Trung 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến giữa trưa ngày thứ hai kể từ khi trở dạ, trời bỗng đổ mưa. Ở Bắc Yến, cơn mưa đầu tiên của mùa thu chính là điểm mốc trời chuyển sang đông. Mưa dầm dề suốt cả mùa đông, không khí lạnh mướt mát.

Phòng sinh của Cẩm vương La Duy bỏ thêm nhiều chậu than hồng, thế nhưng không khí lạnh ẩm này vẫn khiến phần chân bị đánh gãy của hắn nhức nhối như bị lăng trì. Chân hắn vốn phải dạng ra theo tư thế sinh, nhưng hắn cũng chẳng có cách nào dựng thẳng, đành để mặc kệ Tư Mã Thanh Sa giữ hai chân hai bên giường. Mặc dù được trườm nước ấm nhưng đầu khớp xương nhức hắn vẫn nhức đến nỗi chính hắn muốn bẻ gãy nó đi.

Hắn không muốn quan tâm tới bào thai, những lúc cơn co thắt ngừng, hắn lại mơ màng liếc mắt ra cơn mưa ngoài cửa sổ. Hắn bị giam ở đây không biết thời gian là gì, nhưng nhìn thời tiết này có lẽ trời đã vào mùa mưa rồi. Mùa mưa... không biết hắn có chờ được đến hết mùa mưa này không?

Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy từ đằng xa, sự thù hằn của La Duy cũng không làm hắn sợ hãi như ánh mắt hờ hững kia. Hưng Võ đế mấy ngày trước đã gửi một phong quốc thư đến cho hắn, ngoài việc nhắc tới chỗ mua lương thực của Bắc Yến, thì còn nhắc tới chuyện về nước của La Duy. Lúc này ở Đại Chu, lưu dân phương Nam phản loạn đã bình ổn, Hưng Võ đế thử đánh tiếng hỏi Tư Mã Thanh Sa xem khi nào có thể để La Duy về Đại Chu. Câu hỏi của Hưng Võ đế khiến Tư Mã Thanh Sa hoảng sợ, cứ nghĩ đến chuyện mình không giữ được La Duy nữa, Tư Mã Thanh Sa lại căm tức không thôi, người đã nằm trong tay, cớ gì có thể để y chạy mất?

Đứa bé này sau khi vừa sinh ra sẽ lập tức được y sắc phong thái tử Bắc Yến. Đây không phải chính là một hòa ước an toàn nhất dành cho Đại Chu rồi đó sao? Đại Chu sẽ phải vì thế mà để La Duy ở lại. Nếu như hoàng đế Đại Chu vẫn nặng lòng với vị nhi tử này, hãy còn ôm mộng đòi Cẩm vương La Duy trở về, y không ngại bắt tay với Long Huyền đâu! La Duy trở về thì liệu nhị hoàng tử Long Huyền có thể trèo lên long vị được không, quả là không thể nói trước được. Long Huyền đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra, còn y cũng không ngại nuôi thêm một "phản tặc" thay vì một vị nam sủng.

"Vân Khởi, ngươi muốn đặt tên hài tử là gì?"

"Thế nào cũng được!"

"Đứa bé sau này sẽ trở thành thái tử, buộc phải theo họ Tư Mã. Thế nhưng ngươi yên tâm, đệ đệ muội muội của nó ta sẽ để chúng đều mang họ ngươi."

La Duy không tiếp lời, hắn chỉ cắn răng nắm chặt đệm giường. Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, cỗ dục niệm trong lòng lại nổi lên, vì sao người này lại đẹp đến thế? Thần sắc hư nhược, càng nhìn càng thương xót. Tư Mã Thanh Sa đưa tay vuốt ve khuôn mặt La Duy, "Nếu ngươi không phải kẻ thù của trẫm thì tốt biết bao nhiêu..." Hắn thầm hỏi La Duy trong lòng: "Cớ sao ngươi lại cùng trẫm kết thù?"

Còn chưa kịp nói ra miệng thì có người tới báo Thái hậu muốn gặp y, có chuyện quan trọng cần thương thảo. Y liền giao La Duy lại cho cung hầu và thái y rồi ngự giá tới tẩm điện Thái Hậu.

Y vừa đi không lâu thì có một thái giám đến dâng thuốc an thai, lão thái y không hề phát giác người thái giám đó đã lén giấu một bức thư vào tay La Duy. La Duy nhìn người kia đầy đề phòng, thế nhưng cũng không vạch trần.

Tư Mã Thanh Sa ở lại cung Thái Hậu tận ba canh giờ. Y và Thái Hậu bất đồng quan điểm về việc lập thái tử, thế nhưng ý y đã quyết, dẫu có là Thái Hậu cũng không thể thay đổi. Đến khi trở về thì trời đã tối. La Duy chắc chắn còn chưa sinh, bởi vì nếu như hắn sinh thì sẽ có người lập tức đến thông báo cho y.

Ánh đèn trong phòng sáng trưng, truyền đến tiếng quát tháo của La Duy xen lẫn tiếng thở dốc kìm nén đau đớn.

"Tư Mã Thanh Sa, ta muốn gặp Tư Mã Thanh Sa!"

"Tổ tông của ta! Ngài muốn gặp đế quân thì cũng phải sinh cái đã. Ngài sinh xong, bảo ta gọi ông trời ta cũng gọi ông trời cho ngài!"

"Aaa!" La Duy ôm bụng, áo quần nhếch nhác, tóc tai hỗn loạn bết trên trán và má. Lúc Tư Mã Thanh Sa xông vào thì thấy hắn đang bị các thái giám giữ chặt cánh tay, hai cung nhân thì dùng sức giữ lấy hai chân của hắn banh rộng.

"Các ngươi đang làm gì!" Y mới đi có mấy canh giờ, sao mọi sự lại trở thành thế này? "Ai cho các ngươi chạm vào hắn! Mau buông người!"

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Các ngươi là người của Thái Hậu?"

"Dạ...bẩm...dạ..."

"Thái y ở lại, còn các ngươi cút hết ra ngoài cho ta!"

"Bẩm hoàng thượng..."

"Cút!"

"Thái y đó, cũng là người của Thái Hậu!" La Duy bỗng lên tiếng. Lão thái y liền rung lập cập đến khụy chân xuống, không thốt lên lời, chỉ không ngừng nói: "Hoàng thượng minh giám, hoàng thượng minh giám!"

"Cút hết cho ta!"

"Dạ, chúng thần cáo lui..."

Trong phòng sinh chỉ còn lại y và La Duy. Mắt La Duy đỏ lòm, hằn lên tia máu, hắn túm đệm chăn bên dưới, khẩn thiết cầu khẩn: "Tư Mã Thanh Sa, ta, ta sắp sinh rồi, ngươi cho ta nhìn mặt đại ca một chút được không?"

"Đến thời điểm nào rồi ngươi còn nói điều này! Ngươi chú tâm vào sinh sản được không?"

Nhìn hạ thân hắn căng trướng bên dưới, y dùng hai tay có thể sờ thấy đầu đứa bé đang quay ở bụng dưới của La Duy, ngay sát hạ thân, chỉ một chặng đường nữa thôi là nó sẽ đến với thế giới này. Thế nhưng phụ thân của nó thì lại không hề chuyên tâm sinh nó. Y vội vã lấy thêm dược cao bôi xuống hạ thân hòng giúp người kia thuận lợi sinh sản, thế nhưng lại bị hắn giằng tay ra.

"Ta muốn gặp đại ca!"

"Ngươi sinh xong, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn!"

"Nếu ta nói, ta đồng ý ở lại đây, liệu ngươi có dẫn ta đi gặp hắn hay không?" La Duy nhắm mắt, nằm lại trên giường, tay bám lên đầu giường tìm kiếm điểm tựa.

Tư Mã Thanh Sa mừng rỡ như điên. Người này chịu ở lại rồi? Hắn rốt cục cũng đã đồng ý?

"Ngươi sinh...sinh xong...Ta liền..." Tư Mã Thanh Sa mừng rỡ đến mức nói cũng lắp bắp.

"Tư Mã Thanh Sa, ta..."

"Cái gì?"

"Ta có chuyện muốn nói..."

Y theo phản xả liền ghé sát xuống, lúc này bỗng nhiên La Duy thình lình vọt người lên. Dùng sức nặng lật mình đè Tư Mã Thanh Sã xuống dưới. Đôi tay choàng qua cổ người nọ.

Mang theo một con dao găm.

Con dao rơi keeng dưới đất trước ánh mắt sững sờ của Tư Mã Thanh Sa. Y giơ tay ra nhìn, rõ ràng trên cổ y đã vấy máu.

"Tại sao? Ngươi?" Tư Mã Thanh Sa hết sức ngỡ ngàng, người này một giây trước còn yếu mềm nài nỉ y, một giây sau đã muốn lấy mạng y. Tựa như ở thành Ô Sương năm ấy, trước mặt y thì tỏ lòng hết tâm tận lực bang trợ y, sau lưng y lại tàn nhẫn đâm y một nhát chí mạng. Nếu như không phải y phản xạ nhanh, lấy tay chắn ở mạch môn thì chỉ trong khoảnh khắc sơ sẩy thôi, y đã chết dưới tay La Duy rồi. Trước đây La Duy đã từng muốn giết y. Thế nhưng hắn không làm, y biết là bởi vì nếu y bị La Duy giết chết ở hoàng cung Bắc Yến thì La Duy cũng không còn đường sống để trở lại Đại Chu. Hắn muốn trở về Đại Chu như vậy, tại sao bây giờ hắn lại làm điều này?

"Ngươi nói dối! Nếu như ngươi nói thật, chắc chắn khi ta nói đồng ý ở lại đây thì ngươi sẽ lập tức mang ta đi gặp đại ca ngay! Thế nhưng đại ca ta đã bị ngươi giết rồi! Tư Mã Thanh Sa, ngươi còn muốn giữ lại ta, còn muốn đứa bé này ư? Đừng hòng!"

Nói rồi, La Duy lao xuống tìm kiếm con dao, thế nhưng người như hắn làm sao đủ sức so với Tư Mã Thanh Sa. Tư Mã Thanh Sa vội đá con dao ra xa, y nộ khí xung thiên túm lấy áo sống đã không còn mấy trật tự của La Duy, dùng sức giáng xuống mấy cái tát. La Duy cũng tựa như người điên, dùng hết sức lực nhắm vào những tử huyệt của người kia, đáng tiếc đều không thể làm y mảy may thương tổn. Tư Mã Thanh Sa quỳ dưới đất, bên dưới là người nọ đang thở hổn hển, gào lên: "Ngươi lấy vị trí gì để bàn điều kiện với ta? Ta muốn ngươi sống thì sống, muốn ngươi chết thì chết. Ta nói cho ngươi biết, ở đất Bắc Yến này, ngay cả quyền được chết ngươi cũng không có đâu! Nếu ngươi chết ở đây, phụ thân ngươi sẽ lập tức giấy quân, bất chấp bang giao hai nước, bất chấp danh lưu phản loạn ngàn đời. Chuyện này, ta cầu còn không được! Ngươi cũng biết, thứ ta cần nhất cũng chỉ là một lý do chính đáng để khai hỏa mà thôi." Tư Mã Thanh Sa gằn giọng.

"Ha ha. Ha ha ha... Ta thì không có quyền chết, thế nhưng đối với đứa bé này thì được có phải không? Tư Mã Thanh Sa, ngươi đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ sinh đứa bé này ra!"

Như để kháng nghị với hai vị phụ thân, ngay lúc này, dưới thân hai người, chính xác là ở dưới thân La Duy, một thứ dung dịch trong suốt ngả vàng ồ ạt chảy trên mặt đất. Nước ối của La Duy phá.

"Hoàng Thượng, Cẩm vương gia nhất quyết khép chân, dù thế nào cũng không dùng sức, hơn nữa còn có ý kháng cự mở ra thông đạo cho đứa trẻ ra đời. Tình hình này, lão hủ, quả thực lực bất tòng tâm!"

"Phế vật! Tất cả đều là phế vật!"

Y xông vào phòng sinh, nhìn thấy La Duy bán nằm trong phòng, răng cắn vào môi đến bật máu, hắn từ chối tất cả cung nhân động chạm vào mình, hơn nữa vừa cười sằng sặc vừa nói loạn, không khác gì kẻ tâm thần.

"Người đâu, mau cố định tay chân Cẩm vương lại. Lấy khăn nhét vào mồm hắn. Ta không tin hắn có thể không sinh!"

Lại mấy canh giờ nữa trôi qua. Nước ối lưu càng lúc càng nhiều, hài tử ra đến thông đạo nhưng không cách nào ra thêm. Ngay cả lấy tay đưa vào để mở lối cho đứa trẻ ra cũng không thể.

"Aaa... Aaa... Tư Mã... Thanh Sa... Ha ha" La Duy vừa cười vừa cắn răng nhịn xuống cơn đau. "Vân Khởi ta một khi ý đã quyết, ngươi sao có thể ngăn cản... Ưm..." Một cơn đau dội tới, hắn liền gồng mình lên chống trọi. Sinh con chính là thiên tính. Thế nhưng hắn không ngại chống lại thiên tính. Ngay cả thiên mệnh hắn còn dám chống lại thì có cái gì mà không thể?

"Ngươi không sinh được, ngay cả chính ngươi cũng gặp nguy hiểm. Ngươi muốn phụ thân ngươi thành phản loạn, tiếng xấu muôn đời còn lưu hay sao?"

"Tư Mã Thanh Sa, ngươi nghĩ ta không hiểu ý đồ của ngươi sao? Ưm... Ta, nếu như, chết vì khó sinh, phụ thân ta không có lý do gì để tạo phản!" Thực ra ngay cả hắn cũng không dám chắc khi cả hai đứa con đều chết ở Bắc Yến thì La Tri Thu sẽ làm ra những điều gì. Thế nhưng hắn chỉ có thể nhắc nhở bản thân như vậy.

"Aaa..."

"Không ổn, nước ối lẫn huyết!" Tiếng này là của lão thái y.

Cơn co thắt do sinh nở thúc giục hắn từ bên trong cơ thể, thế nhưng tâm trí của hắn lại đang thét gào rằng, đứa bé hắn sinh ra đang cười nhạo vong linh đại ca của hắn ở trên cao, hắn sao có thể để đứa bé ấy tồn tại! Hắn ước rằng mình không thể bóp chết nó từ khi còn trứng nước. Hắn không tin, nếu như La Duy hắn đã không muốn sinh thì ai có thể ép buộc được hắn?

Cơ thể hắn tựa như chia ra làm hai nửa, một nửa không ngừng co thắt để đẩy đứa bé xuống, một nửa thắt chặt nội huyệt, bịt kín lối ra của đứa nhỏ. Thế gian này hắn không ngại giết thêm một sinh linh nữa. Người quan trọng đối với hắn, chỉ có nhà họ La và Vệ Lam của hắn. Ai hắn cũng không cần. Thương hải tang điền của thiên hạ ư? Người lạnh lùng như hắn đâu đặt thiên hạ này trong mắt, thứ hắn quan tâm trước sau chỉ có người nhà hắn mà thôi. Mà đứa bé này, nó không phải! Nó là con của Tư Mã Thanh Sa!

"Ngươi được lắm! Ngươi thách thức ta ư? Thái y đâu!"

"Dạ, quân thượng!"

"Ngươi hạ cho hắn thuốc thúc sinh đi!"

"Hoàng thượng, ngàn vạn lần không thể!"

"To gan! Ngươi muốn phản à!"

Lão thái y run lập cập không ngừng đập đầu xuống sàn: "Hoàng thượng, người này một khi uống thuốc thúc sinh thì nhất định chết không còn nghi ngờ! Cơ thể Cẩm Vương từng chịu thương tổn rất nặng, tác động sâu đến nội tạng, sức lực đã không có bao nhiêu. Người cho y uống thuốc thúc sinh, dược tính dữ dội của nó, không khác gì lấy mạng y!"

"Vậy ngươi bảo ta phải làm sao? Phải làm sao?" Tư Mã Thanh Sa lật tung tràng kỉ, đồ đạc cũng theo cơn thịnh nộ của hắn mà văng loạn trong phòng. Xen lẫn trong đó còn là tiếng cười đến man rợ của Cẩm vương La Duy.

"Vậy thì áp phúc! Phải, phải, tại sao ta lại không nghĩ ra! Thỉnh bệ hạ cho nô tài áp phúc!"

"Theo ý ngươi!" Tư Mã Thanh Sa đấm vào cột, ngón tay túa máu.

Trong phòng sinh lúc này.

"Một, hai, ba... Hựm! Tiếp nào, một, hai, ba!" La Duy ở giữa, hai bên là hai thái giám phụ trách giữa bên người không cho hắn giãy dụa, bên dưới là hai người giữ chân y giang rộng về hai phía. Trước hạ thân của La Duy, lão thái y đang dồn hết sức lực lên bụng hắn mà không ngừng ấn hạ.

Hạ thân tấy đỏ rách nát kia ngoại trừ nước ối bị lực tác động mà phun ra, còn lại thì không hề thấy dấu hiệu sinh nào. Chẳng mấy chốc, ngay cả nước ối cũng không còn nữa. Lúc này chẳng cần ai giữ, La Duy đã hoàn toàn không còn sức lực gì.

Lão thái y biết tình hình không ổn, liền buông y vụ, lão đặt mũ mạo xuống bên cạnh, nghiêm chỉnh hành lễ trước mặt Cẩm vương La Duy.

"Cẩm vương La Duy, dưới hạ quan còn có lão bà cùng ba nhi tử, một nữ tử. Tôn thất, ngoại thất năm nay đứa lớn nhất mới được sáu tuổi, đứa nhỏ nhất vừa mới sinh ra. Tất cả đều nằm trong tay Cẩm vương. Mong Cẩm vương thương xót!"

Lão vừa nói xong, đưa tay cao quá trán, dập đầu làm lễ bái lạy. Nô tì thái giám trong tẩm cung thấy vậy, cũng lung lay mà nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: "Mong Cẩm vương thương xót! Mong Cẩm vương thương xót!"

La Duy liếc cũng không muốn liếc, cười khẩy: "Các ngươi là con dân Bắc Yến thì chỉ nên cúi đầu trước người Bắc Yến. Còn ta, là người Đại Chu. Sống chết của mấy người, thì có liên hệ gì đến ta!"

"Cẩm vương!"

"La Vân Khởi!"

Tư Mã Thanh Sa đứng ở ngoài đã nghe rõ tất cả, liền đá cửa xông vào. Y gạt ra hết đám cung nhân cản đường, một mạch chạy đến trước giường sinh của La Duy, xốc ngược hắn lên, dùng tay giữ chặt bả vai hắn lay mạnh. La Duy tựa như một con rối đã đứt dây, nằm ở đó. Chỉ có bờ ngực thoi thóp và chiếc bụng đôi lúc nhích lên nhích xuống là chứng minh hắn còn sống.

Tư Mã Thanh Sa đặt vào tay La Duy một đoản kiếm. "Ta cho ngươi một đoản kiếm. Nếu đã không muốn sinh như vậy, chi bằng ngươi tự tay giết nó đi! Không cần phải dày vò người khác, làm con dân của trẫm mất mạng!"

La Duy giật lấy, lập tức vung dao vào bụng mình. Thế nhưng mũi dao đã sát đến bụng thì lại bị một bàn tay nắm chặt lấy ngăn cản.

"Nếu như đứa con này là của Vệ Lam, thì ngươi chắc chắn sẽ không có thái độ này, đúng không? Thế nhưng, nó là con ta, cho nên ngươi ngay cả mất mạng cũng không muốn sinh nó ra, đúng không?" Tư Mã Thanh Sa dùng toàn sức lực mới thốt được ra câu này.

Ánh mắt La Duy lóe lên một chút khi y nhắc tới cái tên hắn ngày đêm tưởng niệm, thế rồi cũng chỉ chẹp miệng một cái. Biết rồi thì thế nào? Y có thể làm gì hắn được cơ chứ! Vệ Lam hiện tại chắc chắn đang chiến đấu ở một nơi nào đó. Người nhà họ La sẽ an bài cho y chu đáo.

"Ngươi trả lời ta đi! Đừng dùng ánh mắt lãnh đạm đó nói chuyện với ta!"

"Hoàng thượng, ngươi hỏi ta câu này thì có ý nghĩa gì? Không phải ngươi biết rõ đáp án rồi sao!"

"Thế nếu như ta nói, đứa bé này, không, phải, là, con, ruột, của, ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro