Sao không nhảy đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRONG bếp, ông rót một ly nữa và nhìn đồ đạc phòng ngủ ở sân trước. Đệm đã bị lột vỏ, mấy tấm ga kẻ sọc nằm cạnh hai chiếc gối trên tủ com mốt. Trừ những cái đó, mọi thứ trông vẫn hệt như cách họ sắp xếp phòng ngủ – bàn đầu giường và đèn đọc sách phía ông, bàn đầu giường và đèn đọc sách phía cô.

Phía ông, phía cô.

Ông ngẫm nghĩ chuyện đó khi nhấp ngụm whiskey.

Tủ com mốt đứng cách chân giường một mét. Buổi sáng đó ông đã bỏ sạch mọi thứ trong các ngăn kéo vào thùng carton, và hiện chúng đang nằm trong phòng khách. Một cái lò sưởi xách tay nằm cạnh tủ com mốt. Một ghế mây có gối tựa đứng bên chân giường. Bộ tủ bếp bằng nhôm đánh bóng chiếm một phần lối xe vào. Một tấm vải muslin vàng, to quá mức, một món quà, trải trên bàn và rủ xuống bốn góc. Một cây dương xỉ trồng trong chậu nằm trên bàn, cùng với hộp dao nĩa bạc và một máy quay đĩa, cũng là quà. Một tivi to kiểu đặt sàn nằm trên bàn uống cà phê, và cách đó chừng một mét là một cái sofa, ghế tựa và một cái đèn để sàn. Bàn được đẩy sát vào cánh cửa gara. Một vài dụng cụ đặt trên bàn, cùng với đồng hồ treo tường và hai bức ảnh lồng khung. Ở lối xe vào còn có một thùng carton đựng tách, ly và đĩa, mỗi thứ đều được bọc báo. Buổi sáng đó ông đã dọn sạch mọi thứ trong kho ra, và trừ ba thùng carton ở phòng khách, tất cả đồ đạc đều được cho ra ngoài. Ông chằng thêm dây ra ngoài đó và tất cả có điện. Mọi thứ đều ổn, không khác gì khi ở trong nhà.

Thảng hoặc một chiếc ôtô chạy chậm qua và mọi người dòm dòm. Nhưng không ai dừng lại.

Ông chợt nghĩ, ông cũng chẳng dừng.

"HẲN là bán hạ giá đồ nhà," cô gái nói với chàng trai.

Cô gái này và chàng trai này đang trang bị đồ đạc cho một căn hộ nhỏ.

"Để xem họ muốn bán cái giường bao nhiêu," cô gái nói.

"Cả cái tivi nữa," chàng trai nói.

Chàng trai ngoặt vào lối xe rồi đỗ lại trước cái bàn ăn.

Họ ra khỏi xe và bắt đầu xem xét các thứ, cô gái sờ tấm vải muslin, chàng trai cắm phích cái máy xay và bật công tắc sang chế độ XAY NHUYỄN, cô gái cầm một cái đĩa bị mẻ lên, chàng trai bật tivi và chỉnh.

Anh ngồi xuống sofa xem tivi. Anh châm thuốc, nhìn quanh, búng que diêm ra bãi cỏ.

Cô gái ngồi lên giường. Cô cởi giày rồi nằm xuống. Cô nghĩ mình nhìn thấy một ngôi sao.

"Lại đây, Jack. Nằm thử cái giường này đi. Mang một trong những cái gối kia lại nhé," cô nói.

"Thấy thế nào?" anh nói.

"Nằm thử đi," cô nói.

Anh nhìn quanh. Ngôi nhà tối.

"Anh thấy là lạ," anh nói. "Tốt hơn là xem có ai ở nhà không."

Cô nhún nhún trên giường.

"Nằm thử trước đã," cô nói.

Anh nằm xuống giường và nhét gối dưới đầu.

"Thấy thế nào?" cô nói.

"Cứng phết," anh nói.

Cô quay sang và áp tay lên mặt anh.

"Hôn em đi," cô nói.

"Mình dậy thôi," anh nói.

"Hôn em đi," cô nói.

Cô nhắm mắt lại. Cô ôm anh.

Anh nói, "Để anh xem có ai ở nhà không".

Nhưng anh chỉ ngồi dậy và ở yên đó, vờ đang xem tivi.

Các ngôi nhà dọc con phố lên đèn.

"Có buồn cười không nếu," cô gái vừa nói vừa cười nhăn nhở và không nói hết câu.

Chàng trai bật cười, nhưng không vì lý do cụ thể nào. Chẳng vì lý do cụ thể nào, anh bật cái đèn đọc lên.

Cô gái xua một con muỗi đi, và rồi chàng trai đứng dậy nhét áo vào quần.

"Để anh xem có ai ở nhà không," anh nói. "Xem chừng không có ai ở nhà. Nếu có, anh sẽ hỏi giá mấy thứ."

"Dù họ có đòi bao nhiêu, trả bớt đi mười dollar nhé. Đó luôn là một ý hay," cô nói. "Và, hơn nữa, hẳn là họ đang tuyệt vọng lắm."

"Cái tivi khá tốt," chàng trai nói.

"Hỏi họ giá bao nhiêu," cô gái nói.

NGƯỜI đàn ông đi dọc vỉa hè ôm một túi đồ mua ở chợ. Ông mua sandwich, bia, whiskey. Ông nhìn thấy xe ôtô ở lối vào và cô gái nằm trên giường. Ông nhìn thấy tivi đang bật và chàng trai ở ngoài hiên.

"Xin chào," người đàn ông nói với cô gái. "Cô thấy cái giường đấy. Nó tốt lắm."

"Xin chào," cô gái nói, và ngồi dậy. "Tôi chỉ đang nằm thử thôi." Cô đập đập lên giường. "Cái giường này tốt phết."

"Giường tốt mà," người đàn ông nói, bỏ túi xuống rồi lấy bia và rượu whiskey ra.

"Bọn tôi cứ tưởng không có ai ở đây," chàng trai nói. "Chúng tôi khá thích cái giường và có lẽ cái tivi nữa. Có thể cả cái bàn. Ông muốn bán cái giường bao nhiêu?"

"Tôi đang nghĩ cái giường năm mươi dollar," người đàn ông nói.

"Bốn mươi được không?", cô gái hỏi.

"Bốn mươi được", người đàn ông nói.

Ông lấy cái ly ra từ thùng carton. Ông gỡ tờ báo bọc ly. Ông phá xi trên chai whiskey.

"Cái tivi thì giá thế nào?" chàng trai nói.

"Hai mươi lăm."

"Mười lăm được không?" cô gái nói.

"Mười lăm được. Tôi có thể chấp nhận mười lăm," người đàn ông nói.

Cô gái nhìn chàng trai.

"Hai cô cậu, muốn uống chứ," người đàn ông nói. "Ly trong hộp kia. Tôi ngồi xuống đây. Tôi ngồi xuống sofa."

Người đàn ông ngồi trên sofa, ngả người ra sau, rồi giương mắt nhìn chàng trai và cô gái.

CHÀNG trai tìm được hai cái ly và rót whiskey.

"Thế được rồi," cô gái nói. "Có lẽ cần cho thêm nước vào ly của em."

Cô kéo ghế ra và ngồi ở bàn bếp.

"Có nước ở vòi đằng kia," người đàn ông nói. "Mở cái vòi đó."

Chàng trai quay lại cầm theo rượu whiskey pha nước. Anh hắng giọng và ngồi xuống chỗ cái bàn bếp. Anh toét miệng cười. Nhưng anh không uống chút gì từ ly của mình.

Người đàn ông dán mắt vào tivi. Ông đã uống hết và bắt đầu một ly khác. Ông vươn người tới bật đèn để sàn lên. Chính lúc đó điếu thuốc ông hút tuột khỏi tay rơi vào giữa đám gối tựa.

Cô gái đứng dậy giúp ông tìm điếu thuốc.

"Vậy em muốn mua gì?" chàng trai nói với cô gái.

Chàng trai lấy quyển sổ séc ra rồi ngậm vào môi như thể đang nghĩ ngợi.

"Em muốn cái bàn," cô gái nói. "Cái bàn bao tiền?"

Người đàn ông phẩy tay trước câu hỏi ngớ ngẩn này.

"Cho một cái giá đi," ông nói.

Ông nhìn họ khi họ ngồi ở bàn. Dưới ánh đèn, khuôn mặt họ có vẻ gì đó. Hiền hay dữ. Không rõ được.

"TÔI sẽ tắt tivi và bật một đĩa hát," người đàn ông nói. "Cái máy quay đĩa này cũng bán đấy. Rẻ thôi. Trả cho tôi một giá đi."

Ông rót thêm whiskey và mở một chai bia.

"Bán tất," người đàn ông nói.

Cô gái chìa ly ra và người đàn ông rót.

"Cám ơn," cô nói. "Ông tử tế quá," cô nói.

"Chuếnh choáng đấy," chàng trai nói. "Anh chuếnh choáng rồi đây." Anh giơ ly lên, lắc nhẹ.

Người đàn ông uống hết ly của mình và rót ly nữa, rồi ông tìm thấy hộp đựng đĩa hát.

"Chọn một đĩa đi," người đàn ông nói với cô gái, và chìa mấy cái đĩa cho cô.

Chàng trai đang ghi séc.

"Đây," cô gái nói, chọn thứ gì đó, chọn thứ bất kỳ, bởi cô không biết những cái tên ghi trên mấy cái nhãn này. Cô đứng dậy khỏi bàn rồi ngồi xuống lại. Cô không muốn ngồi yên một chỗ.

"Tôi sẽ chuyển thành tiền mặt," chàng trai nói.

"Đồng ý," người đàn ông nói.

Họ uống. Họ nghe đĩa. Rồi người đàn ông bật một đĩa khác.

Sao hai cô cậu không nhảy đi? ông quyết định nói, và rồi ông nói. "Sao cô cậu không nhảy đi".

"Chắc không đâu," chàng trai nói.

"Nhảy đi," người đàn ông nói. "Sân của tôi mà. Cô cậu có thể nhảy nếu muốn."

TAY choàng qua nhau, thân ghì sát, chàng trai và cô gái di chuyển trên lối xe vào. Họ đang khiêu vũ. Khi đĩa nhạc hết, họ bật lại, và khi lần này cũng hết, chàng trai nói, "Anh say rồi."

Cô gái nói, "Anh không say."

"Ồ, anh say rồi mà," chàng trai nói.

Người đàn ông bật lại cái đĩa và chàng trai nói, "Anh say."

"Nhảy với em," cô gái nói với chàng trai rồi với người đàn ông, và khi người đàn ông đứng dậy, cô đi lại phía ông, hai tay dang rộng.

"MẤY người ở kia, họ đang nhìn kìa," cô nói.

"Không sao," người đàn ông nói. "Đây là nhà của tôi," ông nói.

"Cứ để họ nhìn," cô gái nói.

"Phải," người đàn ông nói. "Họ nghĩ họ nhìn thấy mọi thứ ở đây. Nhưng họ không nhìn thấy thế này, phải không?" ông nói.

Ông cảm thấy hơi thở của cô trên cổ ông.

"Tôi hy vọng cô thích cái giường," ông nói.

Cô gái nhắm rồi mở mắt ra. Cô ngả đầu lên vai người đàn ông. Cô kéo người đàn ông lại gần hơn.

"Ông hẳn là đang tuyệt vọng lắm," cô nói.

VÀI tuần sau, cô nói: "Cái ông đó tuổi khoảng trung niên. Tất cả đồ đạc của ông ấy ở ngay đây, trong cái sân này. Không nói dối đâu. Bọn tôi say mềm và nhảy. Trên lối xe vào. Ôi, Chúa ơi. Đừng cười. Ông ấy bật những đĩa nhạc này cho chúng tôi. Nhìn cái máy quay đĩa này đi. Ông già ấy cho bọn tôi cái đó. Và tất cả những cái đĩa dở tệ này. Anh nhìn cái của khỉ này mà xem?"

Cô cứ nói mãi. Cô kể với mọi người. Còn có thứ gì đó hơn nữa mà cô cứ cố nói ra bằng lời. Sau một thời gian, cô thôi không cố nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro