Ghen (h nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shinazugawa Sanemi thực sự không thể tin rằng hắn lại yêu một tên ngốc như vậy, và hắn cũng không thể tin rằng mình thực sự thấy đáng yêu khi Giyuu đang làm lộn xộn nhà bếp của hắn với cơm chỉ để nấu món ohagi cho hắn. Trái tim hắn đập lỡ một nhịp, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể cảm thấy như thế này, thật là đáng sợ.

"Ồ, tôi quên cởi haori ra, cậu có thể giúp không?" Giyuu quay lại với hắn và dùng mu bàn tay cố gạt tóc ra, làm nó bị dính cơm nếp.

Sanemi bật cười khẽ, "Cậu đúng là một thảm họa." rồi nghiêng người tựa vào bàn, chống tay lên mặt mình, "Cứ dùng nó như tạp dề đi, dù sao nó cũng xấu mà."

Giyuu nhìn anh với vẻ bị xúc phạm và theo bản năng nắm lấy chiếc haori như muốn bảo vệ nó, "Cái gì cơ?"

"Cái hoa văn đó thật nực cười."

Giyuu nghiến chặt hàm, sự kiêu ngạo trong giọng nói của Sanemi thực sự làm anh khó chịu, "Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì, nó quan trọng với tôi."

Sanemi nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu, "Chỉ là một cái haori thôi mà, tôi có thể mua cho cậu một cái xấu xí khác, bình tĩnh đi."

Giyuu đập mạnh tay lên mặt bàn đá cẩm thạch, cơ bắp anh căng ra, "Tôi đã nói là nó quan trọng với tôi." Anh cảm thấy cơn giận đang bùng lên trong cơ thể, "VẬY THÌ IM MỒM CẬU LẠI SHINAZUGAWA."

Mắt Sanemi mở to, Giyuu chưa bao giờ lớn tiếng với hắn, chưa bao giờ, thực sự hắn chưa từng thấy Giyuu hét lên bao giờ. Hắn không hiểu tại sao Giyuu lại giận mình đến vậy và... "Shinazugawa hả?"

Môi Giyuu run lên nhưng không một lời nào thốt ra. Sanemi không biết đã bao lâu trôi qua kể từ lần cuối Giyuu gọi hắn bằng họ của hắn, nhưng hắn nhớ lần đầu tiên nghe tên mình thoát ra từ miệng của Giyuu, "Sanemi." Nó mềm mại, ấm áp và nóng bỏng, Sanemi đã hôn lên đôi môi mượt mà của Giyuu và Giyuu rên rỉ. Đó là lần đầu tiên họ quan hệ với nhau và nó thật áp đảo. Từ đó họ bắt đầu có những lần quan hệ thỉnh thoảng, những nụ hôn thỉnh thoảng, những lần "Tôi sẽ ở nhà cậu cả ngày vì tôi muốn." Họ chưa bao giờ nói về cảm xúc của mình hay về loại mối quan hệ mà họ đang có, nhưng Giyuu luôn gọi hắn là 'Sanemi' và điều đó đã đủ.
Sanemi cảm thấy bụng mình thắt lại, lý do gì khiến Giyuu lại tức giận đến vậy? Chiếc haori đó quan trọng đến mức khiến Giyuu gọi hắn bằng họ chỉ vì Sanemi nói nó xấu ư? Thật ngu ngốc.

Giyuu nhìn xuống đôi tay của mình và rửa chúng dưới nước, có lẽ anh đã phản ứng quá mức, anh phải bình tĩnh lại.

"Tại sao?" Giọng Sanemi thì thầm nhưng Giyuu có thể nghe rõ trong sự im lặng, "Tại sao cái gì?"

Sanemi cào trán mình bằng những ngón tay, "Tại sao nó lại quan trọng với em đến thế?"

Giyuu cởi chiếc haori ra và cầm nó trong tay, "Nó là một kỷ niệm, phần màu xanh lá thuộc về một người bạn đã mất nhiều năm trước." Anh không thể nghĩ về Sabito mà không cảm thấy có một gánh nặng đang siết chặt cổ họng, anh không muốn nói về điều đó.

"Tôi xin lỗi vì mất mát của em. Chắc hẳn người đó rất quan trọng với em, em thậm chí còn khâu haori của anh ấy, hoặc cô ấy, tôi không biết, vào haori của em mà."

Sanemi cười khẩy, hắn thực sự cảm thấy có lỗi, nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Sự ghen tuông đang lan rộng khắp da thịt hắn và hắn không thể kiểm soát được. Hắn ghét điều đó, chết tiệt Giyuu.

"Anh ấy đã rất quan trọng, nên đừng có khinh thường haori của em." Giyuu bước đến phòng khách và để lại chiếc haori trên ghế sofa. Anh hy vọng họ có thể kết thúc cuộc tranh cãi để anh có thể quay lại nấu ăn, điều đó giúp anh thư giãn.

"Anh ấy". Sanemi bấm móng tay vào lòng bàn tay, hắn không muốn thấy cái haori đó trong nhà mình lúc này.

Trong đầu hắn vang lên quá nhiều câu hỏi, liệu cậu có yêu anh ấy không? Nếu anh ấy còn sống, cậu có ở bên anh ấy bây giờ không? Nếu hắn chết, cậu có khâu haori của hắn vào haori của cậu không? Hắn có quan trọng hơn không? Hắn cần biết.

"Ra khỏi đây." Đó là tất cả những gì Sanemi có thể nói. Nói hoặc hỏi bất cứ điều gì khác có nghĩa là thừa nhận cảm xúc của mình và hắn không muốn điều đó, không phải bây giờ, không phải như thế này, không phải khi hắn có thể bị từ chối vì chỉ là lựa chọn thứ hai.

"San-" Giyuu nhíu mày và tim anh đập nhanh hơn, anh không nhận ra Sanemi đang căng thẳng đến mức nào, hắn trông như sắp bùng nổ và đột nhiên Giyuu cảm thấy có lỗi.
"Đừng. Chỉ cần đi đi." Giọng Sanemi lạc đi, hắn thậm chí không muốn nhìn Giyuu. "Ra khỏi đây đi."

Giyuu bối rối với đôi tay của mình không biết phải làm gì, anh không muốn rời đi nhưng cũng không muốn nói về Sabito. Liệu Sabito có phải là vấn đề? Có lẽ Sanemi chỉ giận vì Giyuu đã lớn tiếng, vì anh đã phản ứng quá mức. Sanemi có ghen không? Hắn không có lý do gì để ghen cả.

"Sanemi, tôi..."
"Chuyện này là sao? Tại sao cậu muốn tôi rời đi?" Giyuu tiến về phía trước hai bước và Sanemi căng thẳng trên ghế của mình, "Cút ra."

"Không." Giyuu cúi xuống và đặt tay lên tay phải của người kia, mắt Sanemi mở to ngạc nhiên, tay của Giyuu ấm áp trên da hắn, giọng hắn run rẩy, "Tôi đã bảo em rời đi, làm ơn."

Tại sao Tomioka chết tiệt Giyuu không để hắn yên? Hắn nhìn bàn tay của Giyuu và tưởng tượng đó là bàn tay của một người đàn ông khác trên tay anh. Thật ngu ngốc khi ghen với một người đã chết, nhưng hắn không thể kiểm soát được. Sanemi có quá nhiều cảm xúc hỗn loạn đang quay cuồng trong cơ thể, hắn chỉ muốn thốt ra tất cả, nhưng làm thế nào?

Có điều gì đó khơi dậy trong tim Giyuu, anh không muốn mất Sanemi, đó là điều làm anh sợ hãi nhất, anh không muốn từ bỏ những gì họ đang có. Mọi thứ thật ngu ngốc và đó là lỗi của cả hai vì họ không biết cách quản lý cảm xúc của mình và không biết cách nói về chúng, Giyuu nhận thức rất rõ điều đó, vì vậy một việc nhỏ nhặt có thể bùng nổ như một quả bom. Ngực Giyuu thắt lại, anh thực sự yêu Sanemi, anh sẽ làm bất cứ điều gì vì hắn.

"Em sẽ không rời xa anh đâu, nên đừng nói vậy nữa." Ngón tay cái của Giyuu nhẹ nhàng lướt qua nắm đấm của Sanemi, anh cảm thấy cơ bắp của Sanemi dần thả lỏng một chút, "Hãy nói chuyện với em, em biết anh không giỏi ăn nói, thật ra em cũng vậy, nhưng chúng ta phải cố gắng nếu muốn chuyện này suôn sẻ." Giyuu hít một hơi sâu và tựa trán lên đầu gối của Sanemi, "Em thực sự muốn chuyện này suôn sẻ."

Tim Sanemi đập thình thịch trong lồng ngực và miệng hắn khô khốc, "Chuyện này là gì?"

Giyuu ngước nhìn Sanemi, đôi mắt tràn đầy hy vọng, "Chúng ta, mối quan hệ của chúng ta."

Sanemi cắn môi dưới, do dự, nhưng hắn không đẩy Giyuu ra nữa và hắn không thể bỏ lỡ cơ hội này, "Sanemi? Anh đang ghen à?"

Biểu cảm của Sanemi co giật, những người không hiểu hắn có lẽ sẽ không thể đọc được cảm xúc của hắn, nhưng Giyuu thì không như vậy, "Anh không có lý do gì để ghen cả, em thề đấy, Sabito-" Giyuu dừng lại, anh không muốn nói về Sabito, nhưng Sanemi quan trọng hơn, hắn quan trọng đến mức chỉ cần nghĩ đến việc mất hắn thôi cũng đủ làm cho anh cảm thấy đau đớn, vì vậy anh nuốt cục nghẹn trong cổ họng.

"Sabito thực sự rất quan trọng với em, điều đó là sự thật và em sẽ không phủ nhận chỉ để làm anh cảm thấy tốt hơn. Em yêu quý cậu ấy, nhưng đó không phải là một tình cảm lãng mạn hay đam mê và nó không liên quan hay giống gì với những gì em cảm thấy với anh. Anh hoàn toàn là một điều khác biệt đối em anh. Em-" Giyuu tìm kiếm ánh mắt của Sanemi, "Anh có phải nên nói gì đó không? Em cảm thấy mình thật ngốc."

Sanemi khịt mũi nhẹ, "Không, cứ nói hết những gì em muốn nói."

Giyuu nhướng mày và kéo cổ áo của Sanemi lại gần để có thể nói trực tiếp vào tai cậu, "Em yêu anh và em là của anh và sẽ mãi như vậy, ngay cả khi anh không muốn em nữa." Giọng của Giyuu mềm mại nhưng đầy quyết tâm, não của Sanemi như ngừng hoạt động, má hắn đỏ bừng, thật tình hắn không mong đợi điều gì như vậy. Sanemi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm nở rộ trong tim, có lẽ hắn thậm chí không xứng đáng với tất cả điều đó, nhưng hắn không định từ chối nó.

Sanemi ôm lấy khuôn mặt của Giyuu trong tay và nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ và quyến rũ của anh, "Anh cũng yêu em, anh yêu em đến mức ngốc nghếch như một con gà con ngu ngốc."

Giyuu cười khúc khích vì tất nhiên, Sanemi sẽ nói như vậy, "Đừng cười anh."

"Này Sanemi, anh không cần phải ghen vì điều đó đâu."

Giyuu liếc nhìn chiếc haori trên ghế sofa. Sanemi nhìn chằm chằm vào nó và khịt mũi, "Xin lỗi nếu anh phản ứng quá mức, anh không bao giờ nghĩ rằng mình có thể cảm thấy tất cả những điều này," hắn giơ tay ra giữa họ, "Chết tiệt, nó làm anh ngạc nhiên."

Giyuu nghiêng đầu và hôn vào lòng bàn tay phải của Sanemi, nhẹ nhàng, "Em cũng đã phản ứng quá mức, em đã căng thẳng những ngày này và rồi bùng nổ, nhưng em phải nói rằng nhìn anh ghen thật là nóng bỏng."

Sanemi khịt mũi và lắc đầu, hắn cảm thấy hạnh phúc và vẫn còn phải xử lý những gì Giyuu vừa nói với mình. "Em yêu anh và em là của anh".

Hắn có thể cảm thấy những con bướm mà mọi người thường nói đến đang bay trong bụng.

Giyuu đứng dậy và ngồi trên đùi Sanemi một cách gợi cảm, "Muốn biến em thành của anh không?"

Sanemi nhìn anh và một làn sóng nóng bỏng lan khắp cơ thể khi nghe những lời của Giyuu, hắn không mong đợi một sự thay đổi không khí như vậy, "Em không biết xấu hổ à."

Giyuu cười, "Em cần giải tỏa căng thẳng theo cách nào đó, và em không quen cãi nhau như thế này, có vấn đề gì không?"

"Không hề." Sanemi cười khúc khích và hôn lên môi Giyuu một cách chậm rãi và dịu dàng. Tay của Giyuu đặt lên vai của Sanemi và bóp nhẹ, Sanemi hiểu rằng Giyuu muốn nhiều hơn nên hắn đưa nụ hôn sâu hơn và trong một giây, nó chuyển từ ngọt ngào sang đam mê và lộn xộn.

Giyuu rên rỉ chống lại miệng của hắn.

Sanemi rút lui và kéo mái tóc đen của Giyuu sang một bên để lộ cổ của anh. Giyuu có thể cảm nhận được hơi thở của Sanemi đang lướt qua làn da mình và một cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng. "Mọi người sẽ biết em là của anh."

Giọng của Sanemi trầm thấp và khàn khàn và Giyuu bản năng ép chặt đôi chân của mình vào đùi của Sanemi, sự kích thích của anh đã rõ ràng trong chiếc quần của anh, "Đây là tất cả những gì em muốn."

"Chết tiệt, Giyuu." Sanemi kéo mái tóc đen và liếm một vệt da dưới tai phải của Giyuu, "Em thật sự nóng bỏng quá đấy, chết tiệt." Tay còn lại của Sanemi di chuyển xuống hông của Giyuu và các ngón tay của hắn trượt vào dưới áo đen. Giyuu rùng mình, ngón tay của Sanemi lạnh nhưng dễ chịu và anh muốn cảm nhận bàn tay của hắn ở khắp mọi nơi.

"Anh là người duy nhất có thể khiến em run rẩy thế này, đúng không?" Sanemi trêu chọc và cắn nhẹ vào da trước khi liếm lại lần nữa, Giyuu rên rỉ trực tiếp vào tai cậu, "Đúng vậy." Chỉ anh mà thôi.
Tay của Sanemi lướt qua cơ bụng của Giyuu và chậm rãi di chuyển lên ngực, ngón tay cái của hắn dừng lại gần núm vú bên phải và Giyuu cắn môi dưới, chắc chắn rằng Sanemi biết cách trêu đùa anh, đôi khi anh nghĩ rằng Sanemi sẽ khiến mình phát điên.

Sanemi hôn lên cổ của Giyuu và đôi khi cố tình để răng của mình cào lên da của anh trong khi ngón tay cái cọ nhẹ vào núm vú. Giyuu uốn cong hông trên đùi của Sanemi và anh thở phào, "Đồ nôn nóng chết tiệt." trước khi cắn vào da thịt của Giyuu.

Làn da của Giyuu nóng và đỏ bừng, anh thở dốc và mỗi khi Sanemi cắn vào da anh bằng răng, anh cảm thấy dương vật của mình giật mạnh. Sanemi đang chơi đùa với núm vú của Giyuu, giờ đây đã hoàn toàn căng phồng, và hắn đang mút một vị trí đặc biệt dưới cằm của anh. Giyuu nuốt khan và thở hổn hển, đây không phải là lần đầu tiên Sanemi để lại dấu hôn lên người anh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm điều đó ở nơi mọi người có thể nhìn thấy. Giyuu có thể cảm nhận được sự chiếm hữu, sự ghen tuông, và mong muốn của Sanemi để cho mọi người biết rằng Giyuu đang dành cả ngày lẫn đêm với ai, để họ biết rằng Giyuu là của hắn.
Sanemi kéo tóc của Giyuu một cách quyết đoán, đúng như cách Giyuu thích, và cắn, mút, liếm. Tay của hắn rời khỏi núm vú chỉ trong vài giây trước khi trêu chọc nó lần nữa, "S-Sane-" Giyuu rên rỉ, anh bắt đầu cảm thấy trướng đau ở dương vật của mình.

Sanemi nhướng mày và nhìn anh, hắn thực sự đã bỏ lỡ một điều gì đó: Giyuu giờ đây đã là một mớ hỗn độn, đôi mắt của anh ướt đẫm dục vọng và miệng của anh không thể khép lại vì hơi thở gấp gáp, dấu hôn trên cổ anh nổi bật như một trái cherry trên chiếc bánh, Sanemi muốn nuốt chửng anh.

Tay của Giyuu di chuyển xuống quần của anh và giải phóng dương vật của mình, ướt đẫm chất dịch trước khi xuất tinh. Sanemi nhìn nó như một phần thưởng, hắn đẩy tay của Giyuu ra và ấn ngón cái lên đầu dương vật. Giyuu nhắm mắt lại và nén một tiếng rên rỉ. Trong chớp mắt, miệng của Sanemi lại trở về với cổ của anh để tạo thêm một dấu hôn khác, và tay của hắn lướt lên xuống trên sự kích thích của Giyuu. Ngón tay của Sanemi di chuyển cực kỳ điêu luyện, hắn biết Giyuu thích gì, biết khi nào phải thay đổi áp lực và các chuyển động lộn xộn, biết khi nào cần nhanh hơn hay chậm lại, hắn biết chính xác cách làm cho Giyuu lên đỉnh và hắn đã làm điều đó trong âm thanh dâm đãng phát ra từ miệng của Giyuu.

Giyuu tựa trán vào vai phải của Sanemi và cố gắng lấy lại hơi thở trong khi tay của Sanemi nhẹ nhàng vuốt ve lưng của anh, "Em rên to quá." Và anh yêu em rất nhiều.

Sau vài phút, Giyuu ngồi dậy và chọc vào quần của Sanemi, cười khúc khích, "Anh cứng như đá."

Sanemi cười nhếch mép và đứng lên, hỗ trợ Giyuu kẹp chân quanh eo mình. Sanemi không thể không ngắm nhìn những dấu hôn mà hắn đã để lại trên da của Giyuu, "Hôm nay sẽ là một ngày dài đấy."
--------------

Ngày hôm sau tại cuộc họp với các Trụ cột khác:
Shinobu đã ở đó được năm phút và cô đã đảo mắt ba lần. Cô biết về chuyện của Sanemi và Giyuu, nhưng trời ạ, sao lại rõ ràng như thế, nhỡ bọn trẻ nhảy ra bất cứ lúc nào thì sao?

Shinobu hắng giọng, ngắt lời Uzui, "Giyuu, làm ơn, có thể che hết những dấu hôn mà Sanemi để lại trên cổ của anh được không? Tôi không muốn bọn trẻ nhìn thấy chúng."

Im lặng chết chóc. Mọi người quay lại và nhìn chằm chằm vào Sanemi, người đang đỏ mặt đến tận tai, "Các người nhìn cái quái gì?"

_______________________________
Khả năng của sốp là kiếm mấy bộ Sanegiyuu từ thời cổ đại:)) bà tác giả này viết mấy bộ deth lắm mà mỗi tội lặn về thuỷ cung đâu đó rồi, t check thì may vl là bả để tag Sanegiyuu chứ không là quãi nữa.

https://archiveofourown.org/works/21645067/chapters/51613429?show_comments=true&view_full_work=false#comment_808014307

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro