6 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Nguỵ Vô Tiện nằm mộng, thấy hắn đang nằm trên giường đá trong động Phục Ma. Giường chiếu vừa dày vừa mềm, chăn lại còn đặc biệt ấm, hắn nằm hài lòng cực kỳ, rồi bỗng nhiên nhận ra "Không đúng, giường đá sao lại thoải mái như vậy?"

Hắn mơ mơ màng màng trở mình, giống như quay qua không thấy, sau đó bên trong miệng lầm bầm một câu: "..... Lam Trạm....."

--- Khoan đã, tại sao ta lại muốn kêu Lam Trạm?

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên mở mắt.

Hắn phát hiện mình đang nằm nghiêng, mà trước mặt cách đó không xa, nói đúng hơn là người kia nằm ngay bên cạnh hắn, tay còn chống lên mà nhìn ngắm hắn, trên mặt thậm chí còn thoáng qua một tia cười.

Lam Vong Cơ nói: "Sáng sớm tốt lành, Nguỵ Anh"

Nguỵ Vô Tiện: "......"

Phân tích xong hiện trạng, hắn cực nhanh lùi về phía sau. Đáng tiếc vì hắn đang nằm bên trong, phía sau là vách tường nên đành phải ngừng lại, nhíu mày trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ hỏi "Ta không phải ngủ trong kia sao? Tại sao lại ở chỗ này?"

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn một lát, giống như đang suy tư, sau đó nói "Chính ngươi tới"

Nguỵ Vô Tiện "???"

Hắn lập tức định hung hăng phản bác --- lời này nếu không phải do Lam Vong Cơ nói ra thì một chữ hắn cũng không tin. Hắn thực sự không thể tưởng tượng một Hàm Quang Quân quang minh lỗi lạc lại có thể làm ra cái việc nửa đêm chạy đến bên giường của hắn, lén lút ôm hắn mang tới chỗ y ngủ, vì vậy hắn chỉ có thể hoài nghi chính mình.

Trên người hắn chỉ mặc một tầng áo mỏng, dán chặt lưng vào vách tường, quả thực có hơi lạnh, so với nằm trong chăn thì ấm áp hơn nhiều. Nguỵ Vô Tiện nháy mắt mấy cái, nghĩ lại "Không đúng, tại sao ta lại sợ Lam Trạm như thế?"

Không phải là người khác sợ hắn mới đúng hay sao?

Nghĩ như vậy, hắn ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nhích trở về. Bởi vì hắn tận lực xích lại gần, hai người rốt cuộc so với trước đó lại còn gần hơn. Nhưng trên mặt Lam Vong Cơ không biểu lộ chút thay đổi nào, mặt Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng kề sát vào mặt của y, y vẫn bình tĩnh thong dong, bát phương bất động.

Ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện rơi lên mặt Lam Vong Cơ.

Hôm qua hắn không nhìn kỹ người này, bây giờ nhìn sát như vậy, hắn mới rõ ràng chú ý rằng Lam Vong Cơ này, so với trong trí nhớ của hắn đã chững chạc hơn rất nhiều rồi. Mặc dù đại khái vẻ ngoài gần như không thay đổi, nhưng khi hai mươi tuổi vẫn còn một chút ngây ngô, nay đã biến mất gần như hoàn toàn, khuôn mặt thêm góc cạnh, cũng vẫn cặp mắt nhạt màu lưu ly ......

Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao lại cảm giác ánh mắt lạnh như băng trong ấn tượng ngày xưa giờ lại toát ra rất nhiều vẻ ôn nhu, giống như tan chảy cả dòng sông đông tuyết.

Lam Vong Cơ bị hắn nhìn chằm chằm, nhìn qua nhìn lại nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là hỏi hắn "Thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện thần bí hề hề không nói lời nào, lại cùng hắn nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên vươn tay, gõ nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của Lam Vong Cơ một cái, sau đó cực nhanh thu tay về.

Lần này, Lam Vong Cơ có chút mở to mắt: ".....?"

Nguỵ Vô Tiện giảo hoạt cười: "Hắc hắc!.."

Hắn lúc nào cũng có ý "đùa giỡn" Lam Vong Cơ, làm được hành động này, ra vẻ tựa như là đã chiếm được tiện nghi lớn.

7.

Lam Vong Cơ lúc xếp giường chiếu cho Nguỵ Vô Tiện có nói với hắn là đã mời y sư, chút nữa sẽ tới ngay.

Nguỵ Vô Tiện đang mặc quần áo, nghe được hai chữ này, trong đầu vô thức nghĩ ngay đến Ôn Tình, còn cả nhà họ Ôn, nhưng nghĩ lại những lời hôm qua Lam Vong Cơ kể lại cho hắn nghe, ánh mắt hắn không khỏi ảm đạm. Hắn nhìn gương mặt "mình" trong gương, mặc dù cũng thanh tú tuấn tiếu, nhưng hắn vẫn không thể cảm thấy thoải mái, nửa điểm cũng không bằng vẻ ngoài tốt đẹp của hắn trước kia.

Trong gương xuất hiện một người khác, chính là Lam Vong Cơ cầm lược đến chải đầu cho hắn, tay nhẹ nhàng vung lên tóc, trầm giọng an ủi hắn: "Nguỵ Anh, sẽ nghĩ cách"

"....." Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm một câu "Làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?"

Lam Vong Cơ cầm lược chải lên tóc hắn.

Nguỵ Vô Tiện nhìn tấm gương đến phát ngốc, ngửa đầu ra sau hỏi Lam Vong Cơ: "À, Lam Trạm, rốt cuộc tại sao ta lại mất trí nhớ?"

Lam Vong Cơ vừa chải đầu cho hắn vừa nói: "Thân thể này của ngươi là do hiến xá trùng sinh"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết"

Lam Vong Cơ nói: "Tất nhiên là hiến xá, linh hồn và cơ thể cũng sẽ không ngay tức khắc hoàn toàn phù hợp", y dừng một chút "Lại cũng có lẽ bởi vì ..... do tác động của ngoại lực"

Nguỵ Vô Tiện nghe không hiểu: "Hả? Ta bị đụng đầu à?"

"..... Không phải" ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên vẻ mất tự nhiên "Ước chừng là vì linh lực ... tương xung, tạo ra ảnh hưởng"

Nguỵ Vô Tiện "?"

Lam Vong Cơ đột nhiên quả quyết nói "Là lỗi của ta"

Nguỵ Vô Tiện "???"

Hắn nghe không hiểu ra sao, đang muốn để Lam Vong Cơ giải thích rõ một lần nữa, chợt nhìn vô gương, lúc này mới nhận ra một vấn đề khác "Khoan đã Lam Trạm, ngươi đang làm gì đó?"

Lam Vong Cơ nói: "Chải đầu"

"....." Nguỵ Vô Tiện vội vàng đứng lên nói "Không sao, không sao, cái này ta tự làm được... Ách"

Lam Vong Cơ để tay xuống, nhưng tóc của hắn cũng không còn rối nữa, đã được đối phương buộc thành một cái đuôi ngựa đẹp mắt, phía sau không có một sợi tóc rối nào, nếu để hắn tuỳ tiện làm có thể phải tốn nhiều công sức hơn.

Nguỵ Vô Tiện có chút ảo não đưa tay lên sờ tóc, cảm thấy kỳ quái là tại sao ngay từ đầu mình không phát hiện ra, bây giờ người ta đã làm xong, hắn cũng không thể ngay trước mặt Lam Vong Cơ cố ý tháo tóc ra buộc lại.

Như vậy quá là không cho Hàm Quang Quân mặt mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro