Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa cảm thấy mình bị những thứ bẩn thỉu theo dõi.

Từ tuần trước cho tới bây giờ, bất kì ở đâu, dù là ở phòng học hay nhà ăn, thậm chí ở trong phòng vệ sinh Santa đều cảm nhận được một ánh mắt kì quái đặt ở trên người mình, tựa như rắn độc, gắt gao mà nhìn.

Ánh mắt kia lúc nào cũng như thế, mỗi một lần lại khiêu chiến điểm giới hạn của Santa.

Tiết ngữ văn, Santa nghe câu được câu chăng, bút ở trong ngón tay thon dài vẽ ra một quỹ đạo.

“Lạch cạch.”

Tay Santa luận động một hồi, bút ở trong không trung lăn tròn xuống mặt bàn.

Lại tới nữa.

Trên bục giảng giáo viên ngữ văn giảng bài phấn khích vô cùng, mặt đỏ bừng bừng, cầm sách giảng mà nước miếng bay tứ tung, nhấn nhá một hồi rồi quơ chân múa tay, như thể giây tiếp theo liền sẽ kéo một vị học trò xuống xem múa.

“Một cái thời đại hủy diệt!!”

Giáo viên ngữ văn nhấn mạnh câu cuối, vang vọng cả một khu phòng học. Santa nhăn mày, như có dự cảm mà quay đầu, tầm mắt ở giữa không trung cùng lúc đối diện với người nào đó.

Nghiêng nghiêng phía đằng sau chỗ ngồi của Santa, Rikimaru đột nhiên cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, tay viết run run lệch một đường.

Tiết tự học buổi tối, chuông vang tan học chầm chậm mà tới.

Trong trường học các loại âm thành giống như tin tức truyền phát đi, dần dần ồn ào lên. Khu dạy học tràn ra dòng người ầm ĩ kéo đến cổng trường.

Ở đó, có hai thân hình cười cười nói nói có vẻ... Đáng khinh.

Rikimaru híp mắt như cái radar dò tìm nhìn đám người, đồng thời ghé đến bên tai Hạ Bất Phàm, đè thấp tiếng nói: "Anh Hạ, anh Hạ. Không có phát hiện mục tiêu, over. over.”

Hạ Bất Phàm không kiên nhẫn mà đẩy Rikimaru đang nói không ngừng: “Mợ, xem nhiều 007 à? Anh không nghĩ sẽ cùng chú hát bài <Cùng Rơi Nước Mắt>".
Rikimaru cười cười, lộ ra hai cái răng nanh: “Anh, nếu thành công thì sẽ có quà". Hạ Bất Phàm nhướng mày nói: "Cũng tàm tạm.” Chợt liền mở ra hình thức radar dò tìm, cùng Rikimaru rà quét đám người rộn ràng nhốn nháo.

Cấp 3 Nam Hoa, học sinh nhiều, lúc này là giờ tan học về nhà, càng là tấp nập hơn bao giờ hết.

Hai người vẫn mãi một cái tư thế, tầm mắt nhìn tới nhìn lui đám học sinh, đều muốn mù cũng không có nhìn thấy thân ảnh người nọ.

“Người đâu?” Hạ Bất Phàm xoa xoa đôi mắt, buồn bực nói. So với Hạ Bất Phàm, Rikimaru có kiên nhẫn hơn, vỗ vỗ bả vai hắn: “Chờ một chút.” Lời chưa kịp dứt, một thân hình cao cao đã hấp dẫn tầm mắt của hai người ——

Áo khoát đồng phục của Santa tùy ý buông thả, lộ ra bên trong cánh tay. Alpha tuổi trẻ mặt mày sắc bén, ngũ quan thâm thúy, vừa đi ra khu dạy học liền có vô số ánh mắt chú ý.

“!” Rikimaru vội vàng lôi kéo hạ Hạ Bất Phàm trốn sau thân cây ở ven đường.

"Chú làm gì?!” Hạ Bất Phàm nhíu nhíu mày. “Suỵt.” Rikimaru ánh mắt dừng ở trên người Santa, đưa ngón tay lên miệng làm động tác yên lặng. Hạ Bất Phàm vốn là một người có nhiều năm kinh nghiệm đi theo dõi, lập tức hiểu ý Rikimaru. Hai người liền tránh ở đằng sau cái cây nhìn Santa đi một khoảng xa.

"Đã ổn, mau đuổi theo!” Rikimaru lôi kéo Hạ Bất Phàm đi nhanh, chân trước chân sau theo Santa ra khỏi cổng trường.

Santa thả chậm cước bộ.

Có người theo dõi hắn.

Trực giác của Santa từ trước đến nay đều rất nhanh nhạy, ánh mắt kia phải nói là vô cùng nóng bỏng, đối với Alpha có tinh thần cứng rắn mạnh mẽ như hắn, loại nhìn trộm trắng trợn táo bạo không biết kiềm chế này chẳng khác gì khiêu khích. Khuôn mặt bình thản, Santa chuyển hướng bước chân, đi tới một cái hẻm nhỏ dân cư thưa thớt.

Thong dong mà sửa sang lại áo khoác, trong mắt Santa hiện lên một tia sắc lạnh.

Ngõ nhỏ như có cái màn chắn, ngăn cách tất cả ồn ào phía bên ngoài, khiến tiếng bước chân đều rõ ràng hơn. Santa đi đến trong một góc của ngõ nhỏ, ngừng bước chân, an tĩnh chờ đợi ở trong đêm đen, cả người tản ra khí lạnh thấu xương, giống như đi săn dã thú.

“Mẹ! Tên kia sao chạy đến một cái nơi quỷ quái như vậy!” Hạ Bất Phàm mắng một tiếng: “Tối đen như mực, dọa chết người." Rikimaru dùng khuỷu tay chọc chọc Hạ Bất Phàm, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút.

Ngõ nhỏ thật tối, hai người sóng vai mà đi, trước mắt như có một tầng đêm đen, chỉ có thể mơ hồ phân biệt hình dáng của đối phương, cách đó không xa có một cái bóng người mờ mờ ảo ảo, đứng đối nghịch với ánh trăng, không rõ biểu cảm.

Cái thân ảnh màu đen đứng ở cách đó không xa, đĩnh bạt tuấn dật. Tản ra hơi thở Alpha nguy hiểm, phảng phất đã chờ từ lâu.

“Má……” Hạ Bất Phàm phục hồi tinh thần một cách khó khăn, cất bước liền chạy, tốc độ cực nhanh chưa từng có trước đây. Rikimaru còn chưa có cử động, liền nghe thấy được tiếng bước chân tới gần của Santa... Một bước… Hai bước… Mỗi một bước tới gần đều khiến Rikimaru cảm thấy choáng váng.

Rikimaru tim đập bình bịch, trí não trống rỗng, hai chân không nghe trí não điều khiển bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Xong đời.

Rikimaru cảm thấy trên mộ phần của mình sẽ có hàng đống cỏ dại bay bay theo gió.


“!”

Giây tiếp theo, Rikimaru đã bị người ta túm lấy cổ áo, hung hăng đập vào tường.

Khoảng cách đột nhiên bị kéo gần, ánh mắt cùng hơi thở trong nháy mắt chạm vào nhau, tránh cũng không thể tránh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thiếu niên trước mặt, hai mắt hơi hơi trợn to, trên mặt viết hai từ kinh hoảng. Tựa như một quyền đánh vào bông, địch ý của Santa đối diện Rikimaru không hề có chống đỡ trong nháy mắt tan đi hơn một nửa.

Rikimaru có chút thiếu oxy. Chóp mũi Santa vẫn gần trong gang tấc, duy trì khoảng cách vi diệu. Con ngươi thâm thúy mang theo vài phần không tốt, nhìn thẳng vào ánh mắt của thiếu niên

“Chơi vui không?” Thanh âm trầm thấp ấp ủ sự tức giận.

Trí não Rikimaru từ từ chuyển động, ậm ừ nửa ngày, một mạt ửng đỏ từ gương mặt lan tràn đến bên tai: "… Thật xin lỗi.”

Hơi thở của hai người đan xen nhau, giống như đốt một ngọn lửa, không khí trở nên nôn nóng khó nhịn.

Hai tròng mắt của Santa hơi hơi nheo lại, ngữ khí như cũ lạnh lẽo: “Nói, theo dõi tôi làm gì.”

“A?” Rikimaru sửng sốt một chút, nên là thẳng thắn nói lý do mình rình coi hay lừa dối, cuối cùng không do dự chọn lựa vế sau, tư duy nhanh chóng luân chuyển, cố gắng làm biểu cảm của mình trông tự nhiên: "Tôi chỉ là trùng hợp đi ngang qua..."

“Trùng hợp đi ngang qua?” Không rõ ý gì, Santa cong cong môi, cười như không cười nói: “Bạn của cậu chạy đi rất nhanh”

Rikimaru cảm thấy trái tim của mình đều sắp nhảy ra đi, trong óc tư duy linh tinh: “Hắn…… Hắn sợ tối!”

Trước ngực được buông lỏng, tay túm cổ áo đột nhiên buông ra. Rikimaru há to miệng hô hấp, trước mắt có chút hoa mắt. Ngẩng đầu lại phát hiện thân ảnh Santa đã biến mất ở trong bóng tối.

“……” Lòng còn sợ hãi, Rikimaru chậm rãi đứng dậy, xác định Santa đã rời đi mới dám cất bước, lấy thành tích tốt nhất của cuộc đời chạy 500m mà bay thẳng một mạch về nhà.

"Anh đã trở về.” Rikimaru thở hồng hộc đẩy cửa ra.

Em gái Yumeri học lớp 8 nên tan học khá sớm, trở về nhà đã được một khoảng thời gian.

"Ài…… Anh trai, sao giờ mới trở về.” Yumeri xoa đầu tóc ướt dầm dề từ buồng vệ sinh đi ra, cái miệng nhỏ tức giận chu lên.

Rikimaru hàm hàm hồ hồ lấy tạm vài lý do, thay giày đi vào.

Phòng sạch sẽ ngăn nắp, có thể thấy được chủ nhân ngày thường dọn dẹp nghiêm túc. Yumeri vừa mới tắm rửa xong, một đôi mắt long lanh mang theo sương mù nhìn Rikimaru mặt không biểu tình có chút không đúng, cảm thấy tò mò.

“Không phải là anh đi hẹn hò đấy chứ?” Yumeri ngữ khí ái muội, lộ ra cái biểu cảm “Ra là như vậy” mỉm cười, bước nhanh đi đến trước mặt Rikimaru, quan sát vẻ mặt của hắn, làm một người bát quái hóng chuyện.

“Không……” Rikimaru có chút cưng chiều mà vỗ vỗ đầu Yumeri: "Được rồi, mau đi làm bài, hôm nay đừng thức khuya.”

Yumeri thè lưỡi, ngoan ngoãn đi vào phòng mình.

Rikimaru vào phòng buông cặp sách, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Mở ra vòi sen, dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống, chảy qua xương quai xanh cùng vòng eo, lại theo đôi chân thon dài trượt xuống. Hơi nước mênh mông, thân hình cân xứng như ẩn như hiện.

Phía sau lưng truyền đến vài đợt hơi hơi đau đớn, Rikimaru nhíu mày. Hôm nay bị Santa giữa đường túm lại, tuy rằng rất mất mặt, nhưng không mất tay mất chân,  Rikimaru đã cảm thấy rất may mắn. Nhưng từ về sau là không thể lại đi rình mò, hắn không nghĩ cũng không dám khiêu chiến điểm mấu chốt của Santa.

Tắm rửa xong, Rikimaru thay đổi áo ngủ trở về phòng.

Không có tâm trạng đọc sách, Rikimaru lấy ra di động, nhấn một cái mở màn hình, liền thấy thanh tin nhắn không ngừng nhắc nhở ——

【 Anh Hạ 】: Chú có khỏe không chú có khỏe không / khóc lớn /

【 Anh Hạ 】: Huhu huhu huhu huhu tôi sai rồi chú có khỏe không?

【 Anh Hạ 】: Người anh em đi đường bảo trọng, tôi sẽ nhặt xác cho chú huhuhu.

……

Rikimaru có chút dở khóc dở cười, click mở phần mềm nói chuyện phiếm.

【 đình viện sâu thêm mấy phần 】: Anh chạy đến là rất nhanh. / đao /

【 Anh Hạ 】: Chú còn sống!!

【 Anh Hạ 】: Chú có muốn tôi gọi 120!

【 đình viện sâu thêm mấy phần 】: Tôi về nhà.

【 Anh Hạ 】: WTF! Chú như thế nào làm được?!

【 đình viện sâu thêm mấy phần 】: Hắn không đánh tôi.

【 Anh Hạ 】:????

【 đình viện sâu thêm mấy phần 】: Nhưng về sau lại không thể theo dõi.

【 Anh Hạ 】: Chú yên tâm, tôi có phương pháp!

Khóe miệng Rikimaru hơi giương lên. Hạ Bất Phàm cùng mình là bạn học cấp 2, ở chung ba năm, Rikimaru hiểu biết tính cách của hắn.

Buông di động, mở ra sách giáo khoa, Rikimaru bắt đầu vùi đầu học tập. Tuy nói thành tích nổi bật, Rikimaru vẫn giữ thói quen tốt từ cấp 2 cho tới bây giờ, mỗi ngày về nhà đều phải ôn tập chuẩn bị bài xong mới ngủ.

Rikimaru nghiêng mặt chuyên chú, mặt mày sạch sẽ, tay trắng nõn cầm bút viết, để lại nét chữ thanh tú.

Ban đêm thật an tĩnh, Rikimaru nằm tựa lưng ở trên nền tường trắng tinh, làm người không đành lòng quấy rầy.

.

Tai nghe phát đi phát lại nhạc OW.

Santa ngồi ở trên giường, bàn tay khớp xương rõ ràng đem sách lật qua một trang. Đầu giường, kim đồng hồ báo thức hơi nghiêng, vững vàng chỉ hướng 11 giờ.

Có gió thoảng qua, rèm cửa khẽ đong đưa. Ánh trăng rọi vào trong phòng, để lại trên nền nhà loang lổ ánh sáng.

Santa khép lại sách, tháo xuống tai nghe, nằm xuống.

Đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi dày đậm run nhè nhẹ.

Trong đầu hiện ra hình dáng thiếu niên kinh hoảng.

Bình thường học sinh cấp 3 cư nhiên lại có biểu tình như vậy, rõ ràng là kĩ thuật diễn vụng về, bị bắt rồi mà còn cãi bướng, khiến hắn còn cho rằng bản thân mình làm sai đối với người ta rồi.

Santa không tiếng động mà cong cong khóe miệng, trở mình, không hề suy nghĩ.

_Maruko Christmas_
Lần đầu mình edit sẽ còn hơi sượng, từ ngữ chưa được chau chuốt, thấy gì sai cứ bảo mình 🙏🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro