn tao mà!" Akaza cất giọng trêu chọc Giyuu.

Sanemi nhìn Giyuu lần cuối trước khi nhanh chóng bước đi. Sanemi có một ý tưởng. Có thể không phải ý hay, nhưng có bao giờ Sanemi có một ý tưởng tốt chứ?

Hôm đó, Giyuu và Sanemi về nhà gần như cùng lúc. Giyuu vừa vặn xoay chìa khóa vào cửa thì thấy Sanemi bước vào tầm nhìn, đang tiến về nhà mình. Nhà họ gần nhau đến mức Giyuu có thể nhìn thoáng qua mặt Sanemi.

Môi Sanemi bị rách. Máu khô dính ở khóe miệng và khớp tay đầy máu của cậu đang nắm lấy tay nắm cửa. Giyuu đã quá quen với những khớp tay đẫm máu của Sanemi. Sanemi luôn đấm thủng tường và đánh vào thân cây khi họ còn nhỏ, còn vì lý do gì thì trời mới biết. Nhưng lần này, máu còn tươi. Nó đỏ thẫm rực rỡ.

Trước khi Giyuu có thể mở miệng hỏi chuyện gì đã xảy ra, Sanemi quay lại nhìn cậu.

"Lần sau, hãy đánh trả."

Giyuu không thấy Sanemi đến trường trong 5 ngày tiếp theo, mẹ cậu bảo rằng Sanemi đã bị đình chỉ học và phải tham gia một khóa học quản lý cơn giận trong thời gian bị phạt. Giyuu tự hỏi hắn đã làm gì mà bị xử phạt như vậy. Cậu sẽ sớm hỏi thôi.

Kỳ lạ thay, Akaza không còn xuất hiện ở lớp nữa. Nghe đồn là hắn ta đã chuyển trường. Những tin đồn quanh trường nói rằng hắn chuyển trường vì sợ mất mạng.

Giyuu không hiểu.

_______________________________

Khi họ 16 tuổi, họ đã tham gia một chuyến dã ngoại ở núi cùng lớp. Đây là một chuyến đi cắm trại qua đêm chỉ dành cho các học sinh cấp 3, và gần như tất cả mọi người đều đăng ký tham gia.

Trên chuyến xe buýt đi đến đó, Giyuu ngồi ở hàng ghế cuối, một mình. Cậu đeo tai nghe và dựa đầu vào cửa sổ xe buýt. Phía trước cậu, cậu thấy mái tóc trắng rối bù của Sanemi lắc lư theo chuyển động của xe buýt. Giyuu mỉm cười nhẹ nhàng, thò chân ra đá nhẹ vào mắt cá chân của Sanemi dưới ghế.

Sanemi quay lại nhanh chóng, đầu hắn thò ra qua lưng ghế để nhìn thấy Giyuu đang dựa vào cửa sổ với nụ cười ngớ ngẩn trên mặt. Sanemi cảm thấy mặt mình mềm lại khi nhận ra đó là Giyuu, hơi thở của hắn trở nên bình tĩnh hơn. 

(tìm đâu một người coi mình là ngoại lệ thế này chứ T_T)

"Đồ chết tiệt," Sanemi hừ hừ. Hắn và Giyuu nhìn nhau trong một khoảnh khắc. Điều này xảy ra hơi thường xuyên gần đây.

Họ thường xuyên chọc ghẹo nhau. Giyuu luôn làm gì đó để làm phiền Sanemi và Sanemi luôn mắng mỏ cậu. Giyuu sẽ luôn cười, sau đó một khoảng lặng sẽ rơi xuống giữa họ. Mỗi khi Giyuu cười, Sanemi thấy mình bị hút sâu vào nụ cười của cậu đến mức mọi thứ xung quanh dường như bị đóng băng. Âm thanh đó dần trở thành điều mà hắn khao khát nghe từ Giyuu.

Giyuu bắt đầu nhép môi, không có âm thanh phát ra. Tuy nhiên, Sanemi có thể đọc được môi của cậu và phải kìm nén một tiếng cười.

"Không nghe thấy gì," Giyuu nhép môi, chỉ vào tai nghe của mình.

Sanemi với tay qua, cơ thể hắn cúi về phía ghế chỉ để với tới Giyuu. Sanemi kéo tai nghe của Giyuu ra khỏi đầu cậu và nói khá to, "Tao đã nói là đồ chết tiệt! Giờ thì mày có nghe thấy chưa?!"

Giyuu lại trưng ra nụ cười ngọt ngào đó trên mặt, đôi mắt cậu nhìn Sanemi qua hàng mi dài, đen. Nụ cười đó là thứ mà Sanemi yêu thích vì nó không xảy ra thường xuyên. Cách duy nhất Sanemi có thể mô tả là sự trìu mến, nụ cười ấy, nhẹ nhàng nhưng lại mang cảm giác chất chứa nhiều điều. Giyuu thường là người vô hồn và không biểu lộ cảm xúc nhiều trong suốt thời gian trưởng thành, nhưng Sanemi đã thấy nhiều biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của cậu bây giờ. Chủ yếu là dành cho Sanemi.

Chuyến xe buýt của trường cuối cùng đã đến nơi. Các giáo viên và học sinh bắt đầu ổn định chỗ ở trong các cabin của họ. Sanemi và Giyuu không gặp nhau nhiều trong lúc này vì họ ở nhóm khác nhau và cũng ở các cabin riêng. Tuy nhiên, một cách tình cờ, cabin của họ nằm ngay cạnh nhau.

Vào khoảng 6 giờ chiều, mặt trời bắt đầu ẩn mình sau những ngọn núi và những cây cối cao, rậm rạp. Dù chưa quá muộn, nhưng ánh sáng lập lòe khiến nó cảm giác như trời đã vào đêm. Giyuu đã tắm nước ấm, uống một cốc sô cô la nóng do người giám sát cabin của cậu đưa cho, và có một chút thời gian để đọc sách trước khi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Người giám sát cabin của cậu, cũng là một trong những giáo viên của cậu, đã đi ngủ và một số học sinh khác cũng vậy. Giờ giới nghiêm là 8 giờ tối.

Dù đôi mắt đã mỏi, Giyuu vẫn không thể ngủ được. Giường tầng không thoải mái và thành thật mà nói, cậu cảm thấy hơi nhớ nhà. Đồng hồ chỉ 7:30 và Giyuu thở dài. Cậu quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút rồi mới đi ngủ.

Sau khi cảm thấy đủ ấm áp, Giyuu lấy chiếc áo khoác đen và đeo găng tay trước khi ra khỏi cabin. Trời lạnh hơn ở trên các ngọn núi, gió lạnh táp vào da làm cậu cảm thấy tê cóng và mũi cậu trở nên bỏng rát. Giyuu đi về phía những băng ghế được đặt trước mỗi cabin.

Các cabin được sắp xếp thành một vòng tròn lớn; tất cả học sinh đều có thể nhìn thấy nhau nếu họ ở ngoài trời và những chiếc ghế được đặt ở giữa vòng tròn tạo thành một khu vực ấm cúng cho tất cả học sinh dùng bữa trưa và thư giãn.

Những mảng băng nhỏ dưới chân cậu kêu lạo xạo, cậu đi cẩn thận để tránh bị trượt ngã. Trong khi đi, cậu tự hỏi không biết Sanemi đã ngủ chưa. Họ chưa gặp nhau kể từ khi xuống xe buýt và Giyuu cảm thấy hơi buồn vì điều đó.

Khi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đỏ, Giyuu cảm thấy lạnh thấu xương. Nhưng cơ thể cậu dần quen với sự lạnh lẽo khi cậu tận hưởng phong cảnh xung quanh. Mặc dù không có tuyết, nhưng trời lạnh đến mức một số phần của mặt đất dưới chân cậu bị trơn và rít vì băng. Giyuu thở ra để xem không khí lạnh đến mức nào.

"Ê!" Một giọng nói quen thuộc gọi.

Giyuu nhìn quanh một lúc và cảm thấy bối rối. Cậu nghe thấy ai đó gọi nhưng không thấy ai gần đó. Cậu liếc từ bên này sang bên kia cho đến khi cuối cùng thấy người đó.

Sanemi đứng sau căn cabin, một khu vực đáng lẽ phải bị cấm nhưng không có gì đáng ngạc nhiên khi Sanemi đã trèo qua hàng rào bao quanh khu vực phía sau các căn cabin và đang ra hiệu gọi Giyuu đến.

"Này! Đồ thất bại! Lại đây đi!" Sanemi gào lên. Giyuu bắt đầu lo lắng nếu có ai nghe thấy, họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

"Im lặng coi!" Giyuu cố gắng gào lại, nhưng không chắc Sanemi có nghe thấy không.

Giyuu đi chậm lại về phía hàng rào, sợ rằng nếu chạy, cậu có thể trượt ngã, điều này có thể dẫn đến một lời trêu chọc từ Sanemi.

"Đồ cánh cụt ngu ngốc," Sanemi lầm bầm. "Mày nghĩ mình có thể trèo qua được không?" Sanemi hỏi với một nụ cười tinh quái.

Giyuu nuốt nước bọt. Một phần trong cậu bị cám dỗ để làm điều đó ngay lập tức, nhưng cậu lo về việc bị bắt gặp. Sanemi hiểu cậu quá rõ và khịt mũi với cậu.

"Đừng có sợ được không? Họ sẽ làm gì chúng ta chứ? Giết chúng ta à?" Sanemi chế nhạo, ra hiệu cho Giyuu trèo qua.

"Sanemi, chúng ta thực sự không nên làm vậy. Chúng ta có khu vực thư giãn ngoài trời vì lý do đó mà,"

"Ôi thằng này, mày cứng nhắc hơn tao nghĩ. Giyuu, chỉ cần lại đây thôi," Sanemi thở dài, xoa thái dương.

Giyuu thở ra một hơi run rẩy và trước khi cậu nhận ra, cậu đã trèo qua dễ dàng và đáp xuống ngay bên cạnh Sanemi. "Cậu sẽ không nói với mẹ tớ chứ?"

Má lúm của Sanemi phồng lên khi hắn giữ chặt miệng mình. Hắn đang cố nhịn cười mà Giyuu biết rõ. Hắn luôn như vậy khi Giyuu hỏi những câu hỏi mà Sanemi coi là ngớ ngẩn. Và đúng như dự đoán, Sanemi cười lớn, đẩy tay Giyuu.

"Đồ thất bại này," Sanemi trêu chọc, "Nhìn này, lại đây."

Sanemi nắm lấy cổ tay của Giyuu, kéo cậu về phía một khu vực cao hơn trong sân sau, nơi được phủ một lớp tuyết mỏng. Dưới khu vực cao hơn đó là một cái ao nhỏ. Cái ao đã hoàn toàn bị đóng băng. "Nó sẽ không vỡ đâu, xem này!"

Sanemi dẫm mạnh lên cái ao băng và không có gì ngạc nhiên khi toàn bộ bề mặt vỡ ra và văng nước vào họ. Nước lạnh đến mức như muốn đóng băng và Sanemi ré lên ngay khi nước chạm vào da hắn và gần như hét lên.

"Hay ghê ta," Giyuu nói châm biếm, lau những giọt nước còn sót lại trên mặt. Cậu biết mình sẽ phải tắm lại.

Sanemi chịu phần thiệt nhiều hơn, toàn bộ áo ngoài của hắn đều bị ướt. Điều tồi tệ nhất là, Sanemi không có áo khoác. Hắn nghĩ mình sẽ không cần nó. Giờ thì hắn đang run rẩy, tóc dính vào mặt như một con chó ướt.

"Ồ, có vẻ như mày có khiếu hài hước, nhỉ?" Sanemi gầm gừ, nhưng giọng điệu của hắn không thể nghiêm túc khi hàm răng của hắn cứ run lên.

Giyuu bắt đầu mở áo khoác quá khổ của mình. Cậu nhìn Sanemi một cách trống rỗng trước khi ra hiệu cho hắn vào trong.

Khuôn mặt Sanemi đỏ bừng, hàm răng hắn mở ra trong sự nhăn nhó. "Tao không chui vào áo khoác của mày với mày đâu, đồ quái dị này."

Giyuu nhún vai khi cậu bắt đầu kéo khóa áo khoác lại cho đến khi nghe thấy một cặp chân chạy về phía mình.

"Được rồi, thôi đi, mở ra." Sanemi nói trong sự thất bại, hàm răng của hắn run lên khi nói.

Giyuu lại mở áo khoác của mình, một chiếc áo thực sự đủ lớn cho cả hai người. Sanemi chen vào, hai tay đặt vào ngực khi hắn đến gần Giyuu.

Sanemi cảm thấy kỳ lạ. Khoảng cách này thật sự quá gần. Hắn có thể cảm nhận hơi thở của Giyuu trên mặt và sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể Giyuu, tuy nhiên, nó thật sự ấm cúng và hắn đã bắt đầu run ít hơn. Điều làm Sanemi ngạc nhiên là Giyuu không có vẻ như là bị khó chịu.

Giyuu thả hai tay của mình xuống khi Sanemi giữ tay mình trên ngực, gần như như một lớp ranh giới nhỏ giữa hai người. Tuy nhiên, vẫn quá gần. Trái tim của Sanemi cảm thấy như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nó đập quá mạnh. Hắn lo lắng rằng Giyuu sẽ nghe thấy nó.

Họ im lặng trong một lúc, Sanemi gần như phá vỡ sự im lặng khi sự gần gũi bắt đầu làm hắn khó chịu nhưng Giyuu đã nói trước hắn.

"Cậu vẫn lạnh à?" Giyuu hỏi lo lắng, mắt cậu khẽ chạm vào mắt Sanemi.

Sanemi không thể tập trung suy nghĩ, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Giyuu ngay trước mặt hắn, ánh mắt họ gắn chặt với nhau. Cơn gió lạnh dường như làm đôi môi Giyuu trở nên đỏ bừng, đôi mắt tối hơn bình thường do bầu trời đêm. Họ gần nhau đến mức Sanemi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo nhẹ nhàng trên má Giyuu.

Sanemi luôn nghĩ Giyuu trông thật xinh đẹp. Quá đỗi xinh đẹp. Khuôn mặt của cậu có thể chỉ được mô tả là tinh tế và ánh nhìn của cậu gần như là sự dịu dàng. Khuôn mặt của cậu trông trưởng thành hơn, cậu không còn nét ngây ngô như khi họ mới 13 tuổi.

Sanemi luôn nghĩ Giyuu xinh đẹp. Ngay cả khi họ còn nhỏ. Sanemi luôn phải quay đi khi Giyuu nhìn thẳng vào mắt hắn, điều đó khiến hắn dễ trách mắng cậu hơn.

"Chả có gì đặc biệt, đồ ngốc," Sanemi gắt nhưng không có sự cứng rắn trong đó.

Sanemi thấy mình đặt tay xuống, nhưng thay vì để chúng ở bên cạnh, hắn cảm thấy chúng trượt xuống eo Giyuu. Sự ấm áp của làn da Giyuu dưới áo của cậu bắt đầu làm ấm bàn tay lạnh của Sanemi. Điều này khiến Giyuu hơi nhảy dựng lên, đẩy họ lại gần nhau hơn.

"Này, tay cậu đang co-"

Sanemi cắt lời cậu, cơ thể hắn cầu xin sự ấm áp theo cách nhanh nhất mà hắn có thể tìm thấy, đó là qua đôi môi của Giyuu. Sanemi ôm chặt Giyuu, một cái ôm thể hiện sự cấp bách, khao khát, và mong mỏi. Sanemi giữ hông Giyuu gần với mình khi đôi môi của hắn tiếp tục áp vào đôi môi của Giyuu.

Giyuu lúc đầu bị bất ngờ, nhưng ngay lập tức tan chảy. Đôi mắt cậu khép lại, sự ấm áp lan tỏa trong bụng khi tay cậu quấn quanh cổ Sanemi và cơ thể cậu lỏng ra trong vòng tay của hắn.

Họ tách ra một lúc, mắt Giyuu lấp lánh, khuôn mặt cậu mơ màng và đôi môi hơi mở. Sanemi lại gần, nhẹ nhàng hơn lần trước. Hắn đặt đôi môi mình lên môi Giyuu một lần nữa, lần này nghiêng cằm Giyuu lên và lén lút đưa lưỡi ấm của mình vào miệng Giyuu.

Giyuu quấn tay quanh cổ Sanemi chặt hơn, làm nụ hôn sâu hơn khi Giyuu liếm lại hắn. Mọi thứ đều ấm áp.

Giyuu vẫn còn vị của socola nóng và Sanemi thích điều đó.

Họ tách ra lần nữa. Họ thở hổn hển, vẫn quấn quýt nhau. Sanemi cúi xuống và hôn nhẹ bên cạnh miệng Giyuu.

"Đến giờ giới nghiêm rồi," Giyuu thì thầm.

Sanemi chỉ lắc đầu, biểu cảm cáu kỉnh trước khi hắn hôn đôi môi Giyuu một lần nữa.

_______________________________

Năm 17, Giyuu luôn ngủ lại nhà Sanemi vào mỗi cuối tuần.

Bà Shizu yêu quý Giyuu như con trai mình, điều đó nghĩa là cậu luôn được chào đón với vòng tay rộng mở của bà.

Giyuu luôn mang theo một món tráng miệng nào đó mà mẹ cậu làm để cảm ơn, hầu hết thời gian là ohagi và Sanemi phải giả vờ rằng hắn sẽ không ăn hết chúng trong một lần.

Tuy nhiên, Shizu không hề biết rằng những buổi ngủ qua đêm này không phải để chơi điện tử hay học tập như Sanemi đã nói. Đôi khi họ thường thân mật, bí mật và hết sức lãng mạn. Tuy nhiên, Sanemi và Giyuu đều thích thú với nó vì nó vốn vậy, họ không thảo luận nhiều về chuyện gì đang diễn ra hoặc họ cảm thấy thế nào về nó.

Tuy nhiên, mọi chuyện đã không bắt đầu theo cách đó. Lần đầu tiên Giyuu qua đêm, cậu chỉ ghé qua để trả lại sách giáo khoa cho lớp học mà cậu học chung với Sanemi. Lúc đó Shizu không có ở nhà nên Sanemi mời Giyuu lên lầu. Giyuu theo dõi Sanemi chơi game hầu hết thời gian cậu ở đó vào ngày hôm ấy cho đến khi màn đêm buông xuống và họ thấy mình quấn lấy nhau.

Họ hôn nhau hàng giờ, quấn chăn lớn trên giường của Sanemi trong khi cả hai ôm chặt lấy nhau một cách háo hức.

Chẳng bao lâu, nó đã trở thành một việc hàng tuần. Giyuu cuối cùng lại "cần mượn" thứ gì đó vào mỗi cuối tuần cho đến khi hắn ngừng hỏi và tự mời mình đến nhà. Tuy nhiên, không phải Sanemi không muốn điều đó, hắn rất mong đợi việc này. Nếu Giyuu không gõ cửa nhà hắn lúc mặt trời lặn, Sanemi sẽ cảm thấy mình rất kích động và có một chút thất vọng nữa.

Như thường lệ, Giyuu lại ghé qua nhà hắn vào tối thứ bảy. Bà Shizu lại ra ngoài khi bà quyết định đi thăm ông bà ở một khu vực khác của thị trấn. Bà thường xuyên làm điều này và giao toàn bộ việc nhà cho Sanemi và tin tưởng hắn sẽ ổn và cư xử đúng mực. Hắn đã làm vậy, phần lớn là vậy.

Giyuu theo Sanemi lên lầu như thường lệ. Sanemi mặc một chiếc quần chạy bộ màu xám rộng rãi và không mặc áo ngoài. Hắn thường xuyên như vậy và Giyuu đã quen với điều đó, cậu thích tận hưởng hơi ấm tuyệt đối của làn da Sanemi khi họ hôn nhau.

Khi cánh cửa đóng lại, Giyuu thấy mình bị ép vào cửa, cái miệng tham lam cầu xin được khám phá chính mình.

Giyuu tan chảy, mọi lúc, mọi nơi.

"Hôm nay đến trễ quá đấy," Sanemi lẩm bẩm giữa những nụ hôn. Hắn sẽ nói một từ duy nhất rồi cướp lấy môi Giyuu một lần nữa.

"X-x..xin lỗi. Tớ đang..ưm..đang học," Giyuu lắp bắp.

Sanemi gần như không cho cậu cơ hội đáp lại trước khi hắn đưa tay xuống dưới mông Giyuu và bế cậu lên. Giyuu thở hổn hển khi hai chân cậu quấn quanh Sanemi gần như theo bản năng.

Sanemi luôn được xây dựng tính cách theo hướng đó. Mạnh mẽ hơn những người khác và đầy cơ bắp. Tuy nhiên, hắn đã phải tham gia đấu vật ở trường và điều kiện mà họ phải chịu đựng đã tạo nên một điều gì đó kỳ diệu về sức mạnh thể chất của Sanemi. Sanemi bế thân hình gầy gò của Giyuu lên giường, nhẹ nhàng đặt anh xuống trước khi luồn cơ thể anh vào giữa hai chân Giyuu.

Họ luôn kết thúc như thế này, họ không ngừng tuyệt vọng, khao khát nhau và thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, họ chưa bao giờ đi hết chặng đường. Đó là một thỏa thuận bất thành văn giữa cả hai. Sanemi chưa bao giờ cố gắng chạm vào Giyuu ở những nơi mà hắn biết sẽ làm hắn hài lòng và Giyuu cũng chưa bao giờ yêu cầu. Cậu cũng không hỏi Sanemi. Cứ như thể cả hai đều biết mình vẫn chưa sẵn sàng, nhưng nụ hôn và sự đụng chạm mãnh liệt khiến cả hai càng khao khát hơn.

Giyuu quấn chân quanh người Sanemi, sức nóng từ thắt lưng truyền vào mắt cá chân cậu. "Tớ nhớ cậu," Giyuu thở ra đầy khao khát.

Sanemi nhận ra gần đây cậu đã nói điều này rất nhiều. Sanemi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về việc đó, hắn cũng không đưa ra nhiều phản hồi nhưng hắn nhận thấy Giyuu gần đây đã thành thật hơn một chút. Lời nói của cậu không ngừng khiến cổ họng Sanemi nghẹn lại, hắn không bao giờ biết mình phải nói gì lại.

Sanemi hôn nhau sâu hơn, hắn đưa tay lên cổ Giyuu và siết nhẹ, khiến Giyuu hé môi và Sanemi tận dụng cơ hội này để đưa lưỡi hắn vào. Sanemi hạ khuỷu tay xuống, muốn càng gần càng tốt khi môi hắn chạm vào môi Giyuu.

"Hãy nói với tao rằng mày nhớ tao một lần nữa, một lần nữa đi"

Đêm đó, họ xem phim trong bóng tối trong phòng ngủ của Sanemi. Đây cũng là chuyện thường ngày của họ. Sanemi thường bật phim khi cảm thấy mệt mỏi, điều này khiến Giyuu cũng mệt mỏi. Việc sắp xếp chỗ ngủ của họ cũng không được nói ra nhưng đã được thiết lập sẵn. Giường của Sanemi được nhét vào một góc tường, nghĩa là một bên giường được coi là 'phía tường'. Đó là phần giường của Giyuu. Họ chưa bao giờ thảo luận về vấn đề đó, tuy nhiên, cậu luôn ngủ quên ở đó.

Sanemi nằm ở phía gần cửa nhất, không có bức tường phía sau. Sanemi không thích đắp chăn khi ngủ nhưng Giyuu thì thích. Sanemi thường phải hy sinh nhu cầu của mình bằng cách giữ một chân trong chăn và một chân ở ngoài, điều này chỉ để hắn có thể cảm thấy Giyuu đang chống lại mình.

Đầu của Giyuu tựa vào bộ ngực trần của Sanemi, sự chú ý của cậu nhấp nháy giữa bộ phim và đếm nhịp tim của Sanemi. Sanemi thường nghịch tóc Giyuu trong thời gian này, nghịch những lọn tóc giữa các ngón tay và kéo nó một cách tinh nghịch.

Đây là thói quen của họ. Họ chưa bao giờ thảo luận sâu sắc về vấn đề này và cũng không đi đến kết luận nào về mối quan hệ của mình, họ luôn gọi nhau là bạn bè.

Cảm thấy vui vẻ hơn và cũng tò mò hơn, Giyuu phá vỡ sự im lặng.

"Cậu có thích ai ở trường chúng ta không?" Cậu ngượng ngùng hỏi, sau đó là một cái ngáp.

Sanemi chế giễu, "Mẹ kiếp, không. Điều gì khiến mày hỏi điều đó vậy?

Giyuu nhún vai, "Tớ không biết nữa, chỉ hỏi thôi,"

"Đừng có làm mấy trò kỳ quặc," Sanemi cảnh báo, không có chút ác ý nào trong giọng nói. Tuy nhiên, bây giờ hắn lại có chút tò mò. "Có... mày có thích ai không?"

"Ừ, có."

Sanemi ngồi thẳng dậy, gần như đánh bật Giyuu ra khỏi người hắn. "Cái quái gì vậy? Ai?" Sanemi gần như hét lên.

 Giyuu nhíu mày trước phản ứng của Sanemi, bộ có ai khác ngoài người đó sao? Giyuu nghĩ rằng điều đó là quá rõ ràng.

"Đừng có mà trả lời câu hỏi đó, dù sao thì cũng không phải việc của tao," Sanemi thở hổn hển, nằm xuống trở lại. Tuy nhiên, lần này hắn đã lùi xa hơn một chút so với Giyuu.

Giyuu ngồi dậy, vẫn quan sát Sanemi. "Cậu có giận tớ không?"

Sanemi kéo cái điều khiển từ bàn đầu giường và tắt TV, hắn nằm xuống lại, lần này quay lưng về phía Giyuu.

Giyuu hoàn toàn bối rối. Cậu cũng nằm xuống, nhưng lại kéo người về phía Sanemi.

"Làm ơn nằm ở phía giường của mày đi, Giyuu," Sanemi lầm bầm một cách khó chịu, từ chối quay lại nhìn cậu.

"Tớ làm gì sai hả?" Giyuu suy nghĩ.

"Ngừng nói đi, tao mệt rồi,"

"Xin lỗi nếu tớ đã làm gì-"

"Mày thích người đó hơn tao à?" Sanemi cắt ngang, một khoảng lặng ngột ngạt ngay sau đó.

Người đó? Giyuu cảm thấy bối rối. Cuối cùng, cậu nhận ra sự hiểu lầm đã xảy ra giữa họ.

"Tớ tưởng cậu biết tớ đang nói về cậu chứ," Giyuu cuối cùng thừa nhận và một lần nữa, căn phòng trở nên im lặng.

Giyuu nghĩ rằng Sanemi sẽ phớt lờ cậu suốt đêm với một cái cau mày, Giyuu nằm xuống và di chuyển cơ thể về góc nơi cậu thường ngủ. Khoảng cách giữa họ thật ồn ào và khó chịu.

Không lâu sau, Giyuu cảm thấy một sự động đậy trong chăn và một lồng ngực ấm áp áp vào lưng cậu. Đôi môi quen thuộc hôn nhẹ lên cổ cậu khi cánh tay săn chắc của Sanemi quấn quanh eo Giyuu, kéo cậu lại gần hơn.

Giyuu kìm nén một tiếng rên rỉ khi đôi môi của Sanemi len theo những đường viền trên tai cậu. "Tao không muốn mày thích người khác."

"Cậu biết tớ không thích ai khác đâu mà," Giyuu thì thầm, trái tim cậu rung rinh trong lồng ngực.

"Hứa với tao đi."

"Tớ hứa."

_______________________________

Thanh xuân năm 18, họ bắt đầu trở nên xa cách.

Mọi thứ bắt đầu một cách chậm rãi. Sanemi bắt đầu nghiêm túc và cạnh tranh hơn với đấu vật. Hắn ít ở nhà hơn, thường xuyên ở các buổi tập hoặc tụ tập với các đồng đội.

Không lâu sau, Giyuu cũng trở nên bận rộn. Cậu bắt đầu nộp đơn vào các trường đại học ở khu vực của mình và học tập trở thành ưu tiên hàng đầu của cậu. Giyuu cũng đã trở thành phó chủ tịch của Câu lạc bộ Lãnh đạo Môi trường ở trường.

Sau đó, những đêm ngủ chung đã dừng lại vào giữa năm thứ tư của họ.

Họ đã không gặp nhau trong nhiều tháng, họ gần như không thừa nhận sự hiện diện của nhau khi về nhà cùng một lúc.

Ở đâu đó, sâu trong lòng Giyuu, cậu cảm thấy như mình đã làm hỏng mọi thứ. Mặc dù không có bằng chứng nào để chứng minh điều này, cậu cảm thấy có lỗi bằng cách nào đó.

Khi Sanemi lần đầu tiên trở nên bận rộn, Giyuu đã luôn hỏi hắn có muốn tiếp tục kế hoạch cuối tuần của họ không. Sanemi thường từ chối ngay khi Giyuu hỏi cho đến khi Giyuu ngừng hỏi hẳn.

Giyuu luôn nghĩ rằng Sanemi hối hận về sự thân mật mà họ đã từng chia sẻ, và mặc dù sự nhận thức này làm trái tim cậu chùng xuống, Giyuu đã phân chia hoàn toàn suy nghĩ về Sanemi để tập trung vào học tập và chỉ học tập. Cậu từ chối để mình chìm đắm trong đó, cậu từ chối, thậm chí chỉ lướt qua sự thật rằng mình đã mất một người bạn. Người bạn duy nhất của cậu. Và đó là lỗi của cậu.

Khi suy nghĩ về Sanemi ùa vào tâm trí Giyuu, cậu lại lập tức đắm chìm trong các bài tập thêm.

Một điều mà Giyuu chấp nhận từ tình bạn bị đổ vỡ của họ là sự xuất hiện của một người bạn mới mà cậu đã quen gần đây. Mặc dù họ không thân thiết theo bất kỳ cách nào, đặc biệt là không như cách cậu và Sanemi đã từng, Giyuu đã trở thành bạn với một nam sinh khác trong lớp tên là Sabito.

Sabito ở cùng câu lạc bộ với Giyuu, họ bắt đầu trò chuyện trong một buổi dọn dẹp bãi biển. Kể từ đó, Sabito luôn ở bên cạnh Giyuu và Giyuu không cảm thấy phiền vì điều đó. Sabito thường kể những câu chuyện về gia đình của mình ở Mỹ và sự hào hứng của anh khi sắp đi học ở đó. Giyuu không nói nhiều, nhưng cậu thích sự đồng hành đó.

Nhiều lần sau các buổi tập đấu vật, Sanemi thấy Giyuu đi dạo quanh trường với một nam sinh khác. Sanemi phải kìm chế bản thân không đập phá mọi thứ mỗi khi thấy họ.

Người đó cao hơn Giyuu một chút; tóc của anh có màu đào nhạt và đôi mắt anh nhạt hơn một vài tông màu so với Giyuu. Anh thường cười đùa cùng Giyuu và Giyuu luôn trưng ra nét mặt hiền hòa. Giyuu luôn nhìn anh như thể cậu tận hưởng sự đồng hành của anh, những câu chuyện của anh và điều đó khiến Sanemi tức giận.

Sanemi muốn đấm anh. Hắn thậm chí không biết tên anh nhưng thực sự hắn không quan tâm. Tại sao bây giờ anh lại là người nhận được tất cả sự chú ý của cậu ấy?

Những ngày này, Sanemi tập trung vào việc được các trường đại học chiêu mộ. Đấu vật và tập luyện đã trở thành động lực và cũng là sự phân tâm của Sanemi. Hắn có quá nhiều việc phải lo lắng và hắn đã thề với chính mình rằng Giyuu không phải là một trong số đó.

Hắn không quan tâm rằng Giyuu đã thoát khỏi mối quan hệ của họ.

Hắn không quan tâm rằng giường của hắn đã trống không.

Hắn không quan tâm rằng hắn không còn được nghe thấy tiếng cười của Giyuu nữa.

Hắn không quan tâm về việc ngực hắn đau đớn vào ban đêm.

Hắn không quan tâm về Giyuu chút nào.

Hắn không. 

(Gidu luôn tự trách mình, còn cha S thì xứng đáng mất tình yêu...)

_______________________________

Khi thanh xuân năm 18 khép lại, họ đã tốt nghiệp. 

Sanemi được nhận vào Đại học Kimetsu với học bổng toàn phần để tiếp tục đấu vật cho đội tuyển của trường. Giyuu cũng nhận được nhiều học bổng từ Học viện Kimetsu, với chuyên ngành khoa học môi trường. Lễ tốt nghiệp có phần hơi ngượng ngập. Shizu và Tsutako gặp nhau giữa đám đông hôm đó và đã vui mừng hò reo về việc các con trai của họ tốt nghiệp. Trong khoảnh khắc đó, hai người mẹ đã ép Giyuu và Sanemi chụp chung một bức ảnh và không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Giyuu và Sanemi chỉ liếc nhìn nhau, cố gắng tạo nụ cười tốt nhất cho bức ảnh trước khi tách ra đi mỗi người một hướng mà không nói thêm lời nào.

Giyuu và Sabito vẫn giữ liên lạc đôi khi, nhưng họ cũng không tránh khỏi những khó khăn của cuộc sống trưởng thành và đời đại học. Sabito đã sang Mỹ để học và sống gần với gia đình, và Giyuu đã ủng hộ anh.

Tại trường đại học, Sanemi là một cái tên nổi bật. Hắn là một trong những đấu sĩ xuất sắc nhất của trường, và hình ảnh của hắn luôn được dán quanh khuôn viên trường để quảng cáo cho thể thao. Mỗi khi Giyuu đi qua những biển quảng cáo đó, cậu không thể không nhìn chằm chằm vào chúng một lúc. Trong bức ảnh, cậu không chỉ thấy Sanemi, mà còn thấy một cậu bé mà cậu từng biết. Một cậu bé mà giờ đây, cậu, không còn quen thuộc nữa.

Khi Sanemi thấy Giyuu trên khuôn viên trường, hắn luôn thấy Giyuu một mình. Ngồi một mình hoặc trên máy tính. Tuy nhiên, điều không thay đổi là Giyuu không bao giờ có ai bên cạnh, và Sanemi không thể chịu được việc đó làm hắn khó chịu đến mức nào. Đôi khi, khi Sanemi một mình và bắt gặp cái đuôi tóc quen thuộc, hắn khao khát muốn chạy đến Giyuu. Hắn muốn xoa đầu Giyuu, đẩy cậu, trêu chọc nỗi buồn của cậu... hắn muốn lại được cười đùa cùng Giyuu. Tuy nhiên, ý nghĩ đó nhanh chóng tan biến. Sanemi cần phải tập trung. Hắn không cho phép bất kỳ sự phân tâm nào bước vào đời mình.

_______________________________

Kỳ nghỉ đông đầu tiên đến gần, theo lời bà Shizu, Giyuu hiện đang sống trong một căn hộ ngoài khuôn viên trường. Sanemi chỉ biết điều này vì mẹ hắn thích tò mò.

Sanemi dự định sẽ ở nhà vào mùa hè thay vì ở trong ký túc xá của Kimetsu, điều này khiến mẹ hắn rất vui. Trong phòng mình, Sanemi thường xuyên có những hồi tưởng về những gì đã xảy ra ở đó. Cảm giác hào hứng ngày xưa và giờ đây mọi thứ đã khác biệt như thế nào.

Một giọng nói từ cầu thang gọi lên, "Đi chào bà Tsutako đi, bà ấy đã hỏi thăm về con. À, con đã chúc mừng sinh nhật Giyuu chưa?" Mẹ hắn hỏi.

Không có gì lạ.

Không thể tin được.

Sanemi cảm thấy gần đây đầu óc mình rối loạn hơn bình thường, những giấc mơ bị ám ảnh bởi khuôn mặt của Giyuu và những ký ức hắn muốn che giấu. Hắn không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy. Hôm trước, hắn phát hiện mình đang lùng sục trang Instagram của Giyuu để tìm bất kỳ dấu hiệu nào của người yêu mới của cậu, bất kỳ dấu hiệu nào của gã tóc hồng kia, hay bất kỳ ai khác có thể là mối đe dọa. Sanemi tự mắng mình vì đã làm như vậy.

Sinh nhật của Giyuu. Mọi thứ đã trở nên rõ ràng.

Khi còn nhỏ, Sanemi chưa bao giờ bỏ lỡ sinh nhật của Giyuu. Hắn luôn tham dự mỗi buổi sinh nhật của Giyuu. Thường thì chỉ có gia đình và Sanemi, điều này luôn khiến Sanemi bối rối vì hắn nghĩ rằng Giyuu phải có nhiều bạn bè hơn. Thật kỳ lạ làm sao mọi thứ giờ đã thay đổi.

Sanemi làm theo chỉ dẫn của mẹ, miễn cưỡng đến nhà Tomioka và gõ cửa.

Sau khi trò chuyện với bà Tsutako một lúc, Sanemi thấy mình đang hỏi bà ấy địa chỉ nơi Giyuu sống. Hắn thậm chí không có thời gian để suy nghĩ lý do tại sao mình lại hỏi điều đó, nhưng miệng hắn lại nhanh hơn não.

Bà Tsutako im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì là tốt nhất để làm. Sanemi cảm nhận được sự không thoải mái của bà, hắn tự hỏi liệu Giyuu có nói điều đó với bà không.

Tuy nhiên, Tsutako mỉm cười nhẹ nhàng, "Cô sẽ viết địa chỉ cho cháu."

Khi Sanemi rời khỏi sân nhà của bà, cầm theo một mảnh giấy, Tsutako gọi hắn lại một lần nữa. "Hôm nay là sinh nhật của thằng nhóc ấy. Nó sẽ rất vui khi thấy cháu đấy."

Sanemi gật đầu và tạm biệt, nghĩ thầm, tôi nghi ngờ điều đó lắm.

*******

Giyuu đóng sách giáo khoa lại, cuối cùng cậu cũng đã hoàn thành khối lượng công việc trong tuần, bao gồm 5 kỳ thi khác nhau, 4 bài luận, và giờ phục vụ cộng đồng để duy trì thực tập của mình. Giờ, anh có thể tận hưởng kỳ nghỉ đông.

Giyuu đã năn nỉ mẹ cậu để cậu có thể ở nhà hôm nay. Bà thường tổ chức sinh nhật của cậu một cách quá mức, và mặc dù cậu yêu bà vì điều đó, nhưng cậu thực sự chỉ muốn thư giãn trong ngày hôm nay. Đại học đã làm cậu kiệt sức, và Giyuu không nhớ lần cuối cùng mình có được một giấc ngủ trọn vẹn là khi nào.

Giyuu sống ngoài khuôn viên trường nhưng vẫn gần, căn hộ của cậu nhỏ nhưng hoàn hảo cho cậu. Trung tâm khu đại học thì thân thiện, sôi động và cũng an toàn, và căn hộ của cậu nằm ngay giữa tất cả chúng. Cậu giữ cho nơi ở của mình đơn giản, nhưng đủ để trông thanh lịch và gọn gàng.

Giyuu tắm rửa, ăn tối rồi ngả mình vào ghế sofa mà không có ý định đứng dậy. Tuy nhiên, kế hoạch thay đổi nhanh chóng.

Chuông cửa reo và Giyuu nhướng mày. Cậu không mong đợi có khách và mẹ cậu sẽ thông báo nếu bà có kế hoạch đến thăm cậu. Đã tối rồi, vì vậy Giyuu nghĩ có thể đó chỉ là một sai lầm.

Thật ngạc nhiên, chuông cửa lại reo và Giyuu đứng dậy lần này. Cậu không hiểu ai có thể đến vào giờ này. "Đến ngay!" Cậu kêu lên, vội vã đến cửa với một chiếc chăn quấn quanh người.

Sanemi rùng mình, giọng nói của Giyuu.

Vì lý do nào đó, hắn không ngờ Giyuu lại ở nhà. Đó là sinh nhật của cậu, hắn dự đoán Giyuu sẽ ra ngoài. Sanemi thực sự hy vọng điều đó để hắn có thể đặt món quà chết tiệt này và rời khỏi đây ngay lập tức. Tại sao hắn lại làm điều này một lần nữa? Điều gì đã thúc đẩy hắn đến đây? Đột nhiên, tại sao hắn lại quyết định làm bất cứ điều gì như thế này?

Khóa cửa kêu "cạch", có tiếng xào xạc, rồi cuối cùng cửa mở.

Giyuu mở cửa chỉ đủ để Sanemi thấy cậu rõ ràng, cậu quấn một chiếc khăn màu xanh quanh vai. Những quầng thâm dưới mắt cậu rõ rệt và tóc cậu xõa xuống.

Sanemi cảm thấy cổ họng mình khô lại, biểu cảm của Giyuu cũng không giúp gì.

Giyuu đứng đó, ngây người. Đến mức cậu không nói một lời nào ngay khi cửa mở ra. Cậu chỉ đứng đó, há hốc mồm.

Sanemi biết đây là điều ngu ngốc chết tiệt, thật sự ngu ngốc. Hắn đưa món quà được gói cẩn thận cho Giyuu và bắt đầu đi nhanh về phía sau.

"Sanemi, dừng lại!" Giyuu hét lên. Gần như là một lời kêu cứu tuyệt vọng.

Tuy nhiên, Sanemi đã nghe lời. Hắn dừng lại ngay lập tức. Tai hắn ong ong và hắn thề rằng mình sắp ngất xỉu. Chân hắn muốn tiếp tục di chuyển nhưng tâm trí lại không nghe theo. Hắn bị đông cứng tại chỗ.

"L-làm ơn. Vào trong đi. Làm ơn." Giyuu nói nhỏ hơn, giọng nói của cậu lạc đi ở cuối câu và âm thanh của nó khiến một cái nút thắt hình thành trong cổ họng của Sanemi.

Sanemi tự trấn tĩnh, rồi quay lại. Hắn đi trở lại, chỉ nhìn lướt qua Giyuu.

Giyuu di chuyển sang một bên, mời Sanemi vào trong.

Sanemi nhìn quanh không gian, căn hộ của Giyuu ấm cúng. Cậu để những chậu cây xếp dọc theo bậu cửa sổ, tranh treo trên tường và ở một góc nhỏ của phòng khách, trên một cái kệ nhỏ, có một bức ảnh được đóng khung.

Mặc dù các gương mặt không rõ, nhưng những bộ áo choàng tốt nghiệp thì rõ ràng.

Giyuu đã treo bức ảnh tốt nghiệp của họ trong căn hộ của mình trong một khung hình nhỏ.

Cảm giác tội lỗi. Tội lỗi thuần túy và hoàn toàn làm mờ tâm trí Sanemi trước khi Giyuu kéo hắn ra khỏi những suy nghĩ đó.

"T-tôi không ngờ cậu lại đến. Xin hãy ngồi xuống đi." Giyuu ra dấu khi ngồi xuống ghế sofa, giảm âm lượng TV.

Tại sao cậu lại tốt với mình như vậy? Sanemi tự hỏi. Tại sao Giyuu không đuổi hắn ra ngoài? Tại sao Giyuu không mắng hắn sau khi hắn tránh mặt cậu suốt thời gian qua, sau khi đẩy cậu đi?

"Cậu nhớ sinh nhật của tôi à?" Giyuu hỏi, vừa nghịch ngợm với hộp quà trong tay. Hộp quà được gói trong giấy bọc màu xanh lấp lánh với một chiếc nơ trắng gắn trên đó. Trên đỉnh hộp là một dòng chữ viết bằng mực đen.

"Gửi: Giyuu

Từ: Sanemi"

Sanemi cuối cùng lên tiếng, "Mẹ cậu... có nhắc tôi." Hắn lúng túng.

Giyuu gật đầu, "Cậu đã đến thăm mẹ tôi sao?" Cậu nghiêng đầu.

"Bà ấy sẽ đánh tôi nếu tôi không làm thế," Sanemi thừa nhận, gãi gãi sau gáy. Căn phòng cảm thấy thật ấm áp lúc này.

Giyuu cười nhỏ, im lặng lấp đầy căn phòng khi Sanemi ngồi xuống sàn giữa ghế sofa và bàn cà phê của Giyuu. Giyuu vẫn ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, món quà nằm giữa hai chân cậu.

"Đó là... quà của cậu. Xin lỗi nếu nó không tốt," Sanemi nói với giọng đồng cảm, hắn không thể nhìn vào mắt Giyuu. Hắn không làm được. Sanemi định xin phép ra về. Đây thực sự quá nhiều đối với hắn. Giyuu có thể giữ món quà và hắn có thể ra ngoài; hắn có thể giả vờ như không có gì xảy ra và quay lại với những gì hắn cần tập trung vào. Tuy nhiên, giữa tất cả những suy nghĩ lộn xộn và sự tự ti, một âm thanh đã kéo hắn ra khỏi trạng thái đó.

Một tiếng nấc.

Sanemi nghe thấy tiếng nấc. Rồi hắn nghe thấy âm thanh của một giọt nước. Sau đó là hai giọt, rồi bốn giọt, và một sự kết hợp của tiếng nấc, một tiếng khóc thút thít nhẹ và Sanemi chỉ muốn có ai đó mắng hắn vì mọi thứ hắn đã làm.

Sanemi ngẩng đầu lên, đối diện với một cảnh tượng mà hắn không bao giờ nghĩ mình sẽ thấy. Cơ thể Giyuu run rẩy khi tóc cậu rủ xuống quanh mặt. Đôi tay cậu nắm chặt món quà như sợ nó sẽ biến mất. Một tiếng khóc nhẹ, nhưng đau đớn, lại thoát ra từ môi cậu và lúc đó Sanemi đứng dậy và ôm lấy Giyuu.

Hắn di chuyển trước khi bất kỳ suy nghĩ nào kịp hình thành trong đầu. Hắn đứng dậy và ôm chặt Giyuu. Hắn đặt đầu Giyuu vào ngực mình khi một tiếng khóc khác vỡ òa. Những tiếng khóc đầy dằn vặt tiếp tục cố gắng thoát ra, và Sanemi siết chặt hơn. Sanemi không thể chịu đựng được, ngực hắn thắt lại với cảm giác tội lỗi không thể tưởng tượng nổi. Hắn muốn vũ trụ đánh gục mình ngay tại đây và ngay lúc này.

"Giyuu, làm ơn đừng khóc," Sanemi cúi xuống một chút và đặt tay lên mặt Giyuu.

Hắn nâng mặt Giyuu lên. Những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi làm nhòe đi khuôn mặt cậu. Đôi môi Giyuu liên tục kéo thành một cái nhăn nhó. Mỗi giọt nước mắt như một vết cắt sâu hơn vào tâm hồn hắn. Nó cắt qua tất cả các lớp phòng thủ của hắn. Nó xé nát sự thờ ơ của hắn, sự thiếu quan tâm của hắn, sự phân tâm của hắn, nó cắt bỏ từng lớp phòng thủ mà hắn đã dựng lên để chứng minh với chính mình rằng hắn không quan tâm đến Giyuu. Cảm giác tội lỗi ăn mòn ruột gan hắn, lộn ngược hắn từ trong ra ngoài.

"T-tôi nghĩ," cậu nói giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, "Tôi nghĩ cậu ghét tôi."

Sanemi cố gắng nói nhưng Giyuu tiếp tục, "Tôi không biết tôi đã làm gì sai. Tôi không biết. Tôi không biết tại sao cậu ngừng nói chuyện với tôi. Tôi xin lỗi nếu tôi làm cậu khó chịu. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu mỗi ngày, tôi-"

"Dừng lại! Giyuu, dừng lại!"

Giyuu ngừng lại, đôi mắt mở to.

"Giyuu, cậu không... cậu không làm gì sai cả. Chết tiệt! Cậu không làm gì với tôi cả. Tôi không bao giờ ghét cậu. Tôi không thể ghét cậu được," Sanemi thổn thức, giọng nói của hắn run rẩy. Hắn gần như không thể tin vào chính mình để giữ bình tĩnh.

Điều này đã nghiền nát hắn. Tất cả cảm giác này thật ngột ngạt. Sanemi chưa bao giờ trải qua một nỗi đau như thế này.

"Vậy thì tại sao..." Giyuu dừng lại để thở, "Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi?"

Điều tồi tệ nhất là Sanemi thực sự không có câu trả lời. Có quá nhiều điều. Những cử chỉ nhẹ nhàng mà họ chia sẻ vào ban đêm luôn khiến hắn tự nhận ra đột ngột rằng, một ngày nào đó, Giyuu có thể quyết định kết thúc mọi thứ. Những ánh nhìn đầy yêu thương, những lời gọi trìu mến, Sanemi trở nên sợ hãi. Sợ hãi những điều chưa xảy ra.

Với nhịp độ mà mọi thứ diễn ra lúc đó, Sanemi đang rơi xuống. Nặng nề.

Với mỗi khoảnh khắc họ ở bên nhau, Sanemi đã phải dùng toàn bộ sức mạnh ý chí của mình để không nói với Giyuu rằng hắn cần cậu đến mức nào. Hắn không muốn chia sẻ Giyuu, hắn muốn giữ Giyuu cho riêng mình và nghĩ đến việc phải chia sẻ Giyuu với bất kỳ ai khác đã làm hắn đau đớn.

Trước khi Sanemi nhận ra, Giyuu đã ở lại mỗi cuối tuần và Sanemi đã phụ thuộc vào điều đó. Hắn khao khát nó. Hắn sẽ làm việc đến mức sắp nổ tung nếu Giyuu không đến được.

Cuối cùng, đây là sự kết thúc của Sanemi.

Nỗi sợ hãi về việc rơi xuống, nỗi sợ hãi về việc đi cùng nhau, nỗi sợ rằng tất cả những thứ kết hợp lại có khả năng tan vỡ và đó là điều mà Sanemi không bao giờ có thể chấp nhận.

Khi không còn kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời, Giyuu kéo áo Sanemi. Một biểu cảm như đang tìm kiếm một câu trả lời, sự tuyệt vọng làm mờ đôi mắt của cậu khi cậu kéo Sanemi lại gần hơn.

Sanemi không thể chịu đựng thêm nữa, đôi môi hắn chạm vào đôi môi Giyuu, răng va chạm trong một khoảnh khắc. Sự cứng nhắc của Sanemi tan biến khi cảm giác ấm áp quen thuộc của miệng Giyuu gắn với miệng hắn, và Sanemi cảm thấy như trái tim mình sắp vọt ra ngoài. Thật quen thuộc và thật mong manh. Sanemi hôn Giyuu một cách tham lam, đôi môi hắn luồn sâu vào miệng Giyuu như thể muốn xin lỗi vì mọi sự đau khổ mà hắn đã gây ra.

Những giọt nước mắt của Giyuu chạm vào má Sanemi khi Giyuu len tay vào tóc Sanemi, khuỷu tay cậu kéo hắn xuống gần hơn.

"Tại sao em làm điều này với tôi?" Sanemi thì thầm, đôi môi hắn tấn công cổ Giyuu với những lần mút mạnh, hôn lên những dấu vết sắp hình thành trước khi hắn lại cắn vào đó.

"A..ưm, Sane-Sanemi, làm ơn," Giyuu rên rỉ, "Phòng. Làm ơn."

Sanemi không cần phải nghe thêm lần nữa trước khi hắn bế Giyuu lên. Hắn nhớ rõ cảm giác này.

Giyuu quấn chân quanh người hắn như mọi khi khi Sanemi bước đi một cách uyển chuyển về phía cánh cửa mà anh đoán là phòng của Giyuu. "Căn này đúng không?"

Giyuu rên đáp lại khi Sanemi mút lấy môi dưới của cậu một cách mạnh mẽ, khiến Giyuu bật khóc vì khoái cảm.

Chết tiệt.

Sanemi đặt cậu xuống giường, hắn thậm chí còn không thể nhìn kỹ căn phòng của Giyuu vì cậu trông quá gợi cảm khi nằm đó. Má của Giyuu ửng đỏ, đôi mắt long lanh vì nước mắt và đôi môi sưng phồng vì bị Sanemi mút mạnh. Chiếc áo của cậu bị kéo lên một chút khi cậu giữ tay lên cao, để lộ làn da trắng ngần của xương hông và bụng.

Sanemi muốn cậu. Không. Hắn cần cậu. Hắn cần cậu ở cạnh và cần ngay bây giờ.
Sanemi cởi phăng chiếc áo của mình mà không suy nghĩ, ném nó xuống đất rồi bắt đầu tháo thắt lưng. Hắn cởi chiếc quần jeans một cách dễ dàng, phần phía trước của chiếc quần lót đã tự cương lên.

Sanemi đặt mình lên người Giyuu, môi họ lại quyện vào nhau. Sanemi khám phá miệng của Giyuu sâu hơn khi lưỡi hắn nhảy múa cùng lưỡi của Giyuu. Giyuu tranh thủ cắn nhẹ môi Sanemi, hành động nhỏ đó suýt khiến Sanemi bùng nổ.

"Cởi cái này ra đi, bạn nhỏ," Sanemi thì thầm, kéo nhẹ chiếc quần thể thao của Giyuu.

Giyuu nhìn hắn với ánh mắt thèm khát, đầu gật nhẹ đồng ý khi cậu kéo chiếc quần ra khỏi người. Sanemi hơi bất ngờ khi dương vật của Giyuu bật ra và chạm vào bụng cậu, cậu không mặc quần lót, phải không nhỉ?

"Xinh đẹp chết tiệt," Sanemi gầm gừ trước khi đưa đầu mình xuống gần phần đầu hồng hồng của Giyuu. Sanemi hôn nhẹ nó trước, khiến Giyuu rùng mình bên dưới hắn. Sanemi kéo lưỡi xuống dọc theo phần thân, chỉ dừng lại ngay trên hai viên bi của Giyuu trước khi kéo lưỡi trở lại, miệng hắn bao trọn phần đầu một cách hoàn hảo.

Giyuu giờ đây đã hoàn toàn rối loạn, cậu đưa tay lên bịt miệng khi hông giật lên, dương vật của cậu đâm sâu hơn vào cổ họng ướt át của Sanemi.

Sanemi ngẩng đầu lên, tạm rời khỏi Giyuu. "Bỏ tay ra khỏi miệng đi," hắn yêu cầu, nắm lấy cổ tay của Giyuu và di chuyển lên đối diện cậu. "Tôi muốn nghe. Tôi muốn nghe xem tôi khiến em cảm thấy thế nào."

Giyuu gật đầu một cách do dự, cắn mạnh môi dưới.

Sanemi hạ xuống lại phía dương vật của Giyuu. Nó co giật khi Sanemi tiến gần hơn, khiến hắn cảm thấy hài lòng với chính mình. Sanemi ngậm lấy dương vật đang đập thình thịch của Giyuu một lần nữa, kéo đầu xuống một cách chậm rãi tàn nhẫn rồi nhấc lên với lưỡi kéo dọc theo thân của cậu.

Giyuu siết chặt tay vào ga giường, đôi chân cậu cố gắng khép lại nhưng Sanemi giữ chặt đùi cậu tại chỗ khi hắn bắt đầu mút nhanh hơn. "Sa- a, ưm... Chết tiệt!" Giyuu rên rỉ.

Dương vật của Sanemi co giật bên dưới. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Giyuu chửi thề.
Sanemi ngẩng đầu lên một lần cuối trước khi hắn nhấc mình lên để đối diện với Giyuu. "Tôi không muốn em ra sớm, tôi còn chưa làm tình với em mà,"

Sanemi kéo chiếc quần lót của mình xuống rồi đá sang một bên. Hắn nâng áo phông của Giyuu lên, để lộ đôi nhũ hoa căng cứng. Sanemi ngậm lấy một núm vú vào miệng, và dùng tay còn lại để vuốt ve dương vật của Giyuu. Lưỡi của hắn lượn vòng quanh núm vú, hơi ấm khiến Giyuu như sắp bùng nổ.

Tay Sanemi nắm lấy dương vật Giyuu mạnh hơn khi hắn chà xát nó một cách tàn nhẫn. Với mỗi cú đẩy, Giyuu ưỡn hông và cong lưng như thể đang đòi hỏi nhiều hơn nữa. "Em thích điều này sao?"

"Chết tiệt! Vâng. Làm ơn, a... làm ơn-"

"Làm ơn cái gì cơ?" Sanemi trêu chọc, răng hắn nhẹ nhàng kéo núm vú của Giyuu. Tay hắn vẫn nắm lấy đầu dương vật của Giyuu, di chuyển nó theo chuyển động tròn khiến Giyuu co giật dưới sự chạm vào của hắn.

"A... em-ưm... Làm đi mà... ôi," Giyuu hét lên, cậu cố gắng ngậm miệng lại một lần nữa nhưng Sanemi đã kịp thời tóm lấy, nắm chặt lấy cổ tay cậu.

"Tôi đã nói gì với em nhỉ?" Sanemi gầm gừ chậm rãi.

"Làm tình với em đi," Giyuu thút thít, "Làm ơn."

Dương vật của Sanemi trướng đến đau, nó đập mạnh vào bên trong Giyuu. Sanemi muốn đè cậu xuống nệm, hắn gần như không thể ngăn mình giật áo của Giyuu ra khỏi đầu và lật người con trai gầy hơn xuống để cậu nằm sấp.

Mông của Giyuu nhỏ nhắn nhưng đầy đặn. Sanemi đưa tay vuốt ve lưng Giyuu một cách trêu chọc, trước khi ấn mạnh hông cậu xuống giường và đưa dương vật của mình vào giữa mông cậu. Sanemi nhếch mép cười, tưởng tượng cái lỗ của Giyuu sẽ nuốt chửng hắn như thế nào.

"S-Sanemi...em chưa bao giờ-"

"Tôi sẽ không bắt em làm bất cứ điều gì em không muốn," Sanemi cúi xuống, đặt ngực lên lưng Giyuu. Hắn đưa môi lại gần tai, "Nếu em bảo tôi dừng lại thì tôi sẽ làm vậy," Sanemi trấn an.

Sanemi thực sự bị sốc khi biết Giyuu vẫn còn là xử nam, hắn đã tự thuyết phục bản thân rằng Giyuu đã bước tiếp và có thể đã quan hệ tình dục với bất cứ tên khốn nào đó. Sanemi sẽ không bao giờ thừa nhận rằng hắn đã thường xuyên tranh luận về việc đánh chết anh chàng đó chỉ vì ý nghĩ đó. 

(chúa ồn ào, không danh phận nhưng đc cái hay ghen)

"E-em muốn...em muốn anh...bên trong em," Giyuu lắp bắp. Giyuu cong lưng, ấn cặp mông đầy đặn của mình vào sự cương cứng của Sanemi và Sanemi di chuyển nhanh chóng. Hắn nhấc mình lên, vòng tay quanh eo Giyuu trước khi đưa cậu lên trên tầng mây. Sanemi nhẹ nhàng ấn xuống giữa lưng cậu.

Giyuu hoàn toàn lộ liễu và xinh đẹp hơn bao giờ hết. Mông cậu hướng lên không trung, phần lưng cong để lộ cái lỗ hồng mịn màng đang co thắt lại vì ham muốn khao khát sự chạm vào của Sanemi. Dương vật của Giyuu treo giữa hai chân cậu và Sanemi không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó, điều này tốt hơn bất kỳ sự tưởng tượng nào mà hắn có thể nghĩ ra.

Sanemi đưa mặt mình vào lỗ của Giyuu, dang rộng mông ra xa hơn trước khi ấn chiếc lưỡi ấm áp của mình vào vòng dây thần kinh của cậu. Sanemi đẩy lưng Giyuu về phía mình, buộc lỗ của cậu đập vào lưỡi của Sanemi.

"Ưm..Sanemi, Sa-," Giyuu thì thầm, giọng bị bóp nghẹt khi khuôn mặt cậu giấu vào chiếc gối bên dưới.

Sanemi duỗi thẳng lưỡi ra, làm cho đầu lưỡi nhọn hơn khi hắn đưa nó vào trong cái lỗ chật hẹp đang co lại. Sanemi dùng cả hai tay để giữ mông Giyuu tách ra khi hắn liếm lên xuống lỗ của Giyuu rồi thọc vào mông cậu, khiến Giyuu phải kêu lên.

"Sanemi, em, em không thể...cảm giác...-"

"Nói cho rõ nào," Sanemi lẩm bẩm trước khi thọc lưỡi vào mông Giyuu một lần nữa. Cơ thể Giyuu bắt đầu run rẩy, chân cậu run rẩy theo từng cú đẩy của chiếc lưỡi ướt át của Sanemi.

"Em- em có cảm giác như em sắp- a..!"

Giyuu đổ sụp xuống giường, cơ thể mềm nhũn khi dòng nước nóng hổi của cơ thể cậu thấm vào ga trải giường. Sanemi không ngờ cậu ra sớm như vậy, nhưng may mắn thay, Sanem không có ý định xuất tinh sớm như vậy.

"Đưa lưng lại nào," Sanemi yêu cầu, dùng cánh tay nâng Giyuu lên khi tinh dịch của cậu dính vào ngực cậu và da của Sanemi.

"Đ-đợi đã, cơ thể em run quá. Sanemi..,"

"Tôi thậm chí còn chưa cảm nhận được em," Sanemi thì thầm, tay hắn vướng vào tóc Giyuu trước khi kéo nó lên. Lưng của Giyuu cong hoàn toàn, dương vật cậu lại treo giữa chân, lần này, với một dòng tinh dịch dài rỉ ra từ đầu.

Giyuu phát ra một tiếng rên rỉ sâu và quyến rũ đã được rút ra khỏi cơ thể khiến dương vật của Sanemi co giật. Hắn không thể chịu đựng được nữa.

Giyuu hướng Sanemi đến nơi bôi trơn càng nhanh càng tốt. Sanemi lùi lại vị trí phía sau Giyuu. Cái lỗ của cậu lấp lánh với nước bọt từ lần nuốt chửng trước đó của Sanemi. Sanemi bóp chiếc ống nhỏ vào tay hắn, xoa nhẹ một chút trước khi đưa ngón tay đã được bôi trơn của mình vào lỗ của Giyuu.

"Giyuu. Hãy cho tôi biết nếu nó quá nhiều,"

Giyuu ậm ừ đáp lại và Sanemi bắt đầu. Sanemi đưa một ngón tay vào lỗ của Giyuu, đẩy nhẹ vào cho đến khi mông cậu thít chặt nó vào hoàn toàn. Sanemi có thể cảm nhận được vòng thắt chặt quanh ngón tay mình và hắn tự hỏi liệu mình có thực sự nhét được dương vật của mình vào đó không.

"Thư giãn đi Giyuu. Em đang thịt chặt vào tay tôi đấy," Sanemi trấn an, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu nhằm giảm bớt căng thẳng.

Sanemi đưa một ngón tay khác lên, đẩy nó vào lối vào của Giyuu trước khi thọc sâu hoàn toàn vào.

"Cảm-cảm giác thật...tuyệt," Giyuu lại thút thít, di chuyển hông mình trở lại ngón tay của Sanemi.

Âm thanh của ngón tay Sanemi và chuyển động của Giyuu chống lại hắn khiến đầu Sanemi quay cuồng. Sanemi cong ngón tay lại một chút để cố gắng kéo Giyuu ra thêm một chút. Hắn cuộn các ngón tay của mình theo nhiều chuyển động khác nhau, cảm nhận từng đường cong và cạnh bên trong lỗ của cậu.

"Ôi-!"

"Thêm một chút nữa thôi nào," Sanemi xoa dịu, nắm lấy mông Giyuu bằng bàn tay còn lại của mình.

Sanemi cong ngón tay của mình thêm vài lần nữa và dùng ngón tay đó đâm Giyuu cho đến khi cậu trở thành một mớ hỗn độn. Hắn rút ngón tay ra, một âm thanh nhỏ phốc vang lên sau khi hắn rút ngón tay ra. Chặt quá.

Sanemi bôi dầu bôi trơn lên dương vật mình, nhanh chóng xoa nó xuống dọc theo chiều dài, sự thiếu kiên nhẫn bùng cháy trong hắn. "Hãy nói cho tôi biết nếu nó đau và tôi sẽ dừng lại."

Trong tư thế cong người, Giyuu hơi vặn cổ, đầu đặt phẳng trên gối nhưng khuôn mặt lại nằm trong tầm nhìn của Sanemi. Mặt cậu đỏ bừng, môi sưng húp và tóc rối bù. Cậu trông thật xinh đẹp.

"Em có muốn nhìn tôi không, tình yêu?" Sanemi nhếch mép cười, ấn đầu dương vật của mình vào lỗ của Giyuu, hắn chà dương vật mình vào đó vài lần.

 Giyuu gật đầu, đưa một ngón tay vào miệng và mút. Quyến rũ thật.

Sanemi dồn trọng lượng cơ thể lên đầu gối để có thể giữ thăng bằng trên nệm tốt hơn. Dương vật của hắn đẩy vào từ từ và phải dùng hết sức mạnh mới có thể khiến Sanemi không xuất tinh ngay lúc đó. Giyuu hít một hơi khó khăn.

Giyuu đã rất chặt chẽ. Lỗ của cậu siết chặt dương vật của Sanemi mạnh đến nỗi chính hắn cũng phải giảm tốc độ khi bước vào.

"Chết tiệt, em chặt quá," Sanemi kêu lên, dương vật của hắn rung chuyển bên trong lỗ ấm áp của Giyuu.

"Ưm.., anh to quá," Giyuu rên rỉ, mắt cậu nhắm nghiền hết mức có thể.

"Tôi có thể di chuyển được không?"

Giyuu gật đầu, đưa tay về phía mông và làm Sanemi sốc bằng cách dang rộng mông ra nhiều hơn để dễ dàng tiếp cận hơn. Tuy nhiên, điều này khiến Sanemi vượt quá giới hạn. Hắn nắm lấy cổ tay của Giyuu và tóm lấy cổ tay kia bằng một chuyển động nhanh chóng, khóa chúng sau lưng và lao mình sâu nhất có thể vào lỗ nhỏ đang nhói lên của Giyuu.

"Sanemi!" Cậu kêu lên, "C-chết tiệt...a!"

Sanemi nắm cổ tay Giyuu chặt hơn khi mông của Giyuu bật ra khỏi dương vật hắn một cách nhịp nhàng và liên tục. "Cảm thấy thật tuyệt vời. Em làm tốt lắm đấy, Giyuu."

Khuôn mặt của Giyuu được che và giấu trong gối, nước dãi chảy ra từ miệng khi Sanemi đụ cậu không thương tiếc, cậu thề rằng cậu có thể cảm nhận được dương vật của hắn ở trong bụng.

Sanemi tăng tốc, hắn giải thoát Giyuu khỏi còng tay của hắn và đẩy lưng cậu xuống sâu hơn trên giường, hoàn thiện đường cong của Giyuu. Điều này chỉ khiến dương vật của Sanemi chạm vào điểm mà Giyuu thậm chí còn không biết là có tồn tại. Giyuu rên quá lớn, không thể nào hàng xóm của cậu không thể nghe thấy điều này.

Đầu giường tiếp tục đập vào tường một cách thất thường trong khi Sanemi tiếp tục thúc mạnh vào mông Giyuu, mỗi cú đẩy lại xé toạc một âm thanh rên rỉ khác phát ra từ miệng Giyuu.

"Em là của anh, a-! Em hoàn toàn là của anh," Giyuu rên rỉ.

Sanemi bắt đầu trở nên cẩu thả với nhịp điệu của mình, lỗ chật hẹp của Giyuu đẩy hắn đến bờ vực. Sanemi gần như nhìn thấy những ngôi sao khi hắn cảm thấy một bàn tay mềm mại vươn ra từ bên dưới và nắm lấy bi của hắn. Giyuu vuốt ve bi của hắn khi Sanemi đẩy vào cậu không thương tiếc.

"Tất cả là của tôi," Sanemi gầm gừ, "Có ai khác đã vào đây chưa?"

Sanemi tát mông Giyuu và âm thanh đó vang vọng khắp phòng.

Giyuu hét lên, "K-không, ừm chết tiệt! Không ai! Em-em hứa đó,"

"Chàng trai tốt,"

Bụng Sanemi bây giờ đang quặn lên khi hắn cảm thấy sự nóng bừng quá quen thuộc đang nổi lên. Hắn vẫn chưa muốn xuất tinh. Ít nhất là không ở vị trí này.

Sanemi đột ngột rút ra và Giyuu phát ra âm thanh tuyệt vọng, gần giống như tiếng rên rỉ. Sanemi nhếch mép cười với cậu trước khi bảo cậu nằm ngửa, cậu làm điều đó rất nhanh.

Giyuu nằm thẳng, lưng tựa vào nệm và hai chân dang rộng đủ để Sanemi đụ cậu ngay lập tức. Giyuu trông có vẻ sắp bỏ cuộc, nhưng may mắn là Sanemi cũng ở gần cậu. Hắn không thể bắn ở tư thế ban đầu vì hắn khao khát được nhìn thấy khuôn mặt của Giyuu khi được thả ra. Hắn muốn nhìn cậu sụp đổ bên dưới mình và hắn muốn Giyuu thấy hắn cũng đã ảnh hưởng đến cậu đến mức nào.

"Em đẹp quá," Sanemi xoa dịu, vuốt ve má Giyuu trước khi nâng hông cậu lên và đẩy hai chân Giyuu sang hai bên đầu cậu. Giyuu rất linh hoạt và Sanemi sẽ tận hưởng điều đó miễn là cậu có thể chịu đựng được. "Tôi sẽ làm cho em cảm thấy thật tuyệt,"

Sanemi lại lao vào. Lần này dương vật hắn tiến sâu hơn và nó khiến đầu gối Sanemi yếu đi trong giây lát. Hơi ấm bao trùm lấy hắn hoàn toàn và khuôn mặt mới được làm tình của Giyuu không giúp hắn cảm thấy mình yếu đuối như thế nào. Sanemi tiếp tục nơi hắn đã dừng lại, tốc độ không ngừng nghỉ và đầy tham lam.

Dương vật của Sanemi đập mạnh vào mông Giyuu, Giyuu phát ra tiếng kêu ướt át và đầy tra tấn hắn sau mỗi cú đẩy. Bây giờ Sanemi có thể nhìn thấy cậu rõ ràng. Đôi mắt của Giyuu đỏ hoe, sưng húp và nước mắt tuôn ra đầm đìa. Niềm vui quá lớn đối với cậu, mọi cảm xúc tràn ngập trong cậu khi Sanemi tiếp tục đụ cậu ngày càng sâu hơn đến một cao trào khác.

"Ô-ôi, chúa ơi! Em yêu anh, chết tiệt, S-Sanemi," Giyuu rên rỉ, dương vật của cậu phun chất lỏng lên cái bụng trần của mình. Cơ thể cậu run lên thất thường khi cơn thõa mãn của cậu thiêu rụi cậu và Sanemi tiếp tục đụ cậu khiến cậu rơi vào quên lãng. "Anh yêu em."

Điều đó đã giúp hắn. Cơ thể Sanemi căng thẳng và run rẩy. Sanemi ngã đè lên Giyuu, ngực áp vào ngực, khi hắn phóng tinh của mình vào lỗ của Giyuu. Sanemi thở dốc, chân hắn nóng bừng vì kiệt sức và dương vật của hắn vẫn cắm sâu vào mông Giyuu.

Cánh tay của Giyuu vòng quanh cổ Sanemi, mặt họ chỉ cách nhau vài inch. "Nói lại đi," Sanemi thì thầm.

Giyuu nhìn Sanemi, khuôn mặt đẫm nước mắt, tóc bết vào trán. "Em yêu anh, Sanemi."

Sanemi tìm kiếm bất kì dấu hiệu nào khác trên khuôn mặt cậu. Bất kỳ dấu hiệu nào có thể chỉ ra một lời nói dối. Bất kỳ bằng chứng nào về sự lừa dối và cậu không làm vậy. Hắn không tìm thấy gì cả. Giyuu luôn chân thành và chân thành. Cậu rất thẳng thắn nhưng cũng lôi cuốn trái tim Sanemi.

Sau khi hai người dọn dẹp, họ đã cùng nhau ngủ trên giường của Giyuu. Sanemi ngủ say sát mép giường, trong khi Giyuu nằm cạnh tường và ngủ ngon lành. Họ nằm ở vị trí của riêng mình.

Tuy nhiên, giữa đêm, Giyuu tỉnh dậy, miệng khô và chân đau nhức. Sanemi vẫn ngủ yên bên cạnh, tay Sanemi còn quấn quanh eo của Giyuu. Khi Giyuu cố gắng cử động, cái ôm của Sanemi siết chặt và Giyuu cố gắng kiềm chế nụ cười đang hiện ra trên môi mình.

"Đừng đi," Sanemi thì thầm, nửa tỉnh nửa mê.

"Em khát," Giyuu thì thầm và Sanemi cuối cùng nới lỏng cái ôm.

Giyuu lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, đôi chân của cậu đạp qua đống quần áo rách nát trên sàn mà họ sẽ phải phân loại vào sáng mai. Giyuu rót cho mình một cốc nước và đặt cốc xuống một cách nhẹ nhàng.

Một ánh sáng lóe lên từ góc mắt khiến cậu tỉnh ngủ một chút. Cậu nheo mắt nhìn vào ảnh phản chiếu cho đến khi nhận ra đó là gì.

Cậu chưa mở quà của Sanemi.

Giyuu ngồi xuống trên ghế sofa và bật đèn bàn gần nhất với album ảnh. Đó là một chiếc đèn mờ nhưng đủ để Giyuu thấy.

Giyuu nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp giấy gói quà, rồi lấy phần nắp của hộp ra.

Bên trong hộp quà là một cặp tai nghe SONY mới tinh. Giyuu không khỏi cười khúc khích, biết lý do đằng sau món quà.

Trong chuyến đi cắm trại vào năm thứ ba trung học, Sanemi đã mượn tai nghe của Giyuu mặc dù các nhân viên tư vấn liên tục cảnh báo hắn phải cẩn thận vì dự báo thời tiết. Dự kiến sẽ có mưa.

Nói chung, cơn mưa đến rất lớn và tai nghe của Giyuu hoàn toàn bị hỏng.

Khi đó, Sanemi hứa sẽ mua cho Giyuu một cặp tai nghe tốt hơn và đẹp hơn, nhưng thực tế, họ đều là những thiếu niên và không có tiền.

Tai nghe màu trắng, vẫn còn nguyên vỏ bao bọc bằng nhựa. Giyuu lấy tai nghe ra khỏi hộp quà cho đến khi một mảnh giấy rơi xuống sàn.

Giyuu nhìn vào giấy với vẻ bối rối. Hắn tự hỏi đó có phải là biên lai quà tặng để nếu cần trả lại món quà không. Giyuu cúi xuống nhặt mảnh giấy gấp và mở ra.

Bất ngờ, đó là một bức thư. Một bức thư từ người đàn ông đang ngủ yên trong căn hộ của cậu. Một người mà cậu vừa bày tỏ tình yêu.

Giyuu vuốt phẳng tờ giấy khi cậu ngồi vào ghế sofa, nước mắt đã ngấn đầy trong mắt.

"Khi tôi 13 tuổi, tôi gặp hàng xóm mới của mình. Cậu ta có một cái đuôi ngựa ngớ ngẩn và lúc nào cũng muốn bắt tay tôi. Mẹ tôi luôn bắt tôi ra ngoài chơi với em, cho đến khi chúng tôi chơi với nhau mỗi ngày, đến lúc đèn đường rực sáng khắp .

Lên trung học, tôi nhận ra tôi đã để em bước vào cuộc sống của mình nhiều đến thế nào. Và tôi nhận ra tôi muốn giữ em bên mình mãi mãi ra sao. Tôi sẵn sàng thiêu rụi cả ngôi trường nếu điều đó giữ em an toàn .

Tôi sợ hãi khi nhận ra mình yêu em. Tôi sợ. Tôi luôn tránh né việc nói về điều này với em, vì sợ rằng cảm xúc của tôi là thật. Nó sẽ khẳng định mọi suy nghĩ mà tôi đã cố trốn chạy bấy lâu. Nó sẽ khiến mọi thứ quá thực tế. Điều đó khiến tôi sợ hãi.

Ở đại học, tôi nhận ra tôi không thể tiếp tục sống và lớn lên nếu không có em. Tôi không thể tiếp tục chạy trốn khỏi em. Tôi không muốn làm thế nữa. Tôi cần em. Không có em, cuộc đời tôi chỉ là mớ hỗn độn.

Tôi đã yêu em từ cái ngày đầu tiên gặp em. Ngày em bắt gặp tôi đang đấm vào thân cây và rồi em nhẹ nhàng bước vào cuộc đời tôi, phá vỡ mọi bức tường trong lòng tôi, thứ tôi luôn cố xây dựng.

Tôi chưa bao giờ ngừng yêu cậu dù chỉ một lần.

Tôi yêu em.

-Sanemi, từ Ngôi nhà số 127."

______________________________________________________________

Tình yêu là thứ cảm xúc mạnh mẽ, nhưng cũng là thứ yếu đuối nhất trên đời. Đừng vì sợ hãi, vì cái tôi mà bỏ lại người mình yêu nhá. 

Fic này nó hay đến mức t phải dịch liền trong tuần, đêm nào t cũng dịch chút chút, giờ hoàn thiện nên đăng luôn. Tác giả viết mạch truyện cảm xúc rõ ràng, từ lúc còn non nớt, tới lúc trưởng thành lo âu, rồi lại quay về sau năm tháng bỏ lỡ nhau, đọc mà rung rinh cả người luôn cơ.

Đăng fic này xong sốp cũng thông báo một chút là t vẫn tiếp tục nghỉ 2 tuần, nhưng mà 2 tuần sau t sẽ đăng lại theo lịch 1 tuần 1-2 fic tùy theo thời gian rảnh của t nhé. Một lần nữa cảm ơn các mày vì vẫn chờ đợi fic và ủng hộ t, iu mọi người. 

https://archiveofourown.org/works/55945024/chapters/142067866?show_comments=true&view_adult=true&view_full_work=false#comments

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé (t nghĩ là nếu tgia kh cho phép thì t cũng đăng lén luôn á). 

Đọc xong nhớ cmt cảm nhận và vote nhoo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro