Chương 1: Váy hoa của Xuân Thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thời gian mãi mãi không dừng lại, hệt như chúng ta không bao giờ nắm giữ được thời gian. Ngoài cửa sổ có mây trắng bay, trong phòng có tiếng tủ lạnh làm đá, có con mèo già đang ngủ, tôi đột nhiên nhớ tới người thích mặc váy hoa kia. Cô ấy tên là Xuân Thảo, không biết bây giờ có còn ai dẫn cô đi xem cá heo nữa hay không?" 

                                                                                     - - - - - - - - - 

Xuân Thảo tốt nghiệp Đại học Giao thông Thượng Hải. Ước mơ của cô là trở thành giáo viên hoặc quản lý chuyên nghiệp cho một công ty nước ngoài. Từ khi còn đi học, cô đã là "con nhà người ta" mà người khác hay nhắc đến. Có lẽ do lớn lên trong sự khen ngợi, hoặc do thật sự quá ưu tú, nên trong lòng Xuân Thảo không khỏi sinh ra vài phần kiêu ngạo, vài phần nổi loạn. Chính vào lúc đó, Xuân Thảo và Hướng Khải đã gặp nhau. Họ lần đầu gặp gỡ trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. Cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hướng Khải đang ngồi trong góc, cao ráo, mạnh mẽ, hoàn toàn tách biệt với những người xung quanh. Xuân Thảo lén lút hỏi bạn mình đó là ai, người bạn này mỉm cười nói: "Là anh trai mình. Anh đi bộ đội đã nhiều năm, gần đây có kỳ nghỉ phép nên về nhà chơi, vài ngày nữa sẽ quay lại quân ngũ. Đúng lúc hôm nay lại là sinh nhật mình, nên bảo anh ấy đến luôn."

Xuân Thảo đã gặp qua rất nhiều nam sinh trong trường, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nam sinh như Hướng Khải. Thế gian sao lại có người sáng láng như vậy chứ? Tư thế ngồi của Hướng Khải có phần kỳ lạ, lưng thẳng đứng, hai chân mở ra, hai tay đặt trên hai đầu gối. Cô nhìn một hồi, cảm thấy anh vừa đẹp trai lại vừa buồn cười, liền đi đến hỏi: "Anh ngồi thế này không thấy mỏi sao?"

"Không mỏi." Hướng Khải hờ hững trả lời cô, thậm chí không hề đưa mắt nhìn cô một cái.

Đối với một Xuân Thảo trước giờ luôn được nam sinh theo đuổi, chuyện này thật vô cùng xấu hổ. Cô lập tức xoay lưng về phía Hướng Khải, tỏ vẻ giận dỗi không để ý đến anh nữa. Nhưng đôi lúc, cái cảm giác không thể nói rõ trong lòng này khiến người ta như bị nghiện. Kể từ khi Xuân Thảo nhìn thấy Hướng Khải vào tối hôm đó, hình bóng anh cứ mãi xuất hiện trong tâm trí cô. Cô không gọi tên cảm giác này là gì, chỉ là rất muốn gặp anh thêm một lần, cho dù chỉ nhìn thôi cũng được.

Bởi vậy mà Xuân Thảo không ít lần rủ bạn mình đi ăn. Thường xuyên qua lại, người bạn này cũng phát hiện ra, hỏi cô, có phải cậu thích anh trai mình không. Xuân Thảo không nói đúng mà cũng chẳng nói sai, chỉ lặng lẽ đỏ mặt. Người bạn lại rất thẳng thắn, trực tiếp gọi điện thoại bảo Hướng Khải cùng đi mua sắm với các cô. Chưa đến mười phút sau, anh đã xuất hiện. Nói là đi mua sắm, nhưng thực chất là đi theo để xách đồ.

Thử đồ được nửa tiếng, người bạn này liền nói với Hướng Khải rằng mình có hẹn phải đi xem phim với bạn nên về trước, dặn anh tiếp tục đi mua sắm với Xuân Thảo, sau khi mua xong thì nhớ đưa Xuân Thảo về nhà. Cứ như vậy, Xuân Thảo và Hướng Khải lần đầu tiên chính thức ở riêng với nhau. Có lẽ do Hướng Khải thật sự đã ở trong quân đội quá lâu, nên suốt đường đi anh không nói lấy một câu, đưa túi đồ cho anh thì anh cầm lấy, không than khát, không than mệt.

Xuân Thảo thực sự không chịu nổi nữa, xoay người hỏi Hướng Khải: "Anh chưa bao giờ đi mua sắm với con gái sao?"

"Chưa." Hướng Khải trả lời rất dứt khoát.

"Vậy anh có biết dỗ con gái vui vẻ không?"

"Tại sao anh phải dỗ em vui vẻ?" Hướng Khải khó hiểu hỏi.

"Em là con gái, anh phải dỗ em vui vẻ."

"Em cho anh một lý do."

"Không có lý do gì cả."

"Nếu đã không có lý do, vậy anh không cần phải dỗ em vui vẻ."

Về sau, Xuân Thảo kể là mỗi lần nhớ đến đoạn đối thoại ngốc nghếch đó, cô đều cười như điên. Hướng Khải ngay cả yêu đương còn chưa từng trải qua, thì nói gì đến việc từng xem những bộ phim thần tượng. Với cô, Hướng Khải như một tờ giấy trắng, còn tình yêu của Xuân Thảo dành cho Hướng Khải thì giống như hoa cỏ mùa xuân, mọc khắp đất trời, không có bất kỳ lý do và quy luật nào cả.

Hướng Khải chỉ được nghỉ phép về thăm người thân một tuần. Khi Xuân Thảo biết tin ngày mai Hướng Khải phải trở về quân ngũ, cô đã sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa, nhất là sau khi tốt nghiệp. Cô cũng không biết tương lai mình sẽ đi về đâu, nên quyết định ngày hôm sau cùng bạn ra sân ga tiễn anh. Bạn của Xuân Thảo đương nhiên hiểu rõ tâm tư của cô, nhưng vẫn khuyên can cô vài câu, nói anh trai mình là đồ đầu đất, hoàn toàn không hiểu tình yêu nam nữ, để Xuân Thảo hết hy vọng.

"Nhưng tình cảm, nếu như có thể dễ dàng buông bỏ như vậy thì đã tốt rồi." Nói đến đây, Xuân Thảo nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên nở một nụ cười, lấy một bao thuốc lá Hoàng Hạc Lâu từ trong túi ra, quen tay đưa cho tôi một điếu.

Tôi có chút kinh ngạc: "Cô hút thuốc à?"

"Sao thế? Ai quy định tôi không thể hút thuốc?" Xuân Thảo hỏi ngược lại.

"Không phải, tôi nhìn cô không giống một người hút thuốc." Tôi giải thích.

Xuân Thảo nói: "Người anh nhìn thấy, từ trước đến giờ chưa bao giờ là tôi."

Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không còn chỗ cho một ai khác nữa.



Xuân Thảo đã được ở bên Hướng Khải như mong muốn. Cô nói rằng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ hạ thấp bản thân cầu xin một ai, chỉ có duy nhất Hướng Khải mới khiến cô muốn mình bé lại như hạt bụi giữa trần gian.

Ở nhà ga, Xuân Thảo chạy đến bên cạnh Hướng Khải, nhỏ giọng thì thầm: "Em rất thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?"

"Không." Hướng Khải nhanh chóng trả lời.

"Tại sao? Anh có người trong lòng rồi sao?"

"Không."

"Vậy tại sao không cân nhắc một chút?"

Đó là lần đầu tiên Xuân Thảo thấy Hướng Khải trầm lặng, hơn nữa giọng của anh cũng không còn lạnh lùng như trước nữa. Anh chỉ để lại một câu, "Bạn trai của một cô gái, nên ở bên cạnh cô gái đó", rồi lên tàu.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Xuân Thảo đã biết Hướng Khải chính là người mà cô đang tìm kiếm. Người trong quân đội không thể sử dụng điện thoại di động, dù cô có gọi bao nhiêu cuộc cũng không thể tìm được anh, bởi vì anh luôn phải ra ngoài, không đi huấn luyện thì cũng đi chấp hành nhiệm vụ. Xuân Thảo chỉ có thể viết thư, nhưng Hướng Khải không bao giờ hồi âm. Khi Xuân Thảo viết bức thư thứ mười lăm, cô đã nói với anh, đây là lá thư cuối cùng của em, cho dù em có thích anh, thì cũng không thể thích một cái bóng.

Em có thể hái được sao trời, gom được mây xanh, nhưng lại không thể chạm vào anh.

Sau khi bức thư này gửi đi được bốn ngày, Hướng Khải gọi điện thoại cho Xuân Thảo. Anh nói trong điện thoại: "Chúng ta yêu nhau đi."

Xuân Thảo liền chất vấn: "Thế sao anh không hồi âm những bức thư trước đây của em? Ngó lơ em lâu như thế là có ý gì?"

Hướng Khải nói: "Chúng ta một năm gặp nhau chẳng được mấy lần, em yêu đương với anh, còn không bằng em độc thân. Anh nghĩ thôi cứ mặc kệ, loại yêu thích thoáng qua này, qua một thời gian, em sẽ từ từ quên anh thôi."

Xuân Thảo hỏi lại: "Thế nhưng anh không ngờ em lại là một cô gái bướng bỉnh như thế đúng không?"

"Đúng, anh không ngờ em có thể kiên trì lâu đến vậy. Chưa từng có ai thích anh, nên anh không biết phải làm sao."

"Vậy tại sao bây giờ anh lại muốn yêu em?"

"Vì em nói đó là bức thư cuối cùng của em, anh có hơi hoảng hốt."

"Ngoài hoảng hốt ra, anh không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác sao?" Xuân Thảo bị đầu óc chậm chạp của anh chọc cười.

"Anh nghĩ là anh cũng thích em. Mỗi bức thư em viết cho anh, anh đều đặt dưới gối. Mỗi câu em nói, anh đều nhớ kỹ. Anh chưa từng thích ai, nên không biết phải yêu đương thế nào, anh không biết phải làm sao mới có thể khiến em vui vẻ, anh cũng không biết phải làm sao mới có thể khiến em cảm thấy yêu anh tốt hơn yêu người khác. Anh không biết gì cả, nên anh rất hoảng hốt."

"Anh đúng là đồ đầu đất." Ở đầu dây bên kia, Xuân Thảo đã sớm lệ rơi đầy mặt. Xuân Thảo nói, sau này ai mà nói Hướng Khải là đồ đầu đất, cô sẽ liều với người đó. Anh rõ ràng là người đàn ông lãng mạn nhất thế giới. Những lời này, cho dù là ai nghe thấy, cũng đều sẽ cảm động đến phát khóc.

Xuân Thảo nói tiếp: "Sau này anh phải dẫn em đi xem cá heo, em thích cá heo nhất, anh nhất định phải dẫn em đi xem."

Hướng Khải nói qua điện thoại: "Được, em muốn xem cái gì, anh đều dẫn em đi xem."

Lần đó, Hướng Khải phải khó khăn lắm mới tìm được cơ hội gọi cho Xuân Thảo. Từ sau khi bắt đầu yêu đương, hai người phải đến một năm chưa gặp mặt, phương thức liên lạc chỉ gói gọn trong thư tay và vài cuộc điện thoại. Thấy bạn bè xung quanh mình có bạn trai ở bên, cho dù xa nhau cũng có thể gọi video call nói chuyện phiếm, Xuân Thảo mới có thể cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong câu nói trước kia của Hướng Khải, "Em yêu đương với anh, còn không bằng em độc thân."

Mặc dù Xuân Thảo cảm thấy tủi thân, nhưng cô sẽ không nói cho Hướng Khải biết, bởi nếu cô đã chọn yêu anh, cô nên chấp nhận chuyện này. Về sau có người theo đuổi Xuân Thảo, cô chỉ nhẹ nhàng nói, tôi có bạn trai rồi, đối phương hỏi bạn trai cô ở đâu, cô nói anh ấy đang bảo vệ Tổ quốc.

Kể đến đây, Xuân Thảo đã hút hết hơn nửa hộp thuốc lá.

Tôi hỏi Xuân Thảo: "Sau đó hai người thế nào?"

Xuân Thảo nói: "Anh đã đồng ý với tôi, không hỏi sau này."

Tôi nói: "Được, tôi không hỏi. Chỉ là vì sao cô luôn mặc váy hoa nhí? Rất thích váy này sao?"

Xuân Thảo gật đầu, sau đó nói: "Anh giúp tôi kéo dây khóa phía sau váy xuống đi."

Tôi bảo: "Để người khác nhìn thấy thì không hay đâu."

Xuân Thảo cao giọng: "Kéo xuống."

Sau khi tôi kéo dây khóa phía sau váy xuống, dưới ánh đèn lờ mờ, tôi đã thấy một cảnh tượng kinh hãi - một vết sẹo như dây mây, quấn đầy sau lưng cô ấy. Tay tôi bỗng nhiên trở nên run rẩy, cho dù có cầm phải một cái ly thủy tinh đầy nước sôi cũng không khó chịu như bây giờ. Cô đã phải trải qua nỗi đau thế nào? Cô đã phải giãy giụa đau đớn trong lòng ra sao mới có thể đứng đây nhẹ nhàng kể lại những chuyện đã qua?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro