Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày khác lại đến.
Giyuu tỉnh dậy với mồ hôi lạnh trên da từ những giấc mơ về những điều mà anh không thể ngăn chặn được. Anh nghẹn ngào trong cảm giác tội lỗi, nhìn lên trần nhà gỗ bóng loáng của Thủy Phủ, nỗi buồn nặng nề trong lồng ngực.
Má anh đau như thể Sabito vừa mới đấm anh. Hôm nay, anh nuốt chửng cảm giác tội lỗi thay vì đắm chìm vào nó; anh bò ra khỏi futon và chuẩn bị cho ngày mới. Anh gấp futon, đốt hương, cầu nguyện cho chị Tsutako, Sabito, Makomo.
Anh thực hiện các động tác vung kiếm hàng ngày. Anh cẩn thận và tận tâm thực hiện từng hình thức của hơi thở nước—mười động tác mà thầy Urokodaki đã dạy anh, động tác thứ mười một mà anh tạo ra từ nỗi đau.
Anh không để tâm trí mình lưu luyến quá lâu vào ký ức về Sabito, về sự lưu loát và tập trung hơn của cậu ấy so với anh; anh không để mình nghĩ rằng Sabito sẽ trở nên tốt hơn nhiều so với anh và đáng lẽ ra phải là anh, với mỗi động tác.
Dĩ nhiên, anh vẫn nghĩ về nó. Nhưng anh tiếp tục. Anh thực hiện các động tác, và khi hoàn tất, anh rút nước từ giếng để rửa mặt và lau mồ hôi khỏi cơ thể trước khi mặc quần áo. Anh nhìn xuống những vết bầm đau nhức trên cơ thể từ trận đấu với Sanemi hôm qua và tự hỏi liệu Phong Trụ có tính cả những vết bầm mà Giyuu đã để lại cho hắn không.
Lắc đầu xua tan suy nghĩ, anh chuẩn bị bữa sáng cho mình, dù chỉ là trứng trên cơm lạnh còn thừa.
Ngày khác, Giyuu sẽ ở lại trong Thủy Phủ. Anh sẽ ngồi seiza* hàng giờ, đầu cúi trước bàn thờ tạm thời dâng cho tất cả những người anh đã mất, và chỉ di chuyển để ăn khi anh nhớ ra và theo lệnh.
Hôm nay anh không làm vậy. Anh đã hứa với chính mình và những linh hồn anh giữ gìn rằng anh sẽ cố gắng, và vì vậy anh xỏ tay vào haori và rời khỏi dinh thự; lớp vải trên người khiến anh cảm thấy nặng hơn bình thường, nhưng không nhiều như thường lệ. Anh cảm thấy ít có khả năng gục ngã dưới sức nặng của những người anh cố giữ bên mình.
Bên ngoài, Giyuu nhìn lên bầu trời trong trạng thái mê mụi. Trời sáng và xanh, hầu như không có đám mây nào. Ánh mặt trời cảm thấy ấm áp trên mặt anh, ấm hơn so với thời gian dài rồi. Có phải hôm nay trời nóng hơn bình thường không nhỉ?
Hôm qua, anh đã tìm đến Sanemi. Còn ai khác mà anh nên tập luyện cùng nhỉ? Dù đã đấu với hắn ngày hôm qua, một phần trong Giyuu vẫn muốn tìm lại Phong Trụ một lần nữa.
“Chào buổi sáng, Tomioka-san!” Một trong những cô gái trẻ từ Điệp Phủ gọi khi anh đang đi lang thang, ánh mắt vẫn cố định trên bầu trời xanh. Anh chớp mắt, chậm lại và quay về phía người đã chào mình.
“...chào,” anh đáp lại chậm chạp, lông mày nhíu lại khi nhìn thấy phản ứng ngạc nhiên từ cô gái đã chào mình và Kakushi đứng bên cạnh cô.
Anh tiếp tục bước đi. Có lẽ anh có thể đến gặp Iguro hoặc Kanroji, hoặc thậm chí là Kochou.
Khi anh đang suy nghĩ về điều này, một mái tóc trắng quen thuộc trong khoảng cách gần thu hút sự chú ý của anh.
Sanemi đang ở đó, ngay khi hắn vừa xuất hiện trong suy nghĩ của Giyuu—hắn đang cúi thấp người, nói chuyện với một người làm việc khác từ Điệp Phủ.
Giyuu bước tới và chờ đợi. Anh nhìn qua Sanemi về phía những hàng cây ở xa, tự hỏi quá trình tập luyện của Tanjirou diễn ra như thế nào.
Sanemi đã nhận thấy anh khi anh vừa đến, đôi vai co giật và ánh mắt chuyển hướng sang nhìn anh chằm chằm trong chốc lát trước khi quay lại cuộc trò chuyện của mình. Hắn đang nói về những con vật hoang, nhưng Giyuu không nghe lén—anh chỉ nhận thấy giọng điệu của Sanemi ngày càng bực bội hơn, giọng nói của hắn như tiếng nền dễ chịu chảy qua giác quan của Giyuu.
“Được rồi, thế đấy,” cuối cùng Sanemi gầm lên, quay lại nhìn anh. “Mày muốn cái quái gì đây, đồ quái dị mắt chết?”
Mất một lúc để Giyuu nhận ra Sanemi đang gọi anh là đồ quái dị mắt chết. Anh suy nghĩ xem có nên cảm thấy bị xúc phạm không, nhưng anh biết mình trông như thế nào và người kia không sai, nên anh quyết định không làm vậy.
“Tập luyện,” anh nói. Sanemi nhìn anh với vẻ khó tin, lông mày nhíu lại. Hành động này khiến vết sẹo trên mặt hắn co giật và Giyuu tự hỏi, không giải thích được, rằng những vết sẹo đó trông đẹp dưới ánh sáng rực rỡ của buổi sáng sớm.
“Lại nữa à?” Sanemi hỏi. Giyuu không thể đọc được giọng điệu của hắn và chỉ gật đầu. Cô gái trẻ, Terauchi, anh nghĩ, nhìn hai người họ, đôi mắt mở to.
“Tao không hiểu mày,” Sanemi nghiến răng, bước gần hơn. “Tuần trước mày hành động như thể mày giỏi hơn bất kì ai để ngồi trong cuộc họp, giờ thì mày muốn tập luyện với tao hai ngày liên tiếp? Kế hoạch của mày là cái quái gì, hả?”
Anh đã làm thế à?
Giyuu nghĩ rằng anh đã thể hiện ý định của mình rất rõ ràng. Anh chưa bao giờ nghĩ mình tốt hơn bất kỳ ai trong số này, hay tốt hơn bất kỳ Trụ nào khác; thực tế là ngược lại.
“Tôi không phải,” anh nói. Ý anh là **tôi không tốt hơn bất kỳ ai trong số các bạn**. Và sau đó, anh nói “Tập luyện,” vì đó là kế hoạch duy nhất của anh ngay lúc này.
Sanemi phát ra một âm thanh không rõ ràng trong cổ họng, nắm chặt áo haori của Giyuu một cách hung hăng. Điều đó khiến anh cảm thấy nóng và chóng mặt với thứ gì đó như mong chờ, giống như hôm qua khi Sanemi đã làm điều tương tự, thanh kiếm luyện tập của họ gãy giữa hai người.
“Tao chịu hết nổi với mày rồi,” Sanemi gầm gừ, đủ gần để Giyuu cảm nhận được hơi ấm nhẹ từ hơi thở của hắn trên miệng mình và ngửi thấy mùi trà bạc hà thoang thoảng. “Mày muốn đánh nhau? Được thôi, đánh mẹ đi. Tao sẽ giết mày lần này, đồ quái dị.”
Hơi thở có kiểm soát của Giyuu dường như ấm áp trong cổ họng và phổi thay vì mát mẻ, như nó đã có từ khi anh học cách điều chỉnh hơi thở dưới sự hướng dẫn của thầy Urokodaki. Hôm qua anh cũng cảm thấy như vậy, khi Giyuu đỡ đòn của Sanemi và cảm nhận được thanh kiếm luyện tập bắt đầu gãy trong tay, và khi Sanemi tiếp tục, không còn chiến đấu bằng kiếm và hơi thở mà bằng tay không.
...Nghĩ kỹ lại, Giyuu thường cảm thấy không giống chính mình khi Sanemi cố tình khích anh bằng bạo lực. Anh cảm thấy...có vẻ là khá thích thú. Một chút cảm giác như đang chìm dưới nước và nhiều cảm giác như một con người thực sự.
Anh tự hỏi tại sao.
Anh không hỏi. Thay vào đó, anh cố gắng mỉm cười; anh không chắc mình có thành công không, nhưng Sanemi ngạc nhiên đến mức hắn thả lỏng tay và lùi lại, một điều gì đó lạ lùng hiện lên trong biểu cảm của hắn.
Giyuu tự đóng lại cảm xúc của mình, mặc dù Sanemi trông có vẻ bối rối hơn là ghê tởm như cách Kochou đã làm khi cô nhìn thấy anh cố gắng tỏ ra hạnh phúc.
"Mày..." Sanemi bắt đầu nói, rồi lắc đầu mạnh mẽ, buông chiếc haori của Giyuu ra; Giyuu tự hỏi về sự thất vọng mà anh cảm thấy khi Sanemi làm vậy.
"Thôi kệ. Đi mẹ đi," hắn lẩm bẩm, quay đi với bước chân mạnh mẽ. Giyuu nhìn theo hắn trong một khoảnh khắc ngơ ngác, rồi theo sau sau khi cúi đầu chào Terauchi một cách vụng về, cô gái vội vã chúc anh may mắn.
Anh đi theo Sanemi về hướng Phong Phủ. Nơi đó xa hơn dinh thự của Thủy Trụ, nhưng không sao; Giyuu không phiền khi đi bộ. Anh nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào cổ của Sanemi, một trong số ít phần cơ thể của hắn mà không có sẹo.
Giyuu tự hỏi liệu Sanemi có ghét nó không. Cắt chính mình, trận chiến sau trận chiến, đổ máu của chính mình để phân tán sự chú ý của quỷ đủ lâu để giết chúng mà không gây thêm thương vong. Anh chưa từng nghe Sanemi phàn nàn, không phải trong các cuộc họp, cũng không phải với Kochou về những việc như vậy.
Sanemi đột ngột dừng lại; Giyuu cũng dừng lại, bối rối trước sự tạm dừng đột ngột đó. Họ vẫn còn cách xa dinh thự.
Sanemi quay lại nhìn anh. Dưới ánh sáng này, mặt trời khiến đôi mắt hắn trông gần như màu hồng thay vì màu xanh; cảnh tượng đó khiến Giyuu ấm áp, giống như khi anh lần đầu nhận ra đôi mắt của Sanemi có thể thay đổi như vậy.
"Cái gì," Sanemi nghiến răng, "Mày đang nhìn cái gì?"
"Cậu," Giyuu trả lời một cách chân thật. Đôi vai của Sanemi căng thẳng, mặt đỏ lên vì không hài lòng và mắt mở to. Hắn có vẻ không thích bị nhìn chằm chằm. Giyuu nghĩ vậy. Anh cũng không thích bị người khác nhìn quá nhiều.
"Mày không thể cứ," Sanemi bắt đầu, dừng lại, rồi quay đi để kéo tay lên mặt mình với một tiếng rên.
"Không thể...?" Giyuu cố hỏi, không chắc Sanemi đang không hài lòng về điều gì.
"Quên đi," Sanemi lẩm bẩm. "Chỉ—mẹ nó, đi nào." Hắn lại bước nhanh về phía trước, và Giyuu tiếp tục theo sau, bước đi im lặng và ánh nhìn hạ thấp cẩn thận, đề phòng việc Sanemi không thích bị nhìn chằm chằm.
Con đường đất dưới chân zori của anh kém hấp dẫn hơn nhiều so với Sanemi hay bầu trời, nhưng anh chịu đựng nó trong suốt phần còn lại của cuộc đi bộ, để tâm trí trôi dạt đến những vấn đề khác; anh chưa có thời gian, nhưng anh nên xin lỗi Chúa công Oyataka về hành vi của mình kể từ khi trở thành Trụ cột, hoặc ít nhất là với vợ của ngài nếu bản thân ngài quá yếu để tiếp khách. Anh cũng nên đến thăm Kanroji, không chỉ để tập luyện mà còn để cảm ơn cô ấy vì lòng tốt khi mang đến những bữa ăn khi anh quên, và Kochou—
Anh suýt đụng phải Sanemi, không nhận ra rằng hắn đã dừng lại, và kịp thời dừng lại.
Sanemi không bình luận gì về việc này, chỉ nhìn anh với vẻ nhăn nhó thường thấy và một nụ cười kỳ lạ.
"Ồ," Giyuu nói, nhận ra rằng họ đã đến phủ của Phong Trụ. Sanemi đảo mắt và lẩm bẩm điều gì đó mà Giyuu không nghe rõ, quay về hướng sân tập. Giyuu theo sau, ánh mắt lướt qua Sanemi để nhìn vào vườn, sảnh dinh thự, và những thuộc hạ của Sanemi, họ có vẻ bị sốc khi thấy Giyuu.
Trước mặt anh, Sanemi nói gì đó với một cậu bé trông nhút nhát mặc bộ trang phục của Phong Phủ; cậu bé gật đầu liên tục, cúi đầu và vội vã rời đi.
"Gì vậy?" Giyuu hỏi. Sanemi trông có vẻ bối rối trong một lúc trước khi nhận ra Giyuu đang hỏi gì.
"À, đứa nhỏ đó. Nó đi lấy vài thanh kiếm tập luyện và bảo những người khác tránh xa," Sanemi nói, xoay vai và bẻ cổ để làm dịu khớp của mình. Giyuu quan sát hắn lắc lư ngón tay, mắt bắt gặp một trong những vết sẹo dày hiện ra từ ống tay áo trước khi nhớ lại sự khó chịu trước đó của Sanemi khi bị nhìn chằm chằm.
Anh chuyển ánh mắt sang nơi khác; cuối cùng anh nhìn chằm chằm vào những bức tường tre đã mòn xung quanh khu vực và vào viền mái của dinh thự Kanroji ở xa.
Cậu bé nhút nhát khi nãy trở lại từ trong dinh thự, liếc nhìn giữa Sanemi, người đang không ngừng đi qua đi lại trước hiên của dinh thự—và Giyuu, tay cầm hai thanh kiếm gỗ.
"Cuối cùng cũng đến rồi," Sanemi lẩm bẩm từ chỗ hắn đứng đợi, ngừng lại việc đi qua đi lại của mình. Giyuu bước về phía hiên, và trước khi anh kịp nói gì, Sanemi đã nhét một thanh bokken vào tay anh.
"Tôi sẽ, ừm, để hai người tự giải quyết. Và, và đảm bảo rằng không ai làm phiền hai người."
"Cảm ơn," Giyuu nói cùng lúc với khi Sanemi nói, "Tốt, giờ thì biến đi."
Giyuu nhìn Phong Trụ, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Sanemi bực dọc nhìn anh.
"Sao? Có vấn đề gì với cách tôi nói chuyện với người của mình à? Đến đây đi. Mày đến đây để làm cái quái gì vậy, hả?"
"Tôi không có," Giyuu đáp, vì anh biết đó chỉ là cách Sanemi thường hành xử. Anh chỉ ngạc nhiên vì cả hai đã nói cùng một lúc. Anh gật đầu chào cậu bé, người vội vàng cúi đầu chào lại trước khi lùi vào dinh thự và cẩn thận đóng cửa lại.
"Tao không phải là người kiên nhẫn, Tomioka," Sanemi nói. Giyuu không buồn trả lời, bước về giữa sân. Anh vào tư thế phòng thủ, nhìn Sanemi đầy kỳ vọng.
Sanemi lao đến chỉ trong chớp mắt. Giyuu cảm nhận cú đập của thanh kiếm gỗ qua tận xương; sức mạnh mà Sanemi tung ra khiến anh trượt dài trên mặt đất, gót chân anh cắm vào đất để giữ khỏi bị đẩy đi xa hơn nữa.
Lượt của mình rồi, Giyuu nghĩ, lướt vào tư thế thứ hai khi Sanemi bật lùi lại. Giyuu lập tức lao theo, xoay người trên không, và tiếng gỗ va chạm vang lên trong tai anh khi biểu cảm của Sanemi chuyển thành thứ gì đó vừa vui sướng vừa khát khao.
Giống như ngày hôm qua, những thanh bokken của họ không kéo dài lâu. Chưa đầy năm phút thì lần này là lỗi của Giyuu; lực đánh từ hơi thở thứ sáu của anh khiến bokken trong tay anh nứt ra, tách làm đôi dọc theo trung tâm trong khi của Sanemi gãy làm đôi.
"Ha! Đúng là thế này!" Sanemi gần như rú lên, mắt hắn mở to và trừng anh. Giyuu lắc tay để đẩy đi sự run rẩy, vứt bỏ mảnh gỗ giữa hai người khi Sanemi nắm chặt ngón tay.
"Và lần này thằng nhóc đó không có ở đây để ngắt lời. Đến đây, Tomioka. Cho tao xem mày có thể làm gì khi không có kiếm. Đi nào!"
Sanemi tiến lại gần hơn với mỗi lời nói, túm lấy haori của Giyuu như đã làm trước đó, như hắn đã làm ngày hôm qua và Giyuu—
Giyuu đáp ứng điều hắn muốn. Anh vung nắm đấm; Sanemi đỡ bằng cổ tay của mình, biểu cảm giống như một con thú hơn là của con người, và dùng lực nắm trên haori của Giyuu để nhấc anh lên qua cơ thể mình và ném anh xuống đất.
Giyuu lăn sang bên trước khi Sanemi có thể túm lấy anh lần nữa, hoặc dùng chân giữ chặt; anh tự nâng mình vừa đủ để phóng mình từ mũi chân, nắm lấy giữa người Sanemi và tấn công hắn xuống đất.
Sanemi dùng đà đó để phản công, lăn qua và đẩy đầu gối vào bụng Giyuu, nắm chặt haori của anh một lần nữa.
"Haha, chết tiệt," Sanemi cười lớn trên người anh và tim Giyuu đập mạnh và nhanh trong tai anh. "Mày thực sự dám tấn công tao! Và tao cứ nghĩ mày sẽ giả vờ là quá tốt để làm gì khi không có kiếm."
Giyuu không trả lời; anh quá bận rộn nhìn lên Sanemi trong cơn mê man. Anh... đang cảm thấy vui vẻ, Giyuu nhận ra—không chỉ Sanemi, mà cả chính anh. Anh đang vui vẻ với điều này. Và sức nặng của Sanemi trên người anh không hề khó chịu, cũng như cái cách hắn trông thế nào, miệng mở rộng thành một nụ cười và sự thích thú thực sự làm sáng mắt anh.
Đôi mắt đó lại trông hồng. Anh đã hỏi Kochou về lý do tại sao lại như vậy—cô ấy nhìn anh một cách kỳ lạ, dù anh không hiểu tại sao, và cuối cùng cô ấy đã nhượng bộ và giải thích rằng đó là do tình trạng của Sanemi. Tóc, da, mắt của hắn, cái gì đó về võng mạc bị trong suốt, và vì vậy khi ánh sáng chiếu vào chúng theo một cách nhất định, chúng trông đỏ.
Anh đã nghĩ điều đó thật thú vị. Anh vẫn nghĩ vậy; anh nghĩ điều đó thật đẹp, và không thể không nhìn chằm chằm.
Biểu cảm của Sanemi thay đổi một lần nữa, miệng nhíu lại và một thứ gì đó khác tối dần trong mắt hắn khi hắn nhăn mày nhìn xuống anh.
"Có vấn đề gì với mày nữa đây, đồ khốn? Mày cứ nhìn tao một cách kỳ lạ. Mày có phát điên rồi không?"
"Xin lỗi," Giyuu nói, cố gắng quay ánh nhìn lên bầu trời thay vào đó. "Tôi chỉ thích nhìn cậu. Vì cậu không thích, nên tôi đã cố không làm vậy."
Ngay cả khi anh đang nhìn lên bầu trời, khuôn mặt của Sanemi vẫn ngay trước mắt Giyuu. Thật khó để không thấy khuôn mặt ấy đỏ lên, dù Giyuu không biết Sanemi có thể giận về điều gì, anh đã xin lỗi mà, phải không? Tay Sanemi càng siết chặt lấy haori của Giyuu, vải xoắn lại dưới các ngón tay của hắn.
"Mày..." Sanemi cố gắng nói, giọng có chút nghẹn lại. "Tomioka, mày đúng là quái dị. Tao không hiểu nổi mày. Làm thế nào mày có thể nói những điều như vậy, hả? Và với một người mà mày ghét nữa. Cái quái gì thế?"
Sự bối rối của Giyuu càng tăng lên với từng lời nói ra từ miệng Sanemi. Ghét ư? Anh từng nói là mình ghét Sanemi đâu chứ?
Sanemi đang nắm chặt haori của anh đến mức Giyuu lo sợ cho tình trạng của tấm vải, nên trước khi nó bị rách, anh nâng tay lên để nắm lấy cổ tay của Sanemi.
"Tôi thường không bận tâm nếu cậu nắm lấy tôi," anh cẩn thận nói. "Nhưng, haori của tôi..."
Sanemi nới lỏng tay mình, đôi mắt vẫn mang biểu cảm kỳ lạ đó.
"Phải rồi," hắn lẩm bẩm. "Chắc là cái vải kỳ quặc đó khó mà thay thế được, hả? Nhưng mày đang lảng tránh-"
"Tôi không có," Giyuu nói, rồi cảm thấy áy náy vì đã cắt ngang. "Ý tôi là...tôi không ghét cậu. Tôi cũng không hiểu mình đã nói gì kỳ quặc. Xin lỗi."
Sanemi nhìn xuống anh với vẻ không thể tin nổi. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Giyuu cảm thấy—tồi tệ về điều đó. Về việc anh giao tiếp kém như vậy, nhưng đó là lỗi của chính anh. Anh không bao giờ có thể nói rõ ràng và anh cũng không bao giờ hiểu khi mình nói điều gì sai.
Urokodaki luôn dành thời gian để giải thích. Sabito cũng vậy; cậu ấy thậm chí còn giỏi hơn cả thầy của họ trong việc này, và cậu ấy cũng hiểu Giyuu hơn nữa.
"Mày," Sanemi bắt đầu, buông tay khỏi Giyuu để kéo cả hai tay xuống mặt mình. "Chết tiệt. Cái quái gì thế này. Mày thực sự không hiểu, đúng không?"
Rõ ràng là anh không hiểu. Giyuu nhìn chằm chằm vào hắn cho đến khi Sanemi buông tay khỏi mặt; sự hoài nghi vẫn còn trong biểu cảm của hắn, nhưng hắn nhìn Giyuu như thể đang thấy anh lần đầu tiên.
"Quên nó đi," hắn cuối cùng nói. Hắn dồn trọng lượng lên đùi của Giyuu, rồi di chuyển lùi lại và bước ra khỏi người anh. Giyuu cau mày, có lẽ vì mất mát lẫn vì rõ ràng hắn đang tránh né bất kỳ sự giải thích nào; tuy nhiên, anh không ép buộc, tự đẩy mình lên và nhẹ nhàng giũ haori để rũ bụi.
"Cậu không muốn đánh tiếp à?" Anh hỏi, vì Sanemi thường muốn vậy—hoặc ít nhất anh nghĩ vậy. Sanemi nhìn anh một lúc lâu.
Giyuu không thích bị nhìn chằm chằm. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, anh không thấy phiền khi Sanemi nhìn anh, nhất là khi lần này hắn chẳng có vẻ giận dữ.
"Không," Sanemi nói, cuối cùng quay mặt đi. "Tao còn cả đống người khác để đánh bại, nhớ không? Ở Phong Phủ có một đám kiếm sĩ, ngoài mấy bài tập huấn vớ vẩn mà chúng ta đang làm bây giờ."
Một phần thất vọng của Giyuu dường như hiện ra trên mặt anh. Sanemi lúng túng di chuyển.
"Sáng mai," hắn nói đột ngột. "Nếu mày muốn tiếp tục đấu tập, hãy đến lúc đó. Được chứ?"
"Sáng mai," Giyuu lặp lại. Anh bắt đầu mỉm cười nhưng kịp thời kiềm lại và giữ khuôn mặt bình thản trước khi Sanemi có thể nhìn thấy.
"Vậy thì, bây giờ..." anh hơi cúi đầu, khiến Sanemi cứng đờ. "Cảm ơn cậu vì hôm nay. À, xin lỗi... Tôi đã quên mất. Tôi định mang ohagi đến, nhưng tôi sẽ mang vào lần tới."
Anh thực sự đã quên. Anh đã định đi mua một ít, vì anh không thực sự nhớ cách chị gái anh từng làm—Sanemi làm một biểu cảm kỳ lạ, đôi mắt hắn cứ như động đậy trong hốc mắt. Giyuu không thể nói liệu đó là điều mà đôi mắt của Sanemi đôi khi làm hay chỉ đơn giản là một nỗ lực để không nhìn vào anh.
"Quên quách cái ohagi đi," hắn cuối cùng quyết định nói. "Thằng nhóc đó chẳng biết mình đang nói cái quái gì đâu, hiểu chứ? Giờ thì cút ra khỏi chỗ của tao là được rồi."
Có lẽ hắn đang xấu hổ, Giyuu tự nhủ. Dù vậy, anh vẫn nghe theo, gật đầu chào Sanemi lần cuối trước khi rời đi. Ngày vẫn còn sớm, lần này, Giyuu cảm thấy mình không muốn quay về Thủy Phủ ngay lập tức—dinh thự của Kanroji ở gần, nên có lẽ…
Có lẽ sẽ không hại gì nếu đi ngay bây giờ. Cô ấy có thể thậm chí biết một nơi tốt để mua ohagi.

______________________________
Bộ này khá dễ thương nhưng chi tiết về Sanegiyuu thì hơi ít và có chút vội, chủ yếu là về quá trình Giyuu thay đổi mở lòng hơn còn với Sanemi thì đọc tiếp rồi biết 😋.
Nhắc nhở nhỏ, mọi người đọc xong nhớ cmt cảm nhận và vote cho sốp nhé.

https://archiveofourown.org/works/21319663/chapters/50772304?fbclid=IwY2xjawEex45leHRuA2FlbQIxMAABHb2favTXK8_DfgN1yPEQnzR3XMygv2mtXxS4j8GmUBFxWo8GzvvYtuRzDQ_aem_D_wPO6Il6IVB4K5AWzV1og

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro