4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em người yêu cũ là ông trời con


sanzu hẹn hò với nữ bác sĩ mà nhờ Haitani Rindou nên anh mới biết tên, Kim Seohyun.

Mọi việc êm đềm hơn nhiều so với khi hẹn hò với rindou, bởi vì bệnh viện trung tâm rất lớn nên đôi khi sanzu cũng không cần phải vắt óc nghĩ xem nên đi hẹn hò chỗ nào mới phù hợp. Không cần lập lịch hẹn hò cụ thể, chỉ cần có bệnh nhân cần chụp chiếu là bác sĩ Kim Seohyun đã xuất hiện trước mặt sanzu. Tranh cãi chủ yếu giữa hai người đều là về việc hình ảnh này cho ra kết luận bệnh tình gì, những thứ bao giờ cũng có lời giải, không giải được thì tìm người giỏi hơn hoặc gấp quá thì chọn một trong hai rồi mổ banh ra để biết chính xác kết quả. Tạm thời sanzu không có mấy bất mãn về mối quan hệ đặt tên cho con này, một đôi lần anh còn để ý xem đồng nghiệp gửi con vào trường mầm non nào cho phù hợp.

Em người yêu cũ của sanzu hình như cũng không bất mãn lắm, bằng chứng là từ ngày hai người gặp nhau ở buổi xem mắt, rindou không xuất hiện. Hoặc có thể cậu trai trắng trẻo cơ bắp thơm lừng kia thấy được ở rindou tính quyết đoán chớp cơ hội nên hai người đã hẹn hò, sanzu nghĩ. Chờ đến lần tiếp theo hai người gặp lại thì đã tới gần Giáng Sinh. Hôm đó sanzu sang khoa Nhi chơi, được Im Youngmin tròng vào đầu một cái mũ ông già tuyết. Về phòng cấp cứu, sanzu đội nguyên cái mũ đỏ chóe vừa co chân ngủ được năm phút thì tấm màn đã bị kéo rẹt ra. Bác sĩ Takashi Mitsuya đá một cái vào chân giường, cất giọng lạnh lùng

Mitsuya"Em người yêu cũ của cậu vào cấp cứu kìa."
sanzu lờ đờ mở mắt nói:"Bây giờ em nên đi cứu hay nên đi trốn?"
Mitsuya:"Ra cứu đi. Vỡ đầu rồi."
sanzu mò cặp kính đeo vào mắt, hai chân quờ quạng tìm đôi dép xanh. Haitani Rindou ngồi khom khom ở giường bệnh đầu tiên, bên cạnh hẳn là đồng nghiệp đang áp tay lên trán cậu. Người mất máu là rindou, thế mà đồng nghiệp của cậu lại xanh như tàu lá chuối. Máu từ kẽ tay đó rỉ ra một chút, mắt của rindou cũng tím bầm. sanzu nín cười bước tới, rindou vừa nhìn thấy sanzu thì đã méo môi kêu lên:
rindou:"Anhhhh!"
sanzu phẩy tay ra hiệu cho đồng nghiệp của rindou rời vị trí, cô y tá cũng đã đo xong huyết áp nên vội rời đi. sanzu gảy gảy mấy sợi tóc đã bết lại vì máu trên trán rindou, anh nói
sanzu:"Làm sao?"
rindou làu bàu:"Em bị đánh. Đau chết mất, thêm tí nữa chắc em nứt đôi đầu."
sanzu:"Nứt đôi đầu có cái hay là em sẽ hết đau. Anh đã bảo là bị ai đánh thì nhớ ôm đầu chạy đi rồi. Sao mà đánh?"

Haitani Rindou to xác lắm mồm, thể chất cũng không tệ, có điều cậu ghét đánh nhau. rindou không bao giờ đánh nhau, có đánh thì cũng là bỏ chạy hoặc để yên cho người ta đánh.

rindou nói:"Em chê bìa xấu. Nhiếp ảnh gia đánh em. Cái này...", rindou chỉ tay lên vết rách trên mé đầu. "Là máy ảnh."
sanzu chậc lưỡi một tiếng rõ to, anh ôm đầu rindou tìm xem có vết thương nào khác hay không rồi mới quay lại với vết rách vẫn đang rỉ máu. Đổ cồn sát trùng ra miếng gạc, sanzu nói
sanzu:"Đau."
rindou giật đứng khi gạc chạm vào đầu, rồi đến lượt phòng cấp cứu giật đứng khi thấy rindou vòng tay ôm cứng eo người yêu cũ. sanzu thản nhiên nâng đầu cậu lên tiếp tục chấm chấm, anh xem xét vết rách hở miệng một chút rồi nói với rindou

sanzu:"Da đầu mỏng, da mặt thì hơi dày. Tự trọng lên em."

rindou lầm bầm chửi bới tay nhiếp ảnh gia nhưng nhất định không chịu buông tay. sanzu vẫy cô y tá đang đứng gần hóng chuyện, phân phó cô đưa rindou đi chụp não. rindou ngồi thừ trên giường bệnh, cậu chỉ vào chiếc giường kéo rèm kín mít ở cách đó không xa.
rindou:"Nó ở đằng kia."
sanzu tháo găng tay, nheo mắt nhìn vào tấm rèm ca rô phất phơ lên xuống.
sanzu:"Ai?"
rindou:"Tay đánh em."
sanzu òa lên một tiếng hân hoan:"Em cũng làm người ta tới phòng cấp cứu được cơ à?"
rindou tím mặt nói:"Em không biết."
rindou được dắt đi chụp não một cách không tình nguyện, còn lại sanzu và tấm rèm che mất người đánh rindou. Hít một hơi sâu lấy tinh thần, sanzu kéo rèm ra rồi suýt nữa thì lăn ra sàn cười ngất. Em người yêu cũ một mét bảy mươi sáu nặng năm mươi sáu cân của sanzu bị dần một trận đến thâm tím mắt, sanzu đã tưởng tượng rằng tay nhiếp ảnh gia này ít thì cũng phải ngang sức với rindou. Nhìn thân hình chưa chắc được một mét sáu mươi lăm nhỏ nhoi rúm ró lại càng rúm ró hơn vì ôm bụng của người trên giường, sanzu cố lấy lại nghiêm túc, nhẹ nhàng nói
sanzu:"Cậu có nghe tôi nói không? Cậu đau ở đâu?"
Trái với sự nhỏ nhoi của kích thước, âm thanh mà nhiếp ảnh gia tạo ra là không thể đùa:
NAG:"Haitani Rindou! Tôi phải giết nó!"
sanzu lắc đầu:"Haitani Rindou đi chụp não rồi, trong trường hợp xấu nhất thì cậu cầu được ước thấy. Nào, đau ở đâu?"

Nhiếp ảnh gia lật bụng lên, Seongwu vừa đeo ống nghe lên tai vừa nói
sanzu:"Bị đánh như thế nào?"
Nhiếp ảnh gia rên rỉ vì đau vừa nói
NAG"Bị đạp."
sanzu gật gù:"Đúng là vừa tầm chân. Ở đây có đau không?"
sanzu ấn mạnh vào bụng, nhiếp ảnh gia rú lên:
NAG:"ÁAAAAA!"
sanzu:"Ở đây thì sao?"
NAG:"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

sanzu ấn thêm vài chỗ nữa, nhiếp ảnh gia đau đến quằn quại. Anh khoác tai nghe lên cổ, cất tiếng gọi

sanzu:"Y tá Noh, FAST."

Y tá đưa máy siêu âm tới, sanzu ngồi tại chỗ kiểm tra chấn thương. Nhiếp ảnh gia như con sâu lăn hết bên này sang bên kia, cuối cùng sanzu buông máy, vứt bẹp chiếc khăn khô lên cái bụng bắt đầu có dấu hiệu của việc tăng mỡ nội tạng.

sanzu:"Xong rồi, cậu chỉ bị chấn thương phần mềm thôi. Nghỉ ngơi một chút rồi ra thanh toán."

Nhiếp ảnh gia có vẻ không tin vào tai, y tá Noh bên cạnh sanzu thì che miệng cười. sanzu ngáp dài, anh đưa tay sờ đầu rồi mới nhận ra rằng mình vẫn còn đội chiếc mũ ông già tuyết. Nhiếp ảnh gia sau cơn hoang mang thì bắt đầu lải nhải rằng bác sĩ khám chưa kĩ, Haitani Rindou có cặp giò vừa dài vừa thẳng, đá một cái đau thấu xương sống thì nhất định đã xuất huyết nội tạng hay dập lá lách rồi, không thể chỉ bị chấn thương phần mềm.
sanzu nhớ đến cặp giò vừa dài vừa thẳng của em người yêu cũ khi mặc quần Balmain, anh nhăn mặt rồi đưa tay gãi cằm. Y tá Noh đẩy máy siêu âm ra xa khỏi tầm với của sanzu, sanzu không động tay động chân, anh chỉ bảo y tá nhắn tin gọi bác sĩ chẩn đoán hình ảnh sang làm việc.
--
Kim Seohyun nghiêng đầu nhìn hình ảnh trên hồ sơ của nhiếp ảnh gia, cô hỏi sanzu

Seohyun:"Tim phổi ra sao?"
sanzu:"Tim đập hơi nhanh, phổi trong."
Nhiếp ảnh gia la lên
NAG:"Thấy chưa? Có vấn đề!"
Seohyun lắc đầu:"Tim đập nhanh là do cậu tức quá thôi. Kết quả siêu âm bình thường, một chút dịch đọng cũng không có."

sanzu nhẹ nhàng chỉ tay về phía nhiếp ảnh gia.

sanzu:"Thấy chưa? Không có vấn đề! À, có kết quả của người còn lại rồi, em xem qua một chút đi."

sanzu và Seohyun bỏ ngang tiếng kêu ca đòi kiện của nhiếp ảnh gia để sang xem hồ sơ của rindou. Hình ảnh CT não của em người yêu hiện ra trên màn hình máy tính, sanzu cau mày nhìn.

Seohyun hỏi:"Người này bị cái gì đập vào?"
sanzu :"Máy ảnh."
Seohyun khoanh tay nhún vai:"Chắc là tôm tép đánh nhau thôi, em không thấy có vấn đề gì."
sanzu vẫn tiếp tục nhìn ảnh CT của rindou. Nói cho thật chính xác, tâm lý của Haitani Rindou  đơn giản đến không có gì đơn giản hơn. Cậu thích thì nói, không thích thì nói, không để cái gì trong lòng, cảm xúc lên xuống rất rõ ràng, làm gì cũng có nguyên do. Nguyên do có thể hợp lý hoặc không, nhưng rindou luôn có. Giống như là việc không thể chịu nổi anh mặc cái áo quê mùa in chữ Adidos, mãi mãi là một nguyên do vô lý với nhiều người nhưng hợp lý với rindou.
Seohyun nhìn thêm một lần nữa cho chắc chắn, sanzu tự nhiên để ý có một lọn tóc nhỏ buông ra khỏi búi tóc của cô. Đưa cây bút bi hất lọn tóc đó ra sau vai Seohyun, sanzu hỏi
sanzu:"Tối nay em trực không?"
Seohyun đáp:"Em trực suốt một ngày rồi, sáu giờ giao ban."
sanzu :"Muốn ngủ hay muốn đi ăn gì đó?"
Seohyun nói:"Ăn gì đó ngon đi. Hôm nay anh ăn được thịt bò medium rare không?"
sanzu gật đầu, Seohyun mỉm cười quay ra khỏi phòng cấp cứu thì nụ cười dần biến thành cái nhìn nghi ngại. sanzu nhìn theo cô rồi ngay lập tức hiểu ra. Seohyun không biết Haitani Rindou là ai, thành ra cái nhìn mà rindou dành cho cô đúng là khó hiểu.
Seohyun nói:"Xin lỗi, bệnh nhân này..."
sanzu bước tới trước mấy bước cướp lời Seohyun

sanzu:"Bệnh nhân của anh. Em không sao rồi, lần sau bị đánh thì nhớ bỏ chạy, chân em dài thế cơ mà. Tới đây anh khâu cho."
rindou mở miệng lầm rầm:"Hai người hẹn hò à?"
sanzu nói:"Ừ, anh bảo xem mắt tốt mà."

rindou không nói gì thêm, cậu ngồi xuống giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm vào tấm màn kẻ ca rô của nhiếp ảnh gia. sanzu lại như cũ, ôm đầu rindou nói một tiếng "đau" trước khi bắt đầu, nhưng rindou không buồn phản ứng. Mắt cậu cứ nhìn mãi vào tấm màn kẻ ca rô đang lung lay nhiệt tình cùng với mấy tiếng chửi bới nhiệt tình đó. sanzu tỉ mẩn cố gắng làm sao để vết thương không để lại sẹo quá xấu, anh lấy làm lạ vì rindou chưa nhắc nhở một tiếng nào.

----

Hic tui viết hết chap này rồi mà có một lỗi nhỏ là em điện thoại như cục gạch của tui sập nguồn lúc tui mở lên chỉ thấy còn có nhiêu đây nên đăng đỡ lên luôn mn thông cảm nhen

Thoi tui lặng tiếp đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro