star in eye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



⋮ ✩°。 𝐬𝐚𝐨 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐦𝐚̆́𝐭٠࣪⭑꩜.ᐟ

𝒍𝒖̛𝒖 𝒚́ : cái 𝘵𝘪𝘵𝘭𝘦 bên ngoài không liên quan gì đến 𝐧𝐨̣̂𝐢 𝐝𝐮𝐧𝐠 của fic ( ý là để cho 𝐯𝐮𝐢 á )

͙͘͡. ★͘. văn xuôi , oneshot .

͙͘͡. ★͘. lowercase .

͙͘͡. ★͘. han dongmin x kim donghyun ( hà thái sơn x kiều đông hưng )

͙͘͡. ★͘. lấy bối cảnh 𝐡𝐚̀ 𝐧𝐨̣̂𝐢 những năm 𝟖𝟎 , bad love ( maybe ) , ...

͙͘͡. ★͘. ? x ? .

♪⊹ ࣪ ˖ 𝑠𝑢𝑔𝑔𝑒𝑠𝑡𝑒𝑑 𝘀𝗼𝗻𝗴 : Tháng Tư là lời 𝐍𝐨́𝐢 𝐃𝐨̂́𝐢 của em - 𝐻𝑎̀ 𝐴𝑛ℎ 𝑇𝑢𝑎̂́𝑛 .

────୨ৎ────

Năm ấy, xóm Thiên Chương vẫn yên ả như một bức tranh màu nước, nằm yên giữa miền quê. Đường làng quanh co, bao phủ bởi những hàng tre xanh ngắt, dẫn lối từ đầu làng đến cuối xóm. Dưới cái nắng vàng óng của mùa thu, những ngôi nhà ngói đỏ rực lên như muốn kể về một thời hoàng kim đã qua.

Thái Sơn, đứa con trai cả nhà họ Hà, từ nhỏ đã nổi bật với dáng vẻ cao lớn, đôi mắt sắc sảo và bén như chú mèo. Nhà cậu là một trong những gia đình giàu có nhất làng, cha mẹ buôn bán thành đạt, nhưng Sơn lại không hề tỏ ra kiêu căng. Ngược lại, cậu sống giản dị, gần gũi với mọi người, đặc biệt là những đứa trẻ cùng xóm.

Ngược lại, Kiều Đông Hưng, cậu bé nhỏ nhắn với làn da trắng trẻo, đôi mắt đen láy long lanh như giọt sương mai. Hưng là con út trong gia đình Kiều, một gia đình trung lưu trong làng. Từ nhỏ, cậu đã nổi bật với sự thông minh, nhanh nhẹn, nhưng tính cách có phần nhút nhát, hay ngại ngùng.

Ngày đầu tiên Thái Sơn và Đông Hưng gặp nhau là vào một chiều hè. Lúc đó, Sơn đang chơi đùa với lũ trẻ trong làng bên bờ sông, thì thấy một cậu bé mới đến, ngồi lặng lẽ bên gốc cây lớn. Thằng bé cứ ngồi đó, mắt nhìn xa xăm ra mặt nước phẳng lặng, tay cầm một chiếc lá tre, thỉnh thoảng lại thả xuống dòng nước trôi.

Sơn bước tới, nhìn chằm chằm vào thằng bé lạ mặt, trong lòng bỗng nhiên có chút tò mò.

"Này, em tên gì?" Sơn hỏi, giọng nói pha chút bỡ ngỡ.

Thằng bé kia ngước lên nhìn, đôi mắt đen láy ánh lên chút ngượng ngùng, đáp nhẹ nhàng: "Em tên là Đông Hưng. Mới chuyển đến làng này."

"Thế à, nhà em ở đâu? Anh là Thái Sơn, nhà anh ở đầu làng," Sơn vừa nói vừa chỉ tay về hướng ngôi nhà có cây mít to.

"Nhà em ở gần cuối làng, ngay cạnh con đường rẽ vào cánh đồng lúa," Hưng nói, đôi mắt bắt đầu ánh lên niềm vui khi nhận ra người bạn mới không hề xa lạ như em tưởng.







Trên con đường đất đỏ dẫn về làng, Thái Sơn, một cậu bé tầm mười lăm, đang đạp xe trên chiếc xe đạp cũ kỹ. Áo sơ mi trắng đã ngả màu vàng, quần kaki nâu, đôi dép cao su dưới chân đã mòn, nhưng trên gương mặt rắn rỏi của cậu, nụ cười luôn rạng rỡ. Mặt trời đã khuất sau dãy núi xa, chỉ để lại những vệt ánh sáng yếu ớt nơi chân trời. Bên tai, tiếng gió lao xao qua những hàng cây, những đám cỏ dại lòa xòa ven đường như chực xô cậu ra khỏi yên xe.

Đột nhiên, từ phía sau một bụi cây rậm, Kiều Đông Hưng nhảy ra, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng của buổi hoàng hôn. "Sơn! Đợi bé với!"

Thái Sơn giật mình, kịp phanh xe lại, chiếc xe đạp cũ nghiêng ngả, suýt chút nữa thì ngã. "Trời ơi, bé! Em làm anh hết hồn! Còn chạy đâu ra mà thế?"

Đông Hưng chỉ cười khúc khích, tay vân vê vạt áo sơ mi trắng. Em nhỏ hơn Sơn gần năm tuổi, người thấp bé, nước da trắng hồng. Mái tóc cắt ngắn đến ngang gáy, đôi mắt đen như hai viên ngọc trai, mỗi khi cười lại ánh lên vẻ trong trẻo, thuần khiết.

"Bé thấy anh đi qua nhà mà không kịp gọi, nên chạy theo..."

Thái Sơn đứng chống chân lên đất, tay cầm ghi đông xe đạp, đầu nghiêng nghiêng nhìn Đông Hưng.

"Bé đi đâu mà trốn trong bụi cây thế? Không sợ ma à?"

Đông Hưng chu môi, đôi má phồng lên, đôi mắt ánh lên vẻ bướng bỉnh.

"Bé đâu có sợ ma! Bé chỉ... chỉ muốn xem anh đi đâu thôi!"

Thái Sơn phì cười, khẽ đưa tay xoa đầu Đông Hưng.

"Anh đi ra bờ sông bắt cá, bé đi cùng không?"

Đôi mắt Đông Hưng sáng lên, hai tay vỗ vào nhau. "Đi! Đi chứ! Bé muốn bắt cá với anh!"

"Bé lên đây, anh đèo ra bờ sông"

Thế là hai đứa lại đạp xe về phía bờ sông, nơi mà những dòng nước trong vắt chảy qua từng khe đá, nơi những chú cá nhỏ bơi lội tung tăng trong làn nước mát lành. Trên đường đi, Thái Sơn cứ đạp xe thật chậm, để Đông Hưng có thể hưởng thụ những làn gió man mát thổi qua. Anh không quên ngoái lại nhìn em nhỏ ngồi sau mình, đôi mắt ánh lên sự quan tâm và chăm sóc, nó vô cùng khác so với ánh mắt thường ngày Thái Sơn nhìn những thứ khác.

Tới bờ sông, Thái Sơn chống xe vào gốc cây đa cổ thụ, cây đã đứng đó từ bao đời nay, rễ cây nổi lên như những con rắn khổng lồ quấn quanh mặt đất. Cả hai nhanh chóng cởi dép, xắn quần, chạy nhảy tung tăng trên bờ sông, tiếng cười giòn tan vang lên khắp không gian tĩnh mịch.

"Anh Sơn, nhìn này!" Đông Hưng reo lên, tay chỉ về phía một con cá nhỏ bơi qua khe đá. "Có cá! Chúng ta bắt nó đi!"

Thái Sơn gật đầu, lặng lẽ tiến tới, mắt không rời khỏi mục tiêu. Tay anh khẽ khàng chìm xuống nước, không dám tạo nên một tiếng động nào. Đông Hưng đứng bên cạnh, nín thở dõi theo từng cử chỉ của anh. Rồi, đột nhiên, Thái Sơn lao tới, tay chụp lấy con cá. Nhưng con cá quá nhanh, nó luồn lách qua những ngón tay cậu, biến mất vào dòng nước.

Đông Hưng bật cười khúc khích.

"Anh không bắt được rồi!"

Thái Sơn nhíu mày, nhưng rồi cũng cười. "Lần này không bắt được, lần sau anh sẽ bắt được. Em chờ xem!"

Cả buổi chiều, hai đứa nó cứ mãi mê đuổi bắt mấy con cá nhỏ, quên cả thời gian trôi. Những ngón tay thô ráp của Thái Sơn không ít lần chạm vào làn da mềm mại của Đông Hưng, và đôi mắt của cả hai thỉnh thoảng gặp nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ngại gần chết. Thái Sơn luôn dõi theo từng cử chỉ của Đông Hưng, lo lắng khi em bé chạy nhảy quá xa, và lại yên lòng khi thấy Đông Hưng quay trở về với nụ cười trên môi.

Khi trời bắt đầu tối, những tia nắng cuối cùng đã tắt lịm, Thái Sơn mới giật mình nhận ra thời gian. "Bé, về thôi. Mẹ sẽ lo nếu hai ta về muộn."

Đông Hưng ngoan ngoãn gật đầu, chạy theo Thái Sơn về chỗ để xe. Trên đường về nhà, Thái Sơn vẫn lại nhường chiếc xe đạp cho Đông Hưng ngồi lên, còn mình thì đạp xe thật chậm, đôi chân dài đẩy từng vòng đạp nhẹ nhàng. Đông Hưng ngồi trên xe, lưng dựa vào Thái Sơn, cảm nhận hơi ấm từ người anh.

"Anh," Đông Hưng bỗng lên tiếng, giọng nói trầm ngâm. "Tại sao anh lại tốt với em thế?"

Thái Sơn khẽ giật mình trước câu hỏi bất ngờ, nhưng rồi anh cười nhẹ, giọng nói ấm áp. "Vì em là em bé của anh. Anh luôn muốn em được hạnh phúc."

Đông Hưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngả đầu vào lưng Thái Sơn, cảm nhận sự an toàn mà anh mang lại. Đôi mắt của em lấp lánh như sao trời, ánh lên trong bóng tối như muốn nói lên những điều chưa thể diễn tả thành lời.

Đêm ấy, khi cả hai đã về đến nhà, trong không gian yên bình của làng quê, dưới bầu trời đêm đầy sao, Thái Sơn và Đông Hưng đứng lặng trước cổng nhà, tạm biệt nhau với nụ cười ấm áp. Đông Hưng khẽ vẫy tay, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi Thái Sơn.

"Chúc anh ngủ ngon." Đông Hưng khẽ nói.

Thái Sơn gật đầu, nụ cười thoáng trên môi. "Ngủ ngon. Ngày mai anh lại tới tìm em."







Có những đêm mùa hè, khi trăng sáng vằng vặc trên cao, gió thổi nhẹ nhàng qua những hàng tre, hai cậu bé thường kéo nhau ra cánh đồng gần nhà để ngắm sao. Thái Sơn luôn mang theo một tấm chiếu cũ, trải lên thảm cỏ êm, rồi cả hai nằm xuống, mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Đông Hưng thường là người hay thắc mắc, đôi mắt tròn xoe nhìn những vì tinh tú lấp lánh trên cao.

"Anh ơi, tại sao những ngôi sao lại sáng như thế?" Đông Hưng hỏi, giọng nói em mang chút gì đó mơ màng.

Thái Sơn ngước nhìn bầu trời, khẽ cười rồi trả lời, "Vì những ngôi sao ấy là những viên kim cương của bầu trời. Mỗi ngôi sao đều có một câu chuyện riêng, và khi chúng ta nhìn lên, chúng ta đang nhìn vào những giấc mơ xa xưa của mỗi người."

Đông Hưng lặng im nghe, trong lòng như dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

"Anh có bao giờ mơ thấy mình là một ngôi sao không"

"Anh chưa từng nghĩ đến," Thái Sơn trả lời, đôi mắt vẫn dõi theo những ngôi sao trên cao.

"Nhưng nếu anh là một ngôi sao, anh sẽ muốn được ở bên em mãi mãi, để có thể cùng em ngắm nhìn thế giới từ trên cao."

Đông Hưng khẽ mỉm cười, đầu tựa vào vai Thái Sơn, cảm nhận sự bình yên và ấm áp từ người của anh.

"Người anh thơm thế?"

"Vậy à?" Thái Sơn khẽ đáp lại, tay thuận lợi vuốt ve mái tóc của em, "Thế tối anh xin mẹ qua ôm em ngủ nhé?"

"Vâng ạ!" Đông Hưng đáp lại.

Còn nhớ lại, ngày nọ, Thái Sơn rủ Đông Hưng trốn học đi chơi. Đó là một trong những lần hiếm hoi cả hai quyết định nghịch ngợm. Tụi nó rủ nhau ra cánh đồng, nơi những bông lúa xanh mướt đang chờ ngày chín vàng. Trên con đường đất ngoằn ngoèo dẫn ra cánh đồng, Thái Sơn đèo Đông Hưng trên chiếc xe đạp cũ, bánh xe lăn đều trên mặt đất, tiếng cười của cả hai vang vọng trong không gian yên tĩnh.

"Anh, anh có chắc là không ai phát hiện không đấy? Mẹ mà biết, mẹ mắng em chết" Đông Hưng lo lắng hỏi khi thấy ngôi trường nhỏ xa dần.

"Yên tâm đi, anh đã tính kỹ rồi," Thái Sơn đáp lại với nụ cười tự tin. "Hôm nay, chúng ta sẽ tự thưởng cho mình một ngày nghỉ. Chỉ cần chiều về trước giờ tan học là được."

Cả hai rẽ vào cánh đồng, bỏ lại sau lưng ngôi làng yên bình. Giữa những đợt sóng lúa, hai cậu bé chạy nhảy, đuổi bắt những cánh bướm trắng bay lượn trong nắng vàng. Đôi chân nhỏ của Đông Hưng không ngừng chạy theo Thái Sơn, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng khi cậu bắt được một con bướm đang đậu trên bông lúa.

"Em bắt được rồi, anh Sơn!" Đông Hưng reo lên, giơ cao bàn tay nhỏ nhắn với chú bướm trắng đang chao lượn trên đầu ngón tay.

Thái Sơn mỉm cười nhìn em, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. "Em giỏi lắm. Nhưng hãy thả nó đi, để nó có thể tiếp tục bay lượn trên bầu trời."

Đông Hưng nghe lời, mở bàn tay ra, chú bướm trắng khẽ đập cánh rồi bay vút lên, bỗng chú đậu lên cánh môi hồng của em, nhưng rồi lại cất cánh bay lên, hòa vào ánh nắng chói chang của buổi chiều.







Hôm nay bố mẹ Thái Sơn vừa mua một chiếc tivi đen trắng mới, điều mà không phải gia đình nào trong làng cũng có thể làm được. Cả nhà quyết định mở tiệc, mời họ hàng, hàng xóm đến chung vui.

"Anh Sơn, nhà anh giàu quá đi!" Đông Hưng reo lên khi vừa đến nhà Thái Sơn, mắt tròn xoe nhìn chiếc tivi đen trắng đang đặt trang trọng trong phòng khách.

Thái Sơn chỉ cười, xoa đầu Đông Hưng. "Không phải nhà anh giàu đâu, chỉ là bố mẹ muốn anh có chút gì đó để giải trí. Em đừng ngưỡng mộ quá, rồi mai sau em cũng sẽ có tivi thôi."

Đông Hưng khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt em vẫn ánh lên sự thích thú.

Cả làng rộn ràng hẳn lên, ai ai cũng muốn đến xem chiếc tivi mới này.

Tối hôm đó, nhà Sơn đông nghịt người. Từ già đến trẻ, ai cũng háo hức được nhìn thấy hình ảnh chuyển động trên màn hình nhỏ xíu. Đông Hưng ngồi bên cạnh Thái Sơn, đôi mắt em sáng rực lên khi nhìn thấy những hình ảnh trên màn hình. "Anh, anh nghĩ sao nếu sau này mình cũng được đứng trước máy quay như mấy người trên tivi?" Hưng hỏi, giọng cậu đầy mơ ước.

Sơn mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu em. "Nếu đó là ước mơ của em, thì anh tin em sẽ làm được. Đông Hưng của anh luôn có thể làm được mọi điều mình mong muốn."

"Em có muốn xem tivi không?" Thái Sơn khẽ hỏi Đông Hưng.

Đông Hưng gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi chiếc tivi mới tinh. "Có chứ! Em muốn xem lắm!"

Thế là Thái Sơn đưa điều khiển cho em. Em bật tivi lên, màn hình hiện lên những hình ảnh đen trắng đơn giản, nhưng đối với Đông Hưng, đó là cả một thế giới mới mẻ. Em chăm chú nhìn, không rời mắt khỏi màn hình, đôi môi hé mở như đang mơ về những điều kỳ diệu mà em chưa từng biết đến.

Em bật bài hát Chiều một mình qua phố, bài hát mà em thích nhất và được sáng tác bởi nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.







Khoảnh khắc Thái Sơn nhận ra mình đã rơi vào lưới tình với Đông Hưng diễn ra vào một buổi tối, khi hai đứa cùng nhau ngắm sao như thường lệ. Lúc ấy, cả cánh đồng rộng lớn chìm trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng dế kêu rả rích và ánh sáng lấp lánh của những vì sao trên bầu trời đen thẫm.

Hai người ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ, Đông Hưng nằm ngả lưng ra sau, hai tay gối đầu, mắt hướng lên bầu trời. Thái Sơn ngồi bên cạnh, tay mân mê những sợi cỏ mềm mại, nhưng tâm trí cậu lại đang bị thu hút hoàn toàn bởi người thiết nằm bên cạnh. Đêm nay, ánh trăng sáng hơn mọi khi, làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt Đông Hưng. Từng tia sáng nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt em, phản chiếu trong đôi mắt trong veo như bầu trời đêm.

Thái Sơn nhìn Đông Hưng, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một cách lạ thường. Anh chưa bao giờ để ý đến điều này trước đây, nhưng lúc này, ngồi bên cạnh Đông Hưng, mọi thứ như chậm lại, và anh không thể rời mắt khỏi em bé của mình. Cái cách mà Đông Hưng khẽ cười khi một vì sao băng vụt qua, cái cách mà ánh mắt em sáng lên mỗi khi phát hiện ra một chòm sao sáng... tất cả đều khiến Thái Sơn như bị thôi miên.

"Anh, nhìn kìa, sao băng!" Đông Hưng reo lên, chỉ tay về phía bầu trời, đôi mắt lấp lánh niềm vui trẻ thơ. Em khẽ xoay người, nhìn Thái Sơn với nụ cười rạng rỡ trên môi. "Anh có ước gì không?"

Thái Sơn chợt giật mình, như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ. Anh khẽ mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng anh, có một điều gì đó mới mẻ, lạ lẫm mà anh chưa từng cảm nhận trước đây. Trước mặt anh, Đông Hưng đang tỏa sáng như một ngôi sao sáng nhất, và anh nhận ra rằng, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt đi khi so sánh với Đông Hưng-đang ngồi cạnh mình.

"Anh... không biết nữa," Thái Sơn lúng túng đáp, cố gắng che giấu sự rối bời trong lòng. "Còn em? Em có ước gì không?"

Đông Hưng mỉm cười, quay trở lại nhìn bầu trời. "Em ước rằng chúng ta sẽ mãi mãi như thế này, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau chia sẻ mọi thứ, không bao giờ phải xa nhau."

Lời nói của Đông Hưng khiến tim Thái Sơn như thắt lại. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một cảm xúc dâng trào, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Anh không thể giải thích được tại sao, nhưng anh biết rằng, từ giây phút này trở đi, anh sẽ không bao giờ nhìn Đông Hưng như trước nữa.

"Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên"

Đông Hưng vu vơ hát máy lời quen thuộc.

"Em thích bài này lắm à?"

"Ơ nó hay lắm ý. Em thích bài này lắm" Đông Hưng cười tươi.

Khi nhìn thấy nụ cười của Đông Hưng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh chạm vào, Thái Sơn hiểu rằng mình đã rơi vào lưới tình, một cách sâu đậm và không thể cứu vãn. Anh không thể ngừng nghĩ về Đông Hưng, không thể ngừng cảm thấy trái tim mình rung động mỗi khi nhìn thấy nụ cười của em. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết: Thái Sơn đã yêu Đông Hưng, yêu một cách vô điều kiện và không thể chối bỏ.









Lúc bấy giờ, trời đã về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tạo thành một khung cảnh lãng mạn đầy bình yên. Thái Sơn và Đông Hưng ngồi trên một bờ sông nhỏ, nơi hai người thường lui tới mỗi khi muốn tìm chút tĩnh lặng. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm những sợi tóc của Đông Hưng bay khẽ, lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày.

Cả hai im lặng trong giây lát, không ai nói gì, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót vang xa. Thái Sơn khẽ nhìn sang Đông Hưng, ánh mắt đượm buồn, nhưng cũng chứa đựng biết bao yêu thương và hy vọng. Đó là khoảnh khắc mà cậu biết mình không thể giữ im lặng nữa.

"Em ơi," Thái Sơn cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Anh đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, và anh không thể giấu nó thêm được nữa."

Đông Hưng quay sang nhìn Thái Sơn, đôi mắt ngạc nhiên nhưng vẫn dịu dàng. "Có chuyện gì sao?"

Thái Sơn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết can đảm để nói những lời

"Hưng, anh biết từ trước đến giờ chúng ta luôn coi nhau như anh em, như những người bạn thân thiết. Nhưng dạo gần đây, anh nhận ra rằng... tình cảm của anh dành cho em không chỉ dừng lại ở đó."

Đông Hưng lặng người, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng em không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

"Anh... yêu em" Thái Sơn nói tiếp, giọng nói như nghẹn lại. "Anh biết điều này có thể sẽ làm em bất ngờ, có thể làm em khó xử, nhưng anh không thể tiếp tục giữ trong lòng nữa. Mỗi khi nhìn thấy em, mỗi khi nghe em cười, tim anh lại đập mạnh hơn, và anh chỉ muốn được ở bên em mãi mãi, dù thế giới có thay đổi thế nào đi nữa."

Đông Hưng nhìn Thái Sơn, ánh mắt như chứa đựng hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn. Em không biết phải nói gì, không biết phải làm gì. Trong lòng em, cũng có một cảm giác ấm áp đang dâng lên, nhưng cùng lúc đó là sự lo sợ, sự mơ hồ về tương lai.

"Thái Sơn, em... không biết phải nói sao," Đông Hưng khẽ đáp, giọng nói run run. "Em cũng rất quý anh, và em chưa từng nghĩ rằng... tình cảm của chúng ta có thể vượt qua giới hạn của tình bạn."

Thái Sơn mỉm cười, dù trong lòng đầy lo lắng. "Anh hiểu mà, Hưng. Anh không ép buộc em phải đáp lại tình cảm của anh ngay bây giờ. Anh chỉ muốn em biết rằng, dù em có chọn thế nào, anh vẫn sẽ luôn ở bên em, như một người anh, một người bạn, hoặc hơn thế nữa, nếu em sẵn lòng."

Đông Hưng im lặng, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không phải vì buồn mà vì xúc động. "Anh, em cảm ơn anh. Em thật may mắn khi có anh bên cạnh. Em chỉ... cần thêm thời gian để suy nghĩ."

"Anh sẽ chờ" Thái Sơn đáp lại, giọng nói đầy yêu thương. "Anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng."

Đêm hôm ấy, sau khi nghe những lời tỏ tình chân thành từ Thái Sơn, Đông Hưng trở về nhà với tâm trạng rối bời. Trong lòng em, những cảm xúc vốn dĩ đã âm thầm nảy nở từ lâu, giờ đây bị khơi dậy một cách mãnh liệt. Đêm đó, em nằm trằn trọc, không sao chợp mắt, cứ nghĩ về ánh mắt dịu dàng và những lời nói của Thái Sơn.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Đông Hưng quyết định làm điều mà em chưa từng nghĩ mình sẽ dám làm.

 Em muốn gặp lại Thái Sơn, muốn nói rõ lòng mình, để không còn gì vướng bận. Em biết rằng, nếu bỏ lỡ khoảnh khắc này, em sẽ hối hận cả đời.

Đông Hưng chạy đến nhà Thái Sơn, nhưng em không gặp Thái Sơn ở đó. Em hỏi thăm và biết Thái Sơn đang ở cánh đồng gần nhà, nơi mà hai người thường ngồi ngắm sao. Đông Hưng vội vã chạy ra cánh đồng, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

Thái Sơn đang đứng đó, giữa cánh đồng rộng lớn, dưới bầu trời trong xanh. Anh quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân, và khi thấy Đông Hưng đang chạy tới, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt.

"Bé...," Thái Sơn khẽ gọi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng đôi mắt cậu ánh lên sự lo lắng.

Đông Hưng dừng lại trước mặt Thái Sơn, thở dốc vì chạy nhanh, nhưng không giấu được sự quyết tâm trong ánh mắt. Em ngước nhìn Thái Sơn, đôi mắt sáng rực như chứa đựng cả bầu trời sao mà họ từng ngắm cùng nhau.

"Thái Sơn," Đông Hưng bắt đầu, giọng nói run run nhưng đầy quyết tâm. "Em đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh nói tối qua, và em nhận ra rằng... em cũng cảm thấy như anh vậy."

Thái Sơn đứng lặng người, trái tim như ngừng đập trong giây lát. Cậu không thể tin vào tai mình, nhưng đôi mắt của Đông Hưng đã nói lên tất cả.

"Em cũng yêu anh" Đông Hưng tiếp tục, giọng nói càng lúc càng chắc chắn. "Em cũng không biết từ khi nào, nhưng mỗi lần ở bên anh, em cảm thấy thật bình yên, thật hạnh phúc. Em đã cố gắng giấu đi những cảm xúc này, vì em sợ, em sợ rằng tình cảm của mình không đúng, nhưng giờ em không muốn giấu nữa."

Thái Sơn không nói nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn Đông Hưng với đôi mắt đầy xúc động. Rồi, như một bản năng, anh bước tới, kéo Đông Hưng vào lòng, ôm chặt em trong vòng tay ấm áp.

"Hưng, cảm ơn em," Thái Sơn thì thầm, giọng nói run run vì xúc động. "Cảm ơn em đã chấp nhận anh. Anh sẽ luôn ở bên em, dù cho có bất cứ điều gì xảy ra."

Đông Hưng ôm lấy Thái Sơn, cảm nhận sự ấm áp và an toàn từ người mà em yêu thương nhất. Trái tim em dường như đã tìm được chốn yên bình, nơi em có thể tựa vào và không cần phải che giấu bất kỳ điều gì.



Sau khi Đông Hưng và Thái Sơn chính thức thừa nhận tình cảm của mình, cuộc sống của hai đứa như bước vào một trang mới, hạnh phúc và tràn đầy hy vọng. Cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn, từ những buổi chiều dạo bước trên cánh đồng đến những đêm ngồi dưới bầu trời sao trò chuyện về quá khứ.

Sáng mùa đông se lạnh, khi Đông Hưng tỉnh dậy, em cảm thấy cơ thể mình yếu ớt hơn thường ngày. Đầu óc choáng váng, đôi chân như không còn đủ sức để đứng vững. Em nghĩ có lẽ mình chỉ bị cảm lạnh do thời tiết khắc nghiệt, nhưng ngày qua ngày, tình trạng của em càng tệ hơn. Đông Hưng bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím trên da mà không rõ nguyên nhân, và máu chảy rất nhiều khi đánh răng.

Thái Sơn ngày càng lo lắng cho sức khỏe của Đông Hưng. Anh khuyên Đông Hưng nên đi khám, nhưng Đông Hưng luôn gạt đi, nói rằng chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là sẽ khỏe lại. Nhưng rồi, một ngày, khi đang ngồi trò chuyện cùng Thái Sơn, Đông Hưng đột nhiên cảm thấy chóng mặt và ngất lịm trên sàn nhà.

Thái Sơn hoảng hốt đưa Đông Hưng đến bệnh viện. Những ngày chờ đợi kết quả xét nghiệm là những ngày dài đằng đẵng, lo lắng và sợ hãi vây quanh cả hai người. Và rồi, cái gì đến cũng sẽ đến – Đông Hưng được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu.

Từ ngày biết tin mình mắc bệnh, cuộc sống của Đông Hưng như rơi vào một hố sâu tuyệt vọng. Em luôn cố gắng giữ nụ cười trước mặt Thái Sơn, nhưng trong thâm tâm, nỗi sợ hãi và bất an không ngừng gặm nhấm từng chút sức lực còn lại của em.

Thái Sơn vẫn luôn không ngừng chăm sóc và động viên em. Anh đưa Đông Hưng đi điều trị, chịu đựng cùng em những đợt hóa trị đau đớn, những ngày tháng dài dằng dặc trong bệnh viện. Mỗi lần nhìn thấy Đông Hưng yếu ớt nằm trên giường bệnh, trái tim Thái Sơn như bị bóp nghẹt, nhưng anh không dám để lộ sự yếu đuối của mình. Anh biết rằng Đông Hưng cần anh mạnh mẽ, cần anh làm chỗ dựa trong những ngày tháng khó khăn này.

Hôm ấy là chiều mùa hè, sau bao nhiêu thời gian và từng đợt hóa trị đầy mệt mỏi, Đông Hưng ngồi tựa lưng vào Thái Sơn, ngắm nhìn hoàng hôn qua cửa sổ bệnh viện. Gương mặt em xanh xao, mái tóc vốn đen mượt giờ đã thưa thớt đi nhiều do tác động của hóa trị. Nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn còn ánh lên niềm tin và hy vọng, dù nhỏ nhoi.

"Anh ơi, em xin lỗi vì đã để anh phải lo lắng nhiều như vậy," Đông Hưng khẽ nói, giọng em yếu ớt nhưng vẫn cố gượng nói.

"Ngốc quá, sao em lại phải xin lỗi chứ?" Thái Sơn đáp, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Đông Hưng. "Anh chỉ cần em luôn ở bên anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn. Em không phải lo gì hết, mọi chuyện đã có anh lo."

Đông Hưng im lặng, ngắm nhìn bầu trời xa xăm. Em biết rằng căn bệnh này không dễ dàng vượt qua, nhưng em không muốn Thái Sơn phải lo lắng thêm nữa. Em muốn giữ lại những khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng, muốn tận hưởng từng giây phút còn lại bên người mình yêu.

"Anh, em muốn... đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành," Đông Hưng đề nghị, đôi mắt lấp lánh như những vì sao nhỏ.

Thái Sơn nhìn Đông Hưng, rồi khẽ gật đầu. "Được thôi, để anh đưa em ra ngoài."

Thái Sơn dẫn Đông Hưng đi dạo trên con đường nhỏ dẫn ra cánh đồng – nơi mà họ đã từng có biết bao kỷ niệm đẹp đẽ. Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương thơm của cỏ cây, của đất trời. Đông Hưng bước đi chậm rãi, tay nắm chặt lấy tay Thái Sơn, như sợ rằng nếu buông ra, em sẽ mất đi tất cả những gì còn lại trong cuộc đời này.

"Anh, em không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng em thật sự biết ơn anh đã ở bên em," Đông Hưng nói, giọng cậu nghẹn ngào. "Dù em có không qua khỏi, em vẫn sẽ mãi mãi yêu anh, mãi mãi nhớ về những ngày tháng chúng ta ở bên nhau."

"Đừng nói như vậy chứ em," Thái Sơn khẽ ngắt lời, nhưng trong lòng anh, nỗi lo sợ đang dâng trào. "Em sẽ vượt qua được mà. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, và anh tin rằng sẽ có ngày em khỏe lại, chúng ta sẽ lại ngắm sao, lại đi dạo trên cánh đồng này."

Đông Hưng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy phảng phất nỗi buồn. Em biết Thái Sơn đang cố gắng lạc quan, nhưng em cũng hiểu rõ tình trạng của mình. Em không muốn Thái Sơn phải đau đáu vì em, nhưng em cũng không thể dối lòng mình rằng mình đang ngày càng yếu đi.

Thái Sơn chợt dừng bước, quay sang nhìn Đông Hưng. "Anh thề rằng dù chuyện gì xảy ra, anh muốn em biết rằng anh sẽ luôn ở bên em. Anh sẽ không bao giờ rời xa em, dù em có muốn đẩy anh ra xa đến thế nào đi nữa."

Đông Hưng nhìn Thái Sơn, cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm bởi tình yêu chân thành của anh. Em muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể nắm chặt tay Thái Sơn, như muốn gửi gắm tất cả tình cảm của mình qua cái nắm tay ấy.

Hai người ngồi xuống bên bờ sông, nơi mà họ từng chia sẻ những giây phút yên bình. Thái Sơn ôm chặt Đông Hưng trong vòng tay, cảm nhận nhịp đập yếu ớt của trái tim em. Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn lại hai người họ và tình yêu không lời.

"Anh ơi, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được gặp anh, vẫn muốn được yêu anh," Đông Hưng khẽ thì thầm, giọng nói mờ nhạt dần theo từng hơi thở.

Thái Sơn không nói gì, chỉ siết chặt Đông Hưng hơn, để cảm nhận từng nhịp đập của người anh yêu thương. Anh biết rằng cuộc chiến này không dễ dàng, nhưng dù cho kết cục có ra sao, anh cũng không hối tiếc, bởi anh đã yêu Đông Hưng bằng tất cả trái tim mình.


Bệnh tình của Đông Hưng ngày một tồi tệ hơn, những cơn đau cứ đến dồn dập, cơ thể em dần suy kiệt, không còn đủ sức để cử động. Thời gian với Đông Hưng như ngắn lại, mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc chiến không ngừng nghỉ giữa em và căn bệnh quái ác. Thái Sơn lúc nào cũng ở bên em, chăm sóc từng chút một, dù biết rằng có lẽ thời gian của em sẽ không còn nhiều nữa.

Chiều hôm ấy, bệnh viện im lặng đến lạ kỳ, chỉ có tiếng máy móc thi thoảng kêu lên những âm thanh đều đặn, nhưng âm thanh đó dần trở nên yếu ớt. Đông Hưng nằm trên giường bệnh, ánh mắt mờ dần, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo. Em biết rằng giờ đây, thời khắc cuối cùng của mình đang đến rất gần.

Thái Sơn ngồi bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay Đông Hưng, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt em. Anh không thể chấp nhận sự thật rằng Đông Hưng, người mà anh yêu thương nhất, đang dần rời xa anh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng đây là điều không thể tránh khỏi.

"Anh ơi..." Đông Hưng khẽ gọi, giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng thường thấy. "Anh đừng khóc... em muốn nhìn thấy anh cười cơ"

Thái Sơn cúi xuống gần Đông Hưng, bàn tay run rẩy vuốt ve gương mặt xanh xao của em. "Anh không thể, bé ạ... Anh không thể cười khi em trông đau đớn như thế này."

"Nhưng anh biết không..." Đông Hưng ngừng lại, cố gắng lấy lại sức. "Em không sợ nữa... Vì em biết anh luôn ở bên em."

Thái Sơn nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Anh biết rằng mình phải mạnh mẽ, nhưng anh không thể kìm nén nỗi đau đang dâng trào trong lòng.

Đông Hưng khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu dịu dàng hơn bao giờ hết. "Anh, anh đưa em ra cánh đồng nhé? Em không muốn rời đi mà chưa ở đó"

Thái Sơn gật đầu, giọng nghẹn ngào. "Em chờ anh. Anh xin bác sĩ nhé?"

Sau một hồi kì kèo mãi, cuối cùng bác sĩ cùng đồng ý cho Đông Hưng rời khỏi bệnh viện. Thái Sơn mau chóng bắt chuyến xe nhanh nhất để về nhà. Trên xe, anh ôm em chặt trong lòng, nước mắt không ngừng rơi. Đông Hưng cứ vu vơ hát mãi, hát cái bài mà em rất thích, bài mà em hay hát cho Thái Sơn nghe mỗi khi ngắm sao.

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ tên em...



Buổi chiều hôm ấy, cánh đồng trải dài ngút mắt dưới ánh nắng vàng rực của hoàng hôn, gió thổi nhẹ làm những ngọn cỏ xanh rì rào như đang kể những câu chuyện xưa cũ. Đông Hưng ngồi giữa cánh đồng, thân hình nhỏ bé của em như hòa vào khung cảnh thiên nhiên bao la, đôi mắt hướng về phía chân trời nơi mặt trời đang dần lặn xuống. Ánh mắt em đầy suy tư nhưng cũng toát lên sự bình yên hiếm thấy.

Thái Sơn đứng cách đó không xa, yên lặng quan sát. Hôm nay, Đông Hưng lại yếu hơn mọi ngày, em đã không còn đủ sức để chơi đùa như trước nữa. Nhưng em vẫn kiên quyết đến cánh đồng này, nơi mà cả hai đã trải qua biết bao kỷ niệm, từ những buổi chiều thả diều cho đến những đêm ngắm sao. Đông Hưng bảo rằng em muốn được ở đây, hát một bài hát em yêu thích, chỉ một lần cuối cùng.

Thái Sơn chậm rãi tiến lại gần Đông Hưng, anh không muốn làm phiền khoảnh khắc riêng tư của em một chút nào cả. Khi đến gần, anh nghe thấy giọng hát nhẹ nhàng của Đông Hưng vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Giọng hát ấy yếu ớt, nhưng vẫn ngọt ngào, như những nốt nhạc trong trẻo đang lướt qua cánh đồng bao la:

"Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em"

"Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím..."

Đông Hưng hát với tất cả tình yêu và khát vọng sống còn sót lại trong em, giọng hát ấy như một lời nhắn gửi đến Thái Sơn, đến chính em, và đến cả cánh đồng quen thuộc này. Em biết rằng thời gian của mình không còn nhiều, nhưng em muốn để lại một điều gì đó đẹp đẽ, một điều gì đó vĩnh cửu, dù chỉ là trong khoảnh khắc này.

Thái Sơn đứng lặng người, từng lời hát của Đông Hưng như khắc sâu vào trái tim mình. Anh nhận ra rằng giọng hát ấy chứa đựng biết bao nỗi niềm, biết bao nhiêu hoài bão mà Đông Hưng chưa thể thực hiện. Anh thấy lòng mình đau nhói, nhưng cũng cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ khi được ở đây, bên cạnh Đông Hưng trong giây phút này.

Đông Hưng tiếc cuộc đời của em, anh biết, nhưng anh chẳng thể làm gì cả.

"Em, uống nước đi này"

"Dạ" Đông Hưng nhận lấy cốc nước. Nhưng em uống không nhiều, chỉ nhấp được một chút rồi lại thôi.

"Dựa vào anh, anh làm chỗ tựa cho em"

Đông Hưng gật gật đầu, người cũng từ từ ngả xuống, Thái Sơn thấy vậy cũng liền ôm lấy em, vỗ nhẹ nhẹ lên người em để trấn an tinh thần.

Ánh nắng vàng nhạt dần trên bầu trời, cánh đồng bắt đầu chìm vào bóng tối của buổi hoàng hôn. Giọng hát của Đông Hưng cũng dần yếu đi, nhưng em vẫn cố gắng cất lên những câu cuối cùng, như muốn níu giữ thêm chút ít thời gian còn lại:

"Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em"

"Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên..."

Giọng hát của Đông Hưng tắt dần, nhưng đôi môi em vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng. Em quay lại, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn đầy yêu thương nhìn Thái Sơn, như muốn nói với anh rằng mọi chuyện sẽ ổn, rằng em không hối tiếc điều gì ngoài anh cả. Đông Hưng đã hát, đã sống trọn vẹn những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình.

Thái Sơn vuốt mái tóc Đông Hưng, anh ôm chặt lấy em, cảm nhận cơ thể em dần yếu đi trong vòng tay mình. Nước mắt Thái Sơn rơi xuống, nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy người anh yêu thương nhất, lắng nghe nhịp thở yếu ớt của Đông Hưng như đang hòa cùng với gió trời.

"Anh biết không," Đông Hưng thầm thì, giọng nói của em nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua. "Em... sẽ mãi nhớ cánh đồng này... nơi chúng ta đã có biết bao kỷ niệm"

"Anh cũng sẽ không bao giờ quên." Thái Sơn thì thầm, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng nấc. Anh siết chặt vòng tay hơn, như thể nếu ôm chặt hơn một chút, anh có thể giữ Đông Hưng ở lại, giữ em bên mình mãi mãi.

Đông Hưng khẽ mỉm cười, dù sức lực gần như đã cạn kiệt. "Em không còn nhiều thời gian nữa, anh ạ... nhưng em đã không còn sợ hãi... vì em biết anh luôn ở bên em."

Gió thổi qua cánh đồng, mang theo những hạt cát li ti bay vào không trung, rồi lặng lẽ rơi xuống. Đông Hưng nhắm mắt lại, để mình hòa vào dòng chảy tự nhiên của cuộc sống, không còn lo lắng, không còn đau đớn. Em đã hát, đã để lại một phần của mình trong từng lời ca, trong cánh đồng này, và trong trái tim của Thái Sơn.

Bất chợt, Đông Hưng dùng chút sức lực cuối cùng, khẽ cất giọng hát tiếp tục bài ca mà em đã bắt đầu:

"Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em"

"Bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi xanh"

Giọng em nghẹn ngào, yếu ớt nhưng vẫn đầy cảm xúc, như một ngọn lửa sắp lụi tàn nhưng vẫn cố gắng bùng lên lần cuối. Thái Sơn cũng cất giọng hát theo, nước mắt giàn giụa, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ cho giọng mình vững vàng để cùng hát với Đông Hưng:

"Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em"

"Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên."

Cả hai cùng hát, dù giọng Đông Hưng ngày càng nhỏ dần, hơi thở trở nên khó nhọc. Đông Hưng tựa đầu vào vai Thái Sơn, đôi mắt khép lại, miệng vẫn còn mấp máy theo lời hát. Em cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như đang dần tan biến vào không trung. Từng thước phim trôi qua trong đầu em, từ khi em còn bé nhỏ, đến khi em gặp Thái Sơn. Những kỉ niệm vui vẻ của cuộc đời, những hôm ngồi ngắm sao, tất cả đều trôi qua trong qua một khoảnh khắc.

Vì thế, Đông Hưng đã không còn sợ hãi nữa. Bên tai em, giọng hát của Thái Sơn vẫn tiếp tục vang lên, dịu dàng và tràn đầy tình yêu, như một ngọn gió ấm áp trong đêm đông.

"Anh sẽ mãi bên em," Thái Sơn thầm thì, khi lời hát cuối cùng của Đông Hưng tan biến trong không trung, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt, dần dần mất đi.

"Đông Hưng đi ngoan nhé" 

Đông Hưng trút hơi thở trên đôi vai to lớn của Thái Sơn, và cuối cùng cũng nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi khô nứt. Rồi tất cả chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng gió rì rào trên cánh đồng. Cơ thể Đông Hưng dần trở nên lạnh lẽo trong vòng tay của Thái Sơn, đôi môi vẫn còn nở một nụ cười bình yên.

"Hưng đợi anh em nhé. Đừng đi đâu, đừng trốn anh nhé. Sau này nếu có mệnh hệ gì, anh còn biết đường mà tìm thấy em"

Thái Sơn khóc nức nở, nước mắt không ngừng chảy, lăn dài trên gương mặt đau khổ của anh. Anh ôm chặt lấy Đông Hưng, không muốn buông tay, đành chấp nhận sự thật rằng người anh thương nhất đã ra đi mãi mãi.

Ngoài cánh đồng, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng tắt hẳn, nhường chỗ cho màn đêm bao trùm. Những vì sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, lấp lánh như những giọt nước mắt của vũ trụ, nhưng Thái Sơn không còn tâm trí để ngắm nhìn nữa. Trong lòng anh chỉ còn lại nỗi đau không thể diễn tả thành lời, và một khoảng trống vĩnh viễn mà không gì có thể lấp đầy.










"Ông ơi, cháu thấy ông luôn giữ tấm hình này bên mình, người trong ảnh là ai vậy ạ? Là con trai của ông à?"

Ông già ngước lên, đôi mắt mờ đục nhìn Linh một lúc lâu như để suy nghĩ. Ông không trả lời ngay, mà nhìn lại tấm hình, đôi mắt đượm buồn nhưng cũng đầy sự trìu mến. Một thoáng hồi tưởng như hiện về trong tâm trí, đưa ông trở lại những ngày tháng xa xưa, những kỷ niệm đã chìm vào quá khứ.

"Đó không phải là con trai ta," Thái Sơn chậm rãi nói, giọng ông khàn khàn, yếu ớt nhưng vẫn rõ ràng. "Em ấy... là người mà ta yêu nhất trên đời."

Điều dưỡng Linh ngạc nhiên, cô không ngờ câu trả lời lại là như vậy. Cô im lặng lắng nghe, để ông cụ có thể tiếp tục câu chuyện của mình mà không bị gián đoạn.

"Em ấy tên là Đông Hưng," Thái Sơn tiếp tục, đôi tay già nua khẽ vuốt ve bức ảnh, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ, ông có thể cảm nhận được hơi ấm của người trong ảnh. "Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, đã trải qua biết bao thăng trầm, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc hạnh phúc. Em ấy là... gì nhỉ? Là ánh sáng của đời ta chăng?"

Linh ngồi xuống bên cạnh ông, đôi mắt cô tràn đầy sự cảm thông và tò mò. "Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy thế ông ơi?"

Thái Sơn thở dài, đôi mắt ông dường như càng mờ hơn khi nhớ lại quá khứ đau thương. "Hưng đã rời xa ta từ rất lâu rồi... Em ấy mắc một căn bệnh quái ác, và đã ra đi khi còn rất trẻ. Ta vẫn nhớ như in cái ngày mà Hưng rời bỏ ta, ngay trong vòng tay ta... Em ấy vẫn mỉm cười, và hát những câu hát cuối cùng. Ta đã khóc rất nhiều, đã cố gắng níu giữ, nhưng ta biết rằng em ấy đã đi đến nơi mà ta không thể theo cùng."

Nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua của Thái Sơn, giọng ông trở nên nghẹn ngào. "Ta đã dành cả đời mình để nhớ về em ấy, để giữ lại những kỷ niệm mà chúng ta đã có với nhau. Đông Hưng là tất cả đối với ta, và tấm hình này... là thứ duy nhất còn lại để ta có thể nhớ về em ấy, khi mà ta đã quên đi gần hết mọi thứ."

"Ông yêu anh ấy rất nhiều, phải không ông?"

"Phải... Ta yêu em lắm, yêu em ấy hơn tất cả mọi thứ trên đời," Thái Sơn đáp, đôi mắt ông tràn đầy nước mắt nhưng cũng sáng lên một chút, như thể những kỷ niệm đẹp đang sưởi ấm trái tim già cỗi của ông. "Dù cậu ấy không còn ở đây, nhưng ta biết rằng cậu ấy vẫn luôn bên cạnh ta, trong trái tim ta, mãi mãi"













Thái Sơn bước đi lặng lẽ trên con phố nhỏ, ánh chiều tà nhuộm vàng những mái nhà cũ kỹ và những hàng cây rợp bóng. Con phố vắng người, chỉ còn lại tiếng bước chân của anh vang lên đều đều trên nền gạch cũ. Dường như trong không gian tĩnh lặng ấy, có một điều gì đó quen thuộc đang gợn lên trong lòng, một nỗi nhớ âm thầm nhưng dai dẳng, như một vết thương chưa lành.

Anh không nhớ rõ mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng trái tim anh như bị dẫn dắt bởi một cảm giác quen thuộc, một nỗi nhớ về ai đó, về một cái tên mà mỗi lần nghĩ đến, trái tim lại như thắt lại. "Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em..." Thái Sơn khẽ thầm thì, những lời ca quen thuộc vang lên trong tâm trí như một bài ca từ kiếp trước, kéo anh về những ký ức xa xôi.

Gió khẽ lùa qua mái tóc, mang theo những hạt bụi mờ phủ lên đôi mắt. Thái Sơn khẽ chớp mắt, nhưng cảm giác cay cay nơi khóe mi không chỉ vì bụi đường, mà còn vì một nỗi buồn sâu lắng. Có lẽ, đó là nỗi nhớ về một người mà anh chưa từng gặp trong kiếp này, nhưng lại khắc sâu trong lòng từ một nơi xa xôi nào đó.

"Có khi nắng khuya chưa lên, mà một loài hoa chợt tím..." Đôi chân dẫn lối Thái Sơn đến một góc phố nhỏ, nơi có một cây hoa giấy tím đang nở rộ. Màu tím ấy gợi lên trong anh một nỗi nhớ khó tả, như thể anh đã từng đứng dưới gốc cây này, chờ đợi ai đó trong những buổi chiều xa xưa. Nhưng người đó là ai? Tại sao nỗi nhớ lại mãnh liệt đến vậy?

Thái Sơn dừng lại, đôi mắt đăm đăm nhìn vào những cánh hoa giấy nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Anh cảm thấy một nỗi đau buồn vô hình đè nặng lên trái tim mình, như thể anh đã mất đi điều gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời này, dù anh không thể nhớ rõ đó là gì.

Trong khoảnh khắc ấy, một bóng dáng khác xuất hiện trong tầm mắt của Thái Sơn. Một chàng trai trẻ đang bước chầm chậm về phía anh, đôi mắt cậu cũng ánh lên sự mơ hồ và tìm kiếm. Khi hai ánh mắt gặp nhau, cả hai đều dừng lại, như thể thời gian đã ngừng trôi. Dù chưa từng gặp nhau trong kiếp này, nhưng cả Thái Sơn và chàng trai ấy đều cảm nhận được một mối liên kết sâu sắc, một sợi dây vô hình kết nối họ từ kiếp trước.

"Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em..." Chàng trai trẻ lặp lại lời hát, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, như thể đó là một câu chuyện anh đã nghe từ rất lâu rồi. Đôi mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy Thái Sơn, như thể tìm lại được một điều gì đó đã mất.

Họ, lại tìm thấy nhau một lần nữa.

────୨ৎ────


⌗ chào mọi người, tớ là 𝐜𝐨𝐧 𝐜𝐚́ 𝐩𝐮𝐧 đây ạ.  𝐬𝐚𝐨 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐦𝐚̆́𝐭 là tác phẩm thứ hai sau em mộng đẹp ở bên satomeo_zu ( hiện đã drop )

⌗ nếu có sai sót gì, mong mọi người hãy bình luận góp ý giúp tớ ! ( tớ thích đọc bình luận lắm hehe )


𝟐𝐎𝟐𝟒𝐎𝟖𝟐𝟏
fr . 𝑝𝑢𝑛𝑐𝑎𝑐𝑜𝑛 .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro