sasa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông Thiên Chi Lộ 

Tác Giả: Vô Tội 

Chương 714: Gian thương

Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu

Nguồn: Vipvandan.

NỘI DUNG: HIDE

"Ngươi giúp ta mở Thiên kiếm đại đạo cấm?" Tiểu nữ hài khiến Ngụy Tác ngẩn người, bỏ ý định động thủ.

Thượng cổ sinh vật cổ quái cực độ này, cả uy năng và quang văn pháp trận của Trấn thiên pháp tướng mà cũng phá được thì có lẽ cũng phá được Thiên kiếm đại đạo cấm chế.

"Người xấu... Lẽ nào tưởng ta vô dụng như ngươi?" Tiểu nữ hài xoa xoa tay, sờ lên hôi sắc thủ trạc. Hôi sắc thủ trạc có vẻ to, lắc lắc lư lư nhưng không rơi.

"Được! Phá Thiên kiếm đại đạo cấm xong ta sẽ cho ngươi tinh kim." Ngụy Tác không hề do dự, gật đầu.

"Đưa tinh kim cho ta." Tiểu nữ hài nhe răng, nhét Luân hồi kinh luân bị ắn mấy miếng vào tay áo, thò tay với Ngụy Tác.

"Phá Thiên kiếm đại đạo cấm đã, ta không tin ngươi." Ngụy Tác lắc diêu đầu, "Xong việc ta sẽ cho ngươi tinh kim."

"Không được, đưa tinh kim trước thì ta giúp ngươi phá Thiên kiếm đại đạo cấm." Tiểu nữ hài tử thoáng nghĩ, chỉ vào Thiên kiếm đồng điện, rõ ràng muốn nói đến Lưu Tương Thành, "Mọi thứ của y thuộc về ta."

"Đồ của y thuộc về ngươi không thành vấn đề. Nhưng ngươi phải mở Thiên kiếm đại đạo cấm đã." Ngụy Tác liếc nó.

"Được, người xấu... Ngươi tự phá đi, mảnh vỡ thôi mà..." Tiểu nữ hài cũng trợn tròng trắng, ra vẻ định đi ngay.

"Thôi vậy, dù gì y cũng không thể trốn trong đó cả đời, sau này ta còn cơ hội đối phó y." Ngụy Tác cười lạnh. Gã là gian thương Linh Nhạc thành, thủ đoạn của tiểu nữ hài sánh sao được.

Tiểu nữ hài không đi nữa, "Người xấu... không lừa ta chứ?"

"Xưa nay ta không lừa ai." Ngụy Tác khẳng định, "Ngươi phá Thiên kiếm đại đạo cấm, khối tinh kim đó và đồ của y thuộc về ngươi hết."

"Đừng tin, y đang lừa ngươi đấy! Ngươi cần tinh kim hả, bọn ta có nhiều lắm, ngươi cần gì thì ta cho!" Lưu Tương Thành vốn kê cao gối ngủ, đắc ý dương dương xem Ngụy Tác và tiểu nữ hài giao đấu, không ngờ cả hai lại quay sang bàn sinh ý thì y toát mồ hôi kêu lên.

"Đối... Người xấu... Lừa đảo... Đáp ứng nhanh thế hắc lừa ta, lúc trước đã lừa ta rồi." Tiểu nữ hài hung hãn nhìn Ngụy Tác.

"Đúng là xuẩn ngốc? Ta lừa ngươi lúc nào, ta đã bảo là không cùng bọn với chúng, mà ngươi cứ đổ cho ta." Ngụy Tác cười lạnh.

"Được rồi, ta tin ngươi." Tiểu nữ hài thoáng nghĩ, đoạn gật đầu.

"Đừng tin y, y đang lừa ngươi, tu sĩ sao lại cùng yêu thú bàn sinh ý." Trong Thiên kiếm đồng điện, Lưu Tương Thành sợ mất mật.

"Xuẩn ngốc!" Tiểu nữ hài tử nhe răng với Thiên kiếm đồng điện, bảo Ngụy Tác, "Người xấu... không là ta chứ? Lừa ta sẽ bị thiên kiếp đánh chết."

"Được, ta đảm bảo nếu ngươi giúp ta bắt y, ta sẽ cho ngươi tinh kim, không thì sẽ bị thiên kiếp đánh chết." Ngụy Tác không hề do dự.

Tiểu nữ hài hồ nghi nhìn Ngụy Tác, "Sao ta lại thấy ngươi lừa gạt nhỉ?"

"Ngươi thừa lời kệ ngươi, cứ ở lại mà đùa với chúng, ngươi giết mấy Kim đơn tu sĩ của chúng, cứ đợi thần huyền đại năng đến bắt." Ngụy Tác định bỏ đi.

"Được rồi." Tiểu nữ hóa thành tử quang, lướt tới Thiên kiếm đồng điện.

"A!"

Lưu Tương Thành cơ hồ hồn phi phách tán. Kim kiếm bổ vào tiểu nữ hài như bổ vào một con châu chấu nhưng đến trước mặt nó thì kim kiếm tan rã.

"Người xấu... Thanh kiếm rất cổ quái, đi theo ta mới được." Tiểu nữ hài có vẻ cật lực bảo Ngụy Tác.

Thiên kiếm đại đạo cấm ngưng thành kim kiếm vô dụng với tiểu nữ hài, nhưng nó đi tới thì Thiên kiếm đại đạo cấm như có sinh mệnh, không chịu dễ dàng khuất phục, dấy lên đạo đạo quang văn, có điều cách nó ba trượng là tan hết. Dù thế tiểu nữ hài đi trong đó cũng rất tiêu hao lực khí như đấu cùng Ngụy Tác.

"Ngươi định làm gì!" Tiểu nữ hài kêu lên gạt gã ra vì Ngụy Tác đến sau lưng nó thì vòng tay ra định ôm.

"Ta ở cạnh ngươi mới không bị cấm chế uy hiếp, nhưng như thế lại không thể động dụng chân nguyên. Vạn nhất ngươi bỏ ta chạy mất, ta ở trong cấm chế thì nguy hiểm." Ngụy Tác ngân quang lấp lánh: "Không ôm ngươi, ta vào thế nào được."

"Được rồi!" Tiểu nữ hài đảo mắt, không cự tuyệt, thầm nhủ hai tay Ngụy Tác ở trước mặt thì có cơ hội cởi nạp bảo thủ trạc nhưng rồi suýt nữa kêu lên vì gã vừa ôm vừa cất cái vòng vào ngực.

"Người xấu sao lại giảo hoạt thế! Xương lại cứng, đánh mãi không chết." Tiểu nữ dẫn Ngụy Tác đi, vừa mắng vừa lôi Luân hồi kinh luân ra cắn.

"Đúng là biến thái, con bé đầu mọc sừng này là gì nhỉ!" Ngụy Tác đi theo mà thầm rợn tóc gáy, tiểu nữ hài tựa hồ cũng cần tiêu hao khí lực nhưng có thể bổ sung bằng cách ăn thai thể pháp bảo, như gã sử dụng linh thạch vậy. Tiểu nữ hài cần khối tinh kim gã dùng vỏ khôi lỗ và Tinh thần bạch lạc kim trong Thanh Thành khư luyện lại. Xem ra nó ăn tinh kim để tu luyện, tựa hồ khác đặc biệt, tinh kim càng cao cấp thì đối với nó càng tốt.

Nếu ăn nhiều, vạn nhất thực lực tăng lên thì Ngụy Tác có thể sẽ bị nó lấy mạng.

"A... A... Đừng tin y, đừng qua đây." Thấy tiểu nữ hài và Ngụy Tác xuyen qua Thiên kiếm đại đạo cấm, Lưu Tương Thành trong Thiên kiếm đồng điện không ngừng kêu to nhưng bó tay. Thiên kiếm đại đạo cấm đã mở thì không thể ra vào, gã có cách đóng cấm chế nhưng sau đó mà Ngụy Tác vào được thì y chết càng nhanh.

"Hình như là đồ phỏng chế Thần vương kinh luân... Bỉ nhưng kém quá..." Tiểu nữ hài lướt nhanh qua một nửa cấm chế, cắn Luân hồi kinh luân đoạn lẩm bẩm.

"Thần vương kinh luân? Là thứ gì, lẽ nào là tiên khí?" Ngụy Tác cả kinh. Tiểu nữ hài ban đầu tỏ ra ngu ngốc, nói năng cũng hàm hồ nhưng hiện giờ nó giống như một người ngủ lâu quá, thức dậy thì đầu óc không sáng suốt, một lúc sau thì linh hoạt hơn nhiều, hình như còn biết nhiều thứ nữa.

"Thần vương kinh luân gì hả?"

"Là ngươi vừa nói."

"Nghe lầm rồi. Ta đâu có nói đến Thần vương kinh luân."

"Mẹ nó chứ!" Ngụy Tác lại tắt tiếng, gã hỏi thì tiểu nữ hài giả ngốc, coi như chưa nói gì.

"A!"

Tiểu nữ hài và Ngụy Tác xuyên qua quá nửa, Lưu Tương Thành đóng Thiên kiếm đại đạo cấm, hóa thành kim quang bỏ chạy.

"Còn định chạy?"

Nguyên khí rung lên, Ngụy Tác bỏ lại tiểu nữ hài, hóa thành linh quang đuổi theo Lưu Tương Thành.

"A!"

Thoáng sau, thần thức uy áp của Ngụy Tác đã trùm lên Lưu Tương Thành khiến y rùng mình, cơ hồ đồng thời, một đạo ám kim sắc kiếm quang xẹt tới sau lưng y.

Lưu Tương Thành chỉ tu vi Kim đơn nhất trọng, đối diện Ngụy Tác cơ hồ không có sức trả đòn, cả tay trái bị gã chém cụt.

"A!"

Ngụy Tác lại phát một đạo kiếm quang, cắt cụt tay phải Lưu Tương Thành.

Gã đến cạnh Lưu Tương Thành đoạn trùm thần thức lên, sợ tiểu nữ hài lại lao tói giết y.

Tiểu nữ hài quả nhiên bám theo, đến cách sau lưng Ngụy Tác không xa, không xuất thủ mà thò tay nhe răng, "Đưa đồ của y và tinh kim cho ta."

Ngụy Tác thản nhiên lấy ra nạp bảo nang của Lưu Tương Thành. Thần thức lướt vào thì phát hiện trừ vài đơn bình thì có một cây phủ, tuy khí tức hùng hậu nhưng không bằng Phá diệt thần thương.

Nhãn quang lóe lên, Ngụy Tác ném nạp bảo nang cho tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài cho nạp bảo nang vào tay áo, Ngụy Tác chú ý thấy pháp y nàythập phần cổ quái, tay áo trái như cái động không đáy, cho bao nhiêu vào cũng không phồng lên.

"Tinh kim đâu." Nhận nạp bảo nang xong, tiểu nữ hài tiếp tục thò tay ra với gã.

"Cho ngươi." Ngụy Tác lại đeo nạp bảo thủ trạc lên tay, lấy ra một khối tinh kim ném cho tiểu nữ hài.

"..." Tiểu nữ hài ngẩn người. Ngụy Tác cho nó một khối tinh kim do Huyền hoàng tinh kim, Huyền thiết và Hoàng đồng tinh luyện chế thành.

"Ngươi dám lừa ta?!" Nó kêu lên."Ngươi không sợ bị thiên kiếp đánh chết?"

"Ta là ngươi chỗ nào, không phải tinh kim đây sao?" Ngụy Tác thản nhiên.

"Người xấu... Lừa đảo... Không phải tinh kim này!" Tiểu nữ hài nghiến răng.

"Ta tưởng ngươi bảo là khối này, tại ngươi không nói rõ." Ngụy Tác tỏ vẻ tiểu nữ hài vô lý gây loạn.

Thái độ thứ nhất, hành động thứ hai, năng lực thứ ba.

Items 

Trả lời kèm Trích dẫn

Đã có 12 thành viên gửi lời cảm ơn đến codon.trai vì bài viết này.

  [Hiện ra]

codon.trai

Hôm nay  01:33 PM

#715

Đế Hoàng

Ngày tham giaFeb 2009Đang ởHà NộiBài viết4,224Xèng3,464Thanks11,976Thanked: 276,326/4,257

Thông Thiên Chi Lộ 

Tác Giả: Vô Tội 

Chương 715: Mối nghi ngờ về cánh tay cụt

Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu

Nguồn: Vipvandan.

NỘI DUNG: HIDE

Khối tinh kim Ngụy Tác dùng vỏ khôi lỗ và Tinh thần bạch lạc kim trong Thanh Thành khư luyện lại thập phần trọng yếu với gã, thai thể Phần thiên thần lô và Đông hoang trấn yêu tháp có thể luyện thành tinh kim kinh nhân, sau này luyện chế được phi kiếm chưa biết chừng có uy lực hơn cả Phá diệt thần thương, tinh kim đối với tiểu nữ hài cũng như linh thạch nên Ngụy Tác đương nhiên không giao.

"Lừa đảo... Người xấu, ngươi quả nhiên là lừa gạt!"

"Cái gì mà lừa đảo, ngươi không nói rõ đấy chứ, ta đương nhiên cho là ngươi cần khối tinh kim này, loại khác ta chắc gì đã đồng ý."

"Lừa đảo! Ngươi không giữ lời, sẽ bị thiên kiếp đánh chết! Không có ngươi thì y sao vào được trong đó!" Tiểu nữ hài giận xanh mặt.

"Nếu không phải ngươi lằng nhằng thì y sao chạy thoát, ngươi cần đồ của y và tinh kim thì đều được rồi, còn muốn gì nữa?" Ngụy Tác không chịu kém.

"Lừa đảo!" Tiểu nữ hài lại lao vào Lưu Tương Thành, không giết được Ngụy Tác thì đánh chết Lưu Tương Thành mà gã khó khăn lắm mới bắt được đã.

"Ngươi có thôi đi không." Ngụy Tác đã chuẩn bị, che cho Lưu Tương Thành, liên tục tung cước vào tiểu nữ hài.

"Đánh chết ngươi! Mau đưa tinh kim cho ta... không thì ta không tha cho ngươi."

"Ngươi không đi, đây là địa bàn của tu sĩ, ta có trợ thủ lợi hại, lúc đó không chỉ đơn giả là đánh ngươi."

"Lừa đảo, ngươi làm gì có trợ thủ lợi hại, có thì đã đến rồi."

"Tin hay không tùy ngươi."

Tiểu nữ hài cực kỳ phẫn nộ, đấu với Ngụy Tác lâu gấp đôi khiến tay gã sưng lên như củ cải đỏ nhưng gã khôi phục cực nhanh khiến nó bó tay.

"Lừa đảo, giao ra đây..."

"Nằm mơ. Chưa từng thấy cường đạo như ngươi."

Tiểu nữ hài nghỉ một chốc rồi lao tới, Ngụy Tác nắm Lưu Tương Thành trong tay, Thiên Kiếm tông ít nhất phải vài ngày mới có viện quân đến, gã có thời gian nên không thỏa hiệp.

"Vòng tay của ngươi có nhiều đồ tốt thế, được, ta không cần tinh kim đó nã, cho ta tòa hắc tháp cũng được."

Đánh một lúc nữa, tiểu nữ hài sáng mắt thỏa hiệp.

Ngụy Tác hơi ngẩn ra, tiểu nữ hài nhìn được đồ trong nạp bảo thủ trạc, chỉ là không thể dồn thần thức vào nhìn rõ, tựa hồ phải tập trung thần niệm, nhìn rõ từng món một.

"Ngươi cho ta pháp y của ngươi thì ta cho hắc tháp." Ngụy Tác biết là Đông hoang trấn yêu tháp, đương nhiên không thể cho tiểu nữ hài, nên hừ lạnh.

"Ngươi... được, đưa kim sắc lô tử cho ta thì ta không làm phiền nữa." Tiểu nữ hài nghiến răng không động thủ, kim quang lóe lên trong mắt, rõ ràn nhìn thấy Phần thiên thần lô trong nạp bảo thủ trạc của gã.

"Giao pháp y cho ta." Ngụy Tác không buồn nháy mắt.

"Ngươi..." Tiểu nữ hài giận dữ nghiến răng nhưng tựa hồ càng lúc việt phát hiện nạp bảo thủ trạccủa Ngụy Tác có nhiều đồ tốt, nhất thời không động thủ, mắt lóe kim quang.

"Mảnh tinh kim vỡ cũng được..." Tiểu nữ hài giảm bớt yêu cầu.

"Mảnh tinh kim vỡ?" Ngụy Tác máy động, là mảnh tinh kim cổ quái cỡ gian phòng mà gã lấy được của thanh niên thần bí được Tam Hoàng tông truyền thừa.

"Ngươi...!" Gã cha kịp nói gì thì tiểu nữ hài tử tỏ vẻ hoảng sợ lùi nhanh mấy bước.

"Sao lại như thế!" Đoạn mắt nó hấp háy, tựa hồ nhìn thấy gì đó, tỏ rõ thần sắc không dám tin.

Ngụy Tác cũng lấy làm lạ, "Sao hả?"

"Đưa bàn tay và đốt hương cho ta xem." Tiểu nữ hài bất động bảo Ngụy Tác.

"Nó muốn xem hai thứ này? Lẽ nào nó biết lai lịch?" Nhãn quang Ngụy Tác kịch liệt lóe lên, biết tiểu nữ hài nhắc đến bàn tay cụt lấy được của thanh niên thần bí và khúc cổ hương thần bí có khí tức cực kỳ cổ quái lấy được của tu sĩ Long Quỳnh tông.

"Ngươi biết lai lịch hai thứ đó?" Ngụy Tác hỏi tiểu nữ hài. Hiện tại nó cho gã cảm giác còn lâu đời hơn lục bào lão đầu, hiểu biết cũng không tệ.

"Lấy ra cho ta xem, nhanh lên." Tiểu nữ hài tựa hồ nóng lòng.

"Cho ta biết về hai thứ đó đã." Ngụy Tác bình tĩnh như thường.

"Ngươi!" Như trước tất tiểu nữ hài bổ tới động thủ, nhưng giờ nó nhìn quanh kinh nghi bất định, có vẻ sợ hãi. "Để ta xem có phải hai thứ đó không đã." Tiểu nữ hài thỏa hiệp.

"Ngươi để ta xem cái vòng của ngươi trước đã." Ngụy Tác quan sát pháp y và vòng tay của nó, pháp y không hề có phù văn, nhưng tạo ra cảm giác thập phần cổ quái, khẳng định không tầm thường, phù văn trên hôi sắc thủ trạc lại tương tự trên mảnh tinh kim cỡ gian phòng, tựa hồ cùng một thời đại.

"Lừa đảo, định cướp vòng tay của ta!" Tiểu nữ hài còn coi trọng vòng tay hơn pháp y, Ngụy Tác nhắc đến pháp y thì nó không đặc biệt khẩn trương nhưng nhắc đến vòng tay thì nó sờ vào cái vòng, mắt rực hung quang kêu lên, "Công pháp của ngươi là chủ nhân bàn tay dạy cho!"

"Cái gì mà chủ nhân bàn tay." Ngụy Tác ngẩn người, cả kinh: "Ý ngươi là tay của một người? Đây là tay người?"

Cánh tay cực lớn, có khí tức như Thần huyền tu sĩ nhưng lại hơi khác, nếu là tay tu sĩ thì ít nhất cũng thuộc hàng thần huyền đại năng.

"Ngươi giả hồ đồ?" Tiểu nữ hài chăm chú nhìn Ngụy Tác, mắt rực hung quang, tỏ vẻ không tin.

"Ngươi bệnh hả?" Ngụy Tác cấm cảu, "Ta biết thì cần gì lắm lời với ngươi?"

Tiểu nữ hài sững người. "Đúng rồi, nếu thế... y không thể nào không biết lai lịch của ta... Ban đầu thấy ta đã không như thế..." Tiểu nữ hài biết gã không nói dối thì yên tâm, nhe răng, "Thứ này và khúc cổ hương từ đâu ra?"

"Lấy được từ địch nhân." Ngụy Tác muốn biết lai lịch của cổ hương và bàn tay nên khách khí với tiểu nữ hài.

"Cướp được? Lừa đảo... Ngươi lừa ta hả?" Tiểu nữ hài sáng mắt, đang nhìn lén nạp bảo thủ trạc của gã xem có thứ gì khác để lần ra manh mối không.

"Mẹ nó chứ, yêu thú này sao giống tu sĩ thế! Quá cổ quái." Ngụy Tác lẩm bẩm, liếc Lưu Tương Thành đang xám ngoét mặt mày, gã chợt lạnh giọng, "Ngươi có gì nói đi, nói dối là bị thiên kiếp đánh chết! Ngươi cho ta xem vòng tay, ta cho ngươi xem bàn tay và cổ hương, sau đó ngươi cho ta biết lai lịch."

Tiểu nữ hài hơi run người, tựa hồ cực sợ thiên kiếp, đó là lời thề độc cao nhất.

"Ngươi dám động thủ cướp thì ta sẽ không tin ngươi nữa, thiên kiếp không đánh chết ngươi thì ta cũng thề sẽ giết ngươi..." Tiểu nữ hài nói đoạn rồi thỏa hiệp, không để tay áo che kín hôi sắc thủ trạc.

"Cái vòng này và mảnh tinh kim là cùng một thời đại? Ngươi biết lai lịch mảnh tinh kim không?" Ngụy Tác ngưng thần, nhìn rõ hôi sắc thủ trạc, càng nhìn càng thấy phù văn cực kỳ phức tạp, nối với tinh thần nguyên khí, không phải pháp bảo thông thường, tinh thần nguyên khí trên đó đan nhau mênh mang, không thể nắm bắt, tương tự phù văn trên mảnh tinh kim của gã.

"Cho ta xem bàn tay và cổ hương đã." Tiểu nữ hài rụt tay lại.

"Ta không muốn ai nhìn thấy, vào trong đã." Ngụy Tác không muốn lắm lời, chỉ vào một gian Thiên kiếm đồng điện.

"Được." Tiểu nữ hài tựa hồ không muốn ai khác nhìn thấy, gật đầu đi theo Ngụy Tác.

Thiên kiếm đồng điện nhìn từ bên ngoài như thanh sắc lợi kiếm găm lên trời, khắc vô số phù văn, bên trong không khác gì chỗ ở thông thường, vào là thấy một đại sảnh, sau nữa là từng gian tĩnh thất.

"Lùi lại hai mươi trượng."

Ngụy Tác sợ bàn tay và tiểu nữ hài có gì cổ quái, bị nó đoạt mất nên bào nó lùi hai mươi trượng đoạn nhãn quang lóe lên, lấy từ nạp bảo thủ trạc ra lam sắc đoạn tí.

Bàn tay dài mấy trượng, như bị chặt bằng ở khuỷu, không có linh khí, nặng hơn cả tinh kim, toát lên khí tức siêu phàm.

"Còn may..." Tiểu nữ hài liếc bàn tay là toét miệng thở phào.

Thông Thiên Chi Lộ 

Tác Giả: Vô Tội 

Chương 716: Không cách nào chạm đến

Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu

Nguồn: Vipvandan.

NỘI DUNG: HIDE

"Cánh tay gã có lai lịch gì? Công dụng ra sao?" Ngụy Tác hỏi. "Để ta xem đốt cổ hương đã." Tiểu nữ hài nhíu mày, "Để cả hai lại thì ta mới có thể xác định."

Ngụy Tác liếc tiểu nữ hài nhíu mày, không nói gì, lấy cổ hương kỳ dị màu hổ phách ra.

Khúc cổ hương chừng ba tấc phát ra khí tức huyền ảo, tạo cảm giác còn to hơn lam sắc đoạn tí.

"Là..." Tiểu nữ hài cả kinh, sáng mắt hơn cả lúc thấy bàn tay, "Để ta nhìn rõ."

"Được rồi, với mục lực của ngươi thì hai, ba mươi trượng có gì khác nhau. Định cướp hả." Ngụy Tác hừ lạnh.

"Ta không cướp." Tiểu nữ hài bĩu môi, mắt ánh lên không hiểu nghĩ gì, "Ta không dùng được thứ đó, chỉ muốn nhìn rõ xem. Vật đó có phải khi được trăng sao chiếu vào thì có vô số quang hoa lấp lánh như chữ?"

"Đúng thế. Xem ra ngươi biết lai lịch cổ hương?" Ngụy Tác ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng cả kinh.

"Nhận ra." Tiểu nữ hài gật đầu, "Bàn tay là của một kẻ từ thượng cổ, cổ hương cũng do thượng cổ nhất tu sĩ để lại."

"Cái gì? Thế là xong?" Ngụy Tác ngẩn ra, thấy tiểu nữ hài đắc ý thì biết mình mắc lừa nên kêu lên.

"Lẽ nào đó không phải lai lịch, hơn nữa thì ta cũng không biết." Tiểu nữ hài thấy gã biến sắc thì càng đắc ý.

"Nói dối sẽ bị thiên kiếp đánh chết. " Ngụy Tác sầm mặt.

"..." Vừa đắc ý vạn phần, tiểu nữ hài rùng mình, "Tại ngươi không nói rõ thế nào mới là lai lịch."

"Ngươi vừa bảo để cả hai lại thì mới có thể xác định cơ mà. Không bị thiên kiếp đánh chết?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh. Gã biết tiểu nữ hài cực sợ hai chữ thiên kiếp, lại biết lai lịch hai vật đó.

"Được rồi, chủ nhân bàn tay và cổ hương là tử đối đầu. Được rồi chứ." Tiểu nữ hài tựa hồ rất sợ thiên kiếp nên nói.

"Khúc cổ hương thật ra là gì, pháp bảo hả?" Ngụy Tác hỏi.

"Trừ phi ngươi cho ta khúc tinh kim, hoặc hắc tháp, không thì kim sắc lô tử, ta mới cho ngươi biết." Tiểu nữ hài nhe răng đắc ý, "kim thương và hắc sắc tiểu nhân cũng được."

"Xuẩn ngốc! Đi càng xa càng tốt cho ta." Ngụy Tác bực mình, không muốn dây dưa với tiểu nữ hài.

"Ta đi đây." Tiểu nữ hài đảo mắt, trực tiếp hóa thành tử sắc lưu quang.

Ngụy Tác ngẩn người, không ngờ tiểu nữ hài giá lại sảng khoái như thế nhưng rồi kịp phản ứng. "Mẹ nó chứ!" Gã nhăn nhó kêu lên, Ngụy Tác thu lam sắc đoạn tí và cổ hương lại rồi hút Lưu Tương Thành lao đi.

Vừa ra khỏi Thiên kiếm đồng điện thì thấy tiểu nữ hài đánh thủng một gian như nhà kho cách đó không xa, lao vào vung chân vung tay, không rõ tìm thấy thứ gì nhát vào tay áo.

Lúc gã nhăn nhó lướt tới thì tiểu nữ hài đắc ý dương dương lướt ra, trong đó bày phổ thông tinh kim như Huyền thiết tinh, ngọc thạch tinh thạch, có vẻ là kho chứa nguyên liệu luyện khí.

"Trong đó có thượng phẩm tinh kim gì?" Ngụy Tác méo mặt hỏi Lưu Tương Thành.

Lưu Tương Thành vốn định ngang ngạnh nhưng với uy áp và nhãn thần cực kỳ băng hàn của gã thì y mất hết dũng khí, đáp: "Trong đó có một khối Hắc đồng mới đào được."

"Hắc đồng?" Ngụy Tác trông càng khó coi hơn, gầm to với tiểu nữ hài, "Đồ như thế cũng muốn ăn hả? Lẽ nào không sợ ăn vào cũng sẽ đen như Hắc đồng?"

Khó trách gã, Hắc đồng nghe có vẻ bình thường nhưng là cực phẩm tinh kim cùng cấp với Hằng vũ tinh kim, dùng để luyện chế pháp bảo thì có công hiệu đặc biệt ngăn cách ánh sáng và thần thức, khiến đối thủ ở ban ngày cũng như đang trong đêm đen, thần thức cực khó xác định, nếu cho vào phi kiếm thì sẽ thần xuất quỷ một, uy lực càng kinh nhân. Ngụy Tác chi bất cẩn mà mắc hỡm tiểu nữ hài, bị nẫng tay trên khối tinh kim này.

"Lừa đảo... ta không đen đâu, mặt ngươi bây giờ mới đen." Tiểu nữ hài mắt ánh lên, thập phần đắc ý.

"Trong Thiên kiếm đồng điện còn bảo vật gì?" Ngụy Tác nghiến răng truyền âm hỏi Lưu Tương Thành. Tiểu nữ hài ngưng tụ thần niệm được vào mắt, thập phần cổ quái, như có thể nhìn thấu mọi thứ, không hỏi trước thì sẽ bị nó lấy hết.

"Không còn gì nữa, thượng phẩm bảo vật đều chuyển về sơn môn Thiên Kiếm tông, khối Hắc đồng nay mới đào được nên cha kịp chuyển về." Lưu Tương Thành đáp.

"Ha ha." Tiểu nữ hài đắc ý bật cười.

"Cả cách âm quang tráo cũng nghe được? Quái thai!" Ngụy Tác sầm mặt, gã kích phát cách âm quang tráo, nhưng tiểu nữ hài hình như nghe được cả truyền âm, không hiểu tai mắt cỡ nào.

Bất quá tiểu nữ hài càng cổ quái, gã càng không muốn dây dưa, hít sâu một hơi, đoạn hút lấy Lưu Tương Thành lướt ra ngoài Thiên kiếm đồng điện.

"Lúc đó ngươi và Vạn Kiếm Tam bức bách cha mẹ ta, còn đồng bọn nữa không?" Ngụy Tác tay lóe quang hoa như ngọn nến, "Ngươi nói dối nữa câu thì ta sẽ khiến ngươi muốn chết không được, sống không xong. Đày đọa mấy chục năm cũng không để ngươi chết!"

"Còn Tào Dực và Đỗ Vĩ." Lưu Tương Thành biết Ngụy Tác nói được làm được thì run lên, không dám giấu.

"Cả hai ở đâu, hiện thế nào?" Ngữ khí Ngụy Tác cực kỳ băng hàn, như cửu thiên âm phong.

"Đều ở sơn môn Thiên Kiếm tông. Đỗ Vĩ vẫn là phổ thông đệ tử, Tào Dực đã đạt tu vi Kim đơn lưỡng trọng, là chân truyền đệ tử của tông chủ."

Ngụy Tác lạnh lùng lao đi, đến chỗ Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên bị tiểu nữ hài ngồi chết, lấy Thực huyết pháp đao cắm vào ngựa y đoạn thu cả thi thể y lại.

Tiểu nữ hài tựa hồ chỉ thích tinh kim đặc biệt chứ không phải với thi thể tu sĩ, nên không động đến bọn Tiết Siêu Nhiên ở dưới đất.

"Cha mẹ ta chết ở đâu?" Thu hết thi thể bọn Tiết Siêu Nhiên lại, gã hỏi tiếp.

"Họ... bị phân thành mấy toán, ta cũng biết chỗ cụ thể." Lưu Tương Thành rn rẩy đáp.

"Lúc họ thăm dò hướng của linh khí linh mạch đã khô thì sụp đổ, cha mẹ ta chắc ở trong chỗ sụp." Ngụy Tác hít sâu một hơi, "Chỗ sụp đó ở đâu."

"Ở trong khe thứ bảy." Lưu Tương Thành ngẩn ra, không hiểu sao gã lại biết việc năm xưa rõ thế.

"Ở trong khe số bảy?" Ngụy Tác run lên, hai tay khẽ động.

Tuy đã biết cha mẹ chết rồi nhưng giờ biết họ chết trong khe nứt trước mắt thì gã vẫn không khống chế được tâm thần.

Gã hận không thể xé tan cả khe nứt… hận không thể đánh lên Thiên Kiếm tông, kéo cả tông chủ, trưởng lão khỏi bảo tọa, đánh tan thành tro!

"Ngươi có biết cụ thể chỗ họ chết trong khe nứt?" Thoáng sau, Ngụy Tác hít sâu một hơi, hỏi tiếp, "Các ngươi phát hiện di tích viễn cổ tông môn, định vào qua linh khí linh mạch, là di tích cỡ nào? Các ngươi tìm kiếm được đến đâu rồi?"

"Lúc đó linh khí linh mạch đã khô sập ở năm lối vào." Lưu Tương Thành càng nhợt nhạt, "di tích viễn cổ tông môn thì Hoàng Phủ lão tổ tự thân tra xét, cũng không thể phá được cấm chế, không biết bên trong có gì, chi biết là nằm sâu dưới lòng đất. Hiện tại bọn ta theo hướng của linh khí linh mạch đã khô mà đi, còn cách di tích hơn nghìn dặm nhưng linh mạch lại đứt gãy, tình hình cực kỳ phức tạp, có những việc không thể lý giải được xảy ra trong đó, hơn năm nay cơ hồ không cách nào tiến bước thêm."

"Linh khí linh mạch có năm chỗ sụp... toán của phụ mẫu ta có ai sống sót?"

"Không... lúc đó chỗ ấy sụp hết, chìm xuống địa tâm hỏa mạch dưới vực sâu... ngươi để ta thống khoái." Lưu Tương Thành do dự, nhưng thần tình và khí tức của Ngụy Tác khiến y nghẹt thờ, chỉ mong chết nhanh.

"Lừa đảo... Quả đến báo thù..." Ngụy Tác vô lực chưa từng có, tựa hồ cảm giác thấy cha mẹ ở đây nhưng không thể chạm tới, thật muốn khóc to, thậm chí không cảm giác thấy tiểu nữ hài lọt vào phạm vi nghìn trượng, mắt nó ánh lên, mím môi không rõ nghĩ gì.

Siêu Cấp Cường Giả 

Tác giả: Phong Cuồng 

Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.

Chương 20: Không thể nhịn nữa thì không cần nhịn. 

Dịch giả: Goncopius

Biên Dịch: Goncopius

Nguồn: 4vn.eu

NỘI DUNG: HIDE

Lúc 7h55’ bên trong hội trường đã chật kín, đa phần là các phụ huynh cùng các học sinh ngồi đợi cuộc họp bắt đầu. 

Phía trên hội trường có đặt một dãy bàn trên mỗi bàn đều có đặt một tấm thẻ, trên mỗi tấm thẻ đều có viết tên.

Dựa vào sự an bài của nhà trường thì lần họp gia trưởng hội này là do phó hiệu trưởng chủ trì, các giáo viên chủ nhiệm cùng với các tổ trưởng của lớp 12 đều phải có mặt.

Bởi vì vẫn chưa đến 8h cho nên các lãnh đạo cùng giáo viên chủ nhiệm các lớp đều chưa có mặt, trong hội trường vang lên những lời tranh cãi ầm ĩ, không ít những học sinh có thành tích kém đang bị cha mẹ của mình khiển trách.

Cũng không ít học sinh có thành tích tốt đang nói chuyện cùng với cha mẹ của mình, đang bàn về tương lai của con mình, làm sao có thể thi được vào trường Đại Học có chất lượng cao.

Không ít học sinh bị mắng liền nhìn về phía cha con của Bùi Đông Lai.

Bọn hắn hiểu rõ rằng thành tích thi thử lần trước của Bùi Đông Lai là xếp thứ nhất từ dưới đếm lên trong cả khối 12.

Bọn hắn xem ra thành tích của mình còn tốt hơn Bùi Đông Lai mà vẫn còn bị quở mắng như vậy thì có thể khẳng định là Bùi Đông Lai sẽ thảm bại hơn bọn hắn. Bọn hắn muốn thông qua phương pháp so sánh để làm giảm bớt buồn bực ở trong lòng.

Bất đồng với đám học sinh có thành tích kém kia, một ít học sinh đã kéo kéo cánh tay của cha mẹ mình rồi chỉ trỏ vào Bùi Đông Lai nói rằng thành tích của Bùi Đông Lai là đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong cả khối 12 này.

Dưới tình hình như vậy thì cha con của Bùi Đông Lai đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong cả hội trường này.

- Thật không biết tại sao trường học lại có thể cho một tên học sinh rác rưởi này tiến vào học được.

Lý Kim Hoa biết được thành tích của Bùi Đông Lai thì không nhịn được mà mắng một câu.

Trịnh Phi nghe xong thì cười.

Tiếc là cha con Bùi Đông Lai cũng không thấy được nụ cười trên khuôn mặt của hắn.

- Qua tử, có thể chịu đựng mà ngồi ở đây được không ? 

Mắt thấy không ít học sinh cùng cha mẹ bọn họ đang giễu cợt mình, Bùi Đông Lai cười khổ trêu.

Bùi Vũ Phu chỉ cười nhẹ, xòe bàn tay ra vuốt ve nhẹ vào đầu của Bùi Đông Lai, ôn nhu nói:

- Ngươi có thể chịu đựng được cả một năm, ta chỉ chịu đựng cho đến trưa thôi, như thế thì có tính là gì.

- Qua tử, kỳ thật… ta không cũng không muốn như vậy.

Bùi Đông Lai bất đắc dĩ mà thờ dài sau đó ánh mắt liền trở nên sắc bén:

- Bất quá ngươi cứ tin tưởng ở ta, con của ngươi nhất định sẽ thi vào một trường Đại học tốt nhất, hảo hảo sẽ đem lại thể diện cho ngươi.

Bùi Vũ Phu gật đầu, rất tin tưởng hắn.

Cùng lúc đó, phó hiệu trưởng dẫn đầu đoàn người tiến vào hội trường, vừa đi vừa tươi cười với học sinh cùng cha mẹ bọn họ, sau đó đi đến ngồi vào chỗ của mình.

Sau khi bọn họ ngồi xuống thì gia trưởng hội chính thức được bắt đầu.

Người thứ nhất lên phát biểu chính là phó hiệu trưởng, hắn là người đại diện cho nhà trường nên được mọi người hoan nghênh. Hắn nói một đống chuyện nhưng quan trọng nhất chỉ có một vấn đề quan trọng chính là việc thi vào Đại học chỉ còn lại thời gian không nhiều lắm cho nên mong muốn trong mấy tháng tới đây các bạn học sinh phải cố gắng để có thể vượt qua lần khiêu chiến đầu tiên ở trong đời này.

Sau khi phó hiệu trưởng phát biểu xong thì đến các giáo vụ chủ nhiệm phát biểu, phát biểu cuối cùng chính là tổ trưởng của khối 12, lão sư chủ nhiệm lớp 12/1 Vương Hồng.

- Đầu tiên, cảm tạ các vị đã bỏ ra thời gian để tới tham gia lần gia trưởng hội này.

Vương Hồng nói xong thì dừng lại một chút, đám học sinh cùng với người nhà của mình liền vỗ tay.

Đợi mọi người vỗ tay xong thì Vương Hồng dùng ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ ngồi ở hàng thứ nhất nơi mà mẹ con Trịnh Phi đang ngồi, sau đó dùng ánh mắt trao đổi với Lý Kim Hoa rồi nói:

- Vừa rồi, những vị lãnh đạo kia cũng đã nói rồi, kế tiếp tôi cũng muốn tiếp tục nói vài câu. Trường học tổ chức lần gia trưởng hội này mục đích là gì ? Chính là để học sinh, phụ huynh cùng với thầy cô giáo thống nhất tư tưởng với nhau. Các vị phụ huynh đang ngồi ở đây chắc hẳn là biết rằng, học sinh không thể rời khỏi thầy cô của mình, càng không thể rời khỏi cha mẹ được.

- Đối với một người học sinh mà nói nếu cha mẹ của hắn mà không quản tốt được con cái của mình thì làm một người thầy cô giáo như chúng ta đây cho dù muốn quản hắn thì đó cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

- Tôi đơn giản lấy một ví dụ là học sinh Bùi Đông Lai trong lớp tôi đây. Thành tích học kỳ I trong lớp 11 thì vô cùng tốt , luôn luôn đứng thứ nhất toàn khối nhưng mà bắt đầu qua học kỳ II chỉ vì bị một bạn nữ cùng học chung một lớp cự tuyệt mà thành tích liền trở nên kém đi.

Ào..

Vương Hồng vừa nói xong thì hội trường đang im lặng bỗng trở nên xôn xao, cơ hồ toàn bộ mọi người đều nhìn về phía chỗ ngồi của cha con Bùi Đông Lai.

Tần Đông Tuyết không có.

Nàng tức giận nhìn về phía Vương Hồng.

Nàng xem ra, lần này Vương Hồng thật sự là quá phận rồi.

Đối mặt với hơn một nghìn con mắt cùng với lời nghị luận của mọi người thì cha con Bùi Đông Lai vẫn như cũ, mặt vẫn không đổi sắc giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy biểu hiện khác thường của hai cha con Bùi Đong Lai thì mọi người liền kinh hô.

- Bùi Đông Lai, lão tử nhìn ngươi còn có thể giả bộ tới khi nào nữa.

Trịnh Phi vốn muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Bùi Đông Lai nhưng lúc này hắn thấy Bùi Đông Lai cũng không tỏ thái độ gì, nhất thời thì có chút thật vọng, hắn cảm thấy được Bùi Đông Lai đang cố làm ra vẻ.

- Bùi Đông Lai ngày đó ngươi cự tuyệt ta thì ngươi nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân của mình sẽ có như ngày hôm nay sao? Có phải bây giờ ngươi đang hối hận không, hối hận rằng lúc trước cặp mặt chó của ngươi bị mù phải không ? 

Cố Mỹ Mỹ cũng giống như Trịnh Phi cũng cho rằng Bùi Đông Lai đang cố làm ra vẻ, khóe miệng liền nở ra một nụ cười lạnh, trong lòng ác độc nói.

- Chắc hẳn mọi người đã thấy được phản ứng của Bùi Đông Lai cùng với phụ thân của hắn.

Ở phía trên đài, Vương Hồng thấy hai cha con Bùi Đông Lai không phản ứng gì thì khuôn mặt liền nhăn lại, tiếp tục mở miệng nói tiếp:

- Lúc trước bởi vì chuyện tình học tập của Bùi Đông Lai cho nên tôi cùng với ban lãnh đạo nhà trường đã nhiều lần tìm đến nói chuyện với Bùi Đông Lai đồng học, cũng có đi tìm phụ thân của hắn nhưng cuối cùng phản ứng của hai người cũng giống hệt với bây giờ, căn bản cũng không quan tâm – không cần kết quả. Cho đến bây giờ thì thành tích của Bùi Đông Lai đồng học đã đứng ở chót cùng của toàn khối 12.

Rầm !

Vương Hồng vừa mới nói lời kia ra xong thì tất cả mọi người trong hội trường đều xôn xao, đều nhìn vào Bùi Vũ Phu giống như là một quái vật bình thường, bọn hắn xem ra Bùi Vũ Phu thân là một người cha mà lại không hướng dẫn, giáo dục lại Bùi Đông Lai, quả thực là một người cha không có trách nhiệm.

- Ha ha.. Nói thật thì tôi cũng không thể lý giải được tại sao Bùi Đông Lai cùng với phụ thân của mình lại có thể ngồi bình thản như vậy?

Nói tơi đây, Vương Hồng liền cười lạnh, giọng nói cũng trở nên cay nghiệt hơn:

- Đồng thời tôi cũng muốn hỏi phụ thân của Bùi Đông Lai một câu : Ngươi vốn là một nông dân từ trong núi ra hiện tại miễn cưỡng cũng có thể thành một tài xê taxi chẳng lẽ ngươi lại hi vọng con của mình cũng giống như ngươi sao, sau này hắn đi ra làm nông dân hoặc là một tên tài xế taxi sao ? 

Vương Hồng vừa nói xong thì tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Bùi Vũ Phu.

- Đủ rồi!

Không đợi Bùi Vũ Phu trả lời , Bùi Đông Lai đã không thể nhịn được nữa, hắn liền đứng dậy gào thét lên, vẻ mặt hung tợn nhìn về phía Vương Hồng, thanh âm như sấm rền.

Trong phút chốc cả hội trường lại trở nên im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng thở dốc của Bùi Đông Lai.

- Vương Hồng, ngươi thân là một lão sư đáng lẽ phải là gương tốt để cho các học sinh noi theo nhưng mà bộ dạng hiện giờ của ngươi thật là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm!

Bùi Đông Lai hoàn toàn nổi giận, trực tiếp xé toang da mặt cùng với Vương Hồng.

Vương Hồng vốn là sửng sốt khi nghe được lời nói của Bùi Đông sau đó liền đứng dậy, vẻ mặt tức giận nói:

- Bùi Đông Lai, ngươi mới nói cái gì đó ?

- Vương Hồng, ta biết được ông già của Trịnh Phi cho chồng của ngươi rất nhiều chỗ tốt cho nên ngươi muốn thông qua lần họp gia trưởng hội này giúp hắn, làm cho cha con của chúng ta mất mặt.

Bùi Đông Lai cũng không hề nhượng bộ chút nào:

- Nhưng mà, thân là một người giáo viên mà ngươi lại làm ra như vậy, thật là đáng chê cười!

Ân!

Nghe được tin tức từ trong miệng của Bùi Đông Lai thì tất cả mọi người trong hội trường đều kinh ngạc nhìn Vương Hồng.

- Bùi Đông Lai, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đó ? Bản thân ngươi không có tiền đồ mà phụ thân ngươi lại không chịu trách nhiệm, ta không nói ngươi thì thôi tại sao ngươi lại nói xấu ta ?

Nhìn thấy được mọi người đang nhìn mình thì Vương Hồng thiếu chút nữa ngã xuống, bất quá nàng lại làm ra vẻ trang nghiêm, hùng hồn nói lại. 

- Cố Mỹ Mỹ, ngươi châm chọc ta cũng tốt, trả thù ta cũng được, ta cũng có thể bỏ qua cho ngươi, dù sao thì ngươi cũng bị ta cự tuyệt rồi.

Bùi Đông Lai đem Vương Hồng trở thành cái rắm, hắn nhìn về phía Cố Mỹ Mỹ, ánh mắt trở nên lạnh lùng :

- Nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không nên tính kế lên đầu của cha ta.

Rầm!

Bùi Đông Lai vừa nói xong thì toàn hội trường liền trở nên oanh động.

Phải biết rằng ngoại trừ Tần Đông Tuyết ra thì tất cả mọi giáo viên cùng với học sinh trong trường đều cho rằng bởi vì Bùi Đông Lai bị Cố Mỹ Mỹ cự tuyệt cho nên mới trở nên bộ dạng như thế, nhưng mà giờ đây Bùi Đông Lai lại nói Cố Mỹ Mỹ biểu lộ tình cảm đối với hắn.

Chuyện gì đang xảy ra ?

Giờ khắc này toàn bộ mọi người đều tuôn ra một dấu chấm hỏi ở trong lòng đồng thời cũng đang tìm lấy bóng dáng của Cố Mỹ Mỹ.

Dưới ánh đèn, lúc trước vẻ mặt của Cố Mỹ Mỹ còn tỏ ra vẻ vui sướng khi thấy người khắc gặp họa nhưng lúc này sắc mặt của nàng lại trở nên trắng bệch, thân thể cũng run lên.

- Ngươi nói cái gì ?

Nhìn thấy nữ nhi của mình bị “ Vu hãm “ Trương Vân liền tức giận đến mức mặt không còn chút máu, nàng liền đứng lên vẻ mặt bực mình nhìn vào Bùi Đông Lai.

- Bùi Đông Lai, mẹ nó, ngươi… ngươi không nên ngậm máu phun người. 

Trịnh Phi liền đứng lên mắng ra một câu nói tục.

- Bùi... Bùi Đông Lai, ngươi nói hưu nói vượn!

Cố Mỹ Mỹ cũng đứng lên giống như là một người điên hét lên :

- Ngươi tưởng rằng ngươi là ai ? Cố Mỹ Mỹ ta sẽ biểu lộ đối với ngươi sao, ngươi không biết rằng đây là một chuyện tức cười sao ?

- Đúng a, Bùi Đông Lai ngươi hãy tự lấy nước tiểu mà soi mặt của mình đi, ngươi tính ra là thứ đồ chơi gì mà để cho Cố Mỹ Mỹ thích ngươi? Hơn nữa lại còn thổ lộ cùng ngươi ?

Cố Mỹ Mỹ vừa nói xong thì ngay lập tức đám chó săn của Trịnh Phi liền lập tức phụ họa theo.

Bọn họ mở miệng là cho tình thế trở nên thay đổi, Bùi Đông Lai liền trở nên bị động.

Trong lúc nhất thời toàn bộ mọi người trong hội trường đều tin tưởng lời nói của Cố Mỹ Mỹ đồng thời cũng cho rằng Bùi Đông Lai thật sự hơi quá đáng.

Thấy một màn như vậy thì Cố Mỹ Mỹ cũng âm thâm thở dài đồng thời lại cười lạnh nhìn Bùi Đông Lai giống như đang muốn nói : “ Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, ngươi tưởng những gì ngươi nói sẽ khiến mọi người tin sao ? Ngươi cũng quá ngây thơ đi !

Đối mặt với tất cả mọi chuyện này thì Bùi Đông Lai cũng tỏ ra vẻ bình tĩnh.

Thấy được biểu hiện của con tra mình, Bùi Vũ Phu cũng không hé răng vẫn để cho Bùi Đông Lai tự xử lý mọi chuyện.

- Cố Mỹ Mỹ, ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy zú xệ chưa thấy kinh hồn , ngươi đã không biết xấu hổ thì ta đây cũng thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.

Không biết qua bao lâu, không khí trong hội trường dần dần yên tĩnh trở lại, đối mặt với những ánh mắt xem thường của mọi người thì Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng:

- Ngươi hẳn là chưa quên bức thư ngươi đã từng viết cho ta, có đúng không ?

Nói xong thì Bùi Đông Lai liền lấy từ trong túi áo ra một phong thư màu trắng, từ từ giơ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro