Oneshot (r18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giyuu là một người thích mọi thứ ở mức độ vừa phải. Nói đơn giản là khi anh bị đặt vào tình huống quá cực đoan - về vị giác, ánh sáng, nhiệt độ, âm thanh - anh sẽ không thấy thoải mái.

Hôm nay, đặc biệt là, anh biết rằng mình sẽ phải chịu đựng, và chịu đựng nặng nề. Đây là đỉnh điểm của mùa hè.

Những ngày dài, mặt trời rực rỡ, và khi đêm xuống, không khí nặng nề với độ ẩm và tiếng ve kêu râm ran. Anh thà bỏ qua cả mùa này nếu có thể.

Thật không may, anh không phải là một vị thần hay quỷ có thể thay đổi các yếu tố theo ý muốn. Anh chỉ là một thợ săn quỷ bình thường phải tuân theo mệnh lệnh. Mệnh lệnh mới nhất được Chúa công Oyakata giao cho anh, đây không phải là một nhiệm vụ dễ chịu vì nhiều lý do—

Thứ nhất, đó là mùa hè. Chúng ta đã giải thích tại sao anh ghét nó.

Thứ hai, đó là một lễ hội. Với rất nhiều người. Chúng ta có lẽ không cần giải thích tại sao Giyuu không thích một nơi như vậy, mặc dù Kochou chắc chắn sẽ có nhiều lời bình luận đâm chọt về chủ đề này.

Và thứ ba—
"Cái quái gì mà mày đang mặc vậy, thằng ngốc?"
Người này.

Giyuu cau mày nhìn Shinazugawa Sanemi và sự tương phản rõ rệt của trang phục của họ.
"Tôi đang mặc đồng phục," anh chỉ ra, sau khi tự xác nhận sự thật. Anh tự hỏi liệu mắt của Shinazugawa có bị vấn đề gì không.

Đôi mắt của người kia có một sự kết hợp đáng lo ngại giữa sự co giật tức giận và lồi ra vì tức giận.
"Tao thấy rõ mày đang mặc cái đồng phục khốn kiếp của mày, Tomioka, tao không bị mù. Điều tao không hiểu là, tại sao mày lại mặc như vậy?"

Cả hai đang ở trong thị trấn nơi một con quỷ được cho là đang ẩn nấp và săn lùng trẻ em và những người từ xa đến. Dựa trên các báo cáo, họ có thể đang đối mặt với một con quỷ mạnh mẽ với nhiều tay sai - có thể thậm chí là một trong những Quỷ Hạ Huyền.

Chúa công Oyakata đã gửi họ đến đây hôm nay đặc biệt vì lễ hội đảm bảo sẽ có nhiều người đến. Chỉ một sai lầm và họ có thể chứng kiến cả lễ hội biến thành bữa tiệc máu của quỷ.

Vì vậy, Giyuu trả lời, "Chúng ta đang trong nhiệm vụ."
Anh nhìn Shinazugawa một lần nữa với vẻ cau mày. "Hả."

Shinazugawa không mặc đồng phục của Đội Sát Quỷ, với kiểu thiết kế không có cúc áo phía trước. Thay vào đó, hắn mặc một chiếc yukata màu xanh nhạt với một chiếc haori màu xanh đậm, phô trương một cách khó chịu thân hình đầy sẹo của mình cho thế giới thấy.

Thành thật mà nói, nhìn hắn mặc như một người dân thường khiến Giyuu cảm thấy hơi mất phương hướng. Không phải là anh không nhận ra hắn trong bộ quần áo này - không có cách nào anh không nhận ra đôi mắt hoang dã và mái tóc trắng hoang dã, cơ bắp rắn chắc và tất cả những vết sẹo đó. Chỉ là một Shinazugawa trông như thể hắn thực sự sẽ làm những việc bình thường với những người bình thường dường như… không thực.

"Tao không muốn biết cái quái gì mà mày đang nghĩ," người cao hơn châm chọc, phá vỡ dòng suy nghĩ của Giyuu. Ồ, anh đã nhìn hắn lâu đến vậy sao?
"Mày phải là một thằng ngu nếu nghĩ rằng những con quỷ đó sẽ ra mặt khi mày ăn mặc như thể mày sẵn sàng giết ai đó trong một cái lễ hội khốn kiếp!"

Mặc dù thực tế rằng haori của anh có một thiết kế khá lạ lùng, nhưng anh không nghĩ rằng nó đến mức kỳ quái. Tuy nhiên, bây giờ khi hắn nhắc đến, một số người đi ngang qua đang nhìn anh, haori của anh, bộ đồng phục dài tay và thanh kiếm bên hông với vẻ mặt e ngại rõ ràng.

"Hơn nữa, mày đang đổ mồ hôi như một con lợn," Shinazugawa nói với vẻ mặt khinh bỉ. "Nếu mày ngã quỵ vì nóng, đừng có mong tao giúp mày."

Mặc dù đồng phục được thiết kế để nhẹ và bền, nhưng nó chắc chắn không phù hợp với độ ẩm, cũng như với cơ địa của Giyuu. Vậy nên có lẽ hắn nói đúng.

Một vấn đề rõ ràng, tuy nhiên: "Tôi không mang theo cái gì khác."

Shinazugawa vỗ một bàn tay đầy sẹo lên mặt mình. "Tại sao Chúa công Oyakata lại giao cho tao thằng ngốc này chứ? Này, lại đây--"

May mắn thay, quán trọ hoa tử đằng mà họ đang ở gần ngay đó. Giyuu lặng lẽ theo sau Shinazugawa về phòng của họ. Sau một lúc lục lọi và lầm bầm chửi thề, người kia ném một bộ yukata gấp sẵn về phía anh. Giyuu bắt được nó bằng mặt trước khi bắt được bằng tay.

Giyuu cau mày, đặc biệt là khi Shinazugawa cười khúc khích như thể hắn cố ý làm vậy. Dù vậy, anh vẫn nói "Cảm ơn."

Điều đó ngay lập tức làm cho nét mặt của người kia trở nên khó chịu. "Mau mặc vào đi. Trời đang tối dần rồi."

Giyuu nghe lời. Anh đi qua phòng, đặt thanh kiếm xuống, gấp chiếc haori đặc trưng của mình với sự tôn kính mà nó xứng đáng. Anh nghe thấy tiếng Shinazugawa tặc lưỡi ở đâu đó phía sau mình, nhưng điều này không có gì mới.

Hắn thường tạo ra nhiều tiếng động khó chịu khi Giyuu làm những việc bình thường. Anh không biết mình đã làm gì để khiến hắn khó chịu, nhưng Giyuu hy vọng rằng mình sẽ tìm ra câu trả lời sớm thôi.

Anh mở cúc áo trên đồng phục, chiếc áo sơ mi trắng bên trong, và cả quần của mình. Ngay khi làn da trần được phơi bày ra không khí, anh lập tức cảm thấy mát mẻ hơn và dễ thở hơn. Anh dành một vài phút để lau khô mồ hôi trên da bằng khăn vải.

Anh đã mong đợi Shinazugawa lại làm một tiếng động khó chịu nữa ở phía sau, nhưng thay vào đó anh nghe thấy hắn nín thở.
Lạ thật.

Giyuu bỏ qua điều này vì anh đang bận rộn với bộ yukata dự phòng của Shinazugawa - nó quá rộng so với anh. Dù cả hai có chiều cao gần như tương đồng, nhưng họ có vóc dáng khác nhau, với Giyuu thiên về phía mảnh khảnh hơn. Nhưng anh không nhận ra sự khác biệt về kích thước của họ cho đến khi anh thấy chiếc yukata màu xanh đậm này phô bày quá nhiều phần ngực và liên tục để lộ vai của mình. Thôi thì ít ra nó cũng không tệ như thể nếu đó là quần áo của Uzui hay Himejima cho mượn.

Nhưng cuối cùng, Giyuu cũng xoay sở được. Anh có thể giấu thanh kiếm ở sau lưng và che nó bằng một chiếc haori khác. Bây giờ, anh trông không quá nổi bật và cảm thấy mát mẻ hơn nhiều. Anh sẽ tìm cách giải quyết vấn đề lộ da thịt quá mức này sau.

Giyuu chỉnh lại mình và nói với Shinazugawa, "Xin lỗi vì đã để cậu đợi. Tôi đã sẵn sàng rồi."

"Mất đủ thời gian rồi đấy." Mặt Shinazugawa, vì lý do nào đó, đỏ ửng lên. Có lẽ trời ẩm hơn anh nghĩ. "Dù sao, chúng ta đi thôi."

Khi họ đến thị trấn, lễ hội đã bắt đầu. Nhìn quanh nhanh chóng và xác nhận rằng chưa có ai bị giết hoặc bắt cóc. Một cái nhìn nhanh khác cho thấy rằng họ không gây chú ý. Cái nhìn cuối cùng cho thấy rằng nhiệm vụ này sẽ không đơn giản chút nào.

"Quá nhiều người ở đây, chết tiệt," Shinazugawa càu nhàu. Một màn múa rồng đang bắt đầu ở giữa phố. Mọi người mặc đủ loại trang phục sặc sỡ, cả trang phục Nhật Bản lẫn phương Tây, đang chen chúc xung quanh họ. Nóng, ẩm, ngột ngạt. Không khí mùa hè và đám đông ấm áp ép sát họ.
Ai đó đẩy Giyuu từ phía sau. Chắc là vô tình. Những chuyện này thường xảy ra ở những nơi đông người như thế này. Anh không nên mất bình tĩnh, nhưng anh thực sự ghét bị lạc vào đám đông.

"Này, coi chừng!"

Anh ngã nhào như một tấm ván ngay vào thân hình rắn chắc bên cạnh. Trước khi anh kịp nhận ra, một cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy anh, giữ anh lại khi anh nhìn chằm chằm vào những vết sẹo quen thuộc từ rất gần.

Chết thật, Giyuu nghĩ, khi nhận ra rằng mũi của mình đang chạm ngay giữa ngực của Shinazugawa.

Anh biết rằng nếu anh ngước lên, anh sẽ không thoải mái với bất kỳ biểu cảm khó chịu nào mà người kia có. Dù vậy, anh vẫn cố gắng làm điều đó, chỉ để nhanh chóng xin lỗi và tranh cãi qua đi. Và để họ có thể tập trung vào vấn đề quan trọng trước mắt, đó là giết quỷ.

À thì... hắn đang nhìn anh với một biểu cảm, nhưng không phải như những gì Giyuu mong đợi.

Shinazugawa đang nhìn xuống anh, từ khuôn mặt, đôi mắt, xuống phần xương quai xanh và ngực hở, đến nơi mà hai bên của chiếc yukata gặp nhau ngay phía trên những đường nét của cơ thể, những mảnh da hở ra bởi chiếc áo lỏng lẻo. Vì lý do nào đó, khuôn mặt của hắn đỏ ửng lên và ở khoảng cách này Giyuu có thể cảm nhận được hơi nóng khó chịu tỏa ra từ làn da của Shinazugawa.

Gã này đang quá nhiệt. Giyuu nhìn lên hắn với vẻ lo lắng. "Cảm ơn vì đã đỡ tôi. Nhưng cậu có ổn không?"

"Khốn kiếp--mày đang hỏi tao hả?! Chính mày là thằng vụng về suýt ngã lộn nhào mà!"

Vậy thì, hắn chắc là ổn.

Giyuu thở phào nhẹ nhõm và điều chỉnh lại chiếc yukata bị xô lệch tốt nhất có thể. Ồn ào thật, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy họ, vì vậy anh phải nghiêng người gần lại Shinazugawa để nói về nhiệm vụ một cách tự do hơn.

"Chúng ta nên tách ra để tìm chúng. Nếu chúng tấn công, thì sẽ là sớm thôi."

Anh không bỏ lỡ cách mà đôi mắt to tròn của Shinazugawa càng mở rộng hơn khi anh sửa sang lại mình. Giyuu lo lắng - liệu anh có làm hỏng quần áo của người kia quá sớm không? Dù đó là gì, chắc chắn nó không phải là ưu tiên hàng đầu ngay lúc này. Nếu Shinazugawa mắng anh về điều đó--

"Hiểu rồi," Shinazugawa thì thầm vào tai anh, giọng khàn khàn của hắn rung lên từ một ngực trần sang ngực trần khác. Giyuu cố hiểu những gì hắn nói qua một cảm xúc kỳ lạ.
"Ở đây nhé. Tao sẽ đi về phía Bắc. Khi lũ khốn đó xuất hiện--"

Mùi tanh tưởi của Huyết Quỷ Thuật tràn vào mũi họ, làm nuốt lại những lời định nói.
Họ nhìn nhau đầy khẩn trương. Không cần nói thêm lời nào, họ lao qua đám đông và vào con hẻm nơi mùi máu mạnh nhất.

Trận chiến không kéo dài lâu, nhưng lâu hơn nhiều so với dự đoán. Con quỷ không phải là Hạ Huyền như họ đã nghĩ, mà là một con quỷ từng là thành viên của Thượng Huyền. Dù không còn giữ được sức mạnh ban đầu, nhưng vẫn rất mạnh và có một nhóm quỷ đồng minh của riêng mình, những kẻ mơ ước trở thành Thượng Huyền. Chúng có sở thích giết những đứa trẻ lạc và du khách, những người có thể dễ dàng bị lạc trong những tình huống như thế này và không bao giờ được tìm thấy. Giyuu và Shinazugawa đã tiêu diệt chúng, nhưng không hề dễ dàng.

Cuối cùng, Shinazugawa bị thương nặng và làm cho tất cả lũ quỷ say khướt. Giyuu cũng bị thương và làm hỏng chiếc yukata của Shinazugawa.

Cả hai không chết sau khi chặt đầu lũ quỷ và báo cáo cho con quạ. Khi con quạ bay về phía dinh thự Ubuyashiki, cả hai đều ngã xuống chiếu tatami trong phòng của họ, kiệt sức, hốc hác và nồng nặc mùi sắt.

“Mày trông như đồ bỏ đi vậy,” Shinazugawa nói, nhổ máu ra khỏi miệng. Bộ yukata của hắn bị xô lệch và rách ở nhiều chỗ. Phần lớn ngực hắn, với những vết thương mới, lộ ra. Hắn nói nghe thật mỉa mai, Giyuu nghĩ trong sự bực bội.

Nhưng sau đó anh nhìn lại bản thân mình. Thật không may, Shinazugawa nói đúng. Anh cũng không ở trong trạng thái tốt nhất.

Tệ hơn nữa, bộ yukata mà anh mượn trông tệ, rất tệ. Rõ ràng, những bộ quần áo đơn giản này không bền như đồng phục của họ và không chịu được cuộc chiến. Có một vết rách ở phía trước và hai bên, và những vệt máu, cả máu người lẫn máu quỷ, vương vãi khắp nơi. Vai của anh lộ ra từ một ống tay áo bị rách, không còn cách nào để điều chỉnh lại khiến anh trông bớt nhếch nhác.

Anh thở dài. Anh có thể đoán rằng Shinazugawa sẽ không để yên cho anh về chuyện này. “Xin lỗi. Tôi sẽ sửa nó khi chúng ta về.”

Shinazugawa dịch chuyển từ vị trí trên sàn. “Mày biết may vá à? Mày là vợ của ai hả?”

Anh không phải là vợ của ai cả, nhưng Giyuu biết cách làm. Anh đã tự làm chiếc haori của mình, sau cùng. Anh chỉ cần một cây kim và một ít chỉ. Tay anh vẫn ổn định ngay cả sau trận đánh. Việc sửa chiếc yukata bị dính máu của Shinazugawa sẽ không thành vấn đề.

Những vết sẹo, ngực, một cơ thể rắn chắc. Đột nhiên đó là tất cả những gì anh thấy. Khi anh ngước lên, Shinazugawa nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt kỳ lạ đó một lần nữa—mặt hồng hào, đỏ rực vì thứ gì đó khác hơn là cái nóng mùa hè, nhưng tự tin. Có mục đích.

Giyuu mở miệng. “Tôi có thể sửa nó—” anh bắt đầu, nhưng lời nói không thành tiếng bởi vì môi, lưỡi và hơi thở của Shinazugawa va vào và hòa quyện với môi anh. Khi Giyuu thở hổn hển, miệng anh bất chợt tràn ngập vị của hắn và hơi nóng của hắn cùng với máu hiếm, một sự tinh tế mà vị giác của anh hiểu dù không muốn.

Ở một thời điểm nào đó, đầu anh gục xuống chiếu tatami. Bộ yukata lỏng lẻo trên người anh lại lỏng hơn nữa. Giyuu hoảng hốt nhận ra rằng Shinazugawa đang thực sự xé nát bộ quần áo đó.

Anh cố dừng bàn tay lớn đầy sẹo bằng tay mình và nhìn thẳng vào mắt hắn, sốc trước sự thèm khát anh thấy trong đó. “Shinazugawa— cậu đang làm hỏng quần áo của mình,” anh lắp bắp, vì anh không biết phải nói gì khác.

Shinazugawa nhìn anh kinh ngạc trước khi hắn bật lưỡi đầy bực bội. “Đồ ngốc. Tao đang nói rằng mày trông đẹp khi mặc đồ của tao. Trừ khi mày muốn tao dừng lại?”

Người kia tự nhấc mình lên, tạo một khoảng cách đáng kể. Cuối cùng cũng có chỗ cho Giyuu thở hắt vào phổi, để dọn sạch sự mờ mịt đột ngột trong đầu.

Tuy nhiên, khi anh nhìn vào mắt Shinazugawa, cảm giác căng thẳng, mùi máu, và cái bóng mà hắn đổ lên người anh khiến Giyuu, một cách bất ngờ, cảm thấy rằng hắn đang ở quá xa.

“Tôi không muốn cậu dừng lại,” anh lẩm bẩm, trước khi kịp ngăn mình.

Có một giây mà mắt Shinazugawa trông có vẻ nhẹ nhõm, điều này lạ với Giyuu vì khi nào hắn đủ quan tâm để nói rằng anh trông đẹp? Và để hôn anh và chạm vào anh và… những việc khác? Chẳng phải Shinazugawa ghét tận ruột gan anh sao?

Một nụ cười ranh mãnh thay thế tất cả những điều đó quá nhanh, khiến tim Giyuu lỡ một nhịp. “Tốt. Thế thì đừng làm hỏng chuyện này bằng cách mở mồm ra.”

Giyuu cố gắng hết sức, nhưng khó mà không rên lên khi Shinazugawa thì thầm bên tai anh, cắn mạnh vào bên cổ anh và gần như nuốt chửng anh ngay tại đó. Một tay anh tháo đuôi tóc của Giyuu, để tóc anh rơi xuống vai thành từng lọn, trong khi tay còn lại lướt vào bên trong lớp quần áo của anh.

“Nhìn mày kìa, thằng nhóc đẹp mã,” Shinazugawa thì thầm với vẻ tán thưởng bên làn da anh. “Mày trông như một con búp bê.”

Không chỉ là miệng của Shinazugawa gây khó chịu, đôi tay của hắn cũng đang lang thang khắp nơi trên làn da của Giyuu, vốn bị che bởi những mảnh tả tơi của bộ yukata, mà thực sự là không nhiều. Anh tự hỏi tại sao các cảm giác của mình lại đột nhiên nhạy bén như vậy; anh chắc chắn rằng không chỉ có các đầu ngón tay thô ráp đang lướt qua và nhấn mạnh vào làn da của mình, gây hỗn loạn với những vết xước và bầm dập trên đường đi.

Một âm thanh mà Giyuu không bao giờ nghĩ rằng mình có thể tạo ra thoát ra khỏi cổ họng, đúng lúc Shinazugawa cuộn tay quanh lưng dưới của anh để nắm lấy mông anh và mạnh mẽ ma sát lên anh.

Cái quái gì vậy? Anh nghĩ trong sự hoảng hốt nhẹ, cắn môi dưới. Chết tiệt, anh không thể nhìn thẳng vào mắt Shinazugawa sau chuyện đó, hắn sẽ chế nhạo anh cả ngày mất—

“Khốn kiếp, Tomioka.” Anh nghe thấy âm thanh tuyệt vọng ẩn giấu trong tiếng càu nhàu của Shinazugawa khi hắn tiếp tục nghiền chặt hai người họ lại với nhau, không ngừng cho đến khi Giyuu phát ra âm thanh đó một lần nữa.
“Mày làm cái quái gì với tao, với khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói đẹp của mày—”

Giyuu muốn nói rằng anh không cố ý làm bất cứ điều gì với Shinazugawa, nhưng anh không thể nói được gì nhiều, đặc biệt là khi Shinazugawa đưa tay vào bên dưới quần lót của Giyuu. "A... Shina-"

Ánh mắt của Shinazugawa trở nên chiếm hữu khi hắn cầm lấy dương vật của Giyuu và vuốt ve chiều dài của nó. Anh không nên cảm thấy tốt như vậy, chỉ là một bàn tay chỉ là một bàn tay, dù cho tay của Shinazugawa lớn hơn và thô ráp hơn, nhưng cảm giác khác biệt, mãnh liệt hơn khi hắn làm vậy so với khi Giyuu tự làm vì cần thiết. Anh cảm thấy xấu hổ vì tiếng thở gấp thoát ra khỏi miệng và cách lưng anh cong lên khi bị chạm vào, và cách tay anh đột ngột tìm kiếm trên bộ yukata rách nát của Shinazugawa.

Một phần ngớ ngẩn trong đầu anh nghĩ, khi anh xé quần áo của Shinazugawa và ngấu nghiến ngắm nhìn cơ thể, những vết sẹo, sự cứng rắn của hắn—*Ngày mai mình sẽ có rất nhiều quần áo để vá lại.*

Nhưng điều đó đáng giá. Anh nghiêng người tới, khao khát cảm nhận da thịt tiếp xúc với nhau. Anh vươn tay tới dương vật của Shinazugawa, cứng và to như đá, và cố gắng vuốt ve một cách đầy khoái cảm.

“Chết t--” Shinazugawa nguyền rủa, hoặc ít nhất là cố gắng, vì Giyuu nghiêng người tới hôn hắn trên miệng đang chảy máu. Nhiệt lượng lan tỏa trong bụng anh khi hai dương vật chạm nhau, càng mãnh liệt hơn khi Shinazugawa dùng tay lớn của mình để vuốt ve cả hai cùng một lúc.

“Ôi, thật tuyệt,” Giyuu thì thầm bên miệng hắn. Anh nhận được một cú cắn trên môi dưới của mình, sắc và đau, nhưng không đủ để đánh gục anh khỏi cơn mê muội. 

“Shinazugawa, tôi--”
“Phải không?” Hắn cười khúc khích, cắn vào cổ anh lần nữa. “Mày muốn xuất tinh như thế này à, Tomioka?”

Một nửa trong anh đang van xin nhiều hơn, nhưng đó không phải là điều Giyuu muốn. “Không... Bên trong--”

Shinazugawa dừng lại, đôi mắt mở to và hoàn toàn hoang dại. “Mày muốn--”

“Cậu, ở bên trong tôi... mông tôi,” Giyuu lẩm bẩm xấu hổ khi Shinazugawa tiếp tục nhìn anh với vẻ đầy kinh ngạc. Có lẽ anh chưa nói rõ điều mình muốn, nhưng--
Shinazugawa lại trùm lên người anh, nguy hiểm hơn bao giờ hết.
“Vậy à? Mày đang ra lệnh cho tao à, Tomioka?”

Hắn ghì chặt cổ tay của Giyuu xuống tatami và ghì chặt phần còn lại của cơ thể anh bằng chính cơ thể của mình.

“Không... Tôi chỉ đang nói điều mình muốn,” anh thì thầm yếu ớt.

Shinazugawa gầm gừ khi hắn hôn nhẹ lên miệng, hàm, cổ, xương đòn của anh. “Và mày muốn cái quái gì, nói tao nghe--”

“Tôi vừa nói rồi,” Giyuu nói, tức giận và xấu hổ khi chính mình. “Tôi muốn xuất tinh khi cậu ở bên trong mông tôi...a--”

Shinazugawa đã cắn nhẹ vào núm vú của anh với tiếng gầm gừ thắc mắc. “Chỉ mình mày thôi? Còn tao thì sao, Tomioka?”

Giyuu rên rỉ khi Shinazugawa mút lấy một trong những núm vú của anh và vuốt ve dương vật của anh bằng tay còn lại. “Tôi...tôi muốn cậu xuất tinh bên trong... lấp đầy tôi bằng tinh dịch của cậu--”

“*Chết tiệt thật,*”

Shinazugawa gầm gừ, rung động của giọng nói thô ráp của anh lan tỏa khắp cơ thể Giyuu. “Dầu đâu rồi--”

Có một chai dầu ở đâu đó bên cạnh xà phòng, khăn tắm, và quần áo sạch mà nhân viên khách sạn để lại cho họ sau khi tắm, vì cả hai đều quá bẩn. Và, họ càng lúc càng bẩn hơn. Giyuu nhìn với chút thích thú khi Shinazugawa vội vã tìm chai dầu và làm đổ các thứ khác trong bộ.

Hắn không làm vỡ thứ gì. Shinazugawa bôi dầu lên các ngón tay của mình. Dưới ánh đèn, Giyuu nhìn thấy các ngón tay của hắn dày như thế nào. Chưa từng có ai làm điều này cho anh trước đây, anh tự hỏi liệu mình có nên—

“Lo lắng sao, Tomioka?”

Shinazugawa hỏi khi hắn uốn cong đùi của người con trai kia về phía thân mình. Ôi, ngay cả đầu ngón tay của hắn cũng lớn hơn của Giyuu, anh cảm nhận được sự khác biệt khi hắn chạm vào viền và làm anh rên rỉ.
“Mày là người muốn điều này, nhưng mày có thể thay đổi ý định.”

Dù vậy, Giyuu lắc đầu. “Không... Tôi muốn điều này. Tôi muốn c...”

Một ngón tay lách qua khe thịt. Đó là một cú sốc, và cần chút thời gian để Giyuu thả lỏng, nhưng cảm giác rất tốt. Ngón tay của Shinazugawa bên trong anh cảm giác rất tốt.

“Chết tiệt... mày cần thả lỏng thêm chút nữa,” Shinazugawa lẩm bẩm. “Ừ... đúng rồi. Tốt lắm, Tomioka, tốt lắm--”

Những lời đó dường như tiếp thêm năng lượng cho anh theo cách khác. Cũng như ngón tay thứ hai mà Shinazugawa đẩy vào anh, uốn cong vào điểm ngọt mà anh không thể với tới một mình. Và ngón tay thứ ba, và bàn tay còn lại của Shinazugawa bao quanh dương vật của Giyuu. Chẳng mấy chốc, Giyuu đang thở gấp và rên rỉ, đầu óc mơ màng, van xin Shinazugawa làm gì đó, làm thêm nữa.

Shinazugawa vẫn đang làm chậm rãi theo cách của hắn. "Nhìn mày kìa, xinh đẹp, dâm đãng và đầy khao khát,"

Shinazugawa nói với sự hài lòng bệnh hoạn. "Mày muốn dương vật của tao bên trong mày đến thế sao?"

"Đúng vậy...a," Giyuu nói. Anh không thể nói gì khác. "Shinazugawa, làm ơn, đâm tôi đi!"

Shinazugawa chửi thề. Giyuu xấu hổ vì tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng khi ngón tay bị rút ra khỏi anh, nhưng anh không rên rỉ lâu vì Shinazugawa đang bôi dầu lên dương vật của mình và căn chỉnh hắn trước lối vào của Giyuu trước khi anh có thể nói thêm một lời nào.

Giyuu nín thở khi cảm nhận đầu dương vật của Shinazugawa đẩy vào, từng chút từng chút một, tiếng da trơn trượt cọ xát nhau nghe thật bẩn thỉu.

Cảm giác được lấp đầy, được lấp đầy bởi Shinazugawa, thật tuyệt vời. Giyuu hít thở sâu khi Shinazugawa đã chôn vùi mình vào đến tận gốc.

Shinazugawa cũng cần một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh khi đã ở đó.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Giyuu cần hắn di chuyển. “Shinazu--a!”

Rõ ràng, hắn không cần phải được nhắc nhở dù chỉ một lần. Trước khi Giyuu có thể nói ra một lời nào, anh đã không thở nổi và bị Shinazugawa đâm mạnh vào tatami, tốc độ nhanh và gần như tàn nhẫn. Khoái cảm đến quá nhanh, Giyuu không còn đủ không gian trong đầu để suy nghĩ, để thở--

“Tomioka, chết tiệt, mày chặt quá, lỗ của mày như đang hút dương vật của tao vào, chết tiệt, điều này quá tuyệt.” Anh thở hổn hển khi Shinazugawa cúi xuống cắn vào một mảng thịt trên vai anh và hút da ở đó. “Và tao đã nghĩ mày là người lạnh lùng, chết tiệt, tao lẽ ra phải đâm mày từ lâu rồi--”

Tại sao ai đó lại nghĩ như vậy? Giyuu gần như cảm thấy bị xúc phạm. Anh cũng có những nhu cầu như bất kỳ người đàn ông nào khác. Nếu Shinazugawa đã phát hiện ra điều này sớm hơn, họ đã có thể làm điều này sớm hơn không?

A, nhưng bây giờ không phải là lúc để phàn nàn về điều đó, vì Giyuu chỉ có thể đồng ý với những lời lẩm bẩm điên cuồng của Shinazugawa phía trên anh. Chết tiệt, cảm giác này quá tuyệt, họ nên làm tình nhiều hơn, họ nên làm tình mọi lúc. Dương vật của Shinazugawa cảm giác thật tuyệt trong lỗ nhỏ của Giyuu, và đầu óc Giyuu như tan chảy mỗi khi nó chạm vào điểm G bên trong anh, mỗi khi cổ tay hắn xoay để nắm lấy dương vật của anh--

Anh xuất tinh trước khi kịp nói bất cứ điều gì--những giọt tinh trắng đục và dày đặc bắn và làm bẩn phần thân và bụng của anh vốn đã dơ. Không lâu sau đó, Shinazugawa cũng rên rỉ phía trên anh, nhịp điệu loạn xạ, lấp đầy anh bằng hơi ấm.

“A,” Giyuu nói một cách vô dụng. Từ khi nào việc hít thở lại trở nên khó khăn như vậy? Shinazugawa cũng đang thở hổn hển, hít những hơi thở gấp gáp phía trên anh trước khi rút ra khỏi anh. Giyuu cảm nhận được tinh dịch của tràn ra trên tatami khi hắn làm vậy.

Ôi. Họ sẽ phải dọn dẹp đống đó.

“Đừng nghĩ về những thứ ngu ngốc ngay bây giờ,”

Shinazugawa càu nhàu khi hắn sụp xuống bên cạnh anh.

“Không phải là sau khi tao vừa phá tan đầu óc mày đâu.”

“… Tôi không nghĩ vậy.” Giọng anh vẫn còn thở gấp khi anh lăn sang bên cạnh Shinazugawa và nhìn hắn trong mắt. “Và... cậu đã làm vậy. Vậy nên, cảm ơn cậu vì điều đó.”

Shinazugawa nhìn anh với vẻ không thể tin được. “Tất nhiên mày sẽ nói điều gì đó ngu ngốc sau một cuộc làm tình tốt, Tomioka. Đây là lý do tại sao tao không thể chịu đựng mày, đồ khốn.”

Giọng của hắn không có sự gay gắt như thường lệ. Giyuu khá chắc chắn vào lúc này rằng anh không bị ghét--ít nhất là không bởi Shinazugawa, không như anh từng lo sợ trước đây. “Tôi biết, Shinazugawa.”

Shinazugawa tặc lưỡi.
“Tôi nghĩ cậu lẽ ra nên đâm tôi từ lâu rồi, cũng vậy.”

Người đàn ông kia nghẹn ngào, và Giyuu tự cho phép mình một nụ cười hài lòng nhỏ khi anh đứng dậy để cuối cùng tự mình dọn dẹp mớ hỗn độn. Anh không thực sự mong đợi Shinazugawa sẽ theo anh ra ngoài bồn tắm, nhưng anh cũng không ngăn cản khi hắn làm vậy.

Đến khi bình minh ló rạng, khi đang cuộn tròn trong vòng tay Shinazugawa nặng nề vì giấc ngủ, Giyuu tự hỏi liệu Shinazugawa có nhận ra rằng cả hai bộ yukata của họ đều đã hỏng không thể sửa chữa được nữa hay không.

_______________________________
Không thể đổ lỗi tại anh Phong quá ghiền con người ta, chỉ có thể trách yukata của ảnh thôi 😋. Nhắc nhở, đọc xong nhớ cmt cảm nhận và vote cho sốppp, yêu mọi người 🙇❤️.

https://archiveofourown.org/works/21531352?view_adult=true
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro