chương một, lý gia minh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đang để ý một người.

Giới tính nam, là bạn cùng bàn của bạn thân tôi.

Hai hôm trước Phương Uyên vừa nói với tôi hình như nó lại biết yêu nữa rồi. Tôi hỏi lần này là ai vậy, lúc nghe được tên của đối tượng tôi hơi ngơ ngác, chưa kịp suy nghĩ thì nó đã vỗ vai tôi, nói to tên của người đó.

Lý Gia Minh, học cùng lớp với chúng tôi.

Tôi là người đã có crush, hiện giờ trong mắt chỉ quan tâm đến một đối tượng khác giới duy nhất là crush của mình, còn đám con trai còn lại trong lớp tôi còn chưa nhớ mặt nữa là gọi tên.

"Thế lần này là sao?" Tôi hỏi nó, tỏ vẻ không quá quan tâm, vì chuyện này đã từng xảy ra rất nhiều lần trước đây.

Nó che miệng cười hí hí, ghé lại thì thầm kể cho tôi: "Mưa dầm thấm lâu, nhan sắc của cậu ta đã thành công quyến rũ tao, hơn nữa cậu ta chịu cho tao id game rồi!"

"Nhưng..." Tôi ngập ngừng nhìn nó: "Không phải mày đang có người yêu à?"

Phương Uyên xìu xuống: "Tao... chắc tao chia tay. Anh í không thèm trả lời tin nhắn của tao, còn nói thời gian này bận ôn thi quá."

Tôi vỗ vai nó. Yêu nhau rồi chia tay đối với nó chỉ đơn giản có vậy thôi. Yêu thì yêu, chia tay là chia tay.

Nhưng mà Lý Gia Minh... Ừm, khá lạ đối với tôi.

Chỉ biết là đẹp trai, nhưng không bằng crush của tôi. Học cũng giỏi, chắc là cũng ngang ngang crush của tôi. Nhà nhiều tiền, hơn crush tôi là cái chắc. Nhưng kì lạ là tôi lại không để ý nhiều đến cậu ấy lắm, chủ yếu là có cảm giác không cùng một thế giới, hơn nữa còn ngồi rất xa tôi, tôi thì lại là kiểu chỉ chịu ngồi yên một chỗ từ lúc vào học cho đến lúc ra về.

Tiếng trống vào học vang lên cùng lúc với một tiếng cười: "Đi ra kia chơi."

Dương đến rồi, cậu ta vắt cái cặp một bên vai, vì chạy vội nên mặt đỏ hết cả lên, vừa cười vừa mắng Phương Uyên đang chiếm chỗ của mình.

Phương Uyên bĩu môi, nguýt cậu ta một cái thật sâu rồi quay qua cười nhăn nhở với tôi: "Tao quên mang Atlat rồi, mượn nhe!" Xoè tay chôm luôn cuốn Atlat tôi vừa lôi ra trên bàn.

"..."

Tôi chậm rãi quay qua nhìn Dương: "Mày mang Atlat không?"

Cậu ta nhe răng cười hehe: "May cho mày nhé, tao vừa mới chôm của thằng Mạnh luôn."

Tôi cũng cười hehe.

Đúng rồi đó, tên ngốc này là crush của tôi.

Tôi với Thế Dương là bạn cùng lớp hồi tiểu học, lên cấp hai thì chung trường không cùng lớp, lên cấp ba lại thành bạn cùng bàn thế này. Hồi tiểu học tôi thích một bạn nam khác, cậu ta lại thích tôi. Cấp hai tôi thích một bạn khác nữa, cậu ta cũng thích một bạn khác. Bây giờ thì tôi thích cậu ta, còn cậu ta thích ai thì tôi không biết.

"Ban nãy chỉ chỉ trỏ trỏ gì tụi bên kia vậy?" Dương hỏi khi đầu của hai đứa đang chụm vào soi mói cuốn Atlat.

"Không có gì đặc biệt, nhỏ Uyên lại có crush mới." Tôi đáp nhạt nhẽo, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

"Cũng nhanh đấy." Dương nhếch môi: "Thế lần này là ai?"

"Hỏi làm chi?"

"Tò mò mà."

"Thôi, có khi nhỏ không muốn tiết lộ."

"Quỷ keo kiệt."

Tôi đấm cậu ta một cái.

Bị lời của Phương Uyên tác động, lần đầu tiên sau khi lên cấp ba, tôi dành hẳn một tiết học để quan sát thử mấy đứa con trai trong lớp mình.

Khoá chúng tôi có 15 lớp, trong đó có A1 A7 và D1 là lớp chọn, còn lại đều là lớp thường. Theo tôi thì vì số lớp chọn quá ít và số học sinh của một lớp cũng không nhiều nên không thể nào mà tất cả học sinh giỏi đều chui vào đấy hết được, cho nên trong đám lớp thường cũng mọc ra kha khá thành phần chất lượng.

Giả dụ như A8 lớp tôi, đếm sơ sơ cũng tầm chục đứa suýt soát đậu chuyên, kì thi nào cũng chen chân được vài đứa vào top 10 khoá.

Tôi chỉ biết tình hình học tập trong lớp đến vậy thôi. Bởi vì tôi là học sinh năng khiếu, thời gian có mặt trên trường cũng không nhiều, lên lớp học mấy môn chính để đi thi là được, thời gian còn lại cứ nhởn nhơ tàng tàng không quan tâm lắm.

"Mày thấy lớp mình có ai học giỏi mày?" Tôi ghé sang hỏi Dương.

Cậu ta đang vẽ mấy hình linh tinh bậy bạ lên Atlat của thằng Mạnh, đáp mà không thèm ngẩng đầu lên: "Tao."

Tôi chau mày: "Ai nữa?"

Cậu ta lé mắt nhìn tôi một lúc, nhìn đến mức tôi phát ngượng phải đẩy cậu ta một cái mới chịu thôi. Cậu ngồi dậy, nhìn sơ sơ trong lớp một chút rồi liệt kê vài cái tên.

Theo lời của Đặng - học sinh giỏi - Thế - con công kiêu ngạo - Dương thì chỉ có vài cái tên được cậu ta công nhận thôi. Trong đó có lớp trưởng Nguyễn Chi, không những học giỏi mà còn tham gia vào ban tổ chức của rất nhiều sự kiện cả trong lẫn ngoài trường; lớp phó học tập Minh Đức, cũng y chang Nguyễn Chi khiến không ít người trong lớp nghi ngờ hai đứa này có cái gì đó. Ngoài ra còn có Hoàng Công với Lê Huỳnh trong nhóm mà Dương hay chơi, mãi tôi mới đợi cái tên Gia Minh được vinh hạnh xướng lên.

Tôi đang vểnh tai chờ nghe tiếp thì cậu ta không nói gì nữa, im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

Tôi chột dạ: "Gì? Nói tiếp đi chứ."

"Hết rồi. Chính xác là mày muốn nghe gì?"

"Ờm, ừm, ai học giỏi, học giỏi môn gì, tại sao lại học giỏi?"

"Tao thấy mày bắt đầu tào lao rồi đó, đi ra kia chơi đi. Tối tám giờ nhá." Ý cậu ta là tám giờ lên bắn PUBG.

Không chờ tôi đáp lại cậu ta đã quay sang vẽ linh tinh lên cuốn Atlat tiếp rồi.

Hôm nay là thứ tư, buổi sáng chúng tôi chỉ học bốn tiết, hai tiết cuối đều là môn toán.

"Nay hình hay đại mày?" Dương vừa đi mua nước về, dùng mông ủn tôi vào ngồi bên trong, cậu ta ngồi bắc chân khệnh khạng hướng ra lối đi giữa.

"Hình như đại."

"Tuyệt, tao chưa làm bài tập."

"Tao cũng chưa làm."

"Không thấy yên tâm hơn chút nào."

Hừ.

Tôi để Dương ngồi bên ngoài luôn, chủ yếu là vì quá lười để đứng dậy nữa. Thế là tụi tôi tranh chấp đẩy ủi nhau bên dưới, cuối cùng bị cô Hồng dạy toán gọi cả hai lên xếp hàng kiểm tra miệng.

Cô Hồng rất được yêu thích vì dạy hay và dễ hiểu, nhưng hầu như đứa học sinh nào cũng ghét tiết luyện tập của cô vì bị chỉ điểm nửa cái danh sách lên bảng kiểm tra bài cũ.

Tôi với Dương bị gọi lên xếp hàng trên bục trước, nhìn cô chia cái bảng thành năm phần, mỗi phần đánh số từ 125 đến 130, tương ứng với mấy bài trong sách bài tập. Sau đó cô ngồi xuống, chậm chạp nhìn ngó xuống dưới vừa lật sổ ra dò tên.

"Tao nghĩ mày nên cảm ơn tao, thoát được cái cảnh ngồi dưới mà sợ tè ra quần kiểu vậy." Dương ghé qua thì thầm với tôi.

"... Cảm ơn." Tôi vô cảm nói.

"Hai anh chị này, Dương với Mẫn đúng không... Mạnh với hai Minh lên bảng."

Lớp tôi có hai người tên Minh, Đức Minh với Gia Minh. Trái ngược với lớp phó học tập Minh Đức ra thì Đức Minh này học hơi ấy một chút.

Lên bảng năm đứa mà có mỗi Gia Minh mang sách lên, thành ra tôi phải xuống mượn sách của mấy bạn bàn đầu, lúc quay lại bảng thì bị Dương giật mất. Vì quay lên quay xuống nên tôi bị chậm chân, đứng ở phần bảng cuối cùng sát cửa lớp.

Tôi nhìn sang người đứng bên cạnh, hắng giọng trước rồi mới dám hỏi: "Ờm... cậu cho mình coi chung sách với được không?"

Gia Minh cười khẽ, mở sách ra cho tôi nhìn: "Cậu xem trước đi."

"Ấy, cùng xem đi, mình không chắc mình đọc xong là làm được liền đâu." Tôi không ngại tự bêu xấu mình tí nào.

Thế là tôi đứng ì mất năm phút mới hơi hơi hiểu đề, trong quá trình đó tôi hơi ngại Gia Minh cứ đứng cầm sách cho mình nên có đưa tay ra nhận, nhưng mà cậu ấy không chịu, cứ cầm cho tôi xem như vậy. Thành ra bên dưới chỉ thấy hai bóng lưng cứ cúi đầu dòm vô sách, nhìn là biết chưa làm bài tập về nhà.

Tôi biết là tôi bó tay rồi nên tự đứng phân tích tình hình một chút. Tôi không làm được là bởi vì bài 130 này là bài cuối cùng, kiểu gì cũng là nâng cao, tôi mà làm được thì mới là bất thường ấy. Còn Gia Minh chắc không phải do không làm được đâu... Có khi nào do quá lương thiện tốt bụng nên đứng đây chung cho tôi đỡ nhục không...

"Ê." Tôi nghe tiếng Dương nên quay đầu lại. Cậu ta làm xong bài rồi định đi xuống, lúc đi qua tôi thì thảy cho tôi cuốn sách trong tay cậu ta.

Tôi dùng khẩu hình nói "Cứu" với Dương, cậu ta cười ha hả rồi hất hất cằm về phía Gia Minh.

"..."

Thôi bỏ đi. Tôi không dám hỏi cậu ấy đâu.

Thứ nhất là vì tôi không dám, không thân, chưa từng nói chuyện với cậu ấy. Thứ hai là mất cả đống thời gian vậy rồi ai cũng biết là tôi không biết làm, Gia Minh thì không lý nào lại không biết, nên tôi mà động tay thì cô Hồng biết ngay là tôi ăn gian.

Gia Minh nghiêng đầu nhìn tôi, nói nhỏ: "Mình đọc cho cậu viết nhé. Giả sử A là quỹ tích điểm mà M phải đi qua..."

"Ấy ấy ấy, chắc mình không cần đâu." Tôi nhìn ra sau vai Gia Minh, chạm mắt với cô Hồng đang chống cằm cười cười nhìn qua bên này. Gia Minh mím môi tỏ vẻ tiếc nuối, tôi vội an ủi: "Không sao mà, dù sao mình cũng chưa làm bài tập, xin nợ cô lần sau cũng được. Cậu cứ làm bài đi nhé, cảm ơn nhiều, cố lên."

Nói liền tù tì rồi tôi bỏ chạy luôn, qua nói này nói nọ kể lể đủ kiểu mới xin cô nợ điểm lần sau được. Lúc đi xuống tôi thấy Dương đang cười nhạo mình, tôi nhục lắm không biết làm sao, chỉ biết thụi cho cậu ta một đấm.

Cuối tiết tôi mới biết cả năm đứa bị gọi lên đều bị cho vào sổ đầu bài, trong đó có Dương 5 điểm vì làm được bài mà không có vở bài tập. Còn tôi chỉ bị ghi là không làm bài tập về nhà mà thôi.

"Cũng được, ít ra chưa ăn con điểm miệng thấp tè như mày."

###

Tối hôm đó tôi vào game như bình thường, mắng chửi om sòm với Thế Dương mấy trận thì nhận được tin nhắn rủ rê của Phương Uyên.

Nó không phải kiểu người thích chơi game, chỉ là tình cờ nhìn thấy trong máy của Gia Minh có biểu tượng game giống với game tôi hay chơi, nên thuận tiện lấy cớ để lân la nói chuyện với người ta.

"Chắc nó mới tải luôn đấy, tao qua kéo nó." Tôi nói qua voice game, trong tổ đội đang có Thế Dương và hai người chung hội với cậu ta, tôi không rủ qua thì hơn.

"Ơ, thế tí nữa còn chơi chung không?" Dương hỏi.

"Tao không biết nữa, có gì tao nhắn cho."

Nói rồi tôi hơi tiếc nuối rời đi, gửi cho Phương Uyên một tin nhắn, rất nhanh sau đó tôi nhận được lời mời tổ đội.

Lúc nghe nó nói qua kéo nó, tôi còn tưởng nó muốn tôi hướng dẫn chơi mấy trận cho hiểu cách chơi một chút rồi mới chơi với crush, không ngờ vừa mới vào đã thấy trong đội đủ bốn người rồi. Một người là crush mới của nó, Lý Gia Minh, tôi biết vì tên game của cậu ta rất dễ nhận ra, người còn lại thì tôi không biết là ai.

Lúc tôi vào thì người kia vẫn đang voice, nhờ đó mà tôi biết người này là con trai. Có điều giọng hơi lạ, chắc không phải cùng lớp đâu.

"Chào mọi người nha." Tôi nói.

Người đang nói kia lập tức im lặng, sau đó bật cười ha hả, nói rất to vào mic: "Được đó Phương Uyên, tiếp tục phát huy nha."

Tôi không hiểu lắm, chỉ nghe Phương Uyên đáp lại: "Nhỏ này là Mẫn, bạn tớ."

"Chào Mẫn nha! Tui là An. Giọng cậu hay ghê." Cái người kia tự giới thiệu. Tôi ngẫm nghĩ trong đầu một lúc, chắc không phải cùng lớp thật rồi, tôi nhớ trong lớp không có đứa con trai nào tên An cả.

"Cảm ơn An nhé, giọng cậu cũng hay lắm." Tôi nói thật đó.

Bất chợt một âm thanh cười khẽ vang lên: "Chào Mẫn, mình không biết là cậu cũng chơi game đó."

"Ha ha..." Tôi cười gượng, không biết vì sao nhưng tôi hơi bị ngại với những người khác mình biết lâu rồi nhưng không nói chuyện: "Chào Gia Minh nha, mình cũng không biết là cậu có chơi game."

"Cái cậu này sao mà nói chuyện khách sáo thế! Cậu là ông chú đấy hả!" An nói rất to, tôi có cảm giác nếu như cậu ấy đang ngồi bên cạnh tôi chắc đã hào sảng vỗ vai tôi bôm bốp rồi.

"Cậu ấy là người hướng nội í, cậu đừng doạ cậu ấy mà." Phương Uyên nhịn cười nói, còn nếu là cô này đang ngồi cạnh tôi thì chắc chắn đã chỉ vào mũi tôi mà cười nhạo rồi.

May mắn cho tôi là sau đó không bị bốc đầu lên nói chuyện nữa, chủ yếu là tôi đi theo quan tâm hướng dẫn Phương Uyên một chút, còn lại chơi công hay thủ, nhảy ở đâu hay tính toán vòng bo đều do An với Gia Minh nói với nhau.

Thật ra đội bốn người chỉ có An nói là chủ yếu, ngoài ra còn có Phương Uyên rất dễ làm thân, là người mới nên tò mò rất nhiều thứ. Một người hỏi với một người thích được hỏi cứ thế khiến bầu không khí không bị sượng chút nào, cho dù có một kẻ nín thinh như tôi ở đó. Gia Minh cũng khá yên lặng, bao giờ được hỏi thì mới trả lời, nhưng cảm giác tồn tại của người này vô cùng lớn. Cậu ấy chơi rất hay, trận nào cũng diệt được nhiều nhất, trong đội có ai bị knock là cậu ấy chạy tới cứu rồi clear luôn địch ở đó.

Mấy lần Phương Uyên chết rồi, đang xem góc nhìn của Gia Minh, thấy được sự lợi hại của cậu ấy rồi cảm nhận được sự kích thích hay ho của trò này, bắt đầu muốn trải nghiệm nhiều hơn, đòi nhảy dù ở mấy khu đông người.

"Được đó đồng chí, tôi là tôi rất thích tinh thần này của đồng chí đấy nhé!" Chơi kiểu người già thư giãn nãy giờ, An chỉ chờ có mỗi thời khắc này, vừa vào trận là đòi lead đội, nhảy thẳng xuống khu quân sự.

Tôi bị trạng thái hăng máu gà của cậu ta ảnh hưởng, còn bị tiếng khóc vì vừa bị knock của Phương Uyên chọc cười, thao tác rất nhanh, clear được một team ở gần mình. Sau đó tôi nhìn lên bản đồ nhỏ, thấy ba người kia đang ở cùng một chỗ nên chạy qua đó. An đang cứu Phương Uyên, bò dưới một bức tường, Gia Minh cũng ngồi quỳ ở gần đó quan sát, lúc tôi chạy lại thì cậu ấy chĩa súng sang bên tôi rồi nói: "Cố lên, sắp tới rồi."

Tôi bật cười, hùa theo: "Đợi mình chút, không được đi trước đâu đó." 

Tôi vừa dứt câu thì bị bắn một cú xuyên mũ, máu chỉ còn một phần tư, nằm bò ra đấy.

"..."

Thì ra là tôi hiểu lầm ý của cậu ấy, chắc lúc đó cậu đã thấy địch rồi, đang tự an ủi đấy à.

Tôi nghe thấy tiếng cười há há rất to của An, nói gì đó nữa tôi không nghe rõ lắm, chỉ nghe Gia Minh nói: "Cậu bò lại đây trước đi, mình hạ tên kia đã."

Tôi bò lại chỗ cậu ấy đang núp, mới đếm từ một đến ba cậu ấy đã tỉa được tên kia rồi. Sau đó không biết bị cơn xúc động nào tác động mà trong lúc cứu tôi cậu ấy còn tâm trạng đùa tiếp:

"Không đi trước đâu, còn phải cứu cậu nữa mà."

"..."

Tôi lặng lẽ đưa tay lên xoa tai mình một chút. Sự kết hợp giữa tông giọng ấm, vừa dịu dàng cười nói như vậy đúng là rất biết cách tấn công người nghe. Nhưng tôi không ngờ Gia Minh là một người dễ nói chuyện đến vậy, nên nói cậu ấy là một người hài hước trầm tính hay là quá lương thiện tốt bụng đây.

Trước đây ấn tượng của tôi đối với cậu ấy đều là đánh giá bằng mắt. Đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, nhiều bạn bè, nhiều người thích, hay đi đây đi đó, là kiểu người tôi đánh giá rất cao, sống ở một thế giới hoàn toàn khác, học chung lớp hơn một năm mà số lần nói chuyện trực tiếp của tôi với cậu chỉ lần một lần hai, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Như sáng nay là lần đầu tiên chúng tôi nói nhiều với nhau vậy đó.

Chúng tôi vừa an toàn chạy vào vòng bo mới, đột nhiên An lên tiếng: "Các cậu học chung lớp hết hả?"

Phương Uyên: "Ừm, đúng rồi."

"Ồ, thảo nào nói chuyện thân vậy."

... Ai thân cơ?

"Hả?" Tôi trực tiếp bật ra âm thanh khó hiểu.

"H-hả? Không thân à?" An hơi bối rối.

"Không phải không thân." Lúc này Gia Minh mới lên tiếng, giọng nói vẫn cứ đều đều nhẹ nhàng: "Sắp thân rồi."

###

[ Tao thấy ổn đấy, có vẻ rất hiền. ] Tôi gửi tin nhắn cho Phương Uyên.

[ Nhỉ! Cậu ấy siêu dịu dàng luôn ấy! Mỗi tội hơi lạnh lùng xa cách quá thôi. ]

[ Ừm, nhưng có vẻ là người tốt. Tao duyệt nhé. ]

Đó giờ Phương Uyên từng crush cả đống người, ai nhỏ cũng khen lên trời hết. Nhưng đối tượng nào quá xa lạ tôi không có khả năng nhận xét thì thôi, còn lại hầu như đều không được duyệt. Hiếm lắm mới được một người, tốt nhất là nó nên làm ăn cho ra trò vào.

Tối đó nó không rep tin nhắn của tôi.

###

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro