1.1. i see you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê! Đồ khốn!" Sanemi hét lên, đẩy bàn phím ra xa, giơ ngón giữa về phía Giyuu qua đầu bên kia của cuộc gọi video. Anh có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của Giyuu, lắc đầu trước nụ cười láu cá trên mặt cậu trong khi chờ nhân vật của mình hồi sinh.

Cả hai đã quyết định cùng nhau thức cả đêm chơi game. Bàn của Sanemi chất đầy nước tăng lực và đồ ăn nhanh, nhìn qua bàn của Giyuu cũng để bừa đầy đống đồ ăn nhanh. Đây là một trong những khoảnh khắc yêu thích của họ. Chỉ có hai người, cùng chơi game trong khi gọi video. Dù nhàm chán, nhưng cả hai đều tận hưởng trò chơi và sự hiện diện của nhau bên kia màn hình.

"Nè, nhân vật của anh hồi sinh rồi kìa. Ngừng ăn để giúp tôi đi," giọng Giyuu vang lên qua tai nghe, lời lẽ của cậu khiến mạch máu trên đầu Sanemi nổi lên.

"Im mẹ đi. Tôi cứ ăn đấy." anh gầm gừ, lời nói bị ngắt quãng bởi đống khoai tây chiên nguội trong miệng.

Sanemi để túi đồ ăn xuống bàn, đặt tay lên bàn phím, điều khiển nhân vật của mình quanh một góc. Và ngay lập tức bị Giyuu hạ gục lần nữa, người đang nằm chờ ở điểm hồi sinh.

"Đùa nhau à!" Giyuu bật cười to, tự hào về cú bắn trúng đầu Sanemi. Cậu cười ôm bụng trong khi nhìn Sanemi đập đầu vào bàn nhiều lần vì cơn bực tức, cậu chờ Sanemi hồi sinh và tiếp tục chơi dù khuôn mặt anh vẫn đầy vẻ khó chịu.

"Ủa, ai đó giận à?" Giyuu trêu, Sanemi không đáp lại. Anh tập trung nhìn màn hình, chăm chú nhấn các phím và thỉnh thoảng nhấp chuột. Một cái bĩu môi xuất hiện trên khuôn mặt anh, đôi lông mày nhíu lại khiến anh trông có vẻ cáu kỉnh. Giyuu cười khúc khích, lấy điện thoại, mở Snapchat và giơ lên màn hình máy tính. Cậu chụp một bức hình của Sanemi qua màn hình, lưu vào điện thoại trước khi nhắn một dòng ngắn gọn. Khi hài lòng, Giyuu cười khẩy rồi gửi nó cho Sanemi.
Sanemi liếc nhìn Giyuu qua màn hình, thấy cậu đang cười tự mãn. Đúng lúc định ném một vài lời lăng mạ thì điện thoại của anh báo có thông báo mới. Anh nhìn qua và thấy đó là tin nhắn của Giyuu.

"Cậu gửi gì cho tôi?" Anh cằn nhằn, không muốn mở tin nhắn.

"Mở đi mà."

"Không,"

"Sao lại không?"

"Vì không thích."

Khi Giyuu không trả lời nữa, Sanemi liếc nhìn màn hình thứ hai của mình. Anh nhận thấy cậu đang lướt qua điện thoại, không còn hứng thú với trò chơi nữa. Sanemi thở dài, nhấc điện thoại lên và mở Snapchat mà Giyuu đã gửi. Ngay khi hình ảnh chiếm trọn màn hình điện thoại, Sanemi thở dài. Đó là một hình ảnh của anh trên màn hình của Giyuu. Khuôn mặt anh nhăn nhó như như bị mất sổ gạo, lưng khom xuống trong khi anh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Sanemi đảo mắt, định nổi cáu cho đến khi anh đọc dòng chữ trên màn hình.

"Đừng nhăn nhó nữa, đồ ngốc <3"

Một nụ cười nhỏ nở trên môi Sanemi, khi anh ngắm nhìn trái tim nhỏ cuối dòng tin nhắn. Giyuu từ chối dùng biểu tượng cảm xúc thật sự, điều đó khá dễ thương, vì tất cả những gì Sanemi nhận được là các biểu tượng ngộ nghĩnh mà Giyuu tạo ra bằng các ký tự ngữ pháp khác nhau. Nhưng Sanemi không bận tâm - chúng thực sự đáng yêu khi nhìn vào.

Sanemi bấm vào màn hình, mở máy ảnh và chụp một bức hình của Giyuu. Khi hài lòng, anh gõ nhanh một dòng tin nhắn và nhấn gửi. Trở lại với trò chơi, anh có thể nghe thấy Giyuu cười.

"Anh đúng là đồ ngốc," Giyuu cười khúc khích, đọc đi đọc lại tin nhắn vài lần. Mỗi lần đọc, trái tim cậu như nở rộ thêm một chút, nụ cười cậu càng rộng thêm.

"Vậy đừng có lơ tôi, đồ khốn."
"<3"

Cậu đặt điện thoại xuống bàn, tay lại quay về bàn phím và chuột. "Chúng ta thắng chưa?" Cậu hỏi, nhìn Sanemi cằn nhằn lần nữa.

"Chưa có mẹ gì cả! Nếu cậu không giết tôi suốt thì có lẽ chúng ta đã tiến xa hơn rồi!" Sanemi hét lên, nhấn chuột mạnh hơn từng giây. Giyuu nhìn đầy thích thú, tận hưởng tâm trạng cáu bẩn của Giyuu.

"Anh đúng là trẻ con."

"Cút đi."

Giyuu cười, bắt đầu một trò chơi mới và chờ màn hình tải. Cậu bỏ thêm vài miếng khoai tây chiên vào miệng, uống nốt lon nước ngọt. Đã là một ngày dài đối với cậu, mới hoàn thành xong kỳ thi cuối chỉ vài ngày trước. Khi về đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là nhắn tin cho Sanemi, nói rằng mình sẽ rảnh rỗi hầu hết thời gian. Điều này khiến Sanemi mỉm cười, buộc anh phải hoàn thành nốt những công việc còn lại nhanh hơn bình thường để có thêm thời gian dành cho Giyuu.

Một tiếng càu nhàu khác từ miệng Sanemi, thu hút sự chú ý của Giyuu. "Tại sao lại có chế độ bắn đồng đội chứ?" Anh lẩm bẩm, dùng móng tay cùn cạy lớp sơn bong tróc trên bàn. Mặc dù Sanemi có thể khó chịu và cộc cằn với người khác, Giyuu không có ý kiến gì với anh. Những lời nói vô nghĩa và đe dọa vô hại của Sanemi chỉ khiến Giyuu thích thú.

Cả hai màn hình chuyển sang tối, báo hiệu họ đã tham gia một trận đấu. Sanemi đẩy người về vị trí ban đầu, lưng thẳng lên trong khi điều chỉnh tay trên bàn phím. Giyuu cũng làm tương tự, điều chỉnh con chuột vài lần trong lúc chờ trò chơi tải.

"Lần này để tôi làm xạ thủ được không? Lúc nào cậu cũng - " Một giọng nói lạ lớn cắt ngang Sanemi, điếc hết cả tai hai người.

"Tengen, đồ khốn! Đừng lấy mất nhân vật của tôi!" Giọng nói lạ lại mạnh mẽ vang lên, vang vọng tai Sanemi trong khi anh nhanh chóng chọn nhân vật của mình. Khi đã xác nhận xong, một giọng nói lớn khác lại vọng qua cuộc trò chuyện.

"Im đi, Kyojuro – Ê! Tôi không biết cậu là ai, cái 'không-phải-giyuu-hai-mươi-mốt' kia, nhưng nếu không trả nhân vật lại cho tôi, tôi sẽ đánh cậu," Giọng nói này còn lớn hơn giọng trước, tạo ra tiếng ồn khó chịu hơn nữa.

Giyuu khịt mũi, từ chối đổi nhân vật. "Ờ thì, tôi hoàn toàn không phải là Giyuu," cậu nói ngơ ngác. L đầu nhìn Sanemi, người đang cười.

"Cậu không mắc cười đâu,"

"Tôi nghĩ là có chứ,"

"Anh bạn, chọn nhân vật khác đi. Mọi người đang đợi cậu đấy," Sanemi xen vào, bắt đầu mất kiên nhẫn với người kia.

"Ồ, biến đi," người đó đáp trả, bấm vào một vài nhân vật khác trước khi chọn một cái.

"Tengen, kệ bọn họ đi. Chắc bọn họ chỉ là lũ nhóc 12 tuổi thôi," một giọng nói khác vang lên. Bao nhiêu người đang trong cuộc trò chuyện này vậy?

Sanemi cảm thấy gân trên trán mình nổi lên, tay siết chặt con chuột. "Ai bảo là tôi 12 tuổi vậy?" Anh gầm gừ, nghiến răng khi nghe tiếng cười đáp lại. "Đồ ngốc, bắt đầu trận đi,"

Giyuu nhanh chóng bắt đầu trận đấu, ngăn những kẻ lạ kia làm Sanemi tức giận thêm. Những người trong trò chơi không ngừng buông lời lăng mạ Sanemi bất cứ khi nào có cơ hội, đưa ra những lời nhận xét châm chọc và gọi anh bằng những biệt danh khó chịu. Đối với họ thì đây chỉ là vui đùa, nhưng Sanemi đang phát cáu với việc trở thành trò cười. Anh nhìn Giyuu vài lần, ghi nhận phản ứng của cậu đối với những lời chế giễu. Giyuu không có vẻ bị ảnh hưởng, chỉ đảo mắt vài lần nhưng không hề đáp trả.

Sanemi sẽ không bao giờ hiểu làm thế nào Giyuu lại có thể như vậy.

Trận đấu kết thúc, Sanemi hạ gục đối thủ cuối cùng, giúp đội chiến thắng. Một vài người khác trong trò chơi gửi 'gg' vào chat, nghĩa là 'good game'. Một trong những người lạ nói hai chữ quen thuộc trước khi ngắt kết nối, trong khi những người khác rời đi mà không nói lời nào.
"Đúng là lũ khốn," Sanemi nói.

"Có thể là vậy, nhưng cũng hơi buồn cười. Bọn họ có nhiều điều để nói trước khi chúng ta giúp họ thắng,"

"Đồ hèn,"

Giyuu bật cười. Cậu nhìn quanh phòng mình, chú ý đến những bộ quần áo rải rác khắp sàn nhà. Có lẽ cậu nên dọn dẹp sớm. Nhưng không quan tâm lắm, quay sang nhìn ra cửa sổ đối diện bàn làm việc. Cậu thấy mặt trời bắt đầu ló rạng và nghe thấy tiếng chim hót khẽ. Chết tiệt, đã sáng rồi sao?

"Sanemi." Cậu bắt đầu, đóng tab trò chơi trên máy tính.

"Sao cậu rời đi?" Sanemi hỏi.

"Đã gần 6 giờ sáng. Mặt trời đang lên rồi."

Sanemi quay ghế nhìn ra cửa sổ phía sau anh. Anh cười khẽ rồi quay lại với vẻ mặt uể oải. Giyuu có thể thấy sự thiếu ngủ đang ập đến, quan sát Sanemi dụi mắt vài lần trước khi đóng những tab còn mở trên máy tính.

"Cậu định đi ngủ à?" Anh lẩm bẩm, giọng trầm hơn vài nấc khi nhận ra thời gian đã trôi qua.

"Tôi vẫn sẽ ở lại cuộc gọi một chút nữa, rồi sẽ đi ngủ," Giyuu giải thích, cầm điện thoại và mở ứng dụng gọi video.

"Tôi gọi video nhé?"

Sanemi mất một lúc mới trả lời, nhìn chằm chằm vào khoảng không vài giây.

"Ừ, được,"

"Được rồi, gặp lại anh trong chốc lát nữa,"

"Ừ,"

Giyuu tắt cuộc gọi video trên máy tính, đóng tất cả các tab và tắt máy. Cậu nhìn màn hình một lúc, cảm nhận căn phòng trở nên tối hơn khi màn hình không còn hiển thị màu sáng. Sau khi máy tính đã tắt hoàn toàn, Giyuu nhanh chóng thay áo, bấm vào tên Sanemi trên ứng dụng gọi video trong khi vật lộn để mặc chiếc áo sạch.

Sanemi trả lời cuộc gọi sau vài tiếng chuông – tất cả những gì Giyuu nghe thấy chỉ là tiếng động lộn xộn.

"Anh có ở đó không?" Cậu hỏi, nhìn vào màn hình cho đến khi thấy mặt Sanemi xuất hiện ở góc trên.

"Ừ, đang thay đồ," anh nhanh chóng trả lời, lè lưỡi trước khi biến mất khỏi màn hình lần nữa.

Giyuu cười khúc khích, nhặt điện thoại lên từ giường và đi tắt đèn. Phòng cậu chìm vào bóng tối. Giyuu bật chiếc đèn bàn nhỏ trên tủ đầu giường, leo lên giường và quấn mình trong chăn. Cậu quay người nằm nghiêng, đặt tay lên gối bên cạnh và giữ điện thoại.

Vài phút trôi qua, Giyuu mỉm cười mỗi khi nghe Sanemi thầm thì "ôi" sau tiếng đập.

"Được rồi, tôi xong rồi," Sanemi cầm điện thoại lên, tắt đèn và nhảy lên giường.

"Tìm mãi mới thấy được cái áo này," anh tiếp tục, điều chỉnh góc điện thoại để Giyuu có thể nhìn thấy rõ hơn.

"Anh mặc áo nào vậy?"

"Cái áo xanh, cậu chọn cho tôi, nhớ không?"

"Ồ, tôi thích cái đó." Giọng Giyuu có chút tán tỉnh, cậu nhướng mày làm Sanemi khịt mũi.

"Ừ, tôi biết rồi. Im đi," Cả hai cùng cười, Sanemi thả một cái ngáp rồi nhắm mắt lại một lúc.

"Anh buồn ngủ à?"

"Không,"

"Thế sao lại nhắm mắt?"

"Tôi không nhắm. Chỉ là chớp mắt lâu thôi,"

Giyuu bật cười khúc khích, vùi mặt vào gối, cố gắng giữ im lặng. Sanemi nhìn Giyuu, thấy mái tóc của cậu buông xuống quanh khuôn mặt. Phần còn lại được búi lên thành một búi tóc lộn xộn trên đầu, vài sợi tóc rơi xuống. Cậu ấy trông thật xinh đẹp.

"Sanemi," Sanemi không bao giờ cảm thấy chán khi nghe tên mình được thốt ra từ miệng Giyuu.

"Khi nào chúng ta có thể gặp nhau?" Câu hỏi bị bỏ lửng trong chốc lát, Sanemi cố gắng tìm câu trả lời. Thành thật mà nói, Sanemi muốn gặp Giyuu. Dĩ nhiên anh muốn. Nhưng anh lo lắng. Nếu anh không như những gì Giyuu mong đợi thì sao? Nếu anh làm cậu ấy sợ vì cách cư xử kỳ lạ khi cảm thấy lúng túng thì sao? Trường hợp xấu nhất là họ sẽ không thích nhau nhiều như trước nữa.

Điều này khiến bụng Sanemi quặn thắt, xoay vòng trong những suy nghĩ khác nhau. Nhưng, anh thực sự muốn gặp Giyuu.

"Gặp à? Ừm, tôi không biết. Xe của tôi vẫn bị hỏng mà," anh trả lời, cố đẩy những lo lắng ra khỏi đầu.

"Thế thì sửa đi," Giyuu nói, môi cậu khẽ chu lên nhìn Sanemi.

"Cậu trả tiền à? Tôi không có tiền," Sanemi chỉ biết cười, cảm thấy có lỗi vì đã trì hoãn việc này lâu như vậy.

"Nếu anh không muốn, thì cứ nói. Tôi sẽ không giận đâu,"

"Gì cơ?" Sanemi nhìn Giyuu, mắt anh hơi mở to khi thấy Giyuu xoay người trên giường.

"Có vẻ như anh cố lảng tránh. Chúng ta đã nói về chuyện này rồi," giọng cậu hơi vỡ, tín hiệu điện thoại của Sanemi bị mất một lúc. Anh cảm thấy tim mình như bị kéo mạnh, thấy Giyuu tránh ánh mắt của mình qua màn hình.

"Không – tôi, ừm. Tôi muốn gặp cậu, tất nhiên là tôi muốn,"

"Nhưng?"

"Nhưng," Sanemi hít một hơi sâu, thở ra qua tiếng thở dài.

"Nhưng, tôi hơi khác ở ngoài đời. Nhỡ cậu thấy tôi kỳ lạ thì sao?" Một khoảng im lặng kéo dài, mỗi giây trôi qua như khiến tâm trí Sanemi dày đặc những kịch bản. Cậu ấy có thấy mình kỳ quặc không?
Giyuu cười.

Cậu cười lớn hơn bình thường, vẫn cố bịt miệng lại để che tiếng cười.

"Kỳ lạ? Tôi đã thấy anh kỳ lạ rồi mà! Nhưng tôi không ghét điều đó, và tôi cũng không muốn anh thay đổi nó," Giyuu nói, khiến mặt Sanemi tái đi.

"Sao anh lại ngạc nhiên vậy. Chúng ta đều hơi kỳ quặc mà, đó là lý do tôi thích anh. Tôi có thể là chính mình khi ở bên anh, và chúng ta rất hợp nhau." Nói Sanemi đang ngạc nhiên là còn quá ít, khi biết rằng có người cảm thấy thoải mái đến vậy lúc ở bên anh.

"Thật sao?"

"Đúng vậy, đồ ngốc. Giờ thì khi nào chúng ta gặp nhau?"

Sanemi nghẹn lời, cảm nhận nỗi lo dần tan biến từng chút một. Anh nhìn quanh một chút, quá xấu hổ để đối diện với Giyuu trước khi trả lời.

"Tôi đang kẹt tiền, nên không biết khi nào có thể sửa xe, nhưng tôi sẽ cố tìm cách," Câu trả lời không phải điều Giyuu mong đợi, nhưng ít nhất cũng không phải là 'không'. Vậy nên cậu chấp nhận.

"Được rồi, báo tôi biết khi nào anh sửa được nhé,"

"Ừ, tôi sẽ làm vậy,"

Giyuu mỉm cười, làm má Sanemi đỏ ửng khi anh nhìn cậu nhắm mắt một lát. "Cậu nên ngủ đi," anh nói. Giyuu nhanh chóng phản đối.

"Không,"

"Thế thì tôi đi ngủ. Tôi sẽ gọi cậu vào buổi sáng nhé?" Giyuu phớt lờ Sanemi, chỉ chăm chăm nhìn anh với đôi mắt xanh thẳm.

"Đừng phớt lờ tôi," Sanemi gắt lên, nắm chặt điện thoại hơn khi Giyuu không trả lời. "Được rồi, tôi đi đây, tạm biệt,"

"Khoan, không. Xin lỗi anh," Giyuu vội nói, mỉm cười trước vẻ mặt nhíu lại của Sanemi.

"Vậy thì đừng có phớt lờ tôi nữa, đồ khốn,"

"Đừng gọi tôi là đồ khốn,"

"Được, vậy là đồ ngốc,"

"Tôi không biết cái nào tốt hơn nữa,

"Cái gì? Cậu bệnh à?"

Giyuu nghẹn thở với câu nói đó, che mặt lại vì xấu hổ. Cậu có thể nghe thấy Sanemi cười khúc khích với trò đùa của mình, trong khi cậu đang xoay người trên giường. Ý nghĩ về việc tiến xa hơn với Sanemi đã nhiều lần lướt qua tâm trí Giyuu, tự hỏi tình huống đó sẽ diễn ra thế nào. Đó là điều mà Giyuu sẽ tìm cách, nhưng chưa phải bây giờ. Họ vẫn chưa sẵn sàng để trở nên thân mật đến vậy.

"Không! Ngay cả khi tôi nói tôi có sở thích bệnh hoạn nào đó, điều đó cũng sẽ không ngăn anh lại! Nó sẽ khuyến anh trêu nhiều hơn nữa...," Sanemi lại cười phá lên, quay đầu sang một bên khi anh cười. Giyuu không thể không để một tiếng cười nhỏ thoát ra, ngắm nhìn góc nghiêng đẹp trai của Sanemi.

"Cậu đúng là biết tôi quá mà,"

"Tôi đã quá hiểu anh,"

Họ cười thêm một chút nữa, nói chuyện vài phút trước khi Sanemi quyết định đi ngủ. Anh phải dỗ dành, thuyết phục một lúc, Giyuu cũng mè nheo đồng ý và nói lời tạm biệt.

tbc.

nếu ổn hãy laik và cmt để tiếp thêm động lực cho mình nhé 🌹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro