sao em khong la con gai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có là tình cờ khi tôi yêu em với tình yêu như tôi đã từng dành cho cô ấy, nhưng sao em không là con gái để tôi không cảm thấy ghê tởm chính mình ...

Gần đây tôi có cảm giác mình bị ai đó theo dõi, lúc nào cũng có cảm giác một đôi mắt dán sau lưng mình nhưng cứ hễ tôi quay lưng lại thì cảm giác đó không còn.

_Quái lạ - tôi nói với Sơn thằng bạn đang ngồi kế bên mình- tao cứ cảm thấy có ai đó đang ngó sau lưng tao vậy ?

_Học đi ông- trong lớp này người ta lo ngó thầy chứ ai đâu ngó cái lưng mày

_uhm

Tôi ậm ừ rồi ngó lên bảng xem thầy đang viết ngữ pháp tiếng Anh.

_Mặc kệ - tôi nói thầm trong lòng

Tan buổi học, thằng Sơn chạy về trước để kịp đón nhỏ bạn gái nó còn tôi loay hoay với cái xe đạp cà tịch cà tàng của mình. Không hiểu sao hôm nay nó dở chứng dây sên tuột ra ngoài .

_Xe bị sao vậy em ?

Nghe tiếng hỏi tôi ngó lên nhận ra đây là một anh bạn ngồi cuối lớp, sở dĩ tôi nhận ra ngay trong số ba mươi người trong lớp Anh văn đó vì anh là người học khá nhất lớp. Anh rất hay thường xuyên phát biểu trong lớp cũng như được thầy mời lên đọc bài cho cả lớp nghe .

_Xe em bị tuột sên - Tôi đáp

_Tay em dơ cả rồi kìa, phía trước có chỗ sửa xe, vào đó đi em.

Anh nói rồi chỉ tay về phía trước. Tôi nhìn theo thì thấy đúng là có chỗ sửa xe thật nhưng nghĩ tới số tiền chỉ còn vỏn vẹn năm nghìn đồng trong túi như hiện tại tôi lại e ngại không muốn. Chưa kịp từ chối thì tôi đã thấy anh dắt xe của tôi đi lăm lăm tới đó tôi đành phải đi theo dù trong bụng cứ gõ lô tô mãi .

Anh nói gì đó với gã sửa xe mà tôi ko nghe rõ rồi quay lại nhìn tôi cười :

_Trong thời gian chờ sửa xe anh em mình uống miếng nước đi em

_Nhưng ..

Tôi ngần ngừ mãi thì anh nói

_Anh mời

Không từ chối được tôi đành đáp :

_Dạ

Tôi líu ríu đi theo anh, cách đó vài căn nhà có một tiệm cà phê. Sau khi tôi yên vị ngồi đối diện với anh thì anh đã gọi tiếp viên :

_Em ơi, cho anh hai ly cà phê...à quên, em uống gì ?

_Em uống trà được rồi anh à

_Ở đây cà phê cũng khá lắm em, đừng uống trà, thử cà phê nhé.

Nói rồi ko đợi tôi đáp anh liền kêu :

_Cho anh hai tách cà phê, sữa, đường để riêng tự bỏ.

_Da - cô tiếp viên đáp rồi vào trong

Tôi lại thấy anh cười với tôi , nụ cười của anh thật ấm

Phút chốc cô tiếp viên đã bưng ra hai tách cà phê .

_Anh chỉ uống đen thôi còn em thích đường hay sữa thì tự bỏ vào nhé

_Da - tôi đáp, rồi liền bỏ vào hai muỗng sữa khuấy lên

_Xe em hư hơi nặng, lúc nãy người sửa xe nói với anh như thế nên có lẽ đợi sửa hơi lâu đó

Nghe nói thế tôi hốt hoảng trong lòng vì chỉ năm nghìn đồng thì làm sao đủ :

_Nhưng chỉ bị tuột sên thôi mà anh

_Ừ nhưng ngoài tuột sên ra còn mấy cái cũng hư hại lắm

_Em

Tôi xụ mặt ko nói tiếp . Dường như anh hiểu ý liền nói :

_Lúc nãy anh lỡ nói họ sửa cả nên ..nếu em ko đủ tiền thì anh cho em mượn vậy

_...

_Sao em im lặng thế ? thấy tôi im lặng anh hỏi

_Dạ, anh không quen biết gì em nhiều mà như thế thì ...

Anh bật cười :

_Có gì đâu, chẳng phải chúng ta cùng học chung một lớp đó sao. Kể như anh và em quen biết rồi đó thôi

_Da ..tôi gật gù đáp - Vậy anh cho em mượn tiền nhé, bữa sau đi học em sẽ trả

_Được rồi em, từ từ trả cũng được mà. À, anh tên Phong chắc em biết rồi ,còn em tên gì ?

_Em tên Hoài ạ

_Cái gì Hoài ?

_Nguyễn Võ Thanh Hoài

_Ồ, cũng Nguyễn Võ sao ...-Anh lẩm bẩm trong miệng làm tôi có cảm giác lạ

_Sao thế anh, tên em kỳ lắm sao?

_Không ..không có gì chỉ là em rất giống một người anh đã quen, giống đên cái họ cũng giống nên anh thấy hơi lạ đó mà

_Ồ thé sao, thế bạn anh tên gì ?

_Nguyễn Võ Thanh Hà

_Thanh Hà là tên con gái mà anh, cũng họ Nguyễn Võ với em tiếc là em ko có chị em gái nào cả

_Ừ, có lẽ chỉ là trùng họ mà thôi .

Nói rồi tôi thấy anh nhấp môi uống cà phê rồi ngồi thừ người như chìm vào một khoảng lặng riêng mình. Tôi cũng lặng im uống tách cà phê của mình.

Được một hồi tôi lên tiếng phá đi khoảng lặng này :

_Anh Phong này, em không thấy anh lấy xe vậy. Chỗ gửi xe họ chỉ giữ tới chín giờ thôi à

_Không, anh ko đi xe máy. Khi nào anh về anh gọi tài xế đến đón .

_Anh có xe hơi lẫn tài xế riêng nữa à ?- Hỏi xong câu này tự dưng tôi thấy mình vô duyên lạ, người ta nói rõ ràng thế còn hỏi lại nữa

_Ừ - anh lại cười

Không hiểu sao tôi thích nhìn thấy nụ cười anh, ko biết anh có biết bản thân mình có một nụ cười quyến rũ thế nào đâu.

_Em học anh văn trong lớp thấy thế nào ?Tiếp thu tốt chứ ?

_Dạ tàm tạm anh à. Mà trong lớp em thấy anh học siêu thật. Anh nói chuyện với thầy cứ như gió đó.

Anh lại cười cười.

_Đâu có gì đâu em, anh học còn yếu lắm. Chỉ khá phần giao tiếp do có thời gian anh từng ở nước ngoài chứ về ngữ pháp thì anh dở lắm.

_Em thấy anh phát âm rất chuẩn, còn hơn cả thấy

_Em khen anh quá ha ha ...

Thấy anh cười sàng khoái tôi cũng cười theo

_Bữa nào rảnh anh dạy em tập nói nhé

_Ừ, cũng được

Nghe anh đáp thế tôi vui vui vì đúng là tôi kém phần nói tiếng Anh này, trong lớp hầu như tôi toàn tránh những lúc nói bằng tiếng Anh, chỉ khi thầy giáo chỉ định còn không thì cứ như con gà ngậm thóc, cạy cũng không ra.

Nghĩ thế tôi chợt thấy giữa tôi và anh dường như cởi mở hơn so với lúc đầu

_À, em uống cà phê đợi anh chút nhé

_Dạ

Tôi đáp xong đã thấy anh đi ra ngoài mà ko hiểu anh đi đâu.

Cà phê ở đây ngon thật , chẳng mấy chốc tôi đã uống cạn tách cà phê vừa lúc anh quay trở lại

_Anh ra ngoaig gọi điện thoại chút, cà phê ngon chứ em

_Ngon lắm anh - tôi nói mà hơi ngượng vì tách cà phê ráo trọi của mình .

_Chắc xe em sửa xong rồi đấy, chúng ta ra đó thôi

_Dạ

Tôi lại tất tả theo anh và hơi ngạc nhiên khi anh ko kêu tính tiền nhưng rồi tôi ngoái lại bàn mới thấy anh đã để sẵn tờ năm mươi nghìn dằn dưới đĩa rồi .

Gã sửa xe giao tôi chiếc xe với nụ cười toe nhìn phát ghét, tôi liền hỏi :

_Bao nhiêu vậy anh ?

_Anh đó trả hết rồi nhóc

Nghe vậy tôi liền quay qua hỏi :

_Anh Phong trả hồi nào mà em ko biết vậy,mà hết bao nhiêu lận anh ?

_Hai mươi ngàn đồng thôi em

Nghe vậy tôi lẩm nhẩm số tiền đó trong miệng để nhớ mà ko hay anh ấy nháy nháy mắt với gã sửa xe.

Tôi liền ngôi lên xe chào tạm biệt anh vừa lúc một chiếc xe hơi đen bóng bẩy dừng lại .

Rốt cuộc người đi trước lại là anh .

Tôi cũng vội đạp xe vì đã quá chín rưỡi rồi

Có điều lúc ấy dường như tôi đã nghe tiếng gã sửa xe nói :

_Hóa ra thằng nhóc chứ ko phải là con gái

Thật lạ ....

Bữa sau vào lớp tôi tìm anh định trả anh số tiền anh đã cho tôi mượn nhưng anh vắng mặt. Bữa sau nữa tôi cũng không thấy anh. Cái xe đạp của tôi từ bữa đó không còn trục trặc gì nữa, tôi cứ cảm giác như chiếc xe đó được hóa phép như mới vậy .

Nó chạy rất ngon lành .

Và anh đã vắng mặt cả tuần sau đó nên tôi ko thể trả lại số tiền cho anh, vì điều đó mà tôi cứ bứt rứt mãi nhưng rồi đến một ngày ...

_Hoài, bưng ly cà phê này đến bàn số sáu

Bà chủ the thé ra lệnh, tôi vội vã lấy khay bưng ly cà phê đến vội. Khi đến nói suýt nữa tôi đã làm rơi cái khay vì ngạc nhiên. Người khách mà tôi phải phục vụ không ai khác chính là anh .

_Ồ anh Phong

_Hoài, chào em ...sao em lại ở đây ?

Tôi nhe răng cười khì :

_Em làm ở đây mà

Vừa lúc đó có một cô gái bước vào ghế ngồi đối diện anh, chưa ngồi được bao lâu cô ấy đã lên tiếng với giọng điệu kể cả :

_Bồi, cho chị một ly cam ép, nhớ là cho bốn muỗng đường thôi nhé

_Dạ vâng, quý khách

Nói rồi tôi cúi đầu chào anh rồi đi vội vào chỗ lấy nước vừa đi vừa nghĩ "bốn muỗng đường thôi à, hai muỗng là đã ngọt rồi mà .."

Chẳng mấy chốc tôi đem đến ly cam ép bốn muống ấy. Quay đi tôi còn nghe tiếng õng ẹo của cô ta với anh mà phát ghét.

Tôi vốn ghét dạng con gái như vậy mà .

Mười hai giờ đêm tôi lấy xe ra về thì gặp anh. Anh chặn xe tôi lại nói :

_Hoài , anh em mình nói chuyện chút đi

_Dạ ..nhưng giờ khuya quá anh, em lại phải về nhà rồi .

_À..ừ anh chỉ muốn hỏi em làm ở đây lâu chưa thôi

_Em làm ở đây cũng gần đây thôi anh.

_Ừ

Anh đáp rồi ngần ngừ nói tiếp :

_Anh thấy em làm việc cực quá, sao không kiếm việc khác mà làm ?

Tôi cười và thầm cảm ơn anh quan tâm :

_Em quen rồi anh à. Chỉ có ba, năm bảy từ bốn giờ đến mười hai giờ thôi mà

_Ừ, thôi khuya rôi, em vê đi. Cẩn thận nhé

_Hì cảm ơn anh Phong lo cho em, em - con trai mà, lo gì .

Thôi em chào anh nhé, có dịp anh ghé đây uống cà phê nhé, cà phê ở đây cũng ngon lắm anh .

Nói rồi tôi chào anh lần nữa và chạy xe về nhà

Hai bữa sau tôi lại gặp anh nhưng lần này anh chỉ đi một mình. Lúc đầu tôi cứ nghĩ anh đang đợi ai nhưng mãi vẫn thấy anh ngồi một mình. Anh không uống cà phê mà uống bia.Quán đông, tôi mải lo chạy từ bàn này qua bàn khác nên ko chú ý đến anh lắm mãi đến khi bà chủ kêu tôi đến bàn nơi anh ngồi tôi mới hay anh đã uống say.

_Hoài ... em ngồi uống với anh đi

Dáng điệu anh lè nhè là tôi biết anh say lắm rồi nhưng tôi thấy lạ vì không nghĩ người như anh sẽ có lúc say như thế này

_Anh Phong, anh say rồi...

Tôi mới định lay anh thì anh đã đổ gục xuống bàn làm tôi giật cả mình.

Làm sao đây, bỏ anh lại thì tôi không nỡ nhưng tình cảnh này tôi không biết phải làm sao. Sắp đến mười hai giờ quán đóng cửa rồi .Nghĩ một hồi tôi vội ra nói cùng bà chủ :

_Uống hơn nữa két thì say là đúng rồi nhưng hóa đơn hắn phải làm sao ?

Nghe bà ấy nói tôi mới nhớ ra còn vụ tiền bạc này nữa. Hơn nữa két bia ngót nghét cả trăm ngàn chứ ít đâu, tôi lại ko có đủ chừng ấy . Nghĩ ngợi một lát tôi vội nói :

_Cô cứ ghi sổ đi cô, người này con biết \, con bảo đảm không quỵt cô đâu

Bà ta nghĩ một hồi rôi nói :

_Ừ đành vậy thôi, mày bảo đám nhé. sao tao ghét mấy cái dzụ xỉn nằm một chỗ như thế này quá

_Dạ mười hai giờ con cũng xin về tiện con đưa anh ta đi luôn cô à

_ừ về đi

Nói rồi tôi vội đi ngay chỉ sợ bà ta đổi ý vì bà ấy là rất hay thay đỗi suy nghĩ của mình .

Cũng may nhà trọ tôi cũng ở gần đây nên không khó khăn lắm khi đưa anh về nơi tôi \. Cũng bởi tôi không biết nhà anh ở đâu, anh lại không mang theo điện thoại nên chỉ có nước này. Chiếc xe mô tô của anh lẫn chiếc xe đạp của tôi gửi lại quán. Nhờ vậy nên khi tôi đưa anh đi bà chủ chi liếc ngang một cái rồi thôi .

Phòng trọ của tôi khá nhỏ hẹp tuy nhiên cũng sáng sủa và gọn vì tôi là đứa ưa gọn gàng.

Thở phào một cái sau khi đặt anh nằm ngay ngắn xuống tấm chiếu trải trên nền tôi như trút đi gánh năng trên vai. Vốn là tôi nhỏ con và ốm nên khi dìu anh đi bộ về nhà là tôi đã phải gồng cả người mình \.

Rửa mặt , tắm qua loa tôi liền vào phòng thấy anh vẫn nằm đó ngủ.

Đắp cho anh cái chăn rồi tôi cũng ngả người nằm kế bên, mệt mỏi, trong phút chốc tôi cũng mơ màng .

Trong giấc mơ không hiểu sao tôi thấy anh ôm tôi gọi tên ai đó và.................hôn tôi thắm thiết ...

Một giấc mơ lạ lùng .

Nắng nhảy nhót cười đùa trên khung cửa phòng rồi rượt đuổi nhau tán loạn. Có con nắng nhảy vào mắt anh hấp háy khiến anh khó chịu.

_Chú Tư, kéo màn lại dùm tôi !

Phong nói nhưng mắt anh vẫn nhắm.

Nắng vẫn còn lẩn quẩn .

Một lúc sau, anh vẫn cảm thấy nắng rọi vào người và rồi cố mở con mắt ra anh mới giật mình vì hiện tại anh đang ở trong một căn phòng rất lạ. Đây không phải là nhà mình. Phong liền ngồi dậy nhìn xung quanh, đập vào mắt anh là Hoài đang co ro nằm sát tường, dáng điệu cứ như một con tôm cong người nằm đó. Phong đã hiểu ra được lý do vì sao anh ở đây.

Nhưng thay vì ngồi dậy anh lại thừ ra nhìn Hoài. Không dễ có dịp anh quan sát Hoài gần như thế này. Làn da trắng mịn, mái tóc đen nhánh dài che một bên trán, thân hình nhỏ gọn như một cô gái và hơn thế nữa Hoài rất giống Thanh Hà, người bạn gái cũ của anh. Ngay buổi đầu nhìn thấy Hoài dắt xe đi vào trường anh đã ngạc nhiên đến sửng sốt. Lúc ấy anh đến trường thăm Danh một người bạn dạy anh văn tại đó để rồi từ phút đó anh không thể nào rời mắt khỏi Hoài. Tìm hiểu mãi cuối cùng anh cũng đăng ký học chung lớp vào Hoài dù là với anh tiếng Anh chỉ là ngôn ngữ thứ hai sau tiếng mẹ đẻ.

Danh cũng từng nói với anh :

_Lúc dạy lớp này tao cũng ngạc nhiên vì không nghĩ lại có một người dáng vấp giống Thanh Hà đến thế nhưng theo tao biết Thanh Hà làm gì có em trai nào, cả em họ cũng không

_Đó là con trai à ?

_Trời đất, mày không tin sao, thử nghe giọng nói là biết à - Danh trợn mắt nhìn anh rồi nói tiếp - Nhưng thằng nhóc đẹp trai quá mày nhỉ, tao để ý thấy toàn bộ con gái trong lớp cứ đều khoái nó có điều thằng nhóc ít nói lắm, lại lầm lầm lỳ lỳ, chết nỗi như thế lại càng thu hút .

_Vậy à - anh nói như hờ hững nhưng mọi điều Danh kể anh đều chú ý

_Đến tao, là đàn ông mà tao cũng thích nó

_Gì , mày điên à - Nghe Danh nói mà anh thấy lạ tai quá

_Ha ha tao đùa ấy mà - Danh vỗ vào vai anh mấy cái, anh vẫn khó chịu khi nghe điều đó, vẫn biết Danh chỉ đùa nhưng không hiểu sao anh không thích Danh đùa như thế.

Giờ đây anh phân vân nhìn Hoài, rõ ràng Hoài là một cậu nhóc nhưng sao lại khiến anh lúc nào cũng quan tâm và nghĩ ngợi như thế. Nhiều lúc anh tự dỗ mình vì Hoài giống Thanh Hà nhưng cái sự giống đó có là gì khi tình cảm anh dành cho Hà là tình cảm trai gái còn với Hoài thì là gì. Hay anh đang tìm cho mình một hình bóng giống Hà để lấp đi nỗi đau trong tim.

Thanh Hà đã không còn hiện diện trên đời nhưng trước mặt anh lại có một Hoài bằng xương bằng thịt và Hoài lại giống Hà .Vén một bên tóc Hoài sang một bên , anh sợ những sợi tóc đâm vào khuôn mặt cậu nhóc nhưng rồi bàn tay anh không rời ra được. Sao khuôn mặt Hoài xinh thế này, sao mái tóc Hoài mềm thế này và cả làn môi nữa. Trong lòng Phong chợt dâng lên một nỗi thèm được hôn lên khuôn mặt đó và rồi anh cúi xuống ...

Trời ạ, anh vội lắc đầu mấy cái cho cái suy nghĩ lẩn thẩn trong đầu bay đi

_Phong, mày điên à, hãy nhớ Hoài là một cậu nhóc chứ không phải là một cô nhóc. Mày đang làm cái quái gì thế này .

Tự nói rồi anh vội bước ra khỏi phòng như một kẻ đang chạy trốn, đi qua được vài căn phòng thì trước mắt anh thấy hai chữ WC, một cứu cánh mà anh đang cần. Vào wc anh vội dội lên đầu ba bốn gáo nước. Nhìn mình trong gương anh thấy như anh không còn là anh nữa .

_Phong ơi, mày điên rồi.

Tôi uể oải tỉnh dậy, vươn hai vai rồi vặn mình mấy cái cho thật tỉnh ,chợt tôi nhớ ra chuyện ngày hôm qua. Chỗ trống bên cạnh tôi như chưa từng có sự hiện diện của anh. Không phải mơ nhưng tôi biết chắc là ngày hôm qua tôi đã đưa anh về đây nhưng anh ấy đâu rồi ?

Nhìn quanh quất phòng, đập vào mắt tôi là một mảnh giấy nhỏ trên bàn với vài dòng chữ :

"Hoài,

Anh làm phiền em nhiều quá. Anh có việc cần giải quyết nên không thể đợi em dậy và cảm ơn em nên anh đành đi trước

Thông cảm cho anh

Bảo trọng "

Như vậy cũng được, tôi gật gù hiểu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm vệ sinh sáng. Nói là sáng nhưng cũng hơn mười giờ rồi. Thực ra đây cũng là thói quen của tôi vì làm việc khuya nên sớm dậy trễ, việc học của tôi lại vào buổi chiều nên cũng đỡ phần nào.

Vệ sinh xong vào phòng chưa được bao lâu tôi đã nghe tiếng gõ cửa. Khi ra mở tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy chị hay đưa mì ở tiệm mì Huỳnh Ký đến mang theo hai tô mì nóng hổi :

_Em đâu có kêu mì đâu chị ?

_Có anh kia kêu mang hai tô mì đến đây mà cậu, cậu có phải là cậu Hoài không ?

Hoài ngạc nhiên nhưng vẫn xác nhận :

_Em là Hoài đây

_Vậy thì đúng rồi, hồi tám giờ anh đó lại tiệm tui đặt mì cho cậu đó, đã trả tiền rồi, anh ấy còn đặt mì trong cả tháng nữa. Từ mai tui sẽ mang mì qua cho cậu.

Đặt hai tô mì lên bàn chị ta lại tiếp tục nói :

_Anh ta dặn kỹ lắm, phải đúng mười giờ mang qua , mì phải thật nóng nữa. Người đó là anh trai cậu đó hả. Vừa ga lăng, hào phóng lại đẹp trai nữa há .

Không khó để tôi nhận ra anh ta là ai nhưng trong lòng tôi dưng có cảm giác khó chịu. Chị đem mì đã ra khỏi phòng, nhìn hai tô mì nóng hổi Hoài nhận ra cái bao tử của mình đang đánh trống .

_Thôi kệ, ăn cái đã rồi tính sau.

Hai tô mì lần lượt chui vào cái bao tử rỗng đó và lấp đầy nó. Lâu lắm tôi mới có được bữa ra trò, bình thường có bao giờ ăn mì Huỳnh Ký đâu, tiền bạc đâu cho phép tôi xơi những tô mì hơn ba bốn chục ngàn đồng như thế này. Chợt tôi nghĩ đến ngoại ở quê, có lẽ cả đời ngoại cũng chưa từng ăn món mì ngon thế, có dịp mình sẽ mua cho ngoại ăn mới được .

Buổi chiều, từ trường đại học tôi chạy thẳng đến trường dạy anh văn. Vào lớp tôi chú ý đến chỗ bàn cuối nhưng chiếc bàn ấy vẫn bỏ trống. Phong vẫn không đến lớp nhưng thật lạ là từ bữa uống cà phê với anh ấy đến nay Hoài không còn cảm giác bị theo dõi trong lớp nữa. Cảm giác ấy cũng vắng từ lúc anh không đến lớp.

Tối, đang ôn bài chợt tôi nghe tiếng xe mô tô ấm ầm bên ngoài, được một chốc tôi nghe tiếng gõ cửa phòng mình. Người gõ cửa chính là Phong .Anh đến với tay xách, tay mang nào là nước ngọt, đậu phộng, chả lụa, bánh mì, vịt quay ... làm tôi ngạc nhiên :

_Anh Phong ghé chơi

_Ừ, chào em, anh mang chút đồ đến cho em

_Anh cần gì làm vậy, lúc sáng cũng đã mua mì cho em rồi.

_Em đừng ngại, chỉ là anh muốn cảm ơn em đã lo cho anh ngày hôm qua đó mà

_Có gì đâu anh

Hoài cười

_Ừ, nhưng cảm ơn suông thì anh ngại nên ...thấy em ở một mình như vầy nên anh mua mấy thứ này cho em thôi

_Em nhận nhưng lần sau anh Phong đừng vậy nữa nhé dù gì em cũng còn thiếu tiền anh nữa mà

_Trời, anh có đòi nợ em đâu vả lại không bao nhiêu mà

_Không bao nhiêu nhưng đã là em mượn nên em cũng muốn trả anh nè

Nói rồi tôii móc túi tờ hai chục ngàn đưa Phong, Phong ngần ngừ nhưng cũng cầm lấy. "cậu nhóc đúng là rạch ròi quá.." anh cười với ý nghĩ đó nhưng không nói ra.

_Hôm qua chắc em vất vả lắm ?

_Hì, nào giờ em không nghĩ người như anh Phong lại có lúc say đến gục như thế, phải nói hôm qua anh làm em mệt đừ người, nhìn tướng anh em đâu có nghĩ anh nặng thế nào đâu

_Tại em nhỏ con quá đó mà - Phong cười trêu Hoài

_Không đâu, em chỉ có ốm thôi à, em cao 1m68 gần 1m7 đó anh

Phong phì cười khi thấy điệu bộ cậu nhóc phân minh với mình

_Vậy thì em phải ráng ăn nhiều lên chứ nhỏ con quá có ngày ...

_Có ngày sao chứ, anh đừng có dọa em

_Có ngày anh vật cho chết chứ sao _ Nói xong Phong cười sảng khoái

_Hừm, anh nói nghe ngon nhỉ, có dám cùng em vật tay không nào ?

_Em thách anh đó à, chỉ sợ anh làm tay em đau thôi - Phong nheo mắt nhìn Hoài

_Thử xem - Hoài giương mắt thách thức

Thế là tay đối tay, mặt đối mặt, Phong cứ cười thầm trong miệng vì anh nắm chắc phần thắng. Gì chứ cái trò này với anh không lạ và cũng chưa khi nào Phong thua khi đấu với ai. Sở dĩ anh tự tin thế vì anh thường luyện cổ tay và vai mình mỗi ngày lại còn hay đi tập tạ nữa. Nhìn Hoài lúc này đang khổ sở tìm cách vật tay mình Phong cười nhưng lại "thương" thằng nhóc.

_Thằng nhóc háo thắng thật .

Sao em không là con gái ???__Tập 3__

Gần mười lăm phút thằng nhóc vẫn không chịu thua, nhìn những giọt mồ hôi nhễu trên mặt Hoài mà Phong muốn dùng khăn lau nó đi nhưng anh cố ghìm cái ý muốn đó lại.

_Chịu thua đi nhóc, em không đấu lại anh đâu

Tôi bặm môi không nói dồn sức kiềng tay anh xuống

"Sao khó thế này, bàn tay gì mà cứng như thép vậy" Tôi nghĩ thầm trong đầu, nơi cổ tay tôi cảm giác đau đáu hiện dần lên, gương mặt nhễu mồ hồi và một màu hồng lan tỏa . Vì đang cố sức nên tôi ko nhận ra Phong mãi chăm chú ngó mình với ánh mắt thật lạ .

_Sao thằng nhóc dễ thương đến vậy ?

Phong tự nói mình như thế, lẽ ra anh chỉ cần cố sức một chút vật tay Hoài xuống là xong nhưng anh muốn xem Hoài háo thắng đến đâu để rồi khi nhìn khuôn mặt hồng hào của thằng nhóc anh lại chần chừ tay.

_Em thua

Tôi tự động rút lui trước vì biết có đến đâu cũng không thể thắng nổi anh chưa nói cánh tay đau nhừ, máu dồn về một chỗ nghe nhưn nhức . Dù vậy tôi vẫn im không dám nhận mình đau thế mà tinh ý Phong đã nhận ra điều đó .Anh lật cánh tay Hoài ra nhìn nhìn rồi nói, trong giọng nói dường như có chút xót xa :

_Em đau lắm phải không ? Anh xin lỗi, nếu biết sẽ làm tay em thế này thì ...

Nói tới đây Phong im bặt, vì chính anh nhận ra trong lời nói của mình với Hoài tựa như lời người yêu nói với nhau . Phong liền khỏa lấp :

_Thì anh cho em thua ngay từ đầu ha ha ...

Nghe thế, tôi liền xụ mặt quay lưng vào tường điệu bộ giận cứ như một cố gái điệu bộ ấy đến chinh tôi cũng không hay.

Nhìn tôi mà Phong dở khóc dở cười không biết vì làm sao, chả lẽ anh phải an ủi Hoài nhưng an ủi cách nào đây. Nào giờ anh chỉ biết an ủi con gái còn an ủi con trai thì chưa từng.

Phải làm sao ? Anh nghĩ thà anh đứng trước đám đông phát biểu còn không bối rối như trong trường hợp này chợt Phong nhìn thấy túi đồ ăn của mình , một ý nghĩ nảy ra trong anh .

_Trời ơi, nãy giờ anh quên con vịt quay này, phải ăn ngay lúc nóng mới ngon .

...

Hoài vẫn im lặng

Anh tới thêm câu nữa

_Nước mắm đổ tràn lan hết rồi, Hoài ơi em có chén đũa không để anh bỏ đồ ăn ra

Nghe tới câu nước mắm đổ ra tôi liền quay lại vì sợ rằng đổ hết thì lấy đâu chấm chưa kể dây dưa ra cả phòng mà tôi thì chúa ghét điều đó .

Tôi vội đứng dậy bước ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc tôi vào nhanh trên tay có một cái dĩa , hai cái chén kèm hai đôi đũa .Không đưa cho Phong , tôi liền nhanh nhẹn bỏ thịt quay ra dĩa, trút nước mắm ra lẫn với dưa leo , nấm, ớt .

_Anh Phong ăn đi

_Em cứ ăn , anh ăn rồi

_Em cũng ăn rồi nhưng bây giờ phải làm sao. Món này đâu để lâu được, sang ngày mai là hư hết rồi .

_Vậy thì bỏ

Tôi trợn mắt nhìn Phong vì không ngờ anh nỏi chứ bỏ dễ dàng vậy. Con vịt quay này cả trăm mấy chục ngàn chứ ít đâu.

"Cậu nhóc tiếc của đây" Phong cười thầm. "Để xem cậu nhóc xử lý sao "

_Phải chi nhà chủ có tủ lạnh em còn để nhờ chứ vậy mà bỏ thì uổng lắm anh

Phong im không nói gì rồi thích thú nhìn Hoài đang cầm đũa lên và bắt đầu ăn .

_Vịt quay ngon quá, anh mua ở đâu thế ?

_Anh mua ở nhà hàng Ái Hoa

_Mua con vịt mà phải vào nhà hàng lận sao anh ?

_Anh có việc bàn bạc ở nhà hàng đó nên khi về tiện mua luôn

"Ông này dư tiền thật " Tôi nghĩ trong đầu nhưng rồi món vịt quá hấp dẫn nên nó thu hút tôi hơn là nói chuyện với Phong .

Phong dứng dậy thôi không nhìn Hoài vì anh sợ nếu nhìn Hoài sẽ ngại anh mà không ăn. Anh chuyển hướng nhìn chung quanh phòng . Căn phòng chỉ vỏn vẹn mười mét vuông nằm trên một lầu nhà có cầu thang riêng đi lên .Phòng của Hoài nằm ngoài cùng ,có một cửa sổ thông ra ngoài nên căn phòng lúc nào cũng sáng ấm áp chứ không tối lạnh. Trong phòng đồ đạc không nhiều ngoài một tủ vải chứa quần áo gối mền, một thanh treo quần áo, một chiếc bàn vuông thấp vừa là bàn học vừa là bàn ăn cùng góc phòng là mảnh chiếu nhỏ xếp gọn gẽ.

Thật đơn giản .

Trước nay Phong tự thấy mình là người sống đơn giản nhưng đơn giản như Hoài lần đầu tiên anh mới thấy. Chợt nhiên trong anh dấy lên suy nghĩ muốn biết thêm về Hoài, cha mẹ Hoài ở đâu, Hoài đang học gì và sao lại sống một mình ở đây ..có rất nhiều điều anh muốn biết và Hoài như một bức tranh đậm màu khiến anh từng bước muốn tìm hiểu... Từ từ vậy .

Nghĩ rồi anh quay lại nhìn Hoài " Thằng nhóc có sức ăn thật, mới đó hơn nữa con vịt quay rồi " Chính thế anh lại thấy vui vui chợt anh nghĩ đến cái tay đau lúc nãy anh liền nói :

_Anh ra ngoài chút nha Hoài

Không đợi Hoài đồng ý Phong đã quay ra khỏi phòng .

Lúc này tôi vẫn ngồi "măm măm" vịt quay . "Sao ăn hoài không thấy no vậy kà ? "

Con vịt cứ dần dần mất đi từng bộ phận, từ cánh, đến thân, đùi , cổ...bây giờ chỉ còn mỗi hai cái chân. Tôi nhìn rồi ngó xuống cái bụng căng ứ của mình.

_Không ăn nữa . Mà anh Phong đi đâu thế không biết, nãy giờ mà vẫn chưa thấy về .

Nghĩ rồi tôi bắt đầu dọn dẹp mọi thứ. Cũng may chả lụa, đậu phộng, nước ngọt, bánh mì có thể để ngày mai chứ không thì ... làm sao ăn cho hết . Tôi lại là đứa tiếc của nữa nên từ "bỏ " không bao giờ nằm trong tự điển của mình .

Đem chén đũa trả lại cho nhà chủ xong khi lên phòng tôi đã thấy Phong ở đó rồi . Định hỏi lúc nãy anh đi đâu mà lâu thế thì anh đã nắm lấy tay tôi làm tôi giật mình :

_Anh làm gì vậy ?

Rồi tôi trố mắt ra khi thấy trên tay Phong là một bịch đựng cao dán lẫn thuốc kem. Nhìn Phong mở nắp hộp Salonpas mà tôi cảm động. "Ra là anh ấy đi ra ngoài mua thuốc cho mình , ủa mà gần đây đâu có tiệm thuốc nào, lúc nãy anh ấy lại đi bộ nữa, ko lẽ anh ấy lội bộ ra đến đầu hẻm bên kia sao ? " Nghĩ là thế nhưng tôi không nói mà lặng lẽ nhìn anh. Anh đang bôi thuốc lên chỗ máu tụ rồi xoa đều một cách dịu dàng. Đang ngoan ngoãn chợt tôi rụt tay về làm Phong bất ngờ:

_Em tự bôi thuốc được rồi

Hành động rụt tay của Hoài làm Phong sực tỉnh ra "mày đang làm gì đó Phong, mày không nhận ra mày đang làm những điều rất ư lố bịch và kỳ cục sao ?

Nhìn Phong thừ người ra tôi chợt cảm thấy có lỗi "Anh ấy mua và xức thuốc cho mình thôi mà "

Sợ Phong buồn tôi vội nắm lấy cánh tay mà lúc nãy Phong xức thuốc rồi phân bua :

_Em xin lỗi, tại em không quen bị nắm tay ....ơ ..

Hoài đâu biết khi Hoài nắm tay Phong vội vã phân bua là lúc Phong cảm giác như có luồng điện xuyên qua người anh. Dường như lúc này mọi thứ đều bất động xung quanh anh, chỉ có Hoài là hiện hữu, chỉ có Hoài là sống động và chỉ có Hoài thôi, bất giác anh đưa cánh tay lên vuốt nhẹ má Hoài. Cánh tay Phong nóng hổi nặng nề nhưng lại rất nhẹ nhàng từ tốn ...

"Sao em lại mịn màng thế này ?

Sao em lại dịu mát đến vậy ? ..."

"Anh làm sao thế ? "Tôi hỏi nhưng sao lúc này mọi âm thanh đều như tê liệt vậy, không chỉ thế đến tôi cũng không thể nào cục cựa được

"Sao anh ấy lại nhìn mình như vậy ?

Trời ạ, anh ấy lại còn vuốt má mình nữa ? Sao kỳ cục vậy nè ..."

Nguồn : http://mjnhkata.info

Chữ ký cá nhân Superstar

Anh ! ...

Dường như bàn tay Phong không còn nằm dưới sự điều khiển của anh, dường như mọi lý trí của anh cũng bị tắc nghẽn chỉ còn lại những hành động... anh từ từ kéo khuôn mặt Hoài lại thật gần, thật gần ...

Nhẹ như gió !

Êm như mây !

Mơn man như sóng trên hồ ...

Bờ môi anh đậu lại trên má Hoài thật dịu dàng nâng niu mà trìu mến ...

Hình như, cái hôn này anh đã từng lặp lại ở đâu đó rất xa trong tiềm thức.

Quá khứ như trở lại vào buổi đầu anh tỏ tình cùng Thanh Hà, ngày đó anh cũng nhẹ nhàng , cũng dịu dàng , cũng nâng niu trân trọng nàng như một mảnh pha lê mong manh mà dễ vỡ ...

Nhưng mảnh pha lê ngày ấy đã vỡ rồi ...

Lúc này ....

Anh đang hôn ai đây, có phải là mảnh pha lê ngảy ấy hay chỉ là nhập nhoạng một cái bóng pha lê khác mà chính anh cố tình cho là mảnh pha lê xưa ...Có phải thế không ?

Bốp !

Tôi giận dữ tát vào khuôn mặt anh, cái khuôn mặt mà mới vừa đây đã hôn lên má tôi. Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến những điều như thế vậy mà nó lại xảy ra với tôi . Sự kính trọng, niềm yêu mến của tôi dành cho anh phút chốc tan biến như bong bóng xà phòng, giờ đây trong tôi chỉ còn lại sự giận dữ :

_Anh là đồ biến thái !

Đi ra khỏi nhà tôi mau - Tôi hét lên

Chưa kịp tỉnh sau cái tát còn rát nóng trên da Phong đã nghe những lời nói của Hoài, những lời nói ấy như cơn sóng thần ồ ạt ập vào anh khiến anh gục ngã . "Phải chạy thôi, phải chạy thật xa" Nghĩ rồi hành động , Phong hấp tấp ra khỏi phòng của Hoài, không một lời xin lỗi hay phân bua anh đi như chạy trốn .

Khi tiếng nổ của động cơ xe thôi ko còn hiện diện đâu đây tôi mới buông mình ngã nhoài xuống nền phòng, toàn thân đau nhức như bị một bức tường vô hình đè nặng . Tôi thật sự quá sốc với tình huống vừa rồi. Tôi là một đứa con trai khỏe mạnh, bình thường và trong suy nghĩ của tôi anh cũng là người bình thường thế nhưng tại sao anh lại có hành động như thế với tôi. Dẫu chỉ là cái hôn trên má nhưng sẽ ra sao nếu tôi không bật dậy tát anh , anh sẽ có những hành động khác nữa và ...

Không ! Tôi không chấp nhận nếu điều đó xảy ra .

Chợt tôi cảm thấy buồn vì trước đó mấy phút tôi đã cảm động trước sự quan tâm của anh, lúc ấy tôi đã từng nghĩ anh như một người anh trai mà tôi quý mến ...Vậy mà ..trong phút chốc anh đã hóa thành một tên hung thần khiến tôi ghê sợ ...

Nhưng ...anh cũng là tên hung thần dịu dàng nhất mà tôi biết ..

Ôi, điên mất ! - Tôi ôm đầu cố không nghĩ đến những gì vừa xảy ra nhưng thật khó ...

Chạy ra khỏi phòng tôi tìm đến wc, mở vòi nước rồi nhúng đầu vào đó :

_Hoài, tỉnh táo lại đi, mày hãy nhớ mày là con trai , hắn cũng là con trai đấy nhé. Giữa con trai với con trai không thể nào có cái gọi là tình yêu, không thể nào ....

Không thể nào

Phong phóng xe như bay giữa đường .

Từ lúc rời khỏi căn phòng ấy trước ánh mắt giận dữ của Hoài, anh như người mới từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. Anh quá đau . Cái tát tai của Hoài làm anh sực tỉnh nhưng chính những lời nói như dao găm của Hoài khiến anh chấn thương để rồi trong thoáng giây anh căm ghét chính bản thân mình vì không ai khác anh phải thừa nhận mình thật bệnh hoạn.

Anh đã hôn Hoài, cái hôn thật sự chứ không phải là mơ

Anh đã vuốt nhẹ lên má Hoài, sự dịu mát ở má của Hoài dường như còn đọng trên ngón tay anh...

Nhưng ..

Hoài là con trai

Tại sao anh lại hôn một thằng con trai ?

Tại sao anh lại thể hiện tình cảm với một đứa con trai như thế ?

Tại sao ?

Tại sao ...

Trời ơi !

Không ngồi dậy, Phong chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, anh nhận ra anh đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc của mình thế nhưng sao anh không tài nào gượng dậy nổi, Còn đầu của anh nặng chịch như có hàng vạn tấn sắt đè nặng ...

_Hôm qua, hôm qua bằng cách nào mình về tới nhà được ..

Anh tự hỏi chính mình như thế nhưng rốt vẫn không thể trả lời .

Nghe tiếng gõ cửa anh mệt mỏi nói :

_Vào đi

Một người đàn ông ốm gầy bước vào trên tay là một cái khay đựng khăn và một ly nước nhỏ :

_Đây là khăn ấm, cậu Hai lau mặt cho tỉnh và uống ly trả chanh giải rượu này đi .

Phong không màng đến lời ông nói mà chỉ hỏi :

_Chú để đó đi, hôm qua làm cách nào tôi về được nhà vậy chú Tư ?

Chú Tư từ tốn trả lời :

_Hôm qua cậu đâu có về nhà mà ghé quán rượu. Cậu uống nhiều lắm. Khuya quá không thấy cậu về tôi gọi điện cho cậu, chủ quán rượu bắt máy vì thế tôi mới biết chỗ để đến đón cậu về .

_Ra là vậy . Cảm ơn chú, chú vất vả quá !

_Có gì đâu cậu Hai, chỉ là tôi thấy lạ. Bình thường cậu chỉ uống bia chứ không uống rượu mà uống đến say thế này chỉ có một lần hồi cô Thanh Hà mất còn lần này không biết vì sao ...?

_Được rồi chú Tư, chú đừng nói nữa làm tôi nhức đầu . Chú hãy điện thoại đến công ty nhắn thằng Trung nói hôm nay tôi ko đi làm. Nhắn nó lo mọi việc nhé . Nếu có điều gì cần kíp thì kêu thư ký đến nhà gặp tôi . Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi .

_Vâng, thưa cậu Hai, có gì cần cậu Hai cứ gọi tôi nhé .

_Được rồi, cảm ơn chú .

Sau khi chú Tư ra khỏi phòng anh mới mệt mỏi nằm xuống và nhớ lại những gì xảy ra đếm hôm qua. Từ lúc rời phòng của Hoài thay vì về nhà anh lại đi vào quán bar để rồi đốt cháy mình bằng những ngọn lửa rượu. Nhưng dường như những lời nói của thằng nhóc ấy đã đóng đinh vào sâu trong tim anh nên dù có dùng đến lửa của rượu anh vẫn không thể nào rút nó ra được. Cái đinh đó đã đâm thật sâu, thật sâu ...

Đêm qua có lúc anh tự bào chữa cho những hành động của mình để xoa dịu nỗi lòng ...

Biết đâu chỉ là vô thức ?

Biết đâu chỉ là lầm lẫn.

Có khi chỉ là ảo giác của người xưa ...

"Thanh Hà , em có biết em ra đi khiến anh đau khổ thế nào không ? Anh nhớ em, từ giọng nói, từ tiếng cười, từ ánh mắt cho đến làn môi nhưng em nhẫn tâm ra đi mất ...vậy sao còn khiến anh gặp một người giống như em ...em khiến anh yêu người ấy như yêu em, hôn người ấy như hôn em...để rồi chính anh phạm sai lầm ...

Người ấy không phải là con gái !

Thanh Hà , trả lời anh đi !

Em có đang ở trong không khí không ? Em có đang ở bên cạnh anh không ?

Em có nghe những gì anh đang nói cùng em không ?

Và em có thấy anh đang khóc, nước mắt anh còn đọng ở trên gối ..."

Những giọt nước mắt còn nóng hổi .....

Tan buổi học tôi chầm chậm dắt xe ra khỏi trường. Nắng chiều còn đọng lại đâu đây tỏa hơi nóng lan dần từ không khí đến mặt đất. Mệt mỏi , tôi chỉ muốn chạy xe thật nhanh về phòng trọ. Hôm nay tôi không phải đi học anh văn, khóa học đã kết thúc từ cuối tuần trước. Ngày thi cuối khóa Phong không đến, anh như không còn hiện diện trước tôi đúng hơn là đã biến mất kể từ ngày tôi tát anh ...Từ đó đến nay đã hơn hai tuần .

_Đôi khi biến mất cũng là ... một điều tốt

Tôi tự nói với mình như thế. Mà đã là một điều tốt thì càng không nên bận tâm mà hãy đón nhận .

Trong cuộc sống, những điều tốt thì không nhiều .

_Hoài ! Hoài ơi

Nghe tiếng ai đó gọi tên mình tôi liền dừng và ngoái đầu lại nhận ra người gọi tôi không ai khác là Khánh Vi một người bạn cùng lớp .

_Hoài có thể cho Vi mượn tập được không ? Lúc nãy trong lớp thầy giảng nhanh quá, Vi theo không kịp .

_Được - Tôi đáp gỏn lọn rồi giở túi lấy ra một quyển tập bìa xanh đưa cho Vi

_Cảm ơn Hoài trước nhé, Vi hứa ngày mai Vi sẽ gửi trả lại cho Hoài.

_Ừ - Tôi đáp rồi quay mình định lên xe thì nghe tiếng Vi ngần ngừ

_Hoài này ...

_Sao ?

_À ...thôi ..

Thấy Vi ấp úng tôi ngạc nhiên hỏi :

_Có gì không, sao Vi nói rồi lại thôi ?

_Hoài cho Vi quá giang nhé !

Vi ngước nhìn tôi chờ đợi. Lúc nãy tôi cứ tưởng có việc gì khó nói lắm mà ai dè chỉ là chuyện đi nhờ xe. Con gái đúng là hay lấp lửng mà .

_Vậy Vi lên yên sau đi .

Nghe thế Vi liền từ tốn ngồi lên yên xe sau của tôi, tôi liền hỏi :

_Mà nhà Vi ở đâu, chỉ chỗ Hoài chở về .

Và rồi Vi chỉ đường cho tôi, hóa ra nhà cô ấy không đâu xa mà chỉ cách phòng trọ nơi tôi ở một con hẻm. Dừng trước ngôi nhà nhỏ gọn có hàng hoa giấy , Vi bước xuống :

_Cảm ơn Hoài đưa Vi về nhé

_Có gì đâu Vi, nơi Hoài trọ cũng gần đây thôi. Giờ Hoài về nhé.

_Khoan đã Hoài .

Đã định về nhà mà lại bị ngăn tôi thấy không vui, chiều đã thôi không còn nắng nhưng tôi lại cảm thấy nóng nực, chỉ muốn về phòng trọ tắm rồi ngủ một giấc vậy mà ... Thôi , tôi đành đứng lại nghe xem Vi định nói gì .

_Sao Hoài không hỏi Vi lý do sao hôm nay Vi không đi xe đến trường ?

_Ơ ..tự dưng Vi hỏi một câu chẳng ăn thua gì đến tôi làm tôi đớ người . "Trời đất, cô ấy ko đi xe đến trường thì cô ấy phải biết rõ hơn ai hết chứ, sao lại cắc cớ hỏi tôi thế này ? "

Thấy tôi không đáp, khuôn mặt Vi trùng xuống vì buồn :

_Vi cố ý không đi xe đấy .

Nói rồi cô nàng mở cổng đi vào nhà để tôi đứng lại ngạc nhiên.

Tôi như cậu bé Maika từ trên trời rơi xuống vậy .

Không hiểu nổi .

Những tưởng về tới nhà trọ là yên chuyện nhưng không, dường như hôm nay tôi bị trời đày nên hết bực bội cái nóng của nắng của ngày, ngớ người không hiểu nổi trước cô bạn cùng lớp thì lại tới đụng mặt "hung thần "

"Hung thần" đứng gác ngay cửa vào phòng tôi, có lẽ đã đứng lâu lắm nên những tàn thuốc vung vãi khắp nơi. Chậm rãi tôi lấy chìa khóa mở cửa phòng, tôi cố tình không nhìn đến "hung thần" trong khi tôi biết mỗi hành động của tôi từ cách lấy chìa khóa trong giỏ cho đến khi tra vào ổ đều ko thoát tâm mắt của hung thần .

Hung thần chỉ nhìn mà không nói

Tôi thì không nói và giả như không nhìn .

Nhưng khi tôi định đóng sập cửa lại thì "hung thần" đã chặn lại . Lúc này không thể không lên tiếng :

_Anh không được vào phòng tôi

_Chúng ta cần nói chuyện !

_Không có chúng ta nào ở đây cả - Tôi bắt bẻ hai chữ "chúng ta"

_Anh muốn nói chuyện với em -"Hung thần" xuống nước

_Tôi không quen anh - Tôi câng mặt trả lời

_Nhưng mà tôi quen cậu -Hình như đã quá sức chịu đựng và không thể nào xuống nước hơn được nữa Phong gầm lên rồi đẩy mạnh tôi vào trong , anh nhanh tay khóa cửa phòng lại rồi lại đẩy mạnh tôi vào tường, chống hai tay hai bên anh giận dữ :

_Cậu có biết tôi đã chờ cậu suốt bốn tiếng đồng hồ, với chừng đó thời gian chẳng lẽ chỉ để nghe câu "tôi không quen anh" của cậu đó sao

Tôi hét lên :

_Tôi không bắt anh đến đây đợi tôi .

_Phải , không ai bắt tôi đến đây đợi cậu mà chính tôi bắt tôi phải đến đây

Buông thõng hai tay , anh thôi ko dồn tôi vào tường nữa mà ngồi sụp xuống đất .

_Ôi! tôi điên mất

Bây giờ trấn tĩnh hơn tôi mới nhìn thấy ở anh nét tiều tụy hao gầy. Anh ốm đi thấy rõ, khuôn mắt vuông vức ngày nào giờ như cằn cỗi hơn vì góc cạnh, đôi mắt sâu vì thiếu ngủ đến mái tóc cũng bơ phờ không theo nếp ...chẳng lẽ nguyên nhân bắt nguồn từ tôi ?

Rút từ trong túi một khung hình, anh lặng lẽ đưa tôi, cảm thấy lạ lùng nhưng tôi vẫn đưa tay nhận lấy. Trong cái khung hình là một cô gái đang nhoẻn miệng cười với tôi, nụ cười của cô ấy giống tôi, ánh mắt nhìn cũng có nét giống tôi thậm chí khuôn mặt, làn da đến đôi môi nhỏ cũng giống nốt... Trời ạ, nếu tôi có chị em song sinh chưa chắc đã giống đến thế này .

_Khi tôi nhìn thấy cậu ở trung tâm ngoại ngữ tôi đã tưởng như mình thấy cô ấy, cậu giống cô ấy đến kỳ lạ .

_Cô ấy là Thanh Hà ?

_Phải và cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi

_Cô ấy xinh đẹp quá !

_Cô ấy ...chết rồi !

Dường như bốn chứ"cô ấy ...chết rồi" Phong gượng gạo lắm mới nói được. Tôi thấy nét đau đớn hằn trên gương mặt anh .

_Tôi xin lỗi

Nói rồi tôi im lặng. Anh cũng lặng im.

...

Mãi sau,

Anh lên tiếng :

_Lần trước tôi hôn cậu thật ra là ...

_Tôi hiểu rồi - cắt ngang lời anh, tôi không muốn anh nhắc lại cái chuyện đó - Anh nghĩ tôi là cô ấy nên anh mới ...

_Không, không hẳn là như vậy. Tôi ...

Dường như anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi không nói với tôi .

Ngó chăm chăm mái tóc của tôi , anh hỏi :

_Cậu cắt tóc à ?

_Phải, tóc dài vướng víu và nóng nực

_Tôi thích mái tóc cũ của cậu hơn

_Tôi thích tóc ngắn - Tôi bướng bỉnh đáp

Lại lặng im, tôi thấy anh nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ngoài ấy chỉ duy thấy mỗi bầu trời ,ai đó đã thay cho nó tấm áo mới. Tấm áo nhung đen tuyền.

_Còn giận không ?

_Còn

_Nhiều hay ít

_Ít

_Còn muốn đuổi đi nữa không ?

_Không

_Cảm ơn

Thế đấy, tôi và anh như hai kẻ đi lạc vào một thế giới lạ, nơi đó có những khoảng lặng rất lâu, có những câu hỏi và trả lời không đầu không đuôi .

Không chủ ngữ...

Không vị ngữ...

Gãy gọn và đơn thuần .

Cộc lốc mà tình cảm.

Tôi không rõ về chính tôi lúc này chỉ biết tôi ko thể nào quay lưng lại với anh, không thể nào xem như xa lạ. Ghét bỏ anh lại càng không nhưng thương thì không hẳn ...

Tôi là con trai mà !

Xoay xoay ly rượu champagne trong tay, Phong trầm ngâm hướng ánh nhìn qua khung cửa sổ. Màn đêm đang nhẹ nhàng dạo chơi bên ngoài, bầu trời không trăng không sao mà cô quạnh một màu đen nhợt nhạt buồn đến ảm đạm chỉ có vài cơn gió lạc loài run rẩy nép trong những tán lá xanh minh chứng cho sự hiện diện của mình bằng cách lay nhẹ chúng.

Phong khẽ đưa tay nhấn vào nút play của dàn Hifi kế bên cửa sổ. Bản Boulevard do Dan Bryd trình bày êm đềm trôi trong không gian tĩnh lặng của căn phòng anh đang hiện diện.

Những thanh âm dịu dàng.

"Giờ này cậu nhóc chắc đã ngủ "

Phong thầm nghĩ, riêng anh chẳng thể nào chợp mắt được. Chỉ mới đây anh đã nằm yên vị trên giường nhưng hai con mắt bất tuân lệnh, chúng chẳng chịu khép lại mà cứ mở trừng trừng cứ như thể biểu tình chống đối chủ nhân. Lẽ ra sau bao ngày trằn trọc mệt mỏi đấu tranh với chính mình thì giờ đây là lúc anh cần nghỉ ngơi nhưng sau buổi nói chuyện với cậu nhóc thì về nhà anh lại bất lực với chính những suy nghĩ nảy sinh trong đầu mình. Những nghĩ suy bắt nguồn từ mối quan hệ giữa anh và cậu nhóc ấy.

Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình. Phải, chính anh mà không là ai khác đã tự dằn vặt bản thân mình khi nảy sinh tình cảm với cậu nhóc đó, cũng chính anh yếu hèn đến độ che đậy cái tình cảm đó bằng khung hình của người yêu cũ và cũng anh không kềm chế được bản thân đi tìm cậu nhóc chỉ để tìm một lời thanh minh dù là dối trá hòng níu kéo mối một quan hệ không bình thường.

Trước nay mỗi việc anh làm đều có sự cân nhắc kỹ lưỡng, anh lại không phải là người hành động theo tình cảm nhưng những việc vừa qua giữa anh và Hoài, dường như anh không thể nào tự chủ được. Kể cả khi Thanh Hà còn sống, anh cũng chưa từng để tình cảm vượt qua lý trí, vậy mà ...

Những ngày qua có lúc anh nhận định nên chấm dứt ngay lúc đó, ngay lúc cậu nhóc hét vào mặt anh rồi đuổi anh về thì có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai nhưng rồi đau đáu với nỗi đau cậu nhóc đã tạo trong anh còn có một nỗi nhớ đến nao lòng ...không phải khuôn mặt của Thanh Hà mà là khuôn mặt của cậu nhóc đó cứ lớn vởn trước anh.

Ánh mắt đó, nụ cười đó, gương mặt đó cứ ám ảnh anh khiến anh như phát điên lên. Có lần anh như thấy Hoài đang hiện diện trước anh để rồi phút chốc giận dữ anh với tay quăng cái đèn ngủ vào nó rồi bất giác nhận ra đó chỉ là một khoảng không vô hình vô dáng.

Cậu nhóc chi phối anh đến cạn cùng.

Chấp nhận để tình cảm dẫn dắt, chấp nhận chính mình đi tìm cậu nhóc đó là cũng chính anh chấp nhận sự thất bại ở bản thân mình .

Nhưng anh chấp nhận thì đã sao khi tình cảm chỉ là một phía. Anh không thể nói cho cậu nhóc tất cả cảm giác của mình càng không thể chịu đựng thêm một lần bị đuổi huống hồ sau tất cả giữa anh và Hoài đã không còn như cũ, ngay cái cách xưng hô "anh, tôi, cậu" cũng đã là một minh chứng rạch ròi.

Liệu anh nên dừng lại ở đây hay để mặc cho những gì sắp tới sẽ tới ?

Nhận định tất cả càng khiến anh mệt mỏi và cảm thấy bật lực.

Dưng thèm gọi tên cậu nhóc ....

"Hoài ơi "

_Hoài, Vi trả Hoài quyển tập nè, cảm ơn Hoài nhiều nhé

Vi đưa quyền tập cho tôi rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười dễ thương khôn tả. Trái hẳn cái bực dọc bữa hôm trước, tôi vui vẻ nhận lấy quyển tập cất vào giỏ sách rồi nói :

_Hôm nay Vi có đi xe không ?

_Nếu Vi nói "có" thì sao còn "không" thì sao ? Cô nàng tinh nghich hỏi

_À ừ - Bối rối khi gặp câu hỏi nước đôi thế này tôi ngượng nghịu đáp -Thì nếu có thì thôi còn không thì...thì ... Hoài có thể cho Vi quá giang

Trời ạ, trả lời câu hỏi cô nàng mà mồ hôi tôi chảy rịt hai bên vành tai, tôi vẫn biết mình là đứa ít tiếp xúc với con gái nhưng như vậy thì tệ quá .

Vi hấp háy mắt cười, khuôn mắt ánh lên nét rạng rỡ :

_Vậy ha, là Hoài nói đó nhen, Vi thì Vi không ngại gì mà ..từ chối đâu

Nói rồi cô nàng ôm cặp leo lên yên xe của tôi tỉnh bơ làm tôi suýt mất thăng bằng để ngã. Lúc này tôi đang tự hỏi chính mình :

_Có phải tôi đang tự tròng vào cổ mình sợi dây thòng lọng hay không ?

Vừa mở khóa vào phòng tôi đã nghe loáng thoáng mùi thuốc lá đâu đây .Không khó để tôi nhận ra sự có mặt của anh trong phòng tôi. Tôi khó chịu :

_Làm cách nào anh vào được đây ?

Không thèm đáp anh chỉ giơ cho tôi xâu chìa khóa còn lanh canh tiếng va chạm .

Tôi hỏi tiếp :

_Từ đâu anh có ?

_Bà chủ nhà cho anh mượn . Anh nói với bà ấy anh là anh họ của em.

Phong ranh mãnh đáp, nhìn cậu nhóc đang sừng sộ trưng khuôn mặt đỏ bừng lên làm anh liên tưởng như anh đang đứng trước một chú gà trống choai đang giận dữ xù lông chuẩn bị vào trận đấu. Có nên nói cho cậu nhóc biết là anh đã đưa cho bà chủ nhà một phong bì tiền không ít chỉ để có được xâu chìa này hay không và còn những cái chìa khóa "sơ cua" khác đang rủng rỉnh chờ có dịp sử dụng .

_Hmm

Thật sự giận dữ với cái cách anh ngang nhiên như thế nhưng tôi lại ko thể nói lời nào trước anh.Căn phòng tôi ở lại chẳng có thứ gì quý giá. Anh vào phòng tôi đường hoàng như thế, có sự chấp nhận của bà chủ và với lý do như thế ,chả lẽ tôi lại đuổi anh một lần nữa ?

Thật bực mình !

Không thèm ngó đến anh, tôi lặng lẽ cất giỏ xách, mở tủ áo kiếm bộ đồ khác mặc cho cặp mắt quan sát của anh dõi theo từng bước chân tôi .

Tôi chỉ muốn đi tắm.

Nhìn cậu nhóc bước ra ngoài đóng sập cửa lại Phong mới để cho tiếng cười khùng khục phát ra khỏi cuống họng mình. Anh phát hiện ra khi cậu giận dữ mà không làm gì được cậu rất dễ thương. Có lẽ sau này anh còn làm cậu giận dài dài.

Bỗng, điện thoại reo liên tục bản "Kiss the rain" khiến Phong không thể nào không lần tay vào túi tìm và lấy ra xem. Trên màn hình hiện ra số từ Kiều Loan. Thở một hơi dài, Phong mở máy ra nghe, đâu đó trong anh như có một khối mây dầy đặc bao phủ :

_Alô ...

_Anh Phong, anh đã khỏe chưa ?

_Anh khỏe rồi

_Mấy bữa em qua Úc, ở nhà anh bệnh hả? Sao không điện cho em ?

_Bệnh nhẹ thôi em à

_Giờ anh đang ở đâu vậy ?

_Ờ ..anh ...đang

_Đừng nói với em là anh bận , em đã gọi điện thoại về nhà anh thì biết anh đi ra ngoài rồi. Đi uống với em tách cà phê đi

_Bữa sau đi em - Phong ngần ngử

_Không, em muốn gặp anh. Đợi anh ở River.

Phong ngần ngừ nhìn màn hình di động thôi ko còn tín hiệu mà băn khoăn, lúc này anh không muốn đi đâu ngoài nơi này, càng không muốn gặp Kiều Loan, cái cách mà cô cúp ngang điện thoại không để anh trả lời đồng ý hay không đủ để anh thấy bực trong lòng. Không khó để anh nhận ra tình cảm của Loan dành cho anh nhưng để đáp lại tình cảm đó thì lại là một điều khác nữa. Với Kiều Loan anh không có cảm giác gì.

Cánh cửa phòng hé mở, cậu nhóc bước vào từ tốn, mùi xà phòng còn vương vít đâu đây tỏa khắp phòng. Không biết có phải từ xà phòng hay chính từ cậu nhóc mà anh cảm thấy khắp cả phòng đều rất ư dịu mát. Anh ngồi yên nhìn cậu nhóc cất đồ rồi lấy tập vở ngồi vào bàn, mỗi hành động của cậu từ tốn mà cẩn thận, cậu giả vờ như không nhìn anh nhưng đôi lúc anh vẫn bắt gặp cái nhìn của cậu về anh rồi rất nhanh lảng tránh.

_Tối rồi đấy

....(không tiếng trả lời )

_Ăn tối chưa ?

_Chưa

_Đi ăn không ?

_Không

_Sao vậy ?

_Không đói

_Đây..đói , đi ăn chung đi ?

_Không rảnh

Nhìn cậu nhóc phùng má lên mà anh những muốn ký vào cái đầu bướng bỉnh của cậu một cái lẫn nựng vào đôi má phúng phính đó. Bướng gì mà bướng không tả nổi . "Cậu nhóc chắc còn để bụng chuyện anh vào phòng với xâu chìa khóa "hợp lệ" đây" Nghĩ ngợi một hồi, anh thôi không rủ rê cậu đi dùng cơm tối nữa, liên đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa khép lại với một tiếng động sập cửa rất nhẹ nhưng đủ để tôi hiểu ra có một thể giới bên ngoài và một thế giới bên trong chỉ cách nhau một cánh cửa đó thôi. Tôi đang ở thế giới bên trong.

Chống tay lên đầu tôi vừa mệt mỏi vừa thấy nhẹ nhõm với cảm giác được cởi bỏ manh áo giáp nặng nề ra khỏi người. Chẳng hiểu sao trước Phong tôi luôn cố thủ cho mình manh áo phòng chống này.

Tạo sao chỉ là phòng chống mà không là tấn công ?

Bình thường, không có anh lúc này tôi đã rời phòng đi ra quán cơm cuối ngõ để lấp đầy cái bụng rỗng của mình...

Bình thường, không có anh lúc này tôi đã thoải mái nằm lăn ra giữa phòng đọc sách rồi ê a luyện giọng xem trình độ Anh ngữ tới đâu

Bình thường, không có anh lúc này tôi đã phóng xe qua nhà thằng Sơn rủ nó đi uống cái gì đó hoặc chỉ là chạy lòng vòng ngoài phố dạo mát...

Bình thường và bình thường như thế ... nhưng có anh, những lúc này không thể là bình thường.

Chính thế, anh làm tôi bực .

Cũng may anh đã đi về.

Nghĩ thế, tôi thả mình nằm dang hai chân hai tay giữa phòng lắng nghe ngoài trời đêm những cơn gió dường như thì thào nói chuyện với nhau .

Nằm chán chê, tôi liền ngồi dậy định kiếm cái quần dài mặc vào rồi ra ngoài quán ăn nhưng chưa kịp mặc thì cánh cửa lúc nãy mới khép giờ đã mở ra. Phong hiện ra trước tôi, khuôn mặt tươi như hoa, hai tay khề khà hai bao ni lông to .

Lần lượt, vịt quay, bánh mì, cơm sườn, coca, kẹo, anh sắp ra trên bàn làm tôi kinh ngạc, cứ như anh đang rinh cả cái chợ đem vào phòng tôi. Từ trong bao, anh lấy ra hai cái chén, hai cái dĩa, hai đôi đũa lẫn hai cái muỗng (cái gì cũng hai hết ) rồi anh lấy cơm sắp đồ ăn vào chén, dĩa .

_Cậu ăn đi

_Anh làm gì vậy ?

_Ăn cơm

_Tôi hỏi anh đang làm gì vậy ? - Tôi khùng lên

_Ùm ... Anh và cơm vào miệng

Tôi trợn mắt nhìn anh như mắc nghẹn, cái cách anh làm, anh ăn khiến tôi tức không thể tả .

Tôi hét lên :

_Tôi không thích ăn cơm với anh

Tôi đi xồng xộc ra cửa và đóng sập nó lại sau lưng mình. Mặc kệ anh với đống đồ ăn đó, lúc này tôi chỉ muốn một mình .

Phong buông chén cơm buồn bã đứng dậy, anh thực sự không hiểu vì sao cậu nhóc lại giận dữ như thế. Chẳng lẽ vì anh đã mua những thứ này sao ? Anh chỉ muốn dùng cơm với cậu thôi mà .

Điện thoại lại reo liên hồi. Phong mở máy nhìn rồi đưa tay nhấn nút, tiếng nhạc tắt hẳn. Nhìn xuống đống đồ ăn, Phong đã có trong đầu một quyết định riêng mình.

Chén cơm vẫn chơ vơ trên bàn.

Dường như đã nguội .

Phong bước vào River, sau lưng anh là cái cúi chào của nhân viên tiếp tân. Đêm buồn bảng lảng mây, River lúc nào cũng thế, êm đềm mà dịu vợi. Bản Forever lắng trong cái không gian êm đềm như lắng trong một con sông ngút ngắt. Cái thăm thẳm của nó không biết sẽ trôi về đâu.

Kiều Loan ngồi trên ghế, gác hờ một chân sang một bên, mái tóc mềm ôm trọn một bên vai, một tay hững hờ đưa ly rượu lên môi nhấp khẽ.

I'm still there everywhere

I'm the dust in the wind

I'm the star in the northern sky

I never stayed anywhere

I'm the wind in the trees

would you wait for me forever ?

would you wait for me forever ?

will you wait for me forever ?

Tôi vẫn ở đó, ở khắp mọi nơi

Tôi là cát bụi trong gió

Tôi là sao trên trời cao phương Bắc

Tôi chẳng bao giờ ở lại dù là nơi nào

Tôi là gió trên những cành cây

Em có đợi tôi mãi mãi không?

Mãi mãi không ?.......

Phong chợt nhận ra mình đã có lần hỏi một người câu đó "will you wait for me forever ? .." Câu hỏi xa xôi ngày ấy giờ như hiện diện trước anh. Nhẹ nhàng mà đau đớn. Có lẽ Kiều Loan không biết dáng điệu của cô đã gợi lại cho anh về "người ấy" như thế nào dù là vẻ đẹp của cô hơi khác. Cô đẹp một cách kiêu kỳ. Gương mặt cô nghiêng nghiêng như vầng nguyệt đài các và quyến rũ , cả dáng hình cô là một bức tượng hoản hảo như những mỹ nhân Hy Lạp mà các nhà điêu khắc thường lấy làm khuôn mẫu .

Phong thở dài . Đợi chờ là một điều khó chịu với anh nhưng hôm nay anh lại người khiến người khác đợi chờ mình.

Vậy sự đợi chờ ấy có khó chịu không ?

Phong ngồi xuống bên chiếc ghế kề cận cô, nhẹ nhàng và yên lặng. Thời gian như dòng chảy lặng lờ trên con sông dài chảy miết về vô tận mà vô tình anh là kẻ lái đò buông tay chèo mặc tình cho con nước đưa thuyền về đâu.

Kiều Loan khẽ ngước nhìn anh, trong bức tranh đêm nửa sáng nửa tối anh không tài nào nhìn thấy nét mặt của cô, là thất vọng hay mừng vui, là dỗi hờn hay chán chường cực độ ?

Anh không biết.

_Một Americano

Cô nhận ra anh từ giọng nói, nếu không là thế cô đã không chú ý gì ngoài ly rượu trên tay. Giọng nói của anh ấm và trầm, trong lời nói có sắc thái cương nghị, từ tốn không lẫn đi đâu được .

Tách Americano nhanh chóng được mang ra đặt trước mặt anh, hơi nóng phả nhẹ vào không khí lan tận nơi cô.

Ấm áp

Dù vậy anh đến đủ để khiến cô cảm thấy ấm áp rồi.

_Em ngỡ anh không đến

Lời cô nhẹ nhàng mà thoảng chút buồn khiến anh nghe se sắt lòng. Anh đã định không đến đó thôi nếu không vì cậu nhóc...

_Anh bận nên đến trễ - Một lời nói dối khỏa lấp cho sự thật giấu kín trong tim

Cô mỉm cười chuyển ánh mắt từ anh sang ly rượu trên tay mình, màu rượu đỏ sóng sánh trong ly rượu như nhắc cô rằng lời anh nói là không thật .

_Em vui vì thấy anh khỏe

...

Anh không đáp, một lời cảm ơn trong tình huống này sẽ có tác dụng ngược lại. Im lặng là hơn.

_Chuyến đi có vui không ?

_Câu hỏi anh đưa ra đúng hơn là "chuyến đi có buồn không? thì mới phải.

Cô lại cười, nụ cười như ánh sao chớp sáng trên bầu trời thăm thẳm tối, ánh sao ấy đơn độc và buồn bã.

_Sao thế ?

Lần này sự lặng im trùm phủ cô, nhấp môi cô hớp một phần rượu nghe dòng chảy nóng rực truyền từ hong xuống cổ.

Ran rát.

Anh cũng lặng im, như bao lần anh ghé River cùng cô, lúc nào cũng một tách Americano đắng tê lưỡi, ngọt thấu tim và lơ đãng im lìm nghe bản Forever dìu dắt suy nghĩ lạc vào đêm đen tĩnh mịch .

Từ lúc nào anh xem cô như một người bạn thân dẫu nhìn vào cả hai ai cũng nghĩ giữa cô và anh hẳn có một mối quan hệ chặt chẽ. Hơn ai hết, anh hiểu cô muốn gì ở anh nhưng cái muốn của cô đôi lúc trừu tượng đến độ anh không tài nào hiểu nổi và kỳ lạ là bản thân anh lại không bị cái muốn ấy lôi cuốn.

Cô rất đẹp, lại tài giỏi, ở cô có sự vẹn toàn giữa sắc và tài, hai bên gia đình anh và cô có mối quan hệ tốt đẹp nhưng tình cảm giữa anh và cô chỉ có thể dừng ở mức tình bạn.

Không hơn và không kém.

Đôi lúc anh nghi ngờ bản thân mình sao có thể thờ ơ trước một người con gái như cô để đến khi gặp Thanh Hà, anh mới thôi lo lắng và hiểu rằng tình cảm cũng có một tần số riêng nhất định của nó .

_Em có quà cho anh - Cô khẽ rút ra trong giỏ xách tay một món quà nhỏ gói gọn bởi một màu xanh sọc trắng đưa anh

_Cảm ơn em - Anh nhận lấy rồi khẽ lướt mắt nhìn qua món quà

_Lúc chiều, em có ghé thăm cô ấy - Lời cô nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại là mũi kim đâm vào lòng anh - Thời gian không làm cô ấy mệt mỏi như em.

Không khí lạnh như ùa vào tấn công làm anh đông cứng cả người. Mấp máy môi anh định nói một lời nhưng lại không thể cất nổi tiếng .

Nhìn anh cô khẽ cười trong dạ trước sự tra tấn nhẹ nhàng này, không ai ngoài cô hiểu khuyết điểm của anh hơn bao giờ hết. "Cô ấy" lúc nào cũng là gót chân Asin của anh, là sự hoảng loạn, đớn đau, là vết thương không bao giờ lành lặn.

Cô hiểu hết, không riêng gì anh, cô cũng thế

"Cô ấy" chính là Thanh Hà .

Trong căn phòng ấm áp đèn vàng

Phong lặng người ngồi yên nhìn từng bụi cát rơi từ cái đồng hồ cát đặt trên bàn. Lặng lẽ, lặng lẽ, anh nhìn từng sợi cát buông mình rơi như thể chính anh đang rơi ...

Buồn nào hơn đêm nay

Buồn nào hơn đêm nay

Khi ngoài kia bão tố đầy trời

Từng cánh lá cuốn gió

Rơi vào lòng đêm thâu

Thương thầm mối tình ngâu

Xoảng!

Cái đồng hồ cát vỡ toang trên nền nhà, những mảnh thủy tinh văng tung tóe, rải rác là những hạt cát nhỏ nằm chơ vơ, lạc lõng

Tan vỡ !

Phong gục đầu xuống bàn.

Căn phòng trở về thinh lặng vốn có của nó .

Tôi trở về phòng sau ba giờ lang thang ngoài đường, chính xác là đã vào một quán cơm trút một dĩa đầy vào bao tử sau đó lê bước mòn dọc con phố quen tìm cho mình sự thanh thản áp chế sự tức giận trong lòng với Phong . Anh là nguyên nhân khiến tôi phải lang thang như thế .

Nhìn chén cơm còn bỏ dở lẫn mớ đồ ăn còn bày ở trên bàn, tôi thở dài mệt mỏi. Tất cả chứng tỏ với tôi một điều là sau khi tôi giận dữ bỏ đi anh cũng thôi không ăn cơm, có lẽ anh cũng về ngay sau đó. Dọn dẹp tất cả, tôi mệt mỏi nằm lăn ra chiếu miên man suy nghĩ. Suy nghĩ của tôi về anh, về mối quan hệ hiện nay, tôi còn đang phân vân không biết có nên chấm dứt với anh hay không và nên nói cùng anh thế nào thì tôi nghe đâu đó có tiếng nhạc phát ra. Trân mình tôi mặc kệ nhưng tiếng nhạc cứ lỳ lợm trêu ngươi và nó dường như phát ra trong phòng tôi .

Bực mình, tôi đạp nhẹ chiếc bàn nhỏ vô tình đẩy chiếc gối gần đó sang một bên để lộ một chiếc điện thoại đen tuyền .

_Alô

_Cậu về rồi ư ? -Là Phong, giọng anh đầm ấm

_Uhm - Tôi ậm ừ

_Cậu còn giận tôi sao ? - Anh quan tâm

_....(không trả lời nghĩa là giận )

_Giữ dùm tôi chiếc điện thoại này nhé! - Như có chút gì khắc khoải

_Tại sao tôi phải giữ nó cho anh ? -Tôi dở chứng

_Chỉ vài bữa thôi, cậu đừng hẹp lòng quá như thế chứ - Lại từ tốn

_Vậy nhé, chào cậu - Và mệt mỏi

_Anh đi chết đi - Tôi dũng cảm hét vào điện thoại

Câu nói vừa nãy tôi đã hét vào anh đủ rõ để anh hiểu tôi bực dọc thế nào vậy mà anh vẫn nói, những lời cuối khiến tôi trằn trọc cả đêm :

"Tôi nhớ cậu, Hoài à !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro