Chương 57 -> 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào các bạn,  mình muốn thông báo là truyện sắp đến hồi kết rồi nhé. Mình sẽ cố gắng full trong thời gian sớm nhất. Cám ơn các bạn

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 57: Ỳ Định trong Lòng

  Nhất Duy đến Ma Cao chẳng qua có vụ kiện cần qua Ma Cao điều tra, sáng sớm đã đi mất. Diệc Thuần thức dậy qua phòng bên cạnh không thấy ai thì ão não đi vào thang máy.

Nhất Duy đúng là thương cô thật nhưng mà công việc anh còn "thương" hơn.

Đứng trong thang máy xuống tầng 1, thì ở tầng sáu có người muốn vào thang máy liền dừng lại mở cửa.

Mặc Phong cùng Mặc Hàng đứng đợi ở ngoài cửa, đúng lúc bên cạnh có hai người đang khiêng thùng đồ to trên vai che mất tầm nhìn.

Cả hai đi vào, Diệc Thuần không nhìn rõ ai ở phía sau hai thùng hàng kia mà Mặc Phong cũng không thấy.

Thang máy khép lại, từ từ dịch chuyển xuống tầng 1.

Đứng trong thang máy, Diệc Thuần cùng Mặc Phong không ai biết đến sự hiện diện của nhau.

Có lẽ cũng giống như tình yêu của bọn họ, vốn định sẵn có một tường rào ngăn cản.

Thang máy dừng ở tầng 1, cửa chầm chậm mở, tất cả bọn họ đều đi ra ngoài.

Hai người khiêng thùng hàng ở giữa che mất cả hai đi.

Đến khi Mặc Phong rẽ đi thì Diệc Thuần đã đi thẳng ra cửa lớn.

Bọn họ còn yêu, tình chưa cạn nhưng đáng tiếc đã cạn duyên.

Diệc Thuần đứng nhìn lòng Ma Cao, bỗng chốc cảm thấy thật nhỏ bé, lại nhớ đến nam nhân kia.

Câu nói cắt đứt mối quan hệ vừa hình thành giữa bọn họ vẫn còn trong tâm trí cô, anh thà nhường cô cho người khác cũng không thèm gạt cô một lần là nói yêu cô.

Nếu như một ngày, cô nói sẽ lấy Nhất Duy, liệu anh có kêu cô đừng lấy hay không? Liệu anh có đứng yên nhìn cô lấy Nhất Duy còn chúc phúc không?

Cho dù là thế nào, tất cả đều gây vết thương dâu trong tim cô.

Bắt một chiếc xe dành cho khách du lịch, Diệc Thuần một mình ngồi lên xe, hướng mắt nhìn cảnh vật xa hoa lộng lẫy kia.

Lạc lõng.

Ít nhất có thể dùng hai đó cho cô lúc này.

.

Con người ta khi khóc xong sẽ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn nhưng mà Thừa Tuyết khóc xong lòng lại càng nặng trĩu, tâm can tự lúc nào đã chết lặng.

Viên Hy dắt cô về Hàn Lâm, Tâm Nhi thấy cô lại khóc không kìm được đau xót.

-Tiểu thư Viên Hy, cô có cần uống gì không?

-Không cần tôi phải đi rồi.

Viên Hy dìu Thừa Tuyết lên phòng xong thì nói, sau đó lại quay qua Thừa Tuyết: "Chị, em phải đi rồi. Chị đừng suy nghĩ tới nữa."

-Chị sẽ.

Viên Hy quay người đi, ánh mắt đắc ý nụ cười thêm sắc xảo.

Tâm Nhi lấy thuốc cho cô uống, Thừa Tuyết không nhiều lời uống hết, sau đó bảo Tâm Nhi cứ lo làm việc của mình không cần lo cho cô.

Tâm Nhi lúc đầu lo sợ cô không nhìn thấy gì sẽ xảy ra chuyện nhưng vì Thừa Tuyết cứ dùng lời lẽ thuyết phục nên cũng đành thuận theo.

Thừa Tuyết đợi nghe thấy tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân xa dần mới từ từ đứng lên.

Cô đi sát tường từ từ nò ra cửa, bước qua phòng bên cạnh - phòng của Nhậm Tử Phàm.

Cô hận anh. Tuyệt không tha thứ cho anh.

Mò một lát mới đến được bàn làm việc của anh, lần xuống dưới kéo ngăn kéo ra.

Do không nhìn thấy nên cô không thấy được chiếc webcam nối với máy PC trên bàn vẫn đang hoạt động.

Bên trong là một khẩu súng.

Tay cô sờ được thứ cứng cáp, đoán chắc là súng thì cầm lên.

Cô chết cũng được, anh chết cũng được miễn là cả hai đừng dính dáng gì tới nhau càng không thể tồn tại cùng nhau.

-Nhậm Tử Phàm, anh giết ba mẹ tôi, lừa gạt tình cảm của tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh.

Cô muốn chấm dứt mối quan hệ này, càng để lâu người đau khổ chỉ là cô, càng không dứt khoác thì cô sẽ mang thương tích đầy người.

Viên Hy nói là anh vốn không yêu cô, đều là bại đặt vậy thì bây giờ tất cả những lời nòi trước kia cô đều không tin.

Thừa Tuyết nắm lấy khẩu súng, ý định trong lòng đã hình thành.

- - -

Bầu trời Ma Cao thắp sáng bởi ánh đen lấp lánh cùng vì sao đêm trên trời cao. Phố thị lên đèn, người người qua lại.

Trong một nhà trọ, nam nữ ra vào tấp nập, nam bao nhiêu tuổi cũng có chỉ có nữ là luôn trẻ trung xinh đẹp.

Thuốc mê hết tác dụng, Tư Nguyên khẽ mở mắt ra, trước mặt là một căn phòng xa lạ. Nơi này giống như phòng ngủ, ngoài giường lớn ra chỉ còn bộ bàn ghế.

Tư Nguyên tỉnh táo lại nhìn khắp nơi, ngoài cửa chính ra thì có một cửa sổ nhỏ. Lại nhớ đến chuyện lúc sáng thì hoàng hồn.

Đừng nói... là cô bị bắt cóc nha? Bà lão đó là kẻ lừa gạt.

Tư Nguyên lặp tức xuống giường, chạy ra cửa vặn nắm đấm lại bị khóa ngoài.

-Mở cửa, mở cửa.

Dù cho Tư Nguyên có la khan cổ họng thì cũng không ai mở cửa cho cô. Tư Nguyên mím môi lo sợ, liền nghĩ trèo ra cửa sổ.

Nhưng mà kế hoạch hoàn toàn thất bại khi mà cửa sổ này lại là cửa sổ ở tầng ba. Vả lại khung cửa làm bằng sắt ô vuông, bàn tay chỉ lọt qua vừa đừng nói là cả người.

Trong lúc lòng đang sợ hãi không biết làm sao thì bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa.

Một người đàn ông Việt nói chuyện với người Ma Cao ở đây. Nội dung đối thoại cô không biết là gì nhưng mà cô nghe được một câu: "Ngài sẽ rất thích cô gái này."

Ngay sau đó cửa mở, Tư Nguyên đừng sát vào tường nhìn bọn họ.

Hai người đàn ông, một người khoảng ba mươi mấy còn người kia đã ngoài bốn lăm.

Người trẻ tưởi nói vài câu với ông ta thì ra ngoài. Để một mình Tư Nguyên cùng ông ta ở lại trong phòng.

Ông ta dáng người khá mập mạp, tay đeo nhẫn rất to, hàm răng có trồng hai chiếc răng vàng đến chói mắt.

-Lại đây nào.-ông ta ngoắc tay

Mặc dù Tư Nguyên không hiểu ông gì nhưng qua hành động cũng hiểu rõ.

Cô lắc đầu đầy lo sợ.

-Tôi đã trả tiền để cô phục vụ tôi, đừng làm tôi tức giận.

Tư Nguyên lại càng không hiểu ông ta nói gì, kịch liệt lắc đầu.

Hình như ông ta không vui, chửi léo xéo vài câu liền đi lại phía Tư Nguyên.

Chương 58: Đánh Mất  

  Buổi tối, Nhậm Tử Phàm trở về Hàn Lâm, anh lên phòng mình tắm rửa xong thì một lúc lâu mới đi sang phòng Thừa Tuyết.

Tâm trạng anh có chút nặng nề!

Thừa Tuyết nằm trên giường nghe thấy tiếng mở cửa thì hai tay nắm chặt.

Bên giường lún sâu xuống tay cô càng siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt.

Anh nhìn xuống tay cô nắm lại thì dùng tay nắm lấy gỡ ra.

-Vẫn chưa ngủ sao?

Anh nhẹ giọng, gỡ tay cô ra xong thì đặt lại xuống giường.

Cô mím môi, do dự một lát thì nói: "Anh nên về phòng ngủ."

-Em chán ghét anh tới vậy sao?

Anh cười khổ, lúc trước là cô theo đuổi tình yêu của anh, bây giờ là anh van xin tình yêu của cô.

Lòng cô đau như có dao đâm vào, nhưng nghĩ đến những kế hoạch nhẫn tâm kia của anh lòng cô lại càng thắt chặt. So với yêu thì hận còn nhiều gấp trăm lần.

-Nếu em muốn giết chết anh, anh sẽ không oán hận. Đều là anh nợ em.

Tâm cô dao động mạnh mẽ, giống như bị một tảng đá đập trúng.

Cô giết anh chẳng khác nào giết đi chính mình nhưng mà cô không có lựa chọn nào khác.

-Sớm biết có ngày này thì sao lúc trước anh vẫn làm?

Anh không nghĩ sẽ có ngày mình cùng cô yêu nhau, nếu không có thù hận thì cũng nghĩ tới cô cùng Lạc yêu nhau, cô có khi đã là "em dâu" của anh.

Nhậm Tử Phàm thở dài rất khẽ lại lọt vào tai cô.

Cô cười chua xót: "Lúc đầu tôi không dám yêu anh, nhưng mà hôm nay tôi yêu anh được thì sẽ hận được."

-Vì sao em không thể tha thứ cho tôi?

Thù hận giữa bọn họ chẳng lẽ chưa đủ? Tình yêu của bọn họ chưa đủ để xóa bỏ thù hận này sao?

Ông trời thật biết cách trêu đùa bọn họ.

-Tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với anh.

-Thà rằng em giết tôi còn hơn em cứ căm hận tôi.

-Đàn ông các anh rất mau quên nhưng đáng tiếc phụ nữ chúng tôi nhớ rất lâu người làm bọn họ đau khổ. Nếu anh không còn gì nữa thì đừng làm phiền tôi, tôi phải ngủ.

Cô đắp chăn, quay mặt đi.

Ai mà biết lòng bàn tay ở bên trong chăn đã đẫm ướt mồ hôi, tay run rẩy như không còn sức lực.

Nếu anh còn không đi sớm muộn cô cũng bị anh nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của mình.

Bên giường đã không còn lún xuống, Thừa Tuyết đến khi nghe được tiếng mở cửa rồi đóng lại thì mới rũ bỏ khuôn mặt lạnh lùng thù hận kia.

Cô thật sự muốn tha thứ cho anh, muốn ôm lấy anh tận hưởng sự dịu dàng cùng ngọt ngào của anh, lắng nghe nhịp tim khỏe khoắn kia nhưng mà mỗi khi cô muốn đến gần anh thì có một sợi dây xích buộc dưới chân trói cô lại không cho cô đi đến bên anh.

Là nghiệt, không tránh khỏi!

Tốt nhất chính là dùng kéo dứt khoác cắt sợi dây tình cảm này, còn lưu lại sẽ còn giày vò nhau.

Nếu anh không giết ba mẹ cô, nếu anh không lừa gạt tình cảm cô, nếu anh nói thật với cô thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều.

-Tử Phàm, Tử Phàm... Tử Phàm.

Cô khao khát được gọi tên anh, nhưng mà chỉ có thể gọi trong bóng đêm, cô đơn và không có anh.

Cô thu người vào sâu trong chăn, giống như con rùa muốn che giấu lẫn trốn bên trong chiếc mai cứng rắn để không bị tổn thương.

Mối tình này, làm cô tâm tê liệt phế!!!

.

Mặc Phong đi vào khách sạn, lại vô tình nhìn thấy Diệc Thuần và Nhất Duy ngồi ăn tối.

Cổ họng như nuốt phải thứ gì đó rất đắng, Diệc Thuần ngồi bên cạnh Nhất Duy cười rạng rỡ hạnh phúc mà Nhất Duy đối với Diệc Thuần rất ân cần chu đáo.

Mặc Phong bước đi, hai tay khẽ nắm lại. Bây giờ anh rất muốn đi đến kéo Diệc Thuần đi, đáng tiếc lại không có dũng khí càng không có tư cách.

Có lẽ Mặc Phong không biết, Diệc Thuần vốn vẫn đang theo dõi anh, anh vừa bước vào khách sạn cô liền ở bên Nhất Duy cười nói hạnh phúc.

Cô không nghĩ sẽ làm anh ghen nhưng cô chỉ muốn anh biết cô vẫn đang rất hạnh phúc.

-Diệc Thuần, đến khi vụ kiện này xong chúng ta về quê thăm ba mẹ em, có được không?-Nhất Duy giúp cô gấp khăn lau miệng gọn gàng rồi đưa cho cô nói

-Cũng được.-cô cầm lấy lòng nặng trĩu

-Nhân tiện nói với ba mẹ em về chuyện chúng ta. Anh muốn kết hôn.

Diệc Thuần bất ngờ không nghĩ tới Nhất Duy sẽ đề cập đến chuyện này.

Lòng cô bây giờ rối như tơ vò, anh lại nói đến chuyện kết hôn đúng là làm cô nhức đầu.

-Em nghĩ khoan hãy nói với ba mẹ, em chưa sẵn sàng để kết hôn.

-Anh nghĩ chúng ta yêu nhau đã đủ rồi, lúc nhỏ hai ta lại là hàng xóm thân thiết anh nghĩ ba mẹ không vấn đề gì đâu.

-Nhất Duy, đó không phải vấn đề của ba mẹ, mà là vấn đề của em. Em... em chưa muốn kết hôn. Em quay về phòng trước.

Diệc Thuần đẩy ghế đứng lên, tâm trạng hỗn độn, cô vốn chỉ dùng Nhất Duy để đả kích Mặc Phong không nghĩ tới chuyện này, cô biết mình có lỗi với Nhất Duy nhưng mà cô không yêu anh thì bảo làm sao anh yêu cô.

Nhất Duy nhìn Diệc Thuần bỏ đi, ánh mắt dán chặt vào dáng người nhỏ nhắn của cô, anh hiểu tất cả.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệc Thuần trao cho Mặc Phong thì anh đã hiểu người cô thicqh không phải anh.

Hứa Nhất Duy, uổng công mày thích người ta, mà người ta cái gì cũng không quan tâm mày.

Diệc Thuần đi lên phòng mình, tới tầng bốn thì cửa mở, khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc cô cội nhấn nút đóng lại.

Mặc Phong đưa tay ra chặn lại, bước vào trong.

Diệc Thuần không thèm liếc nhìn anh, anh đi vào thì cô bước ra.

Cô từng nói dù là phải vòng đường đi thì cô cũng không muốn gặp anh.

Chương 59: Cưỡng Đoạt  

  Ngày thứ ba theo như cá cược, lòng Nhậm Tử Phàm như lửa thêu cháy.

Nhìn Thừa Tuyết ngồi trong phòng đang chăm chỉ đọc sách chữ nổi kia, anh lại thở dài não nề.

Từ khi quay về Hàn Lâm cô lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững với anh, xa cách được bao nhiêu thì xa cách bấy nhiêu, giống như giam mình trong thế giới riêng không cho ai xâm phạm đến.

Anh ở bên cô, cô liền đi ra chỗ khác, anh vừa chạm vào người cô, coy lặp tức né đi, anh muốn giúp cô, cô lại thẳng thừng từ chối.

Anh biết là anh có lỗi trước, là cô hận anh nhưng mà anh không chịu được sự lạnh lùng này của cô.

-Thừa Tuyết, hay là anh đưa em ra ngoài hóng gió có được không?-anh đi đến cạnh cô ân cần hỏi

-Hôm nay trời rất lạnh, tôi muốn ở trong phòng.

-Tôi có mua áo ấm cho em, để tôi mặc cho em.-anh nói, đồng thời đi đến chiếc bàn lấy chiếc áo khoác lông trắng khoác cho cô

-Không cần, nó không hợp với tôi.-Thừa Tuyết đùng đẩy không muốn mặc

-Trời rất lạnh, em lại cứ bật máy lạnh như vậy sớm muộn cũng lạnh chết. Khoác vào rồi đọc tiếp có được hay không?

-Nhậm Tử Phàm anh đừng phiền tôi nữa.

Cô dùng sức đẩy người anh ra, loạng choạng đứng lên mò đến bên giường.

Anh bị cô đẩy, cái gì cũng không nói nữa, hai tay nắm lại thành quyền quăng áo khoác đi bỏ ra ngoài một mạch.

Thừa Tuyết biết làm như vậy với người như anh đã là quá giới hạn nhưng mà cô chỉ cần nghe thấy giọng anh thì rất muốn mắng chửi anh, anh hại cơ thê thảm như vậy cô không uất hận mới là lạ.

Trình Ngụy nói hôm nay sẽ đến đón cô đi, cô chỉ mong tới lúc đó có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhậm Tử Phàm đi xuống nhà sắc mặt hầm hầm không khỏi làm Tâm Nhi lo sợ.

-Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị những thứ ngài căn dặn, có cần...

-Không cần.

Nhậm Tử Phàm hất tay bảo Tâm Nhi đi nhưng mà Tâm Nhi còn chưa đi được mấy bước đã bị anh gọi lại: "Tâm Nhi, đi pha cho tôi ly nước ép cà rốt. Sau đó đem ra đây."

-Tôi biết rồi.

Nhậm Tử Phàm ngã người dựa vào ghế, anh biết làm nhuu vậy chỉ làm cô hận anh thêm nhưng mà anh muốn trước khi rời bỏ anh, cô sẽ có lại một phần kí ức lưu giữ anh trong đó, mãi mãi cũng không quên anh.

Bỉ ổi, anh biết sẽ bị chửi hai từ đó nhưng mà anh hết cách rồi.

Một lúc sau Tâm Nhi bưng ly nước ép ra đưa cho anh, Nhậm Tử Phàm lấy trong túi ra một gói bột màu trắng đổ vào ly nước ép.

Tâm Nhi nhìn thấy thì lo lắng, nhưng mà không dám nói một câu gì.

-Yên tâm, tôi không làm hại cô ấy. Đem lên cho cô ấy uống đi.-Nhậm Tử Phàm khuấy đều ly nước sau đó đưa cho Tâm Nhi

Tâm Nhi do dự, không muốn đem đi.

-Không sao đâu, cô ấy chỉ ngủ một chút thôi.

Tâm Nhi chừng chừ một lúc mới dám cầm ly nước đem lên lầu cho Thừa Tuyết uống.

Ngồi được năm phút, Tâm Nhi cầm ly nước đã cạn đi xuống. Nhậm Tử Phàm thấy Tâm Nhi đi xuống thì đứng lên.

-Tiểu thư, cô ấy...

-Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép bước lên trên lầu.

-Vâng.

Nhậm Tử Phàm đi lên phòng Thừa Tuyết, Thừa Tuyết mơ màng nằm trên giường, hơi thở có chút rối loạn.

Thứ anh cho cô uống là loại thuốc làm con người mất đi sức lực, rơi vào trạng thái mơ màng không có khả năng chống cự.

Anh đi đến ngồi bên giường, đưa tay xoa má cô.

Thừa Tuyết kinh hãi muốn né nhưng mà cả người không còn sức lực, ngay cả động đậy cũng khó khăn.

-Thừa Tuyết...

-Anh... anh cho tôi uống cái gì?-lòng cô sợ hãi, bây giờ chỉ muốn chạy trốn

-Anh biết như vậy sẽ rất đồi bại nhưng mà, anh yêu em.

Ít nhất anh có cô, cô hận anh cũng được.

-Anh... anh đừng... đừng...

Cô cật lực lắc đầu nguầy nguậy, sợ hãi mà khóc.

Nhậm Tử Phàm bây giờ cái gì cũng không quan tâm, anh chỉ muốn cô, chiếm hữu lấy cô. Tay từ từ đưa xuống cởi cúc áo của cô.

-Tử Phàm... đừng... dừng lại đi... làm ơn.

Cô không nghĩ anh lại có thể làm như vậy với cô, cô kinh tởm anh, cô càng hận anh hơn.

-Thừa Tuyết, anh đã đi đến bước này thì đã không dừng lại được. Anh chỉ muốn em biết cho dù là thế nào anh cũng yêu em.

Thừa Tuyết khóc một mực lớn hơn, nước mắt ròng rã rơi trên má, nhưng mà Nhậm Tử Phàm giống như mất đi ý thức từng bước từng bước đẩy cả hai vào địa ngục không thể luân hồi.

.

Ma Cao buổi sáng bắt đầu bằng cơn mưa rào, Tư Nguyên quấn người trong chăn đi ra nhìn từng giọt mưa rơi xuống. Mặc Hàng ở phía sau đi đến ôm Tư Nguyên.

-Không thay đồ đi, chúng ta xuống ăn sáng. Mặc Phong đang đợi.

-Hai anh đến đây để làm việc, hay là anh cứ đi cùng Mặc Phong, em ở trong phòng.-Tư Nguyên quay người cười dịu dàng nói

-Kế hoạch có thay đổi rồi, thay đồ nhanh đi.

Đợi Tư Nguyên thay đồ xong, bọn họ đi xuống phòng ăn của khách sạn, Mặc Phong đang nhâm nhi tách cafe tâm trạng đầy phiền muộn.

Mặc Hàng và Tư Nguyên ngồi xuống ghế cũng không hay, Mặc Phong cứ như đặt hồn ở chỗ nào rồi.

Mặc Hàng gõ bàn vài cái, hắng giọng: "Trời sắp sập rồi kìa."

Mặc Phong giật mình lúc này mới để ý tới sự hiện diện của hai người bọn họ.

Mặc Phong biết Mặc Hàng trêu chọc mình nhưng mà anh không có gì để đáp trả chỉ có cách cười khổ chuyển qua Tư Nguyên hỏi:

-Tư Nguyên, sao em lại đến Ma Cao?

-Em... đi chơi.-Tư Nguyên liếc mắt nhìn qua Mặc Hàng, sau đó thì e thẹn cúi đầu

-Đi chơi hay là đi tìm Mặc Hàng?

-Em đi lấy thức ăn.

Tư Nguyên giống như đóa hoa thẹn thùng đứng dậy đi lấy thức ăn, Mặc Hàng nhìn thấy đúng là yêu chết cô.

-Xem như vậy mà... cậu thật hạnh phúc.

Mặc Phong bộ dạng càng thêm buồn phiền, cười chua xót.

Chương 60: Tê Tâm Liệt Phế  

  Đêm, trời tối đen như mực, ngoài trời gió đêm bắt đầu thổi mạnh, mưa rơi rớt bên ngoài.

Tâm Nhi tay run rẩy cầm khay đựng đồ ăn vào, trong khay còn có thêm một con dao nhọn.

Bây giờ Thừa Tuyết cái gì cũng không nghĩ đến, bản thân cảm thấy rất nhơ nhuốc dơ bẩn, nghĩ đến chuyện anh đã làm với mình chỉ cảm thấy kinh tởm anh.

-Tiểu thư.

-Ra ngoài.-cô gắt gỏng quát

-Em đến để đưa cho chị cái này.-Tâm Nhi tình cảm giữa hai người họ đã không còn cứu vãn được nữa

Tâm Nhi đỡ cô ngồi dậy, cầm lấy con dao.

-Là thiếu gia kêu em đưa cho chị. Thiếu gia nói, đợi chị bên phòng.

Tâm Nhi nhét cán dao vào tay cô cho cô cầm lấy. Thừa Tuyết lúc lâu mới định dạng được vật mình cầm.

Lúc này cô mới ý thức được, anh sớm đã biết cô muốn giết anh, hèn gì tối qua anh lại nói nếu cô muốn giết anh thì anh sẽ không hận cô. Cho nên chuyện hôm nay anh làm ra đều đã được suy tính kĩ.

Anh biết sớm muộn cô cũng giết anh cho nên anh thà làm cô thêm hận anh, đẩy cô vào vết nhơ không thể rửa sạch.

-Dẫn chị, dẫn chị qua phòng anh ta.

Tâm Nhi đỡ cô đứng lên dìu cô đi qua phòng Nhậm Tử Phàm.

Đứng trước cửa phòng Nhậm Tử Phàm, tay khẽ nắm chặt.

Nhậm Tử Phàm thấy cửa mở cũng không ngẩng đầu lên xem là ai, hai tay đan vào nhau rõ run lên.

Con dao cầm dưới bàn tay cô đột nhiên đối với anh trở nên sắc nhọn lạnh lùng đến lạ thường. Anh buông tay, đứng dậy đi lại phía cô.

Thừa Tuyết lắng nghe từng âm thanh vang lên, biết anh đang đứng cạnh mình thì nói: "Anh sớm biết tôi sẽ giết anh?"

-Phải.-giọng anh trầm đục hẳn

-Cho nên anh bỏ thuốc tôi làm ra chuyện đồi bại đó.-cô rống, tức giận mím chặt môi

-Đúng vậy.

-Ha, vậy mà anh nói yêu tôi? Anh yêu tôi bằng cách đó sao? Tôi đúng là yêu nhầm người rồi.

Cô đúng là kẻ mù, mà tâm cũng mù lại yêu nhầm một kẻ như anh. Tình yêu của cô hoàn toàn bị anh làm mất hết.

-Em không yêu nhầm người là tôi chọn nhầm đường.

Đáng lẽ anh không nên khư khư ôm mối hận đó, đáng lẽ anh nên thành thật, đáng lẽ anh nên yêu cô ngay lúc đầu thì mọi chuyện đã tốt hơn. Là anh đi sai đường rồi.

-Vì sao anh biết tôi sẽ thêm hận anh, anh còn làm như vậy.-cô quơ giao lên, ánh mắt chỉ còn có thù hận

-Tôi không nghĩ đó là lần đầu của em.

Lúc đầu anh rất bất ngờ, là anh cứ nghĩ giữa cô và Lạc đã xảy ra quan hệ nhưng mà... bây giờ mọi chuyện đã đi đến nước này, giống như nước trong ly đã đổ ra có hốt lại cũng không được.

-Anh xem tôi là loại con gái gì hả?

-Xin lỗi.

-Nhậm Tử Phàm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

-Anh không mong em sẽ tha thứ, chỉ cần sau khi chúng ta đã cắt đứt quan hệ em sẽ sống thật tốt.

Mặc dù cô không nhìn thấy nét mặt của anh nhưng mà lời nói của anh rất thâm tình và đau thương, tựa như lúc anh nhắc tới nỗi đau mất ba mẹ mình.

Tô Thừa Tuyết, mày không được phép mềm lòng. Chưa biết chừng anh ta đang gạt mày.

-Không có anh, tôi sẽ sống rất tốt.

-Em hứa là được.

Anh đưa tay muốn xoa má cô nhưng nghĩ đến cô sẽ gạt tay mình ra nên rút tay về.

-Anh đang ở trước mặt em, em hãy hướng thẳng tới mà đâm.

Anh cầm lấy cổ tay đang cầm dao của cô, lời nói chợt dịu dàng.

Tay cô run rẩy, mu bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lòng cô như đang có kiến bò, không chỗ nào không khó chịu, không đau nhức.

-Đừng lo, tôi không làm em ở tù đâu.

Lúc này mà anh còn đùa giỡn được, cô không biết anh có giở trò hay không? Lời anh nói là thật lòng hay là đùa giỡn?

Cô cứ nghĩ mình sẽ có thể dứt khoác ra tay đâm anh một nhát nhưng mà cô hiện tay ngay cả cầm dao cũng muốn rơi ra khỏi tay mình.

Một phần là do cô sợ hãi, một phần là cô không... nỡ xuống tay.

Vì sao anh làm nhiều chuyện gây đau khổ cho cô như vậy mà cô vẫn giữ trong lòng mối tình cảm này, vẫn đau lòng vì anh?

Hai tay cô nắm chặt cán dao, suy cho cùng vẫn là cô không thể.

-Anh giúp em.

Anh nhẹ buông lời, tay giữ lấy bàn tay cô.

-Anh... định làm gì?

Cô còn chưa nhận định được anh sẽ làm gì thì tay đang giữ cổ tay cô kéo lấy tay cô hướng tới, lưỡi dao đâm thẳng vào lồng ngực anh.

Thừa Tuyết hoảng sợ buông dao ra, tay cô ẩm ướt dính thứ chất lỏng sền sệt. Tay run rẩy đưa lên mũi, là máu.

Nhậm Tử Phàm bị đâm ngay ngực đưa tay cầm lấy cán dao dứt khoác rút ra khỏi người, môi anh cắn chặt trên trán lấm tấm mồ hôi.

Nhìn Thừa Tuyết kinh sợ đứng trước mặt, anh nén đau dùng tay ôm lấy vết thương, tay còn lại đưa ra xoa đầu cô.

-Nhát dao này xem như thù oán của chúng ta kết thúc. Em đi đi, anh sẽ không tìm em nữa.

Cô đưa tay bịt miệng mình, cắn chặt môi vậy mà nước mắt lại chảy ra.

Cô đau lòng vì anh.

-Từ hôm nay chúng ta không còn quan hệ gì với nhau, bất cứ điều gì về hai ta, tôi và em hãy quên hết. Em hãy sống với cuộc sống tốt đẹp của mình.

Anh lau lấy nước mắt cô, lời nói nhu tình như nước, lại êm ả như mặt hồ tĩnh lặng. Anh điềm tĩnh đến cô phải bật khóc.

Chương 61: Chạm Mặt  

  Đau khổ nhất không phải không yêu được, mà là tình yêu đã nắm trong tay mà lại buông tay không yêu.

- - -

Bốn năm sau

Buổi lễ bán sách và trao đổi sách ngoài trời diễn ra náo nhiệt ở công viên Rosso, rất nhiều người đã tập trung nơi này.

Gian hàng sách với từng thể loại được bày ra xung quanh, người người tấp nập đua nhau chọn những quyển sách mình yêu thích để mua và trao đổi với nhau.

Buổi hoạt động này là do Thừa Tuyết tổ chức dưới sự giúp đỡ của Trình Ngụy. Diệc Thuần và Tư Nguyên cũng phụ giúp một tay.

Thừa Tuyết nhìn mọi người vui vẻ tham gia hoạt động do mình tổ chức thì mỉm cười.

Mắt cô đã được chữa khỏi, có thể nhìn thấy ánh sáng, cuộc sống của cô trải qua rất êm ả và vui vẻ bên những người thân thiết của cô.

-Hoạt động lần này rất được ủng hộ, cậu xem rất nhiều người đến tham gia.-Diệc Thuần đứng bên cạnh cô nói

-Sau này chị nên tổ chức nhiều hoạt động như thế này, giới trẻ rất thích tham gia.-Tư Nguyên xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của mình

-Em cẩn thận một chút, nếu đứa bé trong bụng em mà xảy ra chuyện gì thì chị có lỗi với Mặc Hàng lắm đó.-Thừa Tuyết cười lên tiếng

Hai năm trước Tư Nguyên và Mặc Hàng kết hôn, lúc đó cô cứ nghĩ anh sẽ tạm gác công việc qua một bên để quay về thì cô có thể gặp lại anh nhưng mà anh không về.

Bây giờ Tư Nguyên đã có thai năm tháng, Mặc Hàng sắp làm cha nên nét mặt lạnh lùng đã giảm đi rất nhiều. Bọn họ hiện tại rất hạnh phúc.

Do Nhậm Tử Phàm bốn năm ở Úc để thực hiện hợp tác với SS nên mọi chuyện của Khởi Lạc đều do Mặc Phong đảm nhiệm, Mặc Phong rất ít xuất hiện gặp bọn họ, suốt bốn năm đa số Mặc Phong đều đi nước ngoài công tác còn không thì cắm đầu vào làm việc.

Diệc Thuần và Nhất Duy hẹn hò được bốn năm, tuần trước bọn họ vừa về quê Diệc Thuần, Nhất Duy còn đề xuất vấn đề kết hôn. Cha mẹ hai bên cũng rất tán thành, nhưng mà đều cho cả hai tự do lựa chọn và tiến tới.

Còn cô...

Hỏi bốn năm nay cô như thế nào thì hỏi cô sống có tốt không sẽ hay hơn?

Cô hiện tại là chủ của tiệm sách lớn trong thành phố, ngày nào cũng diễn ra rất êm đềm vui vẻ.

Điều làm cô đau lòng tự trách tới bây giờ chính là: Cô có lỗi với anh rất nhiều.

Mặc Phong nói với cô, cuộc sống của anh giống như lúc trước, như lúc cô chưa xuất hiện. Cô âm thầm cười, bọn họ đúng là không nên gặp nhau.

-Tiểu Tam.-Trình Ngụy dắt một đứa bé khoảng hai tuổi hơn đi tới cô

-Nhã Nhã, lại đây nào.-Thừa Tuyết ôm lấy đứa bé vào lòng

-Thừa Tuyết, tớ và Tư Nguyên đi phụ giúp.

Diệc Thuần và Tư Nguyên không cản trở hai người họ nói chuyện.

-Nhã Nhã ở nhà trẻ có ngoan không?-cô hướng tới Trình Ngụy hỏi

-Tất nhiên là ngoan. Nhã Nhã, lúc nãy cô giáo dạy con gì nào?-Trình Ngụy nhìn cô bé âu yếm

-Cô giáo dạy con múa vòng vòng. Nhã Nhã còn được cô khen nữa.-cô bé Nhã Nhã chỉ mới tập nói nên giọng hơi ngọng nhưng rất đáng yêu trả lời

-Nhã Nhã giỏi quá ta. Hôn con một cái.

Thừa Tuyết nói xong thì hôn lên má cô bé một cái.

-Anh cũng muốn.-Trình Ngụy làm bộ đáng thương

-Daddy phải ngoan như Nhã Nhã thì mami mới hôn daddy.

Không cho cô nói thì cô bé Nhã Nhã đã lên tiếng trước.

-Anh nghe Nhã Nhã nói chưa? Thua cả con nít.-Thừa Tuyết cười nhạo anh, sau đó ôm cô bé Nhã Nhã đi

-Ê... ngày mai anh nhất định theo cô giáo Nhã Nhã học múa.

Trình Ngụy không biết là đùa hay thật, đuổi theo hai người.

Khung cảnh ba người gia đình hạnh phúc giữa đám đông nổi bật, dưới sắc xanh tươi mát của bầu trời càng tô thêm sự hạnh phúc đó.

.

Buổi tối, Nhã Nhã được cô kể chuyện nghe thì ngủ đi, Thừa Tuyết đắp chăn cho Nhã Nhã tắt đèn rồi đi ra khỏi phòng.

Đi xuống nhà dưới, Trình Ngụy đang ngồi trên ghế sô pha vừa xem phim vừa hút thuốc.

-Anh lại hút thuốc.-Thừa Tuyết ngồi cạnh anh, thuận tay cầm chiếc gối ôm vào mình

Trình Ngụy không nói gì dập tắt điếu thuốc trong tay.

-Ông nhớ Nhã Nhã lắm phải không?

Ngoài chuyện ông nội của Trình Ngụy đòi đem Nhã Nhã về Las Vegas thì không có chuyện gì làm anh ão não.

-Phải.

Nhã Nhã dù sao cũng là con cháu của Trình gia không về Trình gia thì không được mà Nhã Nhã lại không xa Thừa Tuyết được, cô lại không muốn sang Las Vegas sống.

-Đừng lo lắng quá. Xem tivi đi.

Anh kéo cô vào lòng xoa đầu cô.

Tivi chiếu chương trình thời sự, vừa hay lại chuyển nội dung.

"Theo thông tin cho biết, người đứng đầu Khởi Lạc - anh Nhậm Tử Phàm, đã lọt vào ba doanh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất Á-Âu với dự án hợp tác với công ty bên Úc Sii-Sey hay SS kéo dài bốn năm. Theo nguồn tin, cuồi tháng này anh sẽ về nước."

Tivi chiếu cảnh Nhậm Tử Phàm và giám đốc SS bắt tay nhau sau khi hoàn thành xong dự án, khuôn mặt anh vẫn như xưa không hề thay đổi.

Lòng Thừa Tuyết mạnh mẽ dâng lên một loại đau thương.

Cuối tháng anh sẽ quay về, hôm nay đã là hai mươi sáu, còn bốn ngày nữa.

Trình Ngụy nhíu mày vội cầm remote đổi kênh.

-Anh thích phim hoạt hình.-Trình Ngụy cười để lộ hàm răng trắng đều của mình

-Trẻ con.

Cô biết anh lo cho cô, bây giờ gặp anh chắc cô sẽ không vấn đề gì trừ việc hối hận năm xưa, bây giờ cô có gia đình thứ hai rất hạnh phúc, sống bên người cô yêu thương là đủ rồi.

Ngồi xem được một lúc thì Thừa Tuyết ngủ quên dựa đầu vào vai anh, Trình Ngụy gọi cô không thấy trả lời thì nhìn xuống.

Anh đưa tay vén tóc cô, dịu dàng hôn lên trán.

Lúc nãy khi tivi quay về Nhậm Tử Phàm, anh rất lo sợ cô sẽ vì chuyện xưa mà rung động rồi suy nghĩ.

Tình yêu nó vốn là thứ ích kỉ, thứ tranh giành được bao giờ cũng không toàn vẹn. Giống như cô, anh không bao giờ có được trái tim cô.

. . .

Mấy ngày sau đó, Thừa Tuyết đi đón Nhã Nhã học về, Nhã Nhã chỉ mới hai tuổi hơn nên so với các bạn có phần thua kém nhưng mà Nhã Nhã rất ngoan, rất nghe lời cô dạy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro