Chương 72: Hứa Tiễu Tiễu không thẹn với trời đất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Tiễu Tiễu nhìn hai người trước mặt, chậm rãi mở miệng nói vào di động: "Cô Kim, chuyện nhỏ này cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô làm được."

Cô Kim giọng điệu có điểm trầm trọng: "Vậy làm phiền cô."

Hứa Tiễu Tiễu tắt điện thoại, cô ngẩng đầu lên, nắm chặt di động, nhìn về phía viện trưởng cùng Lương Mộng Nhàn.

Rồi cô mới mở miệng nói từng câu từng chữ: "Hứa Tiễu Tiễu tôi không cha không mẹ, không có người dạy dỗ, chính là đời này, tôi làm bất kì chuyện gì, đều không thẹn với trời đất."

Nói xong câu đó, cô liếc mắt nhìn Lương Mộng Nhàn một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

Viện trưởng ngây ngốc đứng tại chỗ, môi nỉ non, muốn nói cái gì, nhưng là nhìn bóng dáng Hứa Tiễu Tiễu, đột nhiên cảm thấy chính mình có nói gì, đều là phí công.

Bà lại một lần nữa hiểu lầm Hứa Tiễu Tiễu, nghi ngờ nhân cách Hứa Tiễu Tiễu.

Lương Mộng Nhàn nhìn thoáng qua cảm xúc rối rắm viện trưởng, mày liền nhăn lại, cô đột nhiên kêu một tiếng: "Hứa Tiễu Tiễu!"

Hứa Tiễu Tiễu ngừng lại bước chân, không quay đầu. Lương Mộng Nhàn đi lên phía trước một bước, chỉ vào cô mở miệng nói: "Viện trưởng nói như thế với cô, đều là vì tốt cho cô. Chúng ta hai người từ nhỏ đều là đi theo viện trưởng lớn lên, bị viện trưởng nói vài chuyện xảy ra, cô làm bộ dáng như vậy là chuyện như thế nào đây?"

Viện trưởng cũng lập tức thở dài, mở miệng nói lời thấm thía: "Tiễu Tiễu, ta chu cấp nuôi dưỡng con cùng Mộng Nhàn đến đại học, là hy vọng các con có thể lớn lên thành tài, nhưng là từ sau khi tốt nghiệp đại học, con nhìn chuyện con làm xem, tất cả mọi người đều không thể lý giải, lại nhìn Mộng Nhàn, hiện giờ là một nhà thiết kế, ở chỗ cao có tiếng làm thiết kế, tương lai vô hạn, hiện tại ta nhắc tới cô ấy với người khác, tất cả mọi người đều tỏ ra hâm mộ...... Con chả lẽ không thể tìm công việc nào tử tế hay sao?"

Công việc tử tế?

Hứa Tiễu Tiễu nheo mắt lại. Sở dĩ, công việc của cô, bà lại xem như không phải chuyện tử tế sao? Cô cúi thấp đầu.

Viện trưởng luôn dông dài, từ nhỏ đến lớn, cô cũng đã nghe được không ít răn dạy. Trước kia viện trưởng, ít nhất sẽ không bất công nhiều như thế, hiện tại...... Có phải hay không Lương Mộng Nhàn có đánh rắm cũng thơm?

Cô đột nhiên cảm thấy, cùng bọn họ tranh chấp, đều là làm việc vô dụng. Cho nên cô một câu cũng không nói, lại lần nữa bước chân đi ra, ngửa đầu ưỡn ngực ra ngoài.

"Hứa Tiễu Tiễu, chúng tôi đang nói chuyện với cô, đây là thái độ gì vậy?"

Lương Mộng Nhàn vẫn luôn kiêu ngạo với công việc của mình, lại được viện trưởng nói sau này có tương lai vô hạn, chờ xem Hứa Tiễu Tiễu chê cười, cứ thế từ đầu tới cuối cô đều không nói gì mà rời đi, nhịn không được kêu một tiếng, nhưng mà Hứa Tiễu Tiễu vẫn không dừng lại bước chân, trực tiếp rời khỏi cục cảnh sát.

Hứa Mộc Thâm dừng xe ở bên cạnh, nghe đến cuộc đối thoại của mấy người này, con ngươi trầm xuống, đúng là hợp ý anh.

Vừa vặn Hứa Gia Kỳ có một công ty con, Hứa Mộc Thâm nhớ rõ công ty này, bởi vì năm trước bọn họ có một khoản thiết kế rất hay, cuối năm ở đại hội, rất được khen ngợi. Hứa Mộc Thâm khởi động xe, rời khỏi cục cảnh sát.

Lương Mộng Nhàn thấy xe anh, nhịn không được dò hỏi: "Viện trưởng, đây chẳng phải là xe của anh Hứa sao? Anh ấy tới cục cảnh sát làm gì?"

Viện trưởng nhăn mày.

Có lời muốn nói nhưng lại thôi. Thứ nhất, lúc trước khi Hứa Tiễu Tiễu bị đưa đến cô nhi viện, nhà họ Hứa chỉ đích danh cô cho bà, phải chăm sóc thật tốt, hơn nữa người này bị gia đình có gia thế ghét bỏ, chính là không thể nói ra bên ngoài.

Thứ hai, hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, Lương Mộng Nhàn nếu phát hiện Hứa Tiễu Tiễu hiện tại thành đại tiểu thư nhà họ Hứa, như vậy cô nhất định sẽ có tâm lý ghen tị. Không biết vì cái gì, viện trưởng trong lòng sinh ra một tia lo âu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro