Sao em không là con gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây tôi có cảm giác mình bị ai đó theo dõi, lúc nào cũng có cảm giác một đôi mắt dán sau lưng mình nhưng cứ hễ tôi quay lưng lại thì cảm giác đó không còn.

_Quái lạ - tôi nói với Sơn thằng bạn đang ngồi kế bên mình- tao cứ cảm thấy có ai đó đang ngó sau lưng tao vậy ?

_Học đi ông- trong lớp này người ta lo ngó thầy chứ ai đâu ngó cái lưng mày

_uhm

Tôi ậm ừ rồi ngó lên bảng xem thầy đang viết ngữ pháp tiếng Anh.

_Mặc kệ - tôi nói thầm trong lòng

Tan buổi học, thằng Sơn chạy về trước để kịp đón nhỏ bạn gái nó còn tôi loay hoay với cái xe đạp cà tịch cà tàng của mình. Không hiểu sao hôm nay nó dở chứng dây sên tuột ra ngoài .

_Xe bị sao vậy em ?

Nghe tiếng hỏi tôi ngó lên nhận ra đây là một anh bạn ngồi cuối lớp, sở dĩ tôi nhận ra ngay trong số ba mươi người trong lớp Anh văn đó vì anh là người học khá nhất lớp. Anh rất hay thường xuyên phát biểu trong lớp cũng như được thầy mời lên đọc bài cho cả lớp nghe .

_Xe em bị tuột sên - Tôi đáp

_Tay em dơ cả rồi kìa, phía trước có chỗ sửa xe, vào đó đi em.

Anh nói rồi chỉ tay về phía trước. Tôi nhìn theo thì thấy đúng là có chỗ sửa xe thật nhưng nghĩ tới số tiền chỉ còn vỏn vẹn năm nghìn đồng trong túi như hiện tại tôi lại e ngại không muốn. Chưa kịp từ chối thì tôi đã thấy anh dắt xe của tôi đi lăm lăm tới đó tôi đành phải đitheo dù trong bụng cứ gõ lô tô mãi .

Anh nói gì đó với gã sửa xe mà tôi ko nghe rõ rồi quay lại nhìn tôi cười :

_Trong thời gian chờ sửa xe anh em mình uống miếng nước đi em

_Nhưng ..

Tôi ngần ngừ mãi thì anh nói

_Anh mời

Không từ chối được tôi đành đáp :

_Dạ

Tôi líu ríu đi theo anh, cách đó vài căn nhà có một tiệm cà phê. Sau khi tôi yên vị ngồi đối diện với anh thì anh đã gọi tiếp viên :

_Em ơi, cho anh hai ly cà phê...à quên, em uống gì ?

_Em uống trà được rồi anh à

_Ở đây cà phê cũng khá lắm em, đừng uống trà, thử cà phê nhé.

Nói rồi ko đợi tôi đáp anh liền kêu :

_Cho anh hai tách cà phê, sữa, đường để riêng tự bỏ.

_Da - cô tiếp viên đáp rồi vào trong

Tôi lại thấy anh cười với tôi , nụ cười của anh thật ấm

Phút chốc cô tiếp viên đã bưng ra hai tách cà phê .

_Anh chỉ uống đen thôi còn em thích đường hay sữa thì tự bỏ vào nhé

_Da - tôi đáp, rồi liền bỏ vào hai muỗng sữa khuấy lên

_Xe em hư hơi nặng, lúc nãy người sửa xe nói với anh như thế nên có lẽ đợi sửa hơi lâu đó

Nghe nói thế tôi hốt hoảng trong lòng vì chỉ năm nghìn đồng thì làm sao đủ :

_Nhưng chỉ bị tuột sên thôi mà anh

_Ừ nhưng ngoài tuột sên ra còn mấy cái cũng hư hại lắm

_Em

Tôi xụ mặt ko nói tiếp . Dường như anh hiểu ý liền nói :

_Lúc nãy anh lỡ nói họ sửa cả nên ..nếu em ko đủ tiền thì anh cho em mượn vậy

_...

_Sao em im lặng thế ? thấy tôi im lặng anh hỏi

_Dạ, anh không quen biết gì em nhiều mà như thế thì ...

Anh bật cười :

_Có gì đâu, chẳng phải chúng ta cùng học chung một lớp đó sao. Kể như anh và em quen biết rồi đó thôi

_Da ..tôi gật gù đáp - Vậy anh cho em mượn tiền nhé, bữa sau đi học em sẽ trả

_Được rồi em, từ từ trả cũng được mà. À, anh tên Phong chắc em biết rồi ,còn em tên gì ?

_Em tên Hoài ạ

_Cái gì Hoài ?

_Nguyễn Võ Thanh Hoài

_Ồ, cũng Nguyễn Võ sao ...-Anh lẩm bẩm trong miệng làm tôi có cảm giác lạ

_Sao thế anh, tên em kỳ lắm sao?

_Không ..không có gì chỉ là em rất giống một người anh đã quen, giống đên cái họ cũng giống nên anh thấy hơi lạ đó mà

_Ồ thé sao, thế bạn anh tên gì ?

_Nguyễn Võ Thanh Hà

_Thanh Hà là tên con gái mà anh, cũng họ Nguyễn Võ với em tiếc là em ko có chị em gái nào cả

_Ừ, có lẽ chỉ là trùng họ mà thôi .

Nói rồi tôi thấy anh nhấp môi uống cà phê rồi ngồi thừ người như chìm vào một khoảng lặng riêng mình. Tôi cũng lặng im uống tách cà phê của mình.

Được một hồi tôi lên tiếng phá đi khoảng lặng này :

_Anh Phong này, em không thấy anh lấy xe vậy. Chỗ gửi xe họ chỉ giữ tới chín giờ thôi à

_Không, anh ko đi xe máy. Khi nào anh về anh gọi tài xế đến đón .

_Anh có xe hơi lẫn tài xế riêng nữa à ?- Hỏi xong câu này tự dưng tôi thấy mình vô duyên lạ, người ta nói rõ ràng thế còn hỏi lại nữa

_Ừ - anh lại cười

Không hiểu sao tôi thích nhìn thấy nụ cười anh, ko biết anh có biết bản thân mình có một nụ cười quyến rũ thế nào đâu.

_Em học anh văn trong lớp thấy thế nào ?Tiếp thu tốt chứ ?

_Dạ tàm tạm anh à. Mà trong lớp em thấy anh học siêu thật. Anh nói chuyện với thầy cứ như gió đó.

Anh lại cười cười.

_Đâu có gì đâu em, anh học còn yếu lắm. Chỉ khá phần giao tiếp do có thời gian anh từng ở nước ngoài chứ về ngữ pháp thì anh dở lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro