50 - 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

50.

Tuy nói như thế, nhưng dù sao vẫn còn sớm, hiện giờ ngoài việc lo lắng chuyện bạch nhật tuyên dâm, bọn hắn thật sự cũng còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm.

Trước khi Nguỵ Vô Tiện mất trí nhớ, vốn định hai người sau khi săn đêm trở về sẽ có nhiều kế hoạch, ngoài hai tấm hợp cưới thiếp canh cố ý đến cầu tại một vị cao nhân đức cao vọng trọng, còn có mấy quyển cổ thư có lai lịch, mấy bức tranh chữ của danh gia, đều do Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ rời nhà đi săn đêm mấy tháng khổ cực mới có được, chuẩn bị mang về "hiếu kính" Lam Khải Nhân.

Bất kể nói thế nào, lão đầu tử chịu đồng ý cho hai người thành thân, riêng điểm này Nguỵ Vô Tiện đã thấy cho dù kiếp sau hắn làm trâu ngựa, máu chảy đầu rơi vẫn là đáng giá – Kiếp này thì không được, kiếp này của hắn là của Lam Trạm rồi.

Kết quả vừa hay, bị mất trí nhớ gây rắc rối một cái, cho dù là việc tặng lễ, hay việc thành thân, đều bị gác lại hết. Bây giờ đã khôi phục, phải lần lượt làm từng cái một.

Hai người trước tiên đi gặp Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, thông báo cho họ biết thân thể Nguỵ Vô Tiện đã không còn đáng ngại, những ngày qua làm phiền bọn hắn lo lắng vân vân, Nguỵ Vô Tiện cũng coi như đã tự tay đưa phần hậu lễ bị trễ của hắn. Lam Khải Nhân mặc dù trên mặt không biểu thị gì, nhưng vẫn là nhận, xem như thừa nhận hắn là "cháu dâu"

Sau đó, bọn hắn lại tự mình đi kiểm tra các công việc chuẩn bị liên quan đến lễ thành thân. Chọn mua vật phẩm, bố trí sân bãi, để Lam gia làm hiển nhiên sẽ coi trọng lễ nghi theo chế độ gia tộc đối với sự kiện này, quả thực không hề tiết chế mà chi xài tiền, thật sự là khác biệt so với nhận biết lúc xưa của Nguỵ Vô Tiện đối với Lam gia. Cho tới nay bên cạnh Nguỵ Vô Tiện cũng là túi tiền trống trơn, thật đau lòng không thôi. Biết tiền này dùng để tiêu pha cho mình, liền càng đau lòng hơn.

Lúc đi cùng Lam Vong Cơ, hắn nói: "Lam Trạm, ta vẫn cho là người nhà các ngươi rất tiết kiệm, không ngờ cưới một nàng dâu cũng chi tiêu không hề kém cạnh so với Kim gia!"

Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Sính lễ các thứ ắt không thể thiếu. Chuyện đại sự cả đời, chi tiêu thế này là xứng đáng."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhưng ta là người bình thường, mà ta lại là không có tiền a!"

Lam Vong Cơ nói: "Không lo, ta có tiền."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đó là ngươi có tiền. Tiền của ngươi"

Lam Vong Cơ nói: "Của ta chính là của ngươi"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói của ngươi chính là của ta, thế thì là đang xài tiền của ta."

Lam Vong Cơ: "...."

Y đã lâu rồi không cùng nói chuyện nửa đùa nửa thật thế này với Nguỵ Vô Tiện, nhất thời không để ý bị người kia xỏ mũi. Gặp người kia chiếm được tiện nghi nên đang dương dương đắc ý chớp mắt nhìn mình, Lam Vong Cơ đặt tay lên eo hắn nhéo một cái.

"Ai!" Nguỵ Vô Tiện cả người đều mềm nhũn, gập người hơi quá, phàn nàn nói: "Hay cho Lam Trạm, nói không lại ta liền động thủ! Câu nói quân tử động khẩu không động thủ đâu? Nào, có gan lại đánh ta đi! Lần này đánh ở đây này, nhanh!"

Lam Vong Cơ: "...."

Hàm Quang Quân bị Di Lăng Lão Tổ trêu đến nỗi mém chút đánh hắn một trận thật, ai ngờ hai người đang đi, vừa qua khỏi chỗ rẽ hành lang, chợt phía trước bay tới mấy vật thể không rõ là thứ gì, hướng thẳng đến người Lam Vong Cơ đập tới!

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, khoát tay định đỡ, ai ngờ, người bên cạnh y phản ứng còn nhanh hơn, lách người lên phía trước y, đón được hai cái, còn một cái bay ngay vào vai hắn.

"Nguỵ Anh?"

"Hàm Quang Quân!"

Hai âm thanh đồng thời vang lên. Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn "ám khí" bắt được trong tay: thì ra là bao cát các thiếu niên lấy ném chơi!

Lam Cảnh Nghi bọn hắn nhanh chóng xuất hiện từ đằng sau ngọn giả sơn, vụng trộm chơi đùa bị Lam Vong Cơ phát hiện, trong lòng đã rất hốt hoảng, lại còn biết bao cát của bọn hắn tưởng bay vào mặt Lam Vong Cơ thì đập trúng Nguỵ tiền bối, nhất thời lá gan bị doạ muốn bay mất tiêu, hấp tấp xoay đầu cúi người xin lỗi: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Hàm Quang Quân, Nguỵ tiền bối, chúng ta sai rồi!"

Lam Vong Cơ lạnh mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm...."

Nguỵ Vô Tiện "hắc" một tiếng kịp thời xen vào nói: "Đây không phải là bao cát lần trước ta dạy các ngươi làm à? Cái này vẫn là Tư Truy làm à?"

Lam Tư Truy vô thức nói: "Vâng..."

Nhưng sau đó các thiếu niên liền nhận ra một điều, hai mặt cùng nhìn nhau, bỗng nhiên chỉ vào Nguỵ Vô Tiện, không dám tin hỏi: "Nguỵ, Nguỵ, Nguỵ, Nguỵ tiền bối, trí nhớ của người đã khôi phục?!"

Nói xong, mới nhớ hành động này không được lễ phép, không hợp quy tắc Cô Tô Lam thị, liền đem tay để xuống dưới, Lam Vong Cơ nhướng mày, nhìn quả thật muốn trách cứ bọn hắn, chúng thiếu niên tự nhủ trong lòng thôi tiêu rồi, lại thấy Nguỵ tiền bối vượt lên đứng trước bọn hắn, mỗi tay để lên vai một đứa, nói: "Mấy đứa đoán không đúng. Ta nói, các ngươi học xong đều có thể đi chơi. Đi nào, Nguỵ tiền bối dẫn các ngươi đi chơi, quang minh chính đại đi chơi!"

Lam Cảnh Nghi nói: "Nhưng, nhưng mà...." ánh mắt hướng về Lam Vong Cơ.

"A!" Nguỵ Vô Tiện cười rạng rỡ, quay lại Lam Vong Cơ nói: "Thế nào Hàm Quang Quân, bọn hắn muốn ngươi cho phép kìa! Một đống hài tử, không nghe ta, chỉ nghe ngươi. Ngươi có đáp ứng hay không? Ngươi đồng ý một tiếng, ta liền dẫn bọn hắn đi!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt dần nhu hoà xuống, gật đầu nói: "Được"

Lam Cảnh Nghi bị Nguỵ Vô Tiện vịn bả vai, vừa đi, vừa hồ nghi hỏi: "Nguỵ tiền bối, ngươi thật sự đã khôi phục ký ức?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta lừa ngươi làm gì!"

"Ồ" Lam Cảnh Nghi sờ cằm, ra chiều suy nghĩ nói: "Nhưng ta cảm thấy, tiền bối có chỗ vẫn không giống lắm. Ví như lúc tiếp bao cát vừa rồi...."

51.

Nguỵ Vô Tiện mang theo bọn nhỏ chơi bao cát đã ghiền, mãi đến khi trời tối mới khua tay kêu dừng. Lam Cảnh Nghi bọn hắn đi nhà ăn dùng cơm tối, Nguỵ Vô Tiện thì trở về Tĩnh Thất.

Hắn cầm một bao cát trên tay, bụng kỳ thật không quá đói, nhưng vừa đi vừa nghĩ không biết tối nay Lam Vong Cơ sẽ chuẩn bị món ngon gì cho hắn, liền cảm thấy thèm, tốc độ đi nhanh hơn mấy phần.

Mở cửa cổng, đi vào trong sân, đứng trước cửa phòng định đưa tay đẩy, không nghĩ cánh cửa bị người bên trong kéo vào. Vừa thấy người kia mở cửa, mắt liền xoay tròn, vội quăng bao cát trên tay về phía trước. Ai ngờ Lam Vong Cơ đúng là không đưa tay ra đón, thế là nguyên một đống cát đập vào ngực hắn. Nguỵ Vô Tiện nháy nháy mắt, còn chưa mở miệng nói gì, thì đã thấy Lam Vong Cơ không tiếp bao cát, ngược lại còn duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay hắn, ôm nhanh vào ngực.

"Ha?" Nguỵ Vô Tiện mới đầu sững sờ, sau đó vỗ vỗ lưng y: "Sao rồi, ta mới rời khỏi một chút, mà đã nhớ ta rồi sao?"

Lam Vong Cơ thẳng thắn nói: "Ừm". Lại bên tai hắn trầm thấp nói: "Không muốn đi"

"...." Nguỵ Vô Tiện vừa rồi nói lời kia là do vô thức nhanh mồm nhanh miệng mà nói, nói xong liền hối hận.

--- Hắn cùng Lam Vong Cơ, thật sự là đã tách ra "Một hồi lâu"

Mặc dù y một mực cố gắng ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng việc hắn bị mất trí nhớ rõ ràng đã ghăm trong tim Lam Vong Cơ thành một việc lớn, không phải nói đơn giản là có thể quên đi.

Hắn để tay lên lưng Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve, nói: "Đừng sợ Lam Trạm, ta ở đây mà!"

Lam Vong Cơ nói: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ta sẽ không đi", dừng một chút, lại bổ sung: "Ta cũng sẽ không quên"

Lam Vong Cơ nói: "Ừm"

Ban ngày nhiều việc quá, hắn khôi phục bình thường lại là lập tức vội vàng làm cái này cái kia, kỳ thực là không có đàng hoàng sửa sang cho ký ức của khoảng thời gian này. Thật sự Nguỵ Vô Tiện trong lòng cũng hiểu rõ, phần lớn nguyên nhân là bởi vì hắn đang trốn tránh.

Hắn thật không muốn nhớ lại thời kỳ đó của kiếp trước, lúc hắn đối với Lam Vong Cơ ngàn vạn chối từ, mọi loại cự tuyệt.

Nhưng khi nhìn Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi, mọi sự đều để trong lòng như thế này, hắn nghĩ nếu không tự mình chủ động, một hơi nói hết ra thì chắc chắn sẽ không xong.

Thế là, Nguỵ Vô Tiện chủ động kéo tay Lam Vong Cơ đến bên giường, ngồi sát bên cạnh y, sờ lên đầu y giống như dỗ trẻ nít, nói: "Lại đây, để Tiện ca ca xem nào, những ngày vừa qua Hàm Quang Quân của chúng ta phải chịu bao nhiêu là uỷ khuất nha!"

Lam Vong Cơ nói: ".... Không có chịu uỷ khuất."

"Oa," Nguỵ Vô Tiện giơ ngón trỏ để lên trên môi mình, hướng về Lam Vong Cơ nháy mắt: "Để ta nói, Lam Trạm, ta đều nhớ kỹ. Để ta nói"

Hắn bắt đầu hồi tưởng – Đúng như hắn nói, tất cả những việc xảy ra trong lúc mất trí nhớ giống như là một giấc mộng, một mộng cảnh cực kỳ rõ ràng, mặc dù cũng là một phần ký ức, nhưng nếu không cố ý nhớ lại thì những ký ức tựa như nằm sâu trong tận cùng đại não, sẽ không tuỳ tiện trồi lên mặt nước.

"Ồ" Nguỵ Vô Tiện nhớ lại nói: "Ta quả nhiên muốn bỏ chạy sao...., thế nhưng ngươi đã ngăn ta lại. Làm tốt lắm Lam Trạm, nên như thế."

Lam Vong Cơ được hắn khích lệ, nhẹ gật đầu: "Ừm"

"Nhưng mà," Nguỵ Vô Tiện nói: "ngươi vẫn là nhẹ tay quá. Để ta dạy ngươi nha." Hắn kéo tay Lam Vong Cơ khoa khoa: "Lần sau – không có lần sau – ý ta là, nếu như ta còn muốn chạy, ngươi không cần khách khí, không cần giảng đạo lý với ta, trực tiếp đem ta trói lại, ngay trên giường trong Tĩnh Thất này, che kín mắt ta, bịt miệng ta lại, một mực làm ta, làm đến khi nào ta phục mới thôi."

"....." Lam Vong Cơ nói: "Có chút khó"

Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ bờ vai y: "Ta cũng nghĩ vậy, ngươi quá thiện lương. Tiếp tục cố lên nha!"

Hắn lại tiếp tục nhớ lại: "Ồ, ta còn luyện lâu đến vậy sao.... Trách không được lúc ta tỉnh lại, trên người đã có Tuỳ Tiện."

Sau khi nói đến đây, tốc độ nói không chậm lại, tựa hồ là nhớ lại tâm tình lúc ấy – Hắn hiện giờ có Lam Trạm, dùng Tuỳ Tiện chẳng qua là thêu hoa trên gấm, nếu có thể lấy lại tâm tình thời thiếu niên mà sử dụng lại Tuỳ Tiện, thì lại là hàng thật giá thật dùng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Cỗ kích động đó đến nay vẫn quanh quẩn trong lồng ngực rất lâu. Nguỵ Vô Tiện khi đó bị tình cảm lây nhiễm, một tay nắm thành nắm đấm, ngón cái và ngón trỏ ma sát đi ma sát lại trong lòng bàn tay.

Lam Vong Cơ nhắc nhở: "Còn có Kim Đan."

"Ừ", Nguỵ Vô Tiện xích lại gần y hơn, đem đầu tựa vào lồng ngực y, nói: "Trong thời gian ngắn như vậy, Kim Đan liền có thể tiến triển lớn như thế, chắc sẽ nhanh tu thành công. Trước kia ta quả nhiên nóng lòng so với hiện tại."

Lam Vong Cơ cúi đầu xuống hôn lên trán hắn, nói: "Rất tốt."

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi cũng vậy"

Tóm lại có thể vận chuyển được linh lực từ Kim Đan thì Lam Vong Cơ có thể sẽ bớt lo lắng cho hắn một chút.

Xong việc này, Nguỵ Vô Tiện lại tiếp tục nghĩ. Nghĩ đến cảnh lúc Lam Vong Cơ nói muốn ôm hắn, liền khen y "có tiến bộ", nghĩ đến cảnh hắn cùng Lam Cảnh Nghi kề vai sát cánh như hai anh em tốt, thì cười mắng thằng bé kia "không có quy củ", nghĩ đến lúc gặp lại Giang Trừng ngoài ý muốn, thì lại lâm vào trầm mặc thật lâu.

Lam Vong Cơ không yên tâm nói: "Nguỵ Anh?"

"...." Nguỵ Vô Tiện nháy mắt mấy cái, khó tránh tâm thần bị rối loạn đôi chút, tỉnh táo lại, định mở miệng lần nữa, bỗng nhiên mặt biến sắc, ngồi bật dậy từ trong lòng Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ bị hắn làm cho giật nảy mình: "Thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Trời ơi! Ta đã làm gì vậy?!"

Lam Vong Cơ: "?"

"Ta.. Ta.. Ta.." Nguỵ Vô Tiện cà lăm, khoa chân múa tay nửa ngày, cuối cùng một phát nắm lấy bả vai Lam Vong Cơ, nói: "Trời ạ, trời ạ! Ta sao có thể làm như vậy mà hù ngươi?!"

Lam Vong Cơ: "..."

Đến đây y hiểu được là Nguỵ Vô Tiện nhớ lại sự tình ngày hôm đó, hắn đã hết linh lực còn muốn gia tốc ngự kiếm, trêu y lo lắng.

Nhìn Nguỵ Vô Tiện bây giờ quả thực so với Lam Vong Cơ lúc đó còn sốt ruột hơn, vừa vội vừa tức, con mắt đỏ lên, hắn "Ai" một tiếng, từ trên giường lăn xuống, lại đột nhiên bổ nhào lên người Lam Vong Cơ, đau lòng nhức óc kêu lên "Lam Trạm", cuối cùng trực tiếp đổ ụp lên giường, lăn từ trái qua phải, rồi lăn từ phải qua trái, hô to: "A..A..a.a.a...!!"

"...." Lam Vong Cơ vốn bị hắn dẫn dắt đến tâm tình lúc đó, còn có chút tim đập nhanh, giờ lại trông thấy cái màn này, cơ hồ phải nén tâm tình xuống, lật Nguỵ Vô Tiện lại như lật một con mèo, ôn nhu nói: "Nguỵ Anh, không sao cả."

Nguỵ Vô Tiện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi không sao nhưng ta có sao! Trời ơi, ta tức ta chết thôi! Ta thật sự là, thật sự là..! Ai da da....!"

Hắn đang nói, bỗng nhiên giơ tay lên, nặng nề hướng vào ngực mình đánh một quyền, Lam Vong Cơ giật mình, vội càng cầm cổ tay hắn ngăn lại quyền thứ hai, nói: "Làm gì vậy!?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ký ức ta vẫn có chút hỗn loạn, không có cảm giác mình vẫn là Di Lăng Lão Tổ - Nhân dịp ta hiện tại vẫn coi như một nửa là Di Lăng Lão Tổ thật, tranh thủ thời gian đánh, đánh được là được!"

Lam Vong Cơ không còn gì để nói: "..."

Vì phòng ngừa Nguỵ Vô Tiện lại nghĩ ra "bản thân" đã làm gì nữa, y đem hắn ngồi trên chân mình, ôm chặt trong ngực, ghìm đối phương lại không cho giãy giụa chân tay. Nhưng làm như thế, Nguỵ Vô Tiện lại càng bay nhảy loạn động liên tục, vừa tiếp tục đau lòng nhớ lại những chuyện phá hoại hắn làm khi bị mất ký ức, vừa uốn qua uốn lại trên người Lam Vong Cơ, đạp lung tung.

Lam Vong Cơ hôm nay vốn là đang buồn bã chưa được phát tiết: ".....". Rốt cuộc nhịn không được nữa đem Nguỵ Vô Tiện đè ngã một phát xuống giường.

Nguỵ Vô Tiện lưng vừa dính giường, lập tức mở rộng hai tay như đang hiến tế, nói: "Nhanh, làm ta, thao chết ta. Hung hăng vào, không hung hăng đừng làm."

Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều, trực tiếp ra tay giật vạt áo của hắn. Nguỵ Vô Tiện vừa giúp y cởi y phục của hắn, vừa lẩm bẩm: "Ta còn cảm thấy đã hại ngươi bị thương... Trời ạ!"

Hắn dùng sức nắm lấy tay Lam Vong Cơ, nói nghiêm túc vô cùng: "Lam Trạm, hôm nay làm ơn nhất định phải phạt ta thật đàng hoàng! Tuyệt đối không nên tha!"

"...." Hắn nói rõ ràng như vậy, nhưng Lam Vong Cơ lại có chút xấu hổ, nhẹ khục một tiếng, nói: "Kỳ thật cũng không đến nỗi..."

Nguỵ Vô Tiện làm như sợ y đổi ý, vội nói: "Đến nỗi, tất nhiên là đến nỗi!"

Hắn hô to một tiếng, một tay đập đập lên giường, vừa vặn sờ đến góc giường, vô tình cảm thấy dưới lớp chăn hình như có đồ vật gì đó.

Nguỵ Vô Tiện: "?"

Hắn bỗng nhiên hiếu kỳ không đúng lúc, đưa tay vào dưới lớp ga giường, lấy ra một vật từ khe hẹp giữa ván giường và bức tường, xem kỹ, thì ra là một viên giấy dúm dó vo tròn.

Tựa hồ không nghĩ trên giường lại có thứ này, Lam Vong Cơ cũng kinh ngạc.

Nguỵ Vô Tiện mở tờ giấy ra trước mặt hai người, ngẩng đầu xem, chỉ thấy trên giấy trắng mực đen đầy chữ rồng bay phượng múa, nhất định là Nguỵ Vô Tiện tự viết. Đại ý là: "Lam Trạm, ta rời đi trước. Chờ khôi phục ký ức trở lại. Ngươi không cần lo lắng, cũng đừng tới tìm ta."

Lam Vong Cơ: "...."

Nguỵ Vô Tiện: "...."

Không khí có vẻ ngưng đọng.

Sau nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện hừ một tiếng, làm như việc không liên quan đến mình, cười khẩy, nói với Lam Vong Cơ: "Đây này, đây này, Hàm Quang Quân, ngươi còn có thể nhịn? Ngươi còn không phạt ta?"

"....." Lam Vong Cơ đè hắn lại, hung tợn nói: "Phạt!"

"Rất rốt!" Nguỵ Vô Tiện hai mắt sáng lên, hai chân đạp một cái, vô cùng chờ mong hỏi: "Phạt thế nào? Chép gia quy hả?"

"Chép" Lam Vong Cơ tai đỏ lên, vừa cởi quần vừa nói: "Vừa làm... vừa chép."

----------------

Lời tác giả (đoạn này hơi khó hiểu, huhu..):

Không thể không thừa nhận, mặc dù lão tổ Tiện rất kích thích nhưng quả nhiên chân chính thần tiên quyến lữ chính là Kỷ sau cưới và Tiện sau cưới.

Cùng một thời điểm, lão tổ Tiện sau cưới, lớn tuổi cảm giác nhất là mãnh liệt, bởi vì lão tổ Tiện thật sự quá quan tâm đến người khác (hắn dù sao cũng còn trẻ). Nhưng Tiện sau cưới lại có khác biệt, Tiện sau cưới mặc dù ca lơ phất phơ nhưng dù sao cũng cho cảm giác yên tâm, sống ỷ lại.

Ở trong lòng, Tiện là đối tượng khó làm (lão tổ Tiện càng khó hơn), nhưng kỳ thật ở trong lòng Tiện, đều rất khó làm: Chuyện gì cũng đều kìm nén không nói, chuyện gì cũng đều vì hắn mà suy nghĩ.

Nghĩa là nghĩ ra biện pháp không nói ra, nói ra tiếng lòng, bởi vậy vô thức, đối mặt với dạng này của Tiện, một mặt sẽ biểu hiện ra thói quen muốn che giấu của hắn. Nói ra một cách bình thường, mặt khác chính là không có thành thục, giống như trẻ con (Đại nhân thật là mệt mỏi a, thở dài)

Cho nên Tiện à, không nên quá lo lắng rồi, không cần cảm thấy đời này trả không hết lòng tốt của Lam Trạm, dù sao y cũng một mực muốn lấy ngươi nha.

*** Liên quan tới Tuỳ Tiện cùng việc tiếp bao cát.

Viết những chi tiết này nhưng thật ra là nghĩ rằng, mặc dù khôi phục ký ức trở lại thành Tiện ban đầu, nhưng mấy ngày này ký ức vẫn thay đổi một cách vô tri vô giác đối với hắn có chút ảnh hưởng, cũng không phải qua rồi là coi như xong. Cho nên Cảnh Nghi nói, cảm giác hắn chỗ đó không giống nhau lắm.

Khả năng có người không hiểu lắm khi ta viết khôi phục trí nhớ đã mất là cảm giác như thế nào, để ta lấy ví dụ cho các ngươi nghe một chút.

Đại khái chính là, ví như ta muốn ngươi kể lại những gì đã làm vào hôm qua, hôm trước, hoặc lâu hơn nữa, bình thường mà nói ngươi khẳng định sẽ nhớ kỹ. Nhưng nếu muốn ngươi từng cái từng cái kỹ càng kể lại, khẳng định sẽ cần cẩn thận hồi tưởng lại đúng hay không. Chính là loại cảm giác tương tự vậy đó.

Còn nữa, viết battle giữa Tiện với Kỷ thật là thú vị.

Còn phần cuối, ta thấy thật bội phục mình [kiêu ngạo]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro